Chương 932: Còn gì hơn một chữ thảm thiết
Sưu tầm: tunghoanh.com
Đả tự: tunghoanh.com
Ngạc Tổ máu tươi chảy đầm đìa, nửa dưới thân thể đã trở thành thịt nát, hoàn toàn bị cây đại bổng xương trắng đập nát, lúc này đang hấp hối, không còn có uy phong vừa rồi.
Diệp Phàm gần như hóa đá, hắn thật sự có điểm không dám tin, hết thảy thật giống như chuyện thần thoại hoang đường.
Ngạc Tổ từ trong chết ngất tỉnh lại, nhìn thấy bị người cho là một con cá chết kéo ngược đi, hắn giãy giụa kịch liệt, nhưng lão Thánh nhân thực bạo lực, chỉ vung cây gậy đập xuống, làm cho xương cốt cả người hắn gãy rời nhiều chỗ, nếu không phải lão lưu lại thịt, phỏng chừng đã hình thần câu diệt.
Đại ngạc thượng cổ không thể chấp nhận sự thật này, trên đời lại có người khủng bố như thế, có thể đối xử với hắn như vậy.
Ngày xưa, hắn oai phong một cõi, một kích có thể bổ đôi một viên cổ tinh, Bồ Tát, Cổ Phật thượng cổ cũng không là đối thủ của hắn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…ngày nay lại trở thành tù nhân, tánh mạng khó giữ được.
Ngạc Tổ kêu to, điều này thật sự nghẹn khuất. Hắn là một Yêu Thánh vô địch, chưa bao giờ nghĩ tới lại mất hết tôn nghiêm như vậy, chết rất uất ức như vậy.
Thật lâu sau, Diệp Phàm rốt cục bừng tỉnh lại, sau đó không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười to. Mới đây không lâu con cá sấu to lớn này còn xem hắn như một con kiến, tràn ngập khinh thường miệt thị, thậm chí định một chân đạp chết tươi hắn, giờ lại gặp đại nạn như vậy. Đây thật đúng là thiên lý rõ ràng, báo ứng ngay trước mắt.
-Grao…
Ngạc Tổ rống một tiếng núi sông sụp đổ, trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi lớn tan vỡ sập xuống, khắp thiên địa đều rung chuyển sắp sửa nứt tan.
Hắn thật sự không cam lòng, sống lâu như vậy, có thể nhìn xuống một mảnh lại một mảnh tinh vực cổ xưa, được người xem là Thần linh Vực ngoại, cuối cùng lại là một cái kết quả như thế này.
“Bùng!”
Đối với hắn rống to cùng giãy giụa, lão Thánh nhân thực dứt khoát đập một gậy ngay trên đầu, thiếu chút nữa làm vỡ nát sọ của hắn.
Hỏa diễm đã phát lên bừng bừng, càng cháy càng lớn, đó là đạo hạnh cùng pháp lực đang sôi trào, bằng không hỏa diễm bình thường sao có thể nướng được một Yêu Thánh vô địch chứ.
Diệp Phàm yên lặng nhìn về phía xa xa, tế bái bạn cùng học chết đi. Năm đó chính là ở trên viên cổ tinh này, có một nửa cố nhân mất đi sinh mệnh.
-Cá sáu to lớn ngươi cũng có ngày hôm nay!
Hắn lạnh giọng nói.
Ngạc Tổ hữu khí vô lực, sắp bị nướng sống. Hắn chỉ hơi giãy giụa một chút chính là một cây gậy lớn đập xuống, nó suy yếu cực độ, hóa ra bản thể, hai mắt như cặp đèn lồng màu đỏ làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Lúc này, thân thể Thần Ngạc hiển hóa giống như một ngọn núi, cả thân thể hắn bao phủ lân giáp như hắc kim, chạm vào nó như kim loại, đại bổng đánh vào trên nó vang lên tiếng “leng keng” vang động.
Diệp Phàm cũng không khỏi than thở, Ngạc Tổ thật đúng là xui xẻ tám đời, gặp gỡ Thích Ca Mâu Ni tính tình tốt như vậy còn chưa tính, nhiều lắm cũng là bị trấn áp. Nhưng gặp phải lão Thánh nhân tính tình cuồng bạo như vậy, lúc này mới xem như thực sự thê thảm, không chỉ có giết chết, mà còn muốn nướng chín ăn luôn.
Ngạc Tổ cao lớn giống như một ngọn núi, bị lão Thánh nhân thoải mái xách ở trong tay như một con gà con, không cần tốn nhiều sức.
“Ào ào!”
Sóng dữ ngập trời, Thánh nhân thái cổ với đại pháp lực mạnh mẽ ở trong Ma Hải Nhãn rút ra một mảng sóng biển, từ trong đó chưng cất lấy ra một mảng nước ngọt tinh thuần, “rào rào” rơi xuống, đây là muốn rửa sạch con mồi.
-A…
Ngạc Tổ kêu to, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, thực sắp trở thành đồ ăn trên bàn của người khác. Đường đường là Yêu Thánh vô địch một thế hệ, còn gì hơn một chữ thảm thiết!
Lão Thánh nhân ngại hắn kêu to tiếng huyên nào, liền tát xuống một cái, cái miệng cá sấu thật lớn thiết chút nữa bị tát biến hình, đương trường răng sấu bắn ra bốn phía, máu tươi chảy đầm đìa.
-Bổn tọa tung hoành cả đời, ngoại trừ bại dưới tay Thích Ca Mâu Ni, ngoài ra đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, oai phong một cõi thượng cổ, biết bao nhiêu nhân kiệt thiên tài đều thây đầy đất dưới chân ta, ngày nay lại rơi vào một kết cục như vậy, thật đáng buồn đáng tiếc!
Ngạc Tổ muốn đâm đầu chết đi, thật sự chịu không nổi, không thể chấp nhận kết cục như vậy.
Hắn tung hoàng ở trong tinh vực bảy tám ngàn năm, đi qua rất nhiều tinh vực cổ xưa, xưng được là một chí tôn tài ba trác tuyệt trong Yêu tộc, bằng không sao có thể dọc ngang trong vũ trụ. Thế nhưng kết quả hết thảy lại thành trống không!
Mặc dù từng cắn nuốt chư phật thượng cổ lại như thế nào? Ở trước mặt lão Thánh nhân bất kể trời đất này, dù có thần thông cường đại mấy đi nữa đều vô dụng, hắn cũng không phải trở thành thực vật cho người ta.
“Ầm!”
Rốt cục, một tiếng vang nhỏ, Ngạc Tổ giải thoát rồi. Nhân ma đập một gậy đã đánh cho đầu hắn vỡ nát, lại đem nguyên thần luyện hóa cái sạch sẽ. Kết liễu tính mạng của hắn.
“Xoạt!”
Lão Thánh nhân giơ tay chỉ một lóng tay, đem tin tức hữu dụng từ Ngạc Tổ nơi đó hóa thành một tia sáng ấn vào mi tâm, vẻ mặt lão chấn động mạnh hồi lâu, bởi vì đã bao nhiêu năm qua, thương hải tang điền. Hơn trăm vạn năm năm tháng từ từ mà qua, sớm đã không còn ở thời kì thượng cổ, toàn bộ thế giới đều biến dạng.
“Phốc!”
Kế tiếp toàn trường có điểm tanh máu, lão Thánh nhân giống như một con dã thú trong núi sâu, tự mình động thủ, đương trường lột da Thần Ngạc đường đường một thế hệ.
Máu thịt hắn phát sáng, tinh khí tản ra bốn phía vô cùng kinh người. Mặc dù nửa thân dưới bị đánh thành thịt nát, nhưng nửa thân trên thể tích vẫn khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ.
Lão Thánh nhân xé xuống một khối thịt tinh chất nặng tới cả ngàn cân, lấp lánh thần quang sáng lạn. Bởi vì đây là thịt của Yêu Thánh, có được sức mạnh to lớn vượt ra ngoài thế tục.
Lão Thánh nhân dùng nước trong Hãi Nhãn bốc hơi ra rửa sạch khối thịt này, rồi dùng đạo hỏa thiêu nướng, khối thịt lượn lờ khí trời muôn màu muôn vẻ, tỏa ra một mùi thơm thấm vào ruột gan, làm cho người ta chảy nước miếng.
Thẳng đến rất lâu sau, mùi thịt nướng bay ra ngoài mấy chục dặm, lão Thánh nhân lại một lần nữa ngoắc tay, kêu Diệp Phàm. Thịt Thần Ngạc đã có thể ăn được rồi!.
Diệp Phàm dùng sức lắc đầu xua tay, nói thật hắn thật đúng là có điểm sợ hãi, lão Thánh nhân cũng quá cường mãnh đi, đường đường là Yêu Thánh một thế hệ lão cũng đã đem nướng, nếu truyền ra ngoài ắt phải chấn động khắp thiên hạ!
Thánh nhân thái cổ cố ý gọi hắn, cùng chia sẻ mỹ thực, cái loại chất thịt vàng óng ánh sáng bóng này, thỉnh thoảng vọt lên thần quang ngũ sắc, vừa thấy chính là đại bổ, phỏng chừng có thể so với được với thịt rồng trong truyền thuyết.
-Tiền bối! Ý tốt của ngài này ta còn thật không dám ăn, một giọt máu của Thánh nhân có thể giết chết một vị đại năng, một miếng thịt như vậy đủ làm ta chết cả trăm ngàn lần!
Diệp Phàm lộ vẻ mặt cầu xin nói.
Nói thật, hắn thật đúng là rất muốn nếm thử, đây dù sao cũng là linh thịt của Yêu Thánh. Đối với rất nhiều người mà nói, có cho là thịt của Thần linh cũng không sai biệt lắm. truyện copy từ tunghoanh.com
Nhưng, hắn thật rõ ràng thánh uy khủng bố tới mức nào, dù đã chết đi cũng không phải phàm nhân có thể khinh nhờn, nhất là yêu tổ một thế hệ vừa mới ngã xuống.
Lão Thánh nhân gãi gãi đầu, có vẻ vô cùng ngay thẳng cùng chất phác, hướng về phía hắn khoa tay múa chân một chút, thịt Yêu Thánh bị lão luyện hóa, có thể ăn không có vấn đề gì.
- Thật sự?
Diệp Phàm đi tới, loại mùi thơm này có một loại ma lực đặc biệt, dường như có linh tính, ngay cả mùi thơm đều là thần quang, thần bí và chói mắt nói không nên lời.
Thánh nhân thái cổ gật đầu, báo cho hắn biết đây là hương vị ngon nhất thế gian, cứ yên tâm dùng ăn đi. Lão vừa nói vừa xé xuống mười mấy cân cho vào cái mồm to nhai nhồm nhoàm.
Thần quang rực rỡ tỏa ra bốn phía, mùi hương thơm dịu từ trong thịt chất vàng ngậy tuôn chảy ra, ráng màu một đạo lại một đạo, màu sắc rực rỡ sáng lạng lóa mắt.
Diệp Phà xé xuống chừng hai lạng thịt, đối với lão Thánh nhân mà nói đó thật là nho nhã. Hắn cũng không dám đi lên liền cắn một miếng to, đúng là còn sợ bị gãy răng.
Hiển nhiên, hắn lo lắng là dư thừa, lão Thánh nhân thật sự đã dùng đạo hỏa luyện hóa sạch tinh khí thần của Ngạc Tổ, thịt chất thơm dịu mềm nhuận, vừa đưa vào miệng lập tức hòa tan, trở thành từng đạo hào quang chìm sâu vào trong cơ thể.
Giờ khắc này, mỗi một lỗ chân lông toàn thân hắn đều giản nở ra thư giãn, tinh khí tản ra phía ngoài, hào quang phát ra bốn phía, thần lực mênh mông vô cùng tận.
Diệp Phàm thiếu chút nữa phóng lên cao, thịt của Yêu Thánh thật sự siêu phàm, có một lực lượng khó lường, hắn cảm nhận được tinh lực dư thừa, cả người có được khí lực dùng không bao giờ cạn.
Ở trong mắt phàm nhân đây khẳng định là thịt của Thần linh.
Trên thực tế chính là như thế, từ xưa đến này, có ai có thể ăn được thịt của Yêu Thánh? Nhất là ở cảnh giới này của hắn, có muốn đều không cần nghĩ tới!
Đặc biệt ở niên đại hiện naêu Thánh còn sống đều khó có thể nhìn thấy một người.
Lui một bước, chính là nói về thời kỳ thượng cổ, lại có mấy người có thể săn giết Yêu Thánh, thuần túy làm như thực vật? Phỏng chừng cả thiên hạ cũng chỉ có một vị lão Thánh nhân này làm như vậy!
Những thịt này thật có thể nói chính là thịt của Thần linh, đối với tu sĩ mà nói là đại bổ, nếu thường xuyên ăn vào, không những được cường tráng gân cốt, thậm chí có thể phạt mao tẩy tủy, cuối cùng thoát thai hoán cốt.
Sau khi xác định lão Thánh nhân đã hoàn toàn dùng đạo hỏa nướng thực triệt để khối thịt này, Diệp Phàm cũng là buông longt, lấy ra mười mấy hũ rượu lâu năm, cùng vị lão gia dã nhân này cùng nhau mồm to ăn thịt, chén lớn uống rượu.
Tuy rằng chỉ có một món nướng, nhưng đây là mùi vị ngon nhất và quý hiếm nhất Diệp Phàm được nếm qua. Hắn vừa ăn vừa cảm nhận được thánh lực mênh mông, một đạo lại một đạo thần quang tràn ra theo lỗ chân lông, hắn có cảm giác như sắp mọc cánh phi thăng.
Diệp Phàm được bao phủ trong hào quang tường hòa, từ đầu đến chân phát ra thần quang ngũ sắc. Hắn chưa từng nghĩ đến một món ăn lại có thể bổ dưỡng như vậy, hắn giống như thật sự sắp bay lên trời, cả thân thể thư thái, nhẹ bổng như sắp thành tiên.
Thần lực mãnh liệt như sông biển, trong vô tình, đạo hạnh của hắn đều tăng thêm một ít, Tiên Thai tầng thứ hai đại viên mãn, không thể hoàn mỹ thêm nữa, chỉ cách một lớp giấy dán cửa sổ, chỉ cần thấu thêm chút nữa chính là chuyển sang một cảnh giới khác.
Thân thể đã trải qua một hồi thanh tẩy, mỗi một tấc máu thịt đều tràn ngập lực lượng mang tính bùng nổ, Diệp Phàm có cảm giác như một quyền có thể đập nát một tinh tú, cảm thấy khí lực dồi dào dùng không hết.
Khi ý thức được điểm này, hắn hô to:
-Hỏng rồi!
Không thể ăn thêm nữa, mười mấy cân thánh thịt lóe ra hào quang này vào bụng, đã tới cực hạn rồi, nếu ăn thêm nữa thân thể hắn có thể sẽ nổ tung.
Mà lúc này, hắn mới ý thức được lão Thánh nhân khủng bố tới cỡ nào, ngàn cân thịt cá sấu như bị gió cuốn mây tan, ăn cái sạch sẽ, rồi sau đó lại trực tiếp xé thêm mấy ngàn cân thịt, dùng đạo hỏa thiêu nướng tiếp.
Diệp Phàm choáng mắt, đây cũng không phải là thịt lừa, thịt gà, đây là thịt của một đầu Yêu Thánh, ăn nhiều như vậy còn không có việc gì, thật đúng là coi như thành thực vật bình thường.
Đúng lúc này một luồng lửa phun ra, mũi Diệp Phàm đều tuôn máu, mười mấy cân thịt Yêu Thánh làm cho hắn đều có điểm chịu đựng không nổi, đại bổ quá mức, phỏng chừng nếu nhân vật cấp Giáo chủ nào khác ăn nhiều như vậy, hơn phân nửa thân thể đã nổ tung, tan xương nát thịt.
Hắn hét một tiếng nhảy dựng lên, bắt đầu chạy vòng quanh Ma Hải Nhãn, một hơi chính là chạy mấy ngàn dặm, như vậy rốt cục thì dễ chịu hơn một chút.
Diệp Phàm cũng không có dừng lại, tiếp tục chạy, mãi đến một lúc lâu sau, kết quả lại nhường hắn trợn mắt há hốc mồm.
Thân thể Thần Ngạc như một ngọn núi nhỏ, mặt trên thiếu một khối thịt lớn, phỏng chừng mười mấy vạn cân đều vào bụng lão Thánh nhân.
Mà lại, lão còn chưa chịu dừng, lại cắt thêm mấy ngàn cân thịt, tiếp tục đốt nướng, thần quang bốc hơi mùi thơm lan tràn, không bao lâu liền ăn cái sạch sẽ, lúc này mới chùi miệng xoa xoa bụng dừng lại.
Tuy nói Thánh nhân thái cổ có thể với hạt cải nuốt nạp cả Tu Di Sơn, nhưng cách ăn này cũng quá dọa người đi! Thịt của Yêu Thánh nhiều tinh khí như vậy đủ để xé rách sơn xuyên đại địa.
Này phải là sức ăn uống khủng bố biết bao nhiêu, mới có thể tiêu hóa tinh khí mênh mông như vậy, cho dù là một đầu chân long cũng mau chóng bị chống đỡ không nổi mà chết đi?
Ngạc Tổ cả người đều là bảo vật, hẳn sẽ không phải đều bị lão Thánh nhân ăn sạch chứ? Hắn cũng muốn luyện vài món Thánh binh! Mà chỉ riêng linh thịt này nếu để dành ăn dần cũng là thuốc bổ vô thượng cứu mạng. Diệp Phàm có cảm giác sắp phát điên, đồng thời có rất nhiều vấn đề muốn hỏi vị lão gia dã nhân này.