Chương 23 Thomas cứ nghĩ mãi về Alby. Có vẻ như việc cứu mạng thằng bé và đưa nó trở về sau một đêm ngoài Mê cung là một thắng lợi lớn. Nhưng liệu có đáng không? Bây giờ thì Alby đang phải chịu đau đớn cùng cực và trải qua những điều khủng khiếp giống như Ben. Sẽ ra sao nếu như thằng bé cũng trở nên loạn trí như thế? Những ý nghĩ kinh khủng cứ bám riết lấy Thomas.
Hoàng hôn ập xuống Trảng trong khi những tiếng thét của Alby vẫn tiếp tục ám ảnh mọi người. Không thể trốn tránh những âm thanh ghê rợn đó, ngay cả sau khi Thomas đã bảo các Y-tờ cho nó xuất viện trong tình trạng đầu óc chán nản, mình mẩy đau nhức, băng bó khắp nơi và mệt mỏi vì những tiếng rên la xé tai của Alby. Newt thì kiên quyết từ chối không cho Thomas gặp thằng bé mà nó đã liều mình cứu mạng. Làm vậy sẽ chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn thôi, Newt nói một cách cứng rắn.
Thomas quá mệt nên chẳng buồn tranh cãi. Nó không hiểu vì sao lại cảm thấy kiệt quệ đến như vậy, mặc dù đã được ngủ rất lâu. Nó đau tới mức chẳng thể làm được gì và trải qua phần lớn thời gian ban ngày trên một băng ghế nằm ở rìa của Nghĩa trang, đắm chìm trong thất vọng. Sự phấn khích sau khi thoát nạn đã nhanh chóng phai nhạt, để lại trong nó một nỗi buồn và hàng đống suy tư về cuộc sống mới của mình ở Trảng. Từng bắp thịt của nó đều đau đớn, từ đầu đến chân nó chỗ nào cũng có những vết rách da và trầy xước. Nhưng nỗi đau thể xác không thể sánh bằng ấn tượng của đêm hôm trước vẫn đang đè nặng trĩu trong tâm trí Thomas. Dường như những thực tế mà nó đã trải qua ở ngoài đó cuối cùng đã hằn sâu vào trong đầu Thomas, giống như khi người ta nghe bác sĩ chẩn đoán mình bị ung thư giai đoạn cuối.
Làm thế nào người ta lại có thể vui vẻ với một sống như thế này chứ? Nó nghĩ. Rồi, sao lại có kẻ ác độc đến nỗi giáng tất cả những điều này xuống đầu bọn trẻ? Hơn lúc nào, nó càng hiểu thấu sự tận tâm của các trảng viên trong việc tìm lối ra của Mê cung. Trốn thoát. Lần đầu tiên Thomas cảm thấy sôi sục ý định trả thù những kẻ chịu trách nhiệm trong việc gửi nó tới đây.
Nhưng những suy nghĩ đó chỉ dẫn nó đến một nỗi tuyệt vọng đã vây kín lấy nó nhiều lần. Nếu Newt và những đứa khác không thể giải được Mê cung sau hai năm đằng đẵng tìm kiếm, thì có vẻ như không hề tồn tại một giải pháp nào cả. Chính việc các trảng viên không chịu buông xuôi đã cho thấy nhiều điều về chúng hơn bất cứ thứ gì.
Và bây giờ nó đã là một trong số chúng.
Đây là cuộc đời mình, nó nghĩ. Sống giữa một mê cung khổng lồ, bị bao vây bởi những con quái vật gớm ghiếc. Nỗi buồn trùm lên nó như một thứ độc chất cực mạnh. Tiếng thét của Alby, lúc này đã ở một khoảng cách xa, nhưng vẫn còn nghe được, chỉ càng làm nó thấy tồi tệ thêm. Nó bịt tai lại mỗi khi nghe tiếng thằng bé la hét.
Ngay lúc đó, ngày sắp tắt, và việc mặt trời đi ngủ đi kèm theo tiếng rít nghiện giờ đã nhàm tai khi các cổng thành đóng lại. Thomas không nhớ được cuộc sống của nó trước khi vào cái Hộp, nhưng nó tin chắc là mình vừa trải qua hai mươi bốn giờ tồi tệ nhất trong đời.
Khi trời đã tối, Chuck mang đến cho Thomas ít thức ăn và một ly nước lớn.
- Cám ơn. - Thomas nói, một cảm giác ấm áp dâng lên nhờ thằng nhóc. Nó thanh toán món mì và thịt bò nhanh hết mức mà cánh tay còn đau của nó cho phép. - Tớ cần ăn ghê gớm. - Nó lúng búng nói, uống một ngụm nước lớn rồi tấn công tiếp chỗ thức ăn. Nó chỉ nhận ra mình đã đói đến mức nào khi bắt đầu ăn.
- Nhìn anh ăn uống tởm thiệt. - Chuck nói trong khi ngồi xuống băng ghế bên cạnh Thomas. - Giống như nhìn một con heo chết đói hốc cám.
- Hài ghê há! - Thomas nói một cách mỉa mai. - Cậu đi mà chọc cười bọn Nhím sầu ấy, để xem bọn nó có cười hay không.
Một thoáng đau đớn vụt qua gương mặt của Chuck làm cho Thomas thấy hối tiếc, nhưng nó biến đi rất nhanh.
- Nói chuyện này mới nhớ, anh đang là đề tài bàn tán của mọi người đó.
Thomas thẳng người lại, không rõ mình đang cảm thấy gì trước cái tin mới nhận.
- Nói kiểu móc máy đó là sao?
- Để em nghĩ cái coi. Trước hết, anh đi vào Mê cung khi không được phép cả đêm. Rồi anh lột xác, hiện nguyên hình một cậu bé rừng xanh, leo dây thần sầu và cột người ta lên tường. Tiếp đó, anh là người đầu tiên sống sót sau trọn một đêm vất vưởng bên ngoài Trảng, và trên hết là, anh đã giết được bốn con Nhím sầu. Anh không tưởng tượng nổi những gì các huynh kia bàn tán đâu.
Một cảm giác kiêu hãnh dâng lên trong lòng Thomas, nhanh chóng xì hơi. Nó thấy mình thật bệnh hoạn vì đã cảm thấy sung sướng. Alby vẫn còn bẹp dí trong giường, hét váng đầu vì đau đớn, thậm chí có lẽ còn ao ước cho mình chết luôn đi cho xong.
- Lừa cho bọn Nhím rơi xuống Vực là ý tưởng của Minho, không phải của tớ.
- Theo lời của Minho thì không phải vậy. Cậu ta đã nhìn thấy anh biểu diễn cái màn Nhím đến chân mới nhảy kia, và nảy ra ý định lặp lại cái mánh đó ở Vực, thế thôi.
- Cái trò nhảy đúng lúc ấy à? - Thomas đảo mắt. - Bất cứ thằng ngu nào trên hành tinh này cũng có thể nghĩ ra được mà.
- Thôi đừng có làm bộ khiêm tốn. Những gì anh đã làm thật không thể tin được. Anh và Minho, cả hai người.
Thomas đặt cái đĩa không xuống đất, đột nhiên cảm thấy tức sôi lên.
- Thế tại sao mình lại cảm thấy chán chường như thế này hả Chuck? Cậu làm ơn trả lời xem nào?
Thomas dò tìm câu trả lời trên khuôn mặt của Chuck, nhưng không thấy gì. Thằng nhóc chỉ ngồi cúi người về phía trước, hai tay đan vào nhau, đầu gục xuống. Cuối cùng, nó thì thầm trong hơi thở:
- Thì bọn này cũng thấy chán bởi cùng một nguyên nhân đó mà thôi.
Chúng ngồi yên lặng trong vài phút, rồi Newt đi tới, vẻ mặt như sắp chết tới nơi. Thằng bé ngồi xuống đất, trước mặt hai đứa, mặt vừa lo vừa buồn rười rượi. Nhưng Thomas vẫn cảm thấy vui khi có nó bên cạnh.
- Tôi nghĩ là giai đoạn tồi tệ nhất đã qua. - Newt nói. - Alby cần ngủ trong vài ngày, rồi tỉnh dậy sẽ ổn hết. Có thể lâu lâu còn la hét một chút.
Thomas không thể mường tượng được sự thử thách đó có thể tồi tệ như thế nào, nhưng tất cả quá trình Biến đổi vẫn là một ẩn số đối với nó. Nó quay sang hỏi Newt, cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Newt này, cậu ấy đang phải chịu đựng chuyện gì ở trên đó vậy? Thật tình, tôi vẫn chưa hiểu Biến đổi có nghĩa là như thế nào.
Câu trả lời của Newt làm Thomas chưng hửng.
- Cậu tưởng chúng tôi biết sao? - Nó nói, giơ hai tay lên trời, rồi thả rơi chúng xuống đầu gối. - Tất cả những gì chúng tôi biết là nếu bị Nhím sầu chích bằng những mũi gai gớm ghiếc của nó, thì cậu phải tiêm Huyết sầu nếu không muốn chết. Một khi đã được tiêm Huyết thanh, cơ thể của cậu sẽ quằn quại run rẩy, da dẻ sục sôi và chuyển sang một màu xanh lục nhìn phát ớn, rồi cậu nôn ói thấy mà khiếp. Giải thích như thế đủ chưa hả Tommy?
Thomas nhíu mày. Nó không muốn làm cho Newt thất vọng hơn, nhưng nó cần câu trả lời.
- Này, tôi biết cậu cảm thấy rất tệ khi bạn thân của mình phải trải qua chuyện đó, nhưng tôi chỉ muốn biết điều gì đang thực sự diễn ra ở trên đó thôi. Tại sao cậu gọi nó là Biến đổi?
Newt thả lỏng người, dường như muốn gục xuống, rồi thở dài.
- Nó khơi lại ký ức. Chỉ là những mảnh vụn, nhưng đúng là những ký ức trước khi chúng ta đến cái chỗ này. Ai đã từng trải qua chuyện đó đều cư xử như một thằng tâm thần sau khi quá trình Biến đổi chấm dứt, mặc dù thường là không đến mức tồi tệ như Ben. Dù sao thì, chuyện đó giống như là cậu được trả lại cuộc sống cũ, chỉ để thấy nó bị cướp đi một lần nữa vậy.
Đầu Thomas như muốn nổ tung.
- Cậu chắc không? - Nó hỏi.
Newt có vẻ bối rối.
- Ý cậu là sao? Chắc về cái gì?
- Tụi nó đổi khác vì mong muốn trở về cuộc sống cũ, hay vì tuyệt vọng khi nhận ra rằng cuộc sống đó cũng chẳng khá hơn hiện tại?
Newt nhìn Thomas một lúc, rồi quay mặt đi, chìm trong suy tư.
- Mấy sư huynh từng trải qua chuyện đó chưa bao giờ thật sự thảo luận về nó cả. Tụi nó chỉ... đổi khác. Không còn dễ mến. Trong Trảng có vài ba đứa từng bị, mình không thể chịu được chúng. - Giọng nói của Newt xa xôi, còn đôi mắt nó thì như bị hút vào một điểm vô hình nào đó ở trong rừng. Thomas hiểu thằng bé đang lo Alby sẽ không còn như trước nữa.
- Nói thật tình, - Chuck đế vào, - Gally là thằng tệ nhất trong số đó.
- Có gì mới về con nhỏ kia không? - Thomas đổi chủ đề. Nó không có tâm trạng để nói chuyện về Gally. Hơn nữa, suy nghĩ của nó không ngừng quay về bên con bé. - Tớ thấy mấy Y-tờ cho nhỏ đó ăn ở trên lầu.
- Không có gì mới. - Newt đáp. - Vẫn đang chìm trong cơn hôn mê chết tiệt đó, hay đại loại thế. Lâu lâu lại lẩm nhẩm gì đó vô nghĩa, như là đang mơ ấy. Con nhỏ đó ăn được, và có vẻ như sống tốt. Quái lạ ghê.
Lại im lặng một lúc, như thể cả ba đứa đang cố tìm ra lời giải thích về trường hợp của đứa con gái. Thomas lại thắc mắc về mối quan hệ lạ lùng mà nó cảm thấy với con bé, mặc dù nó đã suy giảm một chút, nhưng có thể chỉ là bởi vì trong đầu nó đang chất chồng quá nhiều suy nghĩ khác.
Cuối cùng Newt lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Dù sao đi nữa, chuyện tiếp theo là tìm xem chúng tôi cần phải làm gì với cậu, Tommy à.
Thomas ngẩng mặt, hoang mang trước câu nói vừa rồi.
- Làm gì với tôi? Cậu đang nói về chuyện gì vậy?
Newt đứng dậy, kéo căng đôi tay.
- Sư huynh làm chỗ này lộn tùng phèo cả rồi. Một nửa số trảng viên nghĩ rằng cậu là thượng đế, nửa kia thì chỉ muốn tống trả cậu xuống Hộp. Nhiều chuyện để nói lắm.
- Như là gì? - Thomas không biết điều gì là đáng lo ngại hơn, được tôn vinh làm anh hùng hay là bị căm ghét đến chết.
- Kiên nhẫn đi. - Newt nói. - Cậu sẽ biết sau khi ngủ dậy.
- Ngày mai à? Tại sao? - Thomas không thích nghe cái giọng đó.
- Tôi đã triệu tập một Trang nghị. Và cậu sẽ đến đó. Cậu là cái mục đích thối tha duy nhất của cuộc họp.
Nói rồi Newt quay lưng bước đi, bỏ lại Thomas đang tự hỏi trong đầu làm thế quái nào mà một cuộc Trang nghị được triệu tập chỉ để bàn về nó.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc