I
Tử Lam hoàn toàn thất vọng. Nó sinh bốn đứa con trai, tổn hao không biết bao nhiêu tâm huyết, những mong một trong số chúng có thể trở thành Sói Vương một đời hiển hách, ai ngờ tất cả lại xôi hỏng bỏng không thế này.
Nó vượt qua mùa đông dài đằng đẵng trong nỗi cô đơn và đau khổ cùng cực.
Tuyết bắt đầu tan chảy và thảo nguyên Ga Marr lại khoác lên mình chiếc áo xanh nõn nà, sức xuân rạo rực khắp nơi nơi. Bầy sói tản ra theo tập tính, Tử Lam và Mi Mi trở về hang của mình ở gần núi tuyết Streca. Mất đi đứa con trai cuối cùng là Song Mao, hang ở của hai mẹ con nhuốm màu âm u lạnh lẽo, thê lương như một nấm mồ.
Có lúc, Tử Lam một mình chạy tới thảo nguyên, để cái chân cụt lủng lẳng và lao đi như điên như dại cho đến lúc toàn thân mệt mỏi rã rời hòng làm tê liệt trái tim đau khổ triền miên của nó. Hoặc những khi bắt được chồn chó hay cầy hương, nó không vội vàng cắn đứt cổ họng của con vật mà cắn đứt một chân của nó, rồi thả ra để con vật tội nghiệp phải chạy thục mạng tìm cơ may sống sót trên thảo nguyên. Tiếng kêu thảm thiết và thần thái hoảng hốt của con vật làm Tử Lam tạm thời quên đi nỗi lòng nhói buốt.
Nhưng trò chơi dã man đó dần dần cũng mất đi sự thú vị của nó.
Thật thế, khi lý tưởng mà nó dành toàn bộ tâm huyết để thực hiện đã sụp đổ hoàn toàn thì cuộc sống đâu còn nghĩa lý gì với nó? Có lẽ, dư vị của cái chết còn ngọt ngào dễ chịu hơn cuộc sống bị kìm kẹp dày vò trong gông cùm thất bại này chăng? Tiếc là, tử thần chẳng thèm đoái hoài đến nó, nó vẫn phải tiếp tục sinh mạng đau khổ này.
Hôm đó, khi đang lang thang trên thảo nguyên, Tử Lam bất ngờ ngửi thấy mùi hương đồng loại vô cùng thân thuộc lẫn trong gió thoảng, tiếp đó là một cái bóng lướt qua phía sau mấy hòn đá xanh rì lún phún rêu. Ồ, cái dáng đó chẳng phải là của Ca Lỗ Lỗ sao?
Nhác thấy Tử Lam, Ca Lỗ Lỗ tru lên tỏ tình bằng hữu.
Tử Lam chú ý quan sát thật kỹ phía sau Ca Lỗ Lỗ. Không có bóng dáng con sói nào khác cả. Thế nghĩa là đến giờ Ca Lỗ Lỗ vẫn đơn phương độc mã, chưa có con sói nào bầu bạn bên cạnh.
Phát hiện bất ngờ này khiến Tử Lam kích động tới mức toàn thân run rẩy. Nó lập tức suy đoán một cách rất logic, hợp lý hợp tình và mạnh dạn rằng, Ca Lỗ Lỗ sở dĩ tới giờ vẫn chưa tìm được con sói cái nào ưng ý để bầu bạn bên cạnh là vì Ca Lỗ Lỗ chưa thể nào quên tình cũ, Ca Lỗ Lỗ vẫn còn yêu Tử Lam. Hai năm trước, Ca Lỗ Lỗ nhiệt tình theo đuổi mình như thế, nhưng mình phải nén lòng cự tuyệt tấm chân tình của đối phương là vì muốn một lòng bồi dưỡng con thơ. Giờ nghĩ lại thấy lúc đó sao mình ngu ngốc thế! Bây giờ, Lam Hồn Nhi và Song Mao đều đã mất rồi, tảng đá cản đường mình đến với tình yêu không còn nữa. Hôm nay tình cờ trùng phùng với Ca Lỗ Lỗ trên thảo nguyên đầy hoa nở như thế này, có lẽ là do ông trời khéo chiều lòng và thần vận mệnh ban ơn cho mình chăng? Cuộc đời không có tuyệt cảnh, mây tan trời lại sáng trong và ánh mặt trời sáng rỡ lại chan hòa.
Nghĩ đến đây, Tử Lam bèn ngồi xổm trên đám cỏ, hướng nhìn về phía Lỗ Lỗ với ánh mắt dịu dàng và chờ đợi. Nó rướn khoang ngực và khoang bụng ấm áp riêng có của một con sói cái, liên tục nhấc một chân trước lên dụi dụi vào sống mũi và bờ môi, ngoẹo đầu tạo dáng, làm ra muôn vẻ yểu điệu.
Tới đây nào, Ca Lỗ Lỗ, em đợi anh đã rất lâu rồi.
Ca Lỗ Lỗ đứng đối diện trước mặt Tử Lam, chỉ cách nhau có mười mét. Nhưng Ca Lỗ Lỗ không hề động đậy.
Ồ, Ca Lỗ Lỗ nhất định là hai năm trước em đã cự tuyệt anh quyết liệt quá nên anh đã mất hết dũng khí rồi chăng? Em thừa nhận là khi ấy em hành động hơi quá, nhưng xin anh hãy hiểu cho hoàn cảnh của em lúc đó. Bây giờ, đã chẳng còn điều gì có thể ngăn cản em bầu bạn bên anh như hình với bóng nữa rồi. Lại đây với em đi, Ca Lỗ Lỗ, chỉ cần anh nhảy lên trước một bước thôi, em sẽ bù đắp cho anh thật nhiều, lòng nhiệt thành của anh sẽ được em đền đáp gấp mười lần. Trái tim của Tử Lam đang dồn dập nói lên những lời tha thiết ấy.
Ca Lỗ Lỗ vẫn đứng yên tại chỗ như một tảng đá bất di bất dịch. Vẻ mặt nó thậm chí không hề có lấy một chút xúc động và vui mừng vì gặp lại cố nhân sau nhiều ngày cách biệt.
Con tim Tử Lam như khựng lại một chút, nhưng rồi nó lập tức an ủi mình, Ca Lỗ Lỗ cứ trơ trơ như thế cũng dễ hiểu thôi, một lần bị rắn cắn, mười năm còn sợ cỏ, nhất định là Ca Lỗ Lỗ sợ sẽ lại bị cự tuyệt như hai năm về trước. Ở vào địa vị của Ca Lỗ Lỗ, Tử Lam cũng không dám mạo muội hành sự. Bởi thế, Tử Lam cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi tới khi Ca Lỗ Lỗ lấy lại dũng khí và lòng can đảm của một con sói đực như trước kia.
Tử Lam ngả mình trên đệm cỏ êm mượt như tơ, thần thái đưa đẩy, uốn éo hết vẻ phong tình của một con sói cái. Đóa bồ công anh như những chiếc ô xòe hoa, lả lướt trong gió xuân nhè nhẹ, những đài hoa vàng óng như kén nhộng chập chờn dưới nắng xuân, ánh lên một màu sáng kỳ lạ. Mùa xuân là mùa của nhựa sống căng tràn, Ca Lỗ Lỗ à, lẽ nào anh không khát khao được tận hưởng thú vui của tình yêu dưới vầng dương ấm áp hay sao? Lẽ nào anh không muốn có những đứa con mang huyết thống của Ca Lỗ Lỗ hay sao?
Tử Lam cố ý khiêu khích Ca Lỗ Lỗ như thế, nàng nghĩ đây hẳn là biện pháp tuyệt diệu để khơi gợi niềm hưng phấn khát khao của Ca Lỗ Lỗ. Đáng tiếc, Ca Lỗ Lỗ vẫn trơ như một khúc gỗ, không hề có chút thay đổi nào.
Là bản thân chưa đủ khéo, chưa phô diễn hết tình cảm yếu mềm và trái tim rạo rực của mình, hay Ca Lỗ Lỗ, anh ấy…
Tử Lam không dám nghĩ theo chiều hướng xấu. Giờ phút này, trái tim khô héo và vỡ nát thành trăm nghìn mảnh của nó cần biết bao những giọt nước mưa ngọt ngào của tình yêu xuyên thấm, cần biết bao tình yêu của Ca Lỗ Lỗ an ủi và xoa dịu. Nếu tấm lòng của một con sói đực như Ca Lỗ Lỗ có thể rộng mở đón chào nó thì mọi ký ức sầu thảm của nó sẽ chấm dứt từ đây. Cuộc sống sẽ lại mở ra một khởi đầu mới, nó vẫn có thể sinh con đẻ cái, vẫn có thể dốc lòng bồi dưỡng một trong những đứa con của nó trở thành một Sói Vương thống lĩnh thiên hạ. Lý tưởng mà bao năm qua nó mong mỏi đảo cầu sẽ được tái sinh dưới ánh sáng của tình yêu. Trái tim và cơ thể mệt mỏi cực độ của nó sẽ được tiếp thêm sức sống mới.
Tử Lam khát khao làm lại cuộc đời. Cuộc đời của một con sói tuy khó tránh khỏi những bóng đen và nguy hiểm trùng trùng và vô số ẩn họa sát thân, nhưng nó tình nguyện đánh cược với số mệnh thêm lần nữa.
Thái độ lạnh lùng của Ca Lỗ Lỗ khiến nó đau lòng. Nó không thể nào hiểu nổi dụng ý của đối phương. Có lẽ là vết thương của hai năm về trước đã cứa vào trái tim Ca Lỗ Lỗ một nhát quá sâu, sâu đến nỗi tới giờ vẫn còn rỉ máu. Vậy thì Tử Lam phải dùng hành động để tỏ niềm ăn năn bởi sự tuyệt tình của hai năm về trước.
May thay, bụi cỏ cách Tử Lam không xa bỗng dưng động đậy. Một con tê tê bò ra. Tử Lam vội vã rượt theo. Tê tê là loài vật hút kiến, hai chân trước của nó ngắn và thô ráp nên bò rất chậm, cả thân mình nó gồ lên những cái ụ và động tác thì thật vụng về. Tử Lam giẫm lên sống lưng con tê tê bằng một động tác rất mau, con tê tê nhanh nhẹn co lớp vảy lớn và cứng, cuộn tròn khuôn mặt và cái miệng nhọn hoắt rụt vào trong lồng ngực phía dưới cổ. Loài tê tê chỉ có bản lĩnh này là hiệu nghiệm để tự vệ và tránh đòn tấn công của các loài mãnh thú. Lớp vảy cứng chắc của nó phủ khắp toàn thân, hết cả phần đuôi và phần bụng, tạo thành một tấm giáp dày và nặng bảo vệ cơ thể. Từng chiếc vảy hình bầu dục xếp khít vào nhau xuyên suốt thân mình, không để lọt một khe hở nên loài vật khác không thể tấn công. Hơn nữa, vảy tê tê cứng như đá hoa cương, ngay cả răng hổ cũng khó mà xuyên thủng. Cũng bởi chẳng thể tìm cách nào nuốt con mồi vào bụng nên các loài mãnh thú săn mồi mỗi khi bắt gặp tê tê thì thường không thèm đếm xỉa đến.
Tạo hóa đã ban cho loài tê tê bản lĩnh giữ nhà ấy. Nhưng lớp vảy đặc biệt đó chỉ có thể giúp tê tê thoát khỏi miệng hùm hay tay gấu nhưng không thể thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của sói.
Tử Lam dùng lực dằn ngửa con tê tê xuống đất, khiến nó chổng bốn vó lên trời rồi dùng móng vuốt đấm thật mạnh vào khoang bài tiết ở phần bụng của con vật. Cả người tê tê chỉ có một chỗ nhỏ như lỗ kim này là mềm yếu nhất, nhưng vì nằm ở nơi giao thoa giữa bốn mảnh giáp của tê tê nên những loài thú ăn thịt lỗ mãng không thể phát hiện được, chỉ có loài thú thông minh và đẳng cấp cao như loài sói mới tìm ra được.
Móng vuốt của Tử Lam như một cái kim bằng thép cắm sâu vào bên trong khoang bài tiếp của con tê tê. Toàn thân con vật giật lên một cái, bộ áo giáp chồng khít lên nhau bất giác nới lỏng, để lộ ra một khe hở. Tử Lam chỉ chờ có thế. Tê tê tuy hình dạng xấu xí nhưng nó vẫn có bản năng ham sống, vào khoảnh khắc những chiếc vảy trắng như bạc ở phần bụng giãn ra, ý thực được mình đang trong cơn nguy hiểm, nó vội vàng co tấm áo giáp lại song đã muộn. Tử Lam hành động rất mau lẹ, một bộ vuốt xuyên vào bên trong khoang bài tiết thì bộ vuốt còn lại đã giữ chặt phần bụng của con mồi, khi lớp áo giáp vừa giãn ra, những cái vuốt sắc đã cắm ngay vào khe hở vừa hé mở và tát mạnh một cái làm bật một chiếc vảy. Tử Lam xé toang vài chiếc vảy nữa cũng bằng một động tác như vậy. Bụng con tê tê lộ ra một phần thịt hồng hồng to như miệng bát, Tử Lam cắn liên tiếp, mổ bụng con vật tội nghiệp.
Trong lúc Tử Lam giết con mồi, Ca Lỗ Lỗ vẫn đứng nguyên ở đó, không xông lên trợ giúp cũng chẳng bỏ đi. Nó đứng đó, làm một người bàng quan, lạnh lùng nhìn Tử Lam hành động.
Tử Lam thấy bụng đoi đói. Thịt tê tê mỡ màng và mềm mại, là món khoái khẩu của loài sói. Tử Lam rất muốn đánh chén một bữa no say, nhưng nó kìm lại được, không nỡ ăn dù chỉ một miếng, Tử Lam tha con tê tê bê bết máu tới trước mặt Ca Lỗ Lỗ.
Tâm trạng Tử Lam rối bời khi nó quyết định làm như thế. Thường thì khi một con sói đực và một con sói cái có ý đến với nhau để tạo thành một gia đình, sói cái luôn là kẻ được theo đuổi, bị động trong tình yêu và luôn phải tỏ lòng chờ đợi. Cho dù trong thâm tâm, Tử Lam khao khát được sánh vai với một con sói đực đi nữa, nó cũng nên thể hiện tình cảm một cách kín đáo, hoặc dù có muốn dụ dỗ đi nữa cũng không thể vượt qua giới hạn liếc mắt đưa tình nịnh nọt tình yêu như thế. Chỉ con sói đực mới có quyền theo đuổi và chinh phục một cách sỗ sàng. Tử Lam chủ động dâng con mồi tới tận miệng Ca Lỗ Lỗ, thẳng thắn bày tỏ dụng ý của mình như thế, thật lần đầu mới thấy trong bầy sói. Tử Lam vừa kéo con tê tê vừa cảm thấy lòng tự tôn của một con sói cái như mình bị tổn thương ghê gớm. Nếu như lúc nãy, khi nó giết con tê tê, Ca Lỗ Lỗ chịu nhào tới giúp một tay, cho dù mang tính tượng trưng đi nữa thì tính chất của sự việc cũng sẽ đổi khác, bởi chúng cùng nhau săn mồi thì sẽ cùng nhau thụ hưởng. Rồi sau đó, tự chúng sẽ quyến luyến yêu thương nhau. Nhưng giờ thì…
Tử Lam hận thái độ ngạo mạn của Ca Lỗ Lỗ. Tử Lam cho rằng, trái tim của một con sói đực trưởng thành chẳng nên hẹp hòi, chẳng nên ghi thù nhớ hận kiểu đó. Tử Lam cho rằng, mình không nên hạ thấp bản thân, nịnh nọt Ca Lỗ Lỗ như thế. Đó là một sự sỉ nhục. Nhưng nỗi khao khát bắt đầu lại một cuộc sống mới mạnh mẽ, khiến Tử Lam phản bội lại ý nghĩ của bản thân, kiên quyết tha miếng mồi ngon tiến lại gần Ca Lỗ Lỗ từng bước từng bước một.
Vẻ mặt vô tình của Ca Lỗ Lỗ từ từ giãn ra. Thật là một miếng mồi ngon quá mức. Ca Lỗ Lỗ ngoác miệng nuốt từng miếng thịt tê tê dày cộm vào trong bụng, đánh chén một cách say sưa và ngon lành.
Ăn đi nào, Ca Lỗ Lỗ, hai năm trước khi anh dùng con mồi để bày tỏ tình yêu với em, em đã làm hại anh, hôm nay, em dùng con tê tê này để chuộc lại sự tuyệt tình của ngày ấy, trả lại anh món nợ ân tình mà em còn thiếu. Anh đáp lại như thế là em đã mãn nguyện rồi. Vướng mắc giữa hai ta đã không còn nữa rồi, chẳng gì có thể ngăn cản anh và em chung tay xây dựng một gia đình mới. Tử Lam vừa liếm những giọt máu đang trào ra từ ổ bụng con tê tê vừa tự nói với lòng mình như thế. Nó tin rằng, Ca Lỗ Lỗ sau khi đánh chén xong con mồi sẽ ân thưởng nó bằng một tình yêu nồng nàn. Niềm tin rạo rực và nó kiên trì chờ đợi.
Mùi vị của con tê tê ắt hẳn vô cùng ngon lành nên Ca Lỗ Lỗ cắm đầu ăn một mạch. Nỗi thỏa thuê hiện rõ mồn một trên gương mặt nó khi chén xong con mồi, thậm chí nó còn tiếc rẻ thè lưỡi liếm láp những vệt máu còn sót hai bên mép.
Tới đây đi Ca Lỗ Lỗ, rồi em sẽ sinh cho anh một đám sói con khỏe mạnh và tinh nghịch và chúng mình sẽ cùng nhau bồi dưỡng một trong những đứa con trở thành Sói Vương của thế hệ mới.
Ca Lỗ Lỗ vẫn còn tham lam lật đi lật lại con tê tê chỉ còn trơ lại lớp vảy cứng ngắc, cố tìm kiếm chút thịt hay chút máu còn rơi rớt lại.
Tử Lam sốt sắng, nó không thể chờ đợi thêm được nữa, bèn mạnh dạn tiến lại gần con sói đực Ca Lỗ Lỗ khôi ngô tráng kiện. Vẻ mặt của Ca Lỗ Lỗ biến đổi rất mau, ban đầu, nó trợn tròn mắt nhìn Tử Lam như thể trông thấy một thứ không nên nhìn, vẻ lạ lẫm và kinh hãi, tiếp theo là mấy sợi râu trắng lóa trên môi và mấy sợi lông hai bên má bất chợt dựng đứng, biểu hiện của sự chán ngán và căm ghét.
Ca Lỗ Lỗ à, anh làm sao thế, em là Tử Lam mà anh đã từng khổ sở theo đuổi, từng khát khao thèm muốn đây mà! Tử Lam gập đầu, muốn ngả đầu lên sống lưng thẳng tắp đầy sức hấp dẫn nam tính của Ca Lỗ Lỗ. Phải rồi, đó sẽ là nơi chắn gió che mưa, sẽ là tổ ấm của Tử Lam, là nơi nó tạo ra kỳ tích của một cuộc sống mới. Đầu Tử Lam vừa chạm vào sống lưng Ca Lỗ Lỗ, thì đôi mắt của Ca Lỗ Lỗ chợt thay hình đổi dạng một cách dị thường. Ca Lỗ Lỗ như thể sợ chạm phải vật bẩn thỉu xúi quẩy nên nó nhảy vù lên một cái. Và vào đúng lúc Tử Lam muốn lại gần nó thêm lần nữa, Ca Lỗ Lỗ tru lên một tiếng chạy như bay về phía thảo nguyên mênh mang.
Đầu óc Tử Lam như ù đi và trở nên trống rỗng. Dòng suy tư của nó nghẹn lại, nỗi khát khao của nó như ngưng đọng, thâm tâm nó lạnh cóng như thể vừa dầm mình trong nước tuyết. Nó thẫn thờ ngóng theo dáng hình của Ca Lỗ Lỗ mỗi lúc một xa dần cho tới khi dáng hình ấy chỉ còn là chấm đen nhỏ nhoi mờ ảo rồi mất hút dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Tử Lam cứ ngây người như thế. Nó không biết phải mất bao nhiêu thời gian nó mới có thể từ từ lấy lại tri giác của mình. Nó ngờ rằng sự việc buồn thương ban nãy chỉ như một cơn ác mộng, nhưng lớp cỏ xanh tươi vẫn đang cựa mình nhô lên khỏi mặt đất, bầy chim vẫn bay liệng giữa tầng không và lớp vảy cứng chắc của con tê tê vẫn còn nằm ở đó. Mọi thứ xung quanh thầm nói với nó rằng, nó đang ở trong cõi thực. Tử Lam không thể không thừa nhận, việc diễn ra trước mắt không phải trong mơ mà là trong hiện thực, một hiện thực quá phũ phàng và cay đắng. Tử Lam thật không thể nào lý giải nổi tại sao Ca Lỗ Lỗ bỗng nhiên lại bỏ mình mà đi như thế, lẽ nào Ca Lỗ Lỗ muốn ăn miếng trả miếng sự tuyệt tình của nó năm xưa? Trò đùa nực cười này đâu cần phải đến mức tàn khốc thế. Tử Lam hận không thể đuổi ngay theo Ca Lỗ Lỗ để xé xác Ca Lỗ Lỗ thành từng mảnh vụn cho hả nỗi oán giận trong lòng. Nó thật không thể ngờ tình yêu ân cần và ngọt ngào của mình lại bị đối phương chà đạp một cách thô bạo như thế, không thể ngờ niềm tin mong mỏi bắt đầu một cuộc sống mới của mình lại bị giày xéo một cách vô tình như thế.
Lẽ nào Ca Lỗ Lỗ đã mắc bệnh thần kinh mất rồi?
Tử Lam ủ rũ lê từng bước chân nặng nề vô định trên thảo nguyên. Những bước chân vô tình đưa nó tới bên vũng nước thối. Nước chứa nhiều muối và trong thấu đáy, hơn nữa lại ở nơi kín gió nên mặt nước phẳng lặng như gương, không một gợn sóng. Ánh mặt trời rải đều trên mặt nước hắt những tia chói chang nhức mắt, đám rong rêu dưới đáy rậm rì làm bóng nước xanh thẫm một màu. Tạo vật thiên nhiên tô điểm cho làn nước, khiến nó long lanh như pha lê. Tử Lam muốn hớp một ngụm nước ngọt mát để làm tiêu tan nỗi u uất trong tim. Nó thả mình tới bên hồ. Nước hồ trong xanh soi bóng cả thân mình và dung mạo nó. Nó chợt hiểu ra vì sao Ca Lỗ Lỗ lại bỏ rơi nó.
Hình ảnh con sói in trên mặt nước sao mà tiều tụy, bọng mắt như đọng một lớp mây mù u ám, hai bên mép chằng chịt nếp nhăn, mấy chiếc răng cửa gãy nham nhở do gặm bẫy thú lúc cứu Lam Hồn Nhi, khoảng trống giữa môi và hàm rỉ ra từng giọt nước dãi, cái chân bị tàn tật lủng lẳng trước ngực, bờ vai trái xiêu vẹo không thành hình, xấu xí đến thảm hại. Nó đây ư? Nó của ngày xưa cân đối và xinh đẹp lắm kia mà! Trước kia, thân hình mềm mại và những đường cong yểu điệu luôn khiến nó tự hào, nhưng giờ đây, vẻ đẹp làm điên đảo thần hồn và đốt cháy tình yêu trong mắt biết bao con sói đực đâu còn nữa! Cơ thể nó đã mất đi độ dẻo dai săn chắc, hai bên bụng lặc lè những mỡ, núm vú chảy xệ và dài ra như chiếc hồ lô bị giẫm bẹp gá hờ trên da bụng, sống lưng cong lại như một vầng trăng khuyết. Thân hình nó già nua một cách đáng thương. Thực ra, nó đâu đã già. Nó mới mười tuổi. Nếu tính theo tuổi thọ 15 năm của loài sói thì nó đang ở vào tuổi thanh xuân rực rỡ tươi đẹp nhất, thể lực và trí tuệ của nó đang ở đỉnh cao huy hoàng nhất. Thế mà nó đã biến thành một con sói bước sang tuổi mãn chiều. Nỗi đau thương quá mức chịu đựng, những tai ách nặng nề, liên tiếp và cả số mệnh không công bằng đã khiến nó già trước tuổi, khiến nó sớm giã từ sức quyến rũ của một con sói đang tuổi xuân xanh. Chẳng trách Ca Lỗ Lỗ lại hắt hủi nó như thế. Con sói đực nào mà chẳng đem lòng yêu mến con sói cái trẻ trung xinh đẹp, có con sói đực nào lại muốn bầu bạn với con sói cái vừa già vừa xấu vừa héo hon tiều tụy như nó? Tử Lam bị Ca Lỗ Lỗ vứt bỏ ư? Nói đúng hơn thì nó bị chính cuộc đời vứt bỏ. Cuộc đời luôn luôn vô tình như thế.
Tử Lam đá một hòn sỏi lăn xuống nước. Tõm, mặt nước phẳng lặng như gương bất thình lình bị khuấy động, gợn lên những cuộn sóng lăn tăn. Tử Lam hận đáy nước, vì sao đáy nước lại phản chiếu hình ảnh của một con sói cái già nua xấu xí như thế. Tử Lam không muốn nhìn bóng mình chút nào nữa. Chỉ một thoáng sau, mặt nước lại trở về với vẻ tĩnh lặng ban đầu, đáy nước vẫn in lại bóng hình của một con sói già khó coi.
"Âu…", tiếng tru của Tử Lam dài miên man vô tận như tiếng thở dài não nuột bi thương.
II
Tử Lam nhận thấy Mi Mi ngày càng xa rời mẹ về mặt tình cảm. Trước đây, Tử Lam đi đến đâu, Mi Mi cũng nhũng nhẵng theo sau, ngay cả những lúc tâm tư Tử Lam buồn bực, cố tình đuổi đi, Mi Mi cũng không chịu rời mẹ nửa bước. Giờ thì khác rồi, Mi Mi thường chẳng thèm chào hỏi mẹ, một mình chạy tới thảo nguyên tìm mồi, bỏ mặc mẹ lẻ loi trong hang. Mẹ tức giận hay buồn bã, Mi Mi cũng hững hờ như chẳng có chuyện gì. Mi Mi đã trưởng thành và theo tập tính của loài sói thì nó nên xa rời mẹ để bước vào cuộc sống tự lập. Thế nên, cách tốt nhất là đuổi Mi Mi ra khỏi hang, hai mẹ con sống tách biệt nhau để tránh những phiền phức sau này. Tử Lam không nỡ đuổi Mi Mi đi, bởi lẽ nó sợ ở lại một mình trong hang, với nó, nơi này giống như một nấm mồ lạnh lẽo chôn vùi cuộc đời cô quạnh của nó. Nó muốn Mi Mi ở bên bầu bạn để vơi nỗi cô đơn.
Mấy ngày gần đây, biểu hiện của Mi Mi thật lạ. Lúc thì đứng ngây người ngắm trời xanh mây trắng không chớp mắt, lúc thì tung tăng nhảy nhót, điệu bộ hết sức vui vẻ, lúc lại âu sầu khổ não, chau mày thở dài, lúc lại vô cớ cười tủm tỉm một mình. Bộ lông của Mi Mi như được quét một lớp sơn màu bóng mượt, bốn chân vừa dẻo dai vừa mềm mại, thân hình căng tràn sức sống thanh xuân dù khi chạy nhanh hay lúc nhảy mạnh. Không ai hiểu con gái bằng mẹ, những thay đổi của Mi Mi không giấu nổi ánh mắt tinh tường của Tử Lam. Dựa vào kinh nghiệm sống bao nhiêu năm qua của mình, Tử Lam ngầm đoán con gái đã bị vấn vương bởi chữ tình.
Mi Mi đang bước vào tuổi dậy thì, những cảm xúc của tình yêu chớm nở nên việc lén lút hò hẹn với một con sói đực nào đó cũng là lẽ thường tình. Ở vào tuổi của Mi Mi, Tử Lam đã có một tình yêu đắm say và rực cháy với Hắc Tang. Mỗi khi Mi Mi trở về hang với vẻ rạng rỡ của ánh bình minh và tươi như một đóa hoa xinh, thoáng chút mỏi mệt của niềm hạnh phúc, Tử Lam nhìn sâu vào con ngươi long lanh cháy lửa của Mi Mi và bất chợt lý tưởng đã bị chôn vùi của nó bỗng lóe lên một mầm hi vọng mới, giống như một đốm lửa tàn chợt gặp lá khô, thổi bùng lên ngọn lửa rừng rực. Phải rồi, Mi Mi là một con sói cái không có tư cách để tranh đoạt ngôi vị Sói Vương, nhưng Mi Mi là huyết mạch của Hắc Tang, là dòng giống của Tử Lam, các con do nó sinh ra cũng sẽ mang huyết thống tài giỏi và dòng máu thuần để có thể kế thừa di nguyện của Hắc Tang và thực hiện ý tưởng của Tử Lam. Chẳng bao lâu nữa, Mi Mi sẽ sinh cho Tử Lam một đàn cháu, chỉ hai, ba năm sau, chúng có thể tranh đoạt ngôi báu Sói Vương. Nghĩ đến đây, Tử Lam thấy cuộc sống của nó lại trở nên có ý nghĩa, bởi nó đã có chỗ dựa tinh thần để tiếp tục sinh tồn, để quên đi sự già nua và xấu xí của mình.
Trong suy nghĩ của Tử Lam, việc lựa chọn đối tượng giao phối của Mi Mi vượt xa ý nghĩa hạn hẹp của tình yêu đơn thuần, vượt xa bản năng duy trì nòi giống thông thường. Nó liên quan tới sự thịnh suy của gia tộc Hắc Tang – Tử Lam, liên quan tới sự phấn đấu của hai thế hệ nhà sói cuối cùng có thực hiện được sứ mệnh lịch sử hay không. Bởi thế, việc Mi Mi lựa chọn đối tượng phối ngẫu như thế nào trở thành mối quan tâm số một của Tử Lam. Nếu đối tượng mà Mi Mi lựa chọn là một con sói đực tráng kiện và mạnh mẽ thì hai dòng giống ưu tú kết hợp với nhau sẽ sinh ra đám con cháu kế thừa những tinh túy của dòng tộc và trở thành những siêu lang. Sự di truyền ấy giống như một phép tính cộng. Ngược lại, nếu đối tượng mà Mi Mi lựa chọn chỉ là một con sói đực tầm thường thì huyết thống và dòng giống sẽ bị thui chột, đám con cháu sinh ra rất có thể sẽ là đồ bỏ đi. Sự di truyền này giống như một phép trừ, trừ hết số này tới số khác. Kể từ đó, trong lòng Tử Lam lúc nào cũng bồn chồn lo lắng, không biết Mi Mi đã lựa chọn một con sói đực có dáng hình và tính cách ra sao. Nó thấy mình có trách nhiệm và có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con.
Muốn biết rõ con sói đực nào đã khuấy động tâm hồn Mi Mi không phải là chuyện khó. Buổi chiều hôm đó, khi Mi Mi lén lút ra khỏi hang, Tử Lam liền lặng lẽ bám theo con.
Mi Mi rẽ vào một sườn núi rồi vòng qua một bãi hoang và hào hứng chạy tới bãi cỏ linh lăng, vừa đi vừa reo vui hớn hở. Vừa tới bãi cỏ nở đầy hoa linh lăng màu tím nhạt, eo lưng và tứ chi của Mi Mi yểu điệu hơn trước, bước chân của nó liên tiếp dừng lại để chải những sợi lông trên trán. Sự mẫn cảm đặc biệt của một con sói cái khiến Tử Lam hiểu rằng, bãi cỏ ấy là chiếc giường cưới bí mật của Mi Mi và con sói đực thần bí kia.
Quả nhiên, từ sườn núi phía trước mặt vọng ra tiếng tru tha thiết của một con sói đực tìm bạn. Thoáng sau, bóng một con sói đực lướt ra khỏi bụi cỏ, chạy nhào về phía Mi Mi. Mi Mi làm ra bộ nũng nịu, giả vờ tránh xa một cách cợt nhả, thế rồi chúng rộn rã đuổi nhau trên khắp bãi cỏ.
Tử Lam đứng từ xa nheo mắt ngóng nhìn, cẩn thận quan sát con sói đực đang gặp vận đào hoa kia. Tử Lam không kìm nén nổi mình hít một hơi khí lạnh, dòng máu đang cuộn chảy khắp cơ thể nó như đông đặc lại. Tại sao lại là nó? Tại sao lại là nó? Tử Lam thật sự không dám tin vào mắt mình.
Đối tượng mà Mi Mi lựa chọn lại là con sói đực Ngai Ngai chột mắt kém cỏi nhất trong bầy đàn! Ngai Ngai thân thể gầy gò, bộ dạng khó coi đã đành mà tính cách còn nhu nhược, là một con sói tầm thường chẳng thể làm nên trò trống gì, bởi thế không một con sói cái nào muốn nép mình vào nó.
Tại sao Mi Mi lại hồ đồ lựa chọn một con sói đực chẳng có hi vọng gì như thế? Tử Lam đau lòng nghĩ, nhất định là do thằng Ngai Ngai đã dùng những lời lẽ ngon ngọt của thứ tình yêu giả dối để mê hoặc ánh mắt của Mi Mi. Chiêu đó của nó khiến những con sói cái mới lớn rất dễ cắn câu. Mi Mi còn quá ngây thơ và thuần khiết, thiếu kinh nghiệm xử thế nên đã mắc bẫy của nó rồi! Giả như Mi Mi thật sự mang giọt máu của Ngai Ngai thì huyết thống và dòng giống ưu tú của Hắc Tang và Tử Lam chẳng phải sẽ thui chột đi nhiều sao? Mà như thế thì niềm mơ ước tranh đoạt ngôi vị Sói Vương bao năm của Hắc Tang và Tử Lam chẳng phải bị hủy hoại hoàn toàn sao? Không, Tử Lam không thể chiều lòng Mi Mi được, Tử Lam quyết không để âm mưu của thằng Ngai Ngai vô tích sự ấy thành công. Giờ phút này đây, nếu Tử Lam vẩy tay làm ngơ, thì không những nó có lỗi với người chồng quá cố là Hắc Tang mà còn có tội với Hắc Tử, với Lam Hồn Nhi, với Song Mao đã vì lý tưởng của gia tộc mà chết thảm.
Nghĩ thế, Tử Lam lao mình ra khỏi bụi gai màu vàng đang đứng ẩn thân, phi nhanh tới đám hoa linh lăng, đứng chắn ngay giữa Mi Mi và Ngai Ngai đang vui vẻ đùa bỡn, tru lên một tiếng tức giận.
Ngai Ngai thần thái đang hưng phấn bỗng như người rơi xuống nước, nhìn Tử Lam sợ sệt rồi quay đầu chạy như bay, biến mất trước mặt Tử Lam và Mi Mi.
Thấy mẹ xuất hiện quá bất ngờ, Mi Mi sợ quá, ngồi thụp xuống bãi cỏ, ngẩn ngơ một hồi.
Đi đi Mi Mi, Ngai Ngai không xứng với con. Con giống như một đóa hoa yêu kiều, không đáng phải cắm bãi cứt trâu như thế. Chỉ riêng việc nó bỏ lại bạn tình mà chạy thoát thân một mình cũng đáng để con từ bỏ rồi. Con không cần phải đau lòng hay nuối tiếc. Con mang trong mình huyết thống cao quý, lại sở hữu nhan sắc diễm lệ, chỉ cần con tới thảo nguyên Ga Marr nở một nụ cười tươi xinh thì tức khắc sẽ có biết bao con sói đực chín chắn và trưởng thành, dũng cảm và mạnh mẽ tình nguyện hiến dâng tình yêu cho con. Vẻ đẹp của con đủ sức chinh phục cả bầy sói. Con tội gì phải ngốc nghếch hi sinh những năm tháng tuổi xuân tươi đẹp của mình cho cái thằng Ngai Ngai không đáng để yêu ấy. Đi đi nào, Mi Mi của mẹ.
Lúc này, Mi Mi đã tỉnh khỏi cơn mơ màng, nó trừng mắt nhìn mẹ với ánh mắt thù hận và đầy đau khổ. Mi Mi tru lên một tiếng tức tưởi. Nó muốn đuổi theo Ngai Ngai.
Đúng là đồ rẻ tiền!
Tử Lam đã dự liệu từ trước bèn nhảy xổ lên cắn vào tai Mi Mi. Phải mất rất nhiều công sức Tử Lam mới lôi Mi Mi về tới hang. Tử Lam bắt Mi Mi ngồi ở cuối hang, tự mình canh giữ ngoài cửa hang, không cho Mi Mi tự tiện ra ngoài. Những lúc săn mồi, Tử Lam cũng kẹp chặt Mi Mi, không rời nửa bước. Tử Lam dùng cái uy của người mẹ để trói buộc tự do của Mi Mi, để ngăn cấm Mi Mi và Ngai Ngai qua lại với nhau. Tử Lam cho rằng, tình cảm của Mi Mi sẽ nhạt dần và tiêu tan theo thời gian.
Chẳng phải mất nhiều thời gian để Tử Lam nhận ra những toan tính của mình là sai lầm. Thái độ của Mi Mi ngoan cố hơn Tử Lam tưởng tượng. Tử Lam vốn nghĩ quãng thời gian xa cách sẽ làm Mi Mi lãng quên Ngai Ngai, tự phản tỉnh sự ngờ nghệch và hoang đường của mình mà chất dứt đoạn tình sử lãng mạn nhưng chẳng chút giá trị thực tế này. Ấy vậy mà Tử Lam đã nhầm. Tử Lam tuy có thể ngăn cản sự gặp gỡ trực tiếp của Mi Mi và Ngai Ngai nhưng không thể kìm được nỗi tương tư của hai trái tim. Thật quái quỷ! (Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Mi Mi cả ngày mày chau ủ rũ, tâm thần bất định, ngay cả những lúc săn mồi cũng biếng nhác, chẳng chịu tập trung tinh thần. Ngai Ngai cũng không cam tâm để mất người yêu, tuy nó không đủ can đảm để xông vào hang cướp theo cùng, nhưng thường vật vờ như một cô hồn, lượn đi lượn lại bên ngoài hang, nghe ngóng động tĩnh. Mấy lần, Tử Lam dắt Mi Mi ra ngoài săn mồi, thình lình trông thấy Ngai Ngai đang bám theo từ xa. Mùi hơi và hình bóng của Ngai Ngai vừa xuất hiện, Mi Mi đã như người mất hồn, con mồi rõ ràng ở ngay trước mắt, chỉ cách một bước chân mà nó cũng vồ hụt phương hướng.
Hôm đó, khi đêm đã về khuya, tiếng tru não nùng của Ngai Ngai vang trên sườn dốc ở phía đối diện với hang của hai mẹ con Tử Lam rồi vọng vào trong hang, mỗi tiếng tru như từng chiếc móc câu móc vào tâm hồn và lôi kéo Mi Mi. Mi Mi cả đêm bồn chồn, cứ chạy hết chỗ này lại đâm sang chỗ khác ở trong động, cuồng loạn và điên dại. Nó định xông ra ngoài mấy lần, nhưng khổ nỗi Tử Lam đứng chắn ngay trước của hang, hằm hè dùng sự uy nghiêm, hàm răng và móng vuốt cứng sắc của một người mẹ để miễn cưỡng ngăn cản nó hò hẹn tư tình.
Song, Tử Lam chỉ có thể cản được một lúc, làm sao ngăn được cả đời? Chưa biết chừng một đêm nào đó, khi Tử Lam mệt quá gà gật ngủ, Mi Mi lẻn trốn ra ngoài theo tiếng gọi của tình riêng, rồi bụng mang dạ chửa lũ sói ngu ngốc như thằng Ngai Ngai thì Tử Lam có hối hận cũng muộn mất rồi.
Xem ra, Tử Lam đành phải diệt thằng Ngai Ngai bằng thể xác, mới có thể cắt đứt hoàn toàn mối tơ tình khó dứt giữa Mi Mi và Ngai Ngai, mới có thể giải quyết sự việc êm thấm để một lần vất vả nhàn hạ mãi mãi được. Thâm tâm Tử Lam đang toan tính như thế.
III
Mấy hôm sau, từ tờ mờ sớm, nhân lúc Mi Mi còn đang đánh giấc say sưa, Tử Lam khẽ khàng tới bãi cỏ nơi có những đóa linh lăng màu tím nhạt đang nở rội, rồi dựa vào khứu giác cực kỳ mẫn cảm của mình để đánh hơi thấy mùi của Ngai Ngai còn vương lại trên hoa cỏ, lần theo đó tìm tới sào huyệt náu thân của Ngai Ngai.
Khi ánh ban mai nhuộm đỏ đỉnh núi tuyết Streca, Tử Lam bước tới một cái gò hình mai rùa. Mùi tanh nồng của Ngai Ngai trong không khí càng lúc càng nồng nặc, xem ra chốn nương thân của nó ở gần đây thôi. Tử Lam cẩn thận từng chút thám thính quanh cái gò một vòng, phát hiện trên sườn dốc khuất ánh mặt trời có một tảng đá to hình mỏ diều hâu, tạo thành một hang đá tự nhiên. Tiến lại gần thêm chút nữa, Tử Lam nghe thấy tiếng ngáy phì phò của loài sói vọng ra từ bên trong. Ài, chỗ này chắc chắn là nơi con Ngai Ngai náu mình rồi.
Tử Lam nấp vào bên con đường mòn mà Ngai Ngai ngày thường vẫn hay qua lại, mây mù và sương mai phủ lấp mùi hơi của nó.
Mãi tới khi vầng thái dương trải những ánh huy hoàng xuống mặt đất bao la, Ngai Ngai mới uể oải bước ra khỏi hang. Xem ra, anh chàng cũng bị nỗi tương tư giày vò khổ sở nên thần thái trông như kẻ mắc bệnh lâu ngày, cơ thể gầy guộc càng trở nên xơ xác hơn, vẻ chết chóc trong con mắt bị sừng dê chọc thủng như u uất hơn, khuôn mặt nó xấu xí đến tởm lợm.
Tử Lam càng thêm buồn bã, nó không hiểu Mi Mi say mê Ngai Ngai ở điểm gì. Hình tượng chẳng có mà khí chất cũng không, tuổi trẻ cũng xa rời nó từ lâu. Ngai Ngai chỉ kém Tử Lam hai tuổi, nó đã sớm bước qua thời hào hoa phong nhã. Rõ ràng là thằng Ngai Ngai đã dùng lời ngon ngọt và thủ đoạn lừa gạt của một con sói đực trưởng thành để khơi dậy lòng nhiệt tình của một con sói cái mới lớn như Mi Mi.
Lửa giận của Tử Lam ngùn ngụt bốc lên đầu không sao kìm nén được. Tử Lam quyết định sẽ đánh lén Ngai Ngai. Nó sẽ chờ tới khi thằng Ngai Ngai bước gần về phía nó, ở một cự ly thuận tiện nhất cho việc tấn công, nó sẽ tung một cú song phi lên người thằng Ngai Ngai, cắn một miếng thật mạnh làm cổ họng con vật đứt lìa. Và dù Tử Lam có lỡ tay đi nữa thì ít nhất nó cũng cắn thằng Ngai Ngai thành tật, cào rách khuôn mặt hay dáng vẻ của hắn, khiến thằng mạt hạng này không còn mặt mũi nào tới gặp Mi Mi nữa.
Tử Lam chỉ có thể trách hận cái chân bị què của mình quá vô dụng, làm cú song phi của nó không thể vươn đủ xa mà chỉ có thể tiếp đất ở cự ly cách thằng Ngai Ngai nửa mét. Tiếc thật, Tử Lam thở dài trong lòng. Cực chẳng đã, nó đành phải thay chiến thuật, từ đánh lén sang tấn công trực diện.
Ngai Ngai tuy chột một mắt nhưng cũng nhìn thấu mưu đồ của Tử Lam. Nó vốn giận sôi người vì Tử Lam dám ngang nhiên cản trở những buổi hẹn hò vụng trộm của nó với Mi Mi, nó đang chẳng biết tìm nơi nào trút giận thì vừa may lại gặp Tử Lam. Thế là, nó lao vào quấn lấy Tử Lam, mạnh tay cắn xé.
Tử Lam suy cho cùng cũng đã già yếu nên chưa được vài hiệp đã phải thủ thế. Nó liên tiếp lùi về phía sau và bất ngờ dẫm phải một hòn đá cuội, cả thân mình nghiêng ngả, cái chân tàn phế mất trọng tâm khiến nó ngã bổ chửng ra đất. Ngai Ngai mau mắn xông tới đè lên người Tử Lam, nhe hàm răng sắc nhọn chĩa thẳng vào cái cổ mềm mại của Tử Lam.
Tử Lam nằm ngửa trên mặt đất, nhắm nghiền đôi mắt, chẳng chút sợ hãi. Nó chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, bình thường thằng Ngai Ngai bị thịt là thế, tại sao bây giờ lại bất ngờ bộc phát bản tính hung tàn khát máu vốn có của loài sói? Có lẽ, trước đây, Tử Lam đã đánh giá một cách phiến diện, hoặc có lẽ vẻ bề ngoài nhu nhược đã che khuất bản chất bên trong, trước đây bản chất ấy chưa có cơ hội bộc lộ, hôm nay nó đã bùng lên dữ dội khi đứng trước ranh giới giữa cái sống và cái chết. Nếu quả thực như thế thì cái mạng già này của Tử Lam cũng đáng để hi sinh. Nếu sinh mệnh rệu rã vô dụng của Tử Lam có thể gọi dậy bản tính hoang dã ẩn sâu trong cơ thể Ngai Ngai thì Tử Lam sẽ không còn phải ưu phiền vì sự thoái hóa giống nòi của Mi Mi và đám con cháu sau này.
Tử Lam thôi không tranh đấu nữa mà ngoan ngoãn chờ đợi đòn tấn công chí mạng của Ngai Ngai. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Tử Lam vẫn chưa thấy cổ mình dấy lên nỗi đau đứt đoạn. Nó ngạc nhiên mở bừng đôi mắt. Chỉ qua vài giây ngắn ngủi mà ngọn lửa thù hận trong mắt Ngai Ngai đã lụi tàn, thay vào đó là vẻ sợ sệt vốn có. Bộ móng vuốt rắn chắc và mạnh mẽ giẫm lên người Tử Lam cũng nới lỏng.
Tử Lam bật dậy, dễ dàng thoát khỏi nanh vuốt của Ngai Ngai. Lúc này, nó và Ngai Ngai mặt đối mặt với nhau, bốn con mắt nhìn xoáy vào nhau. Chúng đang đọ tinh thần.
Tinh thần của Ngai Ngai cứ từ từ mềm đi cho tới nhũn hẳn. Nó cụp chiếc đuôi đang dựng đứng và thả trôi xuống đất, ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt hờn tủi, khẽ rên lên tiếng trầm trầm bi thiết. Bộ dạng nó mới đáng thương làm sao!
Tử Lam hiểu rằng, Ngai Ngai đang cầu xin Tử Lam hãy rủ lòng thương mà khai ân cho nó. Tử Lam ghét nhất là biểu hiện cầu xin sự thương hại của một kẻ bạc nhược. Nó không tài nào chịu nổi. Nếu Ngai Ngai kiên trì thái độ cứng rắn như ban nãy, nhảy xổ vào Tử Lam mà cắn xé, tranh giành, cướp đoạt thì Tử Lam có lẽ đã thay đổi chủ ý, đã từ bỏ toan tính cắt lìa niềm hạnh phúc của một đôi uyên ương mà ban phát chút lòng từ bi, cho nó và Mi Mi được hưởng vị ngọt ngào và tự do được yêu. Nhưng cái bộ dạng yếu đuối khiến nó buồn nôn của Ngai Ngai bây giờ càng làm nỗi căm ghét trong lòng Tử Lam sâu sắc thêm.
Hừ, một con sói đực ngay cả lúc tranh giành con sói cái mình yêu cũng chẳng thể phát huy dã tâm và lòng can đảm của mình thì con sói đó tất yếu sẽ bị cuộc sống đào thải.
Đáng tiếc là Tử Lam chẳng thể nhảy xổ lên người Ngai Ngai để ngoạm một miếng đứt cổ con sói đực hèn mạt đó. Nó đã tuổi cao sức yếu, lại bị què một chân, nếu đánh giết giáp lá cà tất nhiên không phải là đối thủ của Ngai Ngai. Nó chỉ có thể giành chiến thắng bằng cơ trí.
Gương mặt Tử Lam hiển hiện hình ảnh của một kẻ bó tay xin hàng. Tử Lam cúi gập đầu, khẽ khàng ngồi xổm xuống đất, dụi mõm vào nách như muốn bảo Ngai Ngai tao đã chịu thua rồi, tao đã thỏa hiệp rồi, tao không chịu nổi sự van lơn tha thiết của mày nên đồng ý rồi.
Ngai Ngai ngỡ là thật, vội vàng bước tới bên cạnh Tử Lam, dịu dàng dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm láp móng vuốt của Tử Lam, bày tỏ lòng biết ơn của một kẻ yếu với kẻ mạnh.
Tử Lam lật người, nằm ngửa trên mặt đất. Ngai Ngai liếm hết chân sau rồi lại tới chân trước của Tử Lam. Tử Lam vờ như vô cùng mãn nguyện, khép hờ đôi mắt, lặng lẽ vòng chân trước lên phía trước ngực, chuẩn bị tư thế đá tốt nhất. Và khi chiếc lưỡi mềm mại của Ngai Ngai liếm tới chân trước của Tử Lam, Tử Lam nhắm trúng cằm của Ngai Ngai dồn hết sức đá một cái. Ngai Ngai không đề phòng nên bị đá mạnh tới mức hai chân trước bật khỏi mặt đất, nửa thân trên văng lên không trung, để lộ hoàn toàn cái cổ. Tử Lam không chờ cơ thể của Ngai Ngai tiếp đất, nhảy phốc một cái nhanh như chảo chớp, ngoạm vào cổ họng Ngai Ngai và cắn một cái thật hung bạo.
"Phựt", huyết tương từ cái cổ non mềm của Ngai Ngai vọt ra tứ phía, cơ thể nó mềm nhũn và rơi xuống đất nghe "phịch" một tiếng. Bốn chân co giật từng hồi rồi cơ thể nó từ từ cứng lạnh, chỉ còn một con mắt chột vẫn trợn trừng trừng, ngưng đọng niềm di hận.
Tử Lam vốn dĩ định tha thi thể của Ngai Ngai giấu vào một nơi nào ở sâu trong rừng hoặc tìm một chỗ kín đáo nào đó chôn vùi, nhưng nghĩ lại, nó thấy sự việc này chẳng thể giấu Mi Mi được và dù thi thể của Ngai Ngai bị nó chôn vùi ở đâu đi nữa Mi Mi cũng sẽ tìm thấy nhờ vào khứu giác mẫn cảm của nó. Nếu thế chi bằng đem thi thể Ngai Ngai đặt trên sườn núi dễ thấy nhất để cảnh cáo Mi Mi vậy.
IV
Tử Lam chẳng thể ngờ Mi Mi lại phản kháng bằng cách tuyệt thực như thế. Từ hôm trông thấy thi thể của Ngai Ngai, Mi Mi cuộn mình nằm thu lu trong một góc hang, không ăn không uống suốt hai ngày hai đêm. Tử Lam tha con mồi vừa cắn chết mang về hang, đặt trước miệng Mi Mi. Mùi máu tanh nồng luôn kích thích mạng thần kinh của loài sói dường như mất đi tính hiệu nghiệm, cánh mũi của Mi Mi chẳng thèm động đậy và đôi mắt nó chẳng thèm liếc nhìn con mồi nằm ngay cạnh miệng lấy một cái. Tử Lam nổi trận lôi đình, lao vào cắn Mi Mi tới tấp, những muốn dùng hành động trừng phạt dã man để ép Mi Mi ăn, nhưng Mi Mi như chịu đựng tất cả, để mặc cho mẹ cắn xé, nhất quyết không nuốt thức ăn vào bụng. Thi thể con mồi chất cao như ngọn núi trong hang dẫn dụ lũ nhặng đáng ghét, đám thịt tươi ngon từ từ biến chất, bốc mùi hôi thối nồng nặc, nhung nhúc những con giòi trắng lốp, khiến bầu không khí trong hang đặc quánh thứ mùi khó chịu. Cực chẳng đã, Tử Lam đành phải làm tay dọn dẹp, tha con mồi mà nó vất vả săn được vứt xa ra khỏi hang.
Lại hai ngày nữa trôi qua. Mi Mi dường như không còn sức để thở nữa, ánh mắt đờ đẫn, cổ họng khản đặc, hình dáng võ vàng, đám xương trên vai và hai bên ngực gồ lên từng chiếc, từng chiếc một. Tử Lam lòng như lửa đốt, nó biết rằng, nếu Mi Mi cứ tiếp tục tuyệt thực như thế này thì chỉ thêm hai ngày nữa, nó sẽ chết vì đuối sức và đói lả. Mi Mi ra đi mang theo lý tưởng và hoài bão mà nó ấp ủ và cố gắng suốt một đời. Không, nó nhất định bắt Mi Mi phải sống, nó nhất định phải tìm cách cứu lấy trái tim đang bị nhấn chìm bởi khối tình vô vị. Tử Lam trằn trọc suốt một đêm ròng, cuối cùng nó cũng tìm ra được một cách tuyệt hay.
Sớm hôm sau, Tử Lam đến bên vũng nước thối rình mồi và may mắn vồ được một con hoẵng con tới hồ uống nước. Lần này, Tử Lam hành động khác hẳn ngày thường, nó không vội vàng cắn một miếng đứt họng hay bấm những móng vuốt sắc nhọn của mình vào sâu trong da thịt mềm mại của con mồi mà ngược lại, nó nhẹ nhàng chặn chân lên sống lưng con hoẵng rồi hướng về phía hoẵng mẹ đang đau khổ tuyệt vọng tru lên một tiếng dữ dội. Con hoẵng mẹ khiếp sợ, vội vã chạy như bay khỏi vũng nước thối. Tử Lam ngoạm một tai con hoẵng con, quấn cái đuôi vòng quanh mông nó như một sợi dây buộc chặt con mồi rồi dong nó về hang.
Con hoẵng con sợ tới mức thừa sống thiếu chết. Về tới hang, Tử Lam ấn con hoẵng vào bên trong, còn mình thì ngồi xổm bên ngoài cửa hang, chặn đường tẩu thoát.
Bên trong hang tối tăm mờ mịt, vất vưởng mùi tanh hôi của loài sói. Con hoẵng con tội nghiệp lấm lét nhìn Mi Mi đang nằm thu lu trong một góc hang, rồi sợ sệt lui vào một xó heo hút trong hang, kêu lên những tiếng ò ò bi thương. Tử Lam ngồi xổm bên ngoài, căng thẳng quan sát phản ứng của Mi Mi qua một vài sợi nắng chiếu chênh chếch vào trong hang.
Ban đầu, Mi Mi dường như chẳng thèm đếm xỉa tới sự có mặt của con hoẵng, vẫn vùi cái mõm nhọn vào trong khoảng không gian cong cong do chân trước gập lại, chỉ bừng mở đôi mắt khép hờ liếc xéo con vật đang sợ tới mức sống dở chết dở trong một loáng rồi cụp ngay xuống, gà gật ngủ.
Thời gian cứ thế trôi qua thêm một lúc lâu nữa, Mi Mi vẫn nằm yên ở góc này của hang và con hoẵng tội nghiệp vẫn ẩn trốn vào ở góc bên kia, chẳng con nào động tới con nào, tưởng chừng như hai con vật, một ăn cỏ và một ăn thịt đang chung sống hòa bình với nhau.
Trạng thái yên lặng của Mi Mi dần dần biến chuyển, đôi tai rủ xuống từ từ dựng đứng, đầu tai khẽ động đậy. Đôi mắt khép chặt bừng mở hết lần này tới lần khác, ánh mắt đổ dồn về phía con hoẵng đang run lẩy bẩy. Dù Mi Mi nằm cuộn mình không cựa quậy trong một góc hang, nhưng Tử Lam vẫn kịp nhận ra ánh mắt của nó không còn đờ đẫn và tăm tối vô hồn như lúc trước, mà càng lúc càng hấp háy, trở nên long lanh sinh động hơn. Với loài sói, đôi mắt cũng là cửa sổ tâm hồn. Nhìn vào ánh mắt biến ảo của Mi Mi, Tử Lam biết trái tim nó đang dao đọng.
Có lẽ, một con sói có thể chịu đựng được sự hành hạ của cái đói, có thể dằn lòng chối bỏ miếng mồi ngon bên ngoài cửa miệng, có thể ghìm nén nỗi khát thèm ăn uống bởi u uất quá độ, có thể kìm hãm cả bản năng sinh tồn nhưng Tử Lam không tin một con sói bằng xương bằng thịt vẫn còn sự sống lại có thể hờ hững trước một con vật đang tung tăng nhảy nhót.
Hãy nhìn xem, bản năng ham sống khiến con hoẵng nem nép ẩn trốn trong một xó xỉnh hẻo lánh của cái hang đã bắt đầu lần tường tìm đường tháo chạy. Nhưng cửa hang đã bị Tử Lam chắn lối, con hoẵng không có cách nào thoát ra ngoài, chạy nháo nhào tứ phía. Nó tiến sát tới Mi Mi mấy lần, cái đuôi ngắn ngủi của nó vút qua mép trán của Mi Mi. Tử Lam mừng thầm bởi hành động đó của con hoẵng là mồi câu hữu hiệu nhất.
Quả nhiên, trí não của Mi Mi đã bắt đầu xao động, ánh mắt của nó bắt đầu dõi theo bóng con hoẵng, bộ lông dựng ngược và rung lên nhè nhẹ. Rõ ràng là tim Mi Mi đã loạn nhịp.
Con hoẵng vẫn chạy lao thành một vòng tròn trong hang. Mi Mi thình lình đứng bật dậy, mở rộng bốn chân, sống lưng võng xuống, đầu và lưng nhô lên cao, eo lưng vươn dài, tru lên một tiếng dài the thé, chứng tỏ ý thức của một con sói trong nó đã bị đánh thức.
Con hoẵng thấy Mi Mi đột nhiên đứng dậy thì sợ quá, ngã nhào xuống đất lăn một vòng, kêu lên những tiếng ai oán tuyệt vọng, rồi chạy như điên trong hang. Lẽ tất nhiên, tiếng kêu bi thương của con hoẵng là liều thuốc kích thích mạnh, làm Mi Mi càng thêm hưng phấn.
Mi Mi có thể coi thường mạng sống của mình, có thể không thèm ngửi hít đám thịt tươi chất cao như núi ngay trước mặt nhưng nó không chế ngự nổi bản năng muốn tấn công động vật ăn cỏ yếu đuối, không sức chống cự. Bản năng đó là một thứ gen di truyền của loài sói. Loài sói tượng trưng cho sức mạnh hung ác, cho sự hủy diệt và cái chết. Chúng sinh ra vốn đã mang trong mình tư thế của một kẻ mạnh đi chinh phục kẻ yếu. Và dưới sự thúc ép của luật rừng tàn khốc, từng tế bào sống trong cơ thể, từng giọt máu chảy trong huyết quản chúng đều hằn in dấu vết của những lần tấn công động vật ăn cỏ, dù chúng có thể chịu đựng nỗi dày vò khổ sở của ái tình, có thể rẻ rúng sinh mạng mình nhưng không cách nào hủy diệt được bản năng ấy. Nhất là khi con hoẵng kêu lên những tiếng tuyệt vọng như thế, chúng là những thanh âm vui thích, là khúc thánh ca cất lên từ thiên đường của loài sói, kích động khát khao muốn giành giật sinh mạng kẻ khác không sao kìm chế được của chúng.
Đôi mắt của Mi Mi trở nên long lanh, khuôn mặt nó lộ rõ niềm hưng phấn cuồng nhiệt muốn vồ bắt con mồi. Nó khẽ khàng mài móng vuốt lên trên tảng đá, nhìn chòng chọc vào con hoẵng đang mong tìm đường trốn chạy trong khoảng không chật hẹp. Con hoẵng sợ hãi thất thần ngã dúi dụi, đầu óc ngu muội dẫn bước chân quay mòng mòng quanh chỗ cũ. Nó đang nhảy những bước tuyệt đẹp để chào đón tử thần. Mi Mi thưởng thức màn nhảy đã đủ, bèn lao tới con hoẵng nhanh như chớp giật, vồ lên người nó một cách vô cùng chuẩn xác. Con hoẵng kêu lên một tiếng thảm thiết cuối cùng trước khi cổ họng nó bị hàm răng sắc nhọn của Mi Mi cắn đứt. Máu tươi bắn tung tóe, Mi Mi ngoạm chặt cổ họng của con vật, mút lấy mút để những giọt quỳnh tương.
Tử Lam ngồi bên ngoài cửa hang theo dõi từ đầu tới cuối. Rút cục, gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ. Tử Lam rời hang, chạy tới thảo nguyên lang thang một mình. Sau lưng là ngọn núi tuyết Streca tươi đẹp hùng vĩ, phía trước mặt là bãi cỏ xanh ngút ngàn, trời đất bao la rộng lớn, cảnh quan mới diễm lệ làm sao! Tử Lam đắm mình trong niềm sung sướng bởi đã hóa giải được nguy cơ của dòng tộc. Nó tự thấy mình là một đạo diễn tài ba đã dàn dựng màn kịch kiệt tác này.
V
Mi Mi chịu ăn nghĩa là nó có thể sống sót. Nhưng ngoài việc săn mồi và làm đầy cái dạ dày ra, Mi Mi chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì. Thái độ của Mi Mi với Tử Lam vẫn lạnh lùng như hồi nó còn tuyệt thực, thờ ơ lãnh đạm khiến Tử Lam chua xót trong lòng. Tử Lam nghĩ đủ mưu hay kế diệu để xua tan áng mây mờ đọng kết trong tâm hồn Mi Mi, nào là dẫn Mi Mi tới con suối Bạch Long xa xôi để Mi Mi thưởng thức thứ nước suối mát lành trong vắt, nào là đưa Mi Mi xông vào giữa bầy dê, đùa bỡn người chăn dê và rồi ngoạm đi một con dê béo mẫm, thậm chí Tử Lam còn dẫn Mi Mi đánh úp nơi trú ngụ của loài báo tuyết hung ác, cướp đi con báo tuyết non ngay dưới mũi mẹ nó, hai mẹ con thì chơi trò săn mồi nguy hiểm nhất… Tử Lam vận dụng mọi tâm cơ và ngón nghề, những mong có thể khơi lại tình yêu cuộc sống đang dần dần bị chôn vùi của Mi Mi, nhưng phản ứng của Mi Mi vẫn như thế. Nó vẫn lạnh lùng như một tảng băng.
Tử Lam hiểu rồi, Mi Mi đã mắc phải chứng trầm cảm, tâm bệnh phải dùng thuốc tâm chữa trị. Có điều, theo đánh giá của Tử Lam thì hiếm có con sói đực nào trong bầy sói ở thảo nguyên Ga Marr đáp ứng đủ tiêu chuẩn chọn chồng của Mi Mi. Hơn nữa, bây giờ lại đang ở vào thời điểm sống tách rời của bầy sói, mỗi con sói đều có lãnh địa riêng của mình trên thảo nguyên nên nó rất khó thay Mi Mi kén một đức lang quân vừa ý. Thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Chiều tà hôm đó, Tử Lam đứng lặng bên ngoài cửa hang ngắm mặt trời lặn. Màu sắc của ánh mặt trời buổi hoàng hôn biến ảo không ngừng, từ màu đỏ sậm chuyển sang màu đỏ tươi rồi màu hoa hồng và chợt tan biến ở phía chân trời. Cả thảo nguyên mênh mông đằm mình trong màu xám bạc như chì của buổi chiều muộn, mờ mịt, trầm buồn và u tịch. Bỗng Tử Lam liếc thấy hai chấm sáng màu lam lóe lên trong bụi cỏ xa xa, nó đoán ngay rằng đó là ánh mắt của đồng loại. Quả nhiên, trong gió khẽ phảng phất mùi tanh nồng quen thuộc của loài sói, ồ, hãy nhìn xem, kia chẳng phải là Ca Lỗ Lỗ ư! Tử Lam thấy toàn thân mình bất giác run rẩy.
Ca Lỗ Lỗ thong thả bước từng bước một tiến về phía cửa hang. Trái tim dịu dàng của Tử Lam đập loạn nhịp trong lồng ngực. Lẽ nào Ca Lỗ Lỗ tuyệt tình của hôm xưa nay đã hồi tâm chuyển ý rồi sao? Lẽ nào Ca Lỗ Lỗ không chịu đựng nỗi cô đơn thêm một phút giây nào nữa nên tới tìm một con sói cái già như nó để bầu bạn chăng? Ca Lỗ Lỗ yêu dấu, tuy em đã già nhưng em sẽ bù đắp cho anh bằng sự dịu dàng và ân cần, bằng một tình yêu tha thiết gấp trăm nghìn lần những con sói khác. Xin anh hãy tin em! Tiếng lòng của Tử Lam đang xôn xao. Nó đã nếm đủ mùi phong sương nên thấu hiểu cuộc sống và biết trân trọng tình cảm hơn những con sói cái mới chớm tuổi yêu chỉ biết nũng nịu đưa tình. Lại đây với em nào, Ca Lỗ Lỗ, xin anh đừng do dự nữa, chỉ cần anh mở rộng vòm ngực rắn chắc của mình cho em, em sẽ lập tức đuổi Mi Mi ra khỏi hang, lãnh địa săn mồi của em sẽ trở thành mảnh đất nơi anh tự do tung hoành. Em sẽ trung thành đi bên anh như hình với bóng, cùng anh săn mồi, cùng anh vượt qua mọi nỗi gian nguy của cuộc sống…
Tử Lam nhận thấy Ca L 16fd Lỗ tuy bước chân về phía nó mà ánh mắt chỉ liếc qua nó có một lần rồi nhìn như xoáy vào trong hang tìm kiếm, như ngóng trông. Tiếng thở dài của Mi Mi bất chợt vọng ra từ bên trong hang và con ngươi mắt của Ca Lỗ Lỗ bừng cháy ánh lửa tình rạo rực.
Tử Lam run lên bần bật. Nó hiểu rồi, thì ra Ca Lỗ Lỗ không phải hướng về nó mà là hướng về Mi Mi. Đó là một sự thật đau khổ.
Những âm thanh trầm buồn ư ử trong cổ họng Tử Lam. Nó uất ức, tức giận và buồn thương. Tên Ca Lỗ Lỗ tuyệt tình đó lại coi tấm chân tình của nó như cỏ rác; con Mi Mi đáng ghét, thì ra nó ngậm đắng nuốt cay, tranh giành ghen tức với ngay cả người mẹ nuôi nó lớn khôn, dám cướp đoạt con sói đực mà mẹ nó yêu mến! Tử Lam hận không thể nhảy xổ lên mình Ca Lỗ Lỗ mà cắn đứt cổ họng của nó, bắt nó phải trả giá xứng đáng cho hành động ân đoạn nghĩa tuyệt của nó. Lúc đó, trong lòng Tử Lam nhất định sẽ dâng tràn niềm khoái cảm bởi đã báo thù một cách hả hê. Nó thà hủy hoại tất cả chứ nhất quyết không chịu nhường cho kẻ khác thứ mà nó không có được. Bởi đó là nguyên tắc sống của loài sói, nó phù hợp với quy phạm đạo đức của loài sói. Nhưng nó bị cụt một chân nên rất có thể khi nó còn chưa kịp xổ tới trước mặt Ca Lỗ Lỗ nhe nanh giơ vuốt thì đã bị đối phương cắn đứt cổ họng rồi. Dẫu thế, nó vẫn có thể dùng dòng máu nóng của mình làm nguội lạnh niềm hứng khởi của Ca Lỗ Lỗ, hủy đi giấc mộng uyên ương tươi đẹp của nó, khiến cuộc sống gia đình của Ca Lỗ Lỗ từ nay vĩnh viễn bị bao phủ bởi một đám mây mờ.
Vào khoảnh khắc ánh mắt của Tử Lam dán chặt vào khuôn ngực vạm vỡ của Ca Lỗ Lỗ thì bất chợt một luồng suy nghĩ khác ùa tới thổi tan ý nghĩ ác độc ban nãy của Tử Lam. Ca Lỗ Lỗ tráng kiện, khỏe mạnh, dũng cảm và chín chắn, là một con sói đực ưu tú hiếm hoi trong bầy sói ở thảo nguyên Ga Marr, nếu Mi Mi sánh đôi cùng Ca Lỗ Lỗ há chẳng phải là một sự kết hợp vẹn cả đôi đường hay sao? Như thế vừa có thể chữa trị chứng trầm cảm của Mi Mi lại có thể đem đến cho Tử Lam một đàn cháu giỏi giang để có thể tranh giành ngôi vị Sói Vương trong tương lai, thực hiện lý tưởng mà gia tộc Hắc Tang – Tử Lam chưa thực hiện được.
Nhưng… nhưng… cuộc đời của Tử Lam không phải là cuộc đời của một con sói tầm thường, làm sao nó có thể cam tâm nhìn con sói đực mà nó yêu thương nép vào lòng con sói cái khác được? Huống hồ đối thủ của nó chẳng phải ai khác lại chính đứa con gái ruột thịt của nó? Trong lòng không chỉ có thù hận và đố kỵ mà còn chất chứa cả nỗi tủi hờn.
Không được, nó không thể làm chuyện ngốc nghếch thế được.
Ca Lỗ Lỗ đã bước tới trước mặt Tử Lam và nhìn nó với ánh mắt khinh rẻ. Có lẽ, nó không nhẫn nại thêm được nữa, bèn dùng chân trước cào cào xuống đất, tru lên mấy tiếng như muốn bảo Tử Lam hãy biết thân biết phận mà nhường đường cho nó.
Tử Lam ngang ngạnh đứng nguyên trước cửa hang, chắn lối vào của Ca Lỗ Lỗ như thách thức: "Đồ vô liêm sỉ, mày hãy bước qua xác tao mà vào nhé".
Trong hang thình lình vọng ra tiếng tru của Mi Mi, tiếng tru như ai oán kể lể, vừa như tha thiết thỉnh cầu vừa như khao khát. Tử Lam thở dài một tiếng, sống lưng như uốn thẳng bỗng nhiên rụt xuống, nó bất ngờ lướt qua người Ca Lỗ Lỗ và đi xuống sườn dốc.
Đứng dưới sườn dốc, Tử Lam dựng đứng đôi tai và tập trung lắng nghe. Trong hang vọng ra tiếng gào thét chống cự của Mi Mi và tiếng gầm gừ cưỡng ép của Ca Lỗ Lỗ. Dường như bên trong đang diễn ra một cuộc ẩu đả tưng bừng giữa kẻ đi chinh phục và kẻ bị chinh phục, song Tử Lam hiểu rằng, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, chẳng mấy chốc nữa, hành động phản kháng mang tính tượng trưng của Mi Mi sẽ đi tới hồi kết, thay vào đó là tiếng rên rỉ êm dịu phát ra từ đáy con tim yếu mềm đã bị chinh phục.
Xét cho cùng, Ca Lỗ Lỗ là một con sói đực ưu tú cả về thể chất lẫn tài ba đảm lược. Nó có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với những con sói cái. Tử Lam chỉ dám lưu lại bên sườn dốc một vài giây ngắn ngủi, rồi quay đầu chạy mải miết về phía thảo nguyên bát ngát. Nó không đủ dũng khí để tiếp tục lắng nghe những thanh âm sắp tới. Bởi lẽ, dù kiên cường đến đâu nó cũng không thể chịu đựng nổi đòn đả kích quá mạnh mẽ này. Trái tim nó đã vỡ vụn thật rồi.