Giọt lệ hoàn hồn Chương 12

Chương 12

- Đúng là cô ta!

Cô gái lần này nghiêm sắc mặt, cúi chào Lập: – Dạ, chào anh.

- Hôm trước cô đi xe tôi, giữa đường rồi biến mất? – Dạ đúng.

- Rồi cũng chính cô quỳ dưới bộ xương khô? – Dạ đúng.

Lập la lên:

- Cái gì cô cũng trả lời đúng. Vậy cô là gì? Cô là… Cô gái cười nhẹ:

- Là Ánh Xuân. Người chớ không phải ma!

- Nhưng tại sao cô có mặt trong ngôi nhà của hội đồng Thiệp? Cô gái lặng đi một lúc rồi tiếp, giọng buồn bã:

- Em vốn là con người bạn tù của ba anh. Khi ở trong tù ba anh thường tâm sự chuyện bi kịch của cuộc đời và khi ba anh ra tù chẳng biết vô tình hay cố ý đã bỏ quên quyển hồi ký ghi lại mọi chuyện. Ba em ra tù sau, do thương cảm hoàn cảnh của ba anh, nên một hôm ông đích thân mang quyển tập ghi chép này tìm tới tận nơi đây Ba em không gặp ba anh, mà lại tới ngôi mộ thấy vong hồn của một người tự xưng là cô Tám Xuân, cô ấy nhờ ba em bằng cách nào đó đưa ba anh và anh tới ngôi nhà, đúng chỗ căn phòng cô ấy bị giết chết để cứu oan hồn cô ấy ra khỏi nơi đó, chớ nếu không thì vĩnh viễn cô ấy sẽ không đầu thai được.

Lập kêu lên:

- Do đó, cô đã nói gạt tôi cô là con của cô Tám Xuân? Cô gái gật đầu:

- Ba em thương hoàn cảnh của ba anh, thương vong linh người thác oan nên sai em sang đây tìm cách để đưa cho bằng được bác Hai và anh tới đó. Em đã thành công, nhưng cái giá trả thì quá đắt. Bác Hai đã…

Bà cô giờ mới lại lên tiếng:

- Thật ra anh Hai tôi chết để giải cái nghiệp đã vay. Một mạng người dù gì cũng là vợ và cả cái bào thai. Dẫu anh Hai tôi không giết họ, nhưng chính hành động bỏ mặc họ đêm hôm đó đã gián tiếp giết họ. Cô Thể Loan chết là đáng kiếp, nhưng…

Lập không đồng tình:

- Ba con trước sau chỉ là nạn nhân của cái nhà đó! Cô gái tán thành:

- Khi nghe lệnh ba em tới đây, em không ngờ lại được vong linh của cô Tám anh giúp, để em lọt được vào ngôi nhà đó một cách dễ dàng, từ đó em khám phá ra chẳng phải riêng cha anh, cô Tám Xuân, mà còn nhiều người khác đã là nạn nhân của họ. Hội đồng Thiệp bỏ nhà ra đi bởi ông ta sợ bị báo oán bởi hậu quả tội ác ông ta và con cái gây ra!

Nói xong, cô đứng dậy cầm lấy cuốn sổ, nói dứt khoát:

- Theo em nghĩ nếu anh Lập không muốn giữ bút tích này, thì em sẽ đưa về cho ba em giữ. Nó là bằng chứng của một tội ác, để người còn biết bộ mặt thật của bọn cường hào ác bá!

Bà cô muốn ngăn, nhưng Lập đã nói:

- Cám ơn lòng tốt của cô. Tôi sẽ đích thân giữ bút tích của ba tôi. Tôi sẽ ghi nhớ lời ông. Không bao giờ quan hệ với con gái nhà giàu!

Cô gái cười hồn nhiên:

- Nhưng em không phải con gái nhà giàu đâu! Em chỉ đóng giả vai thôi…

Lập hơi ngượng:

- Ờ, nếu vậy thì…

Cô gái chặn lời:

- Anh cứ gọi tôi là Ánh Xuân. Tôi làm nghề bán hàng hoá nhỏ, lẻ ở ngoài thị xã, chớ chẳng hề là con gái nhà giàu đâu!

Lập dịu giọng:

- Vậy thì tôi xin lỗi.

Ánh Xuân đột ngột hỏi:

- Anh có muốn tới nhà tôi không? Ba tôi là bạn tù của ba anh, ông đang muốn gặp anh…

Lập quyết định cũng đột ngột:

- Cũng được. Vậy để tôi đánh xe đưa cô đi!

Nhìn hai người bước ra, bà cô nhẹ mỉm cười…

Ông Ba Thới, cha của Ánh Xuân tuy mới gặp Lập lần đầu nhưng đã tỏ ra thân thiện, ông bảo:

- Từ hôm ba cháu mất, chú muốn vào thăm cháu mà chưa tiện, bởi chú bây giờ đôi chân hơi yếu.

Rồi ông chỉ lên tủ thờ:

- Cháu biết hình thờ đó là ai không?

Lập nhìn người con gái còn rất trẻ, cỡ tuổi của Ánh Xuân, anh lắc đầu:

- Dạ, con không biết…

Ông Thới nói mà Lập tưởng mình nghe lầm:

- Đó là cô Tám Xuân của con!

- Bác nói…

- Tấm ảnh này chỉ mình bác có. Bởi hồi còn con gái Tám Xuân nhút nhát,

không chịu chụp hình, lần đó chú rình chụp được và giấu không cho cô ấy biết…

Lập quá đỗi ngạc nhiên:

- Chú biết cô Tám con?

Trầm ngâm một lúc, ông Thới gật đầu nói:

- Chẳng những biết mà còn… biết nhiều nữa kìa! Rồi không đợi Lập thắc mắc thêm, ông tiếp:

- Không giấu gì cháu, chú đây chính là người yêu của cô Tám của cô Tám con trước lúc cô ấy chết. Bởi vậy khi hay tin cô Tám bị nhà hội đồng Thiệp hại chết, nhất là khi biết ba cháu bị họ bắt bỏ tù, chú đã tới tận đó nổi loạn và cũng bị họ tống giam luôn. Vào tù chú gặp ba con, hai bên đồng cảm nhau, thương yêu giúp đỡ nhau trong suốt những ngày hoạn nạn. Khi ra tù, trong lúc ba cháu muốn quên hết chuyện cũ, còn chú thì vẫn sôi sục chuyện trả thù. Chính chú đã tìm tới tận ngôi nhà hoang đó, tìm hiểu được oan hồn cô Tám bị giam hãm không siêu thoát được nên mới xui con Ánh Xuân này tới khiến cho ba cháu và cháu tìm tới ngôi nhà hoang và giải thoát được cho cô ấy…

Lập ngạc nhiên:

- Giải thoát… là sao?

Ông Thới lại nhìn lên bàn thờ rồi hỏi Lập:

- Con có nhớ hôm con nhìn thấy cha con ôm cái đầu lâu mà khóc trong ngôi nhà hoang không?

- Dạ nhớ. Và hôm đó ba cháu quá xúc động nên ba cháu đã chết. – Ba cháu thì chết rồi, nhưng cô Tám con thì được hoàn hồn!

- Chú nói…?

- Chính nhờ giọt lệ của ba con nhỏ xuống nên Tám Xuân được hoàn hồn. Tuy không sống lại được như người nhưng từ hôm đó, hồn phách cô ấy luôn hiện hữu. Chú đưa cô ấy về đây thờ là vì vậy.

Lập ngẩn ngơ như lạc vào cõi nào đó. Hồi lâu sau, anh nói khẽ:

- Con cám ơn chú.

Ông Thới nhẹ giọng:

- Nhờ trời chúng ta có được kết cuộc này. Nhân đây chú cũng nói cho cháu biết, con Ánh Xuân đây không phải là con ruột của chú, mà chỉ là con nuôi kể từ khi Tám Xuân chết. Cháu có thể cùng với Xuân… Ông bỏ lửng câu nói, nhìn sang Ánh Xuân nhẹ mỉm cười. Cô gái cũng cười thật tươi và liếc sang Lập…

 

Hết.

Nguồn: truyen8.mobi/t103040-giot-le-hoan-hon-chuong-12.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận