Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị
Quyển 3: Hành Trình Tây Lâm
Chương 227: Buổi nói chuyện thân mật
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: vipvandan
Ngay từ sau khi lần chiến tranh vũ trụ đầu tiên giữa hai tồn tại nhân loại trong vũ trụ này phát sinh xong, Hạm đội Liên Bang vẫn luôn luôn trường kỳ đóng quân ở đầu của Tinh vân Vãn Hạt cùng với hành lang Gia Lý. Bởi vì hai cái tầng không gian chuyển xoay vũ trụ cách xa nhau cũng không quá xa xôi này, chính là con đường thông đạo không gian duy nhất nối liền giữa bản thổ của Liên Bang cùng với Đế Quốc.
Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý, giống như là hai cái cánh cửa trên tinh hà mà Đấng Sáng Thế đã cố tình chế tạo ra. Mà cái chìa khóa của hai cái cánh cửa thiên nhiên vĩ đại này vẫn mãi nằm trong tay của Liên Bang. Liên Bang hoàn toàn có thể căn cứ vào tình thế kinh tế quân sự của chính mình, mà tự do lựa chọn thời điểm mở ra hai phiến cánh cửa này, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trong bản thổ của Liên Bang. Cái này trên phương diện chiến thuật chính là một loại ưu thế khổng lồ không thể nào hình dung hết được.
Bất luận kẻ nào cũng có thể hiểu rõ ràng được, quyền khống chế đối với hai cái thông đạo không gian vũ trụ này, đối với thế cục trong toàn bộ cõi vũ trụ này mà nói là có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Bên phía Đế Quốc bên kia đã đầu tư vào trong đó thời gian hơn mấy chục năm trời, mấy đời khoa học gia trước sau nối tiếp lẫn nhau, nếm mật nằm gai không ngừng tiến hành nghiên cứu tính toán, đầu nhập vào trong đó vô số những tài nguyên cùng với nhân lực không cách nào tính toán hết nổi, thế nhưng lại vẫn như cũ chỉ có thể trơ mắt nhìn không thấy bất cứ thành quả nào cả, cũng chỉ có thể vô cùng bi ai mà phát động ra một hồi viễn chinh vũ trụ dài gần bảy năm trời để mà phát tiết cơn lửa giận cùng với dã tâm của bọn họ mà thôi.
Thế nhưng mà bên phía Quân đội Liên Bang từ đó cho đến bây giờ cũng chưa hề thả lỏng cảnh giác lấy một giây một phút nào cả. Bởi vì ai cũng không dám nói trước được trình độ khoa học kỹ thuật của bên phía Đế Quốc bên kia có thể nào đột nhiên xuất hiện ra một vị khoa học gia thiên tài nào đó, mà trên lĩnh vực du hành vũ trụ đột nhiên phát sinh ra một bước tiến vượt bậc nào đó. Ai cũng không dám nói trước được, sẽ có một ngày nào đó trong tương lai, đám Chiến hạm vũ trụ lớn lớn nhỏ nhỏ dày đặc của bên phía Đế Quốc, sẽ giống như là một đàn châu chấu khủng bố khiến cho kẻ khác vô cùng chán ghét, xuyên thấu qua hai cái thông đạo không gian kia, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện bên trong bối cảnh vũ trụ tối tăm mà vô cùng rộng lớn kia, hướng về phía Thủ Đô Tinh Quyển vốn dĩ phồn hoa giàu có, đông đúc xa hoa mà đã ngủ say trong cõi hòa bình đã rất lâu rồi kia thi triển ra một hồi tàn sát khủng bố…
Tuy rằng Chiến hạm Vũ trụ Liên Bang so với bên phía Đế Quốc thì còn lớn mạnh cùng với tiên tiến hơn rất nhiều. Nhưng mà một khi tưởng tượng đến một màn hình ảnh khủng hoảng khiến cho người khác vô cùng khủng hoảng kia, mọi người cũng đều sẽ cảm thấy hít thở không thông. Căn cứ vào loại cảm giác bất an cùng với cảnh giác mãnh liệt như thế này, cho nên bên phía Liên Bang cho tới bây giờ cũng chưa từng lơi lỏng chút nào công tác giám thị đối với Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý. Thậm chí ngay cả tại trên các tinh cầu quặng mỏ tài nguyên đã khô kiệt đến mức nghiêm trọng gần bên đó, vẫn như cũ luôn luôn duy trì một chi Hạm đội Vũ trụ vô cùng cường đại, liên tục tuần tra không ngừng ở nơi đó.
Nhưng mà lần này, bởi vì muốn thực hiện chiến lược toàn diện đánh tan lực lượng Quân viễn chinh Đế Quốc đóng tại trên bản thổ của mình, cho nên bên phía phương diện Liên Bang thế nhưng đã đem toàn bộ chủ lực của Hạm đội Vũ trụ Liên Bang, điều hướng đến bên trên khu tinh vực hoang vu tại biên thùy Tây Lâm!
Bởi vì cái tin tức tốt này, cho nên không khí bên trong buổi tiệc tối cá nhân trong Dinh thự Tổng Thống cũng càng trở nên sôi động hơn rất nhiều. Chỉ có vị thiên kim tiểu thư của Tổng Thống tiên sinh đang ngồi bên cạnh Hứa Nhạc thì vẫn như cũ không ngừng trầm mặc. Cô thiếu nữa vừa tròn mười hai tuổi này vẫn như cũ cúi đầu im lặng chậm rãi ăn uống, thường thường dùng cái khăn trải bàn trắng tươi như tuyết trắng trước mặt mình vô ý thức khẽ xoay xoay vài cái, tựa hồ như là đang suy ngẫm vấn đề gì đó.
Sau khi bữa tối hoàn tất, thì trà nóng đã được bưng lên. Phu nhân Tổng Thống biết các vị nam nhân trong lúc đó còn có đề tài gì muốn cùng đàm luận với nhau, cho nên sau khi khẽ mỉm cười nói thêm mấy câu gì đó với Hứa Nhạc, liền chuẩn bị dẫn theo cô con gái bảo bối lên lầu, tiến hành tập thể dục nhịp điệu buổi tối… Cô thiên kim tiểu thư của Tổng Thống khi theo mẹ đi đến chỗ cửa phòng ăn, đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một chút, sau đó lại xoay sang nhìn người cha Tổng Thống của mình, trên mặt toát ra một tia thần sắc cầu xin nhàn nhạt. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cười cười, hướng về phía con gái nhẹ nhàng gật gật đầu mấy cái. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Bên cạnh cái bàn ăn lớn trong phòng ăn của Dinh thự Tổng Thống lúc này cũng chỉ còn lại có mỗi mình Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Hứa Nhạc hai người. Đám nhân viên quan chức của Cục Hậu Cần, lúc nào cũng vẻ mặc trang nghiêm, mặc trên người bộ đồ vest màu đen thẳng tắp, lúc nào cũng đứng đầy bên cạnh Tổng Thống tiên sinh, lúc này cũng không biết từ lúc nào đã biến đâu mất cả.
- Tòa nhà Dinh thự Tổng Thống này đây chính là một cái viện nhỏ của Hoàng cung thời Tiền triều còn tồn tại, sau khi dỡ bỏ còn lưu lại một phần nhỏ. Ngay sau khi Tổng tuyển cử Tổng Thống chấm dứt, ngay lần đầu tiên ta bước chân vào trong Dinh thự Tổng Thống này, nhìn thấy cảnh bày trí xa hoa vô cùng trong nội thất của nó mà sợ ngây người một trận. Bởi vậy có thể tưởng tượng ra được, thời điểm năm xưa khi mà Hoàng đế Bệ hạ còn tồn tại, cung điện dinh thự của bọn họ khoa trương xa xỉ đến trình độ như thế nào…
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ xoay đầu nhìn một vòng những bức tranh danh gia gắn đầy bốn phía trên tường, cùng với những bức tượng điêu khắc sống động như thật trang trí tại góc các bức tường của phòng ăn, chậm rãi cảm khái nói.
Ông ta cầm lấy bộ dụng cụ ăn uống làm bằng bạc tinh xảo, nhìn Hứa Nhạc, tiếp tục nói:
- Những người thuộc Hoàng tộc sử dụng mấy loại dụng cụ ăn uống sang quý như thế này, tự nhiên là muốn thể hiện sự khác biệt rõ ràng với tầng lớp dân chúng ở dưới đáy xã hội. Phí tổn ăn uống của họ sang quý đến trình độ như thế, nhưng bình dân bá tánh bình thường vĩnh viễn không thể nào bắt chước theo được. Như vậy, cũng không thể nào ăn uống giống như bọn họ được…
Hứa Nhạc vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cũng không biết Tổng Thống tiên sinh đang muốn nói với chính mình cái gì, hay là nói đây chỉ thuần túy là những lời cảm khái của chính bản thân ông ta mà thôi.
- Phí tổn tiêu tốn cho trình tự tiến hành tự ứng cử Tổng Thống Liên Bang nhiều đến vô cùng, như vậy những bình dân bá tánh bình thường vĩnh viễn cũng không thể nào chiếm được quyền lợi tự ứng cử cả. Phí tổn tiêu tốn cho trình tự tiến hành tư pháp cao cấp nhất nhiều đến vô cùng, như vậy những bình dân bá tánh bình thường vĩnh viễn cũng không thể nào đánh thắng được quan tòa cả. Phí tổn tiêu tốn cho công tác truyền thông báo chí nổi tiếng nhất nhiều đến vô cùng, như vậy thì bình dân bá tánh bình thường vĩnh viễn cũng không thể nào đạt được quyền phát ngôn hữu lực nhất được.
Biểu tình của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh nhất thời trở nên vô cùng nghiêm túc, nói:
- Ba cái yếu tố nhân quyền xuyên dọc theo tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương, tự do, chính nghĩa cùng với quyền tự do ngôn luận… Ở trong cái loại hoàn cảnh như thế này, cũng đều có một loại đặc thù chung như thế cả, chính đều là phí tổn tiêu tốn cho trình độ vô cùng cao, vì thế mấy cái nhân quyền, chính nghĩa, tự do kia, thật dễ dàng đều biến thành quyền lợi, chính nghĩa, tự do ngôn luận chỉ dành riêng cho đám người quyền quý mà thôi…
- Ta mặc dù đã có thể trở thành Tổng Thống của Liên Bang, thế nhưng cũng vô pháp hoàn toàn bỏ mặc sự ủng hộ của mọi người giống như là phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu như vậy. Nhưng mà lần đầu tiên ta tiến hành ứng cử tham gia vào trong giới chính trị của Liên Bang này, tất cả những kinh phí kia, toàn bộ cũng đều đến từ sự góp tiền ủng hộ của tất cả những dân chúng tin tưởng ta cả. Cậu có thể không tưởng tượng ra được, có bao nhiêu người thợ mỏ thương tật, tàn phế, đã bỏ ra những đồng tiền bồi thường ít ỏi của họ cấp cho ta…
- Mà đó cũng chỉ là vòng sơ tuyển Nghị Viên Nạp Tây Châu ở tại Đại khu Tây Lâm mà thôi đó!
Hai hàng lông mi của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nhất thời chợt nhăn lên một chút, trên khuôn mặt ngăm đen lại mang theo một tia nụ cười vô cùng chân thành tha thiết. Hẳn là lúc này trong lòng ông ta đang nhớ lại khoảng thời gian cuộc sống tuy quẩn bách nhưng lại tràn ngập sắc thái lý tưởng của chính mình.
- Tôi cũng… Từng làm một gã binh lính tại Đại khu Đông Lâm…
Hứa Nhạc lúc này nhất thời mới phản ứng lại, đưa tay gãy gãy đầu, kịp thời sửa miệng, nói:
- Tôi biết một khi đám tảng đá Đông Lâm kia mà khởi xướng lên sự ngoan cường của mình, thì sẽ là một cỗ sức mạnh đáng sợ đến thế nào.
- Kỳ thật tôi vẫn mãi cảm thấy tính cách của cậu trên cơ bản rất giống với đám đồng hương tại Đại khu Đông Lâm của tôi.
Tổng Thống tiên sinh ha ha cười nói, nụ cười trên miệng chợt thu liễm đi, hơi chút nghiêm túc nói:
- Chính là bởi vì tôi nhớ rõ ràng những dân chúng đã chung tay góp vốn giúp đỡ cho ta tranh cử, cho nên ta cho đến bây giờ vẫn chưa từng quên rằng, ta chính là một vị Tổng Thống do dân tuyển đưa lên!
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ có một cặp môi khá dày nhưng lại có chút mê người. Bên trong thanh âm hùng hậu lại tràn ngập một loại ý tứ hàm xúc vô cùng kiên định:
- Cho nên mối một cái hạng định quyết sách mà ta đưa ra, cũng đều phải tận khả năng gìn giữ ích lợi của toàn bộ Liên Bang này.
Ông ta nhìn Hứa Nhạc, vươn ra một ngón tay, tăng thêm một chút ngữ khí, nói:
- Nhớ kỹ rằng, là toàn bộ Liên Bang, cũng không phải là tập thể của đám quyền quý cùng với đám chính khách kia, mà phải là cụ thể đến mỗi một vị công dân độc lập bên trong Liên Bang!
Toàn bộ Liên Bang này cũng đều biết rằng vị Tổng Thống tiên sinh này trong thời kỳ còn là luật sư là một vị hùng biện gia nổi tiếng. Sau khi tiến vào trong giới chính trị xong, lại biến thành một đại nhân vật lãnh đạo lời nói vô cùng ôn hòa nhưng lại cực kỳ có sức cuốn hút người khác. Lúc này mặt đối mặt nghe trực tiếp những lời nói cực kỳ có sức nặng như thế này, Hứa Nhạc tuy rằng vẫn như cũ một mảnh trầm mặc, thế nhưng trong nội tâm lại dâng lên một cỗ xúc động vô cùng lớn.
- Mỗi người ai ai cũng đều có lập trường của chính bản thân mình. Một hồi chiến tranh đối với Đế Quốc kia, ở một số trình độ nhất định nào đó, đã giải tỏa không ít cảm xúc vô cùng căng thẳng của các giai tầng bên trong xã hội Liên Bang này, khiến cho lập trường của chúng ta có thể thống nhất. Nhưng mà hành động quân sự tại Tây Lâm lần này đã giành được sự thắng lợi mang tính toàn diện, như vậy sau này Liên Bang sẽ có xu hướng phát triển như thế nào?
Bản thân Hứa Nhạc cũng không cho rằng chính mình có tư cách cùng với Tổng Thống tiên sinh của Liên Bang mà đàm luận vấn đề xu hướng phát triển sau này của Liên Bang. Cho nên hắn theo bản năng cho rằng những lời nói cực kỳ có sức nặng này của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ chỉ là lời tự hỏi của chính ông ta mà thôi, chứ không phải là đang hỏi ý kiến của chính mình. Nhưng mà đợi một lúc vẫn chưa thấy Tổng Thống tiên sinh nói tiếp cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại kinh ngạc phát hiện ra, Tổng Thống tiên sinh từ nãy đén giờ vẫn luôn bình tĩnh mỉm cười nhìn chính mình.
- Tôi chính là một gã Công Trình Sư bình thường, hiện tại mặc dù có thể nói là một gã quân nhân, nhưng mà tôi đối với phương diện chính trị này cũng không phải là vô cùng hiểu biết.
Hắn có chút gian nan hồi đáp, những lời hắn nói toàn bộ cũng đều là lời nói thật cả:
- Cái loại chuyện đại sự như thế này, tôi cũng không có biện pháp gì đưa ra ý kiến cả.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nở nụ cười nhạt, vỗ nhẹ lên bàn ăn biểu hiện mình đã hiểu ý tứ của đối phương, khẽ buông tay xuống, chậm rãi nói:
- Vậy thì cậu vì cái gì không đứng từ góc độ của một quân nhân trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, đàm luận một chút ý kiến về một hồi chiến tranh này?
Trong lòng Hứa Nhạc nhất thời cảm thấy có chút khẩn trương, phải biết rằng cái vị nam nhân trung niên đang ngồi ở đối diện chính là vị đại nhân vật có quyền có thể đứng đầu toàn bộ Liên Bang này. Vào giờ khắc này, hắn đột nhiên không khỏi liên tưởng đến buổi nói chuyện hôm trước bên trong quán thịt nướng tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm lúc trước, có chút phi thường không hiểu, vì nguyên nhân gì mà những đại nhân vật giống như Tổng Thống tiên sinh cùng với Chung Tư lệnh như vậy, lại có thể tôn trọng ý kiến của chính mình như thế?
Đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến một loại khả năng gì đó, cặp mày rậm nhất thời nhướng lên một cái, vẻ mặt nhìn Tổng Thống tiên sinh mang theo một tia vô cùng nghiêm túc, cực kỳ thành khẩn, nói:
- Tổng Thống tiên sinh, cái nhìn của tôi, cũng hoàn toàn không thể đại biểu cho cái nhìn của vị lão nhân gia ở Phí Thành kia đâu!
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ sau đó.
- Tuy rằng lý do cùng với căn cứ sự phán đoán của chúng ta cũng không hoàn toàn tương đồng nhau, nhưng mà kết luận mà chúng ta đưa ra lại hoàn toàn giống nhau. Đám người Đế Quốc bên kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ bỏ cái ý tưởng muốn xâm lấn Liên Bang chúng ta.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ có chút sầu lo, nói:
- Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hàng lang Gia Lý kia, cũng không có khả năng vĩnh viễn phong tỏa hoàn toàn đám địch nhân tàn nhẫn bên kia. Cho dù là ở trong thời gian nhiệm kỳ đương nhiệm của ta, thậm chí có thể nói trong thời điểm mà chúng ta còn sống trên cõi đời này, đám người Đế Quốc có thể vẫn còn mãi bị ngăn cách với chúng ta một quãng thời gian sáu năm trời đằng đẳng. Nhưng mà cuối cùng cũng vẫn có một ngày, đám người Đế Quốc kia sẽ có thể đột phá được cái tầng phòng tuyến kia, tiến vào bản thổ của Liên Bang.
- Xã hội Liên Bang cần phải tiếp tục phát triển, dân chúng Liên Bang có quyền lợi hưởng thụ nền hòa bình cùng với miễn nhiễm với không khí chiến tranh. Nhưng mà chúng ta nhất định cần phải một phen đem đám người Đế Quốc hoàn toàn đánh bại. Hiện tại Liên Bang vẫn còn đang nắm trong tay ưu thế tuyệt đối về mặt chiến lược, nhất định là phải thừa dịp cái loại ưu thế này còn nằm ở trong tay của mình, đem cái ưu thế này chuyển hóa thành thắng thế…
- Điều này cũng chính là muốn nói, Quân đội Liên Bang tiến vào bản thổ của Đế Quốc chính là ở thế nhất định phải làm, hơn nữa, cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa?
Hứa Nhạc cau mày, khẽ hỏi lại một câu. Tổng Thống tiên sinh đưa ra loại phán đoán như thế này, cũng không khiến cho hắn cảm thấy giật mình chút nào. Trên thực tế, từ sau ngày điển lễ mừng công mấy ngày hôm trước cùng tổng hợp với những động thái tuyên truyền của toàn thể Liên Bang mà nói, việc Quân đội Liên Bang hướng về phía bản thổ Đế Quốc khởi xướng một hồi tiến công chủ động, chính là xu thế tất nhiên không thể thay đổi rồi. Nhưng mà vì cái gì mà lúc này Tổng Thống tiên sinh lại thể hiện ra biểu tình sầu lo đến như thế?
- Sự sầu lo của ta chính là ở chỗ, trong giới thượng tầng Liên Bang có rất nhiều người không muốn đem hồi chiến tranh này mở rộng ra!
Tổng Thống tiên sinh tựa hồ như biết được trong lòng Hứa Nhạc lúc này đang suy nghĩ cái gì, trầm giọng giải thích:
- Bọn họ ở trong Liên Bang hưởng thụ một cuộc sống đặc quyền vô cùng đặc biệt, lại như thế nào có thể nguyện ý hy sinh đi những lợi ích khổng lồ của chính bản thân mình cơ chứ? Huống chi trong suy nghĩ của bọn họ, đám người Đế Quốc vĩnh viễn không có khả năng đi xuyên quan hay đường thông đạo không gian, hoặc là giống như những lời mà ta nói lúc trước như vậy, ít nhất trong thời điểm bọn họ còn sống, đám người Đế Quốc tuyệt đối không thể làm được điều đó… Hiện tại tình thế tại Tây Lâm đã ổn, thế cục đã định, chiến tranh liền không bao giờ trở thành vấn đề hàng đầu cần được quan tâm nhất nữa… Ở dưới loại tình huống như thế này, Chính phủ cùng với Quân đội gặp phải vô số những áp lực rất lớn. Những cái áp lực cự đại này ở dưới ánh quang mang sáng rực của thắng lợi, tạm thời cũng không thể hiển lộ ra ngoài. Chỉ khi nào để cho bọn họ tìm ra được một cơ hội thích hợp nào đó, bọn họ liền sẽ không tiếc hết thảy mọi thủ đoạn, tìm mọi cách ngăn cản Liên Bang tiến công về phía bản thổ Đế Quốc.
- Bọn họ… Là những người nào?
- Bao gồm tất cả những gia tộc khổng lồ mà cậu có thể biết đến, Nghị Viên các cấp, đám thương nhân lạnh lùng, giàu có vô cùng nhưng lại vô cùng khiếm khuyết tình cả… Thậm chí tôi còn cho rằng ngay cả Chung Gia Tây Lâm bên kia cũng không muốn chiến tranh tiếp tục được mở rộng ra. Mà điều làm ta rất ngạc nhiên chính là, Thai phu nhân không biết đến tột cùng là căn cứ vào loại suy nghĩ như thế nào, không ngờ cho đến bây giờ vẫn mãi không ngừng kiên định ủng hộ ý kiến của ta, chỉ là không chủ động ra mặt lên tiếng mà thôi…
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ mỉm cười trào phúng, nói:
- Những người phản đối tiến vào bản thổ Đế Quốc có rất nhiều, nhiều lắm. Thậm chí nhiều đến mức không thể liệt kê ra nổi. Ta chỉ có thể nói rằng, giống như những gì mà Kiều Trì Tạp Lâm từng trình bày cùng với phân tích vậy: Bất cứ người nào phản đối thay đổi hiện trạng, một mặt đắm chìm phía sau những sự thật u tối mốc meo, thậm chí là đem năng lực nhìn xa trông rộng ứng với trí tuệ tuyệt mỹ trời sinh của chính mình quẳng hết sang một bên, thì cũng đều là một đám người ích kỷ chỉ biết tư lợi mà thôi.
- Vậy chứ tôi có thể làm được cái gì đây chứ?
Hứa Nhạc sau khi trầm mặc một lát sau, mới chậm rãi hỏi.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc nhìn chằm chằm vào gã thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện bàn ăn với mình, giống như là nhìn thấy được chính bản thân mình rất nhiều năm trước đây, một gã thanh niên vô cùng chấp nhất.
Năm đó, chính bản thân mình bởi vì muốn bảo vệ lợi ích của đám dân chúng dưới tầng đáy xã hội, kiên trì đứng ra kiện tụng Liên hiệp Xí nghiệp Cơ khí Liên Bang lên đến tòa án kinh tế. Kết quả là mình đã bị Công đoàn Luật sư Cảng Đô khai trừ Luật sư tịch, đuổi ra khỏi Sở Luật Sư lớn nhất Cảng Đô. Căn nhà trọ của mình đột nhiên bốc cháy một cách ly kỳ, chỉ có thể kéo theo cái hòm hành lý cá nhân khổng lồ mà đám bảo vệ quẳng cho, bên trong chính là đống công văn pháp luật nặng nề. Một tay kéo theo cái hòm lớn, tay còn lại thì nắm tay, dắt theo người vợ mới cưới chưa đầy một tháng, ở dưới thời tiết đầu thu rét lạnh, trên con đường vắng vẻ không ngừng bước đi. Sau đó đành phải ra ghế đá công viên ngồi ngơ ngẩn suốt một đêm dài.
Còn nhớ rõ, khi đó mình chính là vừa đi vừa mỉm cười a?
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nheo lại cặp mắt, nhìn về phía khuôn mặt có chút kiên nghị mà giản dị của gã thanh niên đang ngồi đối diện bàn ăn với mình, sau khi trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc thật lâu sau, mới từ bỏ kế hoạch vốn đã định sẵn từ trước, chỉ là khẽ mỉm cười nói:
- Xin hãy thay ta, truyền lời cho bên phía Phí Thành, tôi nghĩ muốn thỉnh Nguyên soái ra mặt, phát biểu mấy câu giúp ta…