Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị
Quyển IV: Tinh quang năm xưa
Chương 064-065: Bọn họ cùng các nàng
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: vipvandan
- Bởi vì hiện tại Hứa Nhạc cũng đã chết rồi, cho nên tôi phải càng mạnh hơn vị Công chúa Điện hạ kia một bậc!
- Ở trên chiến trường chiến đấu, làm gì có ai biết có thể sống qua được đến ngày mai hay không? Một người cuộc đời này có thể sống đến bảy mươi tuổi thì còn cái gì mà phải luyến tiếc nữa chứ? Cũng không thể giống như mấy lão Tướng quân sắc quỷ nằm trong Bệnh viện Trung ương Lục quân kia, răng cỏ cũng đều rụng hết cả, không còn lại cái nào, cũng chỉ có thể hằng ngày húp cháo qua bữa, lại còn muốn liều mạng cầm lấy bàn tay của mấy cô nữ hộ sĩ, kêu gào muốn sống sót? Thật là ghê tởm!
- Cho nên cũng không nên hỏi là làm như vậy có đáng giá hay không, chỉ cần biết làm như vậy khẳng định là đáng giá, vậy được rồi!
Bên trong những lời nói này của Lý Cuồng Nhân mang theo cái loại suy nghĩ lý luận lôgic cực kỳ bạo lực trực tiếp đặc hữu của hắn như thế, hơn nữa lại nói đến cực kỳ mạnh mẽ hữu lực, rơi thẳng lên trên mặt đất tràn đầy những lá vàng khô héo trên mặt đất kia, có thể chấn cho những cái lá vàng khô kia vỡ tan, phân ly văng ra khắp nơi.
Đột nhiên, khuôn mặt của hắn chợt giản ra, nở nụ cười có chút xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của Trâu Úc, chậm rãi nói:
- Ngày mai tôi sẽ quay về Phí Thành, ngày mốt quay trở về đơn vị bộ đội, buổi tối ngày hôm nay… Có muốn cùng tôi ăn cơm một bữa hay không?
Trâu Úc khẽ xoa xoa nhẹ bả vai hơi có chút đau nhức của mình kia, nhíu mày liếc mắt nhìn hắn một chút, nói:
- Ăn cơm đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà cậu cũng đừng kỳ vọng sẽ có cái gì khác nữa.
Một luồng gió thu thổi quét qua, lá vàng nhất thời chấn động xào xạc, bên ngoài tiểu lâu trải qua một thời gian dài trầm mặc, tĩnh lặng. Lý Phong nắm chặt hai bàn tay của mình lại, mang theo một tia chua xót vốn dĩ không nên có trên người một gã thiếu niên như hắn:
- Vì cái gì? Hắn cũng đã chết một năm rồi mà?
Trâu Úc cũng không có giải thích gì cả, chỉ là thoáng cười cười một chút, sau đó cô nàng khẽ kiễng chân lên một chút, nâng cánh tay lên một chút, vỗ nhè nhẹ mấy cái lên bả vai của Lý Phong. Cái động tác này vô cùng ôn nhu, vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu nhẹ nhàng đến mức ngay cả đóa hoa hồng đỏ rực nhàn nhạt trên thái dương của cô nàng cũng không có run rẩy lên một cái, thế nhưng Lý Phong lại nghĩ cảm thấy lực tay của nàng ta so với lực của chính mình lúc trước càng lớn hơn một chút nữa.
Bên trong chiếc xe quân dụng từ đầu đã dừng lại chờ ở bên ngoài đám lá vàng ở bên kia tiểu viện, Thi Thanh Hải nhìn thấy một màn hình ảnh này, ánh mắt hoa anh đào xinh đẹp khẽ chớp mắt một cái. Bên cạnh hắn, một đứa bé trai ngồi ở đó, cặp mắt trong veo không ngừng đảo mắt xung quanh, trong lòng thì lại thầm nghĩ, cái lão gia hỏa chán phèo này vì cái gì cứ thường xuyên đến tìm mình mãi như thế?
Tầng thượng cao nhất của tòa Khách sạn Văn Hoa xa hoa sang trọng nhất toàn bộ Cảng Đô, đã được các kiến trúc sư thiết kế lại, chuyển thành một cái nhà ăn sang trọng, hơn nữa lại còn chậm rãi xoay một vòng nhè nhẹ trên không trung. Cái chỗ nàng cũng có đầy đủ thể diện, tự nhiên liền biến thành những địa điểm lựa chọn tốt nhất để cho các công tử thiếu gia nhà giàu tiến hành giao tế. Đồng dạng cũng có rất nhiều những gia đình có bối cảnh giàu có sang trọng, liền một phen đem những hoạt động thân cận phi thường quan trọng đặt bên trong gian nhà hàng này.
- Thật xin lỗi, tôi vừa rồi có việc, nên đến trễ một chút.
Thương Thu cặp má ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi nhàn nhạt, có chút vội vội vàng vàng đi đến một cái bàn ăn đặt sẵn ở ngay bên cạnh khung cửa sổ, lễ phép hướng về phía hai người một nữ trung niên cùng với một nam thanh niên, bộ dáng như hai mẹ con đang ngồi đối diện bàn ăn bên kia. Bởi vì dạo gần đây bên phía Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác đang tiến hành công tác kiểm tra lắp ráp cuối cùng trong bản thiết kế đối với hệ thống lòng xo tăng áp cao cấp lên trên con Robot MXT, cho nên cô nàng đến so với thời gian hẹn trước thì trễ hơn rất nhiều. Nàng ta trực tiếp từ trong khu công nghiệp ngoại thành Cảng Đô quay trở lại trong nội thành, thậm chí ngay cả một kiện váy dài tương đối thục nữ một chút đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ trước cũng không kịp thay.
Thời gian lặng lẽ không một tiếng động chậm rãi trôi qua, đã trôi qua hơn bốn mùa đằng đẵng. Vị nữ Công Trình Sư mà ngay cả dáng người hay là trí tuệ cũng đều đặc biệt đặc sắc hơn người, lúc này vẫn còn giữ nguyên được bộ dáng vốn trước đó của nàng ta. Đại khái là bởi vì nguyên nhân quá trình cuộc sống cùng với những sự nghiên cứu trong công việc cũng đều tương đối đơn giản mà thuần túy, cho nên năm tháng cung không có ở trên khuôn mặt xinh đẹp trí tuệ của cô nàng lưu lại bất cứ dấu vết gì cả. Nhất là ngày hôm nay trên người cô nàng còn đang mặc một bộ quần áo lao động Công Trình Sư màu lam sẫm ngắn tay nhìn có vẻ hơi chút rộng rãi, mặc phối hợp có chút lung tung, hơn nữa trên mặt còn có những vết dính dầu máy vô cùng bắt mắt kia, khiến cô nàng nhìn qua giống hệt như là một cô nữ học trò tập sự vừa mới tiến vào xưởng sửa chữa học việc vậy, phi thường đáng yêu.
Cái gã nam sĩ nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi đang ngồi đối diện bàn ăn bên kia rõ ràng chính là cho rằng như vậy. Trên khuôn mặt hơi chút chất phác hiền lành của hắn hiện ra vẻ hơi ngoài ý muốn, ánh mắt khẽ lướt nhẹ qua trên bộ ngực căng tròn cực kỳ ngạo nhân của Thương Thu kia, lập tức bị cảm giác khiếp sợ đến mức xấu hổ khẽ cúi đầu xuống một chút. Đại khái hắn ta nói như thế nào cũng không có nghĩ đến, một trong những cô Công Trình Sư nổi danh nhất trong toàn Liên Bang này, thế nhưng lại có được bề ngoài xinh đẹp đến như thế.
Nhưng mà đối với cái vị quý phu nhân ở ngay bên cạnh gã nam sĩ kia mà nói, ngày hôm nay bà ta đã bao trọn nguyên cả gian nhà ăn xoay chuyển trên này, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng mình chờ đợi một thời gian dài đến như thế, hơn nữa lại nhìn thấy đối phương khi gặp mặt lần đầu tiên lại ăn mặc một kiện quần áo như thế, rõ ràng cảm giác được bản thân mình không được đối phương tôn trọng. Vì thế thời điểm khi mà Thương Thu còn chưa kịp giải thích này nọ gì cả, vị mệnh phụ phu nhân này liền bắt đầu dùng cái loại ngữ khí lạnh lùng mà ẩn hàm sự trào phúng mạnh mẽ mà lên tiếng.
Nếu như không phải nghĩ đến một tràng gặp mặt ngày hôm nay là do đích thân vị Tổng giám đốc Tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác mà bà ta tuyệt đối không thể nào đắc tội một tay sắp xếp, có lẽ vị mệnh phụ phu nhân này cũng đã sớm phất tay áo bỏ về rồi.
Vị mệnh phụ phu nhân ngồi đối diện cái bàn ăn kia đùa cợt trào phúng nói những lời không tốt, Thương Thu vẫn chỉ là im lặng lắng nghe, tâm tình lại phi thường bình tĩnh không có một chút cảm giác nào cả. Đối với nàng ta mà nói, những loại hoạt động gặp mặt giao tế như thế này thật sự là có chút không hiểu kỳ diệu. Không hiểu kỳ diệu đến mức khi bay tới lỗ tai của nàng ta tựa hồ như bị biến thành vô số những tiếng xì xà xì xào không chút ý nghĩa nào cả.
Đối với nàng ta hiện tại mà nói, điều mà cô nàng cảm thấy tiếc nuối lớn nhất chính là đối mặt với những thức ăn mỹ thực cùng với những loại rượu đỏ ngon đến mê người mà các nhân viên đang theo thứ tự mang lên kia. Nàng ta đã đói khát nguyên cả một đêm vừa qua, vì bảo trì một chút hình tượng thiếu nữ của chính mình, cho nên không thể không cố gắng khống chế một chút xúc động muốn động thủ ăn uống ngay.
Mặt mũi của Tổng Giám đốc tiên sinh Công ty Cơ khí Quả Xác căn bản không thể không cấp cho. Thương Thu có chút mệt mỏi ngồi xuống cái ghế dựa sang trọng, nhìn cặp môi không ngừng rung động léo nhéo của vị mệnh phụ phu nhân đang ngồi bên bàn đối diện bên kia, trong lỗ tay thì lại nhớ lại nội dung cú điện thoại của đích thân vị Tổng Giám đốc tiên sinh đã gọi mình cách đây mấy ngày trời. Đúng vậy, cái tên gia hỏa kia cũng đã chết rồi, cuộc sống cuối cùng thì vẫn cần phải tiếp tục.
Có lẽ cuối cùng sắp sửa không thể chịu đựng nổi nữa, có lẽ ngay sau đó Thương Thu sẽ không thèm để ý gì đến hình tượng của chính mình nữa, vừa định khởi xướng công kích về phía mớ thức ăn đang vô cùng mời gọi kia. Mà vị mệnh phụ phu nhân kia sắp bắt đầu nói đến những nội dung quan trọng nhất trong hồi khẩu chiến vĩ đại của chính mình, thì cái vị nam thanh niên từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, rốt cuộc cũng mở miệng. Hắn thỉnh cầu mẫu thân mình lưu lại cho hai người một chút thời gian riêng với nhau.
Vị mệnh phụ phu nhân kia căn bản không nghĩ đến được, cái đứa con trai cả cuộc đời này chưa từng làm trái ý nguyện của chính mình bất cứ một lần nào, không ngờ tại thời điểm như thế này, lại lần đầu tiên thể hiện ra vẻ mặt cường ngạnh mạnh mẽ đến như thế. Bà ta sau một lúc biểu tình xanh xám, liền phẫn nộ cầm cái xách tay nhỏ cực kỳ sang quý đùng đùng đi ra khỏi gian nhà ăn.
Cái biến cố xảy đến đột ngột như thế này, khiến cho bên trong cặp mắt vốn dĩ trong vắt của Thương Thu cũng hiện lên một vẻ ngoài ý muốn. Cô nàng nhìn chằm chằm về phía tên gia hỏa đang lo sợ bất an, thậm chí có chút ngượng ngùng ở ngay đối diện mình kia, trong lòng thầm nghĩ cái gọi là thanh niên tài tuấn theo như lời vị Tổng Giám đốc tiên sinh giới thiệu, thoạt nhìn thì nhân phẩm quả thật cũng không phải quá tệ…
- Tôi đến đây gặp mặt giao tiếp, là bởi vì yêu cầu của công ty mà thôi.
Thương Thu thoáng thả lỏng thân thể lại một chút, ngã hai vai có chút mỏi mệt ra phía sau, tựa lưng lên trên ghế, khiến cho cặp bồng đảo ở trước ngực lại càng đội lên có vẻ rõ ràng hơn rất nhiều.
Đối với Thương Thu này, vị nữ Giám đốc Chủ quản Kỹ thuật bậc I, trong tương lai có khả năng trở thành Đổng sự Kỹ thuật độc lập này mà nói, trong Công ty Cơ khí Quả Xác trên từ Ban Đổng Sự xuống đến các ban ngành hậu cần, cũng đều tập trung không biết bao nhiêu sự tôn trọng cùng với quan tâm. Mà vị Tổng Giám đốc tiên sinh mơ hồ đoán ra được tình cảm phát sinh giữa cô nàng cùng với Hứa Nhạc, cho nên đã dốc hết tâm trí để mà đẩy mạnh kế hoạch kết hôn của Thương Thu.
- Tôi hiểu điều này…
Gã thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện bàn ăn kia thoáng hạ thấp thanh âm một chút, nói:
- Nhưng mà… tôi nghĩ, tôi rất muốn mời cô thử cùng tôi kết giao một chút, thử tìm hiểu lẫn nhau…
Cặp mắt trong vắt xinh đẹp đến mê người của Thương Thu rõ ràng hơi nhướng lên một chút, cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn, hơi chút tò mò nhìn chằm chằm đối phương. Đột nhiên cô nàng chợt bắt chước động tác gãi gãi đầu bối rối của tên tiểu gia hỏa nào đó, ngừng một thoáng chợt mở miệng nói:
- Không cần kết giao tìm hiểu gì cả, tôi chỉ muốn kết hôn luôn.
- Được thôi!
Gã thanh niên trả lời vô cùng nhanh chóng cùng với kiên quyết.
- Tôi phải nhắc nhở anh trước một chút. Tôi đối với cuộc sống tình dục vốn dĩ không có hứng thú gì quá lớn, cho nên cho dù có kết hôn đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không gánh vác cái nghĩa vụ phải làm vợ hiền dâu thảo gì đó đâu.
Ánh mắt của Thương Thu khẽ nheo lại một chút, thông qua cửa sổ bên ngoài, nhìn về phía những làn gió thu thổi quét qua những con đường không mấy rộng lớn của Cảng Đô, trong lòng chợt nhớ đến những cơn bão tuyết ở trên Tinh cầu Tây Lâm xa xôi, còn có cặp bàn tay to lớn, ấm áp mà cực kỳ lưu manh kia nữa…
Chàng thanh niên có chút khó hiểu nhìn chằm chằm lại cô nàng, trên khuôn mặt mang theo chút chất phác lại có chút bất an, cất tiếng hỏi:
- Xin hãy tha thứ cho sự đường đột của tôi… Nhưng nếu quả như đúng là như thế, vậy cô vì cái gì lại nghĩ muốn kết hôn chứ?
- Anh có biết là tôi đi làm ở Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, mỗi ngày cũng chỉ tiếp xúc với những máy móc lạnh lẽo cùng với cái bọn thư sinh so với nữ nhân lại càng nữ tính hơn nhiều kia, thật sự là có chút phiền muộn, rất chán! Hơn nữa trong một năm tiếp theo sau nữa, đại khái cũng sẽ không có những công việc gì có tính khiêu chiến đối với tôi cả. Thời gian sau này của tôi sẽ tương đối thanh nhàn một chút.
Thương Thu dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc giải thích:
- Cho nên tôi muốn nhân thời gian rảnh rỗi này mà sinh một đứa con.
Cái gã thanh niên đối tượng tìm hiểu của cô nàng rõ ràng không thể nào ngay lập tức thích ứng được với cái lối suy nghĩ logic của Thương Thu như thế, gãi gãi đầu suy nghĩ một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới mở miệng hỏi:
- Cô cũng muốn sinh con nữa sao?
- Nói lời vô nghĩa. Bất luận là theo góc độ sinh lý hay là góc độ tâm lý đi chăng nữa, tôi cũng đều là một nữ nhân.
Gã thanh niên mang theo một cảm giác tội lỗi liếc liếc mắt nhìn về phía bộ ngực cực kỳ căng đầy trước ngực của cô nàng, trong lòng thầm nghĩ cái này thì bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được. Đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề gì đó, hơn chút vui vẻ nhếch miệng lên cười một chút, lộ ra hai hàm răng trắng tinh thẳng tắp trong miệng, nói:
- Nếu như là muốn sinh đứa con, như vậy nhất định cần phải có hoạt động tình dục rồi. Ít nhất… cũng phải có một lần!
Thương Thu đột nhiên nghĩ thấy ánh mắt chính mình chợt có chút hoa lên, đã bị nụ cười vui vẻ tràn ngập ý tứ chân tình tha thiết của cái gã nam tử ở bàn ăn đối diện cùng với nụ cười khoe hai hàm răng trắng của hắn làm cho lóa mắt, theo bản năng trả lời:
- Tôi muốn sử dụng phương pháp thụ tinh ống nghiệm!
Đêm khuya, bên trong tòa nhà Nghị Viện là một mảnh im lặng. Chỉ có bên trong cái văn phòng ở lầu một, ngay bên cạnh lâm viên kia là vẫn còn đèn sáng sủa. Ánh sáng của ngọn đèn bên trong bóng đêm kia mỏng manh rồi lại kiên định vô cùng, tựa hồ như là sẽ sáng vĩnh viễn không bao giờ tắt đi vậy.
Các vị Nghị viên tiên sinh tôn quý vào lúc này đang tham gia một bữa tiệc tối tại Hội sở Lưu Phong Pha đằng kia. Buổi tiệc tối ngày hôm nay chính là bởi vì muốn chúc mừng đại thắng trên Tinh hệ Hoàng Ách bên lãnh thổ Đế Quốc mà cử hành. Sau hai mươi ba ngày đêm mà Sư đoàn Thiết giáp 7, Sư đoàn Thiết giáp 17 mạnh mẽ cường hoành đáp xuống tinh cầu hành chính quan trọng nhất của Tinh hệ Hoàng Ách, Quân đội Liên Bang rốt cuộc cũng thành công mà tiêu diệt đi tất cả những bộ đội chủ lực Đế Quốc trên tất cả các tinh cầu hành chính trên Tinh hệ này, đạt được quyền khống chế toàn diện.
Thân là quan viên của Thanh Long Sơn thường trú tại Đặc khu Thủ Đô này, Trương Tiểu Manh tự nhiên là cũng được mời tham dự buổi tiệc mừng công kia. Nhưng mà cô nàng cũng không có đi, mà là ở lại bên trong văn phòng của chính mình, tiến hành xử lý những công việc tựa hồ như vĩnh viễn cũng không bao giờ xử lý xong kia.
Ngay từ khi chiến tranh tiến vào lãnh thổ của Đế Quốc chính thức bắt đầu, những nhân vật của Phiến Quân Thanh Long Sơn có thể được mọi người để ý đến càng ngày càng bị phai nhạt đi. Tuy rằng vị Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh khiến kẻ khác phi thường kính nể kia vẫn tiếp tục không ngừng mạnh mẽ chấp hành cái hiệp nghị hòa giải năm xưa của Liên Bang, nhưng mà cái loại cảm giác dần dần bị sự trầm mặc thôn phệ đi hoặc là bị đám dân chúng quên lãng đi này, khiến cho Ủy ban Giải phóng Thanh Long Sơn ở trên tinh cầu S2 cảm thấy phi thường bất an. Bản thân Trương Tiểu Manh hiện tại đã chính thức tiếp nhận Khoa IV, vì để vuốt ve lại sự bất an của đám Ủy viên tinh sinh trong Ủy ban kia, tự nhiên là phải trả giá càng nhiều hơn tinh lực cùng với thời gian rồi.
Hải Thanh Chu lúc này đang trầm mặc đứng ở bên dưới bậc đá của tòa nhà Nghị Viện, giống hệt như là một bức tượng vậy, nhìn chằm chằm về phía gian văn phòng đang còn sáng đèn duy nhất kia, trong lòng lại là một mảnh chua xót không nói nên lời.
Ngay từ lúc bắt đầu tại Đại học Lê Hoa, hắn cũng đã bắt đầu gian khổ, đau xót theo đuổi cô thiếu nữ đeo cặp kính mắt gọng đen kia rồi. Nhiều năm như vậy trôi qua, phụ thân đại nhân của hắn cũng đã thành công tranh cử, trở thành Nghị viên Liên Bang, tiến nhập vào một chỗ ngồi trong cái tòa nhà trước mặt này, thế nhưng hắn lại vẫn như cũ không có biện pháp nào để mà đi vào trái tim của cô con gái trong gian phòng kia.
Hai bên trên những con đường tràn đầy tro bụi, khắp nơi cũng đều là những tòa kiến trúc, trên trường nơi nơi cũng đều là hàng trăm hàng ngàn những cái lỗ thủng đen ngòm. Thỉnh thoảng lại có những khối xi măng to lớn từ trên cao rơi xuống, rơi thẳng vào những đỉnh chóp của các chiếc xe hơi bị thiêu đốt thành cho cháy xém bên dưới đường, phát ra những tiếng phanh phanh trầm đục. Xa xa vẫn còn lan truyền đến những thanh âm tiếng súng nặng nề mà khủng bố. Trên đỉnh đầu của bầu trời kia lại là một ánh trăng hình thù kỳ lạ, lại có một màu đỏ như máu, tựa hồ như là đã bị máu huyết những ngày gần đây nhuộm đỏ vậy.
Nơi này chính là một con đường tại khu vực thành thị Nam khu trên tinh cầu hành chính chủ tinh Pháp Già Nhĩ thuộc Tinh hệ Hoàng Ách. Một ngày trước đây, khi mà trong khu căn cứ quân sự cuối cùng của Quân đội Đế Quốc truyền đến một tiếng nổ mạnh khủng bố, trên khỏa tinh cầu biên thùy Đế Quốc này, sau đó cũng không có bất cứ sự kháng cự mang tính tổ chức nào nữa cả. Những dân chúng Đế Quốc phẫn nộ bi thương mà sợ hãi kia, run rẩy thân thể chính mình, đóng cửa leo lên giường trùm mềm lại, không dám ra ngoài. Ngẫu nhiên mới có vài đứa bé trai gan lớn, không thèm quan tâm đến nguy hiểm bị đạn bắn, hướng về phía những bộ đội Liên Bang ở giữa đường mà phun vài ngụm nước miếng.
Bảy đầu Robot MX màu đen to lớn thong thả di chuyển dọc theo con đường vắng vẻ tiêu điều kia, cái bóng râm lạnh như băng kéo dài theo phía sau, trực triếp đi thẳng đến cuối con đường lớn. Mấy chiếc xe thiết giáp vận chuyển nhiều bánh trục nặng nề cũng nổ vang, cẩn thận đi phía sau những đầu Robot MX kia, giống hệt như là đứng núp bên dưới bóng râm của bọn chúng vậy.
Bạch Ngọc Lan cả người tràn đầy tro bụi lúc này đang ngồi trên một chiếc xe thiết giáp vận tải bên trong đoàn xe lẫn Robot kia, trong lồng ngực đang ôm lấy một khẩu súng trường loại H34, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía con đường vắng vẻ phía trước.
Đúng lúc này, chợt có một chiếc xe dân dụng Đế Quốc bộ dáng xấu xí vô cùng chật vật đột nhiên từ phía đầu con đường quẹo sang. Cái gã tài xế Đế Quốc kia vốn dĩ đang có ý đồ muốn bỏ trốn ra ngoài ngoại thành, đột nhiên phát hiện ra chi tiểu đội xe thiết giáp lẫn lộn với Robot MX Liên Bang rầm rầm rộ rộ di chuyển trên đường như vậy, bởi vì quá mức khẩn trương cùng với hoảng sợ, nên có chút không thể khống chế được tay lái, xoay xoay vẹo vẹo, loạng choạng hướng về phía bên này mà chạy tới.
Nhìn thấy một màn này, Bạch Ngọc Lan theo bản năng dùng tay khẽ đẩy nhẹ những sợi tóc rối phủ phủ xuống trán mình một chút, đột nhiên lại phát hiện ra là một khoảng trống không. Lúc này hắn mới chợt nhớ tới, tại thời điểm cái tuần thất đầu tiên mà Tiểu đội 7 tổ chức cho cái tên gia hỏa kia, chính mình không biết nổi cơn điên gì đó, một phen đem những sợi tóc rối thường tung bay trước trán mình một phen toàn bộ cắt đi hết…