Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị
Quyển 3: Hành Trình Tây Lâm
Chương 87: Chuyện xưa cùng nước mắt Mỹ nhân ngư
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip.vandan
Hứa Nhạc vốn định nói rằng bản thân mình từ nhỏ đã đi theo đại thúc, dần dần lớn lên, thế nhưng ai biết được lời vừa ra đến miệng lại biến thành một hồi giảng thuật không chút tự nhiên nào như vậy.
Lúc còn ở trên Chiến hạm Vũ trụ, hắn đã từng ngồi một bên uống rượu vang đỏ, vừa một bên kể cho Giản Thủy Nhi nghe về những chuyện xưa của mình. Thế nhưng hắn từ trước đến giờ cũng không phải là người có khiếu kể chuyện xưa. Hơn nữa hôm nay, câu chuyện xưa mà hắn kể lại có quan hệ trực tiếp với Giản Thủy Nhi, có mối quan hệ cực kỳ sâu sắc trong câu chuyện suốt thời thơ ấu, thậm chí là cả đến số phận cuộc đời của hắn nữa, cho nên khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của cô thiếu nữ xinh đẹp này tràn ngập một vẻ kinh ngạc cùng với cặp mày nhăn tít lại, nhìn thấy hai tay cô ta nắm chặt cái áo khoác đặt ở bên cạnh, tâm tình của hắn khó tránh cảm thấy có chút bất an.
Câu chuyện xưa này nên bắt đầu như thế nào đây? Đại thúc vì nguyên nhân gì mà phải vứt bỏ đi thân sinh cốt nhục của mình? Hứa Nhạc mơ hồ có thể dự đoán được một chút, thế nhưng cũng không biết có nên nói ra luôn hay không. Chẳng lẽ hắn lại phải nói, năm xưa khi còn ở Đại khu Đông Lâm, đại thúc cứ mỗi cuối tuần thì lại chạy đến các khu trung tâm an dưỡng chơi gái, còn mình thì phải phụ trách tính tiền? Hay là nói đại thúc ngẫu nhiên trong những lúc tâm tình vui vẻ, hay rủ mình ra ngồi trước cửa của cửa hàng sửa chữa điện tử bên cạnh Đại lộ Hương Lan, thông qua lớp kính cửa sổ, nhìn ngắm cảnh những cô cảnh sát mặc váy ngắn, phô bày cặp đùi trắng nõn, hoặc là đôi giày bó xinh đẹp, tán thưởng không thôi…
Thôi thì kể lại hình ảnh dãy dụng cụ sửa chữa điện tử nặng nề lúc nào cũng được buộc chặt sau mông của đại thúc, nhìn bên ngoài thì đơn giản chỉ là những loại công cụ sửa chữa điện tử vô cùng thông dụng, thế nhưng khi bước đi, thì lại vang lên những chuỗi thanh âm leng keng vui tai như một chiếc chuông gió, cùng với cái mông cực kỳ rắn chắc mà kiêu ngạo của đại thúc không ngừng va chạm, ở trong bốn bức tường vây của cửa hàng điện tử cùng với những căn hầm mỏ, phát ra những thanh âm thanh thúy vui tai.
Trong lúc giảng thuật cho Giản Thủy Nhi nghe những chuyện xưa về đại thúc, cũng tương đương với việc Hứa Nhạc một lần nữa quay ngược trở về cuộc đời của chính bản thân mình khi còn ở Đông Lâm. Hắn kể chuyện càng ngày càng trở nên tự nhiên hơn, càng ngày càng nhanh chóng hơn. Ánh mắt hí của hắn dưới ánh mặt trời chói chang, cũng càng trở nên nheo chặt lại hơn, bên trong cặp mắt không ngừng lóe ra quang mang, cũng không phải là ánh sang, mà tràn ngập hồi ức cùng với sầu não.
Trong lúc giảng thuật lại những hồi ức đó, Hứa Nhạc cũng bắt đầu suy nghĩ cẩn thận rất nhiều sự tình mà trước đây hắn không hề nghĩ ra.
Biểu hiện bên ngoài thì tang thương cùng với đáng khinh, thế nhưng bên trong nội tâm thì lại tràn ngập tình cảm đạm mạc, vì cái gì mà Phong Dư đại thúc lại giống hệt như là những dân chúng bình thường vậy, đối với vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này có một sự si mê cuồng nhiệt đến thế? Mỗi ngày hắn đều bưng một ly rượu vang đỏ, giương mắt theo dõi Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang, không bỏ sót bất cứ tập phim nào của bộ phim đó?
Đó là bởi vì hắn đang giương mắt quan sát cốt nhục thân sinh của chính bản thân mình. Hắn không thể ở bên cạnh, chính mắt nhìn thấy con gái của mình dần dần lớn lên, hắn liền chỉ có thể thông qua loại phương thức này, có thể yên lặng quan sát cô thiếu nữ tại Thủ Đô Tinh Quyển này, xem như đây là một loại an ủi, xem như đây là một loại ký thác về mặt tinh thần.
Loại ký thác về mặt tinh thần này đối với Phong Dư kỳ thật là vô cùng quan trọng, cho nên khi mà Ủy ban Quản lý Đài truyền hình Hà Tây Châu tạm thời đình chỉ việc truyền phát Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang, từ khi trên màn hình TV đã không còn hình ảnh của cô thiếu nữ tóc tím xinh đẹp này nữa, đại thúc đã vô cùng phẫn nộ, yêu cầu hắn đứng phía sau, vận động đám cô nhi của Phố Chung Lâu giúp đỡ chúng gây nên một cuộc biểu tình rầm rộ trên các đường phố.
Thân là gã tội phạm truy nã hàng đầu của Liên Bang, loại hành động này rõ ràng là không phù hợp với phong cách cẩn thận đến mức có thể vượt qua được sự chiếu rọi của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương… Thế nhưng lại phù hợp với phong cách của một người cha đang phẫn nộ…
o0o
Gió biển nhè nhẹ thổi, thế nhưng cũng không thổi đi hết được sự nóng bức bên dưới cái ô che nắng, cũng với sự khác biệt về áp lực khí hậu ở các khu vực cục bộ khác nhau khiến cho không khí ở nơi này có chút kỳ lạ. Trong quá trình Hứa Nhạc giảng thuật chuyện xưa, Giản Thủy Nhi mãi vẫn luôn trầm mặc ngồi một bên im lặng lắng nghe. Biểu tình của cô nàng ngoại trừ lúc đầu là có chút kinh ngạc nhè nhẹ, sau đó liền khôi phục lại sự an bình của một cô thiếu nữ xinh đẹp. Tựa hồ như là nhân vật mà Hứa Nhạc đang giảng thuật kia cũng không có bất cứ quan hệ nào với cô ta vậy. Thậm chí là từ đầu đến giờ cô ta cũng không mở miệng hỏi bất cứ câu hỏi nào.
- Đại thúc… rời xa cô mà bỏ đi, là do hắn ta có nổi khổ bất đắc dĩ…
Hứa Nhạc đưa tay khẽ sửa lại cặp kính râm trên mắt mình. Hắn bởi vì sự trầm mặc dị thường của cô thiếu nữ này mà cảm thấy có chút thương cảm. Sau khi hắn nghĩ ngợi một lúc mới nói:
- Hắn ta vẫn mãi bị Liên Bang truy nã khắp nơi, cho nên hắn không có khả năng ở bên cạnh cô được. Lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, hắn vẫn một mực ở một bên, im lặng mà quan sát cô, chưa từng bỏ qua bất cứ chương trình nào của cô cả. Tuy rằng hắn không có nói ra, nhưng mà tôi biết hắn khẳng định là rất nhớ cô.
Giản Thủy Nhi từ đầu đến giờ vẫn ngồi im bất động trên chiếc ghế bên cạnh. Cô nàng vẫn duy trì tư thế như thế này rất lâu, khiến cho hai chân của cô thiếu nữ lúc này đã có chút tê dại. Cô ta đột nhiên hít một hơi thật sâu, trên miệng chợt nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, hỏi:
- Lần trước khi anh kể chuyện xưa của bản thân mình, là nói khi anh trốn khỏi Đại khu Đông Lâm đến Thủ Đô Tinh Quyển, còn nói anh có một vị đại thúc đã bị giết chết… mà anh lại không có biện pháp nào đi trả thù được. Cái vị đại thúc mà anh đã từng nói đó… có phải chính là vị kia mà anh vừa mới kể không?
Lần này thời gian kể chuyện xưa vốn là rất dài. Lúc này thời gian cũng đã là lúc hoàng hôn.
Bóng râm bên dưới cái ô che nắng lúc này cũng đã kéo dài ra, trên mặt biển toàn bộ là một mảnh im lặng. Hứa Nhạc cũng không dám nhìn nụ cười trên mặt của Giản Thủy Nhi, cùng với hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu trên má nàng. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, có chút ngơ ngẩn nhìn về phía xa xa, ánh mắt nhìn thẳng về phía vầng thái dương đang dần dần lặn xuống phía dưới mặt biển trước mặt, còn tỏa ra những tia sáng vàng chói lọi.
Một cô thiếu nữ từ nhỏ đã mất đi tình thương của cha mẹ, đột nhiên lại biết được, trong những năm tháng mình trưởng thành này, người cha ruột của mình vẫn luôn sinh hoạt trên một cái tinh cầu suy bại nào đó trong một góc của vũ trụ, vẫn luôn luôn theo dõi từng bước trưởng thành của mình. Thế nhưng trong khi còn chưa kịp thể hiện sự vui mừng kinh ngạc, liền cũng nhận ra, người cha ruột mà mình chưa từng một lần gặp mặt kia, đã chết đi rồi… Đây là một loại sự tình tàn khốc đến như thế nào?
Sau một khoảng trầm mặc đáng kể, Hứa Nhạc có chút gian nan, mở miệng thừa nhận:
- Đúng vậy!
Giản Thủy Nhi cũng không có khóc, chỉ là cặp lông mày cực kỳ xinh đẹp của cô ta chợt nhíu lại thật chặt, nheo mắt lại giống như không thể chịu nổi hàng ngàn hàng vạn tia sáng như những sợi tơ vàng chíu rọi trên mặt biển. Vẻ mặt tràn ngập một cảm giác an bình, hơn nữa lại còn mang theo một tia cười vô cùng ấm áp nữa. Nhìn qua biểu tình giống như là đang ngẫm nghĩ một cái vấn đề triết học nào đó vô cùng thâm ảo, nhưng lại cũng vô cùng thú vị.
Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới mở to cặp mắt, khẽ chớp động hai hàng lông mi, có chút tò mò hỏi:
- Ông ta vì cái gì mà trở thành tội phạm truy nã cả Liên Bang vậy? Lão đầu tử cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói qua cho tôi biết về chuyện tình này, cũng chỉ nói là ông ta đã chết sớm rồi.
Hứa Nhạc trả lời:
- Cha ruột của cô là đối tượng trong danh sách sự kiện số I của Cục Hiến Chương!
Hắn quả thật cũng không biết cái sự kiện lịch sử năm đó đến tột cùng là người nào đứng ở phía sau mà giật dây, cũng không biết bên trong có ẩn chứa bao nhiêu bí mật đen tối, vì thế hắn cũng không muốn dùng những chuyện tình mà mình không biết rõ ràng, để mà thay cho đại thúc giải thích cái gì cả. Hắn tin tưởng đại thúc vô tội, nguyên nhân chỉ là nằm trong giới hạn của tình thầy trò, cùng với ảnh hưởng của sự kiêu ngạo đồng tình mà thôi.
Hắn chỉ đơn giản giải thích một câu, liền có thể thay thế cho hàng ngàn hàng vạn lời giải thích dài dòng khác. Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương vĩ đại từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng phạm phải bất cứ sai lầm nào. Giản Thủy Nhi thoáng có chút bối rối, hai tay khoanh lại, ôm chặt hai vai, sau đó trên mặt nở một nụ cười không nhìn rõ ràng cảm xúc.
Một lát sau, cô nàng xoay người lại, kiêu ngạo mà mạnh mẽ mím chặt cặp môi, ngước mặt nhìn về phía Hứa Nhạc, đang đứng phía sau mình một khoảng không xa, trong lòng tràn ngập cảm xúc, hỏi:
- Lão đầu tử sắp xếp cho anh và tôi ở cùng nhau, xem ra chính là muốn thông qua miệng của anh, kể lại cho tôi biết về chuyện này, phải không?
Vị Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang, chính là một khỏa hằng tinh chói chang nhất trong khắp cả cái vũ trụ Liên Bang này, nhận được sự kính ngưỡng cùng với sùng bái của vô số người trong Liên Bang. Ngay cả đám người Hoàng tộc của Đế Quốc bên kia, mặc dù đều hận ông ta thấu xương, luôn tìm cách để moi gan lóc thịt ông ta, thế nhưng mỗi khi nhắc đến ông ta, mặc dù vô cùng cừu hận, nhưng mơ hồ vẫn mang theo một vài tia kính sợ.
Trong toàn bộ cái vũ trụ này, dám gọi ông ta bằng ba chữ ‘lão đầu tử’ này, đại khái cũng chỉ có hai người. Lúc trước Hứa Nhạc khi còn ở trong phòng thẩm vấn của nhà ngục quân sự Khuynh Thành đã từng bật ra một tiếng, thì cũng không tính. Hai người duy nhất dám gọi Lý Thất Phu như vậy, cũng chỉ có một cặp cha con mà thôi. Loại tính cách di truyền huyết thống này quả thật là vô cùng kỳ diệu.
Nhưng mà, khi Phong Dư mỗi lần nhắc đến người anh trai ruột vĩ đại của mình, dùng ba chữ ‘lão đầu tử’ này, chính là để biểu đạt một sự khinh thường cùng với trào phúng. Còn Giản Thủy Nhi xưng hô như vậy, thì lại đại biểu cho sự sủng ái vô thượng của Lý Thất Phu đối với nàng, cùng với sự thân thiết giữa nàng với vị lão nhân gia đó.
- Cũng có thể là do nguyên nhân này.
Hứa Nhạc trả lời.
Giản Thủy Nhi cũng không nói tiếp câu nào, chỉ là quay đầu đi, khẽ nheo mắt lại nhìn về phía mặt biển xa xa, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tràn ngập vẻ cô đơn cùng với đau thương nhàn nhạt.
Cô ta là một thiếu nữ tuyệt đỉnh đáng yêu, được mọi người xưng tụng là cô gái thần tượng quốc dân, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ta cũng không có trí tuệ. Trên thực tế, nếu như đã là người mà vị lão nhân gia Lý gia cực kỳ yêu thích, thì cũng không thể là một Tinh Linh chỉ có vẻ ngoài mà không có chút trí tuệ nào.
Cho nên cô ta cũng không có giống như nổi giận đùng đùng, quay sang chất vấn những người của Lý gia, vì cái gì lại trơ mắt nhìn cảnh cha mình bị truy nã, phải lưu lạc khắp nơi, vị giết chết như vậy. Cô ta cũng không có thống khổ đau đớn gục vào trong lòng của Hứa Nhạc, bắt hắn phải nói với mình rằng cha mình không phải là một kẻ xấu, mà là bị hãm hại mà thôi.
Những tình tiết như vậy chỉ là cảnh trong phim ảnh, không phải là trong cuộc sống thực tế.
o0o
- Cảm ơn anh đã kể lại cho tôi nghe mọi chuyện về cha tôi. Theo như những gì mà anh kể lại, tôi đại khái có thể tưởng tượng ra được ông ấy là loại người như thế nào.
Giản Thủy Nhi từ trên ghế đứng lên, hai tay nhẹ nhàng cởi cái áo khoác rộng thùng thình bên ngoài, nhẹ giọng nói:
- Nếu như đúng theo suy nghĩ của tôi về ông ta, đại khái phương diện cuộc sống của ông ta khẳng định là đã hỏng bét rồi. Anh lúc đó vẫn còn nhỏ như vậy, nhưng đã chăm sóc tốt cho ông ta… Tôi thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
Giản Thủy Nhi cởi cái áo khoác ngoài, quay đầu nhìn lại, nhìn Hứa Nhạc, vô cùng nghiêm túc nói. Trên người của nàng ta lúc này chỉ còn mặc một bộ áo tắm màu lam nhạt, loại hình thức áo tắm bao phủ gần như toàn thân thế này, lại được may bằng một loại chất liệu đặc biệt, khiến cho toàn bộ các đường cong tuyệt mỹ của một cô thiếu nữ thanh xuân hoàn toàn thể hiện ra không bỏ sót chút nào.
- Thưởng cho anh, một cái ôm…
Giản Thủy Nhi tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Hứa Nhạc. Ngữ khí của cô ta vừa giống như cười khẽ, vừa mang theo vẻ cực kỳ chân thành, nói:
- Cám ơn anh lúc ở Đông Lâm, đã thay tôi chăm sóc ông ta nhiều năm như vậy.
Cảm nhận được cả người truyền đến một trận ấm áp, ngửi được trong hơi thở mùi hoa lan nhàn nhạt, thân thể của Hứa Nhạc thoáng cứng lại, tâm tình có chút hỗn loạn, thế nhưng trong đầu hắn cũng không có bất cứ tạp niệm nào cả. Hắn chỉ là manh theo một tia sầu não khi nhớ về cuộc sống sảng khoái lúc trước, trong những ngày thay đại thúc nấu cơm, thay hắn đi thanh toán các khoản tiền chơi gái hằng tuần…
Giản Thủy Nhi rời khỏi vòng tay ôm của Hứa Nhạc, nở nụ cười vui vẻ hướng về phía biển rộng tràn ngập ánh sáng kim quang kia chạy đi. Những luồng sóng biển vỗ mạnh không thể ngăn cản được bước chân của nàng. Tiếng cười của nàng vang lên trên dãy bờ cát im lặng vô cùng thanh thúy, giống hệt như một viên đá thủy tinh trong suốt đã được nước biển mài mòn trong suốt hàng vạn năm vậy.
Hứa Nhạc cũng không biết Giản Thủy Nhi vì sao nghe xong những câu chuyện xưa mà hắn kể, lại còn có thể nở nụ cười vui vẻ đến như thế. Nhưng hắn thích nghe được tiếng cười của nàng. Trong chuyến hành trình xa xôi lần này, tiếp xúc với nhau lâu dài như vậy, được ở bên cạnh vị thần tượng trong mộng suốt cả thời thơ ấu, được chứng kiến khuôn mặt chân thật nhất của cô ta, nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu đơn giản, sự lạc quan cùng với tính cách mạnh mẽ, giống hệt như một thỏi nam châm thật mạnh, hấp dẫn hắn vô cùng.
Kể lại cho một cô thiếu nữ những chuyện xưa về người cha ruột đã chết của cô ta, quả thật là một công việc vô cùng gian nan. Hơn nữa lúc trước nhận được một cái ôm tràn ngập sự chân thành tha thiết của Giản Thủy Nhi, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút nóng, có chút mệt mỏi. Hắn cởi bỏ cái áo khoác trang phục mùa hè của nhà thiết kế thời trang Kỷ Phạm Hi kia, rồi ngồi xuống trên ghế bố, lấy một chai nước lọc mang theo bên cạnh chậm rãi uống, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn cẩn thận quan sát không ngừng về phía bãi biển.
Giản Thủy Nhi thân mặc một bộ áo tắm màu lam sậm, lúc này nhìn qua giống hệt như một con cá vậy, không ngừng vẫy vùng trong làn nước biển.
Lúc này toàn bộ mặt biển giống hệt như một tảng khoáng thạch nguyên sinh vậy, trên mặt là một tầng kim quang sáng rọi, còn bên dưới thì là một mảnh màu lam cực kỳ ôn nhuận và an bình.
Cô thiếu nữ kia lúc này đang bơi lội vẫy vùng trong khoảng không gian màu lam nhạt đó. Mái tóc màu tím biếc trên đầu của nàng sớm theo sóng nước nhộn nhạo mà không ngừng bồng lên, giống như là một phiến lá cây màu sắc lạ lẫm ở trên đầu của một nữ Tinh Linh xinh đẹp, hay là một cái mũ miện tím biếc trên đầu của một vị Công chúa cao sang. Cặp chân thon dài trắng muốt không ngừng vẫy động liên tục, mỗi một lần vẫy động, khoảng màu trắng mê người lại thể hiện nổi bật lên trên một mảnh không gian màu lam biếc, giống hệt như là một vị Mỹ nhân ngư đang vui đùa cái đuôi cá xinh đẹp của nàng vậy.
Kỹ năng bơi lội của Giản Thủy Nhi tốt lắm, trong quá trình bơi lội dưới mặt nước biển, động tác cực kỳ tự do tự tại. Khi thì lặn sâu xuống dưới đáy biển trong suốt mà nhặt lên một khối vỏ sò, khi thì dùng tay vẫy nhẹ dưới làn nước biển trong suốt, sờ lên một vài con cá gan lớn một chút đang bơi lội tung tăng bên dưới.
Bên trong làn nước biển màu xanh lam là một mảnh an bình, không có bất cứ sự thế tục nào, hay là thanh âm ồn ào nào có thể quấy nhiễu đến nội tâm của nàng, đến cảm xúc của nàng.
Cô ta ở trong làn nước biển xanh lam nở ra một nụ cười không thành tiếng, trên dung nhan xinh đẹp vô cùng mang theo một sự vui vẻ không hề có chút giả tạo nào. Nhưng mà ở bên cạnh khóe mắt trong suốt như thu thủy của nàng, lại thỉnh thoảng nhỏ ra vài giọt thủy châu trong suốt, hướng về phía mặt biển chậm rãi nổi lên, thấu nhập vào luồng tinh quang chiếu rọi khắp toàn bộ mặt biển, giống hệt như là một viên trân châu tinh khiết vậy.
Trong những câu chuyện đồng thoại thời xa xưa, nước mắt của Mỹ nhân ngư là không thể nào nhìn thấy được. Bởi vì ngay khi nước mắt chảy ra liền dung nhập luôn vào trong làn nước biển. Thế nhưng những giọng nước mắt chảy ra trong nụ cười của Giản Thủy Nhi, ở trong phiến nước biển màu lam này, lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.