Gian Truân Người Phụ Nữ Trẻ Ly Hôn Đoạn kết


Đoạn kết
Ế Ô! VỤ LY HÔN NÀY KHÔNG PHẢI ĐÃ HƠI KẾT THÚC RỒI SAO?

Chỉ có hai cách sống: một là làm như không có điều gì kỳ diệu, hai là coi như tất cả đều kỳ diệu.

Albert Einstein

 

Hàng tháng trôi qua.

Henri và tôi đã tái thiết nên một thứ càng lúc càng giống với một gia đình.

Chúng tôi vẫn chưa đến mức đó, bởi vì như tất cả những ai đã từng bị tổn thương sau cuộc chiến tranh ly hôn, chúng tôi ít vô tư lự hơn những người yêu nhau bình thường. Nhưng rốt cuộc, chuyện đó ngày càng đẹp ra.

Dĩ nhiên, chúng tôi vẫn giữ một vài bí mật với đối phương - sau khi đã bị xạc tơi bời vì nhận mình thường xem Bachelor, tôi không bao giờ dám thú thật với anh là tôi cũng thường theo dõi Mắt xích yếu để trộ các con gái với kiến thức sâu rộng của mình - nhưng chúng tôi vẫn tặng cho nhau điều chính yếu: lòng tin.

Héloêse và Margot thường thêm từ “nhà mình” vào những câu chúng nói, và tôi cảm thấy chúng vui tươi hơn bao giờ hết. Tôi phát hiện ra chúng hay cười hơn, ít lo sợ hơn.

Cái này gọi là “điều cốt yếu”.

Về phần mình, tôi có một tấm chăn dày (chính là tấm lưng rậm lông của Henri) tôi có thể cuộn mình dựa vào đó mỗi khi đêm lạnh, và một người đàn ông nơi tôi lần lượt thống kê được những điều khiến tôi thích thú mà không biết chán. Cách anh ngước mắt nhìn lên phía bên trái khi anh nếm một món ăn. Dáng anh bước đi hơi cứng nhắc kiểu Kẻ Hủy Diệt. Giọng nói của anh trở nên rất mực dịu dàng, gần như thơ trẻ khi anh nói yêu tôi. Cách anh làm từng cánh mũi động đậy (mê hồn). Và nhất là, nhất là hai bàn chân hộ pháp của anh có hình chân nhái (cỡ 47) với những ngón chân dài hiếu động, như những cành dương xỉ bị gió thổi rạp. Tuyệt vời khủng khiếp. Hoặc ngược lại. Tôi phát điên vì chúng.

 

Sau chuyến đi dài xuyên qua sa mạc, rốt cuộc tôi đã tìm thấy người đàn ông của đời mình.

Nhưng thế thì từ giờ trở đi tôi biết làm gì với sự độc lập đẹp đẽ đã có được với cái giá quá đắt này, nếu tôi phải rời căn hộ riêng để dọn đến sống trong một căn rộng hơn, để lại những thứ đồ đạc, những kỷ niệm, lập lại một cặp đôi, tái thiết một gia đình, phải điều đình với một bà mẹ chồng, một đứa con riêng, một cô vợ cũ... Lo quá đi mất!

 

(... Nhưng ta sẽ không phàn nàn đâu nhỉ!)

 

- Hết truyện -

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/26481


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận