Nghe Cao Sĩ Thanh khen, lại nghĩ đến thái độ ngạo mạn cùng khinh thị của Đổng quản gia, ba người đều thở dài, cũng là thương đội, cũng đều là quản sự, sao lại khác nhau lớn như vậy?
Nhưng Cao Sĩ Thanh này làm thế nào biết đến ba người, đây cũng là nghi vấn cuối cùng của bọn họ.
"Không biết ba vị huynh đệ có ý gia nhập Bùi Gia thương đội hay không?" Cao Sĩ Thanh một lúc sau rốt cuộc đã trở lại chính đề, quả nhiên là như ba người đã đoán.
Tiêu Bố Y mặt lộ ra vẻ khó khăn, "Nhưng chúng tôi đã đáp ứng với Đổng quản gia, cũng không biết phải làm sao".
Thật ra Đổng quản gia đối với bọn họ không lạnh không nóng, ba người sau khi đi ra đã biết Thiên Mậu không chào đón rồi.
Tiêu Bố Y chiêu này coi như là lạt mềm buộc chặt, tuy không rõ Cao Sĩ Thanh rốt cuộc là trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng có cạnh tranh thì mới có đường ép giá được.
"Thật ra Bùi Gia thương đội điều kiện mà nói cũng tương đối ưu đãi, các ngươi có thể suy nghĩ" Cao Sĩ Thanh trầm ngâm một chút, "Tiền bảo lãnh chỉ cần ba mươi điếu tiền, về phần chia phần trăm, theo quy củ vẫn là 10%, chẳng qua nếu các ngươi lỗ vốn, chúng ta hộ tống các ngươi qua biên giới, cũng chỉ thu vài điếu tiền tượng trưng. Đương nhiên, việc lỗ vốn cũng rất ít khi xuất hiện, ta thấy ba vị khí vũ bất phàm, khẳng định có thể có thu hoạch lớn mà đem về".
Ba người Tiêu Bố Y nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc, Tiêu Bố Y thầm cân nhắc, điều kiện của những người này so với Thiên Mậu thật sự là ưu đãi hơn không ít, nhưng cứ như thế này, ngược lại có cảm giác như bị người ta bán đi Phi Châu, thay người ta kiếm tiền.
"Ba vị không cần vội quyết định" Cao Sĩ Thanh nhấp một ngụm nước trà, lạnh nhạt cười nói: "Nhưng ta muốn nói một câu, cánh cửa lớn của Bùi Gia thương đội luôn mở rộng với ba vị…"
Lời của hắn còn chưa dứt, ngoài cửa lớn đã ào ào chạy vào một người, thanh âm trầm trầm vang lên, "Lão Cao, sự tình thế nào rồi, chính là ba người này?"
Trong đại sảnh mọi người đều ngẩn ra, không biết người đến là ai.
Tiêu Bố Y chỉ nghe được tiếng gió, một gã đại hán đã đứng ở trước mặt.
Người này thân hoa phục, vừa thấy đã biết là người phú quý, ngón tay có có đeo lục ngọc ban chỉ, tỏa sáng xanh làm cho người ta thấy lạnh người.
Mấy người này là thổ phỉ, cũng xem như là biết hàng, biết ban chỉ này nếu đem di bán, người trong sơn trại cho dù không đánh cướp, cũng có thể sống thoải mái trong một năm.
Vạt áo của đại hán không rẽ trái cũng không rẽ phải, mà là mở rộng một nửa, đội mũ võ sĩ, ở giữa được khảm một viên bạch ngọc chói lọi.
Thanh âm của hắn tuy hào phóng phú quý, nhưng diện mạo cũng không thô, Tiêu Bố Y lần đầu tiên gặp đã cảm thấy đại hán này lại có chút thanh tú.
Cảm giác này cũng rất kỳ quái, nhưng hắn cũng chưa kịp nghĩ gì thì đại hán kia một chân đã dẫm lên ghế, cúi đầu nhìn Tiêu Bố Y, cơ hồ dán lên trên mặt Tiêu Bố Y, "Ngươi tên là gì?"
"Tiêu Bố Y" Tiêu Bố Y nhịn không được ngả người ra sau, tạo khoảng cách với người kia.
Vốn tưởng rằng đại hán này há mồm ra sẽ thấy một miệng đầy răng vàng khè, nhiều khi còn giắt cả thịt tối hôm qua ăn, hôi không kịp bịt mũi, không nghĩ đến đại hán mở miệng ra, răng lại trắng như tuyết, còn có một loại hương khí nhè nhẹ.
"Tiêu Bố Y, tên rất hay," Đại hán vỗ tay, "Chẳng qua Bố Y quá mức tầm thường, gọi là Tiêu Phú Quý chẳng phải tốt hơn sao?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, Tiêu Phú Quý này sao dễ nghe bằng cái tên Tiêu Bố Y của ta, để cho ngươi dùng mới là thích hợp.
Cao Sĩ Thanh nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tiêu Bố Y, khẽ cau mày, rồi lại lộ ra nụ cười, "Còn chưa kịp giới thiệu, vị này chính là chủ nhân Bùi Gia thương đội của chúng ta tại Mã ấp, Bùi Mính Thúy tiểu thư".
Vừa nghe Cao Sĩ Thanh giới thiệu, mọi người thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Bùi Mính Thúy tiểu thư? Đại hán này lại là nữ nhân? Điều nầy có thể sao?
Đại hán đưa tay ngăn lời Cao Sĩ Thanh lại, rồi quay lại nhìn về phía Tiêu Bố Y, "Ngươi nói cái tên ta thế nào?"
Tiêu Bố Y nhịn lại sự kinh ngạc, cẩn thận nhìn kỹ lại người này, mới phát hiện hắn không có râu, không có yết hầu, thực sự là nữ nhân!
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến lại có nữ nhân hào phóng như thế, nhìn đại hán, không, nên là nữ nhân, vẫn còn đang dẫm chân lên ghế, Tiêu Bố Y ho khan một tiếng, "Bố Y không bằng Phú Quý, ta nghĩ Mính Thúy quá nửa không bằng Phỉ Thúy?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Bùi Mính Thúy cười ha hả, vỗ thật mạnh lên vai Tiêu Bố Y, "Tiểu tử ngươi nói chuyện thật sảng khoái, lại dám nói tên do cha ta đặt không hay, nhưng bất quá ta lại thích".
Nàng xem ra rất thỏa mãn, trông rất có khí phách khẳng khái, nhưng loại khí tức này lại xuất hiện trên người nữ nhân, thật sự làm cho Tiêu Bố Y cũng nhịn không được phải nhíu mày.
Bùi Mính Thúy liếc nhìn Cao Sĩ Thanh, "Lão Cao, ngươi đã bàn điều kiện gì với tiểu tử này?"
"Ba mươi điếu tiền bảo lãnh" Cao Sĩ Thanh thấp giọng nói.
Bùi Mính Thúy không chờ hắn nói xong, lại vung tay lên, cắt ngang lời hắn, "Cần gì tiền bảo lãnh, chúng ta một văn tiền cũng không cần".
"Bùi tiểu thư, người ngồi xuống rồi hãy nói" Cao Sĩ Thanh chỉ có thể nhắc nhở.
Bùi Mính Thúy có chút không tình nguyện ngồi xuống, lại đem ghế kéo lại gần Tiêu Bố Y.
Dương Đắc Chí nhìn Tiễn Đầu nháy nháy mắt, Tiễn Đầu nhịn không được muốn phì cười. Nữ nhân bọn họ cũng đã thấy không ít, nhưng độc đáo như nữ nhân này bọn họ đúng là mới gặp lần đầu, thoạt nhìn Bùi Mính Thúy này lại giống với tình tính của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y thật ra cũng có chút mừng rỡ, "Thực không cần tiền bảo lãnh?"
"Ngươi và ta đã quen biết, còn cần gì tiền bảo lãnh" Bùi Mính Thúy tùy tiện nói: "Lão Cao, còn điều kiện gì nữa?"
"Thu vào 10%" Cao Sĩ Thanh cũng đã có chút đau đầu, nhưng hiển nhiên Bùi Mính Thúy này tuyệt đối có quyền phát ngôn, hắn chỉ có thể nghe theo.
"Cái này thì không thể bỏ qua, đây là quy củ, làm gì cũng phải có luật lệ, một khi đã vào thương đội của chúng ta, quy củ cũng không thể phá" Bùi Mính Thúy ngẫm nghĩ, "Chẳng qua quy củ đồng hành tuy không thể phá, nhưng Bùi Gia thương đội chúng ta cũng có quy củ khác với các thương đội khác".
"Quy củ gì?" Người hỏi chẳng những là Tiêu Bố Y, mà còn có Cao Sĩ Thanh nữa.
Mọi người vừa nghe cũng đã hiểu, thì ra quy củ này là do Bùi Mính Thúy mới vừa định ra.
"Quy củ này chính là," Bùi Mính Thúy vỗ mạnh bàn, "Chỉ cần gia nhập Bùi Gia thương đội chúng ta, mỗi lần trở về, đều có năm mươi điếu tiền hoa hồng, ngươi nói thế nào?"
Tiêu Bố Y cứng cả lưỡi, hai huynh đệ cũng nhìn nhau thất sắc, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến còn có loại chuyện tốt như thế này.
Xem ra thực sự là có bánh rớt từ trên trời xuống, hơn nữa còn trúng ngay đầu của bọn họ!
"Đi theo thương đội các người một chuyến, còn được năm mươi điếu tiền?" Tiễn Đầu thất thanh hỏi, khó có thể tin được.
Dựa theo ý định của sơn trại, thật ra lần này cũng chưa có thực sự làm ăn, mà chỉ cần làm quen với lộ trình, rồi mới từ từ thu lợi. Cho dù là Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân đều cho rằng, cho dù phải chi tiền ra, thu được kinh nghiệm là tốt lắm rồi. Nhưng năm mươi điếu tuyệt đối không phải là con số nhỏ, đi một chuyến còn được năm mươi điếu, vậy thì cần làm ăn cái rắm gì nữa?
"Đúng vậy" Bùi Mính Thúy lại vỗ bàn.
Tiêu Bố Y cùng Dương Đắc Chí nhìn nhau, đều cảm thấy hôm nay quá nửa bánh rơi xuống là có độc, Dương Đắc Chí chậm rãi lắc đầu, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Chúng ta cũng có chút lo lắng".
"Còn lo lắng cái gì?" Bùi Mính Thúy đột nhiên đứng lên, có vẻ rất là bất mãn, "Ngươi tìm khắp các Mã ấp, không, cho dù ngươi tìm khắp Trung Nguyên, chuyện tốt bậc này cũng tìm không ra. Ta muốn nói cho ngươi biết, qua thôn sẽ không có điếm, ngươi nếu hôm nay không đáp ứng, về sau Bùi Gia cũng sẽ không làm ăn với ngươi".
Thái độ của nàng ta lúc thì nhiệt tình, lúc thì cường ngạnh, biến sắc mặt như là trời tháng sáu vậy, khó mà dò được.
Cao Sĩ Thanh nghe vậy chỉ cười khổ, cũng không biết nói gì. Tiêu Bố Y đang chủ ý bất định, lại thấy sự bất mãn cùng khinh thị trong mắt Bùi Mính Thúy, trong lòng chợt quyết định, thầm nghĩ ngươi chẳng lẽ có thể đem lão tử đi bán sao? Xông pha thiên hạ, nếu trước sợ sói sau sợ hổ thì chẳng thà ở nhà quách cho rồi, "Một khi đã như vậy, chúng ta cung kính không bằng tòng mệnh".
Cao Sĩ Thanh ngẩn ngơ, Bùi Mính Thúy cũng mừng rỡ, vỗ mạnh lên vai Tiêu Bố Y, "Rất sảng khoái, là đàn ông, phải nên như vậy…"
Nàng còn chưa dứt lời, một gã sai vặt vội vàng chạy vào, thấp giọng thì thầm bên tai Bùi Mính Thúy vài câu.
Bùi Mính Thúy đột nhiên giận dữ, vỗ thật mạnh lên bàn, "Đều là thứ không dùng được".
Lại thấy Tiêu Bố Y nhìn mình, Bùi Mính Thúy thu liễm vẻ giận dữ, khoát tay nói: "Tiêu Bố Y, ngươi hãy cùng lão Cao nói rõ chi tiết đi, ta còn có việc, đi trước một bước".
Nàng ta đến như gió, đi như thiểm điện, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng nữa.