Tiêu Bố Y hoi ngạc nhiên, không ngờ Đại Miêu Vương đột nhiên kéo đến Dương Quảng, càng không nghĩ đến hắn đối với Dương Quảng bình luận thật ra rất nhiều người cũng không cách nào làm được.
"Miêu vương đã gặp qua Dương Quảng?"
Miêu vương than nhẹ một tiếng, "Ta chưa gặp qua Dương Quảng, ta cũng không có gặp qua Dương Kiên. Nhưng gặp qua thì thế nào? Người Miêu cho dù không ra khỏi Ba Thục, thì cũng có thể phán đoán. Nhưng cho dù ta cũng không có nghĩ qua, Đại Tùy không ai bì nổi vậy mà lại sụp đổ nhanh như vậy, nhưng vương triều sau đó, sẽ như thế nào? Ai cũng không thể biết được".
Tiêu Bố Y trầm ngâm thật lâu, "Tận nhân sự, nghe thiên mệnh. Tiền xa giám. Hặu nhân tỉnh (có tâm gương cùa xe đi trước, người đi sau phải tinh táo). Bổn vương xuất thân áo vải, lưu lạc thào màng, thân thấy Đại Tùy sụp đổ ờ phía trước, đương nhiên cầu không đi vào vết xe đổ".
Miêu vương than nhẹ một tiếng, "Chỉ cầu không đi vào vết xe đổ? T ây Lương vương chỉ một câu này, là phúc của dân chúng trong thiên hạ. Ta thật ra vẫn lo lắng, bởi vì ta càng tin tường Lý Uyên hơn, vô luận như thế nào. người già luôn hiểu người già. cũng rõ ràng ồn thỗa là quan trọng. Lý Uyên tuy già, nhưng làm việc càng chu toàn, ta nghe nói hắn tại Quan Trung thống trị cũng có thanh có sắc, Quan Trung ca tụng. Mà Tây Lương vương dù sao tuổi trẻ khí thịnh, ta chi sợ Tây Lương vương sau khi nhất thống thiên hạ, sẽ không thể chờ đợi được mà làm ra loại như Dương Quảng chinh Cao Lệ. cực kì hiếu chiến. Khi đó. dân chúng gặp họa, ta cũng không muốn nhìn thấy".
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Bổn vương sẽ cẩn thận ghi nhớ những lòi Miêu vương hôm nay nói".
Đại Miêu Vương mỉm cười nói: "Đa tạ Tây Lương vương".
Hai người ngồi đối diện dưới ánh đèn, thật lâu không nói gì. nhưng bời vì thân phặn tương tự, rất nhiều chuyện cũng không cần nói rõ. Tiêu Bố Y thấy Miêu vương không nói gi, rốt cuộc nói: "Thật ra ta hôm nay..
"Hôm nay ngươi vốn không nên đến" Đại Miêu Vương đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Ta không đến. cũng không phải là Tiêu Bố Y".
"Ngươi là Tây Lương vương, ngươi đã không phải là Tiêu Bố Y!" Đại Miêu Vương nụ cười có chút cay đắng, "Tựa như ta là Miêu vương, nliưiig mà ta vốn tên gì, thì chính bản thân cũng đã quên. Tây Lương vương, mời trờ về chó".
Tiêu Bố Y hơi chút trầm ngâm, thấp giọng nói: "Bảy trà kết minh, còn thiếu một ly. Không biết Miêu vương còn có gì phân phó?"
Miêu vương than nhẹ một tiếng, từ trên bàn cầm lẻn một phong thụ đưa cho Tiêu Bố Y nói: "Nơi này là một điều thỉnh cẫu cuối cùng của người Miêu, nhung không phải thinh cầu của ta. Bảy trà kết minh quý tại lòng thành, còn lại chỉ là hình thức, cũng không cần xem trọng như vậy. Cho nên là ta đưa ra, hay là người khác đưa ra, cũng không quan trọng!"
Tiêu Bố Y tiệp nhận phong thư. thật cảm thấy nhưnặng ngàn cân.
"Vốn... ngươi nếu sáng hôm nay đến, ta sẽ mời ngươi sau khi quay lại Đông Đô mới mờ ra phong thư này" Miêu vương cảm thán nói: "Nhưng mà ngươi đã tối nay tới. thi khi nào mờ cũng đã không thảnh vấn đề".
Tiêu Bố Y chậm rãi mờ thư ra. nhìn thấy trên tờ giấy chi viết năm chữ...
Mong chiểu cố tiểu đệ!
Nhìn thấy năm chữ chinh tề, đoan chánh, giống như tâm tình bình tình của người viết chữ. Nhưng chữ đến tột cùng vẫn là chữ, cũng không phải là người! Ai biết được sau lưng người viết chữ sóng nổi mãnh liệt, tâm tình như sóng to gió lớn? Dưỡng nữ được thánh nữ thu đường, không có kế thùa cổ độc tàn nhẫn, lại kế thùa sự thâm tình của thánh nữ.
Rất bình tĩnh, rất cẩn thận viết xuống năm chữ này, rất thâm tình, rất kiên quyết đưa ra quyết định dứt khoát. Có lẽ nàng khi ở bên người dường mẫu. nhìn thấy dường mẫu thống khồ trằn trọc, thâm tình một mối, cũng đã nghĩ đến một ngày kia mình cũng sẽ như thề. nhưng vậy thi sao? Nàng lựa chọn, không oán không hối, gọn gàng sạch sẽ!
Tiêu Bổ Y mũi cay cay, tâm tình kích động, bỗng nhiên đứng lên nói: "Miêu vương, tại hạ có một thinh cầu hoi quá đáng".
"Nếu đã là quá đáng, thi cùng không nên thỉnh cầu" Miêu vương lắc đầu nói. nguồn t r u y ệ n y_y
Tiêu Bố Y ánh mắt chấp nhất, "Tại hạ xin gặp thánh nữ".
Miêu vương nhìn Tiêu Bố Y thật lâu, lúc này mới nói: "Tiêu Bổ Y... ngươi biết ta tại sao lại lựa chọn ngươi?"
Tiêu Bố Y muốn trả lời, rốt cuộc lắc đầu nói: "Ta không biết".'"'"
Miêu vương lạnh nhạt nói: "Ngươi nên thông minh thi thông minh, nên hồ đồ thi hồ đồ. so với Dương Quảng thì lại sáng suốt hơn rất nhiều. Người cả đời này. khó được lúc hồ đồ. Dương Quảng đời này, luôn tự đưa ra chủ trương, hận nhất thù hạ lừa gạt hắn. nhưng thù hạ hắn lại lừa hắn cả đòi. Có đôi khi, thông minh hồ đồ thật rất khó nói rõ. Thật ra khi ngươi lần đầu tiên phái sứ giả đến Ba Thục, Lý Uyên còn chưa có cướp được Quan Trung. Tẳm mắt xa của ngươi, cũng làm cho ta rất là kinh ngạe, bất quá ta vẫn xem trọng Quan Trung... hắc hắc..Miêu vương cười hai tiếng, "về sau ngươi liên tục sáu lần phái sứ thằn, đều tắt cung tất kính, không ngạo mạn vô lễ, cũng làm cho ta sinh hảo cảm. Đến khi Tiêu Vũ đi đến đây, ta đã biết, đối với vùng Ba Thục, ngươi đã lâ tình, thế bắt buộc. Nhưng khi Tiêu Vũ bị giam, ngươi vẫn bảo trì bình thản, tự mình tiến đến, vẫn tất cung tất kính. Ta vốn không định ra mặt, bời vì ta đù sao cũng không thể vĩnh viễn chiếu cố người Miêu, nhung lại có một số việc rốt cuộc đã cài biến suy nghĩ ban đầu của ta".
Tiêu Bố Y tuy bức thiầ muốn gặp Uyển nhi một lần, nhưng vẫn trẳm giọng nói: "Mời Miêu Vương Minh hội rổ .
Miêu vương nhìn về phía phương xa, "Chuyện thứ nhất chính là. Nhạc Tư Đồ lại có thể chặt tay phá thề, ra khỏi Thái Bình thôn, trờ lại quận Ba Tây khuyến ta và ngươi kết minh, đây là chuyện ta cũng làm không được".
Tiêu Bố Y đã sớm hoài nghi Tư Đồ cụt tay chính là Nhạc thần y ở Thái Bình thôn, nhưng vẫn nghi hoặc hắn vi sao cụt tay. Nghe nói hắn là vi mình, nhịn không được cảm thấy cảm kích.
"Chuyện thứ hai chính là, đệ nhất cao thù Thái Binh đạo cằu Nhiêm Khách vì xóa đi thù cũ. vạch trần âm mưu Lý gia đạo, không tiếc lấy thân phạm hiểm, đi qua thang trời để thể hiện thành ý. Có thể làm cho cầu Nhiêm làm ra chuyện như thể. ta cũng làm không được" Miêu vương thờ dài nói.
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Đại ca yên lặng giúp ta, ta nhặn cũng xấu hổ".
"Hắn không phải vì ngươi. Hắn là vì... dân chúng trong thiên hạ" Miêu vương chậm rãi nói: "Chuyện thứ ba chính là, Uyển nhi vì ngưoi. không tiếc tự hạ Thất Tình cổ, xin ta chớ làm khó dễ Tiêu Bố Y ngươi" Miêu vương trên mặt có sự cay đắng. "Tiêu Bố Y, có thể làm cho Uyển nhi làm ra lựa chọn này. Ta cũng làm không được. Ngươi phải biết rằng... năm đó nàng vốn có thể không làm thánh nữ. nàng cũng không cằn phải trở về!"
Tiêu Bố Y nghe được hai chữ Uyển nhi, rốt cuộc không kiềm chế được, bỗng nhiên đứng lên, khàn giọng nói: "Ngươi đã hiểu hiểu rõ nỗi khồ cùa nàng, vi sao còn muốn hạ cồ cho nàng? Chuyện sông núi, vốn là chuyện cùa đàn ông. cùng Uyển nhi có quan hệ gì?"
Hắn khàn giọng nói, chân tình lộ ra. Miêu vương lại vẫn trấn tình nhìn hắn, "Uyền nhi có thể được ngươi hỏi như vậy, cũng không tính là oan. Năm đó nàng rời đi khỏi đây, ta không có khuyên can. Hôm nay nàng muốn làm thánh nữ. ta cũng không thể khuyên can. Ngươi quan tâm nàng như vậy, vậy có yêu nàng ta hay không?"
Tiêu Bố Y khẽ giật mình, sau hồi lâu mới nói: "Ta không biết".
Miêu vương thản nhiên nói: "Hiện tại có biết hay không, đã không quan trọng. Nhưng mà ngươi hẳn là so với Dương Tú thì thông minh hơn, cũng có thể hiểu rẳng. hiện tại yêu hay không, đối với nàng tốt, là phải rời xa nàng, chứ khôngphải là muốn gặp nàng!"
Tiêu Bố Y như bị trúng một đòn nặng, lảo đảo lùi hai bước, trong lòng trong lúc nhất thòi không biết là tư vị gi.
Đại Miêu Vương than nhẹ nói: "Ngươi là Tây Lương vương, nếu như được quá nhiều, lào hủ cũng sẽ ghen ghét. Không cần phải vọng tường đem mọi vật đèu thuộc về minh, nên buông tay thi buông tay, ta đương nhiên không có địa bàn nhiều như ngươi, nhung mà ta nói như thế nào so với ngươi cũng từng trải hơn nhiều. Cuộc đời không được như ý mười phần đã hết tám chín, ta hôm nay cùng ngươi nói mấy điều này, thật sự cũng là việc binh sinh ít có. Ta bởi vì ba chuyện này, cho nên rốt cuộc sinh ra ý niệm muốn gặp ngừơi trong đầu. Ta thật muốn trông thấy, người có thể làm cho Tư Đồ chặt tay phá thề là ài, có thể làm cho cầu Nhiêm qua thang tròi là ai, có thể làm cho thánh nữ tình thâm lại là người nào? Nhưng người này vô luận là ai, đã tim được những người này tán thựởng đề cử, dốc sức tương trợ, ta nghĩ... cũng đáng được ta ra mặt thử một lần.Sau khi nhìn thấy ngươi, nhiều ít cũng làm cho ta thất vọng, nhưng ngươi lại không có làm cho bọn họ thất vọng".
Hắn nói mâu thuần, nhung Tiêu Bố Y cũng đã rõ ràng.
Một Tây Lương vương, vốn không nên là người xúc động về tinh cảm như thấ nhưng nếu không phải là người xúc động về tình cảm như thế, thì làm sao chiếm được nhiều người trợ giúp nhiệt huyết như vậy?
"Hôm nay mặt đã gặp, minh đã kết liễu, ngươi muốn cái gì thì cũng đã được, ta có thể làm thi đã làm" Đại Miêu Vương khoát khoát tay, "Ta mệt rồi, Tây Lương vương mời trờ về cho. Nàng... mười ngày trướcđã yêu cầu chúng ta chờ nàng mười ngày, ta sẽ chờ. Nàng nói. vậy là đã đủ. không muốn gặp lại bất luận kẻ nào. Người quý tại biết đù. có phải không?"
Đại Miêu Vương sau khi nói xong, không đợi Tiêu Bố Y trà lời. đã run rầy đứng lẻn. thổi tắt ngọn đèn, biến mất không thấy. Hắn nhất cừ nhất động đều cẩn thận, cho dù đối với ngọn đèn thoạt nhìn cũng rất có thâm tình. Bời vì hắn hiều rằng, hắn như là ngọn đèn. cũng nhanh đến lúc khô diệt. Chỉ là đẳng sau sự đa tình cùa hắn, hiển nhiên càng vô tình, hắn có thể không chút đo dự chế tài con trai mình, Nhất Tuyến Khiên giết chết Tư Không. vì Uyển nhi gieo xuống Thất Tình cổ, hắn nhất cừ nhất động đều quả cảm quyết đoán, không hề do dự. Tiêu Bố Y không biết trong bóng lưng run rẩy đó, bao hàm bao nhiêu chua xót cùng bất đắc dì, cũng không biết được khuôn mặt nhìn như bình tình kia. phải dùng bao nhiêu kinh nghiệm máu và nước mắt mới đổi được?
Không biết qua bao lâu, Tiêu Bố Y rốt cuộc đi ra khỏi trúc lảu. nhìn bầu trời đầy sao, giống như đôi mắt tương tư của tinh nhân. Rốt cuộc ức chế không được sự kích động trong lòng, hai hàng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuôi xuống.
"Không ngờ Tây Lương vương cũng sẽ roi lệ".
Tiếng vang đinh đinh đang đang quanh quần trong gió, trong trẻo mà vẫn lạnh lùng, nhung trong giọng nói cùa Vân Thủy, nhiều ít có chứa sự cảm khái. Nàng xem giống như khờ dại nhiệt tình, nhưng cũng sớm bời vì chuyện thánh nữ. đem chinh mình bao vây trong những hàng rào dày đặc. Nàng một mực bất động cảm tinh, bời vì hiểu rõ... động cảm tình... đó là chuyện rất ngu ngốc.
Nhưng những ngày qua, những hán tử nhiệt huyết này đã làm cho nàng rốt cục hiểu rõ, có lẽ có một loại cảm tình, gọi là yên lặng trả giá! Giống như thánh nữ năm đó. không oán không hối. Có lẽ Vân Thủy còn căm hận người Trung Nguyên, hận không thể đem Thục Vương gieo xuống cổ độc thảm thiết nhất, ác độc nhất, khiến cho hắn thống khổ cả đời, nhưng nàng thòi khắc này chỉ nghĩ, thánh nữ hẳn là đã sớm không còn hận? Có lẽ. nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hận qua? Tựa như Uyển nhi vậy, chưa từng có!
Tiêu Bố Y cũng không lau nước mắt, quay đầu trông qua, khẽ thờ dài: "Việc này đa tạ Vân Thủy quận chúa tương trợ, chỉ mong sau này có thể gặp lại",
"Ta không có làm gi" Vân Thủy lắc đầu nói: "Mọi thứ đều là do các ngươi đoạt được, cho nên ta không nợ các ngươi, các ngươi cũng không nợ ta điều gì. Muốn nói ta xin Đại Miêu Vương gặp các ngươi... chẳng qua chỉ là động một ý niệm trong đầu. Các ngươi... muốn đi?"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Chuyện nơi đày đã xong, chúng ta còn có việc phải làm".
"Tranh thiên hạ sao?" Vân Thụy hội.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Thật ra không nên nói tranh thiên hạ. mà phải là bình thièn hạ. Thiên hạ loạn đã quá lâu, hiện tại chúng ta có trách nhiệm này".
"Hắn cũng đi chứ?" Vân Thủy đột nhiên hỏi.
Tiêu Bố Y kinh ngạc, thoáng qua hiểu được, "Tần Tướng quân đích xác phải rời đi".
"Hắn là một người đáng thương" Vân Thủy đột nhiên đưa qua một bình thuốc. "Thuốc ờ đây, đủ cho hắn giảm đau ba năm. Phiền ngươi đưa cho hắn" Vân Thủy nói bình thản, Tiêu Bố Y rất là cảm ơn, "Đa tạ quận chù".
Vân Thủy mỉm cười, xoay người rời đi, không trung chi còn lại tiếng vang đinh đinh đang đang, khó có thể nắm bắt, giống như tâm tư của nữ nhi vậy...