Màng Nhật lúc này đã gần đến một hạp cốc đi vào Hoàng Xà Lĩnh.
ở đây vốn cũng có quân Tây Lương cố thù, nhưng thấy quân Đột Quyết đánh úp tới. đã tạm thời thối lui vào trong cốc phòng ngự. Hạp cốc này mới đầu có phần rộng, nhưng mà càng đi càng hẹp. quân Đột Quyết có mấy lẩn từ noi này xông vào, lại bị lạc ở trong núi hoang, bị quân Tây Lương giết chết, Màng Nhật lại chưa từng đi qua đây, thấy hắc giáp thiết kỵ đã xông vào trong cốc, không khỏi có chút nghi hoặc. Nhưng trước mắt đột nhiên sáng ngời, bởi vì phát hiện trên đường phía trước tiền đồng, ngân đậu rải một đường, lại có lăng la tơ lụa thua thớt roi ờ trên cồ dại ven đường.
Đồng tiền, ngân đậu dưới ánh mặt tròi lóe lên, sáng ngời động lòng người.
Màng Nhật vừa thấy, đã rất nhiầi người cũng gọi nói: "Đó là đồ của chúng ta! Đồ của chúng ta đều ở trong cốc!" Bọn họ vốn đang đau lòng vì tổn thất, nghĩ đã tới đây làm thế nào mà ngừng. Như ong vỡ tổ mà phóng về phía trong cốc, phảng phất như nơi đó đang cất giấu châu báu tài vật của bọn họ. Màng Nhật không thể ngăn lại, cũng không muốn ngăn lại, đi theo mọi người xông vào.
Tiền đồng, ngân đậu giống như đèn chỉ đường vậy, lan tràn dẫn đi về phía trong cốc, quân Đột Quyết chen chúc vào cốc, chỉ sợ tụt lại sau, đến khi mấy ngàn người tiền trạm đã tiến hết vào trong cốc, Long Khoa Tát lúc này mới đuổi tới. hồn hển nói: "Ngu xuản, tất có mai phục". Nhưng vẫn có quân Đột Quyết nhìn thấy tài vật. thậm chí còn thấy cả vàng cùng tràn châu, nhịn không được hai mắt hiện hào quang, không nghe điều khiền, liều mạng hướng về phía trong cốc mà chen chúc đi, loạn thành một đám.
Long Khoa Tát khí vô kế khả thi, cứ xoay quanh tại chỗ. muốn chém người lập uy, nhưng lại do dự. Chỉ trong một lat. trong cốc lại ùa thêm vào bảy tám ngàn binh mã, hắn lần này không có đoán sai, trong cốc quả nhiên có phục, quân Đột Quyết còn đang loạn cà lẻn. chỉ nghe thấy hai bên núi một hồi trống vang lên. phục binh đã ra hết.
Những tảng đá lớn mấy trăm cân từ hai bên lăn xuống, ầm ầm ù ù, nghe rợn cả người.
Quân Đột Quyết ờ ngoải cốc thấy mà kinh sợ, quân Đột Quyết trong cốc bị đọa vong hồn đều muốn bốc lên, liều mạng muốn rút khòi cốc, nhưng mà quàn Đột Quyết đoạt tiền ở đẳng sau lại chen chúc làm tắc đường, binh sĩ ờ trong cốc trong lúc cấp thiết làm sao có thể chạy ra ngoải được?
Những tảng đá lớn đến cực nhanh, thoáng qua đã tới chân núi, chi nghe thấy những tiếng ầm ầm nối thành một mảng, tảng đá lớn đánh tới, đất rung núi chuyển.
Có quân Đột Quyết trốn tránh không kịp. bị tảng đá lớn đè lẻn. lặp tức đã bị ép thành thịt vụn, máu me tung tóe
Tảng đá lớn rất nhiều, trong khoảng khắc đã phong kín cừa cốc.
Quân Đột Quyết có người may mắn thoát được tính mạng, kinh hăi toát một thản mồ hôi lạnh, có người dưới sự chen chúc, tiến vào trong cốc, còn chưa kịp thấy may mắn, chỉ thấy được hai bên hòa tiễn như châu chấu, đều bắn xuống, trong sơn cốc đã bố trí đầy vật dể cháy, trong lúc nhất thời, sơn Gốc nhỏ hẹp ánh lùa hừng hực, khói đen phóng lên tròi.
Quân Đột Quyết hàm sâu trong mai phục, khóc cha gọi mẹ. Màng Nhật hối hận cuống quít, thấy trong cốc như địa ngục, không chỗ dung thân, vứt bò ngựa hướng về phía sườn núi trèo đi. Rút ra yêu đao, muốn dựa vào noi hiểm yếu chống lại, chỉ nghe một tiếng băng vang lên, một mũi tên phóng tới, nhanh như lưu tinh, Màng Nhật trốn tránh không kịp, bị mũi tên xuyên qua cổ họng, hướng về phía trong cốc lăn đi, chui vào trong biển lùa.
Uất Tri Cung thu trường cung, nhìn thấy những người ờ dưới sơn cốc giày dụa kêu to, hoi có cảm khái.
Ngày này, tính sơ qua đã giết gần hai vạn quân Đột Quyết, mà quân Tây Lương hao tồn chừng hai ngàn, một trận này mưu kế đều xuất, tắn công vào chỗ yếu của địch, luân phiẽn đả kích, quân Đột Quyết tham lam, không phục quản thúc, tản mạn đã bị lộ rõ. Cuộc chiến này đại thắng, hắn thắng hết sức thống khoái, nhưng ít có thư thái. Cảm giác được cái gì, quay đầu lại nhìn thi thấy Tiêu Bố Y không biết từ lúc nào. đã lên tới lung chừng núi. đang mỉm cười nhìn mình.
Hai người cười giống như mặt tròi vào đông, có chút thư thái, bọn họ cũng đáng được mỉm cười nhưvậy.
Uất Trì Cung nói: "Tây Lương vương mưu kế hay. Trận chiến này luân phiên vận dụng mưu kế, mạt tướng bội phục".
"Có chút là phát huy sờ trường, có chút... lại là sớm đã có người suy xét" Tiêu Bố Y cười nói: "Ta là người, xuất kỳ đánh lén thi có thể. nhung nếu nói dẫn chính binh, thi vẫn không bì kịp các ngươi".
"Trận chiến này tuy thắng lớn, nhưng hận không thề giết hết quản Đột Quyết" uất Trì Cung nói.
"Có khi, không cần giết hết. nhưng mà ít nhất cũng phải đuổi bọn chúng đi, thì mới có thể toàn lực đối phó Đường quân. Những người Đột Quyết này một ngày mấy lần bại, hao tổn mấy vạn, chắc hẳn đã nhớ kỹ chúng ta" Tiêu Bố Y nói: "Lúc này. chúng ta lợi dụng bọn chúng còn sợ hãi, đi công kích thêm thường thường sẽ có mười phần hiệu quả".
Uất Trì Cung nụ cười sáng lạn, "Tây Lương vương hói rất có đạo lý".
Tiêu Bố Y cười to lắc đầu nói: "Uất Tri tướng quân, những lời này là xuất phát từ miệng cùa Lý tướng quân".
"Lý tướng quân?" uất Trì Cung hai mắt sáng ngời. "Đáng tiếc... Người ở tại Lam Quan. Nhớ năm đó. hắn dẫn ba trăm thiết kỵ đảo loạn Đột Quyết, nếu như có hắn, có lẽ có thể sớm phá Đột Quyết".
Tiêu Bố Y nói: "Lý tướng quân cũng là người, không phải thần, hắn hành quân tác chiến tuy là bách chiến bách thắng, nhưiig trước khi ra tay nhất định phải chờ thời cơ. Thời cơ chưa tới, hắn cũng chỉ có thẹ chờ đọi" Ngẩng đầu nhin về nơi xa phương đông, nơi đó chính là hướng Tỉnh Hình Quan.
"Vậy trước mắt thời cơ đã đến hay chưa ?" uất Tri Cung thừ hỏi.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Ta đang muốn nói cho uất Trì tướng quân tin tức này, Lý tướng quân nói trước mắt thòi cơ đã đến, chắc hẳn đã xuất quân! Thòi điểm mà chúng ta khu trục người Đột Quyết ra khỏi Trang Nguyên, đã không còn xa!"
***
Long Khoa Tát người đang ờ ngoải Hoàng Xà Lĩnh, khóc không ra nước mắt. Tin dữ liên tiệp truyền đến. doanh trại Chiêu Nỗ Bộ hơn hai ngàn người bị quân Tây Lương tập kích bất ngờ, chết hầu như sạch sẽ. Màng Nhật dẫn đội vạn người toàn quân bị diệt, thậm chí còn bồi thêm mấy ngàn người của mình rút ra.
Một trận này, người Đột Quyết đã bị thiệt hại nghiêm trọng, mà quân Đột Quyết bị thưong về mặt tâm lí thi lại càng nặng.
Bọn họ từ bắt đầu tự tin dằn dằn biến thành nghi ngờ. không biết là có thể chiến thắng quân Tây Lương hay không, ngày hôm nay khí trời ngày càng lạnh, hai mươi vạn người bọn họ cũng nên về nhà.
Khi nghĩ đến về nhà, Long Khoa Tát cũng ngăn không được sự nhớ nhà, bọn họ rời thảo nguyên thật sự quá lâu. Nhìn về phía quân Đột Quyết ờ bẽn người, trông thấy bọn họ hoặc nhiầi hoặc ít mờ mịt, Long Khoa Tát bất đắc dĩ mệnh lệnh mọi người tạm thời quay lại Du Thứ Trong này, không cách nào phòng bị quân Tây Lương đánh lén, chi có ờ trong thành Du Thứ thì mới có thể khiến cho bọn họ cảm giác một chút an tâm.
Gió lạnh, trời vốn vẫn còn sáng, sau khi cuồng phong thổi qua, mây mù áp đinh, giống như tâm tình của Long Khoa Tát giờ phút này. Sau khi trờ lại Du Thụ Hiệt Lợi Khả Hãn vẫn chưa quay lại, Long Khoa Tát chỉ chờ đợi Khả Hàn thu hoạch toàn thắng, bời vi Hiệt Lọi nếu như thắng, nói không chừng tâm tình vui sướng, sẽ đặc xá tội binh bại của hắn. nhưng Hiệt Lọi nếu như thua, nói không chừng sẽ giết hắn cho hả giận, vậy cũng cực kỳ không ồn.
Trong khi lo được lo mất, Hiệt Lọi dẫn binh quay lại, trên mặt thoạt nhìn giống như mây mù vậy. thâm trầm âm lành. Long Khoa Tát quỳ xuống thinh tội, Hiệt Lợi khoát tay nói: "©ứng lên đi, tình hình chiến cuộc bên ngươi như thế nào?"
Long Khoa Tát lo sợ đem thảm bại nói ra. Hiệt Lợi ngừa mặt lẽn trời thở dài nói: "Quả không ngoài sở liệu của ta". Long Khoa Tát không hiểu ra sao. không biết Hiệt Lọi liệu đến cái gì, Hiệt Lọi trầm ngâm thật lâu mới nói: "Những người TrungNguyên này. cũng quá giảo hoạt. Ta nghe quân Tây Lương Yến Nham xuất binh, đã muốn trước tiêu diệt một cỗ lực lượng, cắt đứt liên lạc lẫn nhau của quân Tây Lương. Nhưng mới đến Yến Nham, bọn họ lại ẩn trờ lại núi sâu. Ta tìm mọi cách khiêu chiến, bọn họ chỉ làm như nghe không thấy".
Cốt Sờ Lộc ờ một bên nói: "Bọn họ là sợ hãi uy nghiêm của Khả Hàn, lúc này mới không đám xuất binh".
Hiệt Lọi liếc nhìn cốt Sờ Lộc, trong lòng không vui. Nếu là ngày thường, nghe loại lời này rất là thư thái, nhung ở giờ phút này, nghe thế nào cũng đều cảm thấy có phần chối tai. Dừng lại một lát, lại nói: "Ta lúc ấy chỉ biết, bọn họ quá nửa là phô trương thanh thế làm kế nghi binh. Bọn họ dụ ta chia ra, mục đích cũng tại đội vạn người cùa Mãiig Nhật, còn có viện trọ cùa Long Khoa Tát, chiêu này người Trang Nguyên gọi là giương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu".
Cốt Sở Lộc thầm nghĩ, giương đông kích tây cũng không phải kém, nhưng vây Nguỵ cứu Triệu giống như không quá phù hợp. Nhưng thấy Hiệt Lợi lòng đằy ưu tư. cốt Sờ Lộc nói: "Khả Hàn không cần gấp..."
Hiệt Lọi rốt cuộc không kiềm chế được, giận đập bàn nói: "Ta có thể nào không gấp? Trước mắt chúng ta xuất quân lâu ngày, ngươi lúc trước nói người Trung Nguyên nhu nhược, chỉ cần hưng binh, bọn họ nhất định thua chạy như gió lướt theo ngọn cỏ. Chúng ta trước hạ Sơn Tây, lại đémh Hà Bắc. nam Hoàng Hà, có thể nói Lý Đường, bắc Hoàng Hà đều quỵ phục chúng ta Nhưng đã qua lâu. như vậy, chúng ta ngay cả nửa cái Sơn Tây cũng không thể lấy xuống. Cho tới hiện tại, binh sĩ nhớ nhà, chết thảm trọng, ngươi vẫn bảo ta yên tâm sao?"
Cốt Sờ Lộc xanh cả mặt, "Bọn họ lương thảo quá nửa đã hao hết".
"Ba tháng trước ngươi vẫn nói như vậy, ba tháng sau ngươi vẫn là giọng điệu đó" Hiệt Lợi cả giận nói: "Nếu như lại qua ba tháng nữa, bọn họ còn có thể kiên tri, chúng ta sẽ như thế nào?"
"Không cần phải ba tháng, cầỉ cần bất quá một tháng nữa" cốt Sờ Lộc mặc dù chịu trách cứ, nhưng vẫn kiên trì nói: "Khả Hãn, xin người tin tưởng ta thèm một lần nữa. Hôm nay dưới loại tình huống này mà trở về, chỉ sợ..Hắn muốn nói lại thôi, nhung Hiệt Lọi đã rõ ràng ý tứ cùa hắn, lần này xuôi nam, vốn chính là vì dựng nên uy nghiêm, khoe khoang vũ lực, đầy bụi đất như vậy mà trở về, chỉ sợ người thảo nguyên xem thường, ở trong mắt người thảo nguyên, quả thực là thành bại luận anh hùng. Hiệt Lợi hắn không thể dẫn người thảo nguyên lên cao hơn một tầng, thi vị trí Khả Hàn chỉ sợ cũng ngồi không quá an ồn.
"Chúng ta không thể chỉ bằng phán đoán của ngươi" Hiệt Lợi trầm ngâm nói: "Chúng ta cũng không thể giằng co lâu thêm nữa, chúng ta phải biết được bọn họ còn bao nhiêu lương thảo..
"Ta nguyệný lại làm sứ giả. đi HoàngXàLũứi!" cốt SỞLỘC nói.
Hiệt Lọi nhíu mày hỏi. "Ngươi đi Hoàng Xà Lĩnh làm cái gì. ngươi không sợ Tiêu Bố Y giết ngươi? Trước mắt đã thế bất lường lập, hắn lại không từ thủ đoạn..." Truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Vì Khả Hãn, ta cho dù chết cũng không sao" cốt Sờ Lộc kièn định nói.
Hiệt Lợi từ trong bực bội tỉnh táo lại. rốt cuộc có cảm động. "Cốt Sờ Lộc. nhung ngươi đi Hoàng Xà Lĩnh làm cái gì?"
Cốt Sờ Lộc đã tính trước nói: "Ta lần này đi sứ, chính là muốn đò xét hư thực cùa bọn họ. Khả Hãn, chúng ta có thể lấy danh nghía nghị hòa, cùng bọn họ đàm phán. Trước mắt bọn họ đại thắng, nếu có năng lực tiệp tục nữa, đương nhiên sẽ không nghị hòa. Nhưng bọn họ nếu là lương thảo đã hết, quá nừa sẽ nhân cơ hội cùng chúng ta hòa đàm. Chỉ cần bọn họ chịu hòa đàm, vậy ý nghĩa quân Tây Lương đã không thể kiên trì, chúng ta nên tiếp tục vây khốn, ngồi đợi quân Tây Lương lương tận. Chiêu hư hư thực thực này, chắc hẳn có thể dò ra manh mối".
Trái lo phải nghĩ, cảm thấy có thể thực hiện. Hiệt Lợi lập tức phân phó một phen, cốt Sở Lộc sáng sớm hôm sau xuất phát, đến Hoàng Xà Lĩnh, đùng thân phận sứ giả cầu kiến Tiêu BẳY.
vẫn là Trương Tế dẫn dắt, trong trướng bồng ngoại trừ Tiêu Bố Y, còn có uất Tri Cung an vị ờ một bên. cốt Sở Lộc một đượng xem ra, vẫn cảm giác được quân Tây Lương cũng không có gì khác trước, loại yên tĩnh này làm cho lòng người băng giá.
Tiến vào doanh trướng, ôm quyền thi lễ, cốt Sờ Lộc khách khí nói: "Tây Lương vương, ta đại biểu cho Khả Hàn đến cùng người thương nghị khả năng hòa giải".
Tiêu Bố Y không nói lời nào, hai mắt giống như đao, từ trên xuống dưới nhìn hắn một cái, Cốt Sò Lộc chi căm thấy toàn thân rét run, cười lớn nói: "Các người xác thực đã thắng một trận, nhưng thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. trước mắt quân ta còn có hơn hai mươi vạn quân, nếu toàn lực chiến một trận, chỉ sợ ta và người cũng không ai có gì tốt. Khả Hàn chỉ cảm thấy tiệp tục như vậy, không hề có ý nghĩa, cho nẽn muốn triệt binh quay lại. Chi cần Tây Lương vương đảp ứng chúngta, sau này Nhạn Môn, Mà Ẩp. ĐỊnh Tương ba noi đều là lành địa cùa Đột Quyết, vậy Khả Hàn sẽ lập tức quay lại. không biết Tây Lương vương định như thế nào?"
Cốt Sờ Lộc cảm thấy điều kiện này thật sự quá tiện nghi cho quân Tây Lương, cũng cảm thấy bọn họ nếu lương tận, tuyệt đối sẽ đáp ứng điều kiện của mình, hắn đang đợi Tiêu Bố Y trả lời thuyết phục, để xem rõ hư thực.
Tiêu Bố Y nờ nụ cưòi, môi nhúc nhích, chi nói ra một chữ, "Cút!"