Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chương 426 : Bát đạo liên minh, đi theo đường nào? (P2)

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 426: Bát đạo liên minh, đi theo đường nào? (P2)


Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc



Những người khác tựa hồ cũng nghe thấy Tiết Duyên Đà và Cát La Lộc thì thầm với nhau, mấy vị tổng đốc cùng lén ghé tai bàn tán, đại khái tính xem tấn công hồ chứ nước Tam Hiệp có bao nhiêu phần thắng, rốt cuộc có nên mạo hiểm không, có đáng mạo hiểm không.
Kỳ thực 2 người ka nói rất to, thì thầm mà so với lời nói của Cúc Xuyên Liên chẳng khác là bao, người khác đều nghe thấy rõ ràng, 2 người này là phái chủ chiến, bất luận kết quả có như thế nào, cũng thử qua rồi hãy nói.
Nhưng những người đã tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của quân Lam Vũ ở kinh đô Ni Lạc Thần, đồng thời Cúc Xuyên Liên bị bắt mất hơn nửa năm, không thể không biểu thị sự tuyệt vọng với kết cục tốt đẹp này.



Tiết Duyên Đà và Cát La Lộc khẳng định cho rằng bát đạo liên minh nếm mùi đau khổ ở kinh đô còn chưa đủ, nên hiện giờ có gan mạo phạm uy nghiêm của quân Lam Vũ.
Bọn họ có thể ngăn cản quân Lam Vũ tiến vào đã là giỏi lắm rồi, hiện giờ còn có ý đồ phản kích, đoạt lấy vùng đất quân Lam Vũ khống chế, đúng là nằm mơ nói mộng/
Kỳ thực từ khi người của bát đạo liên minh biết Đường Hạc dẫn quân rút khỏi Kiếm Xuyên đạo, bọn họ đã rất lo lắng về hồ chứa nước Tam Hiệp.
Nhưng khi đó bọn họ tồn tại ảo tưởng cho rằng Dương Túc Phong sẽ không làm chuyện mất hết nhân tính như vậy, nhưng khi quân Lam Vũ thực sự khống chế được nơi đó, bọn họ hoài nghi sâu sắc với nhân tính của Dương Túc Phong, đối diện với tầm quan trọng của hồ chứa nước Tam Hiệp, bọn họ đúng là không ảo tưởng nổi nữa.

hồ chứa nước Tam Hiệp liên quan tới nguồn nước sinh mạng của bát đạo liên minh, gần như nguồn nước của bát đạo liên minh đều do hồ chứa nước Tam Hiệp khổng lồ này khống chế.
Ba nơi nhận lợi ích trực tiếp của nó là Yến, Tề, Sở và nơi nhận lợi ích gián tiếp là 4 nơi còn lại, chỉ trừ có Cúc Xuyên đạo địa thế quá cao, không thể dính dáng gì đến nó.
Từ góc độ nguồn nước mà nói, hồ chứa nước Tam Hiệp là sinh mạng của bát đạo liên minh cũng không quá, vì nó mà trả giá nhất dịnh cũng đáng.

Nói tới lịch sử của hồ chứa nước Tam Hiệp, hoàn toàn là hình ảnh thu nhỏ của cuộc tranh đấu giữa triều đinh Đường Xuyên và bát đạo liên minh, là thủ đoạn khống chế gián tiếp hiệu quả của triều đình đối với bát đạo liên minh.
Sông Duy Tư chảy qua bát đạo liên minh, kỳ thực là phân nhánh chính của sông Thông Thiên trong địa phận đế quốc Đường Xuyên, một nhánh khác của sông Thông Thiên là sông Á Sâm, giao thoa là hẻm núi chật hẹp ở phía đông Kiếm Xuyên đạo.
Nơi đó nước sông ngày đêm cuồn cuộn chảy, khí thể hùng vĩ, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ, là một trong số phong cảnh nổi tiếng nhất của đế quốc Đường Xuyên.

Rất lâu trước đó, sông Thông Thiên chia nguồn nước của mình làm 2 phần, phân cho bát đạo liên minh và hành lang Á Sâm, có thể đồng thời thỏa mãn nhu cầu nước của cả 2 nơi.
Nhưng khi đó mọi người chung sống hòa bình, cùng uống nước sông Trường Giang, ăn cá Lưỡng Tiêm, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng cùng với kinh tế phát triển, xã hội tiến bộ, nguồn nước của sông Thông Thiên không đủ dùng nữa, vô số ruộng lúa khai khẩn tốn rất nhiều nguồn nước, sông Á Sâm và sông Duy Tư ngày càng khẩn trương.

Nhất là sau khi hàng lang Á Sâm dần trở thành cơ sơ lương thực quan trọng nhất của đế quốc Đường Xuyên, nguồn nước chính thức được liệt vào một trong 3 đại sự triều đình chú ý sát sao,gần như mỗi đời hoàng đế Đường XUyên đều đích thân hỏi qua..
hồ chứa nước Tam Hiệp chính được đề xuất ra khi đó, mục đích chính là để có nhiều nguồn nước nghiêng về phía hành lang Á Sâm hơn.

Đương nhiên, trừ phân phối nguồn nước ra, hồ chứa nước Tam Hiệp còn có một nguyên nhân chính trị vô cùng trọng yếu, đó là triều đình không có cách nào dùng chính trị và quân sự ép bát đạo liên minh trở về với lòng của triều đình, liền muốn thông qua nguồn nước khống chế gián tiếp bát đạo liên minh, ép bọn họ không dám trở mặt với triều đình.
Sông Duy Tư là nguồn sống của bát đạo liên minh, triều đình khống chế nó thì dù cho bát đạo liên minh có gan bằng trời cũng không dám hoàn toàn trở mặt với triều đình.
Thực tế triều đình Đường Xuyên đúng là đã làm được điều này, hồ chứa nước Tam Hiệp từ đó trở thành bóng ma không thể tiêu trừ của các nhân vật nắm quyền bát đạo liên minh.
Bắt đầu từ năm 1660, triều đình Đường Xuyên đã điều động vô số nhân lực và vật lực, ở nơi giao nhau giữa 3 con sông dựng lên một hồ chứa nước quy mô hùng tráng, để tiến hành phân phối nguồn nước.

Trải qua 9 năm nỗ lực ròng rã, công trình chính thức hoàn thành, từ đó sông Thông Thiên bắt đầu ngoan ngoãn nghe con người an bài.
hồ chứa nước Tam Hiệp xây nên làm bát đạo liên minh rơi vào cảnh khó xử, bọn họ rất muốn thành lập 1 quốc gia độc lập, nhưng nguồn nước lại bị khống chế trong tay triều đình, mà nơi đó lại được bố trí rất nhiều quân canh giữ.
Dưới tình huống không nắm chắc được quyền khống chế nơi này, bọn họ không dám làm liều vì nguồn nước sông Duy Tư chảy vào một vùng rộng lớn, quan hệ đến cuộc sống của 3000 vạn dân cư bát đạo liên minh,đúng là bọn họ không dám mạo hiểm mà cũng không thể mạo hiểm.

Người bát đạo liên minh hiểu rất rõ, trừ khi quân đội của mình khống chế được hồ chứa nước Tam Hiệp, nếu không một khi triều đình cắt đứt hoàn toàn nguồn cung cấp nước cho sông Duy Tư thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Ở vấn đề này, dù Tiết Duyên Đà hay Cát La Lộc vô cùng hiếu chiến cũng không dám tùy tiện nói trở mặt, bọn họ biết rõ không có sông Duy Tư, tất cả sẽ khô cạn, hoang vu như Cúc Xuyên đạo.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể làm bọn họ không sinh tồn được, nhưng không có ai đủ bá lực mạo hiểm.

Khi đó đúng là đế quốc Đường Xuyên dựa vào công năng điều tiết nước của hồ chứa nước Tam Hiệp, gián tiếp khống chế bát đạo liên minh, làm bọn họ chẳng những không dám đề xuất yêu cầu độc lập, còn phải bảo trì sự đồng thuận với đế quốc Đường Xuyên ở một số vấn đề quốc tế quan trọng.
Thậm chí khi triều đình Đường Xuyên gặp nạn nguy nan, thì bọn họ còn phải xung phong cung ứng viện trợ, ví dụ như khi triều đình Đường Xuyên và Mã Toa đấu nhau, bát đạo liên minh đã cung cấp vật tư vô số, thiếu chút nữa phái quân tham chiến thôi.
Nói tóm lại, vào thời đại đế quốc Đường Xuyên, bát đạo liên minh thông qua các loại biện pháp, hoặc nhượng bộ nhất định vẫn có được nguồn nước sung túc.

Nhưng hiện giờ là thời đại của đế quốc Lam Vũ, hiện giờ Dương Túc Phong là chúa tể của thế giới, rất nhiều người không ngại ngần gì nói, Dương Túc Phong là một kẻ không bình thường, làm một thằng điên từ trong bệnh viện chạy ra.
Trước kia y đã bị nhốt trong trại điên 9 năm, ở cái nơi đó,dù nhốt một con lợn nó cũng thành lợn điên, ai mà biết một thằng điên sẽ đưa ra quyết định gì?
Rất nhiều chuyện cho thấy, Dương Túc Phong ở phương diện kiến thiết chẳng hiểu gì, đế quốc Lam Vũ tới giờ còn rất nhiều phương diện chưa hoàn thiện.

Nhưng ở phương diện phá hoại, y đúng là kẻ sành sỏi, y đã tiêu diệt không biết bao nhiêu nhân vật nắm quyền cao cao tại thượng, quyền thế hiện giờ của y cũng không ai có thể giáo huấn được y, cũng không có ai có tư cách giáo huấn y.

Lời nói của y chính là mệnh lệnh, ý tứ của y chính là ý chí của đế quốc Lam Vũ, ở vấn đề quân Lam Vũ, cho dù y có hạ lệnh chặn hoàn toàn đập nước chảy vào sông Duy Tư, đem toàn bộ nguồn nước điều phối đến sông Á Sâm, bọn họ đúng là cũng không có biện pháp nào.
Huống hồ bây giờ thống soái quân Lam Vũ chuẩn bị động thủ với bát đạo liên minh chính là Lam Sở Yến ác danh vang vọng, so với Dương Túc Phong chỉ có hơn chứ không có kém. Cứ nhìn Lam Sở Yến đặt bộ chỉ huy ở đó là biết ý tứ muốn dùng nó để làm thủ đoạn rồi.

Bọn họ còn lo lắng hơn nữa, nếu như Lam Sở Yến dám làm ra chuyện đó, vậy quân Lam Vũ không tuyên bố đã tấn công bát đạo liên minh là chuyện đương nhiên rồi, Muốn xử lý thế nào thì xử như thế, không cần nhìn sắc mặt người khác.
Nếu đã là chuyện trong nhà, thì tuyên chiến cũng không cần, tới lúc đó quân Lam Vũ cứ từ từ tiến tới, nổ súng cũng chẳng cần, khẳng định làm bát đạo liên minh càng thêm chật vật.
-Phía quân Lam Vũ có nói thế nào về bát đạo liên minh không?
Trầm mặc trong chốc lát, có người liền hỏi, đó là Thượng Quan Phi,đầu não trẻ tuổi nhất của bát đạo liên minh, vừa mới qua sinh nhật 30.

Phụ thân của hắn chính là tổng đốc nhiệm kỳ trước, vừa mới qua đời 3 năm trước, là tử trưởng, Thượng Quan Phi thuận lợ kế thừa vị trí tổng đốc, đây là lần đầu tiên hắn tham dự hội nghị liên minh của bát đạo liên minh.
-Bọn chúng thực sự sẽ cắt đứt nguồn nước của sông Duy Tư sao?
Có người ngữ điệu tương tự hỏi, tựa hồ vẫn còn mang hi vọng cuối cùng, mọi người ngồi đây không nhìn cũng biết đó là Thượng Quan Vân, là đệ đệ Thượng Quan Phi.
Thượng Quan Phi mỗi lần đi đâu cũng kéo theo đệ đệ của mình, tựa hồ thể hiện thân thiết hết sức với người ngoài, thể hiện huynh đệ đồng lòng, làm tấm gương cho người khác noi theo.

Bất quá mọi người ngồi đây đều hiểu, sở dĩ mỗi lần hắn ra ngoài đều không dám để đệ đệ ở nhà một mình, là tránh đệ đệ của mình ở nhà làm loạn mà thôi, vị ca ca này đề phòng đệ đệ rất là có kỹ xảo, có thể là nhất tiễn hạ song điêu.
-Không nói gì cả.
Cúc Xuyên Liên trả lời, lời của Thượng Quan Phi và Thượng Quan Vân làm cô cảm thấy bọn họ đúng là hơi trẻ, câu hỏi thật ấu trĩ, quân Lam Vũ người ta còn cần gì phải nói nữa, người ta đã đặt đít ngồi đó rồi, ngươi còn ngồi đây lải nhải đòi hỏi người ta muốn gì. thật đúng là.....
Nhất thời Cúc Xuyên Liên hoàn toàn không nghĩ ra từ gì hình dung với hai huynh đệ này.

-Có lẽ bọn họ sẽ không làm gì.
Âu Dương Nam Phong nói rất nhỏ, có một số người không nghe thấy gì, nhưng Cúc Xuyên Liên nghe rất rõ ràng.
Quan hệ giữa 2 gia tộc Âu Dương và Cúc Xuyên rất tốt, về mặt chính trị cùng tiến cùng lùi, tiếc là đám nhi tử của Âu Dương Nam Phong đã thành gia lập thất hết, nếu không theo quan hệ 2 nhà thì Cúc Xuyên Liên chắc chắn sẽ gả cho người kế thừa của gia tộc Âu Dương.
Luận tuổi tác, Âu Dương Nam Phong là người lớn tuổi nhất trong tám vị tổng đốc của bát đạo liên minh, trải qua nhiều sóng gió nhất.

Theo nhận xét của Cúc Xuyên Liên, ông ta là loại lão hồ ly điển hình, mưu tính sâu xa, luôn nghĩ kỹ trước mới làm, luận về thực lực quân sự, Sở Xuyên đạo yếu nhất, chút xíu quân đội của ông ta chỉ có miễn cưỡng duy trì trị an.
Nhưng nếu luận thực lực kinh tế, Sở Xuyên đạo lại mạnh nhất, từ trước đến nay, thế lực muốn thôn tính bọn họ có rất nhiều, nhưng Âu Dương gia tộc vẫn tồn tại tới giờ có thể thấy thủ đoạn của họ thế nào.
Kỳ thực mọi người đều biết Âu Dương Nam Phong chỉ tự an ủi bản thân mà thôi, ai có thể đảm bảo quân Lam Vũ sẽ không làm gì? Có lẽ quân Lam Vũ sẽ không làm gì thực, nó dù sao rêu rao là quân đội vì nhân dân.

Nhưng chuyện quân Lam Vũ không làm, không đồng nghĩa Dương Túc Phong không dám làm, có lẽ Dương Túc Phong có thể thông qua tay người khác để đạt được mục đích, Lam Sở Yến chính là nhân tuyển “người khác “ tốt nhất.
Cùng lắm xảy ra chuyện thì làm bộ làm dạng phê bình Lam Sở Yến một phen là được, dù sao chuyện này cũng chẳng mới mẻ gì nữa.
Theo Cúc Xuyên Liên thấy, đế quốc Lam Vũ thu phục bát đạo liên minh là chuyện sớm hay muộn, hiện giờ bọn họ còn thảo luận đối kháng với quân Lam Vũ thế này đúng là ấu trĩ, hay nói cách khác là không tự lượng sức mình.

quân Lam Vũ không lập tức ra tay với bọn họ nguyên nhân không phải vì bọn họ mà là vì bản thân quân Lam Vũ còn đang đánh Minh Na Tư Đặc Lai, chiến sự bên phía hành lang Á Sâm cũng chưa hoàn toàn kết thúc, chưa rảnh để đối phó với bát đạo liên minh mà thôi.
Một khi quân Lam Vũ rảnh tay rồi, bát đạo liên minh sẽ không còn cơ hội tồn tại nữa.
Bất quá các nhân vật đầu não của bát đạo liên minh tụ tập ở nơi này, cũng là nhắm vào cơ hội quân Lam Vũ không ra tay được, muốn tranh thủ tiến hành phản kích, cho dù không đánh bại được quân Lam Vũ, ít nhất cũng kéo dài được thời gian diệt vong của bát đạo liên minh.
Thời gian, thời gian, bát đạo liên minh cảm thấy hiện giờ bọn họ cần nhất là thời gian.
Nhưng trong bát đạo liên minh, có một con ngựa hại cả bầy, làm người ngồi đây cảm thấy rất khó chịu, đó chính là Âu Dương Nam Phong.

Ông ta rõ ràng có hướng đầu hàng, giống như trước kia ông ta rõ ràng ngả về phía nước Mã Toa, giờ quân Lam Vũ lớn mạnh, ông ta lại chủ động ngả về phía quân Lam Vũ, lén lút ra hiệu với quân Lam Vũ, tiếc là quân Lam Vũ căn bản không để ý tới ông ta.
Thực tế, chẳng những bản thân Âu Dương Nam Phong, cho dù là cả bát đạo liên minh, trước đó cũng phái người chủ động tiếp xúc với Dương Túc Phong, ý đồ thông qua đàm phán hòa bình giải quyết vấn đề bát đạo liên minh.
Nói thực, qua lần đọ sức ở kinh đô, bọn họ đã không còn có lòng tin chiến thắng quân Lam Vũ về quân sự, nếu như còn lối thoát khác, bọn họ khẳng định sẽ mạo hiểm.
Nhưng Dương Túc Phong căn bản không để ý tới thiện chí của bọn họ đưa ra, thậm chí còn không cho bọn họ tư cách đàm phán.

Ý tứ của Dương Túc Phong rất rõ ràng, bát đạo liên minh các người là đất của đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ đế quốc Lam Vũ đã thay thế đế quốc Đường Xuyên, các người cứ ngoan ngoãn chạy tới kinh đô Ni Lạc Thần là được, sau đó đợi an bài.
Còn nếu như các ngươi còn muốn tiếp tục làm tổng đốc bát đạo liên minh, còn muốn nắm đại quyền quân chính của bát đạo liên minh, đây căn bản là chuyện không thể.
Dương Túc Phong làm cao khiến các đầu não của bát đạo liên minh thấy rất tổn thương, làm bọn họ thấy bị sỉ nhục chưa từng có, vào thời đại đế quốc Đường Xuyên, bọn họ chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Sâu trong tâm của bọn họ, còn cho rằng tổ tông Dương Lam Vũ của ngươi bất quá cũng giống như tổ tông của bát đạo liên minh, mọi người đều là công thần giúp Đường Xuyên mà thôi, người tự xưng là hậu nhân của nguyên soái Đường Lãng, chẳng ai biết là thật hay giả.
nguồn tunghoanh.com
Nếu như mọi người trước kia đều ra sức vì đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ ngươi lại muốn cưỡi lên đầu bọn ta, tác oai tác quái thì đúng là quá đáng rồi.
Điều kiện của Dương Túc Phong đưa ra làm bọn họ khó tiếp nhận, đó cũng là nguyên nhân trọng yếu bọn họ hôm nay tụ tập ở đây muốn làm cá chết lưới rách với đế quốc Lam Vũ.
Nửa tháng trước, qua nỗ lực của sứ giả bát đạo liên minh, bọn họ cuối cùng cũng được tiếp kiến đại thần ngoại giao Mễ Nặc Tư Lương Cách, nhưng căn bản không cho bọn họ đưa ra điều kiện.

Mễ Nặc Tư Lương Cách nói rõ ràng với bọn họ, vấn đề bát đạo liên minh không có đường thương lượng, đế quốc Lam Vũ sẽ tuyệt đối không tiến hành đàm phán về vấn đề bát đạo liên minh.

Mễ Nặc Tư Lương Cách nói rõ, bát đạo liên minh phải làm 3 điều, bọn họ mới có cơ hội sống sót, đó là các gia tộc của bát đạo liên minh phải từ bỏ quyền lực hiện hữu, vĩnh viễn lùi ra khỏi trung tâm quyền lực của đế quốc Lam Vũ.
đế quốc Lam Vũ sẽ quản lý trực tiếp bát đạo liên minh, hậu nhân của các gia tộc bát đạo liên minh không thể đảm nhận bất kỳ chức vụ gì.
Địa khu bát đạo liên minh phải thi hành pháp điển quân Lam Vũ vô điều kiện, thực hành cải cách chính trị và cải cách đất đai, nếu như phát hiện ra tội lớn, còn phải truy cứu trách nhiệm hình sự của đương sự.
Các gia tộc của bát đạo liên minh khẳng định sẽ không thể chấp nhận được điều kiện như thế, đó khác gì ngươi là cá thịt, mặc cho đế quốc Lam Vũ giết mổ, Dương Túc Phong muốn dày vò các ngươi thế nào thì giày vò.

Nếu chấp hành 3 điều kiện của đế quốc Lam Vũ, tám gia tộc bọn họ hoàn toàn xong đời rồi, gia tộc của bọn họ duy trì được 300 năm rồi, vào 100 năm trước còn ở thời kỳ huy hoàng nhất, dù không dành được độc lập về danh nghĩa, nhưng thực tế không khác bao nhiêu.
Nếu như lúc này muốn bọn họ giao ra quyền lực, lui khỏi chính đàn đại lục Y Lan là điều tuyệt đối không thể.
Nhưng thực sự đối kháng với quân Lam Vũ thì bọn họ không nắm chắc được bao nhiêu, dù sao lần trước ở kinh đô NI Lạc Thần, bọn họ đã được chứng kiến sự lợi hại của quân Lam Vũ rồi.

Khi ấy quân Lam Vũ nhân số chưa nhiều, hiện giờ thì đã binh cường mã tráng rồi, căn bản không phải bọn họ có thể kháng cự được, cho dù chỉ lấy ra sức mạnh thống nhất đại lục Y Vân, thì bát đạo liên minh căn bản không thể kháng cự được.

Bọn họ đúng là rất hối hận, trước kia bọn họ toàn ngồi nhìn thế lực khác tranh đấu với quân Lam Vũ muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng xem ra ngồi nhìn là một sai lầm.
KHi đó toàn bộ người của đại lục Y Lan đáng lẽ phải liên kết chặt chẽ với nhau, cùng đuổi quân Lam Vũ ra biển, giết trừ cái mầm họa này, chỉ có thế bát đạo liên minh hoặc các thế lực khác mới có cơ hội sinh tồn.
Tới mức hiện giờ, bọn họ cảm thấy thật cô độc, quân Lam Vũ đã mạnh tới mức không thể địch lại, cho dù bọn họ có liên hợp với Mã Toa, Y Lan cũng không thể kháng cự lại thế công của quân Lam Vũ.

Ờ, nước Mã Toa thì căn bản không cần tính nữa, bọn chúng đã lo mình còn chẳng xong rồi, nước Y Lan có lẽ còn miễn cưỡng chống đỡ được một khoảng thời gian nữa, nhưng rốt cuộc bọn chúng cũng không có lòng tin lớn lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy quân Lam Vũ đáng sợ. Nhưng thật không may dù quân Lam Vũ có đáng sợ hơn, bọn họ vẫn phải lấy dũng khí để đối kháng, nếu không bọn họ sẽ mất tất cả mọi thứ hiện có.

Có lẽ kết quả chiến bại sẽ rất bi thảm, bọn họ sẽ tan cửa nát nhà, nhưng bọn họ dù sao cũng phải nỗ lực,có lẽ ông trời thấy bọn họ nỗ lực, cho bọn họ một con đường mới, đó là hi vọng duy nhất của bọn họ.
-TÔi đề nghị nhân lúc quân Lam Vũ phải chia binh hai nơi, lập tức xuất binh đánh Kiếm Xuyên đạo, khống chế Ngọc Môn Quan, thuận tiện quay đầu lại thu thập luôn tên tiểu tử Đường Hạc.
Người nói là Tiết Duyên Đà, hắn là nhân vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển điển hình, xa xa nhìn lại trông như một con đại tinh tinh, mà thực sự Cúc Xuyên Liên trong lòng cũng lấy đại tinh tinh ra hình dung hắn.

Tiết Duyên Đà nói rất hào hùng, tựa hồ muốn liều sống chết với quân Lam Vũ một phen, điều này vì hắn không tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của quân Lam Vũ.
Lần trước khi bát đạo liên minh phái người vào kinh, Tiết Duyên Đà đầu óc đơn giản cho rằng đó là việc thừa thãi, chỉ cần Tiết Duyên Đà hắn nắm vững quyền quân chính của Tần Xuyên Đạo, thì bất kể là Đế quốc Đường Xuyên hay quân Lam Vũ cũng không làm gì được hắn.
Cho nên hắn căn bản không phái người vào kinh, quân Lam Vũ lợi hại thế nào hắn chỉ nghe đồn thôi, căn bản không coi trọng.

Cúc Xuyên Liên phải thừa nhận rằng, đôi khi những kẻ đầu óc đơn giản luôn sống thật hạnh phúc, ít nhất chết cũng thống khoái.
Loại người như Tiết Duyên Đà chỉ tới khi bị đạn quân Lam Vũ bắn trúng đầu ngã ngửa ra thì hắn mới ý thức được sự lợi hại của quân Lam Vũ, nếu không ngươi có nói với hắn thế nào cũng phí nước bọt, nói không chừng hắn còn mỉa mai ngươi tham sống sợ chết.
-Đúng, dù sao cũng chết, không đánh cũng chết thì chẳng bằng đánh đi/
Cát La Lộc hùng hổ nói, hắn và Tiết Duyên Đà cùng một bọn, hai tên chủ chiến trong bát đạo liên minh, bọn họ không phải là người Đường tộc thuần chủng, có ngôn ngữ chung với nhau, tuyệt đại đa số tình huống đều thích ăn cánh với nhau,chung sức đối ngoại.
Cát La Lộc nói xong, không đợi người khác trả lời đã quay sang hỏi thẳng La Tư Bá Nhĩ:
-Lão La, ông cảm thấy thế nào?

La Tư Bá Nhĩ cũng không phải người Đường tộc, nhưng lại học tập văn hóa của người Đường tộc, còn luyện được một công phu hàm dưỡng hiếm có, tựa hồ thực sự làm được thái sơn sập xuống cũng không đổi sắc, hắn lấy cho mình một cái tên đường tộc là La Cầu Hàn, nhưng những người ngồi đây đều thích gọi hắn là lão La.
La Tư Bá Nhĩ thông thả nói:
-Tôi nghe theo mọi người, mọi người nói làm gì thì làm đó, quân Lam Vũ khinh người thái quá, cho dù chúng ta nhún nhường cũng không có đường sống, chỉ đánh mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cúc Xuyên Liên cau mày lại, biết rằng hội nghị hôm nay cơ bản đã được định rồi, khai chiến đã là điều chắc chắn, bất kể là Tiết Duyên Đà, Cát La Lộc hay La Tư Bá Nhĩ bọn họ đều không phải là người Đường tộc, đều là dân tộc ngoại lại thích chiến tranh.
CHo dù trải qua 300 năm bị văn hóa Đường dung hòa, nhưng trong họ vẫn chảy dòng máu hiếu chiến, khi bóng tối chiến tranh một lần nữa phủ xuống, lựa chọn kháng cự là điều bọn họ không cần phải suy nghĩ.
Khi xưa Đường Xuyên dấy binh thảo phạt đế quốc Minh Hà, từng mời rất nhiều dân tộc ngoại lai trợ lực, tổ tiên bọn họ chính là đại biểu trong số đó.

Hiện giờ bọn họ ai nấy có lãnh địa riêng, còn có số lượng tương đối tộc nhân dân tộc thiểu số, những người này bình thường không canh tác, mà chuyên tiến hàn huấn luyện quân sự, là quân đội không mặc quân phục.
Bọn họ chính là tinh hoa của quân đội gia tộc, là vốn liếng trước kia bát đạo liên minh dám đối chọi với triều đình Đường Xuyên, hiện giờ ý đồ dùng nó để giãy chết.
Kỳ thực truy cứu nghiêm túc, dù tổ tiên Dương Lam Vũ và Dương Túc Phong, cũng không phải là huyết thống Đường tộc chính tong, mẫu thân của ông ta là nữ tử ngoại tộc bị cướp đoạt.
Đương nhiên hiện giờ Dương Túc Phong là hậu nhân của Dương Lam Vũ hay là hậu nhân của Đường Lãng, đại khái không ai nói rõ được nữa.

3 nhân vật chủ chiến phát biểu ý kiến xong, những người còn lại chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì, có người chẳng cần nhìn ai, cứ im lặng nhìn ngón tay của mình.

La Tư Bá Nhĩ phát biểu ý kiến xong, liếc qua Cúc Xuyên Liên rồi lại nhìn Cúc Xuyên Cao Minh, trong mắt không biết có ý tứ gì, tựa hồ thúc bọn họ mau chóng đưa ra quyết định.
Tổ chức của bát đạo liên minh mặc dù rất lỏng lẻo, Cúc Xuyên Cao Minh không có sức ràng buộc mạnh với các gia tộc khác, nhưng bất kỳ việc gì cũng cần có một lãnh đạo, chuyện đối kháng với quân Lam Vũ, cần Cúc Xuyên Cao Minh tổ chức thống nhất.
Cúc Xuyên Liên sắc mặt có chút kỳ lạ, không dám nhìn La Tư Bá Nhĩ, nếu là trước kia nàng tuyệt đối không có phản ứng này, nhưng từ khi bị Dương Túc Phong hành hạ, nàng trở nên biết điều hơn rất nhiều, không dám kích động như trước nữa.

Lần trước gặp phải tai ương dưới dao của nàng, chính là nhi tử của La Tư Bá Nhĩ, nghe nói tên tiểu tử kia hiện giờ còn chưa thể tự mình đi lại được, thiếu chút nữa làm tổng đốc Tề Xuyên đạo không còn người nối dõi, hiện giờ vẫn hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Chuyện này đúng là ầm ĩ rất lớn, Cúc Xuyên Cao Minh có xin lỗi thế nào cũng không làm dịu được, cuối cùng gia tộc Cúc Xuyên bị ép cắt mất một huyện giàu có nhất cùng với mấy chục vạn nhân khẩu để bồi thường mới làm phong ba lắng xuống.
Bất quá thành kiến của La Tư Bá Nhĩ với gia tộc Cúc Xuyên vẫn rất sâu, thậm chí sâu tới mức muốn Cúc Xuyên Liên tới La Gia làm quả phụ sống.
Nếu như không phải vì uy hiếp của quân Lam Vũ quá lớn, lần này hắn thế nào cũng không tới Cúc Xuyên đạo, cho dù có tới cũng phải mang theo quân tới.

Nhận được ánh mắt của La Tư Bá Nhĩ, Cúc Xuyên Cao Minh đứng dậy, trước tiên nhìn Tiết Duyên Đà và Cát La Lộc, chưng cầu ý kiến của bọn họ.
Hai người đó thống soái binh lực tương đối hùng hậu, trong bát đạo liên minh trừ quân của gia tộc Cúc Xuyên ra, thì xếp tiếp theo là quân của bọn họ.
Chủ lực của quân đội do Tiết Duyên Đà thống lĩnh là 3 vạn người, do Cát La Lộc thống soái là 2 vạn 5 ngàn người, đều là quân đội tinh nhuệ nhất, còn có số lượng kỵ binh tương đối, nếu như tính cả quân đội khác thì quân đội của 2 nhà này gộp lại cũng hơn 10 vạn.
Nếu như bát đạo liên minh thực sự quyết định khai chiến với quân Lam Vũ thì chủ lực sẽ là của 3 đạo Tần, Ngụy, Cúc Xuyên, quân đội còn lại chỉ có tác dụng phụ trợ.

Hai đạo Sở Hàn vốn không có nhiều quân đội lắm, quân đội của Tề Xuyên đạo chỉ có số lượng mà không có chất lượng, quân đội của Triệu Xuyên đạo thì đang nội chiến, không để ý tới quân Lam Vũ nữa.

-Chiến.
Tiết Duyên Đà rống lên thô lỗ, tựa hồ tỏ ý bất mãn với những người xung quanh, ánh mắt lướt qua người bên cạnh có chút khinh bỉ.
Ngồi bên cạnh hắn chính là nữ tổng đốc Chu Phượng Nghi của Hàn Xuyên đạo, là một nữ nhân ít nói, nghe thấy âm thanh thô lỗ của Tiết Duyên Đà, Chu Phượng Nghi căn bản không có biến hóa nào, cứ như không nghe thấy gì hết.
-Chiến.
Cát La Lộc cũng hùng hổ quát lên, sợ thanh thế của mình kém hơn của Tiết Duyên Đà, chỉ luận riêng về thực lực đối địch Ngụy Xuyên đạo là gia tộc Tư Mã bị suy yếu nghiêm trọng, Ngụy Xuyên đạo không còn lo lắng nữa, nên ra sức phát triển quân đội.
-Kỳ thực chúng ta không còn lựa chọn.

La Tư Bá Nhĩ vẫn thong thả nói, giống như rất có tu dưỡng, nhưng mọi người đều biết hắn chẳng phải hạng có tu dưỡng gì, hắn và một nữ nhân trực hệ có quan hệ mờ ám, sớm đã xôn xao cả lên rồi, nhưng người ta sợ uy thế và quyền lực của hắn, không dám trỉ chích sự vô sỉ đó trước mặt hắn mà thôi/
Tề Xuyên đạo thực lực kinh tế ở mức trung bình của bát đạo liên minh, cơ sở nông nghiệp rất tốt, số lượng quân đội mặc dù cũng có 4-5 vạn, nhưng sức chiến đấu bình thường, không so được với quân đội dân tộc thiểu số của đám Tiết Duyên Đà.

Nếu như chiến tranh lần này là do gia tộc Cúc Xuyên chỉ huy tổng thể, hắn chắc chắn sẽ an bài quân đội của Tề Xuyên đạo phụ trách công tác hậu cần là chủ yếu, nhiều nhất là thủ thành, đó là cực hạn của bọn họ rồi.
-Hay là mọi người từng nhà đều bày tỏ thái độ đi, xem là nên hòa hay nên đánh đây. Dù sao hôm nay Triệu gia không tới, chúng ta chúng ta vừa vặn có 7 người, là số lẻ chỉ cần 4 nhà tán thành là được, chúng ta chấp hành theo số đông.
Đại khái thấy Cúc Xuyên Cao Minh quá lề mề, không đủ quyết đoán đấu tranh, La Tư Bá Nhĩ vội nói ngay, cái hội nghị liên tịch này mới mở chưa tới nửa canh giờ, hắn đã ngồi không yên rồi.

-Ta tán thành. Nghĩ nhiều thế làm gì, muốn đánh thì thống khoái đi. Muốn hàng cũng thống khoái đi.
Tiết Duyên Đà cũng phụ họa theo, hắn cố ý đứng lên vỗ ngực bồm bộp nhìn mọi người xung quanh, nhất là nhìn Chu Phượng Nghi.
Nói thực hắn cảm thấy hội nghị hôm nay không ngờ có tới 2 nữ nhân xuất hiện, thực sự là quá xúi quẩy, nữ nhân đánh trận được hay sao?
Cúc Xuyên Cao Minh khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt tất cả những người bên cạnh trong phòng nghị sự, chậm rãi nói:

-Vậy ta hỏi từng nhà vậy, rốt cuộc là nên đánh hay nên hòa, mong mọi người mau chóng đưa ra quyết định, ý kiến của Hàn Xuyên đạo là gì?
-Tôi vẫn đề nghị tiếp tục đàm phán, gắng sức tranh thủ điều kiện có lợi, ngoài ta tôi coh rằng quân Lam Vũ sẽ không cắt nguồn nước của sông Duy Tư, chúng ta hoàn toàn không cần vương vấn về vấn đề này, Dương Túc Phong muốn làm khó cho những địa chủ quý tộc chúng ta sẽ không làm khó cho dân thường.

Chu Phượng Nghi từ tốn nói, không chút nóng vội nào, với phần tử hiếu chiến như Tiết Duyên Đà và Cát La Lộc,cô không để vào mắt, vừa rồi người chỉ lặng lẽ nhìn ngón tay của mình chính là cô.
Trong bát đạo liên minh chỉ có Chu Phượng Nghi là nữ tổng đốc duy nhất, đương nhiên nữ tổng đốc là danh xưng chốn riêng tư thôi, tổng đốc trên danh nghĩa của Hàn Xuyên đạo vẫn là trượng phu của cô.

Bất quá trượng phu của cô căn bản không để ý tới công việc, suốt ngày chỉ lo chơi bời với tiểu thiếp, chuyện lớn nhỏ của Hàn Xuyên đạo do phu nhân của mình quyết định, thế là cô thành tổng đốc thực sực của Hàn Xuyên đạo, ví như hội nghị này cũng không ngoại lệ.

Hàn Xuyên đạo có thực lực nhỏ nhất, địa phương của nó cũng là vùng núi, đất cằn dân khó, bình thường muốn tích trữ lương thực cũng khó, quân số không vượt quá 1 vạn người, tranh bị và huấn luyện đều rất tệ, còn nói đánh trận thì khỏi nói.
Thứ duy nhất có giá trị của Hàn XUyên đạo là mỏ sắt và thợ sắt nhiều, có lợi cho rèn luyện vũ khí phục khôi cho quân đội, nhưng bậy giờ mọi người đều dùng súng rồi, thợ rèn tựa hồ không được chú trọng nữa.
Cô trông không được xinh đẹp lắm, trừ lão công của cô ra, đại khái không người nào thích cô, nhưng Chu Phượng Nghi có thể nắm chắc thế cục của Hàn Xuyên đạo, khẳng định là nữ cường nhân rồi.

Có người muốn thông qua thủ đoạn mua chuộc lôi kéo thuộc hạ của cô, nhưng mau chóng bị nhìn ra, nhân vật đo bị thanh trừ không thương xót.
Cuối cùng người của bát đạo liên minh đều hiểu, muốn thông tính Hàn Xuyên đạo chỉ có thông qua chiến tranh mới có được.
Nhưng nếu dùng vũ lực lại có chút được chẳng bằng mất, địa phương nghèo khó, chó ăn đá gà ăn sỏi đó có đáng dùng binh không?

Huống chi nhiều người trong hội nghị liên tịch như vậy có để yên cho người khác dùng vũ lực vói Hàn Xuyên đạo sao?
-Được, vậy cô tán thành đàm phán hòa bình, Thượng Quan huynh đệ, Yến Xuyên đạo các vị thì thế nào?

Cúc Xuyên Cao Minh không bày tỏ ý kiến gì, không trách Chu Phượng Nghi có ý kiến bất đồng, dù sao ý kiến của Hàn Xuyên đạo không cần để ý lắm, trong các thế lực của bát đạo liên minh, Hàn Xuyên đạo có thể hoàn toàn bỏ qua.

Nguồn: tunghoanh.com/giang-son-nhu-thu-da-kieu/quyen-1-chuong-426-2-Smqaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận