Giao Thiên Đỉnh Chương 19


Chương 19
Dương Thế Tôn phá Thập Nhân Can Dương Cần độ lượng tha Điền Phương

- Các hạ là ai?

Dù chỉ một người quát hỏi nhưng ngay lập tức lại có thêm ba bốn nhân vật nữa cũng bất thần xuất hiện đứng cạnh người vừa hỏi.

Nhân vật bị quát hỏi vẫn điềm nhiên đứng yên, để bắn xạ đôi mục quang loang loáng nhìn thêm nữa toàn bộ những nhân vật đã hoặc đang bất thần xuất hiện, từ một diện mạo được che kín bằng một vuông lụa sẫm màu, hiệp với không gian tối sầm do màn đêm đã buông xuống khá dầy.

Có tất cả mười một nhân vật xuất hiện. Người thứ mười mặc dù xuất hiện sau cùng nhưng lại có tiếng nói quyết định:



- Tôn giá mau xưng danh. Bằng không, cho dù biết tôn giáo không phải tiểu tử Dương Cần đang được bổn nhân cùng thuộc hạ truy lùng, thì bằng thái độ ngạo mạn ương bướng, bổn nhân đoan quyết tôn giá khó sống thọ hết đêm nay.

Nhân vật che kín chân diện lúc này mới lên tiếng cao ngạo:

- Ngươi là ai? Liệu đủ tư cách hỏi tính danh ta không?

Nhân vật thủ lãnh của nhóm mười một người liền ngoác miệng cười vang:

- Quả nhiên tôn giá đã đến số chết. Vì đến cả bổn nhân uy danh lẫy lừng là Điền Phương, thiếu viện chủ Cửu U viện tôn giá cũng không biết. Này, nếu ngoan ngoãn tự phơi bày diện mạo và xưng danh, tôn giá sẽ được bổn nhân ban cho cái chết toàn thây. Ha ha…

Nhân vật che diện mạo vẫn cứ cao ngạo:

- Điền Phương? Cửu U viện? Cửu U viện, ta có nghe, riêng ngươi thì không. Cút đi. Trừ phi ngươi dám tự nhận ngươi là cao thủ đệ nhất Cửu U viện, trên cả Tống Thanh Đạt.

Điền Phương rúng động lùi lại, giương mắt nhìn lom lom nhân vật che kín diện mạo:

- Dương Thế Tôn? Tôn giá là Dương Thế Tôn?

Dương Thế Tôn xua tay tỏ vẻ khinh khỉnh:

- Thái độ của ngươi thật đáng chán. Cút đi, vì ngươi dù bây giờ có muốn nói thế nào đi nữa vẫn không thể khiến ta tin ngươi là Cửu U đệ nhất cao thủ. Nhớ xua luôn lũ vô dụng cùng đi. Hãy mau đi cho khuất mắt ta.

Điền Phương lấy trấn tĩnh thật nhanh:

- Vị tất Điền Phương này hoàn toàn vô dụng như tôn giá xem thường. Trái lại, chính đêm nay tôn giá sẽ là thần long sa vũng cạn và quả quyết thế nào cũng mất mạng vì lũ vô dụng này. Đại Giáp đâu? Mệnh lệnh bây giờ đành thay đổi, hãy dốc toàn lực và cho tôn giá đây biết Thập Nhân Can bọn ngươi lợi hại như thế nào. Thực hiện đi.

Một trong mười nhân vật nãy giờ luôn đứng yên chợt có phản ứng, chứng tỏ y là Đại Giáp:

- Xin tuân lệnh chủ nhân.

Và Đại Giáp vẫy tay, vừa dùng thu lệnh vừa ra lệnh cho đồng bọn:

- Khai trận. Quyết tâm diệt địch nhân.

Đồng bọn của Đại Giáp gồm những chín người. Vì thế tất cả chính đều rập ràng phát lên tiếng hô vang động:

- Quyết diệt địch nhân!

Dương Thế Tôn điềm đạm tọa thị, gật đầu khen Thập Nhân Can:

- Khí thế quả có thể bức người. Hóa ra Điền Phương ngươi toan dựa vào Thập Nhân Can để thực hiện câu chuyện đêm nay sẽ khiến Dương Thế Tôn ta mất mạng? Hãy cứ để đấy, chờ xem cách đối phó này của ngươi có hiệu quả hay không. Nhưng riêng ngươi, không lẽ ta để cho ngươi ung dung đứng ngoài tọa sơn quan hổ đấu? Điều đó thật bất công. Vì thế ta muốn ngươi cũng nên nếm chút lợi hại. Xem đây. Ha ha…

Dương Thế Tôn như hóa thành cơn cuồng phong thần tốc cuộn ào đến Điền Phương một đợt sóng kình uy mãnh.

“Ào…”

Điền Phương thất kinh hồn vía, vừa loạng choạng nhảy lùi vừa gào thất thanh:

- Đại Giáp! Phát trận! Mau! Ối… nguy mất!

Đúng là nguy cho Điền Phương thật.

“Bùng…”

Điền Phương bị chấn bay thật xa, khiến cho lúc Dương Thế Tôn bắt đầu bị Thập Nhân Can vây hãm thì Điền Phương đã hoàn toàn mất dạng.

Đại Giáp cho phát động nhanh thế trận:

- Trường Xà trận, Đệ Nhất Kích. Đánh!

Mười người nối đuôi nhau với một mình Đại Giáp đứng đầu. Tất cả đều trút dồn nội lực vào một mình Đại Giáp. Vì thế chỉ có một mình Đại Giáp dốc lực phát thành chiêu.

“Vù…”

Dương Thế Tôn biến mất. Nhưng khi xuất hiện thì vì đứng ngay phía sau Đại Giáp nên Dương Thế Tôn thần tốc quật đủ chín kình vào chín nhân vật đang dồn lực cho Đại Giáp. Mỗi người nhân một kình, bắt đầu từ nhân vật đứng kế cận Đại Giáp cho đến tận nhân vật đứng sau cùng.

“Bung bung bung…”

Trường Xà Trận tan vỡ, chỉ là do mười người hợp trận đã bị phân khai thành mười hướng.

Đại Giáp bối rối quay lại:

- Địch nhân quá lợi hại. Mau diễn khai Tứ Tượng Lục Hợp.

Cả mười người rùng rùng chuyển động, làm cho Dương Thế Tôn nhất thời chỉ biết đứng yên và nhìn, miệng thì lẩm bẩm:

- Thập Nhân Can nếu chỉ thế nào thì nào có gì lợi hại. Bởi biến hóa tuy nhiều nhưng vì thế càng lộ nhiều sơ hở. Đủ hiểu chủ nhân của Thập Nhân Can dù có là Điền Phương hay là ai chăng nữa vẫn không xứng đáng là đối thủ của Dương Thế Tôn ta.

Lập tức có tiếng quát đanh gọn vang đến:

- Ngưng lại mau, Đại Giáp. Thật không ngờ bao tâm huyết của ta đều bị bọn vô dụng các ngươi phá hỏng tất cả.

Đại Giáp sợ hãi cúi đầu, chỉ dám len lén nhìn một nhân vật cũng che kín chân diện vừa xuất hiện:

- Thuộc hạ đã lo ngại điều này từ trước. Vì tự hiểu bản thân khó đáp ứng việc thay thế cương vị của một Đại Giáp đích thực.

Nhân vật mới đến liền xua tay:

- Lui đi, dẫn cả lũ cùng lui. Và khi gặp Điền Phương, nhớ bảo y, điều ta cần là sự thành tâm. Lẽ ra y phải giao cho ta một Thập Nhân Can thật dũng mãnh và đầy uy lực. Chứ ta cần gì một lũ vô dụng bọn ngươi không giống chút nào với lời huênh hoang chính miệng y đã khoa trương với ta. Lui!

Dương Thế Tôn hừ lạt:

- Hóa ra còn một Thập Nhân Can khác, lợi hại hơn?

Nhân vật mới đến liền cười khẩy:

- Không sao. Tuy tiểu tử họ Điền dám qua mặt, chỉ giao cho ta một lũ vô dụng, nhưng ta quyết chắc nếu gặp phải Thập Nhân Can đích thực, đã được đào luyện theo đúng những gì ta từng điềm chỉ, ngươi dù có là Dương Thế Tôn thật sự cũng vị tất đối phó nổi.

Dương Thế Tôn gật gù:

- Điềm chỉ cho Cửu U, Thiên La nhị viện cách đào luyện Thập Nhân Can, nếu ta hiểu không sai thì từ lâu ngươi là kẻ đứng đằng sau cái gọi là liên minh?

Nhân vật nọ động tâm:

- Sao ngươi chỉ nhắc đến Cửu U, Thiên La? Trong khi ai ai cũng biết thuở đầu của liên minh chỉ là Cửu U, Địa Tuyệt, sau đó mới có thêm Thiên La do tiện nhân Trác Bách Hoa đột ngột thảm tử?

Dương Thế Tôn phá lên cười:

- Mười hai năm ta ẩn tích giang hồ, nhưng đâu vì thế mà bảo ta không hay biết chút nào từng động tĩnh võ lâm? Thiên La liên minh Cửu U, ẩn tình này nếu ta không tỏ tường thì làm sao biết đấy chỉ là một âm mưu? Và kỳ thực, đúng như ngươi vừa nói, khắp võ lâm ai ai cũng biết Cửu U liên minh Địa Tuyệt. Vì thế sẽ không ai am hiểu Thiên La viện vì sao chợt mất đi viện chủ để sau đó đúng như dụng ý, liên minh Địa Tuyệt, Cửu U, lại có thêm Thiên La. Dày công sắp đặt như thế, bản lãnh như Tống Thanh Đạt hoặc Nam Cung Hoàng là vô năng. Vậy ngươi là ai? Đã dám có âm mưu thao túng tam viện vậy liệu có đủ đởm lược xưng danh chăng? Ha ha…

Nhân vật nọ quắc mắt:

- Ngươi không phải Dương Thế Tôn? Ta quả quyết như thế.

Dương Thế Tôn cười mũi:

- Ta cũng quả quyết ngươi không bao giờ dám xưng danh. Dù vậy ta vẫn có cách để khiến ngươi tự bộc lộ chân tướng.

Nhân vật nọ chợt lùi lại một bước:

- Ngươi muốn động thủ?

Dương Thế Tôn tiến lên một bước:

- Phế thuyết. Vì bình sinh Dương Thế Tôn chỉ động thủ với những nhân vật hữu danh. Còn đối với ngươi, hừ, ta chỉ không ưa thái độ thập thò lén lút, muốn giương danh thiên hạ, muốn độc bá võ lâm, nhưng lại không dám chường mặt thật ra như ngươi.

Nhân vật nọ lùi lại mãi:

- Thế còn ngươi, sao không chường mặt thật?

Dương Thế Tôn lập tức tiến lên theo:

- Diện mạo ta bị hủy và dĩ nhiên có nguyên do bị hủy. Nhưng, đó là chuyện của ta, tất sẽ có duy nhất một nhân vật phải lãnh chịu hậu quả đối với việc diện mạo ta bị hủy.

Nhân vật nọ chợt đảo mắt xoay tròn:

- Có thật chăng? Hay đó chỉ là cớ do ngươi cố ý bịa? Vì ta không nghĩ kẻ nào đó dù có bản lãnh phá hủy diện mạo ngươi nhưng lại quá từ tâm không hạ thủ đoạt mạng ngươi.

Dương Thế Tôn cũng lập tức xoay đảo đôi tròng mắt:

- Vì không đủ bản lãnh diện đối diện hạ thủ nên kẻ đó chỉ có thể lén lút ám toán và đạt kết quả chỉ ngần này. Nhưng ngươi sao quá quan tâm đến chuyện đó? Trừ phi chính ngươi mười hai năm trước đã lẻn dùng độc muốn hại mạng ta và nay vì phát hiện chuyện bất thành nên quan tâm và hối hận?

Nhân vật nọ bật cười:

- Hoang đường. Những lời của ngươi toàn là từ hoang đường. Đủ hiểu ngươi chỉ là kẻ mạo nhận Dương Thế Tôn. Và thêm một bằng cớ nữa là ngươi không nhận biết ta qua thanh âm đã từng nghe. Ha ha…

Dương Thế Tôn rúng động:

- Ta từng nghe thanh âm của ngươi? Có nghĩa là giữa ta với ngươi từng có lần hội ngộ? Nhưng phàm những ai từng cùng ta hội ngộ thì họ vì từng chiến bại nên không thể không động thủ ngay khi được nghe, thừa nhận ta chính là Dương Thế Tôn. Họ tin hay không thì cũng động thủ, chỉ vì ba chữ Dương Thế Tôn. Không như ngươi, thái độ tuy lo lắng và hoang mang nửa tin nửa ngờ nhưng thủy chung vẫn chưa dám động thủ. Vì sao? Huống hồ ngươi bảo đã cùng ta hội ngộ. Trừ phi. Trừ phi ngươi chính là…

Nhân vật nọ vội vã bật lao vào Dương Thế Tôn với tiếng gầm cực lớn:

- Ai bảo ta không dám động thủ, cho dù ngươi có là Dương Thế Tôn đi nữa? Hãy xem đây!

“Ào…”

Dương Thế Tôn dịch tránh, miệng vẫn tiếp tục phát thoại và đoán:

- Ngươi là kẻ đã từng cứu ta? Và cứu thì cứu nhưng bây giờ cũng chính ngươi lại không dám nhận là đã cứu ta? Vì sao chứ? Vì sao chứ?

Nhân vật nọ hùng hổ tìm cách tiến áp Dương Thế Tôn:

- Nói nhảm. Ta cứu ngươi khi nào? Đỡ!

“Vù…”

Dương Thế Tôn lần này xuất thủ:

- Phải hay không ta sẽ biết ngay. Đỡ!

“Bung bung bung…”

Cả hai cùng lùi sau hàng loạt nhiễu tiếng cạm kình liên tiếp vang lên. Và nhân vật nọ lại lướt đến:

- Nhu Phong Thập Bát Lộ? Sao ngươi cũng biết sở học này của Dương Thế Tôn?

“Vù…”

Dương Thế Tôn cũng thần tốc xuất lực đối phó, quyết không chịu kém:

- Vì ta chính thật là Dương Thế Tôn. Ngươi từng cứu ta, lẽ ra tự ngươi phải biết rõ điều này hơn ai hết. Hay ngươi không nhận vì đã quyết chắc Dương Thế Tôn ta phải chết? Có phải thế không? Hả? Đỡ!

“Bung bung bung…”

Dương Thế Tôn cứ thế, càng động nộ thì càng dốc toàn lực xuất chiêu:

- Vì sao ngươi biết chắc ta phải chết? Nói!

“Vù… Vù…”

Nhân vật nọ đột ngột xoay người bỏ chạy. Và Dương Thế Tôn vừa động thân bám theo thì nhân vật nọ chợt xoay phắt lại và hất mạnh hữu thủ.

- Dương Thế Tôn, ngươi tự ý tìm chết.

Từ tay nhân vật nọ liền bung ra một quầng vân vu mù mịt.

“Rào…"”

Dương Thế Tôn lập tức khựng lại và gào thất thanh:

- Chất độc? A… a…

Bị trúng độc, Dương Thế Tôn khuỵu ngay xuống và nằm bất động mãi.

Quầng vân vụ tan dần, chỉ còn lại bóng đêm với một mình Dương Thế Tôn nằm bất động.

Lâu thật lâu, vì không gian xung quanh quá tĩnh lặng nên tiếng côn trùng rả rích kêu trong đêm giờ mới có cơ hội bật lên rõ mồn một.

Dương Thế Tôn vẫn nằm. Nhưng nửa canh giờ sau toàn thân Dương Thế Tôn bắt đầu có dấu hiệu nhích động, sau đó từ từ tự ngồi dậy.

Dương Thế Tôn ngồi xếp bằng theo thế tọa công.

- Sao y không nhân đó quay lại hạ thủ ta? A… cũng may, vì nếu y quay lại, ta e khó thoát. Làm gì còn cơ hội tự vận công trục độc như bao lâu nay ta vẫn tiến hành?

Xung quanh vẫn yên tĩnh, tiếng côn trùng dù có bị lời lẩm bẩm vừa rồi của Dương Thế Tôn làm cho gián đoạn thì lúc này lại được dịp rỉ rả vang lên khiến đêm trường thêm buồn thê thiết.

Có lẽ do chợt mang tâm trạng buồn, vì ngoại cảnh chi phối chăng, nên Dương Thế Tôn thảm não đứng lên, bước đi từng bước chậm.

Đến một lúc, Dương Thế Tôn vụt thở hắt ra và tự tay cởi bỏ khăn che mặt, để lộ một diện mạo anh tuấn.

- Hắn là ai? Gian ngoa quỷ quyệt như hắn quả là thiên hạ chẳng ai bằng. Đến cả việc ta giả vờ trúng độc cũng không thể lừa được hắn quay lại. Hắn là ai?

Với thân phận bây giờ không còn là Dương Thế Tôn nữa, Dương Cần xăm xăm di chuyển theo cách thức chỉ bản thân biết và bất thần đối diện với Điền Phương đang tái nhợt thần sắc và càng thêm động dung khi bất ngờ chạm mặt Dương Cần. Điền Phương đứng bật lên thật nhanh:

- Ngươi là…

Dương Cần cười nụ:

- Là Điền huynh đấy ư? Đệ đang án trong trận tuy có nghe biến động nhưng không ngờ người nhập trận là Điền huynh. Cam thất lễ vì để Điền huynh bị hãm trong trận khá lâu.

Điền Phương nhìn quanh:

- Ngươi là… Dương Cần? Đây là trận do ngươi lập? Có đúng ngươi là Dương Cần qua việc đang tìm cách bảo toàn sinh mạng cho… cho mụ Quỷ Diêm La?

Dương Cần thoáng nhăn mặt:

- Lẽ nào Điền huynh không nhận ra đệ thật sao? Đệ thì lúc nào cũng luôn nhớ đến Điền huynh. Nhớ nhất là lúc đệ cùng phu nhân Trác viện chủ rơi xuống vực. Mà này, vì nhắc đến Quỷ Diêm La, có thật Điền huynh chính là nhân vật vẫn quyết liệt truy đuổi Quỷ Diêm La và còn thêm một nhân vật nữa?

Điền Phương quá chấn động, toan lùi lại, chợt thất kinh khi nghe Dương Cần từ tốn bảo:

- Ấy, đừng lùi. Kẻo trận lại biến đổi và nhỡ đệ không có cách nào tìm lại được Điền huynh thì sao?

Điền Phương nuốt nước bọt:

- Ta chỉ truy đuổi mỗi một mụ Quỷ Diêm La. Nếu có thêm nhân vật nào nữa thì hoàn toàn ngoài chủ ý của ta.

Dương Cần gật đầu:

- Đệ cũng nghĩ vậy. Vì thế thay vì nhìn thấy là hạ thủ Điền huynh ngay như để đã thẳng tay hạ sát kết liễu nhị ác, đệ lại muốn hỏi rõ Điền huynh cho minh bạch. Bây giờ thì rõ rồi, hay là đệ phóng thích cho Điền huynh?

Điền Phương vụt trợn mắt:

- Đừng tỏ ra thương hại ta. Huống hồ ta thừa biết ngươi không dễ gì phóng thích. Nói đi, ngươi muốn giở trò gì ở Điền Phương này?

Dương Cần tấm tắc khen:

- Quả nhiên có cơ trí, thoạt nghe nhị ác bị kết liễu, Điền huynh lập tức hiểu ngay đệ không phải hạng lúc nào cũng có từ tâm. Nếu vậy càng dễ cho hai chúng ta thương lượng. Điền huynh sẽ sống nếu ưng thuận giúp đệ một việc.

Điền Phương lại nuốt nước bọt:

- Ngươi muốn ta giúp điều gì?

Dương Cần xoay lưng bước đi:

- Phiền Điền huynh cùng đệ đến một chỗ khác thuận tiện hơn. Nhớ đừng đi sai so với những dấu chân của đệ.

Điền Phương miễn cưỡng bước theo, vì thế luôn dõi mắt lo lắng nhìn quanh.

Chợt Điền Phương nghe Dương Cần vừa đi vừa hỏi với lại:

- Điền huynh mong tìm ai? Hay Điền huynh không chỉ đến một mình?

Điền Phương len lén đưa cao một cánh tay:

- Kỳ thực cùng đi với ta còn có nhiều thuộc hạ. Liệu có thể chúng đang chịu chung số phận như ta?

Dương Cần vẫn vừa đi vừa đáp lời:

- Đệ chưa thấy. Nhưng nếu chúng vô tình sa vào trận, Điền huynh yên tâm, vì thế nào đệ cũng cho chúng cùng Điền huynh gặp lại.

Điền Phương quật một kình tận lực vào hậu tâm Dương Cần.

- Ta chỉ yên tâm khi ngươi chết.

“Bùng.”

Dương Cần bình thản quay lại, lắc đầu nhìn Điền Phương:

- Điền huynh thật kém trí nhớ. Há quên rằng đệ có tấm thân đao thương bất nhập hay sao? Đừng lập lại như thế nữa. Kẻo đệ bị khích nộ thì chuyện nhờ Điền huynh giúp e sẽ không cần nữa.

Điền Phương tái mặt, đành vờ cười:

- Chỉ vì ta chưa tin chắc ngươi có đúng là Dương Cần hay không nên đành liều thử. Quả nhiên chính là ngươi với tấm thân đao thương bất nhập.

Nhưng bất chợt Điền Phương lại hất vào giữa mặt Dương Cần một nắm vân vụ:

- Nhưng ngươi liệu có thể…

Dương Cần thổi phù một cái, làm nắm vân vụ tan loãng:

- Đến Thất Hồn Tán trước kia còn chưa làm đệ lu mờ ý trí, không lẽ Điền huynh lại vẫn quên điều đó? Hoặc giả đây cũng chỉ là cách thử để Điền huynh tin thật chắc, rằng đệ chính là Dương Cần? Nếu vậy, có lẽ đệ cũng nên thử cho Điền huynh biết, có thật chính tay đệ đã kết liễu nhị ác hay không? Xem đây!

Điền Phương kêu thất thanh:

- Không cần, không cần. Và bây giờ ta thật sự tin đệ chính là Dương Cần, không giả dù chỉ phần nhỏ. Đồng thời bản lãnh của đệ quả thật đã tinh tiến hơn xưa bội phần. Có lẽ Trác viện chủ cũng thế?

Dương Cần động tâm, chú mục nhìn vào sắc diện của Điền Phương một lúc sau bảo:

- Lần đó có một nhân vật đã mạo hiểm xuống tận đáy vực để tìm đệ cùng phu nhân. Đệ tin quyết kể cả Điền huynh lẫn nhất ma tam viện đều không hay biết chuyện này. Thôi, vì Điền huynh không biết nên đệ không cần hỏi làm gì. Chúng ta đi tiếp.

Tuy đi trước dẫn lối nhưng Dương Cần chợt tủm tỉm vì nghe từ phía sau có tiếng Điền Phương lầu bầu:

- Không lẽ lại là lão? Hừ, hóa ra không lúc nào lão lại không giám sát tam viện.

Dương Cần bật hỏi:

- Điền huynh đang nói về ai?

Điền Phương chối bỏ ngay:

- Không có. Ta đâu nói đến ai?

Dương Cần gật đầu và chợt hất hàm:

- Đến rồi. Họ đây rồi.

Vừa nhìn thấy Dương Cần, Tiểu Chân bật dậy ngay:

- Sao nhị ca mãi bây giờ mới quay về? Còn ai đây, nhị ca?

Dương Cần đang lén quan sát Điền Phương, chỉ thấy Điền Phương không những nhìn Tiểu Chân mà cũng nhìn Quỷ Diêm La bằng ánh mắt sợ hãi. Dương Cần chợt hỏi:

- Điền huynh có nhận biết Tiểu Chân không?

Điền Phương thở dài:

- Liễu Tuyết Thanh có lần đưa nàng đến gặp ta. Chỉ tiếc, nàng vì quá ngớ ngẩn, khiến ta muốn giúp cũng không làm cho Thanh muội toại nguyện.

Dương Cần động nộ:

- Chớ nói dối. Thế không phải chính ngươi vì phục Thất Hồn Tán quá độ, khiến Tiểu Chân nhận chịu hậu quả như thế này sao?

Tiểu Chân bị tiếng quát của Dương Cần làm cho khiếp đảm:

- Nhị ca đừng quát y. Muội sợ nhất những tiếng quát như thế.

Điền Phương cũng kinh tâm động phách:

- Ta không nói dối ngươi. Và nếu ngươi bảo ta giúp nàng hồi phục, ta bất lực đấy.

Quỷ Diêm La chợt lắc đầu, kéo Tiểu Chân vào lòng:

- Đừng sợ hãi nhị ca, cũng đừng vì thế mà giận hài tử. Nhị ca chỉ muốn mọi điều tốt cho hài tử thôi.

Và vẫn giữ Tiểu Chân nép vào lòng, Quỷ Diêm La giải thích với Dương Cần:

- Tuy thoạt tiên, lúc Liễu Tuyết Thanh đưa đến chỗ gã họ Điền, Tiểu Chân đã ngơ ngẩn thế này, nhưng sau đó vì luân phiên bị nhị ác, nhị yêu gây khiếp hãi, Tiểu Chân càng thêm đả kích nhiều hơn. Còn y…

Quỷ Diêm La khinh khỉnh nhìn qua Điền Phương:

- Đó là lúc sư đồ y lo lấy lòng tất cả bọn ta, y dù có tâm địa tà tâm cũng không dám đối đầu hoặc gây bất bình cho nhị yêu, nhị ác. Tuy vậy, nói như thế không phải y không có lỗi. Trái lại sư đồ y dù biết vẫn để mặc Tiểu Chân khốn khổ đủ điều. Nếu không có ta, vị tất Tiểu Chân còn nguyên vẹn. Sau cùng, cũng là y nghĩ kế mưu hại ta. Và sau khi biết ta dù mất hết võ công vẫn có cách đưa Tiểu Chân cùng đi, chính y đã đốc thúc việc truy đuổi. Ngươi không phủ nhận chứ, Điền Phương.

Điền Phương nhăn khổ nhăn sở:

- Nhưng lệnh đồ Lục Thân nào do tiểu điệt sát hại, cớ sao lão cô cô cứ luôn để tâm giận và hễ mở miệng là đe dọa lấy mạng tiểu điệt?

Quỷ Diêm La nạt:

- Câm miệng! Lục Thân là tự ngươi cầu cạnh, bảo cần có y nên ta mới ưng thuận cho theo ngươi. Vậy tung tích của Lục Thân nếu không hỏi ngươi thì ta biết hỏi ai?

Điền Phương chối đây đẩy:

- Lục thân không do tiểu điệt hạ thủ. Đó là sự thật.

Quỷ Diêm La hỏi Dương Cần:

- Có thể ngươi biết ai là hung thủ đã khiến tệ đồ từ dạo đó hoàn toàn tuyệt tích?

Dương Cần lắc đầu:

- Tại hạ không tận mắt mục kích. Kể cả lúc lệnh đồ gắng gượng trăn trối đôi điều, tại hạ cũng không nghe đề cập đến ai là hung thủ.

Quỷ Diêm La tái mặt:

- Lục Thân trăn trối thế nào?

Dương Cần thuật lại:

- Lệnh đồ nhờ nhắn với sư phụ, tức là tôn giá, rằng nhị viện liên minh là có dã tâm, sẽ không buông tha cho bất kỳ ai biết rõ mưu đồ của họ. Sau đó lệnh đồ còn trao cho tại hạ Hỏa Khí Diêm La Cầu. Cũng nhờ nhìn quen mắt nên tại hạ dễ dàng nhận biết tôn giá là ai.

Điền Phương vụt kêu:

- Có thể do Liễu Tuyết Thanh hạ thủ chăng?

Quỷ Diêm La nạt ngang:

- Ngươi đừng nhân cớ này nọ tìm cách chạy tội. Huống hồ Liễu Tuyết Thanh là đệ tử Thiên La viện, không liên quan đến việc ta giao Lục Thân cho nhị viện liên minh lúc đó là Cửu U, Địa Tuyệt. Ta…

Chợt Tiểu Chân cựa quậy không yên trong lòng Quỷ Diêm La:

- Liễu cô cô! Liễu cô cô…

Dương Cần động tâm, hỏi Quỷ Diêm La:

- Vì sao Tiểu Chân ray rức không yên tâm mỗi khi nghe nhắc đến Liễu Tuyết Thanh?

Quỷ Diêm La thở dài:

- Ta thật không rõ Liễu Tuyết Thanh có quan hệ thế nào với Tiểu Chân bị như thế này. Có khi cả hai vì là cô điệt, Liễu Tuyết Thanh lo cho Tiểu Chân chu đáo khiến Tiểu Chân xao xuyến và nôn nao mỗi khi nhắc đến chăng?

Điền Phương chợt nguyện ý góp tiếng:

- Tâm địa của Thanh muội luôn sắt đá. Thật khó tin vì thâm tình cô điệt cốt nhục chợt khiến Tiểu Chân có phần lo sợ mỗi khi nghe nhắc đến tên ả.

Dương Cần quyết tìm hiểu thật minh bạch:

- Ý ngươi muốn nói cũng có khi Tiểu Chân bị thế này là do Liễu Tuyết Thanh? Sau vì không cam lòng, và nhất là hối hận nên Liễu Tuyết Thanh đưa đến, hy vọng ngươi có cách giúp Tiểu Chân khôi phục?

Điền Phương đảo láo liên tròng mắt:

- Ta rất hiểu ả. Người sắt đá như ả làm gì biết hối hận.

Dương Cần gắt:

- Ta không cần nghe bình phẩm. Cứ sự việc thế nào thì ngươi nói thế ấy, hoặc qua đó ngươi cho biết nhận định của ngươi. Đừng để những 32ca ịnh kiến xưa cũ làm cho sai lệch.

Điền Phương tuy sợ nhưng hậm hực:

- Đúng là ả vì quá lo lắng nên có đưa Tiểu Chân đến chỗ ta. Tuy nhiên, ta dám nhận định và bình phẩm như thế chỉ vì ả hầu như làm ngơ, không lý gì đến chuyện nhị ác, nhị yêu cứ luôn luôn khuấy rối, muốn cưỡng nhục Tiểu Chân.

Dương Cần cau mày ngẫm nghĩ: “Lẽ nào Thanh tỷ lại tỏ ra quá lơ là với Tiểu Chân như thế? Trừ phi vì nguyên nhân khác, khiến Thanh tỷ dù muốn cũng không dám tỏ ra mặt mối quan tâm.”

Quỷ Diêm La gật gù:

- Liễu Tuyết Thanh lúc quay lại là kể như cam chịu sự kềm tỏa của Cửu U, Địa Tuyệt. Rất có thể vì thế ả dù quan tâm cũng không dám lộ liễu.

Dương Cần đắc ý nhìn Điền Phương:

- Ý ta muốn đề cập một nguyên nhân như thế, ngươi thừa nhận chứ?

Điền Phương tái mặt:

- Nhưng ta vẫn bảo lưu ý của ta. Còn tin hay không đó là quyền của ngươi. Đồng thời muốn định đoạt ta như thế nào tùy ý. Ta vì biết phải chết hà tất hạ mình van xin ngươi.

Dương Cần nhìn Quỷ Diêm La:

- Tôn giá có muốn sau này tự tay báo thù cho lệnh đồ?

Quỷ Diêm La hiểu ý hỏi:

- Ngươi muốn ta tha cho y? Tuy mạo hiểm nhưng kỳ thực ta lại muốn như thế. Vì sau này nếu có thể minh bạch tệ đồ là do y hạ thủ, dĩ nhiên ta chỉ muốn được tự tay báo thù.

Điền Phương khấp khởi mừng:

- Ngươi thật ý muốn tha ta?

Dương Cần nhẹ gật đầu:

- Tuy ngươi cũng góp phần từng khiến ta cùng phu nhân Trác Bách Hoa khốn đốn nhưng thứ nhất, ngươi chưa phải chủ hung, thứ hai khi ngẫm lại, cũng nhờ đó ta nhân họa đắc phúc, có bản lãnh như bây giờ. Vậy thì hà cớ gì ta không lưu cho ngươi chút ân tình để mai hậu, biết đâu cũng có lượt ngươi giúp ngược lại ta. Ngươi bảo có đúng không?

Điền Phương không còn gì mừng bằng, lập tức thề độc:

- Nếu phen này toàn mạng, ta hứa sau này bất cứ gì ngươi cần đến, ta sẽ tận tâm giúp. Kể nào sai lời thì trời tru đất diệt.

Dương Cần gật đầu và bảo Quỷ Diêm La:

- Chúng ta đi.

Điền Phương hốt hoảng:

- Vậy còn ta? Ta làm sao tự thoát trận này?

Dương Cần cười vui vẻ:

- Ngươi yên tâm. Sau khi đi thoát ta sẽ phá giải toàn trận. Chẳng phải vì không tin ngươi mà là nhỡ như bị ai đó truy hỏi, ngươi đỡ mất công nói dối vì làm gì biết ba người chúng ta thoát theo hướng nào mà chỉ điểm. Đúng không? Cứ ở yên đó. Chậm lắm thì cũng hai hoặc ba khắc, trận thế sẽ tự biến đi. Lúc đó, với cảnh quang bất chợt đổi khác, ắt ngươi thừa hiểu đó là lúc không còn ai đuổi kịp chúng ta. Vậy là ngươi cứ tùy tiện bỏ đi. Thế nha?

Điền Phương chờ với tâm trạng phập phồng, do không tin lắm vào lời Dương Cần tỏ ra quá độ lượng.

Hai khắc sau, lúc Điền Phương ngờ đã hết hy vọng, chợt cảnh quang xung quanh thay đổi. Y mừng, suýt bật reo bỗng trước mặt y xuất hiện một nhân vật. Điền Phương giật mình:

- Là tiền bối?

Đó là nhân vật che kín chân diện với đôi mục quang loang loáng nhìn Điền Phương dò xét:

- Suốt đêm qua ngươi trốn chui trốn nhủi ở đâu?

Điền Phương cười thảm não:

- Suýt mất mạng thì có, chứ trốn nỗi gì. Đêm qua vãn bối chạm trán Dương Thế Tôn. Và chỉ sau vỏn vẹn một kích là vãn bối bị ngất lịm đến tận lúc này…

Đoạn Điền Phương đảo mắt nhìn quanh:

- Thập Nhân Can? Tiền bối liệu có nhìn thấy…

Nhân vật nọ xua tay:

- Lũ vô dụng đó ư? Ta đuổi về rồi. Ngươi thật to gan, dám giao lại cho ta một Thập Nhân Can giả. Gã Đại Giáp thì thần trí vẫn minh mẫn, bọn còn lại tuy u mê nhưng công phu chẳng ra gì. Đâu phải loại đã được sư đồ ngươi ngày ngày đào luyện suốt gần thời gian ba năm vừa qua?

Điền Phương kinh ngạc:

- Thế không phải chúng đã đối mặt Dương Thế Tôn? Hoặc giả nhờ tiền bối có thân thủ lợi hại, đã đánh bại Dương Thế Tôn, giải nguy kịp thời cho Kim Mỹ An cùng đồng bọn?

Nhân vật nọ quắc mắt:

- Ngươi muốn lẩn tránh câu đáp về Thập Nhân Can thật? Cũng không hề chi, để sau câu chuyện Dương Thế Tôn, ta cũng có cách bắt ngươi có lời giao phó minh bạch. Dương Thế Tôn không do ta đả bại. Trái lại, y dùng kế trá ngụy toan lừa ta, nhưng gặp kế của ta cao minh hơn, y đành thất bại bỏ đi. Thế ngươi có biết Dương Thế Tôn bỏ đi đâu chăng? Chính là đi vào đây, một nơi nếu ta cũng vào ắt hẳn đã lọt vào trận đó, quả quyết là do Dương Thế Tôn lập sẵn.

Điền Phương cười gượng:

- Tiền bối vậy là cũng biết ở đây vốn hiện hữu một trận đồ? Nếu thế, vãn bối không dám giấu. Nhưng tiếc thay tiền bối đã nhầm.

Nhân vật nọ hừ lạt:

- Nhầm hay không cũng được. Vì ta đang muốn hỏi ngươi, tại sao Dương Thế Tôn kể như hai phen cố ý tha mạng ngươi?

Điền Phương phì cười:

- Quả nhiên tiền bối đã nhầm. Vì trận này không hề do Dương Thế Tôn lập. Nói ra chỉ sợ tiền bối không tin. Đấy là do Dương Cầm, một tiểu tử lẽ ra gần ba năm trước phải chết vì đã cùng mụ Trác Bách Hoa rơi xuống vực. Điều lạ nhất là y lại tin vào sự thành khẩn, chợt chấp thuận tha mạng vãn bối.

Nhân vật nọ giật mình:

- Chính mắt ta thấy Dương Thế Tôn đi khuất vào đây!

Điền Phương lắc đầu:

- Điều đó chứng tỏ kế của tiền bối vì quá cao minh đến nỗi bị người lừa lại ngỡ bản thân đã lừa được người.

Nhân vật nọ tức tối:

- Hóa ra Dương Thế Tôn bị trúng độc thật? Đáng tiếc thay, ta vì quá đa nghi nên vô tình bỏ qua cơ hội diệt trừ y. Ngươi đoan chắc đã không gặp Dương Thế Tôn chứ?

Điền Phương thuật lại mọi chuyện xảy ra trong trận cho nhân vật nọ nghe:

- Không lẽ cả tiền bối cũng không phát hiện bọn Dương Cần ba người bỏ đi? Lạ thật.

Nhân vật nọ quay mặt nhìn quanh:

- Ta tạm bỏ qua cho ngươi lần này. Hãy huy động lực lượng, mau đuổi theo chúng. Phần ta quyết truy tìm cho bằng được Dương Thế Tôn.

“Vút.”

Nhìn theo nhân vật nọ cho kỳ khuất, Điền Phương thở phào:

- Lão muốn đuổi cứ đuổi. Ta đâu dại tự tiện chạm mặt tiểu tử một lần nữa. Hừ.

Và Điền Phương cũng bỏ đi, không hề biết ở gần đó vì có thêm một tiểu trận khác nên từ trong đó có ba đôi mắt đang dõi nhìn theo y.

Cho đến khi kể cả Điền Phương cũng đi khuất dạng, chủ nhân của một trong ba đôi mắt kỳ bí mới chịu lên tiếng:

- Tôn giá có nhận biết nhân vật vừa cùng Điền Phương đối thoại là ai?

Hỏi tất có người đáp:

- Ta cũng đang cố tự suy đoán nhưng nhất thời vẫn chưa dám quả quyết đấy là nhân vật nào? Mà này sao Dương Cần ngươi biết thế nào cũng có xảy ra chuyện này để lập kế, vừa lừa Điền Phương vừa cố tình lẻn nghe chúng đối thoại?

Dương Cần lên tiếng:

- Lừa Điền Phương thì đúng, nhưng chỉ là kế Ám Độ Tần Thương để ba người chúng ta sau đó dễ thoát bị truy đuổi. Còn điều lẻn nghe chỉ là ngẫu nhiên. Quỷ Diêm La tôn giá ngỡ tại hạ là thần nhân nên có tài thông thiên triệt địa chắc?

Quỷ Diêm La chợt len lén thở ra:

- Nếu vậy thì quái lạ. Dương Thế Tôn không lẽ đủ bản lãnh nương theo trận để thoát tai mắt đối phương?

Dương Cần quan tâm:

- Tôn giá cũng biết Dương Thế Tôn?

Quỷ Diêm La chợt bảo:

- Ngươi thì không biết gì ư? Nếu vậy, trước mắt hãy tìm cách thoát cho nhanh, sau đó ta sẽ nói về Dương Thế Tôn cho ngươi nghe. Một nhân vật từng gây chấn động khắp giang hồ, mà cũng cùng họ Dương như ngươi. Sao còn chưa triệt thoái trận này?

Dương Cần giải bỏ thế trận, chợt lấy làm lạ vì thấy Tiểu Chân có thần tình rất kỳ quặc:

- Dường như Tiểu Chân đang cố nhớ điều gì?

Quỷ Diêm La gật đầu tán đồng:

- Ta đã phát hiện từ đầu. Đó là lúc Tiểu Chân bắt đầu nghe rõ thanh âm của nhân vật khi nãy.

Quỷ Diêm La gọi Tiểu Chân:

- Hài tử vì sao bỗng có trạng thái như vậy?

Tiểu Chân giật mình nhìn lại:

- Nhân vật lúc nãy là ai? Vì hài nhi như đã nghe qua. Nhưng phải chi gặp lúc y quát, ắt hài nhi sẽ nhớ được ngay.

Dương Cần động tâm:

- Tiểu Chân muội đã được nghe từ lúc nào? Sao bảo phải chi y quát muội sẽ nhớ rõ hơn?

Tiểu Chân bắt rùng mình vài lượt:

- Muội không nhớ. Chỉ có cảm giác là chợt bắt sợ nếu bây giờ nghe y quát. Thôi, nhị ca đừng hỏi nữa, muội sợ lắm. Muội sợ y lắm.

Quỷ Diêm La lại vỗ về nàng:

- Mẫu thân cũng đang cố nhớ về y đây. Vì thoạt nghe qua thanh âm thì giọng của y khá giống chưởng môn Côn Luân phái. Còn dựa theo vóc dáng thì lại giống Bách Trượng đại sư, một cao tăng chỉ chịu kém thần tăng Tuệ Quang ở Thiếu Lâm phái. Nhưng đây lại là hai nhân vật khó có thể tin là chịu đứng chung hàng với những Quỷ, Ma, Yêu, Ác bọn ta. Vì thế có lý nào lại là nhân vật đứng sau liên minh tam viện kỳ thực đã hầu như gồm đủ Ác, Yêu, Ma, Quỷ?

Dương Cần bước đi:

- Nếu muốn Tiểu Chân hồi phục âu chỉ còn cách là tại hạ phải đi tìm Liễu Tuyết Thanh.

Tiểu Chân lại có thần sắc lơ láo:

- Liễu cô cô… Liễu cô cô…

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/18119


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận