Lúc chuông báo thức vang lên, Tư Mộ thức dậy, đầu đau như muốn nứt ra.
Có lẽ do tối qua bị lạnh, cho nên mũi bị nghẹt, đầu cũng hỗn loạn, cực kỳ đau.
Hôm qua lúc cô về đến nhà cũng đã hơn nửa đêm, sau đó lại ở trong phòng tắm hơn hai giờ, sau đó không biết ngủ thiếp đi khi nào. Chắc cũng không ngủ được bao lâu.
Tư Mộ nhắm mắt đưa tay mò điện thoại, tắt chuông báo, sau đó nửa nhắm nửa mở nhìn thời gian.
Mới bảy giờ.
Tư Mộ bỏ điện thoại qua một bên, giùng giằng xuống giường.
Hôm kia ba Phó mới xuất viện, hiện tại ở nhà tĩnh dưỡng. Không biết là do cả ngày nằm trên giường ngủ quá lâu, hay do thói quen từ trước đến nay, ba Phó rời giường rất sớm.
Ông thích dậy sớm, ra ngoài đón nắng sớm, hô hấp không khí trong lành buổi sáng, chạy bộ một vòng quanh công viên, coi như tập thể dục buổi sáng.
Mỗi ngày mẹ Phó đều bị ông lôi kéo rời giường, sau đó một đôi vợ chồng trung niên nắm tay nhau đi tản bộ.
Tư Mộ cúi thấp đầu híp mắt, dựa vào cảm giác quen thuộc đi vô phòng tắm.
Cô mò mẫm đi đến bồn rửa mặt, mở vòi nước, khom lưng hất nước lên mặt, nước lạnh nước lạnh thấm qua tế bào da, mới khiến cô tỉnh ngủ một chút.
Lúc cô đánh răng thích nhất là soi gương rồi nháy mắt, nghe nói làm như vậy có thể khiến cơ mặt hoạt động.
Hôm nay Tư Mộ ngậm bàn chải đánh răng đứng trước gương, áo ngủ của cô thuộc loại tương đối bào thủ, nhưng tướng ngủ của cô không được tốt lắm, cho nên dù mặc áo ngủ bảo thủ vẫn chó thể nhìn theo phần cổ áo nghiêng lệch thấy được dấu răng chỗ xương quai xanh.
Đêm qua vẫn còn chảy máu, cô bôi lên đó ít thuốc, buổi sáng hôm nay có thể nhìn thấy máu đã khô lại.
Tư Mộ đưa tay sờ vết thương, tuy không đau nhưng cô cũng phải hít vào một hơi.
Đây là nỗi đau trong lòng cô.
Nghĩ vậy, cặp mắt vốn sưng đỏ lại đỏ lên, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Cô tự hận chính mình, yếu đuối lại dễ "vấp ngã" như vậy!
Trải qua những điều này tính là gì?
Bạn trai bắt cá hai tay, mất đi đêm đầu tiên, bị cắn một cái... những thứ này tính là gì?
Có thể chết người sao?
Công ty gia đình đứng trước nguy cơ phá sản, đó là sự nghiệp mấy đời nhà họ Phó, ba cô lại là chủ gia đình nên nó là gánh nặng của ông. Hiện giờ ba bệnh nặng mới khỏi, cô nên vì gia đình mà gánh vác gánh nặng này.
Tư Mộ thầm khuyến khích chính mình: Phó Tư Mộ, cố lên! Ba mẹ cần mày, "Lăng Vũ" cần mày!
Để cho bạn trai bắt cá hai tay và người đàn ông phá thân cô đêm qua đều đi gặp quỷ đi!
Diệp Nham, về sau chúng ta chỉ là người xa lạ.
....
Khi nồi nấu xong nồi cháo thơm nồng, thì ba Phó và mẹ Phó cũng về đến nhà.
Sức khỏe của Phó Minh Vũ hồi phục rất tốt, mới xuất viện hai ngày sắc mặt đã hồng hào, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.
Ngửi thấy mùi cháo thơm phức, ba Phó cười cực kỳ hạnh phúc, cầm tay của vợ vui mừng nói: "Nhìn xem chúng ta có phúc chưa kìa, con gái thông minh xinh đẹp, nhu thuận hiếu thảo, lại là một người nấu cháo rất ngon." Sau đó cố ý hướng vào phòng bếp nói to: "Con rể tương lai của chúng ta thật hạnh phúc đó!"
Nếu là trước kia, khi ba nói vậy, tất nhiên Tư Mộ sẽ thẹn thùng, rồi đến trước mặt ba ba làm nũng. Nhưng hôm nay nghe thấy vậy, lại khiến cô cảm thấy khó xử, cổ họng nghẹn ngào không nới được gì.
Sau khi quen Diệp Nham, đã vô số lần cô mơ tưởng đến tương lai. Có một ngày cô lấy anh, nấu những món ngon nhất cho anh ăn, sinh cho anh một cô con gái thông minh đáng yêu, cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc như bao gia đình bình thường khác.
Nhưng bây giờ, nghĩ lại, mơ cũng chỉ là mơ mà thôi.
Nay cô đã tỉnh mộng, những giấc mơ ngắn này nhau con dao sắc nhọn đâm vào ngực cô.
Đau, cũng là tự làm tự chịu!
Tư Mộ thu hồi bi thương, cố giả bộ vui vẻ nghịch ngợm cười, nói: "Ba, về sau con sẽ không lấy chồng, sẽ là con gái gái lỡ thì ở nhà chăm sóc hai người cả đời, nấu cháo cho hai người ăn cả đời. Ba, ba thấy có được không?"
Ba Phó cười hòa ái, gật đầu.
Mẹ Phó đứng một bên hờn dỗi trừng chồng mình, "Già mà không đứng đắn! Có ai lại hy vọng con gái mình không lấy được chồng?"
Bị vợ mình trừng như vậy, ba Phó lại cười càng dịu dàng hơn, cũng không nói gì, chỉ lôi kéo bà đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn đợi ăn sáng.
Tư Mộ múc cho ba mẹ mỗi người một chén cháo, lấy thêm hai đĩa thức ăn đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Bởi vì cơ thể không thoải mái nên khẩu vị cũng không tốt, mặc dù bao tử trống rỗng, cô chỉ ăn hai miếng, liền không muốn ăn nữa.
Ba Phó thấy con gái ăn ít, liền nói: "Sao vậy? Tự mình nấu ăn nên ăn không vô?"
Nhất thời Tư Mộ méo miệng: "Không cho nói khó ăn! Nếu không phạt hai người phải ăn hết nồi cháo!"
Mẹ Phó miễn cưỡng ăn hết một chén cháo, sau đó rất tự nhiên múc một chén để trước mặt ông, nói: "Ăn nhiều một chút, dù sao cũng là tâm ý của con gái. Ông giúp tôi ăn phân nửa phần của tôi, gần đây eo của tôi hơi lớn, nên muốn giảm cân, không ăn nhiều được."
Ba Phó vô cùng cao hứng gật đầu, bưng chén lên bắt đầu ăn, giống như đó là mỹ vị nhân gian.
Tư Mộ thấy vậy liền áy náy, đưa tay lấy đi cái chén của ông nói: "Ài, không cần miễn cưỡng. Ba làm vậy là muốn con xấu hổ chết sao?"
Rõ ràng phương pháp nấu cháo ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày, mùi thơm lan tỏa trong không gian cũng rất thơm, nhưng vì sao mùi vị lại kém như vậy chứ?
Tư Mộ đứng dậy dọn chén, trong lòng buồn bực nghĩ không ra ruốt cuộc là tại sao lại như .
Mẹ Phó dụ dỗ chồng lên giường nằm nghỉ, rồi đi vào phòng bếp.
Nhìn Tư Mộ nghiêm túc rửa chén, bà hỏi: "Bảo bối, tình hình 'Lăng Vũ' hiện giờ ra sao rồi?"
Nói đến điều này, vánh mắt cô hơi hồng, "Sức khỏe ba còn chưa tốt, việc này con không dám nói với ba. Nhưng ba luôn hỏi con chuyện công ty. Còn nói phải về công ty xử lý mọi việc."
"Con cũng biết ba con coi trọng 'Lăng Vũ' như thế nào rồi đó, hiện tại 'Lăng Vũ' gặp phải nguy cơ như vậy, trong lòng ông ấy rất khổ sở. Mẹ đứng một bên nhìn cũng đau lòng."
Mẹ Phó lau nước mắt nơi khóe mắt, hỏi: "Con nói cho mẹ biết, mấy hôm nay con đi tìm bạn bè của ba giúp đỡ, sự tình như thế nào rồi? Có người nào chịu giúp đỡ không?"
Tư Mộ muốn an ủi mẹ, để bà bớt buồn, nhưng mẹ cô cũng không phải kẻ ngốc, bà cũng đã đoán được trước kết quả. Tan đàn xẻ nghé, tường sập chúng nhân đẩy.
Những người bạn trước đây, đoán chừng trong lúc mấu chốt, không có một người nào chịu đưa tay ra giúp.
Kỳ thật bà cũng có thể lý giải được, không ai không ích kỷ. Hiện giờ "Lăng Vũ" gặp phải nguy cơ, không thể giải quyết tùy tiện được, nếu như ra tay, nhất định phải chi ra một khoản rất lớn.
"Mẹ, mẹ không cần phải hao tâm, hôm nay con định đi tìm bác Lý. Trước kia bác ấy cũng rất thân với nhà mình, con nghĩ nhất định bác ấy sẽ giúp." Tư Mộ cúi đầu, không dám để mẹ nhìn thấy sắc mặt của mình.