Vưu Ưu nhéo mặt Tư Mộ: “Được rồi, cậu không phải là cô gái ngây thơ, cậu là con nhà gia giáo, như vậy càng phải chú ý. Nhà họ Ngôn là một gia đình cao quý, phụ nữ muốn gả cho Ngôn Mặc Bạch đều rất nhiều, nếu như cậu ở ngoài làm chuyện gì không tốt ảnh hưởng đến hình tượng đoán chừng sẽ bị tất cả các quý bà của thành phố A chê cười.”
Lúc Tư Mộ gả cho Ngôn Mặc Bạch đã từng ký hợp đồng với Ngôn Mặc Bạch, phải chú ý lời nói cử chỉ khi ở bên ngoài, không được làm mất mặt nhà họ Ngôn. Nhưng khi nghĩ đến những lúc phải ăn cơm ở nhà một mình, nếu nói không muốn sớm có con thì phải trải qua hai năm như vậy sao? Trong long Tư Mộ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Miệng là của bọn họ, họ thích nói như thế nào thì nói, mình vui vẻ là được!”
Đây đương nhiên là những lời nói lúc tức giận, Vưu Ưu có thể thấy Tư Mộ không vui. Cô cười hỏi: Ồ.......Xem ra giọng điệu cũng không nhỏ! Cậu không sợ hai cha con nhà họ Ngôn sao?”
“Bây giờ đừng nhắc tới bọn họ được không? Nhắc tới mình liền muốt phát hỏa!”
“Sao vậy? Ngôn Mặc Bạch bắt nạt cậu?” Vưu Ưu nghĩ đây là điều có thể xảy ra, Tư Mộ ở chung với Ngôn Mặc Bạch, tính tình cô có lúc hấp tấp, lại có lúc lưu manh, một khi ở cùng với Ngôn Mặc Bạch liền giống như cá mất đầu trở nên giống một con thỏ trắng, anh trừng mắt nhìn cô thì cô liền đỏ mắt, quả thật nhìn rất yếu ớt.
“Hừ! Buổi trưa về nhà ba mẹ mình ăn cơm, mẹ mình hỏi anh ấy định khi nào có con, anh ấy lại nói hai năm nữa rồi tính! Mình đã ký hợp đồng với ba anh ấy, trong vòng một năm phải sinh con. Nếu như anh ấy muốn hai năm sau mới tính vậy thì mình phải làm sao?” Tư Mộ nói xong gần như muốn khóc.
Vưu Ưu khinh bỉ liếc nhìn Tư Mộ, bộ dạng giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mở miệng dạy dỗ cô: “Mới vừa khen bạn thông minh lúc sau lại trở nên khù khờ. Lúc cậu đồng ý giao dịch với Ngôn Diệu Thiên thì Ngôn Mặc Bạch cũng không biết kế hoạch của cậu phải không? Lúc ấy mình thấy cậu rất tự tin vào bản thân. Bây giờ anh ta không muốn có con thì sao? Cậu mang thai, tại sao lại sợ anh ta không cần? Nếu như anh ta ép cậu phá thai vậy cậu sẽ đi tìm Ngôn Diệu Thiên. Đã nói là phải mang thai nhưng con trai ông ấy không muốn. Nếu như Ngôn Diệu Thiên muốn đứa cháu này thì nhật định sẽ có biện pháp giữ được, nếu như không muốn, vậy cũng không liên quan đến cậu, Ngôn Diệu Thiên cũng không có lý do đòi lại tiền.”
Vẻ mặt Tư Mộ đau khổ, mặc dù Vưu Ưu nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái. Dù sao chỉ cần nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch không muốn có con cô liền cảm thấy không dễ chịu.
“Không phải mình đã nói với bạn có một lần mình uống say, sau đó say rượu “quan hệ” “lung tung” sao? Cậu đoán người đàn ông kia là ai?” Tư Mộ mắc cỡ ngại ngùng cúi đầu.
“Hả, Ngôn Mặc Bạch?” Cô ấy hỏi như vậy nên Vưu Ưu có thể đoán được. Lúc trước xem camera, mặc dù người đàn ông quay lưng về phía ống kinh nên không thấy được mặt. Sau đó gặp Ngôn Mặc Bạch vài lần thì Vưu Ưu liền cảm thấy bóng lưng Ngôn Mặc Bạch rất quen thuộc. Nhưng cô không nghĩ về chuyện đó, bây giờ Tư Mộ lại hỏi như vậy cô liền có thể xác định tám chín phần là đúng.
“Chính là anh ấy!”
“Vậy tại sao cậu vẫn còn không thoải mái?”
“Chẳng lẽ mình nên sung sướng sao? Nhìn tới nhìn lui thì ra từ đầu tới cuối chỉ có anh ấy! Hơn nữa anh ấy còn biết người con gái đêm hôm đó chính là mình vậy mà anh ấy lại không nói lại hại mình lo lắng nhiều như vậy. Đúng rồi, lúc trước mình còn xem anh ấy như ân nhân cứu mạng đấy? Thật là khốn kiếp!” Tư Mộ tức giận thiếu chút nữa xé rách gra giường.
Vưu Ưu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên cười: “Mình thấy trong lòng cậu rất vui phải không? Dù sao nhìn tới nhìn lui đều là chồng cậu không có ai khác. Nếu quả thật là người khác, nhất định sẽ tới tìm cậu, lúc đó cậu phải làm sao?”
“Nhưng mà anh ấy như vậy cũng thật là quá đáng. Hoàn toàn xem mình như con rối mà đùa bỡn.” Tư Mộ vừa nghĩ tới Ngôn Mặc Bạch biết người con gái đêm hôm đó là cô sau đó cùng cô quan hệ lần đầu cô còn ngây ngốc hỏi: “Tôi không còn trong trắng, anh có đế ý không?” Câu hỏi ngu ngốc như vậy cô hận không thể băm Ngôn Mặc Bạch thành tám khúc. Cô vẫn còn vì cái vấn đề đó mà bối rối cả nửa ngày.
Lúc vừa mới nghe anh thẳng thắn, cô không phát tác đoán chừng là bị chấn động quá lớn nên chưa kịp phản ứng.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, đoán chừng là Sở Kỳ tới.
“Cơ gái ngốc, là cậu ngu ngốc chẳng lẽ còn muốn trách người khác sao?” Vưu Ưu gõ trán Tư Mộ sau đó cất laptop, dọn dẹp căn phòng chuẩn bị đi chơi.
Tư Mộ tức giận nghĩ, dù sao trong lòng cô vẫn không dễ chịu nhưng lại không dám nói với Ngôn Mặc Bạch, tự mình kiềm chế cơn tức!
Ba người bọn Sở Kỳ đi vào căn phòng liền trở nên náo nhiệt.
Lần trước
sau khi Ngôn Mặc Bạch đưa xe cho Sở Kỳ đi chơi, Sở Kỳ liền ngày ngày lái xe thể thao chạy khắp nơi. Cô lái xe rất nhanh khiến cho hai hộ vệ của cô thiếu chút nữa khóc thét.
Lần này vẫn lái chiếc xe thể thao màu đỏ kia tới, vừa vào cửa liền rì rầm muốn cùng đi hóng gió.
“Mộ Mộ, chiếc xe kia của chồng cậu thật tuyệt vời, chạy trên đường cao tốc, đạp hết ga rốt cuộc có thể biết cảm giác thế nào, quá đã, cả người giống như muốn bay ra ngoài.”
Vưu Ưu nhìn Tư Mộ không còn hơi sức, liếc mắt nhìn Sở Kỳ đang huơ tay múa chân nói: “Mình thấy cậu nên yên lặng một chút! Cậu còn dám rủ Tư Mộ đi đua xe, vậy cậu đừng nghĩ được lái chiếc xe kia nữa. Còn bay ra ngoài nữa chứ? Đến lúc đó cậu làm Tư Mộ bay ra ngoài, đoán chừng Ngôn Mặc Bạch có thể làm cậu biến mất.”
Sở Kỳ le lưỡi tự chửi mình đắc ý quên mất hình tượng rồi.
Cô chưa quên lời cảnh cáo của Ngôn Mặc Bạch, anh ta đúng là có năng lực làm cho cô biến mất.
Hai ngày trước, hai băng đảng xã hội đen ở thành phố A đã bị tiêu diệt, mặc dù cô không dám chắc chắn là do Ngôn Mặc Bạch làm nhưng nhất định anh ta có liên quan.
Sau khi về nhà, cô nói với ba chuyện xảy ra ở bãi đậu xe, sau đó ông Sở liền cho người đi thăm dò, kết quả điều tra mấy người kia đều là người của Đường Môn.
Ngay buổi tối hôm đó, Đường Môn bị tiêu diệt.
Nghe nói Đường Uyển may mắn thoát nạn, nhưng một ngày cũng đột nhiên mất tích.
Buổi tối hôm đó còn có Thanh Bang, Sở Kỳ chỉ nghĩ rằng hai bang phái trả thù nhau hoặc là người của chính phủ hành động nhưng sau mấy ngày không thấy gió thổi cỏ lay đến nhà mình nữa, vì vậy cô liền suy nghĩ có phải Ngôn Mặc Bạch cũng liên quan trong chuyện này hay không.
Đường Môn bị diệt, chuyện xảy ra ở bãi đậu xe kia có lẽ chính là do xã hội đen mà Thanh Bang cũng bị tiêu diệt đoán chừng cũng có dính dấp.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn của Ngôn Mặc Bạch, Sở Kỳ liền rùng mình. Còn có người gọi là Cố Khuynh cũng là một người đàn ông thần bí, năng lực không thể khinh thường, bọn họ còn là anh em thân thiết, khẳng định không phải là một nhân vật nhỏ.
Suy nghĩ một chút thấy không nên đắc tội với Ngôn Mặc Bạch, vậy không thể đề nghị anh ta cùng đua xe rồi. Nhìn lướt qua gian phòng, nơi này rất xa hoa nhưng không có gì để chơi, vì vậy đề nghị: “Vậy chúng ta xuống quán bar dưới khách sạn chơi đi!”
Những người khác không có ý kiến, Diêu Dao nhìn Tư Mộ rồi đi tới hỏi: “Mộ Mộ, thủ hạ của chồng cậu đâu?”
“Thủ hạ nào?”Tư Mộ bị hỏi liền sững sờ, không rõ.
“Chính là cái người buổi tối hôm đó đưa mình về!” Diêu Dao mở to đôi mắt tròn vo nhìn Tư Mộ, thấy cô mờ mịt cô liền gấp gáp.
“Ha ha, Tiểu Cửu sao!” Rốt cuộc Tư Mộ liền nhớ tới người đêm hôm đó đưa Diêu Dao về nhà là ai, vì vậy trêu chọc cô: “Không phải cậu chỉ thích gay sao? Còn thích kiểu công kích, Tiểu Cửu nhìn thế nào cũng không giống, anh ta là một người thuần khiết, không phải là món ăn của cậu không phải sao?”
Diêu Dao mặt không thay đổi nói: “Mình đột nhiên phát hiện anh ta rất đáng yêu!”
Phốc…
Mấy người đứng ngay đó cùng cười.
“Ồ… Diêu mỹ nhân cậu đang chuẩn bị quay về làm người bình thường sao?” Sở Kỳ trêu ghẹo cô.
Diêu Dao cũng là một mỹ nhân, ở trường có rất nhiều người theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy đều xem không ra gì.
Có một bạn nam không cam tâm liền chặn cô lại hỏi tại sao đều từ chối tất cả, từ chối một người thì không nói, đằng này cô từ chối tất cả những người theo đuổi cô. Thật không bình thường, không tin rằng trong đám người theo đuổi cô không có ai ưu tú có thể khiến cô chú ý…
Lúc ấy Diêu Dao nhìn bạn nam chặn mình hỏi câu hỏi đó, nghĩ rằng cậu ta không có não, nhếch miệng mỉm cười hỏi lại: “Anh là gay sao? Tôi thích gay!”
Những lời này truyền đến tai những theo đuổi cô, tất cả bọn họ đều tức hộc máu.
Những người bạn thân của cô sau khi nghe cũng giễu cợt Diêu Dao không phải một cô gái bình thường.
Vưu Ưu củng An Thanh Thần không có ấn tượng với Tiểu Cửu nhưng khó có người đàn ông nào có thể khiến cho Diêu Dao rung động, mặc kệ người kia như thế nào, bọn họ vô cùng ủng hộ. Lúc này liền khích lệ: “Em gái, dũng cảm tiến lên, lúc nên ra tay thì ra tay!” Hô hào Tư Mộ cũng nên cố gắng làm bà mai se duyên.
Ngược lại Tư Mộ không có ý kiến, cô đã tiếp xúc rất nhiều lần với Tiểu Cửu, dáng người anh tuấn không nói, tính cách cũng không lạnh lùng như Ngôn Mặc Bạch. Nếu Diêu Dao thích, cô rất vui lòng tác hợp.
“Được! Chị đây giúp cô tạo cơ hội!” Tư Mộ vung tay đồng ý.
Mấy người ở trong phòng lên kế hoạch, thương lượng một lúc lâu, rốt cuộc cũng quyết định được phương án.
Tư Mộ cầm điện thoại bấm số điện thoại của Ngôn Mặc Bạch.
Bên kia rất nhanh liền nghe máy, nhíu mày chờ cô nói chuyện.
“Mặc Bạch, em muốn xuống quầy bar dưới khách sạn chơi, có được không?” Lúc gọi điện thoại Tư Mộ rất phóng khoáng, sảng khoái nhưng trong lúc chờ đợi anh trả lời cô lại trở nên căng thẳng. Trong đầu vẫn suy nghĩ tí nữa phải nói như thế nào với Ngôn Mặc Bạch, mặc dù đã luyện tập mấy lần nhưng cơ vẫn lo lắng bản thân khẩn trương sẽ không nhớ được.
Quả nhiên nghe thấy bên kia khẽ hừ, cô thiếu chút nữa khẩn trương đến mức cắn vào lưỡi.
Bên kia im lặng một lúc, quả quyết nói: “Không được!”
Trong lòng Tư Mộ giống như dây cung bị kéo căng, một câu nói “không được” của anh tựa như con dao sắc, giơ tay đâm xuống, khiến dây cung của cô bị đứt. Cô còn đang đau lòng bên kia đã bắt đầu dạy dỗ cô: “Không phải anh mới nói em không được chạy lung tung sao? Không nghe lời, Hử?”
Anh kéo dài “hử”, nồng nặc mùi vị cảnh cáo. Tư Mộ rùng mình thiếu chút nữa chiu thua đầu hàng. Diêu Dao đứng bên cạnh chọc bả vai cô, không tiếng động nói “Làm ơn làm ơn......” Tư Mộ nhắm mắt, mở miệng: “Quầy bar dưới lầu cũng ở trong khác sạn!”
Giọng nói của cô ôn nhu tràn đầy cầu khẩn, thông qua sóng điện thoại truyền đến khiến Ngôn Mặc Bạch thiếu chút nữa mềm lòng đồng ý. Nhưng vừa nghĩ tới nơi cô muốn đến anh lại kiên quyết nói: “Vậy cũng không được! Quầy rượu quá hỗn loạn”.
Làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể dễ dàng đồng ý cho cô xuống quầy bar chứ?
Lần đầu tiên gặp cô, cô thất thân với anh cũng bởi vì ở trong quán bar uống nhiều rượu đến say mới có thể ngã vào lòng anh, khiến cho anh có cơ hội có được cô.
Nhưng nếu như người cô gặp không phải là anh vậy hậu quả sẽ như thế nào?
Cho nên Ngôn Mặc Bạch kiên quyết không đồng ý.
“Tại sao” Tư Mộ phát điên lớn tiếng chất vấn. Mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin cùng các chị em bàn kế hoạch giúp Diêu Dao làm sao bắt được Tiểu Cửu, bây giờ bước đầu tiên đã thua bởi nơi mình ở, như vậy sao được?
“Không vì cái gì! Em ngoan ngoãn nghe lời!” Ngôn Mặc Bạch bị cô lớn tiếng quát lại nhẹ giọng nói nhưng vẫn kiên quyết không đồng ý.
“Tại sao anh không đồng ý?” Ngược lại bây giờ bộ dáng Tư Mộ giống như một đứa trẻ quật cường, cố chấp muốn thuyết phục anh: “Anh sợ em xuống quầy bar làm loạn, anh có thể cho người đi cùng theo dõi! Có thể cho Tiểu Cửu đi cùng, Tiểu Cửu lợi hại như vậy.......”
Ngôn Mặc Bạch không nghĩ cô lại kiên trì như vậy, chỉ nghe thấy giọng cô gấp gáp như muốn khóc, nếu như anh không nhẹ nhàng đoán chừng cô thật sự sẽ khóc.
Lúc ở nhà mẹ đã khiến cô không vui, anh đưa cô tới khách sạn để cô chơi với bạn, không phải vì muốn cô vui vẻ sao?
Hơn nữa cô đồng ý cho người đi cùng để theo dõi, vì vậy anh liền gật đầu đồng ý. Nhưng mà anh cũng có điều kiện.
“Đồng ý cho em đi chơi thì anh được gì?” Tư Mộ nghẹn lời, lập tức nghĩ đến anh ám chỉ cái gì, hận muốn cúp
điện thoại. Nhưng những người bên cạnh thiết tha nhìn cô, cô nghiến răng: “Anh muốn gì cũng được!”
Quả nhiên, người bên kia hài lòng cười: “Tiểu Cửu vẫn ở dưới lầu, anh cho người khác đi theo em được chứ.”
“Ai?”
Ngôn Mặc Bạch nhìn lướt qua người đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Lệ Hỏa!”
Lệ Hỏa? Chính là người ở bãi đậu xe đánh người đàn ông dám vô lễ với cô bò trên mặt đất thiếu chút nữa tắt thở?
Tư Mộ rùng mình, khẽ run nói: “Không cần, không muốn anh ta, phải là Tiểu Cửu!”
“Vậy anh nói Tiểu Cửu ở dưới lầu chờ bọn em.” Ngôn Mặc Bạch nghe thấy giọng nói sợ hãi, đoán chừng là hành động của Lệ Hỏa ở bãi đậu xe khiến cô sợ. Dù sao Tiểu Cửu tiếp xúc với cô cũng tương đối nhiều, cô sẽ không sợ, hơn nữa bộ dáng Tiểu Cửu giống như một thiếu niên, so với Lệ Hỏa hung mãnh, bọn họ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Vì vậy không suy nghĩ, cúp điện thoại rồi gọi cho Tiểu Cửu. Sắp xếp xong xuôi liền nghĩ xem buổi tối nên giày vò cô thế nào.
Tiểu Cửu nhận được điện thoại của Ngôn Mặc Bạch không suy nghĩ nhiều. Anh biết đại ca rất coi trọng chị dâu, không yên tâm để cho bọn họ đến quầy bar một mình rồi không muốn từ chối lời yêu cầu của chị dâu, muốn cô vui vẻ, vì vậy đại ca phái anh đi không có gì là lạ.
Tư Mộ cúp điện thoại, cười làm dáng ok cùng các chị em, sau đó vui vẻ đi xuống quầy bar.
Lần cuối khi tới quầy bar này là lúc Tư Mộ phát hiện Diệp Nham bắt cá hai tay, sau đó cô uống say. Cũng bởi vì lần say rượu đó mà cô thất thân.
Lúc đầu đau lòng, hối hận, sợ hãi, bây giờ biết người đàn ông kia là Ngôn Mặc Bạch, trong lòng không rõ là cảm giác gì, có cảm giác may mắn, nhưng cũng có cảm giác bức xúc.
Bây giờ quay lại chốn cũ, cô khẽ thở dài. Nhìn cửa thang máy, Ngôn Mặc Bạch đã từng đứng đó, cô lại xem anh là Diệp Nham, nhào tới…
Mấy người đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tiểu Cửu đứng ở đầu hành lang chờ bọn họ, quầy bar ở phía sau. Nhìn thấy Tư Mộ ra ngoài liền hướng về phía cô gật đầu, sức mạnh bình tĩnh gọi: “Chị dâu!”
Tư Mộ còn chưa kịp lên tiếng, Diêu Dao đứng bên cạnh đã xông lên trước: “Anh đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt, đi vào uống rượu đi! Ha ha…”
Tư Mộ vỗ trán, cô nàng này thật to gan!
Vô Ưu cùng bọn Sở Kỳ đã cười đến không chịu nổi.
Tiểu Cửu nhìn bóng dáng nháo về phía anh, phản xạ có điều kiện liền né sang một bên muốn nhường đường. Sau khi thấy rõ bóng người, người đàn ông luôn luôn bình tĩnh này bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, trong lòng khẽ run: “Đại ca, có thể đổi người xuống làm việc này được không!”
Diêu Dao mặc kệ trong lòng anh ta đang nghĩ gì, đi lên kéo cánh tay Tiểu Cửu: “Đi thôi!”
Khuôn mặt Tiểu Cửu cứng đờ, đẩy cô ra, cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ mình làm cô bị thương, dù sao cô cũng là bạn của đại ca… mặc dù quan hệ có hơi xa nhưng anh vẫn còn băn khoăn.
Nhưng Tiểu Cửu đã đánh giá thấp sức chịu đựng của mấy mỹ nữ đứng bên cạnh, mặc anh bài xích mấy lần, bàn tay kia vẫn kiên nhẫn quấn lấy cánh tay anh không thả, khiến mặt anh cũng nghẹn đỏ, Tư Mộ thật sự không nhìn nổi Diêu Dao quá mức gấp gáp như vậy, vì vậy cười kéo Diêu Dao: “Vào thôi!”
Tiểu Cửu cảm kích nhìn Tư Mộ, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, hô to chị dâu vạn tuế. Diêu Dao không vui trừng cô, Tư Mộ kéo tai cô nói nhỏ: “Cậu ngu thế, bây giờ dọa anh ta sợ xem sau này làm sao cậu có thể tóm anh ta?”
Vì vậy Diêu Dao ngoan ngoãn theo ở phía sau đi vào quầy bar.
Cũng đúng, chuyện này không thể quá vội vàng hấp tấp được, phải từng bước tiến hành, từ từ dụ anh ta.
Tiểu Cửu giúp bọn họ bao một phòng VIP, để các cô ở bên trong chơi, anh ta sợ Diêu Dao dây dưa nên liền đóng cửa đứng canh ngoài cửa. Như vậy vừa bảo đảm an toàn của bọn họ cũng bảo đảm an toàn của chính mình.
Diêu Dao không đồng ý. Bọn họ xuống quầy bar chính là vì kế hoạch theo đuổi anh ta, dĩ nhiên mọi người ủng hộ Diêu Dao.
Vì vậy Sở Kỳ nhảy ra ngoài đầu tiên, cô quen biết nhiều người, lướt một vòng liền thấy một vài người quen, vì vậy lôi kéo bọn họ vào phòng: “Ồ, cậu cũng ở đây à? Cùng nhau vào đây chơi! Cậu cũng bao một bàn bên ngoài sao? Thật tốt quá, cùng nhau chơi đi! Tớ cũng có vài chị em đang ở đây, để tớ đi gọi!”
Những người ở trong phòng nhanh chóng đi ra, không nhìn hành động kháng nghị của Tiểu Cửu đi ra giữa quầy.
Buổi tối ở quầy rượu có rất nhiều người, Tiểu Cửu không ngăn cản được cũng không dám buông lỏng, lập tức theo sau, nghĩ thầm tối nay không biết lại gây ra chuyện gì.
Anh vừa nghĩ như vậy liền thấy Tư Mộ bị một người đàn ông lôi kéo nói chuyện. Tiểu Cửu vừa nhìn liền híp mắt, tên này là tới dây dưa với chị dâu!
Anh vừa nhìn Tư Mộ vừa gọi điện thoại cho đại ca: “Đại ca, anh mau tới đây. Tình địch của anh xuất hiện! Vợ anh khó có thể bảo vệ…”