Chương 4 Sự thật - Lần này là em khao thật chứ không phải như Ái Liên đâu. Nhưng sẽ có mặt Ái Liên, anh không sợ chứ?
Tường không đáp, anh cầm lấy chiếc hộp rồi cho vào túi ngay.
- Được, tôi sẽ làm y như lời cô dặn!
Tường định đi, nhưng bị gọi giật lại:
- Anh đã lên nhà thì phải ở lại ăn bữa cơm rau rồi mới đi chứ, hay lại sợ?
Tường không còn cách nào khác nên đành phải nhận lời. Quả nhiên, anh được ăn bữa cơm hết sức đạm bạc, nhưng lại vô cùng ngon miệng, một phần có lẽ vì cái bụng đói từ đêm qua đến giờ.
Trong lúc ăn, Tường được Thuỳ Liên giải thích thêm:
- Bọn em chỉ còn có hai chị em trên đời, nên khi Ái Liên mất đi em không biết phải đi đâu, bởi vậy đành phải chọn ở lại đây, như một cách tưởng nhớ em mình. Đồng thời ngăn không cho nó hành động quá trớn...
Mãi khi gần xong bữa cơm, Tường mới mạnh dạn hỏi:
- Tôi hỏi có hơi tò mò một chút, Trọng là người thế nào? Phải chăng anh ta là người mà Ái Liên đã chờ ở đây?
Câu hỏi khiến Thuỳ Liên khó trả lời, nhưng sau một lúc ngập ngừng, nàng cũng đáp:
- Với anh thì tôi không giấu. Con người đó là nguyên nhân mọi chuyện bi thảm ngày nay... Nhưng thôi, tốt hơn là anh đừng tìm hiểu gì thêm nữa.
Để tránh không nói thêm, Thuỳ Liên đứng lên và bước ra ngoài. Tường cũng bước ra thềm, anh chào từ giã:
- Tôi đi cho sớm. Cám ơn cô Thuỳ Liên nhiều và tôi sẽ nhớ rất lâu bữa cơm hôm nay.
Xuống đến hơn hai phần ba đoạn đường núi, bỗng Tường chợt nhớ là mình quên chưa hỏi thăm nhà trước kia của hai người ở Huế là chỗ nào, để lỡ khi tìm không được Trọng anh còn có chỗ để gửi lại món quà. Tường vừa quay lại thì chợt nghe có người gọi lớn.
- Phải anh là chủ chiếc xe Simca kia không?
Tường nhìn ra đường, chỗ đậu xe lúc nãy thì không thấy xe mình đâu, hoảng hốt kêu lên:
- Chiếc xe!
Rồi nhìn xa chỗ đó chừng vài chục thước, Tường thấy chiếc xe đậu nép vào một hốc đá, y như là xe bị tai nạn. Anh chưa kịp hỏi thì người đàn ông lạ vừa nói chuyện với anh lên tiếng giải thích:
- Chỉ cách đây vài phút có một chiếc xe tải trong lúc đổ đèo đã lạc tay lái, đâm sầm vào xe của anh đang đậu. Tôi chạy xe đằng sau thấy tự dưng xe của anh như có người lái, nó chạy một cách ngon lành, tới và dừng đúng vào chỗ nó đang dừng!
- May quá!
Người đàn ông kia tự giới thiệu:
- Tôi là Quan, người lái xe qua đường đèo này hơn chục năm nay, và đây là lần đầu tiên thấy một người như anh dám lên trên đó.
Tường cau mày:
- Trên đó thì đã sao? Đâu có gì...
Anh chàng tên Quan ấy lè lưỡi, rùn vai:
- Cho vàng tôi cũng không dám lên! Anh có biết ngôi miếu này thờ ai không?
Tường đáp cho qua chuyện:
- Một cô gái chết do tai nạn giao thông.
- Không phải một, mà là hai!
Tường sững sờ:
- Anh nói hai... là sao?
- Thì là hai người chết chứ sao!
Tường nghĩ anh ta chỉ biết qua tin đồn, nên quả quyết:
- Chỉ có một người. Tôi vừa gặp cô chị và cả đêm qua, tôi cũng đã gặp hồn người chết!
Anh chàng Quan xanh máu mặt, bước lùi một bước, lập cập hỏi:
- Anh... anh nói giỡn hả cha nội?
Vừa đi về xe của mình, Tường vừa nói:
- Anh có muốn gặp cô Ái Liên thì cứ xuống chân đèo sẽ được như ý!
Đã từng được nghe nhiều về oan hồn cô Ái Liên, nên anh chàng Quan chắp hai tay xá xá mấy lượt:
- Cho con xin đi, để con làm ăn nuôi vợ con!
Anh ta làm nốt công việc khi dừng xe lại đây là đốt nén nhang cho miếu. Vừa bật quẹt lên thì quẹt lại tắt ngay, mặc dù lúc ấy trời không có gió! Anh ta hoảng khấn:
- Xin cho tôi tạ lỗi, nếu có xúc phạm gì tới quý cô.
Khấn xong thì việc đốt nhang của anh ta mới thực hiện được. Vừa xong là anh ta xá liền mấy cái rồi rút lui ngay.
Trong khi đó thì Tường quá đỗi ngạc nhiên, không hiểu sao chiếc xe của mình lại có thể nằm gọn trong hốc đá chật chỉ vừa đủ xe nằm yên thôi, chứ lái vào thì hầu như không thể!
Phải mất hơn nửa giờ, sau khi cố sức đẩy hai hòn đá to đùng để dọn đường thì Tường mới thoát ra được. Tự dưng anh buột miệng:
- Cám ơn Ái Liên!
***
- Kiếm ai?
Tường ngỡ đó là một cụ già nên đáp:
- Dạ thưa bác, cháu muốn tìm anh Trọng.
Một tiếng vật rơi và đổ vỡ vang lên, hình như vật gì bị rơi ra khỏi tay của người trong kia. Rồi im lặng...
Tường phải lặp lại:
- Cháu có món quà của người bạn cũ muốn gửi tặng cho anh Trọng.
Cửa xịch mở, một khuôn mặt ló ra, lúc ấy Tường mới giật mình, bởi đó là một phụ nữ tuổi còn trẻ, chỉ khoảng ba mươi. Anh lúng túng:
- Dạ xin lỗi, tôi... tôi muốn hỏi Trọng...
Vẫn giọng khàn đục ấy cô ta lên tiếng:
- Ở đây không có ai tên Trọng cả, mời anh đi cho.
Tường lấy hộp quà ra, lật đáy hộp lên vừa đọc địa chỉ:
- Số...thôn... An Cựu đây mà! Vậy chẳng lẽ nơi này còn có một địa chỉ giống như vậy ở chỗ khác?
- Nhung tôi nói là không có!
Chị ta gắt lên vừa định đóng cửa lại thì chợt có một giọng nói khác vang lên:
- Ai muốn tìm Trọng?
Chị ta quay lại nói to như quát:
- Đã bảo không được ra mà?
Nhưng người đàn ông nọ đã tiến sát ra cửa, vừa nhìn thấy chiếc hộp, anh ta đã rú lên:
- Ái Liên! Trời ơi ...
Anh ta nhảy tới chụp lấy vật trên tay Tường và mở nó ra ngay. Trong hộp có duy nhất một mặt dây chuyền bằng ngọc xanh, mà vừa trông thấy nó thì anh chàng đã ôm vào lòng như có được một báu vật!
Cô nàng giọng khàn kia gào lên:
- Buông nó ra! Bộ anh muốn chết hay sao chứ!
Nhưng Trọng vẫn giữ chặt lấy vừa ngửa mặt lên, thét to:
- Anh gặp lại em rồi Ái Liên ơi!
Anh ta vừa nói xong thì vùng tháo chạy ra ngoài đường như kẻ tâm thần.
Vừa chạy vừa reo lên:
- Ái Liên! Em ở đâu?
Người phụ nữ định chạy theo, nhưng chị ta vấp ngã ngay ngạch cửa. Tường phải đỡ dậy,