Hôn Cái Nào Cô Nàng Xấu Tính Chương 12


Chương 12
Chuyện về chiếc xe lăn.

1.

"Em muốn uống gì? Sữa hay cà phê?" Thừa Tầm cười tươi hỏi tôi.

"Nước cam tươi."

"Không có nước cam tươi." Thừa Tầm không suy nghĩ gì trả lời luôn.

"Ô, thế thì cho em cà phê đi!"

"Em ngồi đi, đợi một lát nhé!"

Tôi ngồi trong căn phòng chung cư nhỏ của Thừa Tầm, có chút tò mò nhìn tứ phía xung quanh. Thừa Tầm giờ chỉ sống ở đây một mình, việc gì cũng phải tự tay làm, chỉ nghĩ đến chuyện Thừa Tầm vừa ra khỏi trại giam thanh thiếu niên, vẫn chỉ có một mình trong loại phòng chung cư nhỏ thế này, không ai nấu cơm cho anh, cũng chẳng có ai đắp chăn cho khi ngủ, nghĩ đến đây, lòng tôi không khỏi cảm thấy chua xót.



"Thừa Tầm... anh... bây giờ chỉ ở đây một mình thôi hả?"

"Ừ, sao?" Thừa Tầm vừa pha cà phê vừa nhìn tôi.

"Chú và dì đâu rồi?" Cuối cùng nhịn không nổi, tôi vẫn phải hỏi.

"Họ á?" Thừa Tầm do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng nói. "Lúc anh vừa bị đưa vào trại giam thì họ đã chạy trốn mất rồi, có lẽ là lo anh sẽ để lại cho họ hậu họa về sau đó mà, cũng chẳng phải là con ruột, nên họ mới chạy nhanh như thế, anh nghĩ vậy đấy." Nói đến phút cuối, Thừa Tầm còn cười châm biếm, nhưng càng khiến tôi buồn hơn.

"Thừa Tầm, anh đừng nói khó nghe thế."

"Khó nghe gì chứ? Anh chỉ căn cứ theo sự thật mà nói thôi mà." Vừa nói, Thừa Tầm lườm tôi một cái vẻ rất-không-hài-lòng.

Hừm... cái tên này, ba năm rồi mà tính nết vẫn chẳng thay đổi!

"Hàn Thừa Tầm, em mặc kệ trước đây anh thế nào, em chỉ cần anh bắt đầu từ bây giờ, nếu chưa được sự phê chuẩn của em, anh không được tùy tiện rời xa em!" Tôi lập tức chống nạnh bực tức nói lớn.

"Vào nhà vệ sinh cũng không được?"

"Anh... anh khép miệng lại cho em nhờ! Rốt cuộc đã nghe rõ chưa hả?"

"Anh không xa em nữa." Thừa Tầm rất thoải mái trả lời.

"Thật không? Anh thề đi." Tôi kiên quyết.

"Chết tiệt, em phiền quá đó." Thừa Tầm hơi nóng nảy mặt sa sầm hệt như Lôi Công.

"Em mặc kệ! Tóm lại anh phải thề." 

"Hừ... được rồi được rồi, anh thề!" Thừa Tầm vẻ mặt bất lực nhìn tôi.

"Không được... em vẫn không làm sao tin anh được!" Tôi chau mày lắc lắc đầu.

"Thật là... thế phải làm sao em mới tin anh đây?"

"Thế này đi, chúng mình móc ngoéo!" Vừa nói, tôi liền đưa một ngón tay ra.

"Em điên rồi hả? Muốn anh móc tay với em nữa?" Thừa Tầm bực bội nhướn nhướn mày.

"Em mặc kệ, anh phải móc ngoéo với em! Nếu không em sẽ nằm vật ra đất ăn vạ! Anh xem em dám làm không!"

"Được rồi, này thì móc ngoéo." Thừa Tầm bất lực đưa ngón tay của anh ra nhẹ nhàng móc vào tay tôi, sau đó... đóng dấu! Hoàn thành!

"Ha ha, thế này là OK rồi!" Tôi cười rạng rỡ như hoa hướng dương.

Thừa Tầm nhìn tôi đang hào hứng vậy cũng mỉm cười theo, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc như thế của anh từ sau khi ra khỏi cái trại giam đó.

Thừa Tầm à... trước kia thật là vất vả cho anh quá, nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, em sẽ bảo vệ anh thật tốt! Hàn Thừa Tầm, anh yên tâm nhé! Có sự bảo vệ của Doãn Đa Lâm em, anh chắc chắn sẽ mãi mãi hạnh phúc! Hà hà...

"Đây, cà phê." Thừa Tầm đặt ly cà phê đã pha xong xuống trước mặt tôi.

"Cám ơn! Anh yêu..." Tôi nâng lên uống một hớp, hư... đúng là ấm quá! Không ngờ Thừa Tầm lại còn biết tự pha cà phê, đúng là khiến tôi đành phải ngưỡng mộ vậy!

"Đa Lâm, em nghe câu chuyện "Xe lăn" chưa?" Thừa Tầm đột ngột hỏi tôi một câu không đầu không đuôi.

Tự nhiên "xe lăn" ở đâu nhảy ra vậy trời?

"Em chưa nghe." Tôi thành thật lắc đầu.

Thừa Tầm nhìn tôi một cái, mệt mỏi thở ra một hơi dài rồi kể: "Có người chồng nọ phạm tội phải ở tù 3 năm, khi thời gian thụ án sắp qua, anh ta viết thư cho vợ nói nếu như có thể tha thứ cho lỗi lầm của anh trong bấy nhiêu năm thì hãy đến trước cửa nhà giam đón anh, tuy người vợ đã đi đón anh ta, hai người cũng đã tốt đẹp trở lại, nhưng đúng vào lúc đó thì một chiếc xe tải lớn từ trước mặt lao đến, người chồng vì muốn bào vệ vợ nên mới bị xe đụng đến mức phải cắt bỏ chân, cho dù là thế thì người vợ cũng không xa rời chồng mình, trong những tháng ngày sau đó, người vợ luôn ở bên cạnh người chồng ngồi xe lăn, tuy người chồng đã tàn phế nhưng có vợ luôn ở cạnh mình anh ta vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Sao? Câu chuyện này cảm động quá phải không? Người vợ đó có phải là rất vĩ đại không?"

Hừm... Tại sao Thừa Tầm kể tôi nghe xong chuyện này, tôi lại cảm thấy trong lòng hơi bất an và hoảng loạn thế này? Giống như đang kể câu chuyện chính bản thân mình ấy, làm tôi thấy có dự cảm không lành...

Hư... lắc lắc đầu! Tôi không thể nghĩ lung tung được!

"Anh... anh nghe câu chuyện lung tung vớ vẩn này ở đâu vậy?" Tôi có phần bất mãn lớn tiếng bực bội.

"Lúc ở trong nhà giam, người ta kể anh nghe." Thừa Tầm vẫn bộ mặt thoải mái.

"Sau này ít nghe mấy cái chuyện xui xẻo này đi nhé, chẳng tốt gì hết!" Lòng tôi chẳng hiểu sao càng lúc càng bất an, tóm lại là do đâu chứ?

"Đa Lâm, nếu như có một ngày anh cũng bị cưa chân phải ngồi xe lăn, em cũng sẽ không xa rời anh như người vợ kia chứ?"

Bốp!

Tôi đánh mạnh vào gáy Thừa Tầm!

"Chết tiệt! Đau chết mất, em làm gì mà đánh anh?" Thừa Tầm lập tức giơ nanh nhe vuốt như cọp với tôi.

"Ai bảo anh nói năng lung tung chứ! Gì mà cưa chân ngồi xe lăn, sao anh có thể nói anh như thế hả? Anh là đồ ngốc à? Có người nào lại tự đi trù ẻo mình không?" Tôi bực dọc làu bàu.

"Thật là, sao em chẳng hài hước gì hết vậy? Anh chỉ nói chơi thôi mà! Kích động gì chứ, anh nói cho vui thôi!"

"Nói chơi cũng không được!"

"Đúng là chẳng có chút khiếu hài hước gì cả..." Thừa Tầm vẫn bất mãn cằn nhằn mãi không ngớt.

Hứ! Ừ thì em không hài hước đó, được chưa? Tôi vô tình nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình... á! Đã trễ thế này rồi hả? Không về nữa thì chắc chắn bị ông bố bà mẹ mắng cho một trận tơi bời cho xem!

"Thế, Thừa Tầm, trễ quá rồi, em phải về đây! Mai chúng mình gặp nhau nhé!"

"Muộn thế này rồi? Anh đưa em..."

"Không cần không cần! Em bắt xe về! Em đi đây, byebye..."

"Này, không cần đưa về thật chứ? Không sao à?"

"Ừ, ừ! Không sao mà! Thừa Tầm." Tôi nhẹ giọng gọi.

"Sao?"

"Em yêu anh."

Nói xong câu nói khiến người ta đỏ mặt ấy, tôi sải bước nhanh như gió ra khỏi chung cư của Thừa Tầm.

Hư... đúng là xấu hổ chết mất! Tôi ôm lấy gương mặt đang đỏ bừng, nhất thời không ổn định được tâm tình trong lòng, nhưng... thật tốt quá rồi, tôi đã nói hết cho Thừa Tầm nghe những điều đã từ rất lâu chôn giấu trong tim, cuối cùng cũng có thể yêu nhau rồi... Mới nghĩ đến đây, tim tôi thấy sao ngọt ngào quá!

Hi! Doãn Đa Lâm, làm tốt lắm! Ai cha!

Bây giờ tôi là người hạnh phúc nhất nhất thế gian! Ha ha ha ha... Từ nay về sau, tôi và Thừa Tầm không bao giờ xa nhau nữa. Chúng mình sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên nhau nhé!

2.

"Đa Lâm, con đi đâu thế hả? Sao muộn thế mới về nhà?"

Mới vừa bước vào, bà mẹ tôi đã làu bàu hỏi tôi mãi không ngớt.

"Ư... không có gì ạ, đến nhà bạn thôi." Tôi nghĩ đại ra một cái cớ để nói cho qua chuyện.

"Hả? Mùi gì thế này? Hình như là mùi rượu... Đa Lâm, con uống rượu hả?"

Oái... mũi của mẹ tôi sao mà thính thế này! Thế này mà cũng ngửi ra!

"Đâu có đâu ạ! Hì hì..." Tôi cười ngốc nghếch để đối phó.

"Đa Lâm, hôm nay sao con vui thế? Có chuyện gì xảy ra à? Xem con cười rạng rỡ như hoa kìa, con đào thấy vàng hả?" Mẹ tôi nghi ngờ hỏi.

"Không... không có mà! Mà... mẹ... hôm nay con thấy không khỏe lắm, con về phòng mình nghỉ trước nha, hà hà, chúc mẹ ngủ ngon!"

Hư... vào đến phòng, tôi cẩn thận khóa cửa lại, thế này cuối cùng mới có thể thở phào được, haizzz! Nếu bị bà mẹ tôi phát hiện tôi ra ngoài uống nhiều rượu thế, tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ chết không toàn thây mất... Cũng may tôi thông minh tuyệt đỉnh, nếu không thật khó thoát khỏi ánh mắt sắc bén và giác quan nhạy bén của mẹ... Có thể ở bên Thừa Tầm, tâm tình tôi đúng là tuyệt vời không tả xiết rồi! Hà hà hà hà... Cảm giác mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy... Niềm hạnh phúc sắp làm tôi như tan ra mất thôi...

Hư... cuối cùng có thể ngã lên chiếc giường đáng yêu của mình rồi! Thoải mái thật! Nghĩ đến chuyện ngày mai lại được ở cạnh Thừa Tầm, tôi không kiềm được lại cười mãi không dứt.

Ha ha... ha ha ha ha... cuối cùng tôi và Thừa Tầm cũng đã thành thật đối diện với nhau rồi... hư... vui thật, trong lòng thấy dễ chịu quá, chẳng còn tảng đá đè nặng trong tim nữa, thoáng chốc cảm thấy toàn thân mình thư thái quá...

Ting tang! Ting tang tang!

Í? Đã muộn thế này rồi, ai còn gọi điện đến nhỉ? Tôi vội nhảy ra khỏi giường, cầm lấy di động để trên bàn nhìn một cái... hic... là Khương Tải Hoán... trong lòng do dự một lát, rồi tôi cũng nghe điện.

"Alo?"

"Đa Lâm, muộn quá rồi em vẫn chưa ngủ hả?" Giọng Khương Tải Hoán hơi lè nhè, giống như là đang uống rượu vậy.

"Ừ, em chưa ngủ... Tiền bối, anh uống rượu à?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, uống rồi, uống chút thôi mà, sao? Em lo lắng cho anh hả?" Khương Tải Hoán hình như uống nhiều thật rồi, tuy anh ta không nói nhưng tôi vẫn cảm thấy thế.

"Đừng uống rượu, uống nhiều không tốt cho sức khỏe." Tôi đã có kinh nghiệm sâu sắc rồi.

"Vui thật đó, em đang lo cho anh hả? Phải không?"

Tôi hơi trầm xuống, tuy không muốn làm tổn thương anh ta, nhưng bây giờ tôi và Thừa Tầm đã ở bên nhau rồi... Tuy rằng tôi và Khương Tải Hoán chỉ là bạn bè bình thường, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình phải nói chuyện này cho anh ta biết, không nên che giấu làm gì.

"Tiền bối, ngày mai anh có rảnh không? Em có chút chuyện muốn nói." Cuối cùng tôi cũng mở miệng, ngữ khí vô cùng kiên định.

"Ngày mai? Chuyện gì, không nói bây giờ được à?"

"Ừ, là chuyện quan trọng, ngày mai... tiền bối có thời gian không?"

"Rảnh à... ừ... có, ngày mai anh rảnh." Khương Tải Hoán như ý thức được gì đó, giọng nói có vẻ ngập ngừng không chắc.

"Được, vậy thì, chiều mai 3 giờ, anh đợi em ở quán cà phê gần trường em nhé."

"Em... tóm lại là nói với anh chuyện gì?"

"Ngày mai, ngày mai tiền bối sẽ biết mà." Tôi hạ quyết tâm, kiên quyết dứt khoát nói.

"Chuyện quan trọng lắm à?"

"Đúng, là chuyện vô cùng quan trọng."

"..."

"Được rồi, anh biết rồi, anh sẽ đi." Khương Tải Hoán có hơi miễn cưỡng nói.

"Cám ơn anh, tiền bối, anh gọi cho em còn chuyện gì không?" Tôi bình tĩnh hỏi.

"Không... không có gì, chỉ muốn xem xem em ngủ chưa..."

"Ừ, em đang muốn ngủ đây."

"Ừ được, em ngủ đi, mai gặp nhé, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tút... tôi cúp điện thoại.

Trong lòng đột nhiên lại thấy bất an, không biết ngày mai nói cho Khương Tải Hoán biết chuyện này thì anh ta sẽ phản ứng thế nào đây... anh ta sẽ giận chứ? Hoặc là... hư... thật là... đau đầu quá... đừng nghĩ nữa, chuyện ngày mai giao cho ngày mai làm, Doãn Đa Lâm, mày vẫn nên đi ngủ đi, chuyện này sớm muộn gì thì cũng phải giải quyết thôi.

Tôi thở dài, ngã vật ra giường, chầm chậm nhắm mắt lại.

Hy vọng sau khi ngày mai kết thúc, mọi thứ sẽ tốt hơn...

3.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Trong quán cafe.

Khương Tải Hoán ngồi trước mặt tôi, một tay sờ cằm, không nhúc nhích gì nhìn vào mắt tôi , nhưng nhìn đến độ tôi cảm thấy toàn thân mình nhột nhạt hết mức.

"Sao, em hẹn anh ra đây, không phải là có chuyện quan trọng muốn nói à? Ha ha, tối qua em nói như thế, anh không dám nhắm mắt ngủ nữa, tóm lại là chuyện gì mà quan trọng thế?" Khương Tải Hoán cười tít mắt nhìn tôi hỏi, những ngón tay dài mảnh nhẹ xiết chặt ly cafe trong tay.

"Hừ... ừm... đúng... đúng vậy, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh..." Tôi cúi đầu xuống không dám nhìn anh ta, lắp ba lắp bắp nói.

"Ừ, anh biết, em nói đi, là chuyện gì quan trọng nào?" Đối diện với vẻ chờ đợi của Khương Tải Hoán, tôi lại chẳng biết mình nên mở lời thế nào nữa.

Hư... phiền toái quá! Rốt cuộc tôi phải nói chuyện này ra thế nào đây? Nếu chọn ở bên Thừa Tầm, tôi phải đoạn tuyệt với Khương Tải Hoán, cắt đứt triệt để! Nhưng mà... nhưng mà, Khương Tải Hoán đối xử với tôi chẳng có điểm nào sai sót cả, trong 3 năm nay, anh ta chăm sóc cho tôi hết mực, hoàn toàn không vụ lợi... Giờ đột nhiên tôi lại nói với anh ta sau này sẽ không gặp nhau nữa, có phải là hơi quá tàn nhẫn không? Tôi làm thế, có phải quá đáng lắm không?

"Em..." Tôi hơi do dự mở miệng.

"Sao thế, sao em không nói? Có phải chuyện này làm em khó nói lắm không? Không sao, em nói đi." Trên khóe môi Khương Tải Hoán vẫn hiện rõ nụ cười rạng rỡ dịu dàng.

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng tươi tắn này, tôi lại thấy có ác cảm...

Hư... tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lại chầm chậm mở ra.

"Tiền bối."

"Ừ, có chuyện gì em cứ nói đi, anh đang nghe đây."

"Em... em đã nói hết mọi chuyện với Thừa Tầm rồi, em đã đem hết những chuyện giấu trong lòng, tất cả... tất cả đều nói hết cho Thừa Tầm biết rồi." Tôi nhấn mạnh, cuối cùng cũng nói ra được.

"Nói với... Thừa Tầm rồi?" Khương Tải Hoán nghi ngờ lặp lại, anh ta chần chừ một lúc, sau đó như hiểu ra gì đó, mở to mắt nhìn tôi, "Em nói là... em nói cho Thừa Tầm nghe chuyện em thích cậu ta?"

"Ừ... ừ." Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, dùng hết sức gật đầu.

"Ha, thế sao?" Khương Tải Hoán đột nhiên cười mỉa mai, "Hôm nay em đến, chính là muốn nói anh nghe điều này à? Thế thì có quan hệ gì nào? Đây... chính là chuyện rất quan trọng em nói đó sao?"

"Đúng, đây chính là chuyện em muốn nói."

"Thế rồi sao? Thừa Tầm... cậu ta có thích em không? Cậu ta cũng thích em chứ? Không thể chứ, nếu cậu ta thích em, sao lại có thể qua lại với cô gái khác? Nếu cậu ta thích em, càng không thể bỏ em một mình suốt 3 năm trời, không nghe không hỏi gì em, em nói có đúng không?" Khương Tải Hoán vẫn cười cười.

Thịch!

Tôi cảm thấy tim mình nhảy thót lên.

Khương Tải Hoán... anh ta đang nói gì thế? Năm năm trước, chẳng phải anh ta chủ động tiếp cận Thừa Tầm sao, anh ta không thể không biết chuyện của Thừa Tầm...

"Tiền bối, 5 năm trước, anh tiếp cận Thừa Tầm, mục đích của anh thực chất là để tiếp cận em, đúng không?"

Khương Tải Hoán thoáng chốc như bị sét đánh trúng, giương mắt lên nhìn tôi như thể không tin nổi, xem ra, lời tôi nói đã đem lại cho anh ta sự chấn động lớn rồi đây.

"Em nói đúng chứ, tiền bối?"

"Em... em nghe ai nói vậy?" Khương Tải Hoán trừng mắt nhìn tôi, vội vã nói, "Đa Lâm, em sẽ không tin là thật chứ? Em sẽ không tin đúng không? Nhất định là có người muốn phá hoại, là Thừa Tầm nói với em đúng không? Cậu ta cố ý muốn phá hoại quan hệ giữa anh và em, em đừng nên dễ dàng nghe lời người khác thế! Chỉ cần em nghe theo anh là đúng! Biết chưa? Chỉ tin lời anh là đủ rồi!"

"Thế thì, tiền bối, xin hãy nói em biết, đó là sự thật phải không? Em chỉ muốn biết có phải là thật không thôi..." Tôi trầm giọng, nhìn anh ta bằng ánh mắt cương quyết bình thản.

"..." Khương Tải Hoán cứng họng.

"Là thật, đúng không? Tiền bối, những chuyện này đều là thật chứ?"

"... Phải... xin lỗi..." Khương Tải Hoán cúi đầu, trả lời bằng giọng rất nhẹ rất nhẹ.

"Tiền bối, tại sao anh phải gạt em? Thật ra, trong 3 năm nay, anh cũng biết Thừa Tầm không hề ra nước ngoài, mà là bị đưa vào trại giam thanh thiếu niên, thật ra những chuyện này, anh đều biết đúng không? Anh cố ý giấu em đúng không? Cho nên, lúc Thừa Tầm trở về, anh mới căng thẳng, em nói có đúng không?" Tôi trừng nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng quắc.

"Em..." Khương Tải Hoán có hơi kinh ngạc nhìn tôi, như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng.

"Anh đã không phản ứng gì, chứng minh là em đúng phải không?" Giọng tôi rất bình tĩnh rất bình tĩnh.

"Sao, hôm nay em đến để nói những chuyện này với anh à? Em muốn rời xa anh vì những lý do này, đến bên Thừa Tầm à?" Khương Tải Hoán xị mặt xuống, mặt anh ta càng lúc càng cứng đanh, đồng tử mắt không ngừng co lại.

"Không, em không hề quan tâm đến những chuyện của anh, cũng không phải vì chuyện của anh và Thừa Tầm mới đến bên Thừa Tầm, vì em thích Thừa Tầm, chưa hề dừng lại, em vì là như thế mới quay về bên Thừa Tầm, vì em và Thừa Tầm chưa từng kết thúc." Tôi quyết ý nói.

"... Nếu anh không chấp nhận thì sao?" Giọng Khương Tải Hoán nghẹn lại.

"Tiền bối, chúng ta chỉ là bạn bè, không phải sao? Giữa chúng ta vốn chẳng tồn tại chuyện "xa nhau" và "chấp nhận", em vẫn chỉ luôn xem tiền bối là bạn bè mà thôi."

"Đó chỉ là suy nghĩ của riêng em! Anh chưa từng suy nghĩ như thế." Khương Tải Hoán đột ngột lớn giọng, trong thoáng chốc thu hút toàn bộ ánh mắt của khách khứa xung quanh.

"Tiền bối..."

"Em có thể hiểu tâm tình của anh không? Mười ba năm trước nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã bắt đầu âm thầm thích em, đúng thế! Anh chính là vì nguyên nhân này mới đi tiếp cận Thừa Tầm, nhưng thế thì sao chứ? Bị người ta chỉ trích thì sao? Bị người ta coi là bỉ ổi thì đã sao? Cho dù là anh nham hiểm thì sao? Cho dù là anh ích kỷ thì sao chứ? Chỉ cần có thể đến gần em, chỉ cần có thể khiến em thích anh, bất chấp mọi thủ đoạn anh đều sẽ làm! Âm thầm đi bên em thế này, nhưng đổi lại thì em lại rời xa anh, em có thể hiểu cảm nhận của anh không chứ? Em có thể không hả?"

"Nhưng, tiền bối... chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, đây là chuyện của hai người, nếu chỉ một mình anh cố gắng cũng vô ích..." Tôi nhấn mạnh, không thương xót gì nói với Khương Tải Hoán.

Đúng thế, Doãn Đa Lâm, mày nhất định không được mềm lòng! Đau lâu dài không bằng buồn ngắn hạn, mày nhất định không thể để anh ta hy vọng nữa! Cứ thế đi, đoạn tuyệt với anh ta, để trái tim này của anh ta chết phứt đi! Tuyệt đối không thể vì những lời anh ta nói mà mềm lòng được! Nghĩ đến nỗi đau khổ mà Thừa Tầm đã chịu vì mày đi! Nếu không làm thế, làm sao mày xứng đáng với Thừa Tầm?

"Em nói gì? Nói như thế... em đã yêu đương với Thừa Tầm rồi hả? Em đã đến bên hắn rồi à? Nên... nên em mới tìm anh để nói những chuyện này? Em đã vì tất cả mà quyết định rồi, mới hẹn anh ra đây đúng không? Đúng không?!"

Tôi bị Khương Tải Hoán nói trúng chỉ biết cúi đầu, trong một lúc, tôi chẳng nói nổi gì cả, chỉ có thể im lặng, mũi đột nhiên cay cay.

"Em dễ dàng nói chuyện chia tay như thế, em và Thừa Tầm không thấy bất an à? Em yên tâm nổi không? Em sẽ cười vui được chứ? Em không cảm thấy sợ hãi không cảm thấy hổ thẹn à?" Vừa nói, mắt Khương Tải Hoán bắt đầu đỏ lên.

"Tiền bối, em chỉ đến nói rõ với anh, em nghĩ như thế đối với tất cả chúng ta thì tương đối..." Tôi cứng rắn kiên định, vẻ mặt không gì lay chuyển nổi.

"Cái gì? Em muốn nói rõ với anh cái gì? Hả? Em nói đi, nói đi!" Giọng Khương Tải Hoán run dữ dội, tôi mệt mỏi chau mày.

"Xin lỗi, tiền bối, em biết là em không tốt, đều là lỗi của em, em đã khiến anh đau khổ, nhưng... em quả thật không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa, em cũng không muốn lừa dối anh nữa, càng không muốn lừa dối bất kỳ người nào nữa... nên... nên xin anh hãy quên em đi, xin anh hãy quên em đi!"

"Không được!" Khương Tải Hoán không nghĩ ngợi gì, trực tiếp quẳng vào mặt tôi hai chữ đáp lại.

Hư... tôi sớm biết sẽ thế này mà, tôi đã biết chuyện sẽ thành ra thế này từ lâu rồi...

"Tiền bối, anh Khương Tải Hoán! Anh có thể nghe em nói được không, anh làm ơn nghe em nói trước đã, có được không?"

"Em muốn nói gì?" Khương Tải Hoán lạnh lùng nhìn tôi, giọng nói lạnh lẽo hệt như tảng đá vừa lấy ra khỏi tủ lạnh.

"Em phải nói với anh chuyện này. Xin lỗi, tiền bối, có lẽ anh đã biết rồi, nhưng... nhưng em vẫn phải nói. Bắt đầu từ khi còn nhỏ, em đã thích Thừa Tầm, thật ra, Thừa Tầm cũng luôn thích em, bọn em đều thích nhau, nhưng lại sợ bị tổn thương, nên bọn em mới luôn chịu đựng... chịu đựng... Nhưng, 3 năm đó Thừa Tầm không hề ra nước ngoài, mà còn bị tống vào trại giam... Nguyên nhân anh ấy phải vào đó, lại là vì em... Tất cả những chuyện Thừa Tầm làm đều là vì em, tất cả đều là vì em, anh ấy vẫn luôn thích em, cũng luôn luôn bảo vệ em trong lặng lẽ, em và Thừa Tầm yêu nhau thật lòng... Nên, tiền bồi à, em xin anh, đừng để em và Thừa Tầm xa nhau nữa, cũng xin anh hãy quên em đi, hãy quên sạch sẽ... đừng nghĩ đến em, đừng thích em nữa, được không? Em van xin anh đó... tiền bối!"

Khương Tải Hoán lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên cười rộ lên châm biếm, "Ha, ha ha! Đúng, đúng thế! Anh biết, thật ra anh đều biết hết... Nhưng, anh nghĩ rằng... chỉ cần anh làm ra vẻ không biết gì thì em sẽ ở lại mãi bên anh, chỉ cần anh không nhắc đến, chỉ cần anh giả vờ như chẳng biết gì... Anh biết người em yêu là Thừa Tầm, nhưng, anh hoàn toàn không để tâm! Chỉ cần em cứ ở lại bên anh, chỉ cần em có thể ở nơi mà anh nhìn thấy được... Thậm chí anh còn có thể không quan tâm việc trong tim em không hề có anh! Nếu em xa anh, anh nhất định sẽ phát điên, anh nhất định sẽ chết, anh không thể chịu nổi em rời xa anh để chạy đến bên người khác."

Đừng nên như thế... đừng nên như thế... Tôi chỉ muốn đến bên Thừa Tầm, nhưng lại không hề nghĩ rằng, suy nghĩ này của tôi lại làm tổn thương Khương Tải Hoán sâu sắc thế, đây không phải là kết quả mà tôi muốn thấy! Nếu Khương Tải Hoán phát điên hay chết đi, làm sao tôi có thể yên bình ở bên Thừa Tầm được nữa? Có phải tôi hư hỏng quá rồi không? Tôi làm thế có phải quá hư hỏng không?

"Tiền bối, anh đừng như thế, tại sao chúng ta không thể vui vẻ mà đối diện với tất cả chứ? Chúng ta đã không còn là chúng ta 3 năm trước nữa rồi, cho nên... chúng ta không nên như vậy, được không? Bình tĩnh đối diện với tất cả, chẳng phải là tốt hơn sao? Tại sao nhất định phải thế này? Chúng ta không thể là bạn bình thường được à?"

"Đó là suy nghĩ của em... Đương nhiên em sẽ hy vọng anh sẽ có thể để em ra đi một cách nhẹ nhàng, đến bên Hàn Thừa Tầm! Nhưng, thế anh phải làm sao đây? Nhìn em và Thừa Tầm vui vẻ ở bên nhau, anh cảm thấy thế nào em có hiểu được không? Em có thể hiểu không hả? Tại sao em chưa hề nghĩ đến tình cảm của anh chứ?"

"Tiền bối, anh đừng như thế! Cầu xin anh, đừng như thế!" Tôi như gào khóc nói như thét.

"Không được! Không thể nào, tôi sẽ không để em và Thừa Tầm sống vui vẻ đâu! Ở đây nhiều người quá... Đi, chúng ta lên xe nói chuyện! Gọi Hàn Thừa Tầm ra đây, ba người chúng ta cùng bàn bạc chuyện này... Chuyện này, tôi sẽ không dễ dàng để kết thúc thế! Tôi nhất định phải khiến các người trả giá đắt!" Vừa nói, Khương Tải Hoán liền sải bước nhanh như sao băng bước đi, tóm lấy tay tôi lôi theo.

"Tiền bối, anh muốn làm gì? Phải đi đâu chứ? Anh làm gì thế?"

"Hừ... em đi theo tôi, lên xe tôi mau! Nhanh lên!"

Khương Tải Hoán không phân giải gì lôi tay tôi, bất chấp tôi chống cự thế nào, anh ta đều chẳng nể nang thương tình gì, lôi cứng tôi ra khỏi quán càfe rồi quăng vào trong xe.

4.

Trong xe của Khương Tải Hoán.

"Bây giờ gọi điện thoại cho Thừa Tầm! Nhanh lên, đừng ù lì chậm chạp nữa! Anh nói em mau gọi điện thoại cho Thừa Tầm!" Khương Tải Hoán vừa ôm vô-lăng khởi động xe, vừa tức giận đùng đùng hét lớn với tôi.

"Tiền bối, anh... anh rốt cuộc là muốn làm gì hả? Tại sao phải gọi Thừa Tầm đến? Tóm lại anh muốn làm gì? Van xin anh đừng thế nữa có được không? Tại sao chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện này được chứ?" Tôi mệt mỏi nhìn Khương Tải Hoán đang ngồi bên cạnh.

Hừ... điên rồi, điên rồi, sắp điên thật rồi!

"Anh nói rồi, anh sẽ không để em và Thừa Tầm vui vẻ đâu! Đừng nói nhiều nữa, mau gọi điện thoại cho Thừa Tầm! Mau gọi hắn đến đây! Nếu không anh sẽ đập phá cái xe này! Còn không mau gọi hắn đến đây!"

"Em không gọi! Em không cần! Tiền bối giờ thế này, căn bản không có cách nào nói chuyện được! Em sẽ không để anh làm tổn thương Thừa Tầm!" Tôi có phần tức tối, Khương Tải Hoán rốt cuộc muốn làm gì đây, bây giờ tôi chẳng thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì nữa.

"Được thôi, em không gọi phải không? Để anh gọi cho hắn!" Vừa nói, Khương Tải Hoán vừa móc điện thoại ra, cả chiếc xe vì không có vô-lăng điều khiển nên suýt chút nữa đụng vào cột.

"A..." Tôi kêu lên một tiếng, cuống quýt giật lấy di động trong tay Khương Tải Hoán.

"Tiền bối! Anh lộn xộn quá! Vừa nãy nguy hiểm thế nào anh có biết không hả? Anh thật là lộn xộn quá rồi!"

"Hừ... thế thì em mau gọi điện thoại cho Thừa Tầm đi!" Khương Tải Hoán giữ lấy vô-lăng, vừa lái xe thật nhanh vừa lạnh lẽo nói.

"E... em biết rồi." Tôi nhìn Khương Tải Hoán một cái, do dự một hồi, tuy không tình nguyện tí nào nhưng vẫn móc điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho Thừa Tầm.

"Tút... tút... tút..." Đầu dây bên kia vẳng đến một chuỗi âm thanh thật dài, sau một hồi rất lâu, điện thoại Thừa Tầm vẫn không gọi được.

"Thừa Tầm hình như không mang theo di động, điện thoại không gọi được." Tôi bình tĩnh nói.

"Gọi lại."

"Khương Tải Hoán! Tóm lại anh muốn thế nào đây? Chẳng lẽ anh điên rồi hả?" Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà tức điên lên với anh ta. Cái tên này đúng là đủ rồi đấy! Bây giờ tôi thật chẳng hiểu nổi nữa!

"Đúng thế! Anh điên rồi đây! Sao, thế này thì em vui chứ hả? Hả? Em có thể vui vẻ sống bên Thừa Tầm suốt đời rồi hả?"

"Khương Tải Hoán! Anh... anh..." Tôi giận đến mức không thốt nên lời.

Hư... thật là... tôi đúng là bị anh ta làm cho choáng váng đầu óc rồi!

Đúng lúc này, đèn đỏ trên đường đột nhiên sáng lên, Khương Tải Hoán thắng xe két lại, dừng trong vạch vôi trắng.

Bên kia con đường, một khuôn mặt quen thuộc men theo dòng người đi đến.

Anh ấy mặc một bộ đồ thoải mái tự nhiên, thân hình cao gầy... Mái tóc mảnh dẻ dựng trên đầu, tôi như lập tức nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc ấy!

Là anh! Là anh! Là người mà bây giờ tôi muốn gặp nhất... là người tôi yêu thích từ mười năm trước... là người tôi thích thích nhất trên thế giới này!

"Thừa Tầm!"

Tôi kích động kêu lên sau kính cửa sổ xe.

"..."

Là Thừa Tầm! Thừa Tầm quay đầu lại, nhìn thấy tôi! Sau đó... anh ấy lại nhìn thấy Khương Tải Hoán đang ngồi bên cạnh, nét cười trên mặt anh lập tức biến mất, anh cau mày, có phần tức giận bước về phía chúng tôi.

Hỏng bét rồi! Có phải Thừa Tầm hiểu lầm rồi không?

"Brừm... brừm..."

Đúng vào lúc này, Khương Tải Hoán ngồi ghế bên kia đột nhiên rồ ga.

Thoáng chốc, tôi có cảm giác bất an!

Thịch!

Tim nhảy lên đột ngột.

"Tiền bối... Khương Tải Hoán... anh... anh muốn làm gì hả? Anh... chẳng lẽ, anh... đừng! Đừng! Anh... chẳng lẽ anh điên rồi à?"

Khương Tải Hoán không quan tâm đến tiếng kêu của tôi, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo! Anh ta rất nhanh khởi động xe, bắt đầu lao tới phía Thừa Tầm!

Trời ơi! Anh ta đúng là điên rồi!

"Thừa Tầm! Anh mau tránh ra! Thừa Tầm! Đừng đến đây! Thừa Tầm... nguy hiểm...."

Rầm!

Tôi như không dám tin nhìn vào tất cả diễn ra trước mắt.

Sắc mặt tôi càng lúc càng trắng bệch, đồng tử mắt thoắt chốc thu nhỏ lại.

Đừng mà... Sao lại thế này? Không thể nào... nhất định là tôi đang nằm mơ phải không? Tôi nhìn thấy bao nhiêu là máu... tai ù đi, khắp nơi là những tiếng huyên náo... đừng mà... đừng mà...

Con đường vốn yên tĩnh giờ đột nhiên hỗn loạn hẳn, những tiếng kêu thét, thắng xe liên tục đến nhức tai. Những người đi đường lũ lượt kéo đến chỗ phát ra tiếng động... nhiều người quá... nhiều người quá...

"Trời ơi! Sao thế này! Sao rồi?! Trời đất ơi!"

"Mau gọi điện cho xe cấp cứu đi! Còn không mau gọi điện thoại nữa? Đần ra đó làm gì?"

"Ây da... chảy nhiều máu quá, không biết còn sống hay không đây, tiếc thật đấy..."

Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này...

Thừa Tầm... Thừa Tầm! Chẳng phải anh đã nói lần này sẽ mãi mãi ở bên em sao? Chẳng phải anh đã hứa sẽ không bao giờ rời xa em rồi ư? Anh nói dối... anh nói dối...

Anh nói dối...

Hàn Thừa Tầm... Thừa Tầm à...

Anh nói xem, tại sao Ngưu Lang và Chức Nữ rõ ràng yêu thương nhau sâu đậm thế, tại sao... tại sao họ không thể ở bên nhau? Tại sao...

Tại sao...

Thừa Tầm à... chúng mình chẳng đã hứa lần này sẽ mãi ở bên nhau rồi sao? Chúng mình... chúng mình cùng về nhà được không? Thừa Tầm, chúng mình cùng về nhé...

 

VĨ THANH

Nửa năm sau.

Trong bệnh viện Nhân Đức.

Bầu trời trong xanh.

Ánh nắng xuyên qua tán lá rậm rạp rơi rải rác xuống tòa nhà bệnh viện.

Gió nhẹ dìu dịu thổi lướt qua.

Lá cây khẽ khua lên xào xạc trong gió.



Một buổi sáng mùa xuân.

Trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, thảm cỏ xanh mướt, nước trong hồ phun vút lên thành đường cong lấp lánh như cầu vồng. Tiếng nhạc nhè nhẹ trôi trong không khí, trên thảm cỏ của bệnh viện, những bệnh nhân mặc áo đồng phục xanh sọc đang tản bộ phơi nắng, tận hưởng ánh dương tuyệt vời.

"Woa! Chị ơi chị hay thật đó! Chị là cô giáo nhỉ! Cô giáo thì cái gì cũng biết phải không?"

"Đúng đó đúng đó! Cô giáo hay thật, câu chuyện gì cũng biết cả!"

"Woa! Woa! Hay thật đó! Clap clap clap..."

Một đám trẻ mặc đồ bệnh nhân đang vây quanh một cô gái tóc dài và một chàng trai đang ngồi trên xe lăn, tíu tít ầm ĩ không ngớt...

"Ha ha, chị ơi, chị lại đến thăm anh ấy phải không? Ngày nào chị cũng đến thăm nhỉ! Ha ha ha ha..."

"Woa! Chị là bạn gái của anh ấy phải không?"

"Ha ha, bạn gái! Là bạn gái! Là bạn gái có thể hun hun ấy!"

Cô gái tóc dài hơi ngượng nghịu mỉm cười, sau đó gập quyển truyện thiếu nhi lại, nói với đám trẻ:

"Được rồi được rồi, truyện hôm nay kể đến đây thôi, các em về đi nhé! Sắp đến giờ phải chích thuốc rồi đó!"

"Ấy? Không mà! Bọn em không về đâu, truyện chưa hết mà..."

"Đúng rồi đúng rồi! Chị đuổi bọn em về gấp thế, nhất định là muốn ở lại một mình để hun hun anh ấy rồi! "

"Lêu lêu lêu! Lêu lêu lêu!"


Lúc này, phía trước không xa vẳng đến giọng một cô y tá:

"Này! Cái đám trẻ này, còn không mau về phòng nữa à? Đến giờ chích thuốc rồi! Mau về đi nào, mấy đứa nhóc này!"

"A... lại phải chích rồi! Đau quá điiiii..."

"Không sao! Tớ không sợ! Tiến lên phía trước! Tiến lên phía trước!!!"

"Đợi tớ với! Mấy bạn đợi tớ với! A, đúng rồi, chào chị chào anh! Hai người hun hun vui nhé!"



Lạch bạch lạch bạch!

Nhìn theo đám trẻ chạy xa dần, cô gái tóc dài quay người lại, nhẹ nhàng đến bên chàng trai đang ngồi xe lăn, cười rất rạng rỡ:

"Thừa Tầm à, chân anh hôm nay thấy thế nào rồi? Có cảm giác chút chút, chút chút nào không?"

Chàng trai trên xe lăn hơi nóng nảy nhay nhay môi:

"Thật là! Ngày nào em cũng hỏi, có phiền không có mệt không có khát không? Y như bà vợ già ấy!"

"Này! Anh thái độ gì vậy hả? Em quan tâm thành thật mà!"

"Phải phải phải! Anh biết rồi! A... đói bụng quá, anh muốn ăn mì lạnh thịt bò!"

"Cái gì? Anh vừa mới ăn xong mà! Làm gì có chuyện đói nhanh thế, anh là heo đầu thai à?"

"Mặc kệ! Mau mua cho anh mì lạnh thịt bò! Mau lên!"

"Biết rồi... biết rồi! Đợi đến khi chân anh khỏi rồi, em nhất định sẽ bắt anh mỗi ngày phải cõng em lên xuống lầu! Anh đợi đó mà xem!"

"Thế thì em phải giảm béo đi mới được!"

"Hàn Thừa Tầm... cái anh này! Đừng có quá đáng!"

"A! Đau quá, Doãn Đa Lâm! Đau... sao em lại đối xử với bệnh nhân thế hả?"

Trong ánh nắng.

Tia nước phun lắc rắc trong không trung.

Trong veo...

Như pha lê...

...

Thừa Tầm à, đợi đến khi chân anh khỏe hẳn, em nhất định sẽ bắt anh mỗi ngày đều phải cõng em lên xuống lầu! Ha ha, Doãn Đa Lâm em nhất định phải bắt anh ngoan ngoãn nghe lời! Có nghe chưa hả? Anh nhất định phải khỏe lên đó nhé...

...
... 

TRAO ĐỔI NHẬT KÝ

Nhật ký của Đa Lâm - 17 tháng 1 năm 2004 

Hôm nay mình nghe được một câu chuyện cười tức cười nhất, đúng là từ ngày mình trưởng thành tới nay mới nghe được chuyện nực cười đến thế.

Trịnh Hiểu Anh nói với mình, Thừa Tầm đã xuất ngoại rồi.

Hừ... thật sự mình không dám tin vào lỗ tai nữa! Không thể, chuyện này là không thể, Thừa Tầm không thể bỏ rơi mình lại để biến mất...

Nhưng mà, lúc mình đến nhà Thừa Tầm tìm cậu ấy, bất chấp mình khóc la thế nào, van cầu ra sao, Thừa Tầm cũng chẳng trả lời, hình như cậu ấy đã xa mình thật rồi, chỉ có một chiếc xe cảnh sát lướt qua sau lưng mình, chẳng lẽ... chẳng lẽ Thừa Tầm đã rời xa mình thật rồi ư? Đến một câu nói cũng chẳng để lại cho mình, cứ thế mà biến mất hẳn trong cuộc đời mình, thượng đế ơi, cầu xin ngài, mau nói cho con biết tất cả những chuyện này là giả đi! Tất cả đều là lừa dối con!

Thừa Tầm... Cậu ấy nhất định vẫn đang đợi mình đến gọi để cùng đi học, cậu ấy nhất định vẫn đợi mình trước cổng để cùng về nhà, nhất định là thế...

Thừa Tầm rõ ràng để hẹn với mình, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, chúng mình sẽ không rời xa nhau, cho dù là xảy ra chuyện gì, cả khi sau này có một ngày cậu ấy kết hôn, cậu ấy cũng nhận lời rằng sẽ không bỏ rơi mình ở lại. Chúng mình rõ ràng đã hẹn với nhau thế rồi còn gì!

Nhưng mà, Thừa Tầm, bây giờ cậu đang ở nơi nào chứ? Cậu bỏ lại mình tớ thế này, rồi cậu đã đi đâu? Bỏ lại tớ để đi, cậu thật cảm thấy vui lắm hay sao?

Nhật ký của Thừa Tầm - 17 tháng 1 năm 2004 

Hôm nay tôi nghe được một chuyện khiến mình tức giận đến mức muốn giết người.

Đa Lâm suýt nữa bị một thằng con trai trường Đức Cao cưỡng hiếp. Lúc nghe Chính Hạo nói tôi biết chuyện này, tôi thấy giận đến mức toàn thân run lên không ngừng. Bất chấp Chính Hạo ngăn cản, tôi chạy một mạch đến Đức Cao.

Thật không tin nổi, thật khiến người ta không dám tin! Rốt cuộc là thằng chó chết nào đã làm tổn hại đến Đa Lâm! Tôi vẫn luôn cẩn thận dè dặt giữ gìn Đa Lâm trong lòng bàn tay... nhưng vào cái hôm xảy ra chuyện ấy, tôi đã tát em không thương tình.

Tôi hoàn toàn không đánh em vì em đã đẩy ngã Thành Vũ Tuyết, tôi chỉ... nhìn thấy em đi với hạng người như Khương Tải Hoán... nhìn thấy sự biến đổi lớn lao của em... tất cả đều là lỗi của tôi! Tất cả là lỗi của tôi, nếu tôi không nhất thời tức giận mà đánh em, nếu em không chạy ra ngoài... em... em cũng sẽ không gặp phải chuyện đó! Tất cả là do tôi đã sai!

Đến Đức Cao rồi, tôi túm lấy tên chó đó lôi ra!

Bất chấp Chính Hạo và Hiểu Anh bên cạnh ngăn cản thế nào, tôi đã như phát điên lên mà đánh tên chó đó một trận! Tuyệt đối không thể để nó yên ổn, những tổn thương Đa Lâm phải chịu, tôi nhất định phải bắt nó trả giá lại gấp trăm lần! Nhưng... tôi không ngờ rằng, tôi lại đánh cho tên chó đó phải vỡ cả mật... Ha, đúng là chuyện không nằm trong dự đoán của tôi.

Thầy cô giáo trường Đức Cao báo cảnh sát, tôi bị túm vào trong xe.

Tất cả, đều như một giấc mơ, tôi bị bắt vào trong xe cảnh sát thật rồi, thật giống như giả vậy...

Họ nói, phải đưa tôi vào trại giam thanh thiếu niên... hình như phải ở trong đó trọn ba năm mới được thả ra...

Xe cảnh sát phóng ngang nhà tôi, tôi ngồi trong xe nhìn thấy Đa Lâm đang đứng trước cửa nhà tôi gào khóc la hét. Tôi trong xe gọi tên em như điên cuồng, nhưng, em không hề nghe thấy.

Ba năm... tôi phải đến trại giam thanh thiếu niên suốt ba năm... Tôi hoàn toàn không hối hận, nhưng, việc tôi hối hận là Đa Lâm phải làm thế nào đây? Ba năm không có tôi bên cạnh, lúc em tức giận sẽ trút giận vào ai? Lúc em khóc thì ai có thể ở bên em? Lúc em uống sữa chua đến đau dạ dày thì ai đến nhà thuốc mua thuốc cho em?

Bảo vật tôi yêu quý nhất... có ai... có ai thay tôi chăm sóc em trong ba năm không? Có ai không? Có ai không? Có ai thay tôi chăm sóc bảo vật của tôi không?

Làm ơn, cho dù là ai cũng được, van xin người đó, hãy thay tôi chăm sóc em, van xin người đó hãy chăm sóc bảo vật của tôi! Làm ơn...

1 NĂM SAU 

Nhật ký của Đa Lâm - 17 tháng 1 năm 2005 

Hư... chớp mắt một cái, Thừa Tầm đã đi hơn một năm rồi... Trong một năm không có Thừa Tầm, tưởng như mình đã sống qua một thế kỷ quá dài như vậy.

Thừa Tầm, đã xa mình thật rồi.

Ngày nào mình cũng viết nhật ký, nhưng, nói là viết nhật ký thế thôi, còn không bằng nói là viết thư bí mật cho Thừa Tầm, vì không biết Thừa Tầm rốt cuộc ở nước nào, nên, mình chẳng có cách nào tìm ra cách để liên lạc với cậu ấy, những lá thư này không thể gửi đi được, cũng đã biến thành nhật ký bí mật rồi.

Thừa Tầm, cậu khỏe không?

Những ngày tháng này cậu sống ổn chứ? Có nhớ đến tớ không? Ở nước ngoài có kết bạn với ai không? Mọi người đều tốt với cậu cả chứ? Có đánh nhau với người khác không? Có quen với thức ăn ở đó không? Có bị bệnh không? Có chăm sóc tốt bản thân không? Trước khi ngủ đều uống sữa chứ?

Cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ vẫn có thể sống tốt, tuy cậu không còn ở bên cạnh, nhưng, tớ lại cảm thấy bọn mình như vẫn mãi ở bên nhau, chưa hề rời xa nhau...

Lại qua một khoảng thời gian nữa rồi, tớ sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp xong tớ không định học lên đại học, cậu còn nhớ giấc mơ tớ từng kể cậu nghe không? Không sai, tớ muốn làm cô giáo, tốt nghiệp xong sẽ làm giáo viên thực tập, còn cậu? Lúc tớ trở thành cô giáo, cậu sẽ quay về bên tớ chứ? Cho dù cậu chẳng nói gì, tớ cũng biết, cậu hy vọng tớ có thể đợi cậu trở về, yên tâm đi, tớ nhất định sẽ đợi cậu trở về mà.

Phù... nói nhiều quá rồi, tớ quên hỏi, cậu ở nước ngoài, đã có bạn gái hay chưa?

Nhật ký của Thừa Tầm - 17 tháng 1 năm 2005 

Phù... thời gian trôi qua nhanh thật, trong lúc không hay không biết gì, tôi đã ở trong trại giam thanh thiếu niên được một năm rồi. Tôi rất cố gắng làm việc, cũng rất cố gắng sống cho tốt, mong có thể giảm nhẹ thời gian xử phạt.

Đa Lâm, anh rất muốn viết thư cho em, rất rất muốn, nhưng lần nào anh cũng kiềm chế được. Bởi vì, nếu mà viết thư, nhất định sẽ lộ ra chuyện của anh, anh không mong em biết được anh đang ở trong trại giam, càng không hy vọng em sẽ đau lòng vì anh, khó chịu vì anh, rơi nước mắt vì anh. Vậy nên anh cầu mong Chính Hạo và Hiểu Anh cho dù thế nào cũng phải nghĩ cách che giấu em. Anh ở đây rất khỏe, tất cả đều rất tốt, anh còn gặp được một đàn anh trước học cùng trường, ngày mai anh ấy được ra rồi, thật ngưỡng mộ quá!

Đa Lâm, em có khỏe không? Có khi nào nhớ đến anh không? Ngày nào anh cũng nhớ mong em, mỗi đêm khi ngủ anh đều ước mong có thể được như xưa, ngày hôm sau sẽ đứng trước cửa nhà nhìn thấy nụ cười em rạng rỡ, em nhất định sẽ nói với anh: "Hàn Thừa Tầm, sao cậu thức dậy trễ vậy hả? Sắp trễ giờ rồi cậu có biết không?" Trước đây luôn xem những chuyện này là nhỏ nhặt, không đáng kể, nhưng mà, bây giờ lại cảm thấy có thể nghe thấy em ríu rít ồn ào là chuyện hạnh phúc biết bao!

Nếu như có thể để anh và em cùng đi trên đường về nhà lần nữa, anh nguyện trả bằng bất cứ giá nào.

Thật mong muốn lại được nghe tiếng em gọi anh: Thừa Tầm, chúng mình cùng về nhà, được không? 

HAI NĂM SAU

Nhật ký của Đa Lâm - 17 tháng 1 năm 2006 

Thừa Tầm, hôm nay là tròn hai năm cậu xa tớ rồi đó.

Báo cho cậu biết một tin vui, bố mẹ và thằng nhóc Đa Ngân đã trở về sau chuyến du lịch rồi. Đột nhiên cả nhà lại đoàn viên với nhau thế này, tớ lại thấy chưa quen, nhưng tớ vẫn nhớ họ lắm, bây giờ cảm thấy, có thể nhiều lời với bố mẹ cũng là chuyện hạnh phúc vô cùng. Cậu nói xem có đúng không?

Hi, Thừa Tầm, cậu ở bên đó có ổn không? Đã hai năm rồi, có phải cậu cũng đã quen với cuộc sống bên đó rồi không? Có khi nào quá yêu thích nơi đó mà không muốn về không đó?

Còn nữa, có lẽ cậu không biết đâu nhỉ? Chính Hạo và Hiền Chu hai đứa nó quyết định tốt nghiệp cấp ba xong sẽ ở chung với nhau, bọn nó dự tính vừa đi học vừa đi làm. Tuy tớ và Hiểu Anh và mấy người bạn nữa không phản đối gì, nhưng bố mẹ bọn nó có thể không đồng ý chăng? Nếu như cậu còn ở đây thì, cậu sẽ xử trí việc này thế nào?

Thừa Tầm, sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, không biết thế nào, càng gần đến ngày tốt nghiệp tớ lại càng không ngăn nổi bản thân nhớ mong cậu, nhớ đến thời gian tốt đẹp chúng mình đã từng ở bên nhau, cậu ở bên kia địa cầu, có khi nào cũng thỉnh thoảng nhớ lại một chút chút không?

Nhật ký của Thừa Tầm - 17 tháng 1 năm 2006 

Đa Lâm, anh ở trong trại giam đã tròn hai năm rồi.

Trong này, anh đã học được rất nhiều, dường như cũng đã chín chắn hơn xưa rất nhiều. Anh nghĩ, lúc anh lại xuất hiện trước mặt em, có lẽ em sẽ giật mình kinh ngạc lắm nhỉ? Vì anh có thể cảm nhận được, anh đã thay đổi nhiều lắm rồi.

Nếu nói đã trở nên chín chắn thì chi bằng nói là đã học được cách trưởng thành.

Anh trước kia, nhất định là luôn làm em đau đầu nhỉ? Vừa ích kỷ vừa cứng đầu, vẫn luôn giận dỗi như trẻ con, bây giờ nghĩ lại, bản thân anh lúc đó thật nực cười quá!

Cám ơn em khi đó đã luôn ở bên anh, tuy không có tình yêu của bố mẹ, nhưng ngày nào cũng có thể ở bên em là anh đã thấy đủ rồi, em, chính là tinh thần là động lực của anh.

Hôm qua, có một đàn anh đã kể anh nghe câu chuyện về "chiếc xe lăn", sau khi nghe xong anh thấy rất cảm động.

Hôm nay à, Chính Hạo đến đây thăm anh, có lẽ là do đã quá lâu rồi không gặp nhau nên bọn anh nói với nhau đủ thứ chuyện rất vui, Chính Hạo và Hiền Chu sau khi tốt nghiệp hình như đã quyết định sống chung, anh thật sự rất khâm phục bọn nó, cũng rất ngưỡng mộ nữa, vì Chính Hạo và Hiền Chu có thể dũng cảm đối diện với tình cảm của nhau, nếu là anh, có thể anh sẽ không thành thật và thẳng thắn như bọn nó đâu nhỉ?

Anh cũng không biết mình đã sống qua ngày đoạn tháng ở đây như thế nào nữa, hình như trong lúc không hay biết gì đã trải qua hai năm đằng đẵng rồi. Nhìn trên tường có vô số những chữ viết, anh thấy rất vui nên đã cười to lên.

Vậy đó, còn một năm nữa, còn một năm nữa thôi, Đa Lâm, đợi anh một năm nữa nhé, anh nhất định sẽ trở về bên em, chỉ cần em đợi anh thêm một năm!

Đợi anh thêm một năm nữa thôi, mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại!

Anh tin rằng, tất cả những cơn ác mộng rồi sẽ kết thúc! 

BA NĂM SAU... 

Nhật ký của Đa Lâm - 17 tháng 1 năm 2007 

Huhm... Thừa Tầm, đã là năm thứ ba cậu đi rồi đó, thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt một cái, đợi đến lúc tớ phát hiện ra thì đã ba năm trôi qua rồi.

Hà hà, tớ tốt nghiệp rất thuận lợi nhé! Tớ đã quyết định rũ bỏ hình tượng cô em gái lông bông vô nghề nghiệp trước đây rồi, tớ nhất định sẽ là một cô giáo tuyệt vời hết mức cho xem!

Hơn nữa, tớ đã là cô giáo thực tập được hai tháng rồi nhé, bây giờ, cuối cùng tớ cũng biết được sự cực khổ của các thầy cô, trước kia không hiểu chuyện như thế đúng là không nên chút nào! Cậu nói có đúng không?

Hôm nay, tớ đã đến bệnh viện của anh Khương Tải Hoán, vì tuần trước tớ bị cảm, bà mẹ của tớ rất lo lắng, bắt tớ phải vào viện. 

Tuy tớ biết cậu rất ghét Khương Tải Hoán, nhưng tớ với anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè rất bình thường thôi, tớ chưa từng thích anh ấy, người tớ thích chỉ có một mình Hàn Thừa Tầm cậu mà thôi.

Ra khỏi bệnh viện, anh Khương Tải Hoán mời tớ đi ăn cơm, ba năm nay anh ấy đối xử với tớ tốt vô cùng, nhưng cho dù là thế, tớ vẫn chẳng thể nào thích anh ấy được, hình như ngoài cậu ra, dường như tớ chẳng thể thích một ai khác nữa, hà hà.

Nước ngoài tốt như thế thật à? Thừa Tầm, tại sao đến giờ cậu vẫn chưa về chứ? Lẽ nào cậu muốn ở mãi bên đó, mãi mãi không quay về hả? Thừa Tầm, có khi nào cậu quên mất tớ rồi không? Nếu cậu quên tớ thật rồi thì tớ phải làm sao đây?

Cứ nghĩ nhảm như thế mà đã tới trường rồi, đột nhiên Chính Triết của lớp tớ lại xảy ra chuyện, cậu nhóc ấy vì học sút đi mà muốn nhảy lầu!

Lúc tớ vội chạy đến hiện trường, Chính Triết đã trèo đến nóc nhà mà khóc tu tu mãi không ngớt. Tớ sợ quá, thật sự rất sợ!

Đúng vào lúc này, một bóng người trèo lên nóc nhà bắt đầu tiến hành một bài học giáo dục dài dặc cho Chính Triết, nhưng, khiến tớ khó nghĩ nhất, khó tin nhất là...

Người đã cứu Chính Triết ấy, lại chính là cậu - Hàn Thừa Tầm!

Bỏ đi đã tròn ba năm, cậu đã xuất hiện trước mặt tớ đột ngột không báo trước như thế!

Nhật ký của Thừa Tầm - 17 tháng 1 năm 2007 

Hôm nay là ngày tôi được mãn hạn, cuối cùng cũng đã ra khỏi trại giam trở về với thế giới bên ngoài rồi. Hừ... tất cả như là một giấc mơ, tôi đã ra khỏi trại giam thanh thiếu niên thật rồi, Hàn Thừa Tầm, dường như đã sống lại rồi.

Đến đón tôi là Chính Hạo và Hiểu Anh.

Phản ứng đầu tiên của Hiểu Anh khi nhìn thấy tôi là nhào đến ôm chặt lấy tôi mà khóc to lên, tên tiểu tử Chính Hạo thấy thế cũng hai mắt đỏ hoe, thật đó, thật không dám tin, tôi đã xa bọn nó ba năm rồi, tròn ba năm, thời gian trôi qua thật nhanh, trôi qua ba năm không lưu luyến chút gì, tôi đã ở đó ba năm rồi, đúng là một việc đáng sợ.

"Đa Lâm bây giờ đang làm giáo sinh thực tập ở trường Thừa Đức."

Lúc Chính Hạo nói tôi nghe chuyện này, tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói năng gì mà chạy ngay đến trường Thừa Đức, tôi muốn nói với em, tôi muốn báo em biết: Đa Lâm anh đã về rồi! Người mà bây giờ anh muốn được gặp nhất chính là em, Đa Lâm!

Lúc anh chạy đến trường Thừa Đức, cả trường ấy đang náo loạn cả lên, hình như có học sinh muốn nhảy lầu. Tôi đứng trong đám đông chật chội đông đúc nhìn thấy bóng Đa Lâm, em đang cầm một chiếc loa mà gào khóc với học sinh trên nóc nhà.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Đa Lâm ấy, tôi cảm thấy mình như bị sét đánh trúng, nước mắt trào ra không thể nào kiềm lại nổi.

Ba năm ấy, người tôi ngày ngày nhớ nhung đã xuất hiện hiện trước mặt tôi như thế, tôi muốn nhào đến ôm chặt lấy em biết bao, nói hết một mạch những điều chôn giấu trong lòng ra cho em nghe.

Nhưng tôi đã kiềm chế được, vì tôi sợ nếu làm thế sẽ khiến em giật mình mà bỏ chạy, tôi sợ em sẽ rời xa tôi, xa thật xa, nếu như thế, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không sống nổi.

Cho nên, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải chôn giấu tất cả trong lòng, bất chấp mọi chuyện có ra sao, tôi cũng không thể để Đa Lâm biết, nhất định phải tiếp tục giữ kín. 

2007 ... NỬA NĂM SAU 

Nhật ký của Đa Lâm 17 tháng 8 năm 2007 

Chân Thừa Tầm hình như bắt đầu có chút cảm giác rồi, tuy hình như chỉ là một chút chút cảm giác thôi, nhưng đây chính là một sự bắt đầu rất tốt rồi! Mình vui quá vui quá vui quá! Vui đến nỗi suýt chút nữa là rơi nước mắt!

Tuy nói nửa năm trước Khương Tải Hoán tiền bối đã lao xe vào Thừa Tầm, nhưng anh ấy đã kịp thời thắng gấp lại, nên Thừa Tầm mới không bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu Thừa Tầm bị nguy hiểm tới tính mạng, mình nhất định sẽ không tha cho Khương Tải Hoán!

Sau đó, Khương Tải Hoán tiền bối dường như cũng ý thức ra tội lỗi mình đã phạm phải, nên rất thành tâm thành ý nhận lỗi với Thừa Tầm và mình. Nhưng mà, Thừa Tầm như vẫn không tha thứ cho anh ấy.

Hư... thế nào cũng được, chỉ cần Thừa Tầm có thể mãi mãi ở bên mình là tốt rồi!

Bây giờ, ngày nào mình cũng đến bệnh viện thăm Thừa Tầm, anh ấy rất bực bội khi phải ngồi xe lăn, ngày nào cũng như đứa trẻ hỏi mình khi nào mới được ra viện khi nào mới có thể đi bộ...

Hà hà... nếu chân Thừa Tầm có thể khỏe trở lại, việc đầu tiên mình bắt anh làm chính là cõng mình trèo lên cầu thang bệnh viện, ha ha ha ha!

Nhật ký của Thừa Tầm - 17 tháng 8 năm 2007 

Nghe bác sĩ nói, chân của tôi hình như đã có chút cảm giác, nghe thấy tin tốt này, Đa Lâm phấn khích đến độ nhảy tưng tưng lên sắp cao bằng nóc nhà luôn!

Tuy Khương Tải Hoán xin lỗi tôi rất thành thật, nhưng, tôi vẫn chẳng thể tha thứ cho anh ta được. Vì anh ta là người nham hiểm bỉ ổi, tôi không thể chấp nhận một người như thế là bạn được, càng không thể chấp nhận chuyện anh ta tiếp cận Đa Lâm.

Nhưng, trong ba năm tôi không ở bên cạnh Đa Lâm, là anh ta vẫn luôn chăm sóc cho Đa Lâm, ở bên Đa Lâm, nghĩ đến chuyện anh ta có thể thay tôi làm những việc đó, trong lòng tôi vẫn muốn cảm ơn anh ta.

Đa Lâm ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc tôi, ngày nào cũng đẩy xe lăn của tôi ra ngoài thảm cỏ bệnh viện phơi nắng. Điều này khiến tôi nghĩ đ 461 n câu chuyện về "chiếc xe lăn", tôi chính là người chồng bị xe đụng phải, và em chính là người vợ bất chấp thời gian vẫn ở bên tôi không nỡ rời xa. Trong nửa năm này, nếu không phải là Đa Lâm luôn ở bên cạnh, tôi nghĩ mình tuyệt đối không thể tràn đầy niềm tin vào cuộc sống như bây giờ.

Đợi đến khi chân tôi khỏe hẳn, việc đầu tiên tôi phải làm chính là cõng Đa Lâm tôi yêu nhất trèo lên lầu cao, đi leo núi nữa. Chỉ cần Đa Lâm muốn, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em! Ối... nhất định đừng nói cho Đa Lâm biết chuyện này, nếu không, em nhất định sẽ đắc ý đến nỗi quên luôn cả tên mình cho xem!

Đây, là bí mật đó, là nhật ký trao đổi bí mật!

Cho nên, cứ để nó trở thành bí mật đi.

Hết chương 12. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/28614


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận