Gọi điện thoại về nhà mới hay cô chuyển đến chỗ Quyên Tử ở, thế nên anh cũng yên tâm. Cô nàng này lại đang làm mình làm mẩy với anh đây. Cứ như thế này cũng được, còn hơn để cô ở nhà nghĩ ngợi vẩn vơ. Hơn nữa về nhà bố mẹ ở, hai ông bà chắc chắn sẽ suốt ngày ép cô ăn. Thời Tiêu được anh nuông chiều nên ăn ngon quen miệng rồi, giờ ở với bố mẹ, nếu ăn món gì không vừa ý chắc cũng không dám từ chối. Có khi đến ở với Quyên Tử lại hay.
Diệp Trì suốt ngày lo lắng cho vợ. Anh nghĩ, quản lý một công ty trên dưới hàng nghìn người th không vất vả như trông nom một mình Thời Tiêu. Thế nhưng trong lòng anh vẫn thấy ngọt ngào, cứ nghĩ đến đứa bé trong bụng vợ là anh chỉ muốn lao ngay về với cô. Thế mà cô chẳng chịu hiểu cho tâm tư của anh gì cả, chẳng buồn nghe đến một cuộc điện thoại.
Diệp Trì định gọi sang máy của Quyên Tử nhưng nghĩ bụng, với tính cách của vợ anh chắc chắn sẽ một mực không chịu nghe nên anh cũng thôi. “Trời cao, hoàng đế lại ở xa”, anh cũng chẳng làm gì được Thời Tiêu nên cũng đành để yên cho cô vài ngày.
Sự sơ xuất của Diệp Trì đã tạo điều kiện cho Thời Tiêu có đủ thời gian trốn chạy. Cho đến khi Diệp Trì hăm hở về nhà mới phát hiện ra người đi, nhà bỏ không. Trong lòng Diệp Trì vô cùng phẫn nộ và lo lắng. Diệp Trì xé nát tờ đơn ly hôn, cầm xấp ảnh lên, xem hết một lượt. Rất chuyên nghiệp, góc độ chụp rất tinh tế, đừng nói là cô vợ ngốc nghếch của anh mà cho dù anh nhìn thấy cũng có hơi nghi ngờ bản thân đã mắc lừa cô ả kia, thật khốn kiếp!
Xoay tay lại, Diệp Trì phát hiện đằng sau bức ảnh có chữ, vội vàng đọc lướt qua rồi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hai người cãi nhau vào cái đêm trước khi anh đi, cô đã cứng đầu cứng cổ cãi lại anh: “Còn anh thì sao? Anh là cái gì? Anh còn không bằng loại chó má!”
Hóa ra đúng là có bất thường, hóa ra không phải là ảo giác của anh, kể từ lần ở hội quán về, chớp mắt đã thấy cô có gì đó bất thường. Thời Tiêu chẳng buồn hỏi mà trực tiếp định tội anh luôn, định tội thôi chưa hài lòng, lại còn mang theo con anh bỏ trốn, khiến cho anh cáu phát điên lên, muốn tìm đối tượng để trút giận mà không có.
Cô nàng này đã thông minh ra rồi, hơn nữa đã lập mưu từ lâu, chỉ đợi anh ra nước ngoài là chân trước chân sau bỏ trốn luôn. Diệp Trì nghiến răng trèo trẹo, thầm nhủ: “Giỏi lắm! Có bản lĩnh, đáng tiếc là có chạy lên trời xuống biển cô cũng vẫn là vợ của Diệp Trì này. Muốn ly hôn ư, đừng hòng! Còn về những bức ảnh này, cứ đợi anh tóm cổ được cô về đây sẽ tính tiếp!”
Diệp Trì gọi điện thẳng cho Hồ Quân, cậu ta bây giờ giữ chức to rồi, nghe nói sang năm có hy vọng được thăng chức thành Phó cục trưởng, cũng ra trò đấy. Giờ Hồ Quân đang quản lý tổ trọng án của thành phố, lắm quyền lực rất lớn trong tay, muốn điều tra chuyện gì chỉ là chuyện vặt, Diệp Trì tìm đến Hồ Quân là tốt
Thật ra hai ngày nay Hồ Quân cũng đau hết cả đầu, vì trong gia đình anh đang có “chiến tranh” lý do không ai khác lại chính là bị cái gã Hứa Minh Chương kia làm cho xáo trộn hết cả. Đình Đình, cô con gái yêu của ông bà Hồ đã đạt đến mức độ lụy tình đáng sợ. Về cơ bản, Đình Đình là cô con gái rượu của ông bà Hồ, có thể nói là cực kỳ được nuông chiều, cho dù Đình Đình có đòi hái sao ở trên trời thì cũng phải bắc cầu leo lên hái sao cho cô. Mà kẻ phải “hy sinh” lại chính là người anh trai này.
Mặc dù sống trong sự nuông chiều nhưng em gái anh vẫn là một cô gái rất biết điều, mặc dù nói có chủ kiến của mình nhưng về những chuyện lớn đều nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ và anh trai. Nhưng chỉ một gã Hứa Minh Chương nhỏ nhoi đã khiến cho Đình Đình nhà họ mờ mắt.
Hứa Minh Chương không tồi, điều này Hồ Quân phải thừa nhận. Mặc dù không tồi nhưng trong lòng lại có người phụ nữ khác, hơn nữa lại còn rất sâu sắc, có thể cả đời này không thể nào quên được. Đây là những lời Phong Cẩm Thành nói.
Chuyện Diệp Trì và Hứa Minh Chương đánh nhau, mấy người bọn họ đương nhiên đều biết, dù gì chuyện này cũng ầm ĩ lắm, Hứa Minh Chương bị Diệp Trì đánh cho gãy hai cái xương sườn, nằm viện mất nửa tháng trời mới được ra viện.
Mặc dù Hứa Minh Chương thua nhưng mấy người Hồ Quân lại có cái nhìn khác về Hứa Minh Chương. Diệp Trì là ai, tàn nhẫn thế nào, chẳng có ai trong bọn là không biết cả. Cái năm bọn họ chuẩn bị xuất ngũ, tiểu đội đặc chủng đến doanh trại của họ thực hiện nhiệm vụ gì đó, yêu cầu họ phải phối hợp. Người ta là bộ đội đặc chủng, hách dịch là chuyện đương nhiên, nhìn ánh mắt của họ chỉ toàn thấy sự khinh thường và ngạo mạn, nhìn ai cũng như nhìn mấy thằng lính mới tò te. Nếu là người khác thì thôi, nhưng đây lại đụng ngay phải bọn Diệp Trì, thằng nào cũng chẳng phải dạng dễ đối phó, thường ngày muốn gây chuyện còn không được, giờ tự dưng lại có kẻ tự tìm đến chuốc vạ vào thân.
Hai bên đụng độ nhau, chẳng ai chịu ai, thế là tìm ngay một khoảnh đất “tỉ thí”. Nói thực lòng mấy người bọn họ chẳng phải đối thủ. Mấy thằng đó chẳng phải người, chưa đầy hai chiêu đã đốn ngã bọn Hồ Quân. Chỉ có Diệp Trì, mặc dù một tay bị đánh gãy nhưng vẫn xông lên, đá thẳng vào bụng khiến đối phương ngã ngửa ra đất, sau đó đạp gãy chân gã đó.
Về sau đội trưởng của bọn chúng đến tìm Diệp Trì, nhưng Diệp Trì chán làm lính rồi nên đã xuất ngũ, đi du học rồi. Đến tận bây giờ Hồ Quân vẫn nhớ vẻ mặt của gã đội trưởng lúc đó.
Diệp Trì là dân nhà lính, nhưng Hứa Minh Chương chỉ là một thư sinh nho nhã, có thể ra đòn với Diệp Trì đã là khá lắm rồi, nghe Phong Cẩm Thành nói Diệp Trì bị ăn mấy đòn tím bầm mặt mày, cho thấy ngoài chút bản lĩnh ra, Hứa Minh Chương cũng rất liều mạng. Chuyện này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ rằng Thời Tiêu thực sự là cô gái mà cậu ta để tâm đến, là cô gái xứng đáng để cậu ta dùng tính mạng để đổi lấy.
Một người đàn ông như thế chẳng dễ dàng yêu một người phụ nữ, nhưng đã yêu rồi muốn quên sẽ càng khó. Đình Đình là cô công chúa gia đình anh nâng niu trong lòng bàn tay, có chuyện gì khó khăn đều có họ che chắn giúp. Giờ Đình Đình mà theo Hứa Minh Chương chắc chắn không có kết cục tốt đẹp, nói không chừng cả đời này anh ta sẽ mãi nhớ về Thời Tiêu.
Mà Diệp Trì đúng là thùng thuốc nổ, ghen gì mà khủng khiếp. Đã đánh người ta gãy hai cái xương sườn rồi, lại còn chặn đứng con đường tiến thân của người ta. Như thế còn chưa hả giận, còn phải điều Hứa Minh Chương đến tận vùng Xuyên Thiểm xa xôi, đi làm cái chức công an chết tiệt gì đó.
Nhìn bộ dạng căng thẳng của Diệp Trì đối với vợ mình, có lẽ Hứa Minh Chương cả đời này đừng mong quay về. Và nhà họ Hồ có thể nhẫn tâm đứng nhìn Đình Đình đi theo Hứa Minh Chương đến cái nơi khỉ ho cò gáy ấy để cùng chịu tội không?
Thế mà con bé một mực đòi đi, suốt ngày làm ầm lên, ngay cả cửa hàng đồ nướng cũng chẳng chịu làm nữa, chuyển nhượng cho người khác, hành lý đã thu dọn rồi, một lòng một dạ đi tìm Hứa Minh Chương.
Bố mẹ Hồ Quân không ngăn được, đành phải nhốt Đình Đình trong nhà, không cho cô ra ngoài. Chuyện ầm ĩ khiến cho ai cũng đau đầu nhức óc.
Vì thế khi Hồ Quân nhận được điện thoại của Diệp Trì đúng là khắc tinh. Mọi chuyện cứ rối tinh hết cả lên. Hồ Quân thực sự khâm phục Thời Tiêu, trông bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu thế mà trị Diệp thiếu gia của chúng ta đâu ra
Giờ thì hay rồi, cô ấy trốn rồi, trong bụng cô ấy còn có cháu đích tôn nhà họ Diệp, chẳng trách mà Diệp Trì cuống thế. Nếu như ông bà Diệp mà biết không biết còn xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Cô nàng này thật biết làm khổ người khác. Kể từ lúc Diệp Trì lấy vợ, cứ hết chuyện này đến chuyện khác nối nhau xảy ra, chưa khi nào được bình yên: “Ok, chuyện này cậu đừng lo, cúp điện thoại là tôi sẽ điều tra ngay. Nhưng mà tôi cũng nói trước, cho dù có điều tra cũng chưa chắc đã tìm thấy ngay. Nếu vợ cậu quyết không ngồi máy bay hay tàu hỏa, chúng ta có điều tra cũng chẳng điều tra được!”
- Mẹ kiếp, cho dù cô ấy có là con chim thì cậu cũng phải giăng lưới bắt cho bằng được. Để xem tôi mà tóm được sẽ trị cô ta thế nào! Dám mang con trai của tôi đi trốn à!
Diệp Trì nghiến răng trèo trẹo. Hồ Quân không nhịn được cười:
- Thôi cậu đừng nói cho sướng mồm nữa! Cứ dính đến vợ cậu là cậu lại mềm nhũn như con chi chi, ăn nói nhỏ nhẹ chưa từng thấy, chẳng biết ai trị ai đâu!
- Cút mẹ đi, đừng có chọc tức tôi! Mau điều tra đi, tôi không tin là cô ta trốn được lên trời!
Chẳng được bao lâu, chuyện này đã kinh động đến vợ chồng Diệp tướng quân. Ông bà mấy ngày nay cứ thấy bất ổn, bảo là Thời Tiêu sang nhà bạn ở sao chẳng gọi điện về lấy một cuộc, hỏi Diệp Sinh thì anh bảo Thời Tiêu nghỉ dài ngày, ban đầu cũng không nghĩ ngợi gì, sau Diệp Trì đã về, ông bà gọi về nhà ba bốn lần mà không thấy hai vợ chồng con về liền bắt đầu sốt ruột.
Thêm nữa, hai ngày nay, cứ bảo Diệp Trì dẫn vợ về nhà ăn cơm là cứ ấp ấp úng úng, toàn lảng sang chuyện khác, bà Diệp bắt đầu thấy nghi ngờ.
Hôm nay bà kéo Diệp tướng quân đi, mới sáng sớm hai ông bà đã đến nhà Diệp Trì. Bà Diệp không khỏi thở dài, trên tấm thảm ngoài phòng khách ngổn ngang toàn là chai đựng rượu, đều là chai không, cái gạt tàn trên bàn đầy ắp mẩu thuốc lá, rèm cửa không buồn kéo ra, cửa sổ không mở, cả căn phòng ngập trong mùi thuốc lá và rượu
Bà Diệp sầm mặt, một môi trường ngột ngạt như thế này, cháu nội của bà sao chịu nổi? Bà nhíu mày thì nhìn thấy Diệp Trì đi từ trong nhà vệ sinh đi ra, không khỏi giật nảy mình. Thằng con trai từ xưa đến nay vốn rất coi trọng bề ngoài như Diệp Trì giờ lôi thôi lếch thếch, râu mọc nham nhở, mặt mày hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, quần áo nhàu nhĩ, trông như mấy ngày rồi chưa thay.
Bà Diệp còn chưa kịp định thần lại, Diệp tướng quân đã vớ lấy cái bình pha lê bên cạnh, ném về phía Diệp Trì. Cú ném vừa mạnh vừa chuẩn, Diệp Trì chỉ kịp né sang một bên, cái bình pha lê đập vào bức tường sau lưng anh, tiếng động chói tai vang lên khiến bà Diệp giật nảy mình.
- Anh làm cái gì thế?
- Làm cái gì ư?
Diệp tướng quân chỉ vào những bức ảnh trên bàn:
- Bà nhìn xem con trai bà đã làm chuyện khốn kiếp gì? Lúc anh Hồ nói với tôi, tôi còn không tin lắm. Bà nhìn đi, bằng chứng rành rành ra rồi đây, tôi mà là Tiêu Tiêu tôi cũng chẳng sống được với thằng đốn mạt này!
Bà Diệp nhìn theo hướng tay chồng rồi ngẩng lên nhìn con trai oán trách:
- Trì à, con làm thế là không được, trước đây con chơi bời bố mẹ có thể nhắm mắt cho qua, nhưng giờ con đã lấy vợ rồi, Tiêu Tiêu lại đang có bầu, con làm vậy thật quá quắt!
Bà Diệp chưa nói hết đã bị Diệp Trì ngắt lời:
- Về cơ bản con chẳng làm gì hết, chỉ xã giao vớ vẩn thôi. Bọn Hồ Quân với Tả Hồng đều biết rõ, là Tiêu Tiêu hiểu nhầm thôi, thế nhưng cô ấy chẳng cho con cơ hội giải thích đã bỏ đi rồi. Con đi tìm ba ngày nay mà chẳng có tin tức. Con cũng sốt ruột đến phát điên lên rồi, bố mẹ đừng thêm dầu vào lửa nữa!
Điện thoại của Diệp Trì đột nhiên đổ chuông, Diệp Trì nhanh chóng nghe máy, giọng điệu đang bực bội bỗng dịu ngay xuống, nghe còn có chút ngọt ngào: “Bố, mẹ, bố mẹ về rồi ạ! Cơ quan Tiêu Tiêu tổ chức đi du lịch, đi Hải Nam, một tuần ạ. Dạ, mẹ yên tâm, bác sĩ nói không sao! Dạ, được ạ, ngày mai con sẽ qua nhà bố mẹ ạ!”
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của con trai mà ông bà Diệp không khỏi cười như mếu. Đợi Diệp Trì ngắt điện thoại, Diệp tướng quân liền nói thẳng: “Tao không cần biết hai đứa chúng mày làm cái gì, nếu để cháu nội tao có mệnh hệ gì, tao sẽ bắn chết mày!”