Hắc Ám Huyết Thời Đại Chương 4

Chương 4
Quái vật hàng lâm.

Loại Nguyên phù nhị giai cấp thấp này là loại chỉ dùng được một lần, sau khi nguyên khí trong Nguyên phù bị tiêu hao hết, khả năng dung nạp thần bí đó cũng sẽ biến mất, tất cả những đồ vật được dung nạp trong đó sẽ hiện ra xung quanh trong nháy mắt. Nên trước khi nguyên khí của Nguyên phù tiêu hao hết, Sở Vân Thăng phải tiếp tục chế tạo thêm một tấm Nguyên phù Vật nạp mới nữa, đương nhiên nếu như trình độ tu luyện của hắn được nâng cao lên một bậc nữa thì có thế chế tạo Nguyên phù tam giai, có thể bổ sung thêm nguyên khí cho Nguyên phù bất cứ lúc nào, như vậy thì có thể sử dụng chúng lâu dài.

Kết cấu của Nguyên phù không hề phức tạp, chỉ do ba bộ phận phù, bản thể và phù phong tạo thành:



Nguyên lý của phù là mở đường thông giữa bản thân Nguyên phù với nguyên khí của trời đất.

Bản thể sau khi được hấp thu vào trong phù, sẽ thông qua pháp tắc xác lập một loại năng lực nào đó dưới một phương thức nhất định, từ đó mà thực hiện thần thông. Thực ra Sở Vân Thăng cũng hoàn toàn không hiểu nguyên lý của những quy tắc và pháp tắc này, việc hiện tại mà hắn đang làm chẳng qua chỉ là vận dụng mà thôi, cũng giống như việc lái xe, không nhất định phải hiểu được nguyên lý của động cơ.

Phù phong dùng để niêm phong Nguyên phù dưới chỉnh thể pháp tắc của công năng bản thể, sau khi bản thể được kích hoạt và để lại tinh thần của người chế phù lên đó hoặc là chế tác thành một Nguyên phù vô chủ, để phân biệt người sử dụng. Ngoài ra còn có một số tác dụng như tránh tiết lộ nguyên khí và phong ấn khả năng của cơ thể…

Còn về Nguyên phù Hoả binh nhất giai, Sở Vân Thăng phải tốn rất nhiều công sức để ứng phó với nó, hắn phải dùng hết ba giờ đồng hòo mới cấu tạo xong, kể cả như thế thì nguyên khí trong cơ thể hắn vẫn bị tiêu hao vô ích, hắn mạo hiểm chế tạo Nguyên phù Hoả binh trước, chính là vì muốn tăng thêm kinh nghiệm tận dụng nguyên khí chế phù, hắn phải đảm bảo Nguyên phù Vật nạp phải thành công ngay từ lần đầu tiên, hắn không có thời gian cũng không có nguyên khí để mà lãng phí.

Nguyên phù Vật nạp thuộc Nguyên phù nhị giai, độ khó và khả năng thành công cũng cao hơn rất nhiều, đối với một kẻ không nắm vững được nguyên lý như Sở Vân Thăng, hắn đương nhiên không dám chủ quan.

May mà có sự giúp đỡ của sách cổ, hắn liền dùng giấy chế tác Nguyên phù ngay trên mặt sách cổ, dường như độ khó đã giảm đi rất nhiều.

Việc chế tác Nguyên phù cấp hai cần nhiều nguyên khí hơn cấp một rất nhiều, nếu như đến lúc đó nguyên khí không đủ dùng thì sẽ thất bại trong gang tấc, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, vì vậy để sớm chế tác được Nguyên phù Vật nạp, liền bắt đầu luyện khí đến mức quên hết cả thời gian.

Trong những ngày này, trong lúc Sở Vân Thăng vùi đầu vào luyện khí thì cục diện bên ngoài lại ngày càng tồi tệ hơn, nghe nói thời tiết ngày càng lạnh hơn khiến cho không ít người đã bị chết cóng, mặt trời giống như đã biến mất mãi mãi vậy, cái đói cái rét buộc những cư dân phải rời khỏi phòng đi tìm đồ ăn.

Quân đội cũng dần dần không thể khống chế nổi thành phố, đành phải từ bỏ một số khu vực ở biên thuỳ, xây dựng lực lượng quân sự phòng ngự ở các khu vực trung tâm.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Sở Vân Thăng không biết tình hình cụ thể bên ngoài, chỉ là trong hai ngày nay đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, trong lúc phân chia lương thực ở tiểu khu nơi hắn ở, có một người đàn ông vì ấm ức chuyện lương thực được phát ngày một ít nên đã gây xung đột với binh lính, trong lúc tức giận đã đấm cho tên lính đó một quả, nhưng quả đấm ấy đã khiến cho tất cả những người xung quanh phải há hốc mồm kinh ngạc, đến cả Sở Vân Thăng được tận mắt chứng kiến cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Một cú đấm trong lúc giận dữ của người đàn ông không ngờ lại mang theo chút băng hàn, trong nháy mắt, tên lính tội nghiệp đã bị đóng băng thành một bức tượng, người đàn ông đó cũng bị doạ cho một trận, tên lính còn lại kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng, hắn vội vàng hét: “Không liên quan đến tôi, tôi chỉ đẩy hắn một cái, các người đều chứng kiến, không liên quan đến tôi nhé! ”

Hắn vừa nói vừa chạy như ma đuổi về nhà.

Một giờ sau, có tiếng ầm ầm của đoàn xe bọc thép tiến vào tiểu khu, một đội quân được vũ trang đầy đủ như phải đi đánh nhau với địch nhanh chóng bắt tên đàn ông ra cú đấm băng hàn đó đưa lên xe bọc thép, bất kể là cú đấm đó ma quái thế nào, bây giờ loài người đang giống như con thỏ bị rơi vào tình trạng hoảng loạn, bóng tối vẫn có sự đáng sợ khó hiểu đối với quân đội.

Người đàn ông có quả đấm băng không những không hề phản kháng lại đám binh lính mà ngược lại còn không ngừng nói mình thật sự bị oan, hắn chỉ đẩy một cái mà thôi, đáng tiếc là phía quân đội vẫn chĩa những họng súng đen ngòm áp tải hắn đi, để lại vợ và đứa con trai tầm bảy tám tuổi khóc lóc thảm thiết trước cửa nhà.

Sở Vân Thăng biết, người đàn ông đó chính là người mà trong sách cổ đã viết, thần thức tư duy thứ tư tự thức tỉnh, nhưng hắn lại không phát hiện ra rằng trong lúc phẫn nộ người đàn ông đó đã vô tình động đến uy lực của nguyên khí trời đất, làm đóng băng tên lính đen đủi đó.

Thật là lợi hại, mình đã khổ luyện bao nhiêu ngày nay mới luyện thành thần thức, trong khi người đàn ông đó lại thức tỉnh trong vô thức, điều này khiến cho Sở Vân Thăng vô cùng ghen tị.

 
 


Nhưng ghen tị thì ghen tị, người ta dù sao cũng không có cuốn sách cổ như của hắn, điều này khiến cho lòng hắn bình tĩnh trở lại.

Sự việc lần này khiến hắn cảnh giác hơn, tuyệt đối không thể để chuyện của mình bị bại lộ, nhìn bộ mặt lạnh lùng của đám binh lính khi áp tải người đàn ông đó đi thì biết chắc chắn là chẳng thể có gì tốt đẹp được, nói không chừng sẽ bị đưa vào phòng thí nghiệm Quốc gia làm vật thí nghiệm và phải chịu đủ mọi dày vò.

Hắn hoàn toàn không muốn trở thành người đàn ông thứ hai như thế, ban đầu hắn còn định đem một số cách tu luyện đơn giản nói cho người khác, giúp họ cùng vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng kết cục của người đàn ông đó đã khiến Sở Vân Thăng bị một phen chết khiếp, thầm nghĩ cho dù có bị đánh chết cũng không bao giờ nói cho người khác biết bí mật của mình.

Mấy ngày sau, đến lượt phát lương thực, vị chuyên gia ở tầng trên mới nói cho hắn biết một tin, bên ngành nghiên cứu đã tìm ra được một lượng lớn vật chất và một năng lượng hắc ám mà trước đây không thể nào thí nghiệm được, người đàn ông ở khu này bị áp giải đi hôm trước rất có thể là có liên quan đến năng lượng hắc ám này, chính phủ vẫn đang tiếp tục nghiên cứu thêm về vấn đề này.

Ngoài ra, vị chuyên gia ở tầng trên còn nói thêm nhiệt độ thời tiết cũng là do nguồn năng lượng hắc ám đó ảnh hưởng nên mới tạm thời giảm xuống, thậm chí một số loài thực vật đã có thể thông qua sự tác động của nguồn năng lượng hắc ám đó mà thay đổi cơ chế quang hợp trước kia, ông cũng khẳng định đây sẽ là một hệ thống khoa học hoàn toàn mới.

Nhưng Sở Vân Thăng hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói gì, chỉ cảm thấy chỉ cần không bị chết cóng hoặc không bị chết ngạt bởi thiếu dưỡng khí đã là may mắn lắm rồi.

Việc chế tác Nguyên phù Vật nạp không được thuận lợi như hắn nghĩ, khi hắn chuẩn bị tất cả một cách tỉ mỉ, lần đầu tiên chế Nguyên phù cấp vẫn là thất bại, khiến cho Sở Vân Thăng ấm ức mất một buổi chiều, quả là người tính vẫn không bằng trời tính!

Hắn cứ suy tính thiệt hơn, nếu như chế tác Nguyên phù cấp một thì tốt, như vậy thì nguyên khí luyện được trong mấy ngày nay đã không bị lãng phí!

Nhưng hắn không ngờ chỉ chín ngày sau hắn lại bắt đầu tràn đầy niềm tin bắt tay vào chế tác Nguyên phù Vật nạp và vẫn gặp phải thất bại không thể chấp nhận nổi. Nguyên nhân là do tiếng thét chói tai từ ngoài đường cái bên ngoài tiểu khu vọng đến, âm thanh đầy sự sợ hãi và kinh hoàng, tiếp sau đó là tiếng súng lớn, trong lúc kinh hãi, phù phong mà Sở Vân Thăng đang vận khí khắc hoạ bỗng chốc bị huỷ hoại hết!

Sở Vân Thăng bỗng phát điên lên, hắn nghĩ đơn giản rằng chắc bên ngoài có tên dã thú nào đó không kiềm chế nổi, âm mưu giở trò với con gái nhà người ta, sau đó bị binh lính bắn gục, những chuyện như thế mấy ngày nay xảy ra vô số.

Trong không gian không có mặt trời, bóng tối vô tận là một sự kích thích cực độ xui khiến người ta làm bậy, có một số kẻ đã không có chút hi vọng gì với tương lai, trong sự tuyệt vọng, sợ hãi, hoảng loạn con người ta có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.

Nghe vị chuyên gia ở tầng trên nói, những ngày này quân đội đã bắn chết rất nhiều phần tử nổi loạn, có nghĩa là trong tình cảnh loạn lạc phải dùng kỷ luật thép, tất cả những kẻ coi thường tiếng súng của quân đội đều bắn chết không tha, nhưng vị chuyên gia ở tầng trên cũng nói nhỏ rằng, thực ra cũng có rất nhiều binh lính phạm tội, người dân vô cùng căm phẫn nhưng không dám lên tiếng.

Sở Vân Thăng sống đến hơn hai mươi năm trời, vẫn luôn là một người tính tình dễ chịu, dễ nói chuyện, hiếm khi làm phật lòng người khác, nhưng chuyện này thực sự làm hắn tức giận, lá gan hắn hơn hay mươi năm nay không dùng đến muốn nhảy bổ ra ngoài cửa sổ định mắng chửi vài câu cho hả dạ, thực ra trong lòng hắn cho rằng tên côn đồ lúc nãy chắc đã bị quân đội bắn chết, nên hắn chẳng sợ sẽ bị báo thù.

Nhưng khi hắn vừa mở tấm thép duy nhất không bị đóng trên cửa sổ nhìn ra ngoài thì tất cả những phẫn nộ trong lòng liền biến mất mà thay vào đó là nỗi sợ hãi và hơi lạnh đến thấu xương!

Trên đại lộ phía đối diện dưới ánh đèn của xe quân đội, có thể thấy rất rõ một chiếc Audi màu trắng bị một sức mạnh nào đó chà đạp đến biến dạng đang nằm thê thảm trên mình một con quái vật cực lớn, Sở Vân Thăng thề rằng ngay cả trong Thế giới động vật của chú Triệu Trung Tường cũng chưa từng gặp qua loài động vật nào xấu xí và dữ tợn như thế!

Thân hình nó to lớn như một chiếc Audi vậy, lớp giáp xác màu đỏ như lửa, còn có bốn cái chân với những móng vuốt sắc nhọn như dao cau, phía trước cơ thể còn mọc hai cái kìm vừa lớn vừa dài vô cùng hung hãn!

Trong lúc kinh hoàng, Sở Vân Thăng hành động một cách máy móc, nhấc chiếc kính viễn vọng luôn dự bị ở cạnh cửa sổ, nhìn qua kính, còn thấy rõ vết thương rướm máu trên đầu con quái vật, và đôi mắt đầy máu đỏ lòm của nó!

Còn có một thứ chất lỏng màu xanh lục đáng ghét đang chảy ra theo mép con vật, đám chất lỏng ấy chảy cả lên thân chiếc Audi, bốc lên những làn khói trắng li ti, ăn mòn một mảng lớn trên chiếc xe, Sở Vân Thăng chẳng cần suy nghĩ cũng biết sức ăn mòn của thứ chất lỏng đó mạnh đến thế nào!

Xong rồi, xong rồi, cuối cùng bọn chúng cũng đến rồi, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

Sở Vân Thăng luôn tưởng rằng mình đã nắm chắc tình hình, nay bỗng chốc luống cuống. Bị rơi vào bóng đen của sự giá lạnh hắn không sợ, thể giới hỗn loạn hắn vẫn bình tĩnh, bởi vì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những tình hình đó.

Nhưng bây giờ, Thiên quỹ của không gian dị độ mà sách cổ nói đã hợp lại rồi! Hơn nữa còn hung hãn đến như vậy, hắn lại chưa kịp làm xong những Nguyên phù trong kế hoạch, điều này khiến cho một kẻ thích theo đuổi sự ổn định như Sở Vân Thăng dường như cũng không biết làm thế nào!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t119125-hac-am-huyet-thoi-dai-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận