Thiếu niên cau mày gằn giọng :
- Huynh đài đã bị nàng danh kỹ Tường Vân đất Đô thành bắt mang!
Bạch Thiếu Huy trố mắt :
- Tường Vân! Tường Vân là ai?
Thiếu niên áo lam chớp mắt :
- Huynh đài không biết nàng? Thế tại sao lại rơi vào tay nàng?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Tại hạ không hiểu gì cả!
Thiếu niên áo lam lại hỏi :
- Huynh đài tên họ là chi?
Bạch Thiếu Huy ngơ ngác :
- Tại hạ! Tại hạ...
Chàng há mồm lè lưỡi ngây người ra trân trối nhìn Thiếu niên áo lam.
Chợt một bóng người hiện ra tại khung cửa mui thuyền, bóng người đó nhắc chàng :
- Ngươi số hiệu mười chín, thuộc chữ Tử.
Bạch Thiếu Huy liền đáp với thiếu niên :
- Tại hạ là số hiệu mười chín, thuộc chữ Tử.
Thiếu niên áo lam quay đầu lại nhìn bóng người vừa xuất hiện, bóng đó chính là Tường Vân. Hắn hừ lạnh :
- Tự mình giải huyệt một cách nhanh chóng như thế người cũng không phải là tay vừa.
Tường Vân cười mỉa :
- Ngươi hối tiếc vì đã điểm nhẹ tay phải không?
Thiếu niên áo lam xì một tiếng, đưa tay chỉ Bạch Thiếu Huy rồi hỏi nàng :
- Bọn người đã làm cho hắn mê thất thần trí?
Tường Vân lắc đầu :
- Hắn vẫn sáng suốt như người và ta, người cứ hỏi hắn xem!
Không chờ ai hỏi Bạch Thiếu Huy thốt nhanh :
- Tại hạ có đủ sáng suốt, tại hạ có sao đâu.
Thiếu niên áo lam đưa mũi kiếm chỉ ngay Tường Vân gằn giọng :
- Các người là những kẻ bại hoại cùng cực, không có tội ác nào mà các người không dám làm. Hôm nay gặp bổn công tử rồi, thì đừng mong sống sót.
Tường Vân rùn vai :
- Gã họ Phạm kia! Ngươi hay gánh vác chuyện thiên hạ, có chết cũng đáng đời. Tại người chuốc khổ và người chứ chẳng ai gây sự với người cả. Đừng trách bọn ta tàn nhẫn nhé.
Thiếu niên áo lam cười nhẹ :
- Tiện tỳ! Ngươi tài nghệ bao nhiêu mà dám lớn lối?
Tường Vân day lại hai nữ tỳ :
- Lục Châu! Lục Ngọc! Gọi tất cả ra đây!
Bạch Thiếu Huy giật mình nghĩ thầm :
- “À! Họ còn một số cao thủ nữa!”
Lục Châu và Lục Ngọc bước nhanh về cuối khoang thuyền, mở mui cửa ra.
Sau lớp cửa đó là một gian phòng nhỏ hẹp, trong phòng có năm đại hán mặc áo tím, da mặt tím, ngồi bất động thần sắc mơ hồ, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác.
Bạch Thiếu Huy nhận ra năm người đó ngay. Chính là bọn Vương Lập Văn đã trốn thoát sau khi được Tào Đôn Nhân trong cái lốt Tiết thần y giải huyệt vào lúc xem mạch tại thạch thất.
Lục Châu hét :
- Đứng lên! Sứ giả gọi các người đấy!
Lại một phát hiện mới cho Bạch Thiếu Huy! Tường Vân là một sứ giả trong Bách Hoa cốc!
Năm người đó thần sắc thì mơ hồ nhưng võ công lại không mơ hồ chút nào cả. Tất cả nghe gọi cùng chõi tay xuống sàn thuyền, vọt người lên, nhảy ra ngoài.
Tường Vân phẩy tay, nơi tay nàng đã có một vật màu tím kẹp trong ba ngón tay, nàng chiếu vật đó ra trước mặt bọn Vương Lập Văn nghiêm trọng quát :
- Các anh em trong đàn hãy nghe lệnh đây!
Bạch Thiếu Huy nhận ra vật trong tay Tường Vân chính là một đóa hoa Tường vi bằng ngọc màu tím, chàng giật mình thầm nghĩ :
- “À tín vật của Tử Vi đàn chủ!”
Bọn Vương Lập Văn trông thấy đóa hoa Tường vi bằng ngọc màu tím vội ngưng trọng thần sắc, nghiêm trang chờ lệnh.
Tự nhiên Tường Vân cũng phải đảo mắt nhìn Bạch Thiếu Huy để ngầm tỏ cho chàng biết, mang số hiệu mười chính chàng vẫn phải tiếp lệnh như bọn kia. Mà chính chàng cũng không thể làm khác năm người kia nếu chàng không muốn để cho Tường Vân nghi ngờ, có điều chàng tùy cơ mà hành động thôi.
Tường Vân quát to :
- Xông vào bắt Thiếu niên áo lam kia cho ta!
Lập tức bọn Vương Lập Văn năm người cùng Bạch Thiếu Huy lăm lăm vũ khí nơi tay từ từ bước tới, định bao vây Thiếu niên áo lam.
Thiếu niên nhìn họ biết ngay họ đã mất bổn tánh, có hành động như cái máy, người này người nấy có vẻ hùng hùng hổ hổ, quyết tử chiến với hắn.
Trong tình thế đó, nếu hắn nương tay thì họ sẽ hạ sát ngay, bằng nếu hắn dốc toàn lực chiến đấu thì sợ gây tổn thương cho họ, điều mà hắn không thể làm, bởi họ là những người máy không hơn không kém.
Nhận thấy mui thuyền quá chật hẹp, hắn vừa loan trường kiếm một vòng ngừa bị tấn công bất ngờ, đoạn nhún chân nhảy vọt ra ngoài.
Bạch Thiếu Huy không chậm trễ nhảy vọt ra ngay, đứng chừng thiếu niên, sợ hắn không rõ bọn Vương Lập Văn mê thất thần trí, hạ thủ đoạn thì nguy hại cho họ vô cùng.
Rồi chàng dùng phép truyền âm nhập mật liên lạc với hắn :
- Họ mất cả bổn tánh rồi, huynh đài hãy nương tay kiếm để bảo tồn sanh mạng cho họ!
Trong lúc đó bọn Vương Lập Văn cũng theo ra đứng bao vây quanh thiếu niên áo lam. Trong số đó có hai người sử dụng kiếm, một sử dụng đao một dùng côn và người thứ năm dùng trủy thủ.
Năm môn vũ khí đã tới tấp bay xuống đầu thiếu niên.
Thiếu niên áo lam nghe câu nói của Bạch Thiếu Huy giật mình sửng sốt, chỉ trong giây phút sửng sốt đó, hắn bị phân tâm lợi ý suýt bị vũ khí đối phương chạm vào người.
Nhưng hắn đâu phải là tay chịu bại một cách dễ dàng? Phản ứng của hắn thần tốc vô tưởng.
Nhanh như chớp hắn quét trường kiếm từ bên dưới, thốc ngược lên.
Xoảng! Xoảng! Bốp!
Một thanh kiếm, một ngọn côn, một thanh đao của địch bị đánh bật trở ra đồng thời tay tả vươn ra, hắn búng chỉ cách không đẩy bật một thanh kiếm khác.
Thanh kiếm đó vuột khỏi tay đại hán áo tím liền.
Không chậm trễ thiếu niên nhoài người tới, sè bàn tay khẽ điểm vào huyệt đạo của đại hán đó. Đại hán hự lên một tiếng rồi ngã nhào bất động.
Bạch Thiếu Huy hết sức khâm phục thủ pháp linh diệu của thiếu niên.
Tuy nhiên chàng không thể đứng đờ ra đó, nhìn cuộc chiến dù sao chàng cũng phải tấn công, cho Tường Vân đứng ngoài xem. Lập tức chàng rung Trúc tiêu, đảo bộ bước tới. Đầu tiêu đã chọc thẳng vào người Thiếu niên áo lam.
Thiến niên trầm mũi kiếm, chặn đầu Trúc tiêu đồng thời dùng phép truyền âm nhập mật hỏi chàng :
- Huynh đài là ai?
Bạch Thiếu Huy vừa vung tiêu vừa đáp :
- Tại hạ là La Đại Thành!
Lại một lần nữa chàng đổi tên, chàng mượn danh nghĩa biểu điệt của Táng Hoa phu nhân xưng danh mình họ La.
Thiếu niên áo lam vừa giao đấu vừa tiếp tục cuộc đàm thoại với chàng qua phép truyền âm nhập mật.
- La huynh có biết bọn chúng bắt mất nhiều cao thủ trong võ lâm là có ý tứ gì?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Tình hình phức tạp lắm! Tại hạ chưa biết được gì rõ rệt cả! Hiện tại mong huynh đài nên sớm rời đi, miễn cho tại hạ phải lâm vào cảnh khó xử khó bề hoạt động!
Xoảng!
Đại hán cầm đao đã bị thiếu niên đánh bay võ khí, tay không lại bị điểm trúng huyệt đạo, buông thõng xuống. Đại hán hung hăng vô cùng, tay hữu bị tê liệt, y lập tức vung tay tả, đánh tới một quyền.
Thiếu niên cười mỉm, lách mình sang một bên hoành kiếm đập nhẹ vào vai đại hán, nắm áo giở hông y quăng ra xa.
Đại hán rơi xuống sàn thuyền nằm bất động.
Đoạn Thiếu niên áo lam tiếp tục hỏi Bạch Thiếu Huy :
- Có việc gì khó xử cho huynh?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Tại hạ để cho chúng bắt đi là có ý muốn vào tận sào huyệt của chúng dò xem hành động bỗng nhiên nửa đường lại bị huynh đài ngăn trở thế này, chỉ sợ mưu đồ của tại hạ phải hỏng.
Thiếu niên áo lam nói :
- Huynh đài có lý!
Rồi song phương tiếp tục cuộc đấu ác liệt. Bên cánh Tường Vân chỉ còn lại một người cầm kiếm, một người cầm trủy thủ, còn một người cầm côn và Bạch Thiếu Huy. Người cầm trường kiếm có khí thế hết sức hung mãnh.
Bạch Thiếu Huy nhận ra người đó chính là Vương Lập Văn chàng hết sức thán phục kiếm pháp của y.
Thiếu niên áo lam mấy phen bị kiếm pháp của Vương Lập Văn bức thoái, nhưng không phải chính vì hắn kém tài mà vì hắn cố ý nương tay sợ gây tổn thường cho đối phương.
Thấy Vương Lập Văn quá hùng hổ hắn sôi giận, trở đốc kiếm đánh mạnh vào mạch môn của y, đồng thời búng ra một đạo chỉ phong bắn trúng vào người Vương Lập Văn, Vương Lập Văn liền ngã nhào bất động.
Cuộc đấu chỉ còn lại ba người, Bạch Thiếu Huy không thể mượn cảnh hỗn độn để giả vờ chiến đấu, nhân số càng giảm thì chàng phải dốc toàn lực giao thủ nếu không thì Tường Vân sẽ nghi ngờ.
Chàng khẩn trương ra mặt hấp tấp giục thiếu niên áo lam :
- Huynh đài thoát đi chứ! Nhanh lên!
Cùng theo câu nói, chàng đưa Trúc tiêu điểm nhanh vào Kỳ Môn huyệt của thiếu niên. Làm như thế chàng có ý che mắt bọn Tường Vân và Lục Ngọc, Lục Châu đứng bên ngoài chăm chú hết tinh thần theo dõi cuộc đấu. Chàng thừa hiểu thiếu niên sẽ tránh được chiêu công đó dễ dàng.
Đúng như chàng dự đoán, thiếu niên khẽ nghiêng người về phía sau, phất bàn tay tả lên vẹt đầu Trúc tiêu sang một bên.
Vừa lúc đó chiếc đồng côn của đại hán vút tới.
Nhanh như chợp thiếu niên quật ngược bàn tay tả lại chụp đầu chiếc đồng côn giật mạnh lấy đà, vừa đảo mắt nhìn Bạch Thiếu Huy một thoáng, vừa nhún chân nhảy vọt lên không rơi xuống tiểu thuyền của hắn còn đang trôi lơ lửng theo dòng, cách thuyền của Tường Vân hơn ba trượng.
Tường Vân đứng bên ngoài nhìn cuộc chiến, gương mặt lạnh lùng, không biểu lộ một cảm nghĩ gì cả, chừng như cuộc chiến ác liệt vừa khai diễn trước mắt nàng không mảy may liên can đến nàng.
Nhưng không nàng đang theo dõi một ý niệm, ý niệm phát sanh nơi tâm tư nàng ngay từ lúc Bạch Thiếu Huy vung Trúc tiêu điểm vào huyệt Kỳ Môn của Thiếu niên áo lam.
Chính chiêu thức tiêu trúc đó làm nàng suy nghĩ đến xuất thần.
Khi Thiếu niên áo lam vọt đi, nàng bừng tỉnh cơn suy nghĩ cấp tốc vung tay tung theo một nắm kim ngân châm.
Vô ích! Thuyền của thiếu niên lướt đi như bay nắm ngân châm hụt đích rơi xuống đất.
Tường Vân nhìn theo bóng tiểu thuyền, mơ màng lẩm nhẩm :
- Hắn là ai?
Tào Đôn Nhân bước tới khẽ hỏi :
- Cô nương xem thiếu niên đó có phải là người trong Táng Hoa môn chăng?
Tường Vân lắc đầu :
- Chúng ta chưa rõ thực lực của Táng Hoa môn thế nào. Nhưng ta nhận thấy võ công của hắn trên hẳn Vương Lập Văn mấy bậc, vì thế hắn không thể là đệ tử của Táng Hoa môn.
Rồi nàng cau mày gằn giọng :
- Thủ pháp điểm huyệt của hắn hết sức kỳ lạ! Ta giải khai huyệt đạo rồi thế mà chân khí vẫn không lưu chuyển thoải mái như cũ.
Tào Đôn Nhân gật đầu :
- Cô nương nói đúng! Chính thuộc hạ đã tự giải huyệt nơi cánh tay hữu mà cánh tay vẫn còn tê liệt như thường!
Ba hôm sau vào lúc hoàng hôn, thuyền về đến Bách Hoa cốc.
Tường Vân hướng dẫn nội bọn, theo đường bộ chạy đi như bay về phái căn cứ.
Vừa chạy theo bọn Tường Vân, Bạch Thiếu Huy vừa lo nghĩ về trường hợp của chàng. Dĩ nhiên lần trở lại Bách Hoa cốc này, chàng sẽ gặp dữ nhiều lành ít, một lẽ vì Tử Vi đàn chủ vắng bóng, không còn ai có thể che chở cho chàng lúc cần. Lẽ khác là chàng lo ngại, nếu chúng biết được hành tung lai lịch của chàng thì nhất định chúng sẽ thủ tiêu chàng.
Chàng tự hỏi trong mấy hôm rồi, chúng đã dò xét ra được những hành động phá hoại của chàng chăng?
Đã quyết tâm mạo hiểm, chàng phải hết sức dè dặt, chàng dằn lòng phải luôn luôn đề cao cảnh giác, hơn nữa câu “Tùy ngộ nhi an” của Cửu nghi tiên sinh chàng còn nhớ rõ, chàng sẽ bằng lòng với những diễn tiến để thực hiện mưu đồ.
Không bao lâu đoàn người đã đến trước một tòa lầu cao đèn còn sáng nhưng không có bóng người.
Thoáng nhìn qua chàng nhận ra ngôi lầu này là trụ sở của Hoán Hoa phu nhân, lòng chàng hồi hộp lạ.
Chàng thầm nghĩ :
- “Tại sao Tường Vân không đưa bọn chàng về đàn mà lại đưa sang đây? Có sự gì quan trọng khiến nàng phải dẫn tất cả đến đây tham kiến phu nhân?”
Bỗng Tường Vân cao giọng trình báo :
- Tiện nữ Tường Vân xin phúc lệnh phu nhân!
Một sử nữ vận áo xanh xuất hiện nơi cửa, điểm một nụ cười :
- A! Tường Vân thơ thơ! Phu nhân đang chờ đấy, mau đưa số hiệu mười chín vào gặp phu nhân!
Không rõ vô tình hay có ý, thiếu nữ áo xanh khẽ liếc nhìn Bạch Thiếu Huy.
Bạch Thiếu Huy mới vỡ lẽ, sở dĩ Tường Vân và Tào Đôn Nhân không tham gia cuộc chiến là vì cả hai bị thương nơi kinh mạch.
Tường Vân hỏi :
- Tào hộ pháp đã giải khai huyệt đạo cho tất cả chúng chưa?
Tào Đôn Nhân gật đầu :
- Thuộc hạ đã làm xong!
Nàng quay qua Bạch Thiếu Huy và đại hán cầm đao :
- Số hiệu mười và số hiệu mười chín! Hãy vào trong.
Bạch Thiếu Huy và đại hán vâng lệnh, vào khoang phía hậu.
Bạch Thiếu Huy nhận ra ngay thiếu nữ đó là Thu Vân đã vâng lệnh phu nhân đưa chàng đến Sài Cô Bà để bà này cho chàng uống Vô Ưu tán.
Chàng giật mình thầm nghĩ :
- “Thì ra phu nhân đã hay biết có ta trở lại đây”.
Tường Vân day qua Tào Đôn Nhân :
- Người cùng bọn kia ở đây chờ ta!
Tào Đôn Nhân gật đầu.
Nàng day qua Bạch Thiếu Huy :
- Giờ thì số hiệu mười chín theo ta vào bái kiến phu nhân!
Hết chương 57. Mời các bạn đón đọc chương 58!