Chương 95 Chợ Gia vị ba trăm năm tuổi của Istanbul là một trong những khu chợ có mái che lớn nhất thế giới. Được xây dựng theo hình chữ L, quần thể này có tám mươi tám gian phòng mái vòm chia thành hàng trăm gian hàng, nơi các thương gia địa phương chào bán vô vàn thứ thực phẩm trên khắp thế giới - gia vị, hoa quả, thảo dược, và cả món kẹo Thổ Nhĩ Kỳ rất thịnh hành của Istanbul, thỏa mãn khẩu vị của mọi khách hàng.
Người ta đồn rằng lối vào chợ, một cổng chào bằng đá đồ sộ với vòm cung Gothic, tọa lạc ở góc phố Çiçek Parazi và Tahmis, chứng kiến hơn ba trăm nghìn khách khứa ghé qua mỗi ngày.
Tối nay, khi tiến gần lối vào kín đặc người, Langdon cảm thấy như thể tất cả ba trăm nghìn người đều đang có mặt ở đây tại thời điểm này. Anh vẫn đang chạy rất nhanh, chưa hề rời mắt khỏi Sienna. Giờ cô chỉ còn cách anh hai mươi thước phía trước, tiến thẳng về phía cổng chợ và không hề có ý dừng lại.
Sienna đã tới cổng chào vòm cung và gắng chen qua đám đông. Cô lách qua mọi người, cố tiến vào bên trong. Lúc bước qua cổng chợ cô còn liếc lại phía sau. Langdon nhìn thấy trong mắt cô đầy sự hoảng sợ của một cô gái nhỏ bé đang chạy trốn vì hoang mang… tuyệt vọng và không kiểm soát được.
“Sienna!”, anh gọi to.
Nhưng cô đã lẩn vào biển người và biến mất.
Langdon nhào theo sau cô, thúc, đẩy,nhướng cổ cho tới khi phát hiện cô đang len lỏi xuống sảnh phía tây của chợ bên trái anh.
Những thùng gia vị lạ mắt xếp thành dãy ở dọc đường - bột cà ri Ấn Độ, nghệ tây Iran, trà hoa Trung Quốc - màu sắc rực rỡ của chúng tạo thành một đường hầm màu vàng, nâu, và vàng kim. Cứ mỗi bước chân, Langdon lại ngửi thấy một mùi hương mới - những loại nấm hăng hăng, những loại củ ngai ngái, các loại dầu thơm - tất cả quyện trong không khí cùng với bản hợp xướng ồn ào gồm đủ mọi ngôn ngữ trên khắp thế giới. Kết quả là một thứ hỗn hợp những tác nhân kích thích giác quan trong tiếng huyên náo bất tận của con người.
Hàng nghìn người.
Cảm giác sợ không gian chật hẹp bóp nghẹt lấy Langdon, anh gần như đứng lại trước khi tự trấn an và len sâu hơn vào chợ. Anh có thể nhìn thấy Sienna ngay phước phía, cố lách qua đám đông với một sức mạnh rắn rỏi. Rõ ràng cô đang cố đi tới cùng cho dù đó có thể là nơi nào đi nữa.
Có một lúc, Langdon tự hỏi tại sao anh lại đuổi theo cô.
Vì công lý chăng? Nghĩ lại những gì Sienna đã làm, Langdon không thể không hình dung xem hình phạt gì đang đợi cô nếu cô bị bắt.
Để ngăn chặn một đại dịch ư? Bất kỳ việc gì được làm đều đã làm rồi.
Khi cố len qua cả biển người lạ mặt, Langdon đột nhiên nhận ra tại sao anh lại ra sức tìm cách chặn Sienna Brooks lại như vậy.
Mình muốn câu trả lời.
Chỉ mười thước phía trước, Sienna tiến thẳng tới một cửa thoát hiểm ở cuối dãy phía tây của khu chợ. Cô lại liếc nhanh về phía sau, vẻ rất hốt hoảng khi nhìn thấy Langdon quá gần. Lúc ngoảnh lại, cô bất ngờ hụt chân và ngã.
Đầu Sienna chúi về phía trước, đập mạnh vào vai người trước mặt. Khi người đó chúi xuống, tay phải cô vung ra, cố tìm kiếm thứ gì đó để kìm đà ngã. Cô chỉ thấy một cái miệng thùng hạt dẻ khô nên túm lấy một cách tuyệt vọng, kéo nó đổ ụp xuống mình và cả một cơn lũ hạt dẻ tràn ra sàn.
Langdon phải mất ba bước mới tới được chỗ cô bị ngã. Anh nhìn xuống sàn nhưng chỉ nhìn thấy cái thùng đổ nghiêng và hạt dẻ. Không thấy Sienna.
Người chủ cửa hàng đang kêu thét điên dại.
Cô ta biến đâu rồi?!
Langdon xoay tròn một vòng, nhưng bằng cách nào đó Sienna đã biến mất. Lúc ánh mắt anh dừng lại ở lối thoát phía tây chỉ cách đó mười lăm thước, anh biết rằng cú ngã đầy chất kịch của cô không phải là tình cờ.
Langdon lao nhanh tới lối thoát và vọt ra một quãng trường mênh mông, cũng rất đông người. Anh chăm chú quan sát khắp quãng trường, tìm kiếm một cách vô vọng.
Thẳng phía trước, về phía bên lề kia của một đại lộ nhiều làn xe, cầu Galata vươn dài qua vùng nước mênh mông của khu vực Mũi Vàng. Cặp tháp đôi của Giáo đường Mới sừng sững bên tay phải Langdon, sáng rực rỡ phía trên quãng trường. Và bên trái anh không có gì khác ngoài một quãng trường mở, đầy người.
Tiếng còi xe inh ỏi kéo ánh mắt Langdon trở lại phía trước, nơi đường cao tốc chia tách quãng trường với vùng nước. Anh nhìn thấy Sienna, đã ở cách xa một trăm thước, đang băng qua những chiếc xe lao vun vút và vừa kịp tránh không bị nghiền nát giữa hai chiếc xe tải. Cô đang chạy thẳng ra phía biển.
Bên trái Langdon, trên bờ khu Mũi Vàng, một đầu mối giao thông đang bận rộn hoạt động - các bến phà, xe buýt, taxi và cả những chiếc thuyền du lịch.
Langdon chạy nhanh qua quãng trường về phía đường cao tốc. Khi tới rào chắn, anh chọn thời điểm khớp với những ánh đèn pha đang lao đến và an toàn vượt qua làn đường cao tốc hai luồng xe đầu tiên. Trong mười lăm giây, trước những ánh đèn pha chói lòa và tiếng còi xe đầy giận dữ, Langdon khó khăn lắm mới tiến được từ vỉa hè giữa đường tới vỉa hè tiếp theo. Anh dừng lại, di chuyển, len lách cho tới khi anh tới được rào chắn cuối cùng ngay trên bờ biển toàn cỏ.
Mặc dù Langdon vẫn có thể nhìn thấy Sienna nhưng cô đã cách anh một quãng dài phía trước, vượt qua bến taxi, mấy chiếc xe buýt đang đợi khách và tiến thẳng ra cầu cảng, nơi các loại thuyền bè đang chạy ngược xuôi - xuồng chở khách du lịch, taxi nước, thuyền cá của tư nhân, xuồng cao tốc. Xa xa, những ánh đèn thành phố nhấp nháy trên bờ tây của khu Mũi Vàng, và Langdon tin chắc rằng nếu Sienna đến được bờ bên kia, sẽ không còn hy vọng tìm thấy cô nữa, có lẽ không bao giờ.
Cuối cùng, Langdon cũng đến được bờ nước. Anh ngoặt sang trái và chạy dọc theo lối đi lót ván, khiến những du khách đang xếp hàng lên những chiếc xuồng trang trí lộng lẫy toàn màu vàng kim, có mái vòm kiểu giáo đường Hồi giáo, và đèn nê ông trang trí nhấp nháy, thảng thốt nhìn theo.
Las Vegas ở eo biển Bosporus, Langdon lầm bầm, chân bước nhanh hơn.
Anh nhìn thấy Sienna tít phía trước, và cô không còn chạy nữa. Cô đã dừng lại trên cầu cảng tại khu vực có nhiều xuồng máy tư nhân, đang năn nỉ một chủ thuyền.
Đừng để cô ta lên xuồng.
Trong lúc thu hẹp khoảng cách, anh thấy rõ Sienna đang khẩn khoản nói chuyện với một anh chàng trẻ tuổi đứng ở khoang lái một chiếc xuồng máy rất đẹp đang chuẩn bị rời khỏi cầu cảng. Anh chàng kia mỉm cười nhưng nhã nhặn lắc đầu từ chối. Sienna tiếp tục khua chân múa tay, nhưng người chủ thuyền có vẻ đã quyết định nên ngoảnh mặt trở lại bảng điều khiển xuồng.
Lúc Langdon chạy lại gần hơn, Sienna liếc nhìn anh, nét mặt toát lên vẻ tuyệt vọng. Phía dưới cô, máy thủy gắn ngoài của chiếc xuồng rồ lên, khuấy tung nước và đưa chiếc xuồng rời khỏi cầu cảng.
Sienna đột nhiên tung người lên không, nhảy vọt khỏi cầu cảng. Cô đáp mạnh xuống khoang xuồng làm bằng sợi thủy tinh. Bị chấn động, người lái xuồng ngoảnh lại nhìn với vẻ mặt không thể tin được. Anh ta giật ngược van tiết lưu, cho xuồng dừng lại cách cầu cảng khoảng hai mươi thước. Anh ta xông tới chỗ vị hành khách không mời quát tháo đầy giận dữ.
Khi hai người lái xuồng đến chỗ cô, Sienna dễ dàng né sang bên, tóm lấy cổ tay anh ta và dùng chính sức lao tới của anh ta để nhấc bổng anh ta lên rồi ném qua thành xuồng. Một lúc sau, anh ta ngoi lên mặt nước, phun phì phì và quẫy đạp loạn xa, miệng tuôn ra hàng tràng âm thanh chắc chắn là những lời chửi rủa bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ.
Dường như không thèm chú ý, Sienna quăng một tấm đệm phao xuống nước, bước tới mép xuồng và đẩy van tiết lưu về phía trước.
Động cơ xuồng rồ lên và chiếc xuồng lao đi.
Langdon đứng trên cầu cảng, thở hổn hển trong lúc nhìn chiếc xuồng màu trắng sang trọng băng băng rẽ nước rời đi, như môt bóng ma trong đêm tối. Langdon ngước mắt nhìn về phía chân trời và biết rằng lúc này Sienna sẽ không chỉ tới được bờ bên kia ở rất xa mà còn lọt được vào một mạng lưới thủy lộ gần như bất tận. chạy suốt từ Hắc Hải đến Địa Tung Hải.
Cô ta đã thoát rồi.
Gần đó, người chủ xuồng leo lên khỏi nước, đứng lên và vội vã đi gọi cảnh sát.
Langdon cảm thấy hoàn toàn cô độc khi nhìn ánh đèn trên chiếc xuồng bị đánh cắp nhòa dần. Tiếng động cơ rền rĩ cũng dịa dần.
Và rồi đột ngột tiếng động cơ im bặt.
Langdon đăm đăm nhìn ra xa. Cô ta tắt máy sao?
Đèn trên xuồng dường như không còn khuất dần mà lúc này đang bập bềnh nhẹ nhàng trên những con sóng nhỏ của vùng Mũi Vàng. Vì một lý do gì đó chưa rõ, Sienna Brooks đã ngừng lại.
Lẽ nào cô ta hết nhiên liệu?
Anh khum tay và lắng nghe, và giờ có thể nghe thấy tiếng động cơ rất khẽ ở chế độ ngừng.
Nếu không hết nhiên liệu thì cô ta đang làm gì vậy?
Langdon chờ đợi.
Mười giây. Mười lăm giây. Ba mươi giây.
Sau đó, rất bất ngờ, tiếng động cơ lại rồ lên, lúc đầu có vẻ ngập ngừng, và sau đó quả quyết hơn. Trước vẻ ngạc nhiên của Langdon, ánh đèn của chiếc xuồng bắt đầu ngoặt một vòng rộng, và nó phăm phăm lao về phía anh.
Cô ta quay lại.
Khi chiếc xuồng lại gần, Langdon nhìn thấy Sienna đứng bên vô lăng, trân trân nhìn về phía trước. Còn cách ba mươi thước, cô giảm ga và cho xuồng an toàn cập vào cầu cảng. Sau đó cô tắt máy.
Im lặng.
Phía trên cô, Langdon trân trối nhìn mà không sao tin nổi.
Sienna không hề nhìn lên.
Thay vào đó, cô úp mặt vào hai bàn tay. Cơ thể cô bắt đầu rung lên, hai vai cô rũ xuống và rung bần bật. Cuối cùng, khi ngước lên nhìn Langdon, hai mắt cô đẫm lệ.
“Robert”, cô thổn thức. “Em không thể chạy trốn được nữa. Em chẳng có chỗ nào để đi cả.”