Hồn Cũ Tình Xưa Chương 6

Chương 6

Ấy vậy mà trong lòng của Trúc Thanh vẫn nuôi rẫy đầy mộng tưở, những mộng tưởng chỉ nhắm tới những chung cuộc mây mưa, miệt mài nô lệ cho thân xác không có bến bờ, không lúc nào vơi đi bao niềm khao khát...

 

Có lẽ chính bởi những lý do này, vô tình Trúc Thanh bị rơi vào một trạng huống giao hoan huyền bí. Bởi vì do lòng mộng tưởng xấu xa vô độ, những ước vọng thấp hèn của nàng đã trở thành môi trường thuận tiện thu hút mãnh lực tác động của cõi âm. 

 

Tự nhiên ban đầu, bỗng có những đêm nàng chìm sâu trong cơn mộng mị, nàng thấy mình ân ái với người nào đó không bóng vô hình. Nhưng những cảm giác toàn thân thì tê dại khác thường và cực kỳ thống khoái, đem đến cho nàng những cuộc giao hoan vô tiền khoáng hậu, đã làm cho Trúc Thanh mãn nguyện hoàn toàn sau những giấc mơ nhục dục thầm kín từng sôi sục bấy lâu. Nàng sống trong hoang tưởng như một kẻ thoát hồn, không còn tâm trí để biết đâu là hư đâu là thực. Trúc Thanh trở nên lãnh đạm cả với chồng đã là một điều khiến cho ông Phục vô cùng kinh ngạc, ông âm thầm thắc mắc và cũng không biết được nguyên lý tại sao, bấy lâu trong quan hệ vợ chồng, luôn luôn ông nhận được từ Trúc Thanh tất cả niềm đam mê hưng phấn. Chẳng bù cho những lúc sau này, mỗi lần vợ chồng gẫn gũi, nàng đánh mất hẳn những cử chỉ cuồng nhiệt khi xưa, thụ động và rời rã, không tỏ chút dấu hiệu tận hưởng thân thương tha thiết gì. 

 

Điều này, Trúc Thanh cũng lộ ra với cả hai người tình phụ. Nàng mất hẳn thái độ ân cần thăm viếng và giao tình với Tấn và Cường không giống lúc xưa, khiến cả hai đang miệt mài đều đặn vui hưởng thú ái ân, tuy cũng có khi ngao ngán đến rã rời, bỗng nhiên bị bỏ rơi, sống đơn lạnh chơi vơi nhớ nhung ngày đêm trong từng giây từng phút mà không biết tỏ lộ cùng ai, cũng không thể cùng ai để tìm hiểu tường tận ngọn nguồn...

 

Phần Trúc Thanh, quá rõ ràng, nàng say mê miệt mài sống trong vòng ái ân bất kể ngày đêm với kẻ vô hình với khả năng sinh lý có một không hai, vô cùng cuồng bạo. Lúc đầu, nàng mãn nguyện hài lòng. Nhưng lâu dần, dương lực tinh túy của nàng hao cạn đến mức độ nguy ngập. Con ma đói tình chừng như càng lúc càng tỏ ra khao khát lộng hành. Bất cứ lúc nào hắn cũng nghiến ngấu mê hoặc tâm thần, khiến cho Trúc Thanh không thể nào cưỡng chống lại được, đành phải hưởng ứng vầy cuộc ân ái. Có khi ngay giữa thanh thiên bạch nhật, có khi diễn ra ngay trên giường, bên cạnh và trước mắt ông Phục, chồng nàng.

Đã nhiều lần Trúc Thanh rên la lăn lộn, quằn quại trong dáng điệu và tư thế cực kỳ thống khoái của một kẻ đang trong tư thế giao hoan, nàng lăn lóc loạn đả ở trên giường đã là một hình ảnh cuồng loạn kỳ lạ, Trúc Thanh còn bị hất tung xuống dưới mặt thảm một cách cuồng bạo không thể ngờ. Và rồi, cứ sau một lần liên hồi kỳ tận như thế thì nàng ngã vật người ra, thở dốc trong trạng thái kiệt lực tận cùng, toàn thân ê ẩm đau đớn, đi còn không nổi, khiến cho ông Phục không thể bình tâm chứng kiến mãi cảnh vợ mình không dưng mơ mơ hồ hồ ái ân với người khuất mày dấu mặt. Nhưng ông cũng chẳng biết thổ lộ cùng ai, kịp đến khi Trúc Loan, cô em gái ruột của Trúc Thanh ghé nhà thăm vợ chồng anh chị, ông Phục mới đem chuyện này ra nói :

 

- Anh thật không thể hiểu tại sao trúc Thanh lại ra nông nỗi này! Nếu chúng ta không tìm ra biện pháp để cứu nàng kịp lúc, anh e có ngày chị của em sẽ bị kiệt lực mà chết...

Trúc Loan thừa biết tánh hoang dâm vô độ của chị mình, song nàng cũng chẳng ngờ được vì sao bỗng nhiên Trúc Thanh lại rơi vào thảm trạng đáng sợ như vậy. Nàng ghé tai nói nhỏ với người anh rể :

 

- Em tin chắc chị Trúc Thanh bị mắc bệnh tà, cứ nhìn sắc diện càng ngày càng sa sút, xanh mét như tàu lá, tia mắt lại lơ láo lạc thần, cũng đủ biết tinh thần và thể xác của chị ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Chúng ta không thể chần chừ, phải cứu ngay cho chị ấy.

 

Ông Phục bối rối hỏi dồn :

 

- Nhưng cứu bằng cách nào? Tất cả các bác sĩ tây y tăm tiếng thân sơ anh biết đều đã đưa Trúc Thanh đến họ cả rồi. Anh đâu ngại ngùng sự tốn kém, cho dù đến đâu đi nữa, anh cũng sẵn sàng chạy thầy chạy thuốc cho Trúc Thanh. Nhưng không có ông bác sĩ nào tìm ra căn bệnh của nàng, mỗi lần đưa Trúc Thanh đến các phòng mạch trở về, quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn những toa thuốc an thần hoặc đại bổ. Uống mãi mà nào có biến chuyển gì đâu.

 

Trúc Loan quả quyết ngắt lời người anh rể :

 

- Ngay ngày mai, em sẽ trở lại để cùng anh đưa chị Trúc Thanh đến một nơi có các vị đạo sĩ pháp thuật chuyên môn cao cường, các vị này thường chuyên trị các chứng bệnh nghiệt ngã do cõi âm tác hại. 

 

Ông Phục riu ríu đồng tình :

 

- Em tính sao anh cũng ưng thuận. Về điểm này, anh hoàn toàn mù tịt, chẳng biết trời trăng ất giáp gì cả, miễn làm sao cứu được chị Trúc Thanh trở lại bình thường như xưa thì dẫu tốn kém bao nhiêu anh cũng chẳng tiếc!

Ngày hôm sau Trúc Loan trở lại phụ lực với anh rể đưa chị đến gặp vị đạo sĩ mà nàng đã nhắc đến hôm qua. Lúc tới nơi, điệu bộ và cung cách của Trúc Loan thoắt nhiên biến đổi lạ thường. Tự nhiên thái độ cùng ngôn ngữ của nàng cho mọi người thấy nàng đã biến thành một người đàn ông xa lạ, nhưng hiện tượng này đối với nhãn quan của vị đạo sĩ cao sâu, ông nhận biết ngay Trúc Loan đã bị một vong linh nào đó vừa mượn xác của nàng nhập vào. Vị đạo sĩ không cần mất thời gian tìm hiểu, ông nghiêm nghị nói với vong hồn vừa chiếm cứ xác thân của người con gái :

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t99913-hon-cu-tinh-xua-chuong-6.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận