CẢ SAMPSON VÀ TÔI đều làm ca từ bảy giờ sáng đến ba giờ rưỡi chiều ngày hôm đó. Khi lên đến tầng năm, tôi có cảm giác mình có thể gần như nghe thấy tiếng kéo căng của một sợi dây mỏng manh màu đỏ giữa người lành và người điên.
Khu phòng bệnh nhân gần như có phong cách chuẩn của hội từ thiện: mọi thứ có màu tím nhạt và xám, đôi chỗ có những vết khắc vào tường, các y tá bê những khay chén nhỏ, những con người đờ đẫn mặc quần dải rút và áo choàng ố bẩn của bệnh viện. Trước đây tôi đã thấy cảnh này, trừ một thứ. Các nhân viên của bệnh viện tâm thần mang còi để báo nguy nếu họ cần trợ giúp. Điều đó chắc chắn nói lên rằng các nhân viên ở đây đã từng bị hại.
Các tầng bốn và năm là khu phòng dành cho bệnh nhân tâm thần. Trên tầng năm có ba mươi mốt cựu chiến binh tuổi từ hai mươi ba đến bảy mươi lăm. Các bệnh nhân trên tầng năm được xem là nguy hiểm, hoặc với người khác, hoặc với chính họ.
Tôi bắt đầu tìm kiếm trên tầng năm. Hai trong số bệnh nhân trên tầng này cao lớn và vạm vỡ. Họ có phần phù hợp với mô tả người đàn ông đã bị các thám tử Crews và O’Malley bám đuôi. Một trong hai người đó, Cletus Anderson, có bộ râu màu muối tiêu và đã từng dính dáng đến nghề cảnh sát ở Denver và thành phố Salt Lake sau khi giải ngũ.
Tôi thấy Anderson đang lảng vảng trong phòng giải trí trong buổi sáng đầu tiên. Lúc đó là hơn mười giờ, nhưng ông ta vẫn mặc pyjamas và chiếc áo choàng bẩn thỉu. Ông ta đang xem kênh ESPN và không tấn công tôi như một tên trùm tội phạm.
Trang trí trong phòng giải trí bao gồm khoảng chục chiếc ghế nhựa màu nâu, một chiếc bàn chơi bài sệ về một bên và một chiếc tivi gắn trên một bức tường. Không khí mịt mù khói thuốc. Anderson đang hút thuốc. Tôi ngồi xuống trước tivi và gật đầu chào.
Ông ta quay về phía tôi và phà ra một vòng tròn khói thuốc không hoàn chỉnh. “Cậu là lính mới hả? Chơi pun(1) chứ?” ông ta hỏi.
“Tôi sẽ thử.”
“Thử đi,” ông ta nói và mỉm cười như thể tôi đã pha trò. “Có chìa khóa vào phòng chơi pun chứ?”
Ông ta đứng lên không chờ câu trả lời cho câu hỏi của ông ta. Hoặc là ông ta quên rằng ông ta đã hỏi. Căn cứ vào bệnh án tôi biết rằng ông ta nóng tính, nhưng hiện giờ ông ta dùng cả đống thuốc Valium(2). Đó là tin tốt. Anderson cao 6.6 bộ và nặng hơn hai trăm bảy mươi pao.
Phòng chơi pun vui vẻ đến ngạc nhiên, có hai cửa sổ lớn trông ra một khoảng sân tập thể dục có tường bao quanh. Xung quanh sân là những rặng cây thích màu đỏ và cây đu, và trên cây vang lên tiếng chim hót líu lo.
Tôi ở đó một mình với Cletus Anderson. Liệu con người to lớn này có phải là tên Trùm hay không? Tôi chưa thể nói được. Họa chăng nếu ông ta đánh vỡ đầu tôi bằng viên bi pun hay cây gậy chơi bi-a.
Anderson và tôi chơi một ván tám viên bi-a. Ông ta không phải là tay cơ xuất sắc cho lắm. Tôi để ông ta thi đấu tiếp bằng hai cú cu lê, nhưng có vẻ ông ta không nhận ra. Đôi mắt xanh xám của ông ta gần như đờ đẫn.
“Giống như vặn cổ lũ chim giẻ cùi chó chết vậy,” ông ta giận dữ càu nhàu sau khi đánh trượt một cú đề lùi cho dù đó vẫn chưa phải là cơ hội tốt nhất của ông ta trên bàn.
“Lũ chim giẻ cùi làm gì sai trái ư?” tôi hỏi ông ta.
“Chúng ở ngoài kia. Tôi thì ở đây,” ông ta đáp và nhìn tôi chằm chằm. “Đừng cố nhìn tôi bằng con mắt của bác sĩ tâm thần, được chứ? Thưa ngài nhân viên Bệnh viện Tâm thần chó chết. Tới phiên ngài đấy.”
Tôi đánh trái bi-a có sọc ở trong góc, sau đó tôi đánh trượt một quả mà lẽ ra tôi có thể đánh trúng. Anderson đón cây gậy từ tay tôi và ông ta kiểm tra cú thọc tiếp theo của mình hồi lâu. Quá lâu là đằng khác. Tôi nghĩ ngợi mông lung. Bỗng nhiên ông ta đứng thẳng lên với toàn bộ chiều cao 6.6 bộ của mình. Ông ta trừng mắt nhìn tôi. Người ông ta đang cứng lại, ông ta đang gồng hai cánh tay hộ pháp của mình.
“Cậu vừa nói gì với tôi thế, ngài Tâm thần?” ông ta hỏi. Hai bàn tay của ông ta to bè cầm chắc cây cơ và siết chặt lấy phần thắt vào của nó. Ông ta rất béo, nhưng rắn chắc, hệt như trọng tài bóng đá hay các đô vật chuyên nghiệp.
“Không. Không hề.”
“Buồn cười nhỉ? Trò đùa ti tiện giả tiếng chim giẻ cùi cậu thừa biết là tôi chúa ghét?”
Tôi lắc đầu. “Tôi không hề ám chỉ điều gì qua chuyện đó.”
Anderson lùi lại khỏi bàn chơi pun, hai tay vẫn cầm chặt cây cơ. “Tôi có thể thề rằng tôi đã nghe thấy cậu gọi thầm tôi là con mèo. Mèo con hả? Con vật yếu đuối ư? Cái gì đó có tính xúc phạm như thế ư?”
Tôi đưa mắt nhìn ông ta. “Tôi nghĩ ván pun của chúng ta đã kết thúc, thưa ông Anderson. Làm ơn bỏ cây cơ xuống.”
“Cậu cho rằng cậu có thể bắt tôi bỏ cây cơ này xuống hả? Chắc thế rồi, nếu cậu nghĩ tôi là một con mèo.”
Tôi đưa chiếc còi của nhân viên làm việc trong bệnh viện tâm thần lên miệng. “Tôi mới đến đây và tôi cần làm việc. Tôi không muốn rắc rối đâu nhé.”
“Vậy thì cậu đã đến nhầm nơi nhớp nhúa rồi, anh bạn ạ,” ông ta nói. “Cậu là đồ chó chết. Quân chỉ điểm.”
Anderson ném cây cơ lên bàn rồi giận dữ đi ra cửa. Trên đường đi ông ta va vào vai tôi.
“Xem cái miệng cậu kìa, đồ mọi,” ông ta vừa khạc nhổ vừa nói.
Tôi không nhịn Anderson thêm nữa. Tôi tóm lấy ông ta, xoay tròn ông ta, khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên. Tôi cho ông ta thấy sức mạnh của cánh tay và vai tôi. Tôi trừng mắt nhìn ông ta cho đến khi ông ta phải quay đi. Tôi muốn thấy điều gì xảy ra nếu ông ta bị chọc giận.
“Ăn nói cho cẩn thận,” tôi nói qua tiếng thì thầm nhỏ nhẹ nhất. “Ông phải hết sức, hết sức thận trọng với tôi đấy.”
Tôi buông tay ra khỏi vai Cletus Anderson và ông ta quay đi. Tôi nhìn người đàn ông to lớn đó rời khỏi phòng chơi pun - và tôi phần nào hy vọng ông ta là tên Trùm.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !