Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Chương 10: Cửu tử nhất sinh

Tây Lương thiết kỵ như cơn thủy triều quét ngang đến mang theo quán tính cường đại tàn nhẫn đánh lên Hoàng Cân tặc đang nghiêm trận chờ đợi, nhất thời trổ ra hoa sóng sáng lạng, xác người ném bay đi, chiến mã rên rĩ, ánh lạnh lẽo của binh khí làm mê loạn bầu trời u ám, máu tươi đỏ thẫm nhiễm hồng cả bãi cát băng lạnh, một khắc này, sinh mạng ti tiện ngay cả con chó hoang cũng không bằng

" Đương!"

Mã Dược ra sức chém một đao lên đầu của trọng mâu, chấn văng ra một đâm như lôi đình vạn quân của Tây Lương kỵ binh đang phóng nhanh đến, hai con ngựa cứng cỏi giao nhau, cương đao băng lạnh trong tay Mã Dược từ cổ của Tây Lương thiết kỵ nhẹ nhàng xẹt qua, ánh máu văng ra, đầu lâu bay lên. Cơn đau nhức như xé rách một mảnh từ trên vai phải trái truyền đến, Mã Dược lập tức cảm giác được nửa bên người như chết lặng đi không thể chịu nổi, một kích hết sức này càng làm toét ra vết kiếm thương vẫn chưa hoàn toàn thuyên giảm.

Một đao chém chết Tây Lương kỵ binh, Mã Dược vẫn còn chưa kịp thở dốc, lại một tên Tây Lương kỵ binh gào thét mà đến, trảm mã đao nặng nề chém ngang đến, nhắm thẳng lấy yết hầu Mã Dược.

" Thương!"

Cương đao Mã Dược cùng với trảm mã đao của Tây Lương kỵ binh một lần nữa đều liều mạng, lại không hề có tí hoa xảo nào, trảm mã đao cùa Tây Lương kỵ binh bị chấn văng ra, Mã Dược cũng bị lực phản chấn cực lớn chấn rơi xuống ngựa, vô luận như thế nào đó vẫn là Mã Dược bình sinh lần thứ nhất cưỡi ngựa, tại va đụng kịch liệt như thế, hắn vô phương một lần nữa dùng hai chân kẹp chặt mã phúc.

Tại cái này thời đại, mã đặng (cái đặt chân để cưỡi ngựa) căn bản vẫn chưa có xuất hiện, kỵ binh tác chiến chỉ có thể dựa vào hai chân kẹp chặt mã phúc.

Mã Dược xoay người ngã xuống ngựa, lại một tên Tây Lương kỵ binh phóng nhanh mà đến, móng ngựa to lớn đã chiếu vào mặt hắn dữ tợn giẫm xuống, Mã Dược tru lên một tiếng ra sức nhảy phốc lên phía trước, khó khăn tránh một giẫm trí mạng này, móng ngựa to lớn cách xa thân thể hắn chỉ có một xích, nếu như động tác của hắn chậm đi một chút, lông ngực chỉ sợ đã bị giẫm ra một cái lỗ máu lớn như cái chén rồi.

Mã Dược xoay người đứng lên, trước mắt hắn đột nhiên rõ ràng, không thấy tên Tây Lương kỵ binh đáng sợ đó đâu nữa, chỉ có bụi vàng bốc lên khắp trời, che lấp tàn dương vô lực nọ, hoảng sợ quay đầu lại, Hoàng Cân tặc trận phía sau chính đang tràn lên không ngừng, sát thanh rung trời, Tây Lương kỵ binh hung tợn giống như một ngàn con ong dũng mãnh xông vào sào huyệt của triệu vạn con kiến đang hành quân, dĩ nhiên bị chìm ngập trong hải dương Hoàng Cân ……

Tây Lương thiết kỵ dũng mãnh thể hiện ra lực sát thương kinh người, một lượng lớn Hoàng Cân tặc bị trường mâu sắc bén đâm xuyên qua, bị mã đao sắc nhọn chia làm hai mảnh, bị móng ngựa chạy chồm đạp nát đầu lâu, máu tươi của bọn họ chảy hết nhiễm hồng toàn bộ Bạch Long Than, nhưng Tây Lương thiết kỵ thủy chung không thể phá vỡ được binh trận của Hoàng Cân tặc, bởi vì Hoàng Cân tặc trận hình quá mức dày đặc.

Vộ số Hoàng Cân tặc ngã xuống chết đi, càng nhiều Hoàng Cân tặc kêu gào đánh lên, cũng không phải bọn họ có bao nhiêu anh dũng, cũng không phải bọn họ không sợ tử vong, thực sự là bọn họ không có đường để lùi lại, ngang dọc đều là chết, vậy hà gì không cùng quan quân binh cá chết lưới rách? Một khắc này, bọn họ không còn là nông dân cầm lên vũ khí nữa, mà là một bầy dã thú cùng đường tuyệt vọng chiến đấu.

Hàn phong ảm đạm càng ngày càng mạnh, một mảnh tàn dương nọ sớm đã bị mấy đen che mất, bầu trời khônng biết từ lúc nào lại nổi lên những bông tuyết lạnh lẽo, mặt đất mộ mảnh âm u.

Quan quân đang đứng tại bắc biên nhanh chóng muốn đông đặc lại thành bức tượng ngàn năm thì, Bach Long Than đang sôi lên cuối cùng dần dần yên ắng xuống, Tây Lương thiết kỵ hung hãn tuy mang đến cho Hoàng Cân tặc sát thương gấp mấy mươi lần, nhưng bọn họ bản thân cuối cùng cũng bị Hoàng Cân tặc vô cùng vô tận như bầy kiến hung hăng cắn bị thương.

Đổng Trác tại sự bảo hộ của Tây Lương kiêu tướng Hoa Hùng cùng Từ Vinh giết ra một con đường máu, tro xám mặt mày rút lui khỏi chiến trường, vẫn có thể mang theo trở ra trái phải chì có chưa đến 500 kỵ, hơn nữa phần lớn đều người ngựa mệt mỏi, thân thụ trọng thương.

…………………………..

Trên Bạch Long Than, Hoàng Cân tặc trận.

Mã Dược lau đi vết máu tràn ra trên khóa miệng, hít sâu vào một ngụm khí lạnh, một lần nữa giơ cao tay hét dài: " Ngao ~~"

" Ngao ~~"

Ngàn vạn Hoàng Cân tặc điên cuồng hưởng ứng, quên đi hét thảy khóc to, một lần này, Hoàng Cân tặc vẫn có thể từ trong đống người chết bò dậy đứng lên giảm đi gần một nửa, những người có thể sống sót cũng đã không giống như trước đây, sát ý trong con mắt bọn họ càng thêm nồng đậm. Sự thật đanh thép diễn ra trước mặt bọn họ, chỉ cần dám đùa giỡn với tính mạng, đại hán quan quân - - cũng không phải là không thể đánh bại!

Mã Dược dùng đao chống xuống đất, ngạo nghễ đứng thẳng ở trận tiền, một hơi thở kì lạ tại lồng ngực cuồn cuộn không ngừng. Quan quân sĩ khí đã tiết ra hết, Hoàng Cân sĩ khí chính đang tràn đầy, Chu Tuyển nếu như chọn tại lúc này tiến hành quyết chiến, mặc dù hắn có thể giành được thắng lợi cuối cùng, chỉ sợ 5000 tinh nhuệ bắc quân dưới trướng cũng muốn còn lại không được mấy (sở thặng vô kỷ).

Hắn là danh tướng cuối cùng của Đại Hán, hắn phải chọn cùng Hoàng Cân tặc đồng quy vu tận sao?

Thở một ngụm khẩu khí thư thả thật dài, thần sắc Chu Tuyển hòa hoãn xuống, nhìn xung quanh tả hữu nói: " Hô, có thể lấy sức lực một người như vậy để đơn dộc ngăn cơn sóng dữ, làm chủ thắng bại một trường chiến dịch, lợi hại nha! Chư vị, nhớ kĩ người này đi, người này không loại trừ đi, tất sẽ có một ngày trở thành tâm phúc đại họa của triều đình Đại Hán chúng ta."

Đổng Trác thần sác cứng cỏi đã ảo não hết thảy, trong mắt lộ ra một tia quang mang vừa đố kị lại vừa cừu hận, Tôn Kiên cùng Lưu Bị lại đồng thời lộ ra trong mắt vẻ nghiêm nghị khác lạ, nhìn chằm chặp thật sâu lên một đao thân ảnh hùng vĩ nọ xa xa trận tiền của địch, có thể được Chu Tuyển bình luận như thế, mặc dù bản thân làm địch khấu nhưng cũng là vô cùng không dễ dàng gì.

Chu Tuyển vô cùng không cam tâm hướng Bạch Long Than phương hướng nhìn lần cuối, trầm giọng nói: " Tặc binh khí thế đã thành hơn nửa sắc trời đã muộn, hôm nay không nên tái chiến, truyền lệnh …… lui binh!"

" Ô ô ~~"

Trong liên miên hiệu tù và, quan quân bắt đầu từ từ rút lui về phía sau, đến lúc chùm ánh hồng nọ biến mất khỏi chân trời thì, Mã Dược cũng đã kiên trì không nổi nữa, hai chân mêm nhũn nhất thời quỳ xuống bụi đất, thật lớn sự may mắn vang dội trong đầu hắn, cái gì gọi là cửu tử nhất sinh?

Đây mới gọi là cửu tử nhất sinh!

Không có chết dưới cung tên của quan quân, không có chết dưới móng ngựa của Tây Lương thiết kỵ, hắn sống sót rồi!

Bùi Nguyên Thiệu như sói giống nhau nhảy phốc qua đến chuẩn bị cấp cho Mã Dược một cái ôm mạnh mẽ, không ngờ dưới chân lại như giẫm lên chỗ trống như chó giống nhau phốc ngã trước mặt Mã Dược, hán tử giống như tấm cương thiết này lại nhịn không được vui mừng mà khóc, rống lên nói: " Quan quân rút lui rồi! Hắn *** quan quân rút lui rồi, chúng ta thắng, thắng rồi!"

" Chúng ta chiến thắng rồi!"

" Thắng rồi!"

Trước là vài trăm tên Hoàng Cân tắc nhìn theo hoan hô, lúc sau càng ngày càng nhiều Hoàng Cân tặc gia nhập hoan hô, đến cuối cùng toàn bộ Bạch Long Than, toàn bộ Hoàng Cân tặc đều hoan hô lên, thật lớn vui mừng sống lại ở kiếp sau để cho những người nông dân này nước mắt chảy đầy mặt, quên cả chính mình ôm nhau thành một khối nhảy dựng lên hoan hô.

Trong cuồng loạn Hoàng Cân tặc, Lưu Tích vẻ mặt phức tạp, hướng Đỗ Viên bên cạnh nói: " Bá Tề không thẹn là hậu nhân danh môn, rất có pong phạm của Mã Phục Ba để lại a."

Trong con mắt Đỗ Viễn có u quang xẹt qua rồi biến mất, lặng lẽ sau kín nói: " qua một trận này, Mã Bá Tề uy danh tại quân trung chỉ sợ vượt qua cả đốc suất ngài nha, cho chút thời gian, sợ tam quân tướng sị chỉ tuân theo Mã Dược hiệu lênh, mà không phục đốc suất điều khiển đâu."

Lưu Tích vẻ mặt thâm trầm, hai đường lồng mày rậm rạp đã nhíu chặt lại, ánh mắt trông hướng Mã Dược càng ngày càng trở nên phức tạp.

Tây Ngạc – Bạch Long Than đánh một trận, Hoàng Cân tặc Triệu Hoằng, Lưu Tích phe phái lớn thương vong thảm trọng, vừa rồi lúc bắt đầu nội loạn, hai quân công lại có gần 10 vạn người, nhưng đợi đến lúc bọn họ tiến đến Uyển thành đầu chạy Trương Mạn Thành, toàn bộ người cộng thêm lên cũng không đủ 3 vạn, trong đó có người bỏ trốn, có người bị giết, có người đầu hàng bị quan quân chém đầu, có người chết trong nội loạn, phần lớn đều chết vào Bạch Than ác chiến, một mình Tây Lương thiết kỵ của Đổng Trác, đã cấp cho Hoàng Cân tặc tạo thành thương vọng ít nhất 1 vạn người. Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Ngược lại về mặt quan quân, trừ đi Tây Lương thiết kỵ của Đổng Trác thương vong nặng nề, các đơn vị khác cơ hồ không có ai thương vong.

Sắc đêm thâm trầm, Uyển thành trong thái thủ phủ *** sáng sủa, Nam Dương Hoàng Cân đại thủ lĩnh Trương Man Thành chính đang thiết yến khoản đãi đầu mục lớn nhỏ của các đường, vừa là làm ăn mừng đánh lui quan quân, vừa là thay Triệu Hoằng cùng Lưu Tích hai nhà giảng hòa, thấy trên bàn rượu đã là một đoàn hòa khí, đầy lời tự khen ngợi, những đằng sau lại vẫn còn câu tâm giác đấu, ám triều ầm ầm.

Nghe người nói đến Mã Dược tại Bạch Long Than biểu hiện thần dũng, Trương Mạn Thành thoáng nhiên động dung, phấn khích nói: " Không tưởng trong Nam Dương Hoàng Cân ta lại có nhân vật anh hùng như thế, mau gọi đến nhìn một cái!"

Lưu Tích từ trên chỗ ngồi trường thân đứng dậy, xông đến Trương Mạn Thành chắp tay nói: " Đại đốc suất, mạt tướng liền thuận tiện đi gọi đến."

Uyển thành thanh nam, Lưu Tích quân doanh, Mã Dược chính đang sửa soạn hành trang.

Bach Long Than đánh một trận, hắn dựa vào sức lực cảu chính mình đơn độc ngăn cơn sóng dữ, cải biến kết quả của toàn bộ chiếm dịch, hắn không những cứu Lưu Tích một mạng, vẩn còn cứu cơ hồ tàon bộ Nam Dương Hoàng Cân! Hiện tại, hắn không còn thiếu Lưu Tích nhân tình nữa, cuối cùng cũng có thể không thẹn với lương tâm mà ly khai rồi. Hiện tại cũng chắc chắn là lúc rời đi rồi, đi theo Lưu Tích ngu ngốc này, chỉ có thể cùng Hoàng Cân tặc chết chung một chỗ.

Muốn tưởng tại Hán mạt tam quốc cái thời loạn này tiếp tục sinh tồn, ngươi tốt nhất không nên cùng Hoàng Cân tặc xé ra quá nhiều mối quan hệ, đó là phải lệ thuộc vào địa chủ hào cường, thế gia môn phiệt, làm phản tặc chính là không có đường sống! Lựa chọn tốt nhất đương nhiên là giống như Tào Tháo như thế đó làm một nhà quân phiệt có thực lực, ít nhất, cũng phải tìm một nhà quân phiệt có rất đầy đủ thực lực để dựa vào.

Cho nên, đương lúc cơ hội có thể cùng Hoàng Cân giũ sạch quan hệ xảy đến trước mặt Mã Dược, hắn không hề do dự chọn rời đi!

" Đại ca, chúng ta thật sự phải rời đi sao?" Mã Dược nghi hoặc nhìn hướng Mã Dược, Nghiên tỉ tỉ nọ làm như thế nào? Không mang nàng cung đi với nhau sao?"

Trần Cảm tuy chưa đủ tuổi, nhưng đã biết Lưu Nghiên cùng Mã Dược cảm tình ám muội ở bên trong.

Đó không là việc ngươi nên quan tâm, giữ cho tốt đê đệ ngươi, trên đường đừng để lạc mất!"

Mã Dược ánh mắt lạnh nhạt, hắn không phải là Tây Sở Bá Vương, nên không có tư cách quan tâm đến nhi nữ tình trường! Càng huống hồ hắn đối với Lưu Nghiên vẫn còn hỏi không ra cái gì cảm tình. Hiện tại hắn duy nhất quan tâm chính là nhanh chóng rời đi Lưu Tích quân doanh, giũ sạch toàn bộ quan hệ với Hoàng Cân tặc, sau đó tim kiếm một địa phương an toàn an bài Trần Cảm huynh đệ, hoàn thành di mệnh của Trần Tự.

Chớ làm xong hai sự kiện ấy, Mã Dược mới có thời gian cùng tâm tình tưởng tượng đến biện pháp như thế nào để chính hắn sống được thoải mái một chút, hắn không có thói quen thiếu nợ nhân tình người khác, điều đó cùng với nợ mà không trả giống nhau.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/chuong-10/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận