Khoé miệng Tào Tháo thầm co rút lại, hắn quay lưng lại hướng Trương Liêu, nói như đinh đóng cột: "Trương Liêu tướng quân, bây giờ không phải là lúc lo lắng về thương vong. Cô giao nhiệm vụ cho người bằng bất cứ giá nào cũng phải san lấp chiến hào quân Lương Châu để quân đội có thể tiến lên loại trừ các chướng ngại vật, công kích doanh trại quân Lương Châu. Hãy nhớ kỹ, tuỵêt đối không được tiếc nuối cái gì, cho dù biết là chết cũng phải anh dũng xông lên phía trước để xác của mình ngã xuống chiến hào, làm thành bàn đạp cho đại quân phía sau xông lên tiếp tục phá vây".
Trương Liêu im lặng hồi lâu rồi hắn nói vẻ bi thương: "Mạt tướng tuân lệnh".
Sau khi bóng dáng Trương Liêu đi xa, Tào Tháo thở dài một hơi, hắn quay đầu lại nhìn Tào Hưu nói: "Văn Liệt, hãy mau truyền lệnh cho Duẫn Lễ, Tôn Quan và Tống Hiến để mấy người đó cùng dẫn quân ra khỏi thành tiến hành san chiến hào".
"A, để bọn họ cùng ra ngoài thành san lấp chiến hào sao?" Tào Hưu không hiểu liền hỏi: "Không phải hướng phá vây của quân ta là hướng nam sao? Cần gì phải uổng công vô ích như vậy?"
"Coi như là làm giảm bớt áp lực cho Văn Viễn đi" Tào Tháo ảm đạm nói: "Ít nhất cũng làm cho Mã đồ phu kiêng dè không dám tập trung tất cả quân cung thủ tới cửa nam".
"Mạt tướng hiểu".
Tào Hưu chợt hiểu ra, hắn lĩnh mệnh rời đi.
Làm sao Tào Tháo lại không đau lòng khi quân mã bản bộ của Trương Liêu thiệt hại nặng nề đây?
Dù sao đó cũng là tám ngàn quân tinh nhuệ của Trương Liêu, trong số đó có năm ngàn quân bộ hạ cũ của Tào Tháo. Hơn nữa Tào Tháo cũng chỉ có năm ngàn quân bộ hạ cũ này là đáng tin cậy. Ngoại trừ năm ngàn quân này, năm vạn quân còn lại tất cả đều là hàng quân Ký Châu. Nếu như không phải Tào Tháo đóng một khổ nhục kế y như thật làm cảm động Trương Cáp, làm Trương Cáp thật tâm bán mạng cho hắn thì việc năm vạn hàng quân Ký Châu kia có quên mình phục mệnh của hắn hay không cũng rất khó nói. Nếu làm không tốt việc phản chiến trước trận rất có thể sẽ xảy ra một lần nữa. Tào Tháo không tiếc thương vong bắt Trương Liêu phải san lấp chiến hào kỳ thật cũng là vạn bất đắc dĩ. Nếu như binh lực chính thống của Tào Tháo chiếm ưu thế, hắn nhất định sẽ phái hàng quân Ký Châu đi san lấp chiến hào để chịu chết nhưng hiện tại thì không thể được.
Lần này có thể phá vây thành công hay không hoàn toàn chỉ có thể dựa vào năm vạn hàng quân Ký Châu này mà thôi. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Vì để khích lệ ý chí chiến đấu của hàng quân Ký Châu, thậm chí Tào Tháo đã không tiếc làm cho năm ngàn quân bộ hạ còn lại duy nhất của mình chết trận.
Lý Túc biến sắc nói: "Quân Tào thật sự không muốn sống nữa. Cứ tiến hành lấp chiến hào như vậy thì chỉ e tới bình mình cũng không san lấp được một nửa. Quả thực chúng chỉ làm mục tiêu cho quân cung thủ chúng ta luyện tập'.
Cao Thuận nghiêm nghị nói: "Không sai. Đám quân Tào này thực sự tự tìm đường chết".
"Cái gì?' Lý Túc ngạc nhiên hỏi: "Quân Tào thực sự tìm đường chết sao? Vì sao chúng phải làm như vậy?"
Ánh mắt Cao Thuận rất mãnh liệt, hắn trầm giọng nói: "Quả thực không hổ là Tào Tháo, hắn dám dùng độc kế này hoá giải tính toán của quân sư".
Lý Túc vô cùng mê hoặc, không hiểu gì, hỏi: "Tướng quân nói vậy là có ý gì?'
Cao Thuận nói: "Trước kia khi quân hai bên giao tranh ngoài thành Hứa Xương, quân sư đã cố ý bảo kỵ binh quân ta chuyên chọn giết quân Tào chính thống, có ý buông tha cho hàng quân Ký Châu với mục đích là muốn tạo nên thế chủ yếu, bộc mạnh bên trong thành Hứa Xương, để quân Tào không chiến mà loạn, nội bộ tự tan rã nhưng thật sự không ngờ Tào Tháo lại dùng độc kế này để hoá gải tính toán của quân sư".
"Độc kế của Tào Tháo?" Lý Túc ngạc nhiên hỏi: "Tướng quân nói, đám quân Tào kia cố ý tự đi tìm đường chết sao?'
"Không sai" Cao Thuận gật đầu nói: "Nếu như bản tướng quân đoán không sai, đám quân Tào kia nhất định là thuộc hạ cũ của Tào Tháo. Tào Tháo không tiếc sinh mạng của thuộc hạ cũ tinh nhuệ cũng phải ra san lấp chiến hào nhưng mục đích thực sự của hắn không phải là muốn san lấp chiến hào. Trên thực tế không cần phải san lấp chiến hào để tiến quân, chỉ cần quân trọng giáp bộ binh tiến trước mở đường, quân Tào hoàn toàn có thể dùng thang mây xuống dưới đáy chiến hào dọn dẹp hàng rào sừng hươu sau đó tiến lên dọn dẹp tiếp hàng rào gỗ của quân ta nhưng quân Tào lại không làm như vậy, chỉ có thể nói Tào Tháo cố ý để toàn bộ quân tinh nhuệ kia chết trận".
Lý Túc không hiểu liền hỏi: "Vì sao Tào Tháo phải làm như vậy?'
"Rất đơn giản" Cao Thuận nói: "Mục đích chính của Tào Tháo khi làm như vậy là hắn muốn dùng cái chết của toàn bộ thuộc hạ cũ tinh nhuệ của mình để khích lệ, hơn nữa khống chế hàng quân Ký Châu".
"Thì ra là như vậy" lt hiểu ra, hắn vội vàng quay đầu nhìn lâu thành Hứa Xương ở phía xa, nghiêm nghị nói: "Quả không hổ là Tào Tháo'.
"Thế nhưng" Trên mặt Cao Thuận đột nhiên xuất hiện sự bình tĩnh đến thản nhiên, hắn bình thản nói: "Nếu như Tào Tháo cho rằng chỉ dựa vào năm vạn hàng quân Ký Châu thực tâm quy thuận là có thể phá vây, trốn thoát thì đó cũng là một sai lầm lớn. Hiện tại dù quân ta, binh lực đang rơi vào thế yếu nhưng thế vây thành đã thành, có thể dễ dàng công thủ. Dù quân Tào một lần nữa mạnh mẽ phá vây thì cũng tương đương như chúng đang tấn công một toà thành được phòng thủ chắc chắn, không có ưu thế binh lực gấp ba trở lên chúng tuyệt đối không thể thành công. Xét tới ưu thế về mặt trang bị, huấn luyện và tinh thần của quân ta, quân Tào dù gấp năm lần về binh lực chỉ e cũng khó có thể phá vây thành công".
Lý Túc gật đầu nói: "Vô luận thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể để quân Tào phá vây thành công. Nếu không chúng ta không còn mặt mũi nào gặp mặt chúa công nữa".
"Hiện tại dụng tâm của Tào Tháo đã hoàn toàn rõ ràng, hắn muốn mạnh mẽ phá vây ở cửa nam" Cao Thuận nói một hồi rồi hắn quay đầu lại quát to: "Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang đâu?"
Ba tướng Trương Vệ tiến lên dàn hàng trước mặt Cao Thuận, ôm quyền nói: "Có mạt tướng".
Cao Thuận nói: "Hãy lập tức chỉ huy hai ngàn tinh binh trấn thủ các cửa bắc, đông, tây".
"Tuân lệnh".
Ba tướng Trương Vệ ầm ầm trả lời rồi lĩnh mệnh rời đi.
Cao Thuận nói tiếp: "Các tướng lĩnh còn lại dẫn quân bản bộ của mình tụ tập ngoài cửa nam, chuẩn bị nghênh đón quân Tào".
Tới khi mặt trời đỏ au xuất hiện ở phương đông thì bên ngoài cửa nam thành Hứa Xương cảnh tượng giống như cảnh máu huyết trong ngục Tu La cuối cùng cũng xuất hiện hoàn toàn trước mắt của tướng sĩ hai bên. Tám ngàn quân tinh nhuệ của Trương Liêu gần như chết trận, thi thể của các tướng sĩ chết trận nằm đầy bên bờ chiến hào. Rất nhiều thi thể của tướng sĩ đã chết trận lại bị bỏ vào bao bố lấp chiến hào. Câu nói: Da ngựa bọc thây bất quá cũng chỉ như này mà thôi. Tuy nhiên điều tuyệt vọng là chiến hào rộng gần mười trượng mới chỉ lấp được chưa tới một nửa (Đoạn chiến hào đối diện với bốn cổng thành Hứa Xương cực kỳ rộng, rộng khoảng hơn mười trượng, những đoạn khác đối diện với tường thành Hứa Xương thì làm hẹp hơn, chỉ rộng khoảng năm trượng).
Chỉ còn lại không tới năm trăm tàn binh đang nằm nghỉ ngơi ngổn ngang ở trên bãi đất trống trước cổng thành. Rất nhiều binh lính trên người còn mang theo một hai mũi tên. Chủ tướng Trương Liêu tay cầm thiết thương, đứng nghiêm giống như một pho tượng lạnh như băng ở trước cổng thành. Trong mắt Trương Liêu hiện lên vẻ bi thương vô độ khi hắn liếc nhìn qua đám binh lính ít ỏi trước mặt. Tám ngàn quân tinh nhuệ lúc này đã không còn tồn tại nữa. Bất chợt Trương Liêu nện cây thiết thương trong tay xuống mặt đất sau đó hắn ngẩng đầu, rống tới khàn cả giọng: "Toàn quân nghe lệnh, lập trận".
Năm trăm tướng sĩ đang nghỉ ngơi hoảng sợ ngồi dậy, bắt đầu lập trận trước mặt Trương Liêu. Cuối cùng chưa đến năm trăm tàn binh, bại tướng cuối cùng cũng lập xong thế trận nghiêm chỉnh trước mặt Trương Liêu.
Trương Liêu tiến lên hai bước, hắn nắm hai đầu một bao bố to vắt lên vai, rồi quay đầu nhìn binh lính của mình giận dữ hét to: "Chuẩn bị
Năm trăm tàn binh lặng lẽ nhấc bao gai lên vai mình, đi theo sau Trương Liêu xông ra ngoài cửa thành. Có tên lính vốn đã bị trọng thương vừa nhấc bao gai nặng lên vai mình đã sức nặng đè ngã nhào xuống đất. Hai gã đồng đội tiến tới định kéo hắn dậy thì phát hiện ra hắn đã sớm tắt thở.
Sưu sưu sưu
Lại một cơn mưa tên từ trên các tiễn tháp bắn xuống, hơn mười tên lính quân Tào vừa mới ném bao bố xuống chiến hào chưa kịp quay người lại đã bị trúng tên ngã nhào xuống. Lúc này đây không còn một tên lính nào còn sống sót quay lại trong thành. Tám ngàn quân tinh nhuệ của Trương Liêu đã bị thương vong toàn bộ, ngoại trừ ba ngàn quân bị thương nằm lại trong thành không thể nhúc nhích, tất cả binh lính còn lại đã chết trận.
Ngay cả ở thời loạn thế cũng không phải ai cũng có dũng khí thanh thản đón nhận cái chết nhưng quân Tào trong thành Hứa Xương đã bị quân Lương Châu đẩy vào tuyệt cảnh. Bọn chúng đã không còn đường trốn chạy. Đúng như lời Trương Cáp nói: Phá vây cũng chết mà không phá vây cũng chết. Cả hai con đường đều chết vậy chỉ còn cách liều chết đánh cuộc, mở một con đường máu phá vây.
Ngay khi ý nghĩ này thúc giục trong đầu, quân Tào lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến bước, cho dù có chết vẫn xông lên ngay cho tới lúc tám ngàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn.
Có thể nói tám ngàn tướng sĩ của Trương Liêu đã dùng máu tương và mạng sống của mình để nói cho quân Tào ở đằng sau rằng: Người có thể chết đi nhưng tuyệt đối không được mất đi hy vọng.
"Cạch!".
Tưởng Kỳ vỗ song đao vào nhau, phát ra âm thanh như sấm nổ, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của năm ngàn quân trọng giáp bộ binh dưới trướng của mình. Nhìn vào ánh mắt bi thương của năm ngàn tướng sĩ dưới trướng, Tưởng Kỳ vung thanh đao trong tay chỉ vào thi thể của tướng sĩ quân Tào đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắn gào lên đến khản cả giọng: "Tất cả đã nhìn thấy, tàm ngàn tinh binh của Trương Liêu tướng quân đã bị thương vong hầu như toàn bộ. Mặc dù bọn họ không thể lấp được chiến hào quân Lương Châu nhưng bọn họ đã không thẹn là những nam tử Hán. Bọn họ là những quân nhân chân chính. Hiện tại đã đến lượt chúng ta xuất chiến".
Gió bắc gào rít, cửa nam thành Hứa xương hoàn toàn yên tĩnh chỉ có tiếng thở nặng nề của năm ngàn tướng sĩ vang lên. Ánh mắt Tưởng Kỳ lướt qua gương mặt của năm ngàn thuộc hạ, hắn lớn tiếng quát: "Các huynh đệ quận Thanh Hà, các ngươi có sợ không?"
"Không sợ!".
"Không sợ!".
"Không sợ!".
Năm ngàn trọng giáp bộ binh ầm ầm trả lời.
Trên lầu thành cửa nam Hứa Xương, Tào Tháo khẽ thở phào một hơi, hai bàn tay đang nắm chặt của hắn khẽ buông ra. Rốt cuộc lòng quân của hàng quân Ký Châu đã được hắn hun nóng một cách thần kỳ.
Bên dưới lâu thành, Tưởng Kỳ vung đao quát to: "Đúng, binh lính quận Thanh Hà chúng ta không phải là lũ hèn nhát. Quân Lương Châu đang bao vây chặt bên ngoài thành, ngay cả một con chuột cũng không thể chạy thoát được. Chúng ta đã không còn con đường sống. Ngoại trừ việc phải quyết chiến với quân Lương Châu ra, chúng ta nhất quyết không còn con đường lựa chọn nào khác".
"Liều mạng".
"Con mẹ nó, liều mạng".
"Đúng, liều mạng với bọn chúng".
"Đáng hận, quân Lương Châu đã cắt đứt con đường sống của Lão Tử. Cho dù Lão tử phải chết thì cũng phải kéo theo mấy tên chịu tội cùng".
Năm ngàn quân trọng giáp bộ binh vốn vô cùng lặng lẽ lúc này đột nhiên sục sôi như nước sôi. Nhân cơ hội đó Tưởng Kỳ cầm song đao chỉ thẳng về phía trước quát to: "Giết".
"Giết giết giết!"
Năm ngàn quân trong giáp bộ binh Ký Châu điên cuồng gào thét, chúng điên cuồng tiến theo sau lưng Tưởng Kỳ đổ ra ngoài thành, xong tới đại doanh quân Lương Châu.
Sắc mặt Cao Thuận dần trở nên trang nghiêm khi hắn nhìn thấy quân trọng giáp bộ binh màu vàng tươi đang cuồn cuồn như dòng Hoàng Hà đổ ra ngoài thành (vào thời kỳ đồ đồng, quân Hà Bắc đều mặc áo giáp đồng). Cuộc chiến phá vây cuối cùng cũng bắt đầu sao? Đã đến lúc để quân Tào được lãnh giáo sức mạnh thực sự của binh lính Lương Châu.
"Quân cung thủ, lên tường quân doanh".
"Lao binh bắt đầu lập trận'.
"Cỏ khô, bản xa trận, nỗ xa trận chuẩn bị".
Cao Thuận vừa mới ra lệnh, quân Lương Châu lập tức khẩn trương chuẩn bị.