Cũng không quan tâm Dạ Ngọc Mị có đồng ý hay không, Hạ Thiên ôm nàng nhảy vào trong nước, sau đó cả buổi tối hắn và các nàng ở trong nước không đi ra.
Mãi đến sáng ngày hôm sau Dạ Ngọc Mị không chịu nổi Hạ Thiên nên trực tiếp mặc quần áo vào, vì vậy hắn mới lưu luyến rời khỏi người nàng, mà nàng cũng cảm thấy không nói biện pháp cởi quần áo cho hắn biết là một biện pháp cực kỳ chính xác.
Dạ Ngọc Mị cũng không thể không thừa nhận một sự kiện đó là Hạ Thiên thật sự cũng chẳng phải là một người tu tiên chính thức, dù bây giờ hắn có tu vi Độ Kiếp Kỳ mạnh mẽ nhưng công lực càng giống như sản phẩm phụ, là sản phẩm phụ để hắn đi tìm kiếm mỹ nữ khắp nơi. Trên đại lục Tiên Vân thì những người tu tiên đều cảm thấy chuyện nam nữ rất nhạt, mà Hạ Thiên lại hoàn toàn khác biệt, hắn có tu vi siêu cường, giống như tất cả những thứ đó chỉ phục vụ cho các bà vợ mà thôi.
Dạ Ngọc Mị quay lại phòng ngủ với cơ thể như nhũn ra, nàng trực tiếp nhảy lên giường, trước khi tiến vào mộng đẹp thì trong đầu nàng còn có một ý nghĩ:
- May mà tên khốn kia có nhiều phụ nữ, nếu không thì chẳng ai có thể chịu nổi tình huống mỗi ngày đều được hưởng trọn như thế này.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trong một khu căn cứ quân sự ở thành phố Giang Hải, nơi đây có một sân huấn luyện độc lập, lúc này cũng không có người huấn luyện nào khác, trên sân chỉ có một hình bóng thon dài, một người mặc áo da đen bó sát người, những đường cong hoàn mỹ được thể hiện cực kỳ tinh tế.
Tất nhiên người phụ nữ này là Mị Nhi, dù tổng bộ Ám tổ vẫn ở thủ đô nhưng thực tế nơi đó đã được coi là phân bộ, mà căn cứ của Ám tổ ở nơi đây đang được cải tạo để sau này trở thành nơi chính thức, đồng thời cũng sẽ là tổng bộ của Thiên Đạo tổ. Mị Nhi và Mộc Hàm sau này sẽ ở lại chỗ này, nếu không phải thời điểm đặc biệt thì các nàng sẽ không đi chấp hành nhiệm vụ.
Bây giờ Ám tổ và Long Tổ cũng đã có rất nhiều người mới, nhóm người được Hạ Thiên huấn luyện càng có biểu hiện xuất sắc, trong đó có ít người được điều đến Long Tổ, vì vậy bây giờ dù là nhiệm vụ rất khó cũng chỉ cần cho những kẻ kia đi chấp hành là được. Cũng vì thế mà lúc này thượng cấp mới đồng ý cho Mị Nhi và Mộc Hàm đến thường trú ở thành phố Giang Hải.
Tất cả đều rất thuận lợi, nhưng Mị Nhi bây giờ vẫn cảm thấy có chút không thân thuộc, nàng đi đến Giang Hải một khoảng thời gian nhưng Hạ Thiên vẫn chưa tìm đến, điều này làm nàng mơ hồ có chút thất lạc. Nàng biết tất cả những bà vợ của Hạ Thiên đều đến Giang Hải, cũng biết các nàng hầu như đều ở lại Thần Tiên đảo, Mộc Hàm cũng mời nàng đi qua, nhưng khi đó nàng lại từ chối không đi, vì nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và hắn vẫn thật sự chưa minh bạch. Dù hắn luôn gọi nàng là vợ nhưng nàng lại không quá thật sự cho mình là vợ của hắn, vì hắn có quá nhiều vợ.
- Vợ Mị Nhi, chị đang suy nghĩ gì vậy?
Một âm thanh buồn bực vang lên bên tai Mị Nhi.
Mị Nhi chợt ngây người, cho đến lúc này nàng mới giật mình bừng tỉnh, nàng đang nghĩ đến Hạ Thiên, nhưng hắn chợt xuất hiện bên cạnh nàng không một tiếng động, sau đó lại ôm eo bất chấp nàng có đồng ý hay không.
Mị Nhi không trốn, thật sự bây giờ cũng khó thể trốn, dù nàng có thân pháp Mị Ảnh hùng mạnh, nhưng dù sao thì tu vi của nàng và Hạ Thiên vẫn cách biệt quá xa, nàng vẫn chỉ là Kim Đan Kỳ mà hắn đã là Độ Kiếp Kỳ, dù nàng có ẩn thân thế nào thì hắn vẫn có thể tìm đến được.
Mị Nhi cũng không muốn trốn, khoảnh khắc khi hắn ôm lấy nàng, lúc đó nàng chợt phát hiện những bất an của mình biến mất. Hạ Thiên vẫn là Hạ Thiên, nàng vẫn là nàng, hắn vẫn đối xử với nàng như trước kia, cũng không thay đổi, điều này đối với nàng là quá đủ rồi.
- Tôi đang nghĩ về những gì cậu đang làm những ngày qua.
Mị Nhi có chút do dự, cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ chân thật của mình:
Một giây sau Mị Nhi phát hiện mình đang ở trên đường, mà con đường này có những cửa hiệu viết bằng tiếng Anh, hơn nữa một giây trước vẫn còn là sáng sớm, bây giờ là buổi tối.
- Đây là...New York.
Mị Nhi nhìn kỹ tên vài cửa hàng rồi ngây người, nàng thật sự khó thể tin nổi.
Nàng không quá quen thuộc hai người phụ nữ kia, nhưng nàng cũng biết thân phận của cả hai, đó là hai sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, là Ngải Vi Nhi và Isabella.
- Chồng nhỏ, cuối cùng cậu cũng đã đến, mau đi giúp tôi dạy bảo đám người kia, tôi thiếu chút nữa thì bị hắn làm cho bị thương.
Isabella nhào đến, bộ dạng có chút tức giận.
Isabella bây giờ còn chưa đến tu vi Kim Đan Kỳ, vì trước đó nàng luôn ở nước ngoài nên Hạ Thiên cũng khó thể giúp nàng tăng công lực. Trước đó Ngải Vi Nhi cùng hội họp với Isabella, Hạ Thiên tất nhiên không lo lắng cho vấn đề an toàn của Isabella.
Nhưng hôm nay Isabella đến Trường Sinh Hội và bị cao thủ phục kích, thiếu chút nữa thì bị thương, cũng may nàng sáng suốt mà tranh thủ bỏ trốn, còn đối phương tuy là cao thủ hơn hẳn Isabella nhưng không đến tu vi Kim Đan Kỳ, vì vậy mà Isabella cũng chạy thoát thành công.
Isabella nhanh chóng liên hệ với Ngải Vi Nhi, sau đó Ngải Vi Nhi định chạy sang giải quyết tất cả đám người kia, nhưng sau khi nàng thông báo thì Hạ Thiên lại nói sẽ đích thân sang giải quyết đám Đinh Hương kia, vì thế mà Ngải Vi Nhi mới ở đây chờ Hạ Thiên.
Hạ Thiên đã sớm để lại dấu ấn tinh thần trên người Ngải Vi Nhi, vì vậy hắn đơn giản biết vị trí của nàng, trực tiếp đi đến khách sạn.
- Chị Isabella, tên thiếu chút nữa đã đánh chị bị thương là người phương Đông à?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
Trước đó Ngải Vi Nhi đã tìm hiểu rất rõ, bây giờ nàng cũng quen việc dễ làm, người tu tiên cuối cùng căn bản chưa kịp nói lời nào thì đã là hình thần câu diệt, mà Hạ Thiên và Ngải Vi Nhi cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đinh Hương.
- Mày...Mày là Hạ Thiên...
Đinh Hương thấy Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt thì cảm thấy không ổn, vẻ mặt cực kỳ tái nhợt.
Mười phút sau Hạ Thiên quay lại phòng khách sạn, sau đó dùng vài phút đưa Isabella tiến lên Kim Đan Kỳ, cuối cùng đưa Mị Nhi bỏ đi, điểm đến thật sự là Hawaii.