“Lại đây nào, Harry”
“Không”
“Cháu không thể cứ ở đây được, Harry.... Đứng dậy đi nào.... “Không”
Nó không muốn bỏ lại cụ Dumbledore ở đây, nó chẳng muốn đi bất cứ đâu nữa. Bàn tay của lão Hagrid đặt trên vai nó run rẩy. Rồi một giọng khác cất lên: “Harry, đi thôi.”
Một bàn tay nhỏ nhắn và ấm áp hơn nhiều nắm lấy tay Harry và kéo nó đi. Nó làm theo mà không thực sự suy nghĩ gì cả. Chỉ đến khi đi qua hết cả đám đông nó mới nhận ra, qua một thoáng mùi hương trong không khí, rằng đó là Ginny đang đưa nó về phía tòa lâu đài. Nhưng tiếng nói lao xao dộng vào đầu nó, những tiếng nức nở, gào thét va rền rĩ xé rách cả trời đêm, nhưng Harry và Ginny vẫn tiếp tục đi, lên những bậc thềm dẫn tới Đại sảnh đường. Những gương mặt bơi bơi trước mắt Harry, nhìn ngó, thầm thì suy đóan, và những viên ruby của nhà Gryffindor lấp lánh trên mặt sàn như những giọt máu khi chúng lăn dần tới chiếc cầu thang cẩm thạch.
“Chúng ta sẽ tới bệnh thất” Ginny noi
“Anh đâu có bị thương” Harry trả lời
“ Đó là yêu cầu của cô McGonagall” Ginny nói tiếp “Tất cả mọi người đều đang ở đó, Ron, Hermione, thaythầy Lupin và tất cả những người khác -”
Nỗi sợ lại tràn lên ngực Harry 1 lần nữa: Nó đã quên mất những thân hình bất động mà nó đã bỏ lại sau lưng.
“Ginny, còn ai chết nữa không?”
“Đừng lo, không có ai trong chúng ta cả”
“Nhưng Dấu hiệu hắc ám – Malfoy nói nó đã vấp phải 1 xác người -”
“Nó vấp phải Bill, nhưng không sao, anh ấy vẫn sống”
Nhưng trong giọng nói của Ginny có cái gì đó, báo cho nó biết rằng sẽ có thương vong.
“Em có chắc không?”
“Dĩ nhiên là em chắc.... anh ấy à.... à cũng hơi te tua, nhưng chỉ có vậy. Greyback đã tấn công anh ấy. Bà Pomfrey nói rằng... trông anh ấy sẽ... sẽ không còn được như trước nữa”
Giọng Ginny run run.
“Mọi người không thực sự biết hậu quả sẽ như thế nào nữa, ý em là, Greyback là một người sói, nhung lúc đó, hắn vẫn chưa biến hình”
“Nhưng những người khác thì sao... Vẫn còn những xác người khác trên sàn....”
“Neville và thầy Flitwick đều bị thương, nhưng bà Pomfrey nói rằng họ sẽ ổn cả. Và một Tử thần thực tử đã chết. Hắn bị trúng lời nguyền chết chóc mà mụ tóc vàng khổng lồ đó văng khắp nơi. Harry à, nếu bọn em không có chai thuốc Felix của anh, em nghĩ bọn em đã bị giết cả rồi, nhưng dường như tất cả đều chỉ sượt qua...”
Cả 2 đã tới bệnh thất. Mở cửa, Harry thấy Neville đang nằm, coó lẽ là đang ngủ, trên một chiếc giường gần cửa sổ. Ron, Hermione, Luna, Tonks và Lupin đang quây quanh một chiếc giường khác gần cuối phòng. Vừa nghe tiếng cửa mở, tất cả đều nhìn lên. Hermione chạy tới Harry và ôm chầm lấy nó, Lupin cũng bước tới, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Con ổn chứ, Harry?”
“Con ổn... Bill sao rồi ạ?”
Không ai trả lời. Harry nhìn qua vai Hermione và thấy một gương mặt không nhận ra nổi nằm trên gối củaa Bill, bị cào xé thậm tệ đến mức trông anh xấu xí khủng khiếp. Bà Pomfrey đang chấm nhẹ vào những vết thương của anh một thứ thuốc mỡ màu xanh khó ngửi. Harry chợt nhớ rằng Snape đã dễ dàng chữa khỏi những vết thương do lời nguyền Sectumsempra chỉ bằng đũa phép.
“Cô không thể chữa những vết này bằng bùa chú hay cái gì khác sao?” Nó hỏi bà y tá
“Chẳng có bùa chú nào có hiệu quả với những vết này cả” Bà Pomfrey nói. “Ta đã thử tất cả những thứ ta biết, nhưng không có cách naò chữa trị những vết cắn của người sói hết”
“Nhưng anh ấy không bị cắn vào lúc trăng tròn” Ron nói, nhìn xuống gương mặt anh trai mình như thể nó có thể chữa khỏi tất cả chỉ bằng cách nhìn như vậy. “Greyback vẫn chưa biến hình, vậy chắc rằng Bill sẽ không thực sự là - ”
Nó nhìn Lupin với vẻ không chắc chắn.
“Không, chú không nghĩ rằng Bill sẽ là một người sói thực thụ” Lupin nói, “ Nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ không có thay đổi. Đó là những vết thương đã bị nguyền. Chúng có vẻ như sẽ không bao giờ hoàn toàn bình phục, và – Bill có lẽ sẽ mang một vài tính sói, từ giờ trở đi”
“Cụ Dumbledore có lẽ sẽ biết cách gì đó.” Ron nói“Cụ ấy đâu rồi? Bill đã chiến đấu với bọn khùng đó theo lệnh của cụ ấy. Cụ Dumbledore nợ anh ấy, cụ không thể để mặc anh ấy trong tình trạng này được! ”
“Anh Ron – Cụ Dumbledore mất rồi” Ginny nói
“Không!” Lupin nhìn từ Ginny qua Harry với vẻ hoang dại, dường như hi vọng rằng nó sẽ bảo cô bé nói sai, nhưng khi Harry cũng đứng lặng, Lupin thả người xuống chiếc ghế cạnh giường Bill, hai tay ôm mặt. Trước đây Harry chưa bao giờ thấy thầy Lupin mất tự chủ, nó cảm thấy dường như nó đang xâm phạm vào một cái gì riêng tư vậy. Nó quay đi và bắt gặp cái nhìn của Ron, lặng lẽ trao đổi với nó một ánh mắt để xác nhận lại những gì Ginny đã nói.
“Cụ mất như thế nào?” Tonks thì thào. “Chuyện xảy ra như thế nào?”
“Snape đã giết cụ” Harry nói “Em đã đứng đó và chứng kiến. Cả hai quay về tháp Thiên văn bởi đó là nơi xuất hiện Dấu hiệu hắc ám... Cụ Dumbledore bị thương, và rất yếu, nhưng em nghĩ rằng cụ đã nhận ra đó là một cái bẫy khi cả hai nghe thấy tiếng bước chân chạy trên cầu thang. Cụ đã yểm bua bất động em, em không thể làm gì được và đang mặc áo khoác tàng hình – và rồi Malfoy bước qua cửa, tước đũa phép của cụ -”
Hermione đặt tay lên miệng, Ron gầm lên. Môi Luna run rẩy.
“ – Những Tử thần thực tử khác đến – và rồi Snape – và Snape đã làm điều đó. Avada Kedavra.” Harry không thể nói thêm nữa.
Bà Pomfrey òa lên khóc. Không ai chú ý đến bà trừ Ginny, cô bé thì thào “Shh! Nghe nào!”
Bà Pomfrey vừa nấc vừa đặt ngón tay lên miệng, mắt mở to. Đâu đó ngoài bầu trời tối đen, một con phượng hoàng đang hót theo một điệu mà Harry chưa từng nghe thấy, một bài ai vãn thê lương. Và Harry cảm thấy, như trước đây nó đã từng cảm thấy khi nghe bài ca phượng hoàng, rằng tiếng nhạc như vang lên từ trong lòng nó: rằng nỗi đau của chính nó đã biến thành bài ca một cách kỳ diệu, vang lên khắp khoảng sân và qua cả những khung cửa sổ lâu đài.
Họ đã ngồi đó lắng nghe bao lâu, nó không biết, cũng như vì sao nỗi đai của họ dường như vơi bớt khi họ ngồi đó, lắng nghe tiếng khóc của chính mình, nhưng có vẻ như một lúc lâu sau cánh cửa bệnh thất mới mở ra và giáo sư McGonagall bước vào phòng bệnh. Như tất cả những người khác, bà cũng có những vết thương của trận đánh vừa qua: trên mặt bà có những vết xây xước, và tấm áo chùng của bà rách toạc.
“Molly và Arthur đang trên đường tới đây.” Bà nói, và phép thuật của khúc nhạc chấm dứt. Tất cả mọi người đứng dậy như thể vừa bừng tỉnh cơn mơ, quay lại nhìn Bill hoặc tự dụi mắt, lắc đầu mình. “Harry, chuyện gì xảy ra vậy? Hagrid vừa nói rằng con ở bên cụ Dumbledore khi cụ ấy... khi chuyện đó xảy ra. Ông ấy cũng nói rằng giáo sư Snape cũng tham gia vào một vài - ” “Snape đã giết cụ Dumbledore” Harry nói.
Cô nhìn Harry một lát, rồi run rẩy một cách dễ sợ. Bà Pomfrey, có vẻ như đã bình tâm lại, chạy đến va lấy ra một chiếc ghế từ trong không trung, đặt xuống cho cô McGonagall.
“Snape” Cô McGonagall vừa nhắc lại yếu ớt vừa thả mình vào chiếc ghế. “ Tất cả chúng ta đều băn khoăn.... nhưng cụ ấy tin... luôn luôn.... Snape.... Không thể nào tin được ....”
“Snape là một người Bế quan bí thuật cực kỳ giỏi” Lupin nói, giọng chú khó nghe và rất lạ tai. “Chúng ta luôn biết điều đó”
“Nhưng cụ Dumbledore đã thề rằng hắn ở phe chúng ta! !” Tonks thi thao “Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng cụ Dumbledore biết điều gì đó về Snape mà chúng ta không biết ...”
“Cụ luôn luôn nói rằng cụ có một lý do chắc chắn để tin tưởng Snape” Giáo sư McGonagall vừa nói khẽ vừa lau khóe mắt ướt nhòe của mình bằng một chiếc khăn tay viền carô. “ý tôi là... với lý lịch của Snape.... tất nhiên là mọi người sẽ nghi ngờ.... nhưng cụ Dumbledore thuyết phục tôi rằng Snape đã thực sự hối cải....Chưa bao giừo nghe một lời nào chống lại hắn! ”
“Ước gì tôi được biết Snape đã nói gì để thuyết phục cụ ấy,” Tonks nói.
“Em biết,” Harry trả lời, và tất cả đểu quay lại nhìn nó “Snape đã chuyển cho Voldermort cái tin đã khiến cho Voldermort giết chết ba má em . Và rồi Snape nói với cụ Dumbledore rằng hắn không nhận ra hắn đã làm gì, rằng hắn rất tiếc vì đã làm điều đó, rất tiếc rằng họ đã mất.”
Tất cả mọi người đều nhìn nó.
“Và cụ Dumbledore tin vào điều đó?” Lupin hỏi, nghi hoặc. “Cụ Dumbledore tin rằng Snape cảm thấy tiếc rằng James đã mất? Snape rất ghét James...”
“Và hắn nghĩ rằng mẹ cháu cũng chẳng đáng gì” Harry nói “Vì mẹ cháu gốc Muggle – “Máu bùn” hắn đã gọi bà như vậy....”
Không ai hỏi làm sao Harry biết điều đó. Tất cả bọn họ dường như đều chìm trong cơn shock khủng khiếp về những gì đã xảy ra.
“Tất cả đều là lỗi của tôi.” Giáo sư McGonagall đột nhiên nói. Trông cô hoàn toàn mất phương hướng, hai tay xoắn chiếc khăn tay ướt mèm của mình. “Lỗi của tôi. Tôi đã bảo Filius đến gọi Snape tối nay, tôi đã gọi hắn đến đây để giúp chúng ta! Nếu tôi không báo cho Snape biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đã không bao giờ đến được để giúp sức cho bọn Tử thần thực tử. Tôi không nghĩ là hắn biết chúng ở đó trước khi Filius báo cho hắn, tôi không nghĩ hắn biết chúng đang đến.”
“Đó không phải là lỗi của cô, Minerva à” Lupin nói chắc chắn. “Tất cả chúng ta đều muốn được trợ giúp, và chúng ta đã mừng vì Snape đang trên đường tới đây....”
“Vậy khi hắn đến trận đánh, hắn đã tham gia vào phe bọn Tử thần thực tử?” Harry hỏi, nó muốn biết mọi chi tiết về sự phản bội và hai mặt của Snape, nó nóng lòng muốn tìm thêm những lý do để thù ghét hắn, để quyết tâm trả thù.
“Tôi cũgn không biết chính xác mọi việc xảy ra thế nào,” Giáo sư McGonagall nói lơ đễnh. “Tất cả đều rối rung lên.... Cụ Dumbledore đã nói với chúng tôi rằng cụ sẽ rời trường khoảng vài giờ, và rằng chúgn tôi sẽ phải tuần tra khu hành lang, trong trường hợp cần thiết. Remus, Bill, Nymphadora cũng sẽ tham gia cùng chúng tôi, và thế là chúgn tôi tuần tra. Tất cả những lối đi bí mật ra khỏi trường đều bị phong tỏa. Chúng tôi biết không ai có thể bay vào. Những bùa phép rất mạnh được ếm trên từng lối ra vào tòa lâu đài. Tôi vẫn không hiểu làm sao bọn Tử thần thực tử có thể vào tới được...”
“Con biết,” Harry nói, và nói giải thích ngắn gọn về 2 căn phòng di động cũng như con đường ma thuật mà chúng tạo ra. “Và chúng đã vào qua phòng yêu cầu”
Dường như ngay lập tức nó nhìn sang phía Ron và Hermione, cả hai trông đều hết sức mệt mỏi.
“Mình không hiểu, Harry” Ron nói khổ sở. “Chúng mình đã làm như cậu nói: Chúng mình đã kiểm tra Bản đồ đạo tặc và không thấy Malfoy ở đó, vì vậy chúng mình nghĩ nhất định nó phải ở phòng yêu cầu, vì vậy mình, Ginny và Neville tới để trông chừng nó... Nhưng Malfoy đã qua mặt bọn này”
“Nó ra khỏi phòng khoảng 1 giờ đồng hồ sau khi bọn em bắt đầu trông chừng” Ginny nói “Nó đi một mình, cầm cái bàn tay khô quắt dễ sợ đó - ”
“Bà tay của Vinh quang,” Ron nói “Chỉ chiếu sáng cho người cầm nó, nhớ không?”
“Dù sao đi nữa”, Ginny nói tiếp “Chắc chắn hắn đã luôn kiểm tra xem liệu đã an toàn để dẫn bọn Tử thần thực tử ra chưa, bởi lúc hắn nhìn thấy bọn em, hắn ném thứ gì đó vào không khí, và rồi tất cả trở nên tối đen như mực - ”
“ Bột tạo bóng tối tức thì” Ron nói cay đắng “Của Fred và George. Có lẽ mình sẽ phải nói chuyện với 2 ổng về chuyện họ đã để những ai mua hàng”
“ Bọn em đã thử mọi thứ, Lumos, Incendio,” Ginny nói tiếp “Nhưng chẳng có gì xuyên qua được bóng tối đó; tất c ả những gì bọn em có thể làm là mở lại đường ra hành lang. Hiển nhiên là Malfoy có thể nhìn thấy được vì cái bàn tay đó đã dẫn đường cho chúng; nhưng bọn em không dám dùng bất cứ một lời nguyền hay một thứ gì khác vì sợ ếm nhầm nhau, và khi bọn em tới được hành lang sáng thì bọn chúng đã đi mất”
“May thay,” Lupin nói giọng khản đặc “Ron, Ginny và Neville gặp chúng tôi gần như ngay lập tức và nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Một lát sau chúng tôi tìm thấy bọn Tử thần thực tử đang đi theo hướng lên tháp Thiên Văn. Malfoy mặc nhiên đã không lường trước được rằng sẽ có nhiều người canh phòng hơn, nó dường như đã hết sạch bột tạo bóng tối. Một trận chiến nổ ra, chúng chạy tán loạn và chúng tôi phải đuổi theo. Một tên trong số bọn chúng, Gibbon, thoát được và lên trên cầu thang dẫn lên tháp - ”
“Để gọi Dấu hiệu Hắc ám?” Harry hỏi
“Chắc chắn là hắn đã gọi, ừ, chúng chắc hẳn là đã xếp đặt việc đó trước khi chúng ra khỏi phòng yêu cầu.” Lupin đáp “Nhưng chú không nghĩ là Gibbon khoái cái ý nghĩ là phải một mình đứng chờ cụ Dumbledore trên đó, bời sau đó hắn lại chạy xuống cầu thang để quay lại trận đánh và trúng phải cái lời nguyền chết chóc vừa mới sượt qua chú.”
“Vậy nếu Ron trông chừng căn phòng yêu cầu cùng với Ginny và Neville” Harry nói tiếp, quay sang Hermione “Cậu đã...?”
“ở ngoài văn phòng của Snape, ừ” Hermione thì thào, đôi mắt cô bé long lanh nước. “cùng với Luna. Bọn mình đã đi vòng quanh đó rất lâu và chẳng có chuyện gì cả. Bọn mình không biết có chuyện gì xảy ra trên lầu, Ron đã giữ tấm bản đồ... Khoảng gần nửa đêm thì Giáo sư Flitwick chạy xuống tầng hầm. Thầy hét lên về chuyện bọn Tử thần thực tử đang ở trong tòa lâu đài, mình không nghĩ là thầy thực sự nhận ra là mình và Luna đang ở đó nữa, thầy chỉ xộc thẳng vào văn phòng của Snape và bọn mình nghe thầy nói rằng Snape phải quay về cùng thầy để giúp đỡ và rồi bọn mình nghe thấy một tiếng động lớn, và Snape lao ra khỏi phòng, và hắn nhìn thấy bọn mình – và -” “Sao nữa?” Harry giục cô bé.
“Mình thật là ngốc, Harry à” Hermione thì thào bằng một giọng cao vút. “Hắn nói Giáo sư Flitwick đã bị choáng và bọn mình phải tới chăm sóc thầy ấy trong khi hắn – trong khi hắn đến giúp mọi người đánh lại bọn Tử thần thực tử - ” Cô bé ôm mặt trong nỗi hổ thẹn, bởi vậy nghe giọng cô nghe không rõ “Bọn mình vào văn phòng của hắn xem có giúp được giáo sư Flitwick chút gì không và thấy thầy ấy nằm bất tỉnh trên sàn.... và trời ơi, bây giờ thì đã rõ ràng rồi, Snape nhất định đã điểm huyệt Flitwick, nhưng chúng mình không nhận ra, Harry à, chúng mình không nhận ra, chúng mình đã để cho Snape đi mất!”
“Đó không phải là lỗi của con” Lupin nói quả quyết “Hermione à, nếu con không nghe theo lời Snape và tránh đường cho hắn, có lẽ hắn sẽ giết cả con và Luna nữa”
“Sau đó hắn đi lên gác” Harry tiếp lời, tưởng tượng hình ảnh Snape đang chạy lên trên tầng cầu thang đá cẩm thạch, tấm áo chùng đen phất phơ sau lưng hắn như mọi khi, rút đũa phép ra khi hắn lên tới, “và hắn tìm thấy nơi mọi người đang chiến đấu...”
“Chúng tôi gặp khó khăn, chúng tôi gần như thua trận,” Tonks nói nhỏ “Gibbon đã ngã, nhưng dường như tất cả bọn Tử thần thực tử còn lại đều sẵn sàng đánh đến chết. Neville đã bị thương, Bill đã bị Greyback tấn công.... Tất cả đều tối đen... những lời nguyền bay khắp nơi. Thằng nhóc Malfoy đã biến mất, nó nhất định đã chuồn qua và chạy lên trên... Và rồi thêm vài tên nữa chạy theo, nhưng một tên đã chặn cầu thang bằng một câu thần chú gì đó.... Neville chạy vào và bị ném lên không trung - ”
“Không ai trong chúng ta có thể vượt qua nó” Ron nói tiếp “Và cái mụ Tử thần thực tử chết tiệt đó vẫn tiếp tục bắn lời nguyền ra khắp nơi, đập vào tường, bắn trở lại và chỉ sượt qua mọi người trong gang tấc....”
“Và rồi Snape đến” Tonks nói “Và hắn không...”
“Em thấy hắn chạy qua chúng ta, nhưng cái mụ Tử thần thực tử khổng lồ ngay lập tức lại nguyền suýt trúng vào em, em phải tránh và quên hết mọi chuyện,” Ginny tiếp
“Tôi nhìn thấy hắn chạy ngay qua lời nguyền chắn như thề không có gì ở đó” Lupin nói “Tôi thử chạy theo hắn, nhưng bị hất ngược trở lại y như Neville....”
“Chắc hẳn hắn phải biết một câu thần chú mà chúng ta thì không” Cô McGonagall lên tiếng “Xét cho cùng thì - hắn cũng là giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám... Tôi cứ nghĩ là hắn vội đuổi theo bọn Tử thần thực tử đã chạy lên tháp....”
“Hắn đã làm vậy,” Harry nói giận dữ “nhưng để giúp bọn chúng chứ không phải ngăn bọn chúng lại... Và con cá là mình cần có một Dấu hiệu hắc ám để vượt qua được cái rào chắn đó – thế chuyện gì xảy ra khi hắn quay trở xuống?”
“à, mụ Tử thần thực tử to xác đã phóng ra một lời nguyền làm cho phân nửa trần nhà sập xuống, và vì vậy đã phá vỡ luôn câu thần chú chặn cầu thang” Lupin trả lời “Tất cả mọi người đều chạy lên – thật ra là tất cả những người còn đứng được – và rồi Snape và thằng nhóc hiện ra sau đám bụi – vậy mà, không có ai trong số chúng ta tấn công chúng - ”
“Chúng ta để cho chúng đi qua” Tonks nói, thì thào “Mọi người đều nghĩ chúng bị bọn Tử thần thực tử đuổi theo – và tiếp đến, những tên Tử thần thực tử khác và Greyback lại quay lại và chúng ta lại phải tiếp tục đánh – Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy Snape hét lên cái gì đó, nhưng tôi không biết đó là cái gì - ”
“Hắn hét lên “Xong cả rồi!” Harry tiếp “ Hắn đã làm được điều mà hắn muốn làm”
Tất cả mọi người lại chìm vào im lặng. Khúc ai vãn của Fawkes vẫn vang lên xuyên qua màn đêm trên sân trường. Khi tiếng nhạc vang dội khắp nơi, những ý nghĩ cứ chạy qua đầu Harry một cách vô thức.... Liệu họ đã đưa thi thể cụ Dumbledore ra khỏi chân tháp chưa? Liệu điều gì sẽ xảy ra sau đó? Nơi nào cụ sẽ yên nghỉ? Nó nắm chặt bàn tay đặt trong túi áo. Nó có thể cảm thấy hình khối lạnh lẽo của chiếc Horcrux giả xiết vào từng đốt ngón tay phải của mình.
Cánh cửa bệnh thất lại một lần nữa mở tung ra, khiến tất cả mọi người giật mình. Ông bà Weasley chạy vào phòng bệnh, Fleur theo sau họ, gương mặt xinh đẹp của chị hãi hùng.
“Molly – Arthur - ” Giáo sư McGonagall cất tiếng nói, chạy vội ra chào họ “Tôi thực sự rất tiếc..”
“Bill” Bà Weasley thì thào, vượt qua Giáo sư McGonagall khi thấy gương mặt tan nát của Bill “Ôi, Bill!”
Lupin và Tonks vội đứng dậy và nhường chỗ để bà Weasley có thể đến gần giường hơn. Bà Weasley ôm ghì lấy con trai mình và đặt môi bà lên vầng trán đẫm máu của anh.
“Cô nói Greyback đã tấn công nó?” Ông Weasley hỏi giáo sư McGonagall “Nhưng hắn lại chưa biến hình? Như vậy nghĩa là sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với Bill?”
“Chúng tôi cũng chưa biết,” Giáo sư McGonagall trả lời, nhìn vô vọng về phía Lupin
“Có lẽ sẽ có một vài thay đổi, anh Arthur à” Lupin nói “Đây là một trường hợp hy hữu, có lẽ là duy nhất... Chúng tôi vẫn chưa biết thái độ của Bill sẽ thế nào khi nó tỉnh lại...”
Bà Weasley lấy thứ thuốc mỡ màu xanh khó ngửi từ chỗ bà Promfrey và bắt đầu chấm lên những vết thương của Bill.
“Và cụ Dumbledore....” Bà Weasley nói tiếp “Minerva, có thật không? Có thật là cụ đã....?”
Khi Giáo sư McGonagall gật đầu, Harry cảm thấy Ginny đi về phía nó và nhìn cô. Đôi mắt nheo lại của cô gắn chặt vào Fleur, người đang nhìn xuống Bill với một gương mặt lạnh cứng.
“Cụ Dumbledore đi rồi,” Ông Weasley thì thầm, nhưng bà Weasley chỉ nhìn vào người con trai cả của mình, bà bắt đầu nức nở, nước mắt rơi xuống gương mặt đã khác hẳn của Bill.
“Dĩ nhiên, dù nó trông thế nào đi nữa cũng chẳng sao... Thực sự chẳng quan trọng... Nhưng nó đã từng là một cậu bé rất đẹp trai.... lúc nào cũng rất đẹp trai.... Và nó đã chuẩn bị làm đám cưới....”
“Bác nói thế là sao?” Fleur đột nhiên nói to “ý bác là sao “nó đã chuẩn bị làm đám cưới?”
Bà Weasley hướng đôi mắt đẫm nước của mình lên, ngạc nhiên “à - Chỉ là -“
“Bác nghí Bill sẽ không muốn cưới cháu nứa sao?” Fleur hỏi “Bác nghí, vì nhửng vết cắn đó mà Bill sẽ không yêu cháu nữa?”
“Không, đó không phải là..”
“Bởi vì chúng cháu sẽ cưới!” Fleur nói, đứng thẳng lên và hất mái tóc bạch kim dài của mình ra sau lưng “Sẽ cần nhiều hơn một người sói để khiến cho Bill không yêu cháu nữa!”
“à, cái đó thì bác chắc” Bà Weasley nói “Nhưng bác nghĩ có lẽ - giả sử nếu – nó sẽ..”
“Bác nghĩ cháu sé không muốn cưới anh ấy?” Hoặc có lẽ là bác đang hi vọng thế?” Fleur nói tiếp, lỗ mũi phồng lên “Cháu cần gì phải quan tâm xem trông anh ấy sẽ như thế nào? Cháu là đủ đẹp cho cả hai đứa rồi, cháu nghí vậy đấy! Tất cả những vết sẹo này sẽ cho mọi người thấy rằng chồng cháu là một người dũng cảm! Và cháu sẽ làm như thế!” Chị thêm vào vào cách dữ tợn, đẩy bà Weasley sang một bên và giật lấy lọ thuốc mỡ trong tay bà.
Bà Weasley quay lại cạnh chồng và nhìn Fleur lau những vết thương của Bill với một vẻ cực kỳ tò mò. Không ai nói gì hết, Harry thậm chí không dám động đậy. Như tất cả mọi người khác, nó chờ đợi một cơn thịnh nộ nổ ra.
“Dì Muriel của mẹ” Bà Weasley cất tiếng sau một hồi lâu “có một chiếc vương miện lưỡi liềm rất đẹp – do yêu tinh làm – và mẹ chắc chắn là mẹ sẽ thuyết phục được dì cho con mượn vào ngày cưới. Dì ấy rất thích Bill, con biết đấy, và nó sẽ rất hợp với tóc của con”
“Cảm ơn mẹ” Fleur nói cứng đờ. “Con chắc là sẽ rất đẹp”
Và rồi, Harry không biết làm sao lại như vậy, cả hai người phụ nữ ấy đều khóc và ôm chầm lấy nhau. Bối rối, và tưởng như thế giới đã hóa điên, nó quay lại: Ron trông cũng choáng hệt như nó và Ginny và Hermione đang trao đổi nhau những ánh mắt sửng sốt.
“Anh thấy đấy!” Một giọng yếu ớt cất lên. Tonks đang nhìn thầy Lupin “Cô ấy vẫn muốn cưới cậu ấy, mặc dù cậu ấy đã bị cắn nát! Cô ấy không quan tâm!”
“Nhưng cái đó khác,” Lupin nói mà dường như không nhếch môi, và đột nhiên trông rất căng thẳng “Bill sẽ không thực sự là người sói đâu. Trường hợp này hoàn toàn..”
“Nhưng em cũng không quan tâm, em không quan tâm!” Tonks nói, nắm chặt phần trước tấm áo chùng của Lupin “Em đã nói với anh hàng nghìn lần rồi....”
Và ý nghĩa của vị thần hộ mệnh của Tonks cũng như mái tóc xám lông chuột của cô, và lý do cô đã chạy tới để tìm cụ Dumbledore ngay khi nghe tin có người bị Greyback tấn công, tất cả đều đột nhiên trở nên rõ ràng với Harry, chú Sirius hoàn toàn không phải là người mà cô Tonks yêu.
“Và anh cũng đã nói với em cả nghìn lần rồi,” Lupin nói tiếp, tránh không nhìn vào mắt cô mà nhìn xuống sàn phòng “rằng anh quá già đối với em, quá nghèo.... quá nguy hiểm.....”
“Tôi đã nói là chú đã tự đặt cho mình một giới hạn kỳ cục trong chuyện này rồi mà, Remus” Bà Weasley nói qua vai Fleur trong khi đang vỗ nhẹ lên vai chị.
“Tôi không kỳ cục đâu” Lupin nói chắc chắn. “Tonks xứng đáng với một ai đó trẻ tuổi và toàn vẹn”
“Nhưng cô ấy muốn anh,” Ông Weasley đáp, với một nụ cười nhẹ “Và xét cho cùng thì, Remus à, những người đàn ông trẻ tuổi và toàn vẹn cũng đâu có mãi mãi như thế”
Ông buồn bã quay lại nhìn con trai mình, nằm giữa bọn họ.
“Bây giờ... không phải là lúc để bàn chuyện này” Lupin nói, tránh tất cả ánh mắt của mọi người khi chú nhìn quanh lơ đễnh. “Cụ Dumbledore mất rồi....”
“Cụ Dumbledore sẽ hạnh phúc hơn ai hết khi nghĩ rằng trên đời này lại có thêm 1 chút tình yêu.” Giáo sư McGonagall nói ngắn gọn, đúng lúc cánh cửa bệnh thất bật mở lần nữa và Hargid bước vào.
Một phần nhỏ không bị phủ bởi tóc hay râu trên gương mặt lão ướt đẫm và sưng lên; lão đang run rẩy trong nước mắt, trong tay là một chiếc khăn tay rộng, loang lổ.
“Tôi đã.... đã làm xong, thưa giáo sư” Lão nấc lên. “Đã... đã chuyển cụ đi rồi. Giáo sư Sprout đã đưa bọn trẻ lên giường ngủ. Giáo sư Flitwick đang nằm nghỉ, và ổng nói ổng sẽ ổn chỉ trong một lát nữa thôi, và Giáo sư Slughorn nói rằng Bộ pháp thuật đã được thông báo.”
“Cảm ơn anh, Hagrid,” Giáo sư McGonagall nói, đứng dậy ngay lập tức và quay lại nhìn mọi người đứng xung quanh giường Bill. “Tôi sẽ phải gặp mặt Bộ khi họ đến đây. Hagrid, anh hãy nói với chủ nhiệm các nhà - Slughorn có thể đại diện cho nhà Slytherin – rằng tôi muốn gặp họ trong văn phòng của tôi. Và tôi cũng muốn anh cùng đi với họ.”
Khi lão Hagrid gật đầu, quay đi và ra khỏi phòng, bà nhìn xuống Harry “Trước khi gặp họ, cô muốn có đôi lời với con, Harry. Nếu con đi cùng cô....”
Harry đứng dậy, nói nhỏ “Gặp mọi người lát nữa” với Ron, Hermione và Ginny, rồi theo giáo sư McGonagall đi qua phòng bệnh. Hành lang bên ngoài hoàn toàn vắng vẻ và âm thanh duy nhất là bài ca phượng hoàng vang lên đằng xa. Vài phút trước Harry nhận ra rằng họ không đi về phía văn phòng của giáo sư McGonagall, mà là về phía văn phòng của cụ Dumbledore, và một vài giây sau nó nhận ra rằng, dĩ nhiên, bà đã là phó hiệu trưởng ... Có lẽ bây giờ bà đã trở thành hiệu trưởng rồi... vậy là căn phòng phía sau bức tượng đá giờ là của bà.
Họ im lặng đi lên chiếc cầu thang xoắn và đi vào căn phòng hình tròn. Nó không biết nó đang chờ đợi điều gì, rằng căn phòng bao phủ sẽ trong màu đen, có lẽ vậy, hoặc thậm chí rằng thi thể cụ Dumbledore đang nằm đó nữa. Thật ra, trông nó gần như hoàn toàn giống lúc nó và cụ Dumbledore đã rời đi vài tiếng đồng hồ trước, những dụng cụ bằng bạc vẫn tiếp tục rít và rung lên nhè nhẹ trên chiếc bàn của chúng, thanh gươm Gryffindor vẫn nằm trong khung kính, lấp lánh dưới ánh trăng, chiếc nón phân loại trên chiếc kệ dưới bàn, chạc cây của Fawkes đứng im trơ trọi, con phượng hoàng vẫn tiếp tục khúc ai vãn của mình trên sân trường... Và một tấm chân dung mới đã gia nhập vào hàng ngũ những vị hiệu trưởng quá cố của Hogwarts: cụ Dumbledore đang ngủ giữa một chiếc khung treo trên bàn, tròng kính nửa vầng trăng của cụ đặt trên sống mũi khoằm, trông thật yên bình và thanh thản.
Sau khi liếc nhìn tấm chân dung, Giáo sư McGonagall làm một hành động kỳ quặc như thể đang tự lấy tinh thần, rồi bà vòng qua bàn để nhìn Harry, gương mặt căng thẳng.
“Harry,” bà nói “Cô muốn biết con và cụ Dumbledore đã làm gì tối nay, khi con và cụ rời trường.”
“Con không thể nói cho cô được, thưa giáo sư” Harry nói. Nó đã chờ đợi câu hỏi này và chuẩn bị sẵn sàng câu trả lời. Chính ở đây, trong căn phòng này, cụ Dumbledore đã bảo nó không được nói với bất kỳ ai về nội dung những buổi học của họ, trừ Ron và Hermione.
“Harry, điều này là quan trọng” Giáo sư McGonagall nói
“Đúng vậy,” Harry đáp, “rất quan trọng, nhưng cụ không muốn con nói cho bất kỳ ai biết”
Giáo sư McGonagall liếc nhìn nó “Potter” - Harry nhận ra nó đang được gọi bằng họ – “trong ánh sáng của sự ra đi của cụ Dumbledore, cô nghĩ con nhất định đã nhận ra tình thế đã thay đổi thế nào - ”
“Con không nghĩ vậy” Harry nói, nhún vai. “Giáo sư Dumbledore chưa bao giờ bảo con ngừng làm theo những gì cụ bảo sau khi cụ mất cả.” Nhưng –
“Có một điều cô cần biết trước khi bộ pháp thuật tới đâu. Bà Rosmerta đã bị trúng lời nguyền độc đoán, bà ta đã giúp đỡ Malfoy và bọn Tử thần thực tử, đó là lý do vì sao chiếc vòng cổ và ly thuốc độc - ”
“Rosmerta?” Giáo sư McGonagall nhắc lại, hoài nghi, nhưng trước khi bà kịp nói tiếp, có tiếng gõ cửa sau lưng họ và giáo sư Sprout, Flitwick và Slughorn bước vào phòng, theo sau là lão Hagrid, vẫn đang khóc không ngừng, cả bộ xương sườn của lão run rẩy trong nức nở.
“Snape!” Slughorn thốt lên, trông có vẻ shock nhất, xanh xao và đổ mồ hôi nhiều nhất. “Snape! Tôi đã từng dạy hắn! Tôi cứ nghĩ là tôi biết hắn!”
Nhưng trước khi bất cứ ai có thể tiếp lời được thì một giọng rất sắc vang lên từ trên cao “Minerva, ông Bộ trưởng sẽ đến đây trong vài giây nữa, ông ta vừa mới độn thổ từ bộ xong”
“Cảm ơn, Everard” Giáo sư McGonagall nói, và bà quay nhanh sang phía những giáo viên.
“Tôi muốn nói về những gì xảy ra ở Hogwarts trước khi ông ta tới đây” bà nói nhanh “Cá nhân tôi, tôi nghĩ rằng trường sẽ mở cửa lại trong năm sau. Cái chết của thầy hiệu trưởng vào tay một trong những đồng nghiệp của chúng ta là một vết nhơ trong lịch sử Hogwarts. Thật khủng khiếp”
“Tôi chắc chắn rằng cụ Dumbledore sẽ muốn trường học tiếp tục mở cửa” Giáo sư Sprout nói tiếp “Tôi thấy nếu chỉ một học sinh muốn tới trường, thì trường sẽ tiếp tục mở cửa cho học sinh đó”
“Nhưng liệu chúng ta có còn một học sinh nào sau vụ này không?” Slughorn nói, lau nhẹ bộ lông mày đẫm mồ hôi của mình bằng một chiếc khăn tay lụa. “Phụ huynh sẽ muốn giữ con cái mình ở nhà và tôi không thể trách họ được. Theo ý tôi, tôi nghĩ chúng ta không ở đâu an toàn bằng Hogwarts, nhưng chúng ta cũng không thể mong chờ các bà mẹ cũng nghĩ như mình. Họ sẽ muốn cả gia đình ở bên nhau, lẽ đương nhiên thôi.”
“Tôi đồng ý,” Giáo sư McGonagall nói tiếp “Và trong bất cứ trường hợp nào, hoàn toàn không đúng khi nói rằng cụ Dumbledore chưa bao giờ đương đầu với việc trường học bị đóng cửa – và tôi phải nói rằng việc cụ Dumbledore bị giết hại đáng lo hơn nhiều so với việc một con quái vật của Slytherin đang sống lẩn lút trong tòa lâu đài...”
“Chúng ta buộc phải hỏi ý kiến chính quyền” Giáo sư Flitwick nói bằng giọng như chuột, ông bị một vêt ff8 bầm lớn trên trán, nhưng có vẻ như không bị thương gì về vụ xỉu trong văn phòng của Snape. “Chúng ta buộc phải làm theo những thủ tục đã được ấn định. Không thể đưa ra quyết định vội vàng được.”
“Hagrid, anh vẫn chưa nói gì cả.” Giáo sư McGonagall nói “ý anh thế nào, liệu Hogwarts có nên tiếp tục mở cửa không?”
Hagrid, nãy giờ vẫn đang khóc lặng lẽ vào chiếc khăn tay rộng của lão suốt cả cuộc nói chuyện, ngước đôi mắt đỏ mọng nước của lão lên và nói “Tôi không biết, thưa Giáo sư... Đấy là quyết định của Chủ nhiệm các nhà và hiệu trưởng...”
“Giáo sư Dumbledore luôn coi trọng ý kiến của anh” Giáo sư McGonagall nói, “và tôi cũng vậy”
“à, tôi sẽ ở lại,” Hagrid nói, những giọt nước mắt bự vẫn tiếp tục chảy ra từ khóe mắt lão và rơi xuống bộ râu rậm “Đây là nhà tôi, đây đã là nhà tôi từ khi tôi 13 tuổi. Và nếu bọn trẻ muốn tôi dạy chúng, tôi sẽ dạy. Nhưng... tôi không biết nữa... Hogwarts mà không có cụ Dumbledore....” Lão nấc lên và lại biến mất sau tấm khăn tay, và im lặng lại bao trùm.
“Rất tốt,” Giáo sư McGonagall cất tiếng, liếc nhìn qua cửa sổ ra phía sân để kiểm tra xem Bộ trưởng đã tới chưa, “Và tôi phải đồng ý với Filius rằng điều cần làm là hỏi ý kiến chính quyền, người sẽ ra quyết định cuối cùng.”
“Bây giờ, chuẩn bị đưa tất cả học sinh về nhà... có ý kiến cho rằng nên làm điều đó sớm lên. Chúng ta có thế bố trí tàu tốc hành Hogwarts đến ngày mai nếu cần...”
“Thế còn lễ tang của cụ Dumbledore thì sao?” Harry cuối cùng cũng lên tiếng.
“à...” Giáo sư McGonagall nói, mất đi một chút nhanh nhẹn khi giọng bà run lên
“Tôi – tôi biết cụ Dumbledore muốn được yên nghỉ ở đây, tại Hogwarts này...”
“Và điều đó sẽ được thực hiện, phải không?” Harry nói dữ tợn
“Nếu bộ pháp thuật nghĩ điều đó là phù hợp” Giáo sư McGonagall trả lời “Chưa một vị hiệu trưởng nào từng...”
“Chưa một vị hiệu trưởng nào đã từng đóng góp nhiều hơn cho ngôi trường này!” Lão Hagrid gầm gừ.
“Hogwarts nên là nơi cụ Dumbledore mãi mãi yên nghỉ” Giáo sư Flitwick tiếp lời.
“Đúng vậy” Giáo sư Sprout nói
“Và trong trường hợp đó,” Harry nói “Các thầy cô không nên gửi học sinh về nhà cho đến khi lễ tang kết thúc. Họ sẽ muốn nói - ”
Tiếng cuối cùng nghẹn trong cổ họng nó, nhưng giáo sư Sprout đã nói nốt giùm nó “lời vĩnh biệt”
“Đúng lắm,” Giáo sư Flitwick thốt lên “Thực sự là nói rất đúng! Học sinh của chúng ta nên tỏ lòng biết ơn, như vậy mới phải lẽ. Chúng ta có thể lùi việc rời đi lại.”
“Sau đó” Giáo sư Sprout cắt lời,
“Tôi nghĩ... ừ....” Slughorn nói bằng giọng khá kích động, trong khi lão Hagrid thốt ra một tiếng nức nở đồng tình.
“Ông ta đến rồi” Giáo sư McGonagall đột nhiên nói, nhìn xuống dưới sân “Ông Bộ trưởng.... và theo như tôi thấy, ông ta đã đem theo cả một phái đoàn....”
“Con đi được chưa, thưa giáo sư?” Harry nói ngay lập tức
Nó hoàn toàn không mong muốn phải gặp, hoặc bị chất vấn bởi Rufus Scrimgeour tối nay.
“Được rồi” Giáo sư McGonagall trả lời. “Và nhanh lên nhé”
Bà đi về phía cánh cửa và mở ra cho nó. Nó đi vội về phía cầu thang và qua khu hành lang vắng tanh, nó đã để tấm áo khoác tàng hình trên đỉnh tháp thiên văn, nhưng cũng chẳng có chuyện gì, không có ai ở hành lang để thấy nó đi qua cả, thậm chí cả Filch, Bà Norris, hay Peeves cũng không. Nó không gặp bất kỳ ai cho đến khi nó đến lối dẫn lên tháp Gryffindor
“Có thật không?” Bà Béo thì thầm hỏi khi nó gặp bà “Có thực sự là thật không? Cụ Dumbledore – chết?”
“Vâng” Harry trả lời.
Bà thốt lên một tiếng rên và, không chờ nghe mật khẩu, tiến lên phía trước cho nó vào.
Như Harry đã nghĩ, phòng sinh hoạt chung đông nghẹt. Cả phòng chìm vào im lặng khi nó bước vào qua cái lỗ chân dung. Nó thấy Dean và Seamus ngồi giữa một nhóm gần đó: như vậy có nghĩa là phòng ngủ sẽ không có ai, hoặc gần như thế. Không nói một lời, không nhìn ai hết, Harry đi thẳng qua căn phòng và bước vào phòng ngủ nam sinh. Như nó hi vọng, Ron đang chờ nó, vẫn mặc nguyên quần áo, ngồi trên giường mình. Harry ngồi xuống và trong một lúc, hai đứa đơn giản chỉ nhìn nhau.
“Họ nói về chuyện đóng cửa trường” Harry lên tiếng
“Lupin nói họ sẽ làm vậy” Ron trả lời.
Im lặng.
“Vậy?” Ron nói bằng giọng rất nhỏ, như thể nó sợ những đồ đạc đang nghe trộm vậy “Cậu có tìm thấy không? Cậu có lấy được nó không? Một – một cái Horcrux?”
Harry lắc đầu. Tất cả những gì xảy ra xung quanh cái hồ tối đen đó giờ đây dường như chỉ là một cơn ác mộng cũ, liệu có phải đó đã thực sự xảy ra, chỉ vài giờ trước thôi?
“Cậu không lấy được nó à?” Ron nói, thất vọng “Nó không ở đó sao?”
“Không” Harry đáp “Ai đó đã lấy nó trước rồi và để lại một cái giả vào chỗ đó”
“Đã bị lấy trước rồi - ?”
Không nói gì, Harry lấy từ trong túi ra quả tim đeo cổ, mở nó ra và đưa cho Ron. Toàn bộ câu chuyện có thể để sau.... Chuyện đó đã không xảy ra tối nay.. Không có gì xảy ra trừ đoạn kết, đoạn kết của chuyến đi vô ý nghĩa đó, đoạn kết của cuộc đời cụ Dumbledore....
“R.A.B” Ron thì thào “nhưng đó là ai”
“Chẳng biết nữa” Harry nói, đặt lưng lên giường mà vẫn để nguyên quần áo và nhìn vô hồn về phía trước. Nó chẳng thấy tò mò gì về R.A.B: Nó nghi ngờ về việc liệu có bao giờ nó sẽ thấy tò mò nữa. Khi nằm đó, nó đột nhiên phát hiện ra rằng sân trường đã trở nên yên lặng. Fawkes đã ngừng hót. Và nó biết, mà không biết rằng nó biết, rằng con phượng hoàng đó đã rời bỏ Hogwarts mãi mãi, cũng như cụ Dumbledore đã rời bỏ truờng, rời bỏ thế giới này... rời bỏ Harry
Hết chương 29