Đầu óc Harry ngây dại đi vì cơn xúc động quá mạnh. Cả ba đứa nhỏ đứng chết lặng vì kinh hoàng dưới tấm áo khoác tàng hình. Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn loang trên mặt đất râm những vệt sáng sẫm màu như máu. Và rồi, bọn trẻ nghe vọng từ đằng sau chúng một tiếng hú hoang dại.
-- Bác Hagrid!
Harry lẩm bẩm. Và không một giây cân nhắc xem mình đang làm gì, Harry quay phắt lại, nhưng cả Ron và Hermione đều đã giữ chặt cánh tay nó.
Mặt Ron đã trắng bệch như tờ giấy, bảo:
-- Chúng ta không thể làm gì được đâu. Nếu họ biết là tụi mình đi gặp bác ấy thì bác ấy chỉ gặp thêm rắc rối mà thôi...
Hơi thở của Hermione vừa ngắn vừa đứt đoạn. Cô bé nghẹn ngào:
-- Làm... sao... mà... họ... có thể...? Làm sao họ lại có thể làm điều đó chứ?
Ron vỗ về, răng đánh lập cập:
-- Thôi, nguôi đi mà Hermione.
Tụi nó quay trở về tòa lâu đài, bước chầm chậm bên nhau để được che kín dưới tấm áo tàng hình. Ánh hoàng hôn bây giờ tắt rất nhanh. Khi tụi nó ra tới khoảng sân trống thì bóng tối đã phủ xuống khắp chung quanh.
Ron bụm một tay trước ngực áo, rít lên:
-- Scrabbers! Nằm yên coi!
Con chuột vẫn vùng vẫy điên cuồng. Ron đột ngột dừng bước, cố hết sức nhét con chuột vô sâu trong túi áo:
-- Mày mắc chứng gì vậy hả, con chuột ngu ngốc? Mày có nằm yên không? UI DA! Nó cắn tui!
Hermione khẩn khoản bảo:
-- Ron ơi, khe khẽ giùm với! Ông Fudge sẽ tới ngay bây giờ đây nè...
-- Nó không chịu... nằm yên...
Rõ ràng là con Scrabbers hoảng sợ. Nó đang vùng vẫy bằng tất cả sức lực để thoát ra khỏi bàn tay túm chặt của Ron.
-- Nó mắc chứng gì vậy?
Nhưng vừa lúc đó Harry nhìn thấy Crookshanks - thân mình ép sát mặt đất, hai mắt vàng khè to cộ lóng lánh một cách kỳ lạ trong bóng tối, con vật đang lẩn lút tiến về phía tụi nó. Harry không thể biết được là con mèo đó có thể nhìn thấy tụi nó không, hay chỉ lần theo tiếng chút chít của con Scrabbers.
Hermione rên rỉ:
-- Crookshanks ơi! Không được đâu, đi chỗ khác đi, Crookshanks! Đi đi!
Nhưng con mèo đang tiến tới gần...
-- Scrabbers! ĐỪNG!
Quá trễ. Con chuột đã vuột ra khỏi những ngón tay nắm chặt của Ron, rớt xuống đất rồi cuống cuồng chạy trốn. Chỉ với một cú nhảy vọt, Crookshanks phóng sát theo sau con chuột, và trước khi Hermione hay Harry có thể ngăn chặn kịp, thì Ron đã quẳng tấm áo tàng hình ra khỏi mình để chạy thục mạng vào trong bóng đêm.
Hermione rên rỉ:
-- Ron ơi là Ron!
Cô bé và Harry nhìn nhau, rồi chạy nước rút theo Ron. Trùm tấm áo tàng hình thì không thể nào chạy nhanh được; hai đứa đành cởi phăng ra, và tấm áo cứ bay phất phơ phía sau tụi nó như một lá cờ. Tụi nó có thể nghe tiếng chân hùynh huỵch chạy đằng trước và tiếng Ron quát thét con Crookshanks:
-- Tránh xa nó ra... đi chỗ khác... Scrabbers, quay lại đây.
Một tiếng uỵch vang lên rõ to.
-- Bắt được mày rồi nè! Tránh ra, con mèo mắc dịch...
Harry và Hermione suýt ngã nhào lên người Ron. Tụi nó kịp thắng lại ngay trước mặt Ron. Ron đang bò lồm cồm trên mặt đất, nhưng cũng đã bắt được con Scrabbers cho vô túi. Hai tay nó giữ rịt lấy cái cục run lẩy bẩy trong túi áo.
Hermione thở hổn hển:
-- Ron, thôi đi... mau chui trở vô tấm áo tàng hình. Thầy Dumbledore... ông bộ trưởng... họ sắp trở ra trong chốc lát nữa thôi...
Nhưng trước khi tụi nó kịp trùm kín lại, chưa kịp thở lấy hơi, thì cả đám đã nghe tiếng dậm bước rầm rập của những cái chân có vuốt khổng lồ. Có cái gì đó đang hướng về tụi nó trong bóng đêm: một con chó khổng lồ đen nhánh, với đôi mắt xanh xám.
Harry rút cây đũa phép của nó ra, nhưng quá trễ rồi. Con chó đã phóng một cú nhảy vĩ đại và vuốt trước của nó đã chụp trúng ngực Harry. Harry ngã ngửa ra sau dưới một đám lông quăn tít, cảm thấy được hơi thở nóng hổi của con chó và những cái răng dài tới hai phân...
Nhưng sức mạnh của cú nhảy đã khiến con chó bị quá đà, nó xô Harry té lăn quay. Sửng sốt và cảm thấy như thể đã bị gãy hết mấy cái be sườn, Harry cố gắng đứng dậy; nghe tiếng con chó gầm gừ như thể nó đang vờn quanh chuẩn bị một cú tấn công khác.
Ron đã đứng dậy. Khi con chó phóng trở lại về phía chúng, Ron đẩy Harry qua một bên; do vậy con chó tạp lấy cánh tay Ron đang duỗi ra. Harry nhào tới, nắm được một túm lông của con thú, nhưng con thú vẫn lôi Ron đi dễ dàng như thể lôi một con búp bê bằng giẻ rách.
Thế rồi, chẳng biết từ đâu ra, một cái gì đó quật ngang mặt Harry mạnh đến nỗi nó lại bị vật ngã chổng kềnh xuống đất. Nó nghe tiếng Hermione rít lên đau đớn và cũng bị té ngã như nó. Harry mò mẫm tìm cây đũa phép, vừa chớp mắt cho máu chảy ra khỏi mi, nó vừa thì thào:
-- Lumos!
Ánh sáng của đầu đũa phép giúp Harry nhìn thấy cái thân tổ chảng của một cây cổ thụ. Thì ra tụi nó đã rượt con Scrabbers chạy tuốt vô tán cây Liễu Roi và cành nhánh của cây này đang kêu kọt kẹt như trong cơn giông bão; quất tới, quật ngược để không cho tụi nó tới gần hơn.
Và kìa, ở ngay dưới gốc cây là con chó, nó đang kéo lê Ron giật lùi vô một lỗ hổng to trong đám rễ cây - Ron kháng cự dữ dội, nhưng đầu và thân nó vẫn lần lần trượt khuất khỏi tầm mắt Harry.
-- Ron!
Harry hét gọi, tìm cách bươn theo, nhưng mấy cành cây to nặng ịch cứ quất chí mạng trong không trung buộc Harry phải lùi lại.
Bây giờ Harry và Hermione chỉ còn thấy một chân của Ron còn thò ra. Ron đã móc cái chân đó vô một cái rễ cây trong nỗ lực chống chọi lại con chó để không bị nó lôi tuột xuống lòng đất. Chợt một tiếng rắc vang lên nghe như tiếng súng nổ; chân của Ron bị gãy, và chỉ một nháy mắt sau đó, bàn chân của Ron cũng biến mất luôn.
Hermione gào khóc:
-- Harry! Tụi mình phải đi kêu cứu!
Cô bé cũng đã bị chảy máu, cây Liễu Roi đã quất tét vai cô bé. Harry nói:
-- Không kịp! Không còn đủ thì giờ đâu, Ron sẽ bị nuốt chửng ngay bây giờ...
-- Nhưng không có người giúp thì tụi mình cũng không làm gì được...
Một cành cây khác lại quật xuống hai đứa nhỏ, những cành cây nhỏ của nó ghì chặt như những khớp nắm tay. Harry né bên này tránh bên kia, thở hổn hển và nói:
-- Nếu con chó đó vô lọt thì tụi mình cũng có thể vô lọt.
Nó cố tìm cách len lách qua những cành cây hung tợn cứ quật đập túi bụi, nhưng nó không thể tiến được tới gần rễ cây thêm một tý nào mà lại không bị những đòn chí mạng của những cành cây đánh văng ra.
Hermione bấn loạn nhảy loi choi tại chỗ, thì thào như điên:
-- Ôi... cứu... cứu... Làm ơn... cứu...
Con mèo Crookshanks phóng tới trước. Nó uốn éo như một con rắn, lách mình qua những cành cây đang quật đập liên hồi, rồi đặt chân trước lên một cái mấu của thân cây.
Ngay lập tức, toàn thể cái cây như bị hóa thành cẩm thạch, ngừng cử động ngay. Ngay cả một cái lá cũng không thèm nhúc nhích.
Hermione ngờ ngợ thì thào:
-- Crookshanks!
Giờ thì cô bé níu lấy cánh tay Harry, níu chặt đến phát đau:
-- Làm sao mà nó biết...?
Harry khẳng định:
-- Nó là bạn của con chó đó. Mình đã nhìn thấy tụi nó đi với nhau. Đi thôi, bồ cầm sẵn đũa phép trong tay nha...
Tụi nó chỉ mất vài giây để chạy tới đám rễ cây, nhưng trước khi tụi nó tới được miệng cái lỗ, thì con Crookshanks đã ngoắt chùm đuôi xù như cái chổi cọ rửa chai của nó một cái, và chui tọt vô trong. Harry chui theo ngay. Nó bò tới trước, đầu thò vô trước, tuột xuống một cái dốc bằng đất đến tận đáy của một đường hầm rất thấp. Crookshanks ở cách nó một chút, hai mắt loé lên ánh sáng của ngọn lửa phát từ đầu cây đũa phép của Harry. Vài giây sau, Hermione cũng tuột xuống bên cạnh Harry. Cô bé thì thầm với giọng hoảng sợ:
-- Ron ở đâu?
Harry cúi lom khom đi theo con Crookshanks, trả lời Hermione:
-- Đi theo lối này.
Hermione theo đằng sau Harry, vẫn hụt hơi hỏi tiếp:
-- Đường hầm này dẫn tới đâu?
-- Mình không biết... Nó đánh được dấu trong tấm bản đồ của Đạo Tặc, nhưng anh Fred và anh George nói chưa từng có ai vô được. Nó mất hút ở mép tấm bản đồ, nhưng có vẻ như nó dẫn tới làng Hogsmeade...
Tụi nó cố đi nhanh hết sức, gần như gập đôi thân mình lại, đằng trước tụi nó là cái đuôi của con Crookshanks khi ẩn khi hiện. Con đường hầm cứ dài ra dài ra mãi, Harry cảm thấy ít nhứt nó cũng dài bằng con đường hầm dẫn tới tiệm Công tước Mật. Giờ đây, trong đầu Harry chỉ có Ron, rằng con chó kia có thể làm gì Ron... Harry co giò chạy nước rút, hớp từng hơi thở ngắn trong từng cơn hụt hơi đau đến thấu ngực...
Và rồi con đường hầm bắt đầu dốc cao lên, một lát sau con đường ngoằn ngoèo uốn khúc, và Crookshanks biến đâu mất. Thay vì con mèo phía trước, Harry nhìn thấy một vạt sáng mờ mờ xuyên qua một khe hở nhỏ.
Nó và Hermione dừng lại, há họng mà thở, rồi mon men đi tới trước. Cả hai đều giơ cao cây đũa phép để coi cái gì nằm ở đằng kia.
Đó là một căn phòng, một căn phòng bừa bộn và bụi bặm hết biết. Giấy dán tường bị tróc hết ra, khắp trên sàn vương vãi cáu bẩn rác rến, mọi thứ bàn ghế và đồ nội thất đều bị bể gãy, như thể đã bị kẻ nào đập phá. Còn tất cả cửa sổ thì đều bị đóng ván bịt kín.
Harry liếc nhìn Hermione, cô bé trông có vẻ đã sợ đến chết khiếp, nhưng cũng gật đầu.
Harry bèn chun qua cái lỗ, mở to mắt nhìn quanh. Căn phòng trống vắng, nhưng cánh cửa bên phải tụi nó để mở, dẫn đến một hành lang âm u. Một lần nữa, Hermione đột ngột chụp lấy cánh tay Harry. Đôi mắt mở to của cô bé đang đảo quanh khung cửa sổ bị bít kín bằng ván. Cô bé thì thầm:
-- Harry, mình nghĩ là tụi mình đang ở trong căn Lều Hét.
Harry nhìn quanh. Mắt nó gặp phải cái ghế gỗ nằm gần đó. Nhiều thanh gỗ đã bị bẻ gãy và một cái chân ghế bị sút ra hoàn toàn. Harry chậm rãi nói:
-- Ma không thể nào làm điều đó được!
Ngay lúc đó, phía trên đầu tụi nó vang lên một tiếng rắc. Có cái gì đó di chuyển lên lầu. Cả hai đứa cùng ngước nhìn lên trần. Bàn tay Hermione bấu cánh tay Harry chặt đến nỗi Harry không còn nghe cảm giác gì nữa ở mấy ngón tay. Nó nhướn chân mày nhìn Hermione, cô bé lại gật đầu và buông tay ra.
Hết sức lặng lẽ, tụi nó bò vào hành lang, rồi trèo lên một cái cầu thang gần như đổ nát. Mọi thứ đều bị phủ một lớp bụi dày, ngoại trừ sàn nhà. Trên sàn có một vệt khá rộng sạch bụi vừa được tạo ra bằng một cái gì đó bị kéo lên cầu thang.
Hai đứa lần tới đầu cầu thang tôi tối.
-- Nox.
Hai đứa cùng thì thầm với nhau, và ánh sáng ở đầu cây đũa phép của tụi nó tắt đi. Chỉ có một cánh cửa mở ra. Khi bò tới cánh cửa mở đó, tụi nhỏ nghe thấy có cái gì đó đang chuyển động ở đằng sau cánh cửa. Một tiếng rên trầm trầm, rồi một tiếng gừ gừ to và sâu. Hai đứa trao đổi với nhau cái nhìn dọ ý cuối cùng và cái gật đầu nhất trí sau chót.
Cầm chắc cây đũa phép trong tay, Harry đá mạnh cho cánh cửa bật mở ra.
Trên một cái giường tráng lệ có bốn cọc mùng với những rèm treo đầy bụi bặm, Crookshanks nằm dài, ngó thấy tụi nó thì gừ gừ to tiếng. Bên cạnh đó, nằm trên sàn, ôm chặt cái chân đã bị gãy lọi tạo thành một góc kỳ dị, chính là Ron.
Harry và Hermione lao ngang phòng, đến bên Ron:
-- Ron... Bồ có sao không?
-- Con chó đâu rồi?
Ron nghiến chặt răng lại vì đau đớn, nó rên rỉ:
-- Không phải chó. Harry ơi, đó là một cái mẹo lừa...
-- Cái gì?
-- Con chó là hắn, hắn chính là một Phù thủy Hóa Thú.
Mắt Ron ngó trừng trừng qua vai của Harry. Harry xoay phắt người lại. Bằng một tiếng cạch, người đàn ông trong bóng tối đóng lại cánh cửa đằng sau lưng tụi nó.
Chùm lông rối nùi, bẩn thỉu, tòong teng trên hai cùi chỏ của y. Nếu đôi mắt y không loé sáng trong hai hốc mắt sâu u tối, thì có thể tưởng y chỉ là một cái xác không hồn. Làn da y trông như sáp, căng trên bộ xương mặt, giống hệt một cái đầu lâu. Và mấy cái răng vàng của y đang nhe ra thành một nụ cười. Y chính là Sirius Black.
Black chĩa cây đũa phép của Ron về phía bọn trẻ, giọng ồm ồm:
-- Expelliarmus!
Đũa phép của Harry và Hermione đều văng ra khỏi tay tụi nó, bay vèo lên không trung, và bị Black bắt gọn. Bấy giờ Black bước tới một bước gần hơn. Mắt y đăm đăm nhìn Harry. Y nói khào khào:
-- Tôi đã nghĩ là con thể nào cũng phải đến đây để giúp bạn mình.
Giọng của hắn nghe như từ lâu rồi hắn không có thói quen xài tiếng nói nữa.
-- Ba của con cũng từng làm như vậy vì tôi. Con thuộc nòi dũng cảm, không chạy đi méc thầy cô giáo. Tôi rất biết ơn... Điều này sẽ làm cho mọi việc dễ hơn nhiều...
Những lời bình phẩm về cha nó vang ong ong trong tai của Harry, như thể Black gầm thét bên tai. Lòng căm ghét sôi sục nổ trào trong lồng ngực nó, khiến bên trong nó không còn chỗ nào cho sự sợ hãi ẩn núp nữa. Lần đầu tiên trong đời, Harry muốn nắm lại cây đũa phép trong tay, không phải để tự vệ, mà để tấn công..., để giết.
Không ý thức mình đang làm gì, Harry nhào tới trước, nhưng bất thình lình bên cạnh nó một người vùng lên, và hai cánh tay túm chặt lấy nó, lôi kéo nó lại.
-- Đừng, Harry!
Hermione hoảng hốt thì thầm. Tuy nhiên, Ron nói với Black:
-- Nếu ông muốn giết Harry, thì ông cũng nên giết luôn cả hai đứa tôi!
Giọng nói của Ron rất mạnh mẽ, mặc dù việc cố gắng đứng lên càng khiến nó thêm nhợt nhạt, và đầu óc nó quay mòng mòng trong khi mở miệng nói.
Có cái gì đó bùng cháy trong đôi mắt u uẩn của Black. Y dịu dàng nói với Ron:
-- Nằm xuống đi. Cậu sẽ làm cho vết thương ở chân tệ thêm đó.
Ron vẫn bám vào vai Harry một cách đau đớn để cố ngồi thẳng lên, nó nói bằng giọng yếu ớt:
-- Ông có nghe không? Ông sẽ phải giết cả ba đứa tụi tôi.
Nhưng Black toét miệng cười, nói:
-- Đêm nay ở đây sẽ chỉ có một người bị giết thôi.
-- Tại sao vậy?
Harry khạc ra mấy lời khinh miệt, nó vẫn cố sức vùng vẫy để thoát khỏi sự kềm giữ của Ron và Hermione:
-- Lần trước ông đâu có bận tâm về số người bị giết, hả? Ông đâu có chùn tay sát tất cả những người Muggle đó để giết cho được Pettigrew... Ông mắc chứng gì rồi sao, ngục Azkaban làm ông dễ mủi lòng rồi hả?
Hermione nói một cách run rẩy:
-- Harry, im đi.
Harry rống lên:
-- HẮN ĐÃ GIẾT BA MÁ TÔI!
Với một sự cố gắng phi thường, Harry vùng thoát được sự kềm cặp của Ron và Hermione, lao thẳng tới trước...
Nó quên mất tiêu khả năng pháp thuật của nó chỉ có bao nhiêu... nó quên béng là nó ốm nhom, nhỏ con, và mới mười ba tuổi, trong khi Black là một người đàn ông cao lớn. Nó chỉ cần biết là nó muốn làm cho Black bị tổn thương thiệt nặng nề mà nó bất kể là về phần nó, nó có thể bị y hại như thế nào...
Có lẽ vì xúc động trước việc Harry toan hành động quá ngu ngốc, hoặc vì lẽ gì đó không biết, mà Black không giơ cây đũa phép lên ngay lúc đó. Một bàn tay của Harry chụp được cổ tay vô dụng của Black, buộc đầu đũa phép chĩa trệch đi, bàn tay nắm chặt còn lại của Harry đấm vô màng tang của Black và cả hai ngã nhào ra sau, đụng vào bức tường...
Hermione gào lên, Ron thét lớn; một ánh sáng chói lòa nháng lên khi mấy cây đũa phép trong tay Black bắn vào không trung một chùm tia lửa, xước qua mặt Harry trong đường tơ kẽ tóc. Harry cảm thấy cánh tay quắt queo giữa những ngón tay của nó đang vùng vẫy như điên, nhưng nó cố níu lấy, còn tay kia thì nó thụi nó đấm bất cứ chỗ nào trên thân thể Black mà nó đấm được.
Chợt bàn tay kia của Black đã túm được cổ họng của Harry. Y rít lên:
-- Không. Ta đã chờ đợi quá lâu...
Những ngón tay siết chặt lại, Harry nghẹt thở, cặp kiếng của nó lệch qua một bên.
Thế rồi nó nhìn thấy một bàn chân của Hermione không biết từ đâu phóng tới. Black hự lên một tiếng đau đớn, buông Harry ra. Ron cũng nhào vô bàn tay cầm đũa phép của Black và Harry nghe một tiếng lách cách nho nhỏ...
Nó cố trồi lên khỏi đống thân người hỗn độn và nhìn thấy cây đũa phép của mình đang lăn lông lốc trên sàn. Nó phóng mình về phía cây đũa phép, nhưng...
-- AAAÁÁÁ!
Crookshanks cũng xía vô cuộc ấu đả, hai chân trước đầy móng vuốt của con mèo bự chảng này bấu sâu vào cánh tay Harry. Harry lẳng nó ra, nhưng con Crookshanks bây giờ lại phóng tới chỗ cây đũa phép của Harry.
Harry rống lên:
-- MÀY KHÔNG ĐƯỢC LẤY!
Nó nhắm một cú đá vô con Crookshanks làm con mèo này văng qua một bên, gừ lên thảm thiết. Harry chụp ngay lấy cây đũa phép, quay lại. Nó hét bảo Ron và Hermione:
-- Tránh ra xa!
Hai đứa kia không đợi bảo lần thứ hai. Hermione, miệng há hốc ra để thở, môi dập chảy máu, lồm cồm bò qua một bên, chụp lại cây đũa phép của mình và Ron. Ron thì bò tới cái giường và đổ nhào lên đó, thở hổn hển, gương mặt trắng bệch của nó bây giờ nhuốm màu xanh tái, cả hai tay ôm ghì lấy cái chân gãy.
Black thì nằm sóng xoài dưới chân tường. Bộ ngực lép xẹp của y phập phồng gấp gáp khi nhìn Harry từ từ bước tới gần, cây đũa phép của Harry chĩa ngay vào trái tim của Black. Black thì thào:
-- Con sắp giết tôi ư, Harry?
Harry đứng lại ngay phía trên người Black. Cây đũa phép của nó vẫn chĩa vào ngực Black, và nó nhìn xuống Black. Một vết thương thâm tím đang hiện ra quanh hốc mắt trái của y và mũi y thì đang chảy máu.
Harry nói bằng giọng hơi run, nhưng vẫn nắm chắc cây đũa phép trong tay:
-- Ông đã giết ba má tôi.
Black đăm đăm nhìn Harry bằng đôi mắt hũng sâu. Y nói, rất lặng lẽ:
-- Tôi không chối điều đó. Nhưng nếu con biết toàn bộ câu chuyện...
Lỗ tai Harry lại ầm ầm tiếng phẫn nộ, nó lập lại:
-- Toàn bộ câu chuyện à? Tôi chỉ cần biết ông là người đã bán đứng ba má tôi cho Voldemort!
Black nói, trong giọng y lúc này có sự khẩn khoản:
-- Con hãy nghe tôi nói. Con sẽ hối hận nếu con không nghe... con không hiểu...
-- Tôi hiểu nhiều hơn là ông tưởng.
Harry nói, giọng nó bây giờ run hơn bao giờ hết:
-- Ông chưa bao giờ nghe má tôi van xin hả? Má tôi... cố sức ngăn Voldermort giết tôi... mà ông đâu biết cho... ông đã bán đứng ba má tôi...
Cả hai chưa kịp nói thêm lời nào thì có cái gì đó màu cam phóng ngang qua Harry. Đó là con mèo Crookshanks đã nhảy lên ngực Black và cứ ngồi lỳ ở đó, ngay chỗ vị trí trái tim của Black. Y chớp mắt cúi xuống nhìn con mèo. Y cố đẩy Crookshanks ra, rù rì với nó:
-- Tránh ra đi!
Nhưng Crookshanks vẫn bấu chặt vuốt vô tấm áo chùng của Black, không chịu nhúc nhích. Con mèo đưa bộ mặt xấu xí bèn bẹt về phía Harry, ngước đôi mắt to cộ vàng khè nhìn nó. Đứng bên cạnh Harry, Hermione bật lên tiếng nức nở.
Harry cúi xuống nhìn chằm chằm Black và con Crookshanks, tay nó xiết chặt cây đũa phép. Nếu nó giết luôn cả con mèo thì sao? Con mèo cùng phe với Black mà... Nếu Crookshanks vì tìm cách bảo vệ Black mà bị chết lây thì đó không phải là việc của Harry... Nếu Black muốn cứu lấy con mèo, thì chỉ có nghĩa là hắn lo cho mạng sống con mèo hơn cả mạng sống của ba má Harry...
Harry giơ cây đũa phép lên. Bây giờ đây là lúc lấy lẽ công bằng. Bây giờ đây là lúc trả thù cho ba má. Nó sắp sửa giết Black. Nó phải giết Black. Đây là cơ hội cho nó trả thù...
Những giây đó sao mà dài đằng đẵng, và Harry vẫn cứ đứng trân ra đó như đóng băng, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng, và Black đăm đăm nhìn nó, còn Crookshanks thì chễm chệ trên ngực Black. Từ phía chiếc giường, Ron thở ra những hơi thở rời rạc. Hermione hoàn toàn nín lặng.
Bỗng nhiên nổi lên một tiếng động mới...
Những bước chân gấp gáp đang vang vọng xuyên qua sàn nhà - có ai đó đang bước ở dưới nhà.
Hermione thình lình gào thét:
-- CHÚNG TÔI Ở ĐÂY! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÈ - CÓ SIRIUS BLACK - MAU LÊN!
Black làm một động tác giật mình suýt hất con mèo Crookshanks văng xuống đất. Harry nắm chặt cây đũa phép, tay run bần bật. Một giọng nói trong đầu nó vang lên:
-- Phải hành động ngay bây giờ!
Nhưng những bước chân đã vang lên rầm rập trên cầu thang, mà Harry vẫn chưa hành động.
Cánh cửa phòng mở tung ra trong một trận mưa tia lửa đỏ. Harry quay ngoắt người lại khi giáo sư Lupin xông vào phòng, gương mặt cắt không còn một giọt máu, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng. Ông đưa mắt nhìn, từ Ron đang nằm trên sàn, đến Hermione đang nép mình bên cánh cửa, rồi đến Harry đứng đó với cây đũa phép chĩa vào Black, và rồi đến chính Black đang ngã gục và đổ máu dưới chân Harry. Giáo sư Lupin la to:
-- Expelliarmus!
Cay đũa phép của Harry một lần nữa lại bay vụt khỏi tay nó; hai cây đũa phép trong tay Hermione cũng vậy. Thầy Lupin khéo léo bắt gọn tất, rồi bước hẳn vào phòng, nhìn chằm chằm Black, kẻ vẫn đang được con mèo Crookshanks bám ngang ngực để bảo vệ.
Harry đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Nó đã không làm được điều đó. Nó không có đủ khí phách. Black vậy là sẽ bị giao nộp cho các viên giám ngục Azkaban.
Rồi thầy Lupin lên tiếng, bằng một giọng kỳ lạ, một giọng run run những cảm xúc bị đè nén:
-- Hắn đâu, Sirius ấy?
Harry lập tức đưa mắt nhìn thầy. Nó không hiểu thầy Lupin định nói gì? Thầy Lupin đang nói về ai? Nó lại quay qua nhìn Black.
Gương mặt Black hầu như không còn cảm xúc. Y cũng khôn 35e4 g cục cựa trong mấy giây. Rồi, rất chậm rãi, Black giơ một bàn tay không lên, và chỉ thẳng vào Ron. Hết sức hoang mang, Harry liếc nhìn Ron, Ron cũng ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.
Thầy Lupin vẫn nhìn Black chằm chằm với sự chăm chú lạ lùng như thể muốn đọc thấu ý nghĩ của y:
-- Nhưng mà vậy thì... tại sao từ trước tới giờ hắn không lộ ra? Trừ khi...
Đôi mắt của thầy Lupin chợt nở lớn, như thể thầy vừa nhìn thấy điều gì đó ở đằng sau Black, điều gì đó mà những người khác trong phòng không thể nhìn thấy:
--... trừ khi hắn chính là kẻ... trừ khi tụi bay đổi vai... mà không nói cho tao biết?
Đôi mắt hũng sâu của Black vẫn không rời khỏi gương mặt thầy Lupin, rất chậm rãi, y gật đầu.
Harry chen vô nói to:
-- Thưa giáo sư Lupin, cái gì đang...?
Nhưng nó không bao giờ nói nốt ra câu hỏi, bởi vì cái điều nó nhìn thấy làm cho giọng nói của nó tắc nghẹn trong cổ họng. Thầy Lupin hạ cây đũa phép xuống. Sau đó, đi đến bên cạnh Black, thầy nắm chặt tay y, kéo y đứng lên, khiến cho con Crookshanks rớt bịch xuống sàn, rồi thầy ôm chầm lấy Black như ôm người anh em của mình.
Harry có cảm giác như thể ruột gan lộn tùng phèo.
Hermione la lớn:
-- TÔI KHÔNG TIN NỔI!
Thầy Lupin buông Black ra và quay lại phía cô bé. Hermione cũng đã tự đứng lên và chỉ thẳng tay vào thầy Lupin, hai mắt man dại, cô bé lắp bắp:
-- Thầy... thầy...
-- Hermione...
-- Thầy... và hắn...
-- Hermione, bình tĩnh lại nào...
Hermione rên lên:
-- Vậy mà tôi đã không nói cho ai biết... vậy mà tôi đã giữ kín cho thầy bấy lâu nay...
Thầy Lupin kêu to:
-- Hermione, làm ơn nghe thầy nói đã! Thầy có thể giải thích...
Harry cảm thấy toàn thân nó run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì một đợt sóng phẫn nộ mới vừa trào dâng. Nó hét vào mặt thầy Lupin, giọng nó run lên không kềm chế được:
-- Tôi đã tin cậy thầy! Vậy mà bấy lâu nay thầy đánh bạn với hắn!
Thầy Lupin nói:
-- Con hiểu lầm rồi. Thầy không đánh bạn với Sirius suốt mười hai năm nay, nhưng bây giờ thầy... hãy để cho thầy giải thích...
-- ĐỪNG!
Hermione gào lên:
-- Harry, đừng tin ổng, lâu nay ổng đã giúp cho Black đột nhập lâu đài, ổng cũng muốn cho bồ chết luôn... Ổng là một người sói!
Một sự im lặng kéo dài. Ánh mắt mọi người giờ đây hướng cả vào thầy Lupin, thầy vẫn vô cùng bình thản, tuy có nhợt nhạt đi đôi chút. Thầy nói:
-- Hermione à, không phải mọi thứ đều đâu ra đó như tiêu chuẩn thông thường của con đâu. Thầy e là chỉ chừng một phần ba điều con nói là đúng thôi. Thầy không hề giúp Sirius đột nhập tòa lâu đài, và thầy chắc chắn không hề muốn cho Harry chết...
Một cơn rùng mình kỳ lạ lướt qua mặt thầy:
-- Nhưng thầy không chối rằng thầy là một người sói.
Ron một lần nữa cố gắng một cách can đảm để ngồi dậy, nhưng lại ngã vật xuống với một tiếng rên đau đớn. Thầy Lupin tiến gần đến bên nó, tỏ ra lo lắng, nhưng Ron hổn hển bảo:
-- Tránh xa tôi ra, đồ người sói!
Thầy Lupin đứng chết lặng. Rồi, với một sự cố gắng rõ rệt, thầy quay lại Hermione và nói:
-- Con biết điều đó bao lâu rồi?
Hermione thì thào:
-- Lâu rồi. Từ lúc mà tôi viết bài luận mà giáo sư Snape yêu cầu...
Thầy Lupin nói bình thản:
-- Thầy Snape sẽ hài lòng lắm. Thầy ấy ra cái đề luận đó với hy vọng sẽ có người nhận ra các triệu chứng bệnh của tôi. Vậy con có kiểm tra chu kỳ mặt trăng để nhận thấy là tôi luôn luôn bệnh vào những lúc trăng tròn không? Hay là con đã nhận thấy Ông Kẹ biến thành vầng trăng mỗi khi nó thấy tôi?
Hermione lặng lẽ đáp:
-- Cả hai.
Thầy Lupin bật cười:
-- Con là phù thủy thông minh nhứt ở lứa tuổi của con mà thầy từng gặp, Hermione à.
Hermione thì thầm:
-- Tôi không xứng đáng với lời khen đó. Nếu tôi mà thông minh hơn một tý xíu thôi, thì tôi đã nói cho mọi người biết thầy là ai rồi.
Thầy Lupin nói:
-- Nhưng mà mọi người biết cả rồi. Ít nhứt thì hội đồng giáo viên đều biết.
Ron thở hào hển:
-- Cụ Dumbledore biết ông là người sói mà cũng nhận ông về trường à? Cụ ấy điên sao chứ?
Thầy Lupin nói:
-- Một số giáo viên cũng nghĩ vậy. Cụ ấy cũng khó khăn lắm mới thuyết phục được một số giáo viên là tôi đáng tin cậy...
Harry gào lên:
-- VÀ CỤ ẤY ĐÃ LẦM! ÔNG ĐÃ LUÔN LUÔN TRỢ GIÚP HẮN!
Nó chỉ tay vào Black. Y đã lết tới cái giường và nằm lên đó, úp mặt vào hai bàn tay run lẩy bẩy. Crookshanks nhảy lên theo và nằm bên cạnh Black, gác chân lên đùi y, gừ gừ. Ron lê cái chân gãy của nó nhích ra xa khỏi Black và con mèo.
Thầy Lupin nói:
-- Thầy không hề trợ giúp Sirius lâu nay. Nếu con cho thầy một cơ hội, thầy sẽ giải thích. Coi đây này...
Thầy tách những cây đũa phép của ba đứa nhỏ ra và quăng trả từng cây về cho chủ nhân. Harry chụp lại cây đũa phép của nó, sững sờ.
Thầy Lupin nhét cây đũa phép của thầy vô thắt lưng.
-- Đó! Bây giờ các con có vũ trang, còn bọn tôi thì không. Vậy các con chịu nghe chưa?
Harry không biết nên nghĩ gì nữa. Có phải là một trò bịp không đây? Nó liếc một cái nhìn giận dữ về phía Black và nói:
-- Nếu như thầy không hề trợ giúp gì hắn, thì làm sao thầy biết được hắn ở đây?
Thầy Lupin đáp:
-- Nhờ tấm bản đồ! Tấm bản đồ của Đạo tặc ấy. Thầy đang ngồi trong văn phòng của thầy xem tấm bản đồ...
Harry ngờ vực hỏi:
-- Thầy biết cách sử dụng nó à?
Thầy Lupin phất tay một cách nóng nảy:
-- Dĩ nhiên là thầy biết sử dụng rồi. Thầy đã góp phần viết ra nó mà. Thầy là Mơ Mộng Ngớ Ngẩn - đó là biệt danh bạn bè đặt cho thầy hồi còn đi học.
-- Thầy đã viết?
-- Chuyện quan trọng là, hồi chiều thầy đang xem xét tỉ mỉ tấm bản đồ, bởi vì thầy có ý nghĩ là con, Ron và Hermione có thể tìm cách lẻn ra khỏi tòa lâu đài để đến thăm lão Hagrid trước khi con Bằng Mã bị hành hình. Và thầy đã đoán đúng, phải không nào?
Thầy Lupin đã bắt đầu đi qua đi lại, mắt nhìn bọn trẻ, từng mảng bụi bốc lên theo bước chân thầy.
-- Harry à, có thể con đã khoác tấm áo khoác cũ của ba con...
-- Làm sao thầy biết về tấm áo khoác của ba con?
Thầy Lupin lại sốt ruột phất tay một lần nữa:
-- Vô số lần thầy đã nhìn thấy James biến mất dưới tấm áo đó... Vấn đề là cho dù con có mặc áo khoác tàng hình thì con vẫn hiện ra trên tấm bản đồ của Đạo tặc! Thầy đã quan sát các con đi băng qua sân trường và đi vào căn chòi của bác Hagrid. Hai mươi phút sau, các con rời khỏi nhà bác Hagrid, đi trở về tòa lâu đài. Nhưng mà các con có thêm một kẻ tháp tùng.
Harry kêu lên:
-- Cái gì? Không, đâu có thêm ai tháp tùng đâu!
Thầy Lupin vẫn đi qua đi lại, không lý tới lời nói chen ngang của Harry, thầy nói tiếp:
-- Thầy không thể nào tin vào mắt thầy được. Thầy tưởng tấm bản đồ bị trục trặc kỹ thuật. Làm sao mà hắn có thể đi cùng với các con chứ?
Harry nói:
-- Không có ai đi cùng với chúng con cả!
-- Và rồi thầy nhìn thấy một chấm khác, di chuyển rất nhanh về phía các con, mang tên Sirius Black... Thầy thấy y đụng độ với các con, rồi y lôi hai người trong số các con vô trong hang dưới cây Liễu Roi...
Ron tức giận cãi chính:
-- Một người mà thôi!
Thầy Lupin nói:
-- Không. Ron à, hai người.
Thầy đã ngừng bước, đưa mắt nhìn Ron. Thầy điềm đạm nói:
-- Con có đồng ý cho thầy xem con chuột một chút không?
Ron kêu lên:
-- Cái gì? Con chuột Scrabbers thì mắc mớ gì tới chuyện này?
Thầy Lupin nói:
-- Mắc mớ tới mọi thứ! Con vui lòng cho thầy xem nó một chút.
Ron ngập ngừng, rồi thò tay vô trong áo chùng. Con Scrabbers hiện ra, vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Ron phải nắm chặt cái đuôi trụi lủi của con chuột để không cho nó chạy trốn. Crookshanks đứng dựng lên trên đùi của Black, phát ra một tiếng rít nho nhỏ.
Thầy Lupin bước đến gần Ron hơn. Dường như thầy nín cả thở khi chăm chú nhìn đăm đăm vào con Scrabbers. Ron nắm chặt con Scrabbers và thu nó về gần mình hơn, có vẻ sợ hãi. Ron lại hỏi:
-- Sao? Con chuột của tôi thì mắc mớ gì trong chuyện này chứ?
Sirius Black thình lình lên tiếng, giọng ồm ồm:
-- Nó không phải là một con chuột.
-- Ông muốn nói gì? Dĩ nhiên nó là một con chuột...
Thầy Lupin bình thản nói:
-- Không, nó không phải là chuột. Nó là một phù thủy.
Black nói thêm:
-- Một Hóa Thú Sư, một phù thủy trá hình thú vật, có tên là Peter Pettigrew.
Hết chương 17