Hi Du Hoa Tùng Chương 08: Linh nhi muốn có cha.

Chương 08: Linh nhi muốn có cha.

Tiểu bì nương cũng thật là, ta bất quá là tiện tay đét vào mông nàng vài cái mà bắt ta phải cưới nàng làm vợ hay sao? Thời đại này xem ra muốn lấy vợ thật là dễ dàng. Hì hì, để vài ngày nữa ta rảnh rỗi sẽ tản bộ, thuận tay đem về đây 180 mỹ nữ nữa. Khi đó Di Hồng viện mới đúng là Di Hồng viện.

Trong khi Lưu Phong đang đắc ý với ý tưởng mới mẻ của mình thì Trương Mỹ Nhân không nhịn được:

-Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy? Chuyện của Vương Đông Đông ngươi tính sao?

Lưu Phong lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cười hi hi nói:

-Vương Đông Đông thật sự là muốn lấy đồ nhi hay sao?

Trương Mỹ Nhân trừng mắt nhìn hắn, mắng:

-Cơ hồ cả thành Giang Nam này đều biết chuyện hai ngươi, nàng ta còn có thể gả cho ai được nữa chứ?



“Khà khà, tiểu bì nương mặc dù hơi hung dữ một chút nhưng nhan sắc xem ra cũng không tồi, dáng người thanh mảnh, song nhũ không lớn bằng Liễu Thanh Nghi nhưng cũng xem là vun cao, mông đít xem ra cũng tròn trịa, có một nữ nhân như vậy hầu hạ, lão tử cũng không tiện từ chối.

Lưu Phong làm vẻ mặt trầm tư, bộ dạng khó khăn suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói:

-Tứ sư tôn, đồ nhi thân là nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, làm cho một nữ nhân bị ô danh như vậy, đồ nhi xin chịu trách nhiệm. Như vậy đi, sư tôn xin cho người sang phủ Tuần phủ nói cho họ biết đồ nhi quyết định cưới Vương Đông Đông làm... vợ nhỏ. nguồn tunghoanh.com

“Cái gì? Vợ nhỏ? Ngươi khéo tưởng tượng thật.” Trương Mỹ Nhân nhất thời bị hắn làm cho chút nữa thì té lăn ra đất. Chưa bàn đến quyền thế của Vương gia, chỉ riêng việc Tĩnh vương đích thân ra mặt cũng đã nghiêm trọng lắm rồi. Hơn nữa cho dù Vương gia có đồng ý thì cũng không thể để Vương Đông Đông làm vợ nhỏ được. Dù sao thì Giang Nam tuần phủ cũng là vây cánh của Yến vương, Phượng viên lại là minh hữu của Hoàng thái tôn. Song phương một khi kết thành xui gia, tới khi Hoàng thái tôn và Yến vương công khai đối địch thì làm thế nào đây?

Lưu Phong tự nhiên không biết ý nghĩ trong đầu Trương Mỹ Nhân, còn tưởng rằng Trương Mỹ Nhân muốn để Vương Đông Đông làm vợ chính thức của hắn:

-Tứ sư tôn, ả Vương Đông Đông nọ, mặc dù tư sắc không tồi tuy nhiên phẩm hạnh lại có chút vấn đề, đồ nhi xem nàng thật không thích hợp làm thiếu nãi nãi của Phượng viên.

Trương Mỹ Nhân trừng mắt nhìn hắn, nói:

-Được rồi, ngươi không phải nghĩ nữa, chuyện hôn sự này ta cũng không đồng ý, ngươi đừng quên Tố Tố vốn là người đến trước...

Nhắc đến Ân Tố Tố, Lưu Phong lại cảm thấy tức giận, tặc bà nương quả thật là ép ta chết mà. Tố Tố là ai cơ chứ, không thể nhân nhượng được. Mình mặc dù muốn hòa bình nhưng chuyện liên quan đến sinh mạng quả thật không thể đùa.

“Không được, hôn sự với Ân Tố Tố đồ nhi cũng không đồng ý.” Lưu Phong vì sinh mạng của mình mà phải đấu tranh.

Trương Mỹ Nhân nhíu mày, thật không nghĩ ra con thỏ sắp chết này lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Ân Tố Tố bất kể so về dung mạo hay gia thế đều không hề thua kém Vương Đông Đông.

“Phong nhi, Ân Tố Tố tại Giang Nam vang danh là mỹ nhân, tài sắc vẹn toàn. Hàng ngày có không biết bao nhiêu văn nhân tài tử, vương công quý tộc đến phủ Tổng đốc cầu thân, ngươi có biết không?” Trương Mỹ Nhân vẫn kiên nhẫn thuyết phục hắn.

“Ngươi muốn quản ta? Đẹp mắt thì sao cơ chứ, chỉ được ngắm mà không được hưởng thụ thì lấy làm quái gì?”

-Tứ sư tôn, hôn nhân là chuyện đại sự, đồ nhi muốn tự mình quyết định.

“Không được, ngươi bây giờ là thiếu gia của Phượng viên, chuyện hôn nhân của ngươi không thể xem là chuyện nhỏ, ta nhất định phải xen vào.”

“Tứ sư tôn, vì sao hết lần này đến lần khác người bắt đồ nhi cưới Ân Tố Tố vậy?” Lưu Phong thử dò xét xem phản ứng của Trương Mỹ Nhân như thế nào.

Phượng viên cùng Tổng đốc phủ nếu có thể kết thân với nhau hay không cũng không quan trọng lắm. Nguyên là Trương Mỹ Nhân vẫn còn có dụng ý khác bên trong. Chủ yếu là nàng muốn đẩy hắn càng ngày càng xa tam sư tỷ ra. Phượng viên thế lực hiện nay cực mạnh, từ kinh đô đại thần, vương công quý tộc, thậm chí cả Hoàng thái tôn cũng phải đặt mối quan hệ. Cho nên việc liên kết cùng phủ Tổng đốc vốn chẳng có gì là lớn lao cho lắm.

“Có một số việc ngươi cũng chưa cần biết. Dù sao hôn sự của ngươi ta cũng sẽ không bắt ép ngươi nữa. Ngươi về cẩn thận suy nghĩ lại cho kỹ. Bất quá ta nhắc nhở ngươi một câu. Ân Tố Tố có thể xem là kỳ nữ trong thiên hạ. Nếu ngươi bỏ qua mối hảo nhân duyên này, sau này tất hối hận không kịp.” Trương Mỹ Nhân lạnh lùng nói.

“Hối hận cái con mắt ngươi à, đừng tưởng ta không biết là ngươi đang dở trò hoa dạng trong đó, cứ làm như ta chưa biết bi sự của đêm động phòng vậy.”

Lưu Phong đột nhiên nhớ tới kiếp trước đã chứng kiến một số bộ phim, chiếu cảnh đêm động phòng mà cô dâu không thể giao hoan. Bây giờ hắn kết hôn với Ân Tố Tố ắt cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh đó. Có thể xem chuyện này là một trong tứ đại bi sự của nhân gian.

“Phong nhi, ngươi cứ trở về đi.” Trương Mỹ Nhân lãnh đạm nói:

-Mấy ngày sau ta sẽ một lần nữa an bài cho ngươi cùng Ân Tố Tố gặp mặt. Đến lúc đó gặp gỡ nói chuyện, ta tin rằng ngươi sẽ thay đổi chủ ý của mình.

Lưu Phong lúc này suy nghĩ trong lòng, hắn rất muốn nói cho Trương Mỹ Nhân biết chuyện Ân Tố Tố vốn là nữ nhân bất thường, thế nhưng chưa kịp nói ra thì hắn đã lập tức nuốt lại vào bụng. Trương Mỹ Nhân dù sao cũng là đàn bà. Hơn nữa nói ra cũng chưa chắc ả đã tin.

“Vậy... không còn sớm nữa, sư tôn cũng nên nghỉ ngơi một chút. Đồ nhi trở về Di Hồng viện đây. Chuyện của Tổng đốc phủ, đồ nhi nhất định sẽ suy nghĩ lại.”

Vừa đi vừa suy nghĩ, Lưu Phong chợt nhớ tới kiếp trước những nữ nhân không muốn lấy chồng thường bịa đặt ra những nguyên nhân khác thường để né tránh. Có khi nào Ân Tố Tố cũng như vậy, dựng lên một màn kịch để lừa mình?

Lưu Phong quyết định thay đổi chủ ý, hay là đến phủ Tổng đốc chứng thực việc này lại xem sao.

...

Lúc này tại Di Hồng viện, mẹ con Linh nhi đang đấu võ mồm với nhau.

“Mẹ à, mẹ để cho đại ca ca làm cha Linh nhi được không?” Tiểu Linh nhi ngây thơ nói.

Liễu Thanh Nghi sắc mặt khẻ ửng hồng, dậm chân một cái, giả vờ tức giận:

-Linh nhi không nên nói bậy, cẩn thận ta đánh đòn bây giờ.

Linh nhi phụng phịu, rầu rĩ nói:

-Những tiểu bằng hữu của Linh nhi đều có cha có mẹ. Chỉ có Linh nhi là không có cha. Người ta nói, trẻ con mà không có cha là ‘con hoang’. Linh nhi không muốn là ‘con hoang’... Linh nhi cần có cha, Linh cần có cha cơ.” Nói xong tiểu nha đầu mếu máo, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Nguồn: tunghoanh.com/hi-du-hoa-tung/quyen-2-chuong-8-lTNaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận