Hi Du Hoa Tùng Chương 18 : Yến vương sấm cung chất vấn

Chương 18: Yến vương sấm cung chất vấn

“Vương gia, ta xem a, sự tình nếu đã như vậy thì đơn giản cũng không có sai lầm gì lớn. Ngài cũng đừng quở trách Bạch Thọ. Mấy ngày này a, ta ở trong cung cũng hỏi thăm. Mặc dù có người hoài nghi, nhưng đại bộ phận mọi người đều nghĩ Chu Cao chính là do bệ hạ giết. Ta xem a, chỉ cần bọn họ điều tra vài ngày mà không có kết quả, liền chắc chắn từ bỏ. Đến lúc đó trò hay cũng liền mở màn”

“Bạch Thọ—!”

Nghe xong lời Trương công công cầu xin, Tĩnh Vương gia trầm giọng nói: “Bản vương cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Mấy ngày tới, ngươi mau theo dõi đám thám tử cho ta. Thuận tiện điều tra thật kĩ xem trong đám thám tử có người của Lưu Phong hay không”

“Vương gia yên tâm, lần này thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm cho người thất vọng” Bạch Thọ vội vàng biểu hiện lòng trung thành.



“Trương công công, ngươi nói Vương Đức Vọng này là người thế nào? Nếu ta đi khuyên bảo hắn, ngươi xem nắm chắc được mấy phần?” Ngừng một chút, Tĩnh Vương gia lên tiếng hỏi.

Trương công công cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Vương Đức Vọng vẫn vô cùng biết ơn lưu Phong. Hơn nữa nữ nhi của hắn đã là thê tử của Lưu Phong. Muốn dụ hắn sợ là không dễ dàng a.”

“Ngươi nói điều đó ta đều biết. Tuy nhiên. Ta cùng hắn giao tình không phải là ít, ta biết hắn là người đặt lợi ích lên trên hết. Ban đầu hắn là người phủ Yến vương. Bởi vì Lưu Phong cho hắn lợi ích lớn hơn nên hắn thành người của Lưu Phong. Hiện giờ nếu ta cho hắn lợi ích còn lớn hơn nữa, ngoài ra trong lúc đó chúng ta giao tình thì ta nghĩ việc này cũng không phải rất khó.” Tĩnh vương thản nhiên nói.

“Vương gia, sợ là không đơn giản như vậy đi? Lưu Phong nếu làm Hoàng đế, Vương Đông Đông làm Hoàng hậu thì Vương Đức Vọng sẽ làm quốc trượng a. Người có thể cho hắn cái gì? Vương vị? Hay là đất phong?” Bạch Thọ có vẻ hơi nóng nảy, dường như Vương Đức Vọng đang tranh luận cùng hắn.

Tĩnh Vương gia cười khẩy mà nói: “Quốc trượng? Các ngươi đừng quên, không phải bên người Lưu Phong chỉ có Vương Đông Đông là nữ nhân. Nữ nhân bên người Lưu Phong so với nàng ta thì ưu tú hơn nhiều. Ngươi thật sự nghĩ là Vương Đông Đông có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu sao. Ta xem a, đến lúc đó có thể làm cái Phi tần cũng đã không tệ rồi. Cha quí nhờ con, Vương Đông Đông không được làm Hoàng hậu thì địa vị Vương Đức Vọng cũng sẽ không cao hơn. Nhưng nếu là đi theo ta sẽ khác, tương lai ta có thể cho hắn đất phong. Thậm chí là phong vương, đó là loại nào chuyện tình vinh dự cỡ nào a.”

“Vương gia, nghe thấy người phân tích như vậy, thuộc hạ cảm thấy Vương Đức Vọng đích thực có thể thu phục được. Tuy nhiên việc này cũng không thể vội, nếu không đến lúc đó vạn nhất thu phục không được, ngược lại bứt dây động rừng (đả thảo kinh xà) sẽ không tốt lắm.” Trương công công kiến nghị.

“Ân, ta cũng nghĩ như vậy.”

“Tốt lắm. Giờ cũng không còn sớm, các ngươi đều tự bí mật theo thông đạo trở về đi. Trương công công, về chuyện của lưu Phong thì sau khi trở về thì ngươi cẩn thận điều tra kĩ tránh để xảy ra hỗn loạn, chờ tin của ta hãy công bố.” Nói tới đây Tĩnh Vương gia quay đầu dặn dò Bạch Thọ: “Ngươi mau giám sát người bên cạnh Lưu Phong và Yến vương cho ta. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ để Huyết Vệ di sát theo ngươi.”

“Đa tạ Vương gia chỉ bảo”

Trải qua vài ngày cẩn thận điều tra, Yến vương cũng không có chứng cớ có thể chứng minh nhi tử của mình là bị Tĩnh Vương gia giết chết. Ngược lại, càng ngày càng có nhiều chứng cớ lại cho thấy, cái chết của nhi tử và lão Hoàng đế có liên quan. Nhưng mà Yến vương lại không thể tin được là Hoàng đế động thủ với chính tôn tử của mình.

Trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Tuy nhiên rút kinh nghiệm xương máu. Yến vương cảm thấy được mình cần phải đi bái kiến long nhan mà hỏi vì sao nhi tử của mình phải chết. Dù sao cũng không thể cứ để như vậy mà không có hỏi han gì. Như vậy chẳng phải làm đau lòng nhi tử lắm ru.

Tấu trình (chiết tử) trình lên cầu xin được yết kiến lại bị trả về. Hiển nhiên lão Hoàng đế không muốn gặp Vương.

Lão Hoàng đế cũng đang ngầm tích cực tìm kiếm chứng cớ, nhưng cho dù là Chân Long Vệ hay là Cẩm Y Vệ, cho tới bây giờ đều không có một chút chứng cớ.

Vốn lão Hoàng đế hy vọng Vu Thiên có thể ra tay giúp đỡ, ai ngờ Vu Thiên cự tuyệt không hỗ trợ vì việc như vậy đã vượt qua chức trách của Hoàng Đình Đấu Ti. Rơi vào đường cùng, lão đành phải cự tuyệt thỉnh cầu của Yến vương, tạm thời coi như không trông thấy Vương.

Thực ra không phải là nói lão Hoàng đế sợ Yến vương. Chỉ là lão cũng đau xót với tang của nhà Yến vương, cũng rất thông cảm sâu sắc nhưng lại lo lắng lúc gặp mặt không biết nên nói điều gì. Vạn nhất thực sự lại trở mặt thành kẻ thù thì ngược lại sẽ không hay lắm. Đành dùng kế hèn mọn nho nhỏ này vậy.

“Bệ hạ, nếu không thì triệu Trịnh vương tiến cung để cùng thương nghị biện pháp?” Xích Long đề nghị: “Thuộc hạ Nữ Nhân Hoa của Trịnh vương có năng lực trinh sát tình báo rất mạnh. Có lẽ các nàng có thể tra ra chút gì đó”

“Khanh cho rằng Nữ Nhân Hoa so với Chân Long Vệ còn mạnh hơn?” Sắc mặt lão Hoàng đế lập tức liền có chút không vui.

“Bệ hạ, vi thần không phải ý như vậy. Thần chỉ nói là Trịnh vương túc trí đa mưu, có lẽ có thể cho chúng ta một biện pháp nào đó. Hơn nữa, thần nghĩ Quốc công cũng không hy vọng thế cục kinh đô càng thêm hỗn loạn”

Lão Hoàng đế nghe vậy thì cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy được trong lời Xích Long nói có lý bèn gật gật đầu, nói: “Đi, tuyên Lưu Phong tiến cung yết kiến long nhan—!”

Sau khi Lưu Phong nhận được tuyên triệu thì cũng không dám chậm trễ liền vội vàng chạy vào cung. Xích Long nói đúng, hắn đích thực không muốn thế cục kinh đô càng thêm hỗn loạn.

“Tôn tử ngoan, chúng ta đều là người một nhà, Hoàng gia gia cũng sẽ không giấu diếm, trực tiếp nói cho khanh, Cao Phi tử khanh đã biết chưa? Hiện tại có rất nhiều lời đồn đại đều đang nói là trẫm xuống tay. Khanh có tin không?” Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi.

Lưu Phong vội vàng nói: “Hoàng gia gia, Tôn nhi nghĩ chuyện này tuyệt đối không phải do người làm. Người giết chết huynh Cao Phi của Tôn nhi hẳn là kẻ khác. Hắn muốn thông qua chuyện này kích động mâu thuẫn giữa Hoàng gia gia và Tứ thúc thêm căng thẳng khiến cho thế cục đế quốc càng thêm hỗn loạn, từ đó thừa dịp loạn lạc mà đục nước béo cò.”

“Hảo, nói rất hay—!”

Lão Hoàng đế vuốt râu cười nói: “Tôn nhi ngoan, cháu nói rất hay. Hoàng gia gia cũng nghĩ như vậy. Chỉ là kẻ này ẩn nấp rất sâu nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào tìm ra hắn a.”

“Hoàng gia gia, người triệu Tôn nhi tiến cung chẳng lẽ là muốn cho tôn tử nghĩ ra một kế sách vẹn toàn?” Lưu Phong bình tĩnh hỏi.

Lão Hoàng đế cũng không giấu diếm, thản nhiên gật gật đầu, nói: “Không sai, đúng là ý tứ này. Tứ thúc ngươi vài lần tấu lên thỉnh cầu gặp trẫm, nhưng mà trẫm lại không biết nên nói như thế nào đối với lão Tứ. E là hắn thực sự sẽ hiểu lầm trẫm...”

“Hoàng gia gia yên tâm, Tôn nhi nghĩ Tứ thúc cũng là người thông minh cơ trí. Như thế nào mà thúc lại có thể dễ dàng mắc mưu kẻ khác”.

Lưu Phong ung dung nói: “Hoàng gia gia, không bằng người lập tức triệu kiến Tứ thúc”

Lão Hoàng đế thoáng do dự một chút rồi nói: “Cũng tốt—!”

Trong khi lão Hoàng đế cùng Lưu Phong đang thương nghị, thì Yến vương sau khi liên tiếp bị từ chối nên trong lòng càng giận dữ. Nên dứt khoát dẫn người dùng vũ lực xông tới Thượng thư phòng. Cho dù nói như thế nào, dù sao cũng phải vì nhi tử mà đòi lại công đạo để cho nó an tâm ở dưới cửu tuyền. Dù sao thì ngay cả khi cái chết của nhi tử không phải do bệ hạ gây nên, Yến vương vẫn thấy ngài cũng phải có trách nhiệm. Dù gì thì lão là Thiên tử, là Hoàng đế, tôn tử bị thuộc hạ của lão giết, thì lão phải chịu trách nhiệm.

Có Thiên Chiếu đi trước mở đường, hơn nữa còn dẫn theo toàn tu chân tinh nhuệ của Yến vương phủ nên đám Cẩm Y Vệ, Cấm quân thị vệ cùng Chân Long Vệ cố chặn dọc trên đường đi cũng không có hiệu quả gì.

Không còn cách nào khác, thủ lĩnh đám cấm quân Phiền Tử Kiện đành nổi chuông báo động vang khắp cung điện báo cho mọi người biết có cường địch đột kích.

Tiếng chuông vang lên lập tức liền làm kinh động lực lượng phòng vệ trong cung.

Xích Long nghe tin cũng vội vàng chạy tới, dọc theo đường đi nhìn đến khắp nơi đều có rất đông cấm quân và thị vệ nằm ngốn ngang. Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là hơn phân nửa có lẽ bị thương nặng đến tàn tật.

Lão Hoàng đế và Lưu Phong cũng nghe được tiếng chuông cảnh báo bèn tức giận quát: “Kẻ nào lớn mật như vậy, không ngờ lại gõ chuông báo động. Hay là thực sự có cường địch đột kích.”

Nói vừa dứt lời, thủ lĩnh cấm quân Phiền Tử Kiện đã chạy theo lối tắt về, hắn vội vàng nói: “Bệ hạ không tốt rồi. Yến vương mang theo nhân mã mạnh mẽ xông lại đây.”

“Hừ—!”

Lông mày lão Hoàng đế dựng ngược. Trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm dùng giọng trầm nhất mà ra lệnh: “Đi, để Thiên Sư dẫn tu chân lại cả đây. Lão Tứ hắn điên rồi. Không ngờ dẫn người làm xằng làm bậy ở trong cung. Hắn thật sự cho là Hoàng đế phải sợ hắn.” Có Hoàng Đình Đấu Ti phụ trách an toàn sinh mệnh cho nên khẩu khí lão Hoàng đế cũng cứng rắn hơn nhiều. Nếu Yến vương thật sự không biết điều thì cũng không trách lão được.

Lưu Phong hơi hơi biến sắc, thầm kêu không ổn, Yến vương sao có thể kích động như thế. Sự tình dường như càng ngày càng phiền toái.

“Phụ hoàng, mời người vì nhi tử Cao Phi của con làm chủ...”

Đang khi nói, Yến vương đã muốn dẫn người xông vào của Thượng thư phòng. Tuy nhiên Vương không xông vào mà chỉ đứng ở cửa cầu kiến lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trên Long Ỷ lạnh lùng nói: “Lão Tứ, ngươi thực hồ đồ. Trong cung đâu phải là vùng đất hoang trong lãnh địa của ngươi? Ta niệm tình ngươi đau lòng vì cái chết của nhi tử nên sự tình hôm nay tạm thời không tính. Ngươi dẫn người trở về, nếu không...”

“Phụ hoàng, nhi thần hôm nay đến không vì điều gì khác, chỉ muốn vì Cao Phi lấy lại công đạo... Nếu không thần quyết không rời đi...” Cầu kiến bị cự tuyệt khiến Yến vương đơn giản liền dẫn người tiến vào.

“Hình như là khí tức Thí Thần?”

Thiên Chiếu vừa mới vào cửa thì Lưu Phong lập tức liền cảm ứng được khí tức của hắn.

“Mụ nội nó chứ, làm sao mà Yến vương với bọn Quỷ tử lại đi với nhau” Lưu Phong phát hiện so với lúc trước thì lực lượng của Thiên Chiếu dường như tăng lên không ít.

“Mịa nó chứ, không tốt rồi. Kẻ nầy và Tuyết Cơ là giống nhau”

Lão Hoàng đế cau mày nhìn nhi tử không khỏi liền sa sầm hẳn. Đột nhiên lão tức giận quát Yến vương: “Lão Tứ, ngươi phát điên rồi hay là bị ngốc? Ngươi mang theo nhiều cao thủ như vậy xâm nhập Thượng thư phòng rốt cuộc định làm gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn giết trẫm mưu phản?”

Không đợi Yến vương mở miệng, lão Hoàng đế đã lại giận dữ quát thêm: “Đóng cửa, vây chặt—!”

Vừa dứt lời, mấy trăm tên tu chân cao thủ đang nấp đột nhiên hiện ra, một bộ phận xúm quanh hộ vệ cho lão Hoàng đế, toán khác chia nhau vây quanh đám người của Yến vương.

Cầm đầu chính là Xích Long, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến vương mà cười gằn, trong mắt tràn đầy sát khí.

Lưu Phong bình tĩnh nhìn thoáng qua đám thuộc hạ của lão Hoàng đế. Bọn họ hơn phân nửa đều là Chân Long Vệ, chỉ có một bộ phận nhỏ là tu chân Thiên Sư đạo.

Tuy nhiên cẩn thận xem kĩ, nếu không có quỉ tử Thiên Chiếu thì đám cao thủ của Yến vương cũng không phải là đối thủ của người bên phía lão Hoàng đế. Chỉ là hiện giờ tính thêm Thiên Chiếu thì thắng bại liền không rõ ràng.

Đương nhiên, nếu Hoàng Đình Đấu Ti ra tay thì cục diện lại khác đi.

“Hừ hừ—!”

Lão Hoàng đế đắc ý nở nụ cười lúc này mới lạnh lùng nhìn Yến vương quát: “Lão Tứ, vốn trẫm nghĩ khanh là người cơ trí, lại không ngờ rằng khanh cũng hồ đồ như vậy, kích động như vậy”

Lão Hoàng đế cao cao ngồi chễm chệ trên Long Ỷ, nhìn vẻ mặt xanh mét của Yến vương giận dữ nói: “Ta không gặp ngươi, là bởi vì trẫm đang điều tra rõ việc này, đợi có rồi kết quả đương nhiên sẽ thông báo cho ngươi. Ai mà nghĩ đến chuyện ngươi dẫn người xông vào cửa, quả nhiên là vô thiên vô pháp a...”

Mặt Yến vương giần giật, đột nhiên quát lớn: “Phụ hoàng, nhi thần cũng vô tình mạo phạm người. Chỉ là... Chỉ là Cao Phi chết thảm, bị người chém thành hai nửa. Nhi thần làm phụ thân sao có thể nào thờ ơ được. Phụ hoàng, nếu người thật sự muốn cho nhi tử rời khỏi nơi đây thì người có thể nói rõ, vì sao lại lấy Cao Phi để khai đao?”

Sắc mặt lạnh toát, lão Hoàng đế vỗ bàn đứng thẳng lên, chỉ vào Yến vương mắng: “Đồ vô liêm sỉ này, ngươi làm càn... Trẫm triệu ngươi vào kinh, đương nhiên là nhớ ngươi, nghĩ muốn cho ngươi ở trong cung thêm mấy ngày. Ai muốn giam lỏng ngươi, ai không để cho ngươi đi... Ngươi thật sự là vô liêm sỉ đến cực điểm, ngươi thực lòng nghĩ phụ hoàng lại xuống tay với tôn tử (con cháu) của mình sao?”

Vô cùng tức giận, lão Hoàng đế liền rời khỏi Long Ỷ, chạy đến trước mặt Yến vương lớn tiếng mắng: “Đồ hỗn đản, vương bát đản nhà ngươi. Từng này tuổi mà còn không có đầu óc a. Nếu ta không muốn cho ngươi rời đi, ta có thể ban bố một đạo thánh chỉ thì ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Thiên hạ này là thiên hạ của trẫm. Chẳng lẽ trẫm muốn làm chuyện cỏn con đó mà cũng phải dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế hay sao?”

“Phụ hoàng, nhưng hiện giờ toàn triều lẫn thứ dân đều nghị luận chuyện này. Đại bộ phận mọi người nghĩ đến việc này đều cho là người làm, vậy người nói như thế nào?” Yến vương cũng không e ngại lão Hoàng đế, trầm giọng hỏi.

Gương mặt lão Hoàng đế vì tức giận mà có chút méo mó liền tiến đến trước mặt Yến vương, lớn tiếng thét gào: “Đồ vô liêm sỉ này, trẫm là thiên tử. Vì sao trẫm phải giải thích chuyện đó cho ngươi. Ngươi không thể bình tĩnh một chút sao?”

Nguồn: tunghoanh.com/hi-du-hoa-tung/quyen-15-chuong-18-7jOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận