Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng Chương 35 : Còn dám giận dỗi sao?

Nhưng mà, phải lý trí, thật lý trí.

Sở Cuồng mạnh mẽ khống chế tay mình, dùng sức, nhấc chiếc khăn trùm của nàng lên.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn mịn màng dần hiện ra.

Tròn tròn thân hình, tròn tròn bàn tay……

Nàng nhíu nhíu cái mũi, vẻ mặt ai oán, chân mày chậm rãi nhếch lên, rất giống một cái bánh bao nhỏ mới ra khỏi lò.

Sở Cuồng thường tự phụ rằng mình có một cái đầu rất thông minh, một trí tuệ có thể tuỳ cơ ứng biến, còn có một khuôn mặt không biến sắc dù thái sơn có sập xuống, nhưng mà bây giờ, tự tin của hắn thế nhưng biến thành trống không, thế nhưng biến thành mờ mịt, hỉ trượng trong tay bỗng ‘bộp’ một tiếng, rơi trên mặt đất.

Sau đó cả hai mắt to trừng mắt nhỏ, đôi tân hôn phu thê này, ai cũng không thể tiến hành bước tiếp theo được.

Thải Thải nhớ lại, nam nhân xấu xa này ỷ mình là Hoàng thượng bèn không đầu không đuôi cho nàng tiến cung, nàng không thể nào hình dung được uất ức của mình, nghẹn nửa ngày, nhìn đầu sỏ gây nên mọi việc, cũng không thèm nhìn kỹ, cứ nghĩ đến uỷ khuất của mình là bắt đầu thút thít, nàng cau mày, dáng vẻ trông bi thương cực kỳ, nước mắt tung hoành.

Thở dài một tiếng, nước mắt lại tiếp tục nhảy ra, thần tình không cam lòng cùng bất mãn.

“Khóc cái gì?” Thanh âm nhẹ như nước, tựa như lý trí trầm ổn bình thường của hắn vậy.

Nàng còn khóc cái gì? Khinh thường hắn tự phụ, cao ngạo, bị cái giá của Hoàng đế liên luỵ cho nên không thể khóc đúng không, có điều, nếu so sánh ra, người xúi quẩy nên là hắn mới đúng nha?

Sở Cuồng căm giận không thôi, được rồi, sự tình đến nước này đã không thể cứu vãn được, nàng béo như vậy, ở điều kiện bình thường lấy được chồng cũng không phải là dễ dàng gì, hiện giờ lại tạo cơ hội cho nàng tiến cung làm Hoàng hậu, nằm mơ cũng cười ra tiếng mới đúng.

Huống hồ ai ai cũng thấy được, Sở Cuồng hắn anh tuấn phi phàm, mắt ngọc mày ngài, mi thanh mục tú, tiêu sái phiêu dật, càng nhìn càng ưa.

Từ khi có ý thức đến nay, nữ nhân nào vừa nhìn đến vẻ ngoài của hắn, không phải không thất hồn lạc phách vì hắn mà mê say? Nha đầu béo này thế nhưng lại oán giận? Nàng oán giận cái gì chứ?! Chẳng lẽ gả cho một mỹ nam tử thân phận vô cùng tôn quý như hắn, là một tấn bi thảm môi vân sao?!!

Hiện tại long sàng bởi vì có nàng ngồi nên ngoài ý muốn có chút nhỏ hẹp, Sở Cuồng đi qua, lấy tay chỉ chỉ bộ ngực nàng hỏi: “Bộ dáng này của ngươi làm sao mà dưỡng thành thế?! Trẫm nghĩ là béo đến không đứng dậy được luôn đấy!” Sở Cuồng cau mày, dưới ánh nến quan sát “sai lầm” mình trót phạm phải.

Thải Thải không trả lời, thoáng khinh bỉ hắn, nàng là Hoàng hậu của hắn, vì sao vẻ mặt của hắn lại giống như nuốt phải ruồi bọ, chán ghét rối rắm thế kia?

“Hoàng thượng, người nhục nhã ta làm chi chứ?!” Thải Thải nắm khăn tay, lau lau nước mắt, chùi chùi cái mũi, vừa thút thít vừa nói: “Vấn đề này, hỏi hơi trễ một chút rồi, trước giờ ta vẫn là cái dạng này, ta vẫn……” Nàng lại rơi lệ, nàng đã chuẩn bị cả đời không lấy chồng, tiêu diêu tự tại mà sống, thế mà Hoàng thượng lại giống như trúng ta, đột nhiên hạ chiếu phong hậu. Hắn có bệnh sao? Thải Thải liếc con ngươi nhìn hắn một chút, bây giờ, lại khinh bỉ nàng? Lại dùng ánh mắt hèn mọn mà nhìn nàng sao?

Dưới ngọn đèn vàng, khuôn mặt tròn tròn của nàng sáng rọi, sao lại bĩu môi, nữ nhân khi quân phạm thượng này còn dám giận dỗi với hắn sao?

Sở Cuồng thật khó xử nhìn công công đang đứng bên cạnh có ý bảo hắn và Hoàng hậu phải cùng uống rượu giao bôi. Vô phương, hắn đành đi qua, tìm một chỗ để ngồi vậy.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/chuong-35/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận