Cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
Đoan Mộc Ly có chút bất đắc dĩ xoa chóp mũi nàng, "Quả Quả, không phải ai ai cũng đều có may mắn tốt như nàng vậy, Tiên Hạc quả là trăm năm khó gặp, nhìn thấy một quả chính là trăm năm khó gặp, ta chưa từng nghe qua có hai quả đồng thời xuất hiện."
"..." Nàng là may mắn tốt sao?
Hu hu... Đây rõ ràng là nguồn gốc bi kịch của nàng!
Nếu không có Tiên Hạc quả, nàng cũng sẽ không bị hắn bắt hồi cung, cuộc sống mỗi ngày như nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà nàng cuối cùng thu hoạch được một lão công rất thương nàng...
Được rồi, nàng thừa nhận may mắn của nàng cũng rất tốt.
"Không nhất định."
Quý Ngữ Hàm lắc cánh tay hắn, "Vẫn là đi xem đi, nói không chừng sẽ có hai quả xuất hiện."
"Tiểu Quả Quả."
Đoan Mộc Ly bật cười nhìn nàng, "Cho dù ta xuất cung, cũng sẽ đem nàng mang theo bên người."
"..." Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm nháy mắt như liền suy sụp xuống dưới, ô...
"Mang thì mang... Ngươi vẫn là đi xem đi."
Quý Ngữ Hàm đáng thương nhìn hắn, nhận mệnh nói.
Bởi vì Quý Ngữ Hàm yêu cầu mãnh liệt, Đoan Mộc Ly đồng ý rời cung.
Phân phó chuyện trong cung, hắn liền lấy danh "Cải trang đi tuần" làm cớ, mang theo lão bà thân ái cùng tứ đại thị vệ, xuất phát đi tìm Phi Phi.
Khoảng cách phía trước Quý Ngữ Hàm bị nắm trở về từ rừng cây không xa, có một tòa thành gọi là Khê Thủy Thành.
Hiện tại, ở lầu hai tửu lâu lớn nhất của Khê Thủy Thành, chỉ có hai nam nhân ngồi hai bàn khác nhau.
Không phải vì tửu lâu làm ăn không tốt, mà là...
Hai người ngồi bàn này thoạt nhìn quả thực chính là sát thần, vừa lên lầu, liền đem khách nhân dọa chạy.
... Lão bản tửu lâu muốn khóc.
Một ngụm uống cạn rượu trong ly, Phi Phi nổi giận mà ném cái chén.
"Điên rồi, ngươi muốn cùng tới thì tới, có thể cách ta xa một chút hay không !"
Thụy vương gia ngồi một bàn khác mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Đúng vậy, hai sát thần có thể dọa khóc các bạn nhỏ này chính là Phi Phi cùng Thụy vương gia.
Về phần vì sao thời gian dài như vậy, hai người bọn họ còn không có rời rừng cây nhỏ...
Khụ, đương nhiên là bởi vì "Kiệt tác" của Đoan Mộc Ly.
Lúc hai người bọn họ tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là mặt của đối phương khoảng cách rất gần, mỗi người ai cũng không đứng vững, suýt nữa hôn nhau...
Vì thế hai nam nhân đều nổi giận, không nói hai lời liền vung chưởng lên.
Võ công của Phi Phi vốn là không bằng khối băng, nhưng hắn tính tình tự đại, giận quá mà...
Bắt đầu đánh chính là không muốn sống, khối băng cũng chỉ có thể cùng hắn đánh ngang tay.
Mặt hai người hiện tại biến thành đều chỗ xanh chỗ tím, cũng không biết tổng cộng đã đánh bao nhiêu hiệp, cho nên hành trình bị kéo dài thật sự chậm.
Giống như hiện tại, hai người liền lại đánh tiếp...
Bọn người Đoan Mộc Ly đến Khê Thủy Thành, nhìn thấy chính là một màn này.
Ách... Quý Ngữ Hàm ngây ngẩn cả người.
"Hai người bọn họ có thâm cừu đại hận gì sao?"
Căn bản chính là không thể nào quen biết được.
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh cười cười, "Trước kia không có, ta giúp bọn hắn có."
Nghe Đoan Mộc Ly nói hẳn là kiệt tác ngay lúc đó, Quý Ngữ Hàm có chút co giật.
"Ngươi quá âm hiểm..."
"Ai bảo bọn họ muốn cướp nàng đi."
Đoan Mộc Ly cười ôm bả vai nàng, "Không cần ta tự mình động thủ, chính là bọn họ đánh đó thôi."
"..." Thật sự là một người phúc hắc có thù tất báo, âm hiểm giả dối!
Bởi vì hiện tại cần Phi Phi dẫn đường, cũng không thể để mặc cho bọn hắn đánh đánh giết giết "Khiến chậm trễ hành trình" như vậy.
Cho nên Đoan Mộc Ly mở miệng gọi người, "Đừng đánh, là ta cho hai người các ngươi hôn nhau."
Lúc sự thật được vạch trần... Thanh âm hơi lớn một chút.
Cho nên khiến cho Phi Phi cùng Thụy vương gia hai người đang đằng đằng sát khí từ lầu hai tửu lâu lao tới, tiếp nhận hơn phân nửa ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm của dân chúng Khê Thủy Thành...
Quý Ngữ Hàm đối với bọn họ vô hạn đồng tình.
Ai, chọc ai không chọc, lại chọc Đoan Mộc Ly...
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mở miệng, "Đi tìm Tiên Hạc quả."
Đang đầy người sát khí muốn ra tay, nghe câu đó, miễn cưỡng ngăn lại tức giận, "Tiên Hạc quả với ngươi có quan hệ gì! Ngươi đừng hy vọng ta dẫn đường!"
n oán cá nhân hiển nhiên là không có quan trọng bằng Tiên Hạc quả, Thụy vương gia cũng đem cơn tức áp chế, mặt lạnh lùng đứng ở một bên.
Nhưng mà hắn chỉ liếc mắt nhìn Quý Ngữ Hàm đang bị Đoan Mộc Ly nắm chặt.
Ách... Quý Ngữ Hàm xấu hổ quay đầu, nhìn chăm chú vào một cây hòe bên cạnh.
Đoan Mộc Ly tiếp tục bình tĩnh, "Nếu chỉ có một quả, ngươi cứ việc lấy đi, ta còn có thể giúp ngươi đuổi nam nhân này đi."
Giúp hắn đuổi Thụy vương gia đi?