Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển VI
Chương 71: Phẫn nộ
Đả & Biên: deltaxix - LSB
Phương Hạo Vân không động đậy, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vào Đại Phi nói: "Hoặc là nổ súng, hoặc là tránh ra, đừng có lãng phí thời gian của tôi..."
Đôi mắt Phương Hạo Vân quá quái dị, sát khí trong đôi mắt khiến Đại Phi có chút sợ hãi, giằng co một hồi, hắn vô thức cúi đầu xuống tránh ra, nhưng hắn vẫn có chút không cam tâm: "Hạo Vân, lẽ nào cậu không tin tưởng thực lực của chúng tôi?"
Phương Hạo Vân nheo mắt hung tợn, dửng dưng nói: “Tôi mặc kệ những thứ ấy… dạo gần đây tôi kết nghĩa anh em với anh Bưu, anh ấy xảy ra chuyện, tôi tự biết dùng cách của tôi đi giải quyết, còn về cảnh sát và đặc vụ mấy anh… muốn làm gì đó là việc của mấy anh, tôi không thể hợp tác với các anh được.”
Đại Phi kiên quyết nói: “Phương Hạo Vân, cậu đừng quên tôi cũng là anh em tốt của anh Bưu.”
Phương Hạo Vân nghe xong, khẽ gật đầu giải thích: “Tôi biết vậy nên mới nói chúng ta nên tự dùng cách của mình đi giải quyết vụ việc này… Giờ đã nói tới nước này rồi tôi cũng không sợ làm tổn thương anh nữa, với sức của các anh không thể nào cứu anh Bưu ra được đâu, hơn nữa quả thật tôi còn chưa biết do ai làm, tự tôi sẽ đi tìm hiểu…”
Đại Phi nghe những lời này của Phương Hạo Vân trong lòng tức tối, giọng nói trở nên giận dữ: “Phương Hạo Vân, cậu quá xem thường người khác rồi, cậu coi khinh tôi đúng không? Có giỏi thì chúng ta so tài thử vài chiêu đi…”
Phương Hạo Vân nghiêng đầu, một lần nữa nhìn vào ngón tay bị cắt đứt của Trương Bưu, thản nhiên nói: “Võ nghệ cũng anh còn quá kém, tôi không có hứng thú so tài với anh, nếu tôi là anh thì sẽ không tiếp tục dây dưa vào việc vô bổ này nữa mà nên quan sát kĩ hiện trường, đó là bổn phận cũng là chức trách của anh.”
Đại Phi cười to một tiếng, nói: “Cậu quá xem thường tôi rồi…”
Vừa nói hết câu, Đại Phi liền vung nắm đấm lao vào Phương Hạo Vân, một chiêu phục hổ quyền đánh tới, quyền phong rít ngang tai thật dũng mãnh, xem ra có chút khí thế.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng lách sang một bên đã tránh khỏi cú đấm của Đại Phi, khinh khỉnh nói: “Phục hổ quyền của anh còn chưa luyện thành công, một chút uy lực cũng không thấy, sau này phải cố gắng luyện tập thêm mới được.”
“Xem cho rõ đây!” Phương Hạo Vân hét lên một tiếng, đột nhiên vung nắm đấm tay phải lên thụi một cú vào lan can bằng sắt bên cạnh, chỉ nghe một tiếng “Binh” khô khốc vang lên, ngay cả lan can làm bằng sắt dày rắn chắc cũng bị móp vào hình một quả đấm.
“Phục hổ quyền?” Trong khoảnh khắc đó Đại Phi há hốc miệng kinh ngạc, quyền pháp mà Phương Hạo Vân vừa đánh ra chính là Phục hổ quyền mà hắn tự cho rằng đã tập luyện thành thạo, chỉ là sức mạnh cú đấm do Phương Hạo Vân đánh ra so với mình có uy lực hơn rất nhiều, quả đấm của Phương Hạo Vân mới thật như cọp dữ xuống núi, khí thế kinh người.
“Nhìn rõ rồi chứ? Đây mới là phục hổ quyền thật sự…” Ánh mắt Phương Hạo Vân bắn ra một tia sáng sắc bén, lựa lời trấn an: “Làm tốt bổn phận chức trách của anh đi, việc của anh Bưu tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
“Không được!” Sắc mặt Đại Phi vẫn ngoan cố, hắn kiên quyết nói: “Cho dù tôi đánh không lại cậu, nhưng dù sao tôi cũng là người phụ trách đội trọng án của phân cục an ninh quốc gia thành phố Hoa Hải, việc lớn như thế tại sao lại bắt tôi phải né tránh?”
Phương Hạo Vân không có thời gian dây dưa ở đây với Đại Phi, hắn tức giận gào lên: “Tránh ra mau, đừng phí thời gian của tôi nữa.”
Đại Phi không chịu nhường bước, có chết cũng phải đi theo cùng hành động, Phương Hạo Vân điên tiết lên, thằng tiểu tử này đúng là một con lừa cứng đầu.
“Tránh ra!” Phương Hạo Vân hét to một tiếng, ra tay nhanh như tia chớp, trong tích tắc đã tóm được cổ Đại Phi, mở lời uy hiếp hắn: “Anh có tin là tôi giết anh ngay bây giờ không hả?”
Khóe môi Đại Phi nở một nụ cười thanh thản không chút sợ hãi.
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, bỏ tay ra khỏi cổ Đại Phi, khẳng định chắc nịch với người anh em cứng đầu này: “Tin tôi đi, anh Bưu sẽ không sao đâu, nhưng nếu anh cứ tiếp tục đeo bám tôi, để tôi phí thời gian ở đây thì sự sống chết của anh Bưu sẽ khó nói lắm. Nếu như anh thật sự lo cho sự an toàn của anh Bưu thì xin anh tránh ra đi, anh làm ơn dẹp cái sỉ diện hão của anh đi có được không?”
Đại Phi nghe xong do dự giây lát, cuối cùng cũng chịu gật đầu: “Thôi được, tôi tránh ra đây, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nhớ kĩ lời cậu vừa nói, cậu phải dẫn anh Bưu an toàn về đây cho tôi, bằng không có chết tôi cũng không tha cho cậu đâu.”
“Yên tâm đi, tôi đi tìm bạn của tôi là người đeo mặt nạ Ngộ Không giúp sức, anh ta nhất định có cách…” Để Đại Phi thật sự yên tâm, Phương Hạo Vân bịa ra một lời nói dối nhằm trấn an.
Quả nhiên, nghe tới người đeo mặt nạ Ngộ Không, đôi mắt Đại Phi lập tức ánh lên vẻ vui mừng: “Tốt quá rồi Hạo Vân, thì ra cậu quen với ân nhân đeo mặt nạ Ngộ Không, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Thiên Đạo Diêm La Roberts không có nơi ở cố định, nhất thời Phương Hạo Vân không tìm được hắn ta, nhưng Tần gia thì là nơi rất dễ tìm nên Phương Hạo Vân trực tiếp đến thẳng biệt thự Tần gia.
Tất nhiên, hắn không quên đeo vào chiếc mặt nạ Tôn Ngô Không màu vàng.
Khi hắn xuất hiện ngoài cổng biệt thự Tần gia, liền lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm phục sẵn khắp nơi, không còn nghi ngờ gì nữa, Tần gia đã sớm biết hắn sẽ tới đây nên bố phòng sẵn chờ hắn chui đầu vào rồi.
Phương Hạo Vân đột nhiên cảnh giác, hắn nhận ra mình bị tay súng bắn tỉa đưa vào tầm ngắm rồi, hơn nữa còn nhắm ngay giữa trán. Hắn hít một hơi sâu, ngấm ngầm vận chân khí trong cơ thể, Thiên phạt bỗng chốc xuất hiện trên tay.
Đúng lúc đó, hai viên đạn xé gió bay tới.
Phương Hạo Vân gần như dựa vào cảm giác vung Thiên phạt lên, “Keng, keng” hai tiếng vang lên, hai viên đạn bắn tới từ hai nơi khác nhau bị đao khí của Thiên phạt ngăn lại trên không, rớt xuống dưới đất.
“Trò trẻ con!” Phương Hạo Vân gầm lên, để không cho các tay bắn tỉa nhắm được mục tiêu, hắn vội thay đổi bộ pháp di chuyển, toàn thân gia tăng tốc độ lướt ngang lướt dọc trên khu vườn rộng lớn trong ngôi biệt thự Tần gia.
Quả nhiên với cách di chuyển tốc độ như thế, các tay bắn tỉa không thể ngắm bắn được hắn nữa.
Một lúc sau, hình như các tay súng nhận được mệnh lệnh mới, bắt đầu dùng súng AK47 xả đạn điên cuồng vào hắn, tiếng đạn xé gió bắn tới ào ạt, theo như quan sát của Phương Hạo Vân, ít nhất có 6 khẩu súng cùng xả đạn vào mình.
Phương Hạo Vân vẫn lách qua lách lại tránh né, có khi không thể né được thì dùng Thiên phạt chém bay những viên đạn bắn vào người.
Tình trạng như thế duy trì hơn một phút, Phương Hạo Vân nghe thấy vài tiếng thét kinh ngạc phát ra ở đâu, hiển nhiên là mấy tay súng đang núp trong góc nào đó thất kinh hồn vía trước khả năng thần kì của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười to lạnh lùng, đảo mắt quan sát kĩ tình hình xung quanh, nhanh chóng tìm ra một tay súng ẩn mình trong bụi cây. Toàn thân Phương Hạo Vân di chuyển hình chữ S, nhanh chóng tiếp cận tay súng kia, tay súng của Tần gia chỉ thấy có một bóng lướt ngang mặt, một tia sáng lóe lên, lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Sau đó, Phương Hạo Vân dùng cách thức tương tự, diệt trừ hết 5 tay súng còn lại đang ẩn náu khắp khu vườn rộng lớn.
Tiếp theo, Phương Hạo Vân phá cánh cửa lớn của căn biệt thự, hùng hổ bước vào. truyện copy từ tunghoanh.com
Vừa mới đặt chân vào nhà, hắn liền cảm nhận được có nguy hiểm chờ sẵn, hai bên cánh cửa biệt thự có 4 tên sát thủ đang mai phục, chúng thấy tên đeo mặt nạ Ngộ Không đứng gần như thế, hí hửng vui mừng, phen này tuyệt đối sẽ lấy mạng tên ngạo mạn này thôi, 4 tên sát thủ cùng hét lên một tiếng, vung kiếm Nhật sáng loáng cùng ùa vào tấn công Phương Hạo Vân.
Kì tích đã xảy ra, tưởng như không thể né tránh nhưng toàn thân Ngô Không Nam uốn éo như rắn, tất cả những nhát chém của 4 tên sát thủ đều đánh cả vào không khí.
“Chết đi!” Phương Hạo Vân lạnh lùng gắt lên, Thiên phạt trên tay chém mạnh về hướng đông bắc.
“Hự!” một tiếng vang lên khe khẽ, trong số 4 tên sát thủ đánh hội động đã có một tên bị cắt đứt cổ họng toi mạng tức thì.
3 tên còn lại liền kinh hãi nhảy lui lại, lưỡng lự một hồi, cả 3 cùng xông tới một lượt.
Phương Hạo Vân đưa chân hất tung cái xác của tên sát thủ vừa bỏ mạng lên không chắn trước mặt mình, ba thanh kiếm Nhật của 3 người kia đều cắm phập vào xác đồng bọn.
Phương Hạo Vân chớp lấy cơ hội, ra tay nhanh như chớp, Thiên phạt chém ngang vào cả 3 tên cùng một lúc với uy lực dũng mãnh.
“Á… á…!”
Lần này là 3 tiếng rú thảm thiết, chỉ một nhát chém của Phương Hạo Vân đã giết chết 2 tên, còn lại một tên bị thương ngay ngực, máu phun ra như suối, ngã lăn ra đất kêu gào đau đớn.
“Đừng giết tôi… đừng giết tôi…” Tên sát thủ may mắn sống sót dùng tay ôm chặt vết thương, liên tục mở miệng van xin tha mạng, hy vọng người đeo mặt nạ Ngộ Không động lòng từ bi tha cho.
Phương Hạo Vân lạnh lùng hỏi một câu: “Trương Bưu đâu?”
“Tôi không biết, quả thật là tôi không biết gì hết, đừng giết tôi…” Người kia hoảng sợ tột độ, hắn rất muốn trả lời câu hỏi của người đeo mặt nạ Ngộ Không nhưng quả thật hắn không biết Trương Bưu đang đang bị nhốt ở đâu.
“Không biết thì giữ mày lại cũng vô ích!”
Ánh đao vung lên sáng loáng, tên sát thủ lần này không còn may mắn nữa.
Phương Hạo Vân giết hết mười mạng người, tác dụng phụ của Thiên phạt hừng hực trong lòng, nên hắn tuyệt đối không tha cho kẻ ác, kẻ đáng chết thì phải chết.
Trong mật thất dưới lòng đất của ngôi biệt thự, Kim Gia và Tần Tử Hoa đang thông qua camera giám sát chứng kiến rõ toàn bộ quá trình vào nhà của người đeo mặt nạ Ngộ Không.
Cả hai người đều là hạng độc ác từng trải qua phong ba bão táp, số người chết dưới tay họ cũng không ít, nhưng tên ác ma giết người như cắt củ khoai như hôm nay họ chỉ mới thấy lần đầu.
Điều khiến họ kinh hãi nhất chính là võ nghệ của người này đã đạt tới cảnh giới không sợ cả súng đạn. Tần Tử Hoa bây giờ bắt đầu hối hận, sớm biết đối phương lợi hại như vậy, hắn sẽ không đồng ý lời đề nghị của Tần Tử Kiếm ở lại xem phim.
Kim Gia cũng thất kinh hồn vía, tuy những ngày tháng lăn lộn chốn giang hồ của ông không thiếu chuyện chém giết máu me nhưng tên máu lạnh ngoài kia không phải là người, hắn là ác ma trồi lên từ dưới địa ngục, lúc này Kim Gia run lên từng chập, mồ hôi vã như tắm.
Tần Tử Hoa bắt đầu hoảng loạn, nói nhỏ: “Chú Kim, chú nghĩ hắn có tìm được chúng ta không?”
Nhìn thấy cảnh những tên thuộc hạ bị chém làm hai khúc, từ sâu thẳm nội tâm của Tần Tử Hoa đã dâng lên một nỗi sợ vô hình.
Kim Gia vội vàng trấn an: “Chắc là không đâu, dù gì chỗ này chỉ có tôi và thiếu gia biết… Đại thiếu gia, cậu xem có cần gọi điện cho nhị thiếu gia thông báo tình hình ở đây không?”
“Đừng gọi!” Tần Tử Hoa sợ hãi nói: “Gọi thiện thoại sẽ rất dễ để lộ nơi ẩn náu của chúng ta… Hừ, chúng ta đâu phải người hầu của Tần Tử Kiếm đâu, tại sao phải nghe lệnh nó chứ, nếu không phải nó hứa sau này sẽ cho tôi làm thịt Đinh Tuyết Nhu, tôi sẽ không ngu ngốc giúp nó lần này đâu. Bây giờ thì gay go rồi, toàn bộ thuộc hạ giỏi của chúng ta đều tiêu tùng hết, phải làm sao đây trời?”
Phương Hạo Vân bắt hết đám thuộc hạ của Tần gia trong biệt thự ra tra hỏi nhưng không một ai biết thông tin Trương Bưu đang ở đâu, trong lúc tức giận hắn hóa kiếp luôn cho mười mấy tên.
May mà đám người này đều là hạng ác ôn tội đáng chết.
“Tần Tử Kiếm, mau ra đây… Thả Trương Bưu ra mau, nếu Trương Bưu mà xảy ra chuyện gì tao sẽ bắt cả nhà Tần gia của mày chết chung… Tao nói được là làm được đấy…” Phương Hạo Vân cảm thấy Tần Tử Kiếm chắc đang núp ở đâu đó giám sát mình nên quát to lên những lời đe dọa trên.
“Tao nói lại lần nữa, chúng mày mau thả Trương Bưu ra, bằng không tao sẽ xóa sổ Tần gia…” Để chứng tỏ sức mạnh của mình, Phương Hạo Vân giơ Thiên phạt lên chém một cú mạnh vào bức tường ngoài phòng khách, chỉ nghe một tiếng “Uỳnh” vang lên, cả một bức tường to đổ ập xuống.
Toàn bộ căn nhà cũng run lên theo nhát chém như gặp phải động đất.
Tần Tử Hoa và Kim Gia thông qua camera nhìn thấy màn biểu diễn kinh hồn của người đeo mặt nạ Ngộ Không, Tần Tử Hoa lập tức kêu lên: “Không xong rồi, tôi phải ra ngoài thôi, Tần gia mà đắc tội với một nhân vật lợi hại như thế sau này đừng mong được yên ổn nữa, tôi phải ra ngoài nói cho hắn biết Tần Tử Kiếm đang ở đâu…”
Sau khi tận mắt chứng kiến thủ đoạn tàn ác của người đeo mặt nạ Ngộ Không, Tần Tử Hoa đã bị khuất phục, hắn không muốn sản nghiệp của Tần gia bị hủy trong tay đứa em trai ngoại tộc.
“Chú Kim, chú nói đi, chúng ta có nên ra ngoài không?” Tần Tử Hoa phân vân không dám quyết định, hắn lo lỡ ra ngoài báo tin có thể bị người đeo mặt nạ Ngộ Không giết chết.
Kim Gia nghe hỏi, trầm ngâm giây lát, nói: “Đại thiếu gia, theo như nãy giờ chúng ta quan sát, người này tới đây chỉ vì muốn tìm Trương Bưu, cậu có để ý không? Trước khi hắn giết một người đều hỏi một câu Trương Bưu đang ở đâu, họ không trả lời được nên mới bị giết. Chúng ta ra ngoài, nếu có thể nói cho hắn biết thông tin về Trương Bưu, tôi nghĩ hắn sẽ không lấy mạng chúng ta đâu…”
“Vậy ý của chú là chúng ta nên ra ngoài? Nhưng chúng ta đâu có biết thằng khốn nạn Tử Kiếm nhốt Trương Bưu ở đâu?” Tần Tử Hoa thần sắc thểu não nói: “Sớm biết như vậy tôi đã không thỏa thuận với Tần Tử Kiếm rồi, mẹ kiếp, thằng con lai tạp chủng chết tiệt, đợi sau này tôi gặp nó, tôi nhất định không tha cho nó đâu, chính nó đã gây ra họa lớn này cho chúng ta gánh.”
“Đại thiếu gia, tôi nhớ ra rồi, lúc nhị thiếu gia và thuộc hạ của cậu ấy dẫn Trương Bưu đi hình như đã nói ra một địa điểm, là một nhà kho bỏ hoang ở bến tàu ngoại ô phía tây thì phải.” Nghĩ đến đây, Kim Gia liền hiểu ra tất cả, nhớ lại lúc đó hình như Tần Tử Kiếm đã cố ý tiết lộ thông tin cho ông biết.
Nói cách khác, Tần Tử Kiếm đã sớm biết đám sát thủ mai phục ở biệt thự không chống lại kẻ địch.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ nhị thiếu gia làm vậy chỉ là vì muốn chúng ta kéo dài thời gian?” Kim Gia cuối cùng đã hiểu rõ âm mưu của Tần Tử Kiếm.
Ông ngay lập tức hạ quyết tâm: “Đại thiếu gia, chúng ta ra ngoài đi, ra ngoài ngay bây giờ, không thì không còn kịp nữa đâu…”
“Được, tôi nghe theo chú vậy!” Hiện giờ trong đầu Tần Tử Hoa trống rỗng, hắn đã mất đi khả năng đưa ra quyết định nên chỉ biết nghe theo Kim Gia, ít ra Kim Gia còn giữ được bình tĩnh.