Hoạt Sắc Sinh Kiêu Chương 110: Tín vật

Lòng thầm nghĩ ắt phải chết khi thủ vững cô thành… chỉ tiếc, lòng này còn không tính được công lao của Tống Dương mang võ trang từ phong ấp tới đây, Lưu Hậu không chết được.

Sống được thật tốt cũng không ai muốn chết, khi Thường Xuân Hầu đuổi tới Lưu Hậu cao hứng hơn bất cứ ai, nhưng thật sự, cái tâm đền nợ nước của Thái Thú cũng bị che khuất, triều đình nhìn không tới.

Tuy nhiên, không sao, Nhâm Sơ Dung nhìn được là được.

Từ trước đó Nhâm Sơ Dung đã có nói qua với Tống Dương, nàng chỉ là một nữ tử, nàng không nhìn thấy cái gì gọi là quốc gia đại sự, trong lòng chỉ quan tâm tới chuyện trong nhà mình. Lưu Hậu không bỏ qua Thanh Dương, giữ lại một tòa trọng trấn cuối cùng cho Tây Cương, giữ lại một trận địa quan trọng cuối cùng cho Trấn Tây Vương, Nhâm Sơ Dung đã ghi nhớ phần ân tình này của ông.

Còn về công lao, thứ đó đối với Trấn Tây Vương mà nói cũng chỉ là hư danh, Hồng Ba Phủ đã lên tới cực hạn, nhấc thêm một bậc nữa sẽ chuyển nhà tới Hoàng Cung luôn. Chẳng phải không thể, mà sau khi Tĩnh Vương phản loạn, Tống Dương gần như đã đặt long ỷ vào trong sảnh đường Hồng Ba phủ rồi, là Trấn Tây Vương không ngồi đó thôi.

Tống Dương càng không cần phải nói, hắn căn bản là không có ý với chức vị, càng không quan tâm tới công lao. Cho nên Nhâm Sơ Dung cũng rất rõ ràng: công lao của Thường Xuân Hầu cũng là của Thái Thú Thanh Dương, mọi người chia nhau đi!

Lưu Hậu muốn quỳ, muốn khóc, chỉ là không nghĩ được nên nói cái gì, Tống Dương vội nâng ông dậy tiễn đi. Hầu gia không muốn mài mồm mép với Thái Thú, hắn còn có chuyện, đợi Lưu Hậu đi rồi, liền chạy đi tìm Đại Hồng Thánh Hoàng Đế Lý Đại tiên sinh.

Tống Dương phải cáo trạng.

- Binh!

Một tiếng vang lên chắc nịch, Lý Đại tiên sinh đập lên bàn, cả giận:

- Kỳ cục, rất kỳ cục!

Năm ngàn Thiền Dạ Xoa cùng Tống Dương truy kích địch quân, theo như thảo luận và tính toán trước đó, đuổi giết ba mươi dặm coi như đủ rồi, dù sao nhiệm vụ trước mắt cũng vẫn là ổn thủ Thanh Dương.

Đối với Tống Dương thì đuổi kẻ thù xa một chút hay gần một tẹo cũng chẳng có gì khác nhau. Cho dù hôm nay bọn họ đuổi Thổ Phiên ra ngoài đường thì sao? Cũng chỉ là khiến cho kẻ thù vất vả hơn một chút. Bằng vào nhân lực của Tống Dương căn bản không có khả năng chiếm được khoảng trống trong trận địa đối phương, đuổi theo xa hơn một chút rồi cuối cũng vẫn phải quay về Thanh Dương.

Huống chi Phiên binh tan tác là vì chiến mã bị sợ hãi tột độ, sau khi xung trận không lâu Lưu gia quân tự trở về ăn cơm, không hề có ý định truy kích địch thủ tới cùng, đối với việc này Nhị ngốc không có cách nào, nhưng Thiền Dạ Xoa lại một mình thẳng tiến, năm nghìn người quả thực dám truy đuổi mấy vạn bại binh của người ta, Tống Dương khuyên thế nào bọn họ cũng không trở lại.

Phiên tử cũng không ngốc, chạy một lúc nhận ra ngựa đã khôi phục dần dần, sau đó lại thấy không ngờ đằng sau còn có một đội binh mã truy đuổi, bèn tập kết hai vạn người một đội, một tả một hữu giáp công lại, may sao Thiền Dạ Xoa khi truy đuổi kẻ thù thì máu nóng lên đầu mà khi xung trận lại thật sự trấn tĩnh. Bọn họ thực sự tinh nhuệ, kẻ thù là một nhánh quân sĩ mới bị đánh bại chí sĩ vẫn còn thấp, ngoài ra bọn họ còn có một đại tiện nghi: trên người Thiền Dạ Xoa đều bôi phân chim, chiến mã rất sợ cái mùi này, kết quả quân Đại Hồng đánh một hồi thắng lớn, đánh tan cả đội ngũ quay đầu chặn giết.

Năm nghìn phá hai vạn, chiến thắng rất đẹp. Nguy hiểm không cần nói cũng biết, sau trận Thiền Dạ Xoa mới thu binh, tính từ khi mới đuổi giết hôm qua, bọn họ ước chừng đã đánh tới bảy phần mười quân địch.

Đánh thắng trận là chuyện tốt, Tống Dương đương nhiên sẽ không tức giận, nhưng bất đắc dĩ và sốt ruột thì nhiều ít vẫn có một chút. Nghiêm khắc mà tính, hướng tây Thanh Dương thành tất cả đều là địch cảnh, thám mã Nam Lý cả ngày lui tới điều tra địch tình, nhưng hiểu biết về quân địch tuyệt đối khó bàn, nếu chẳng may có quân địch khác thừa dịp bọn họ không ở đó đi tập kích Thanh Dương coi như phiền rồi, hoặc là gắng sức đuổi theo quân chủ lực hoặc đội hậu bị tiếp viện của người ta, bọn họ cũng được chút ưu đãi nào.

Đối với Thiền Dạ Xoa, Tống Dương chung quy cũng chỉ có thân phận mật sứ, không tiện nói thêm cái gì, trực tiếp mời thánh giá Đại Hồng Hoàng Đế bệ hạ. Thực ra nếu là Sơn Khê Tú hoặc quân đội võ trang khác trong phong ấp, Tống Dương cũng sẽ không truy cứu gì, nhưng Thiền Dạ Xoa là kỳ binh, tinh binh mà hắn thực sự đắc ý, xem thế này cũng sợ sau này bọn họ khi tham chiến sẽ chịu thiệt, bèn mời Phong Long tới đả kích.

Trịnh Kỷ không già mồm biện giải, thành thành thật thật cúi đầu nhận sai, còn thành thật xin lỗi, sau đó lại thi lễ:

- Thần có tội, xin bệ hạ trách phạt!

Những lời này, cũng thật khiến cho người ta khó xử, Lý Đại tiên sinh nhìn trời nhìn đất, nhìn Lý Nhị Lý Tam, lại nhìn mấy con kiến trên tay, cuối cùng nhìn tới Tống Dương… Nói hai câu là được, nào đã phạt đâu chứ, nhưng nếu không phạt Phong Long lại e Tống Dương sẽ không hài lòng, Bệ hạ đúng là đang tại vị, nhưng thực ra ai cũng biết Hoàng đế ngài thực ra chỉ là trang trí, có chuyện gì cũng phải nghe Tống Dương.

Tống Dương cũng không muốn trừng phạt cái gì, cười tiếp nhận, giọng nói thoải mái lại thành khẩn, còn thật tình khuyên giải an ủi Trịnh Kỷ, làm đại sự, nuốt được đội ngũ thiên hạ không thể tham công liều lĩnh như vậy, muốn đánh giặc thì còn có cơ hội sau này.

Trịnh Kỷ có vẻ hơi day dứt:

- Thiền Dạ Xoa lánh xa thế giới bên ngoài, nhưng vẫn luôn mong được dương oai nơi sa trường tận trung vì nước, trước đó đã quá mức hung ác rồi, lần này các huynh đệ rốt cuộc đã thống thống khoái khoái mà đánh, ta… nhất thời mềm lòng không nỡ làm bọn họ mất hứng.

Sắc mặt Phong Long dịu đi, không răn dạy lại càng không trách phạt, ngược lại còn thăm hỏi cổ vũ vài câu, sau đó lại dặn Trịnh Kỷ về sau mật sứ nói ý chỉ của trẫm thế nào tuyệt đối không thể vi phạm.

Không ngờ Trịnh Kỷ lần này cũng không vội vã gật đầu, nghi nghi ngờ ngờ hỏi:

- Vạn tuế nói mật sứ đó chính là… Tống đại nhân?

Mật sứ đương nhiên là Tống Dương, đây là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng Trịnh Kỷ này hỏi vậy tất cũng có nguyên do, Phong Long sợ nói sai, liếc trộm Tống Dương một cái, nhưng rốt cuộc vẫn là xuất thân vạn tuế gia hàng thật giá thật, thấy tình huống này sắc mặt cũng không chút khó xử, ngược lại nhíu mày, có vẻ không còn kiên nhẫn, hoàn toàn che dấu thành công.

Quả nhiên, vừa thấy bộ dáng Hoàng đế, Trịnh Kỷ hơi hoảng hốt, không đợi người khác đặt câu hỏi mà giải thích trước:

- Khi thần ở phong ấp đã từng gặp… Hồ Tĩnh trên tay đeo tín vật mật sứ… còn nói là đệ tử Bệ hạ cố ý tài bồi, Tống đại nhân có phân công khác….

Hồ Tĩnh chính là con trai độc nhất, là bé con yêu thương của Tả Thừa tướng Hồ Đại nhân.

Trịnh Kỷ không giải thích hoàn hảo, nói vậy lại càng làm cho mọi người hồ đồ, bởi vậy sắc mặc Vạn tuế gia cũng lại càng thiếu kiên nhẫn. Tống Dương cũng nghe mà không hiểu ra, nhưng cẩn thận suy nghĩ một lát liền tỉnh ngộ, nhìn như vô tình nâng tay, tay áo buông xuống lộ ra chuỗi hạt trước kia Tô Hàng đưa cho hắn, hắn vẫn buộc trên cổ tay.

Không ngoài sở liệu, Trịnh Kỷ vừa thấy chuỗi xích trên tay Tống Dương khá sửng sốt, nhưng Tống Dương cười khá tự nhiên:

- Ngươi thực là không ngốc, cho rằng ta không mang tín vật thì không phải mật sứ, ta khuyên ngươi thu binh, ngươi cũng chỉ đối phó cho có lệ.

Trịnh Kỷ khi tác chiến thiết diện lãnh nhãn nhưng ngày thường tính tình cũng hiền hòa, chỉ mỉm cười:

- Ngươi sớm đưa tín vật ra, ta đã sớm thu binh.

Tống Dương lắc đầu:

- Có vẻ giống như lấy quyền áp người vậy. Không tốt lắm.

Hai người nói vài câu nữa, Trịnh Kỷ cáo từ mà đi, nhìn hai thần tử trung tâm nói cười hòa hợp, sắc mặt Phong Long vui sướng yên tâm, nhưng Trịnh Kỷ vừa đi, ngài lập tức nhảy xuống khỏi ngai vàng, chạy đến bên cạnh Tống Dương:

- Có chuyện gì? Tín vật gì? cái gì thế?

Tống Dương không vội giải thích, trước tiên giải thích lai lịch chuỗi hạt nho trên tay mình với Phong Long, sau đó mới nói:

- Lúc trước Hồ đại nhân đưa con tới phong ấp có ý "Phong thổ mộc, theo vận mệnh, xem như tránh họa cầu phúc" – chuyện như thế này không có chỗ nào ghi lại rõ ràng, tuy nhiên, dù sao cũng phải giản dị khiêm tốn mới tốt. Huống chi Bồ Đào kia lại là một đứa trẻ, cho nên trên người vẫn sạch sẽ, không có vật trang sức gì, ngoại trừa lúc trước ta đã tặng nó một chuỗi hạt. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Bồ Đào dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử, tâm tính trẻ con, được lão sư cho cái gì đó nhịn không nổi đi khắp nơi khoe khoang cũng đúng, đương nhiên không thiếu được đi khoe Thiền Dạ Xoa, Phong Long cũng đã thấy chuỗi hạt trên tay đứa bé, lúc ấy còn khen vài câu.

Nói tới đây, mọi chuyện cũng sáng tỏ hơn rất nhiều, Phong Long như thoáng chút suy nghĩ:

- Vòng tay đó là tín vật đại hồng mật sứ?

Tống Dương gật gật đầu:

- Có khả năng như vậy, hơn nữa muốn thật nói như vậy… quả thật nói cũng không được rõ ràng

Đưa vòng tay lấy được từ trong phần mộ người hán ở chỗ sa dân cho tiểu Bồ Đào kia, một người Hán bí ẩn xuất hiện giữa hoang nguyên, làm tốt chuyện không lưu danh toàn tâm toàn ý giúp Sa chủ thống nhất toàn tộc. Đối với những người này, Tạ Tư Trạc đã từng điều tra qua, chỉ có điều đương sự đã sớm hóa thành bộ xương khô không biết tìm hiểu thế nào. Hiện giờ xem ra, nếu chuỗi hạt thật sự là biểu tượng cho thân phận của mật sứ Hồng triều, sẽ hiểu được lai lịch và mục đích của đám người Hán kia: hậu duệ trung tâm của tiền triều Đại Hồng.

Chuỗi hạt trên tay Tống Dương là Tô Hàng lấy được từ hải đảo, Tô Hàng đã từng nói, lúc ấy khi thổ dân đó đưa cho nàng chuỗi vòng có khoa tay múa chân nửa ngày, nhưng thuyền trưởng cô nương nhìn không hiểu, cũng mặc kệ thâm ý trong đó, bèn nhận luôn lễ vật…. Có thể năm đó cũng có một đội Hồng triều đã tới đảo đó, không biết có mưu đồ gì, tóm lại cuối cùng vẫn là chết, chuỗi hạt bị thổ dân coi là di vật bèn giữ lại tới sau này. Vật lạ có được sau khi người Hán lên đảo, thổ dân lại xem Tô Hàng là đồng bạn của những người đó, liền đưa di vật cho nàng.

Đại Hồng ở Nam hoang thế ngoại chỉ để lại một nhánh tinh binh, lại có người tới hoang nguyên cực bắc lôi kéo Sa dân, lại phái một đội người đến Đại Hải ở phương Đông làm việc, cũng thật sự kỳ quái, bởi vậy, thiên nhai có hai chuỗi hạt giống nhau như đúc cũng miễn cưỡng có thể giải thích được.

Lúc này Tống Dương bỗng nhiên hít một hơi, cúi đầu nói:

- Thật là nguy hiểm!

Lời nói nhất thời bộc phát đó là có ý lúc trước khi thu phục Thiền Dạ Xoa, nếu chuỗi hạt thực sự là tượng trưng cho thân phận mật sứ, trước đó khi Hồng thái tổ thiết hạ, khởi động Thiền Dạ Xoa phong ấn cái chìa khóa rất có thể là hai thanh giám huyết thuật, xâu chuỗi, thiếu một thứ cũng không được. (bó tay)

Qua được huyết giám, nhưng nếu trên tay không có tín vật chuỗi hạt đó, vẫn không qua được ải.

Nhớ lại lúc ấy, Tống Dương ở doanh địa Dạ Xoa, ăn mặc kiểu Trung Quốc, thủ lĩnh Trịnh Chuyển từng xông về phía trước giúp hắn xem mạch, khi đó xem ra tuy rằng phản ứng bình thường, nhưng hôm nay cẩn thận nhớ lại, Trịnh Chuyển là tướng quân, Thống soái, anh ta cũng không phải thầy thuốc, khi nào cần anh ta đích thân tới thăm bệnh cho người khác… Có lẽ Trịnh Chuyển căn bản không phải bắt mạch thăm bệnh, chỉ là muốn kiểm tra tín vật mà thôi.

May mắn Tô Hàng đưa chuỗi hạt cho hắn, lại càng may hơn là hắn giả vờ bất tỉnh, nếu không người ta bảo hắn đưa ra tín vật, mặc dù chuỗi hạt có mang theo bên người nhưng cũng không biết đường lấy ra ngoài, hơn phân nửa sẽ bị Thiền Dạ Xoa cho là gian tế xử lý thẳng tay.

Phán đoán này hắn cũng không phải bịa đặt, Thiền Dạ Xoa đúng là rất coi trọng chuỗi hạt tín vật, chỉ một đạo lý đơn giản: Tống Dương là mật sứ Đại Hồng, đây là chuyện đã sớm xác định không thể nghi ngờ, nhưng Trịnh Kỷ nhìn thấy trên tay đứa nhóc cũng mang một chuỗi hạt, còn nói Tống Dương bị "cách chức", nên khi truy kích Phiên binh mới không nghe lời, đủ thấy Thiền Dạ Xoa chỉ nhận vật không nhận người, càng có thể nhìn ra bọn họ coi trọng tín vật như thế nào.

Hít một hơi, hắn cười:

- Nói như vậy, nếu tiểu Bồ Đào vung tay bắt bọn Thiền Dạ Xoa cướp đồ chơi cho mình, Thiền Dạ Xoa cũng sẽ cho là quân lệnh chấp hành sao?

Phong Long không phản ứng với Tống Dương, ngài bận nghĩ một chuyện khác, trầm ngâm nói:

- Nếu Hồng Thái tổ để lại một đội Thiền Dạ Xoa, nói không chừng cũng đã để lại vài lực lượng nữa, làm bàn đạp cho mình trong tương lai khi gặp quốc nạn… Cho nên chuỗi hạt không phải là một, mật sứ cũng không phải chỉ có một, ai nấy đều có nhiệm vụ, không có ai là vô dụng cả.

Lần này Đại Hồng hoàng đế, Phong Long đã khá nhập vai, đã bắt đầu cân nhắc phải thăm dò thiết kế Hồng Thái tổ lưu lại năm đó.

Ý tứ của ông Tống Dương hoàn toàn có thể hiểu được, tuy nhiên, hiện giờ truy cứu cái đó thật sự cũng không còn ý nghĩa nữa. Cho dù Hồng Thái tổ còn dấu mười ba đội Thiền Dạ Xoa khắp Trung Thổ đi nữa, tìm không ra bọn họ cũng vô dụng thôi, nước xa không cứu được lửa gần, lúc này quan trọng nhất là phải đánh lui Phiên quân. Tống Dương lắc đầu cười cười. Giờ trời đãngả bóng rồi, hắn đi tạm biệt Phong Long, mang theo hai người vợ và một đám người không phận sự, vô cùng náo nhiệt chạy tới chỗ Chu lão gia ăn cơm.

Trong vài ngày sau đó, thám mã truy tung quân địch không ngừng hồi báo về, sau trận chiến này quân tiền trạm Thổ Phiên thương vong thê thảm và nghiêm trọng, tổn thất gần nửa, gom tất cả lại lực chiến cũng chỉ còn sáu vạn. Phiên tử thực sự bị người Nam Lý giết thật ra cũng không nhiều, mà khi đại trận sụp đổ, bị đại mã phát điên giẫm đạp lên, té ngã mới là nguyên nhân thương vong chủ yếu.

Mà trong sáu vạn binh, chừng hai vạn người từ kỵ binh trở thành bộ binh, ngựa của họ chạy mất tìm không thấy.

Lúc này, chỗ hạ trại của tiền trạm Thổ Phiên cách Thanh Dương khoảng chừng tám mươi dặm về hướng tây, tạm thời không có động tĩnh, không biết định chờ quân chủ lực tới hội họp hay sẽ chấn hưng, tu chỉnh sau đó lại tấn công Thanh Dương.

Dựa vào binh lực hiện giờ của Thanh Dương thành, đi tấn công địch đúng là không khôn ngoan, huống chi người ta cũng là Thượng tướng thống lĩnh, mưu sĩ cùng phụ, chọn chỗ hạ trại cũng dễ thủ khó công, Tống Dương sẽ không đi làm chuyện điên rồ.

Trong thành Thanh Dương lại khôi phục lại bận rộn, bọn lính đợi thao luyện, thợ thuyền và thanh niên đều chuẩn bị cho chiến tranh, niềm vui sướng đại thắng mang đến đã dần thối lui, nhưng chỉ là thối lui mà không tiêu tan, nó ngủ say trong đáy lòng, hóa thành sĩ khí và hào hùng, không khó lý giải, không khó nhận ra, không khí dân trong thành Thanh Dương đều rạo rực hẳn lên, từ sợ hãi đến không sợ, từ tuyệt vọng đến hy vọng, từ chờ người ta đến giết đến chờ ngươi đến tìm cái chết, sự thay đổi về cảm giác này cũng không rõ ràng, nhưng tuyệt đối nghiêm túc, mặc cho ai cũng có thể hiểu được.

Hơn nữa, đại thắng một trận, kích thích không chỉ là khí thế Thanh Dương, trong mấy ngày này lại có không ít tàn binh Nam Lý trước kia bị đánh tan chạy trốn tới phụ cận Thanh Dương, mặt khác, trước trận, quan quân Lưu Hậu đại nhân đi tới các thành trì xung quanh cầu viện cũng đã lần lượt quay về, hoặc nhiều hoặc ít đều dẫn theo chút viện quân, có thể khẳng định, nếu Thanh Dương không đánh thắng được trận kia, thì bất kể quân lính tản mát hay viện quân đều nhất định sẽ không tới.

Đám binh mã đó hội tụ cùng nhau, một đội ba ngàn người tiếp cận thành. Nhân số tuy ít, nhưng hiện giờ đối với Thanh Dương mà nói, thực là một niềm vui bất ngờ.

Tính từ đêm đại chiến đó, tới giữa trưa ngày thứ tám, quân tiền phương báo tin về, Phiên tử tiên phong rốt cuộc đã hoàn thành tu chỉnh, lại có hành động mới: hơn hai vạn bộ binh chậm rãi đi về phía Thanh Dương thành; hơn ba vạn kỵ binh vẫn chưa đi theo mà có hành động khác, tạm thời không dám xác định, nhưng xem phương hướng kỵ binh đi tới… rất có khả năng muốn lách qua Thanh Dương, tiếp tục tấn công Yến Tử Bình.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoat-sac-sinh-kieu/chuong-364/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận