Rời khỏi Nam Hỏa nửa tháng, Trấn Tây vương trở về thành Phượng Hoàng.
Tiến vào trong biến giới của Nam Lý, mọi vật tư mà Vương gia mang về sẽ có quan viên khác tiếp ứng, Trấn Tây vương nhẹ nhàng mà vội vã hồi kinh, sau khi vào thành phải đi trước vào hoàng cung, gặp Phúc Nguyên tiểu hoàng đế cùng mấy bị đại thần phụ chính khác, đến chạng vạng tối ông mới trở về Hồng Ba phủ.
Sơ Dung, Tiểu Phất đều ở nhà, hai người con gái đều đang ngóng trông tin tức của người yêu, biết con không ai bằng cha, Vương gia cũng không bắt các cô chờ lâu, sau khi về đến nhà thì trực tiếp gọi hau cô con gái tới, nói về hành trình lần này, nhất là những chuyện có liên quan tới Tống Dương, nếu hết từ đầu đến cuối, lần "báo cáo" này còn cần thận hơn cả so với lúc ở trên điện.
Vương gia không ngờ tới chính là, hai cô con gái nghe nói Tống Dương không hồi binh, mà chạy đường khác mang Nam Hỏa đi tấn công Đại Yến, chẳng những không knh ngạc hoảng sợ, ngược lại còn nhìn nhau cười… Ở chung lâu như vậy, vị phu quân này là dạng người như thế nào, có tính tình ra làm sao, Công chúa và Quận chúa đều hiểu quá rõ rồi.
Lúc Tống Dương làm việc, hai chị em đều không đoán được tiếp theo hắn muốn làm gì, nhưng bất kể Tống Dương có làm cho mọi người không dự đoán được như thế nào đi nữa, trong mắt các cô cũng là không có gì bất ngờ, vốn là như thế này.
Nhưng lúc Trấn Tây vương đề cập tới mấy câu nói nhẹ nhàng của Tống Dương, lại thiếu một món nợ khổng lồ như thế, tam khuê nữ vừa mới còn cười híp mắt, đột nhiên mở to hai mắt:
- Tám vạn phần… mười lăm lạng một phần… tổng cộng là một trăm hai mươi vạn lạng… vàng?
Một câu chia làm bốn đoạn, mỗi đoạn đều từ kẽ răng của Quận chúa phun ra. Tiểu Bộ vẫn cười hì hì, nhưng mà vì an ủi tam tủ, nàng cố gắng nhịn lại, gật đầu phụ họa:
- Thực là bại gia.
Bây giờ là lúc người nhà đoàn tụ, mẹ để của Sơ Dung và Tiểu Phất cũng đang ngồi ở đây, mà mẫu thân của Sơ Dung, Vương phi nương nương cười ngắt lời, thay Tống Dương biện hộ:
- Đây cũng không phải là phá sản. Đối với quốc gia không so đo, đối với các thân nhân của huynh đệ, nếu có thể làm thì nên làm, đó mới là bản sắc Nguyên soái, là bản sắc Vương hầu.
Vương phi điểm danh khích lệ là Tống Dương, chẳng phải cũng là khích lệ Vương gia nhà mình, Trấn Tây vương trước đây cũng làm chuyện tương tự nhue vậy, tuy rằng số lường không thể so sánh với Tống Dương, nhưng bản chất cũng chẳng khác nhau gì cả.
Trấn Tây Vương cười ha hả, lại bổ sung:
- Cũng không chỉ riêng Tống Dương nợ, ta thay hắn đứng ra bảo đảm, Tống Dương trả không được thì do Hồng Ba phủ trả.
Lời vừa ra khỏi miệng, Vương phi nương nương ngay lập tức không cười được.
Lúc này bỗng nhiên Hồng Ba vệ truyền báo, có tước thư đưa tới. Tình báo được đưa trực tiếp tới tay Trấn Tây vương, tự nhiên là chuyện lớn: là tin từ phía bắc Đại Yến, Đàm Quy Đức ốm chết rồi.
Trung thổ Hán gia có câu cách ngôn: vận khí vượng, quỷ thắp hương.
Chỉ nhìn mặt chữ cũng không khó để giải thích ra ý nghĩa, vận khí của một người nếu đến rồi thì cái gì cũng không giữ lại được, mà ngay cả ác quỷ gặp được người có vượng vận, cũng chỉ có thể đi thắp hương cầu phúc mà thôi. Những lời này Cảnh Thái chấp nhận rất tự nhiên, làm sao chỉ dừng ở quỷ thắp hương, quả thực là Diêm La thắp hương, ngay cả Diêm vương gia đều đến nịnh bợ hắn, giúp dỡ hắn, đưa Đàm Quy Đức đi rồi.
Đàm Quy Đức chết rồi phản quân tán loạn tựa như rắn mất đầu, chỉ đánh tiếp một cái chiến dịch nữa là bị Yến quân càn quét đi. Đến tận đây phương bắc Đại Yến hoàn toàn an định, Đàm nghịch nội ưu, Khuyển Nhung ngoại hoạn tan thành mây khói.
Tin tức phương bắc tiêu diệt xong phản quân Đàm Quy Đức sau khi được truyền vào cung, Cảnh Thái truyền xuống thánh chỉ, chiến sự ở Yến Nam cũng lập tức tái khởi, đại quân sớm đã chuẩn bị thỏa đáng lập tức xuất chinh, bắt đầu tấn công Nam Lý.
Tường thành nhuốm máu, khói lửa chướng mắt, trước Chiết Kiều quan tiếng sát hô rung trời, mười một ngày sau hùng quan cáo phá, nhưng Yến Nhân tiến tới cũng không thuận lợi, sau Chiết Kiều quan còn có Hồng thành, cuộc chiến ở đây, so với Chiết Kiều quan còn muốn càng hung mãnh...
Cùng trong lúc Chiết Kiều quan bị mất, Nam Hỏa đang vây quanh một toàn thành tên là "An Gia" trên cao nguyên, mà Tống Dương cũng đang ngồi trên chiếu ở trong phòng ăn của Mật Tông đại miếu tại An Gia thành, tay cầm một cái bát vàng, từng ngụm từng ngụm uống trà bơ.
Ngoại trừ Tống Dương trong phòng còn có bốn người, trong đó hai người ngồi đối diện hắn, đều là dân địa phương Thổ Phiên, một lão niên Mật tông tăng lữ, quần áo không có gì kỳ lạ, nhưng các tín đồ Mật Tông có thể nhìn ra thân phận tôn quý của lão bằng vòng hạt châu trên cổ, là một vị Phật sống; cách ăn mặc của người kia thì dễ phân biệt hơn nhiều, quanh thân trên dưới đều là tơ vàng, khảm bảo thạch, phục trang rực rỡ đẹp đẽ, chỉ nhìn là đã biết ngay là một đại quý tộc, cho dù người Thổ Phiên thích ăn mặc, những tài chủ bình thường cũng không có khí thế lớn như hắn.
Hai người phía sau Tống Dương, đều là bạn cũ của hắn: Vô Ngư sư thái, Vân Đính hoạt phật.
Tống Dương đặt bát vàng xuống, đối về Thổ Phiên quý tộc gật gật đầu, cười nói:
- Cũng đến lúc rồi, ta phải đi, đa tạ Mặc Thoát đại nhân đã khoản đãi mấy ngày nay.
Mặc Thoát là một vị phiên chủ, phương viên mấy trăm dặm quanh đây đều là địa bàn của hắn, tuy rằng thế lực không lớn bằng những gia tộc trong Lan thành, nhưng trong biên giới Thổ Phiên cũng được xếp vào hàng quý tộc thượng đẳng, nghe thấy vậy trên gương mặt mập mạp lộ đầy tươi cười, dùng mấy câu tiếng Hán ngọng ngịu nói:
- Không dám nhận, phải thực nói lời cảm ơn, cũng là Mặc Thoát cám ơn Thường Xuân hầu, mặt khác còn muốn tạ ơn hai vị Phật sống của Nhân Lặc, Vân Đính
Nói xong, Mặc Thoát đúng lên, khom lưng tạ lễ với Tống Dương và hai vị Phật sống, thuận tiện cũng đối về Vô Ngư hành lễ.
Không tính Vô Ngư, Mặc Thoát đích xác là phải cám ơn ba người còn lại, giúp hắn miễn một lần binh tai, nếu không hiện tại lãnh địa của hắn cũng đã sớm bị đánh thành tan hoang rồi. Nam Hỏa tiến vào lãnh địa của Mặc Thoát, mawtcj ngoài tựa như vẫn rất hung mãnh tàn nhẫn, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Nam Hỏa vẫn chưa tạo ra tổn thương thực sự nào đối với nơi này, chỉ là đang đánh nghi binh mà thôi, bao ngồn chiến dịch vây công ngoài thành An Gia, sấm đánh thật to, mưa rơi rất nhỏ…
Trước đây, hỉ điển cho Linh Đồng thăng tọa bị biến thành tang lễ, thảm họa phát sinh rồi nếu không có Vô Ngư mang Vân Đính hoạt phật chạy thoát khỏi Nhân Khách, một đoạn thời gian sau, Vân Đính lòng đau như cắt, Tiểu Phật sống dù không phải là do chính tay hắn giết chết, nhưng đích xác là do hắn mà chết, lấy tấm lòng từ bi của Vân Đính, chuyện này thực là một đả kích nặng nề.
Nhưng việc tu luyện của vực tông rất chậm, coi trọng biết tự hỏi lòng, bình tĩnh mà xem xét, Vân Đính có tội mà lại không có sai, qua một đoạn thời gian Vân Đính cũng dần dần khôi phục, có điều các hành xác càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Sau lại Thổ Phiên đã đại loạn, Nam Hỏa tấn công cao nguyên, Vân Đính cùng Vô Ngư thương lượng, hai vị xuất gia không ấn núp ở phụ cận Nhân Khách nữa, khởi hành hướng nam nhập vào Tống Dương, hai mươi mấy ngày trước bọn họ cùng Nam Hỏa thành công hội hợp.
Trong chiến hỏa cố nhân gặp lại, đều có một phần thổn thức. Mà không lâu sau đó, Nam Hỏa lại tiến vào lãnh địa của Mặc Thoát, tiên phong hồi báo, nói là có một vị tự xưng là "Nhân Lặc" phật sống một mình tiến vào cầu kiến Nguyên soái.
Nguyên soái cũng không phải là muốn gặp là được gặp đâu, huống chi trên cao nguyên số lương Phật sống lớn nhỏ nhiều không kể hết, danh hiệu này cũng không có bao nhiêu trọng đại, tuy nhiên Nhân Lặc nhắc tới hắn cùng Vô Ngư sư thái ở Diệu Hương Cát Tường địa là bạn cũ, cùng vực tông Vân Đính hoạt phật lại làtương giao tâm đầu ý hợp, tiên phong lúc này mới thay hắn thông báo một tiếng.
Vừa vạn hai vị hắn nhắc tới đều ở trong quân, Tống Dương xác minh một chút, tuy rằng cách nói của Nhân Lặc có hơi khoa trương, nhưng cũng coi như là chuyện thật, đầu năm Vô Ngư du lịch ở thượng du cao nguyên cũng từng cùng người này có ít tiếp xúc, mà bên Vân Đính, đích xác cũng Nhân Lặc có giao tình không cạn.
Bạn bè của Vân Đính hoạt phật trên cao nguyên dùng một bàn tay là đếm ra hết, Nhân Lặc cũng là một cái trong số đó, không cần hỏi, người mà có thể được Vân Đính coi trọng, tự nhiên Phật hiệu tinh thâm kiến thức không tầm thường, trên thực tế Nhân Lặc không phải là cái loại Phật sống "hư danh", hắn có thực quyền cũng có địa vị, cùng với phiên chủ Mặc Thoát cùng nhau chủ chưởng lãnh địa phương viên mấy trăm dặm này. Lúc đại Phật sống Bác Kết ở đây, cũng rất coi trọng người này.
Chuyện lúc trước Vân Đính tiến vào Yến Tử Bình bắt Công chúa, chính là Nhân Lặc giúp Đại phật sống cùng Vân Đính "Đáp cầu dắt mối", đưa Vân Đính dẫn vào Nam Lý theo chi thương đội kia cũng là từ lãnh địa của Mặc Thoát tới.
Nhân Lặc phật sống bị đưa vào trong, nói rõ ý đồ đến đây, hoá ra hắn là làm thuyết khách.
Tính ra, Nhân Lặc cùng Mặc Thoát kiểu này, là chi chính của Đại phật sống Bác Kết tiền nhiệm, Bác Kết chết rồi Ô Đạt chủ trì Sài Thố Đáp Tháp, bắt đầu đối với họ dùng lực đè ép đàn áp. Nếu không phải là Thổ Phiên xâm lăng phía nam bị thất bại, Nam cảnh Bắc quan đều bị địch nhân xâm nhập, cộng thêm tiểu Phật sống thăng tọa bị chết thảm cùng liên tiếp sự tình khiến Thổ Phiên loạn thành một đoàn, làm Ô Đạt không rảnh để đối phó với họ, hiện tại thế lực của Nhân Lặc cùng Mặc Thoát sợ là đã bị Ô Đạt đoạt đi, hai người cò còn sống hay không cũng khó nói.
Nhưng mặc dù có thể tạm thời bảo vệ thân gia, tình hình của Nhân Lặc cùng Mặc Thoát cũng không lạc quan, thế lực trước đây của đại phật sống hoặc là đã bị phá hủy rồi, hoặc là đầu phục Ô Đạt hoặc là những người khác, hiện tại trong Sài Thố Đáp Tháp tranh đấu có vài phe, mặc cho cuối cùng là ai làm lão Đại, Nhân Lặc cùng Mặc Thoát cũng không có ngày lành, chuyện bảo tồn lực lượng đối với hai người bọn họ cũng càng lúc càng quan trọng.
Nhân Lặc cầu kiến Tống Dương, ông ta cùng Mặc Thoát đã chuẩn bị một phần hậu lễ, chỉ cầu cho Nam Hỏa có thể tránh lãnh địa của ông ta ra, không khai chiến là được rồi. Nói xong thỉnh cầu ông ta cũng cường điệu một chút, trước đây Sài Thố Đáp Tháp tuyên bố Nam Lý là hung thủ mưu hại Đại Lạt Ma Bác Kết, ông ta cùng Mặc Thoát vẫn không tin, cũng không có phái binh tham gia vào đoàn quân Thổ Phiên đi xâm lược Nam Lý. Sau đó Nhân Lặc còn phân tích một cách rất có lý lẽ, nói rõ Bác Kết chết rồi Nam Lý cũng chẳng được chỗ lợi nào cả, không có động cơ thì cần gì ám sát.
Nếu là bình thường mà nhìn, Nhân Lặc thỉnh cầu đúng là người si nói mộng. Đại quân Nam Hỏa tránh ra, không chỉ tăng thêm chuyện đường xá, mà còn đưa một phần cao nguyên vũ trang để ở phía sau, hôm nay lúc Lạt Ma đến đưa vàng đã có lời thề son sắt, nhưng ai có thể cam đoan ngày mai bọn họ sẽ không bội bạc.
Nhưng trùng hợp Lạt Ma Vân Đỉtnh cũng ở đây, sự tình thì không giống lúc trước rồi. Hai vị Lạt Ma một mình nói chuyện với nhau một lúc, Vân Đỉnh chắc chắn nói cho Tống Dương có thể tin Nhân Lặc, ông ta cùng Mặc Thoát không có ý cùng Tống Dương khai chiến, nhưng hiện tại bọn họ cũng không còn có chỗ nào khác để nương tựa, không giống những phiên chủ khác không đánh còn có thể trốn, chỉ có thể cố thủ ở đây.
Tâm nhãn của Lạt Ma Vân Đỉnh tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng không thể nhìn thấy hết thảy nhân quả, nếu không cũng sẽ không phát sinh thảm sát thăng tòa, bất quá hắn dám chắc chắc sự tình, đại khái đều chắc là sẽ không sai.
Những kẻ không muốn đánh đâu chỉ có Nhân Lặc, Mặc Thoát? Tống Dương cũng không muốn đánh.
Hiện tại đã tới tiết đông, trông ra thì có vẻ Nam Hỏa vẫn tiến quân thuận lợi như trước, đại sát tứ phương uy phong vô cùng, cũng chỉ có Nam Hỏa tự mình biết, bây giờ áp lực so với trước phải lớn hơn nhiều, quân số giảm tốc độ tăng mạnh. Mà quân Phiên tử ở bên Mặc Thoát thực lực cũng không tầm thường, nếu thật sự đánh nhau Nam Hỏa định là sẽ thắng, nhưng tổn thất thì khó có thể đoán trước được.
Nhưng dù cho tổn thất có kinh người tới thế nào, nếu không có Vân Đỉnh đứng ra đảm bảo, Tống Dương nhất định phải đánh xuống một bộ phận của Mặc Thoát: địa bàn của Mặc Thoát, cách Đại Yến rất gần, Tống Dương muốn đưa Nam Hỏa vào đất Yến, lãnh địa của Mặc Thoát chính là nơi mà đại quân của hắn chuyển hướng.
Tống Dương tín nhiệm Vân Đỉnh, Nhân Lặc cũng tín nhiệm Vân Đỉnh, có một người trung gian như vậy, song phương đàm phán cũng dễ dàng hơn, mật nghị qua đi liền đánh thành hiệp nghị. nguồn t r u y ệ n y_y
Sau đó Nam Hỏa đánh nghi binh lãnh địa của Mặc Thoát, mãi khi đại quân tiến công chủ thành An Gia, để cho Mặc Thoát an tâm, Tống Dương chỉ dẫn theo vài tâm phúc vào thành, bắt đầu an tâm chờ đợi. Trong lúc đó Tống Dương còn thuận tay chữa cho đứa con vốn bị bệnh nặng lâu ngày của Mặc Thoát khỏi bệnh… Cho đến hôm nay.
Tính toán thời gian, tin tức Đại Yến đã khai chiến với Nam Lý, lúc này nên đưa tới tay Nam Hỏa đang viễn chinh bên ngoài.
Về tình về lý, Nam Hỏa đều phải lập tức chạy trở về cứu nước, cho nên Tống Dương 'Triệt binh' rồi, nhìn qua rất thuận lý thành chương. Mặc Thoát thì chiếu theo ước định trước đó, truyền thư tới cho Sài Thố Đáp Tháp, nói Nam Hỏa bỗng nhiên rút binh vội vàng về nước.
Tất cả mọi người nghĩ rằng đội quân này đi rồi, nhưng trên thực tế Nam Hỏa chỉ hành quân lặng lẽ, tiếp tục lưu lại trong lãnh địa của Mặc Thoát, bắt đầu lẳng lặng ngủ đông... Đến lúc này, Nam Hỏa biến thành một đội quân đã trở về Nam Lý, không còn tồn tại trên cao nguyên, sẽ không thể nào tái xuất hiện ở Thổ Phiên, càng không khả năng từ Thổ Phiên sát nhập vào quân đội Nam Lý ở Yến cảnh.
Việc này so với dự đoán trước đó của Tống Dương hiệu quả còn phải tốt hơn, bởi vì có sự hỗ trợ của Mặc Thoát và Nhân Lặc, Nam Hỏa thành công 'Biến mất' rồi.
Nếu như Thường Đình Vệ vẫn còn ở đây, vẫn còn lại giám quốc trọng khí Đại Yến, cái thủ thuật che mắt nho nhỏ này của Tống Dương không thể lừa được. Rút quân là thế nào? Là một chi quân đội vội vàng chạy đi, từ lãnh địa của Mặc Thoát chạy như điên, chạy về đến cảnh nội Nam Lý. Những cơ sở ngầm của Tạ Bàn Tử bố trí trên cao nguyên sẽ phát hiện, đám Nam Hỏa vốn nên xuất hiện trên đường rút quân nhưng lại chưa hiện thân, bởi vậy có thể kết luận, đội quân này vẫn chưa đi, vẫn còn ẩn trong lãnh địa của Mặc Thoát.
Đáng tiếc, Vũ Di Vệ hiện tại so với Thường Đình Vệ năm đó kém hơn rất nhiều, chân rết của Gia Cát Tiểu Ngọc ngay cả ở trong nước còn chưa bao quát hết được, càng vô lực mở lên đến cao nguyên, chuyện xảy ra trong quốc nội Thổ Phiên, Gia Cát Tiểu Ngọc vô lực tìm hiểu, càng không có cách để đi điều tra.
Cho tới nay, tai mắt của Yến Quốc ở Thổ Phiên vẫn là Ô Đạt, nhưng hiện tai Ô Đạt bị nội đấu làm cho sứt đầu mẻ trán, thân ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, Nam Hỏa trở về cứu nước lại là chuyện đương nhiên… bởi vậy Nam Hỏa thành công 'Biến mất' khỏi cao nguyên.
Một đoàn nhân mã vận chuyển vật tư cho Trấn Tây Vương, thêm vào với chiến sự tổn thất, hiện tại Nam Hỏa còn có khoảng hơn sáu vạn năm nghìn binh lính, lại gặp lúc giá lạnh, đại quân liền dừng lại để tu chỉnh cho thật tốt.
Bất luận phía sau còn có tính toán gì không, đến lúc này mà nói, đối với đám người Thổ Phiền không rõ ràng chân tướng mà nói, Nam Hỏa cuối cùngđã bị dập tắt, nhưng "Thánh hỏa" đến từ phương bắc lại hoàn toàn tương phản, tiếng gió lạnh gào rít không che được tiếng kèn trận của những dũng sĩ Hồi Hột, aạo tuyết liên miên không ngăn được gót chân sắt của Đại Mạc nện bước, đại quân Hồi Hột sau một lần giảm chậm lại thế tiến công, bỗng nhiên lại tăng tốc lên, không để ý tới gió lạnh ngăn trở, từ cao nguyên Phương bắc một đường hát vang tiến lên, mũi đao trực chỉ đô thành Thổ Phiên, Nhân Khách Thụ Xuyên..
Những chiến báo có liên quan đến Thổ Phiên, từng giây từng phút rơi vào tay Cảnh Thái, ngọn đèn dầu trong Ngự thư phòng của Yến hoàng cung vẫn được thắp trắng đêm, mắt thấy cơ hội nhất thống thiên hạ đang đến gần, Hoàng đế càng lúc càng cần mẫn.
Tin Nam Hỏa rút quân Cảnh Thái chỉ xem liếc qua một cái là vứt sang một bên, đội quân này y không mấy để tâm, bọn họ có về cũng không cứu được Nam Lý, chạy không thoát được kết cục diệt vong, nhưng tin Hồi Hột đột nhiên toàn lực tiến công, làm cho Cảnh Thái có chút hứng thú…
- Chú ý nghỉ ngơi, gần đây đều thức đêm như vậy, mỗi tháng muốn ba lượt nữ nhân nên sửa lại rồi, chỉ có thể một lần thôi.
Mật thất trong hậu cung, quốc sư đưa một ly trà tới trước mặt nhi tử, lại tự ngồi ở đối diện.
- Nữ nhân không có ý nghĩa, tuy nhiên một tháng một lần là hơi ít rồi.
Cảnh Thái cười ứng lại một câu, lập tức quay lại chính đề:
- Ta" đã truyền chỉ cho Tây quan, để cho Chu Cảnh chuẩn bị chiến tranh, ngày bọn họ giết chết cao nguyên cũng sắp tới rồi.
Chu Cảnh là đại tướng của Yến Quốc, chiến sự ở cao nguyên trong tương lai đều do người này chủ chưởng.
Ánh mắt của quốc sư cười cười, nhìn Cảnh Thái, tạm thời không nói gì, chỉ làm thủ thế ra hiệu cho nhi tử tiếp tục nói.
- Lúc trước Hồi Hột đột nhiên hoãn lại thế công, có thể thấy được, bọn họ đang phòng bị chúng ta xuất binh chặn ngang vây đánh.
Cảnh Thái giọng điệu vững vàng:
- Người Hồi Hột cùng không ngu, chuyện đề phòng chúng ta cũng là đã được dự liệu rồi.
- Mãi cho đến sau mùa đông, thế công của người Hồi Hột lại lần nữa mãnh liệt lên, vả lại lại từ quốc nội điều đến trọng binh tiếp viện, đại quân một đường đánh lén, thế phá thành nhổ trại không thể đỡ, thẳng tiến đến Nhân Khách.
- Người Yến chúng ta không thích giá lạnh, cho nên Hồi Hột mới chờ mùa đông phát động tấn công mạnh, nhưng mùa đông cũng chỉ mấy tháng, sớm hay muộn cũng sẽ qua, cho nên Hồi Hột mới bất kể thương vong chỉ cầu tiến mạnh… cũng không khó đoán, bọn họ muốn chấm dứt chiến sự ở cao nguyên trước đầu xuân, ít nhất phải đánh xong Nhân Khách Thụ Xuyên. Kế này tính rất hay, nhờ thiên thời, chúng ta thật sự chịu thiệt. Nơi sa mạc kia ta cũng có nghe nói qua, mùa đông không có tuyết, nhưng rét lạnh so với cao nguyên chỉ có hơn không có kém. Nói tới chống rét, Hồi Hột mạnh hơn chúng ta. Dựa vào tốc độ tiến binh hiện nay của Hồi Hột, ngắn thì một tháng, lâu thì năm mươi ngày, bọn họ có thể đánh tới dưới thành Nhân Khách rồi.
Nói tới đây, Cảnh Thái im lặng, chuyện còn lại không cần nói nữa, Quốc sư hoàn toàn đủ sáng suốt để hiểu được… Các bước tiếp theo, căn bản chính do Quốc sư an bài: một ở binh đạo, một ở cảnh vệ Nhân Khách.
Binh đạo là chuẩn bị cho Yến quân.
Dựa theo lẽ thường, Yến quân tiến vào cao nguyên, bọn họ phát sinh xung đột đầu tiên không phải là Hồi Hột, mà là đại quân vũ trang của Phiên chủ ở hai bên đường. Trong mùa đông Yến quân vừa đi vừa đánh, chờ cho bọn họ tới Nhân Khách sợ là đã qua cả Thanh minh rồi. Tuy nhiên quốc sư cũng đã sớm có chuẩn bị, trước khi Bác Kết chết, lão đã vì binh đạo này mà nghiên cứu không biết bao lâu. Đến khi Bác Kết chết rồi, do Ô Đạt chủ trì, tu chỉnh lại một vài lãnh địa của các Phiên chủ ở phía đông, chỉ là một chút điều chỉnh nho nhỏ. Loại chuyện này rất bình thường, lão Hoàng đế chết rồi, tân chủ nhân cầm quyền, cũng nên làm một ít phân phối ích lợi, nhưng chính những điều nhỏ bé không đáng kể này làm xong, hiện nay trên bản đồ của Thổ Phiên, lặng lẽ đã có một con đường bộ ẩn dấu quanh co khúc khuỷu; dọc theo con đường này, sẽ không đi qua bất luận lãnh địa Phiên chủ lớn nhỏ nào cả, tất cả đều là dựa sát vào bên cạnh phong ấp của bọn chúng mà qua.
Ở tây bộ Thổ Phiên, vốn là có trọng binh thường trú dùng để đề phòng Yến nhân, lúc bọn họ ở đây, binh đạo này chẳng có tác dụng gì, nhưng khi đội quân này đã bị điều đi phương bắc ngăn cản Hồi Hột, phiên chủ lại còn tồn tại tâm tư duy trì thực lực, không có ai rảnh rỗi mà chủ động đi ra chặn ngang hùng binh Yến quốc.
Về phần cảnh vệ ở Nhân Khách, thì càng đơn giản, Sài Thố Đáp Tháp đã loạn lắm rồi, nhưng phụ cận Nhân Khách vẫn đóng quân Phiên binh, lúc đối phó với kẻ xâm lược ngoại lai, vẫn sẽ nghe lệnh Ô Đạt, khi đại quân Hồi Hột đánh tới, Phiên binh sẽ rút dần, lui vào trong thành cố thủ.
Công kiên chiến của Nhân Khách so với dự đoán của Hồi Hột khó khăn hơn nhiều; mà mà Yến quân không chỉ có gan xuất binh giữa trời đông giá rét, vả lại thời gian tới Nhân Khách còn sớm hơn dự liệu rất nhiều, bởi vậy cơ hội mà Cảnh Thái mòn mỏi chờ đợi cũng liền dần dần hiển lộ.
Lúc binh lính Đại Mạc tấn công vào Nhân Khách, mãnh liệt tấn công Thánh thành, khi hai bên thương vong thê thảm, đại quân Yến quốc cũng xông lên, bên trong thành Phiên tử nội ứng ngoại hợp, quân viễn chinh Hồi Hột ắt là phải chịu thương nặng.