Chương 4 Rượu cùng trăng, nhạc cùng thơ Duệ Long vương nửa chừng mất tích đã xuất hiện trở lại. Hơn nữa phía sau lưng nàng còn có một bạch y nam tử cỡi chung bảo mã. Phải biết Thái Hương là hoàng thất vương gia, là ái nữ quý giá của Tần hoàng, ít kẻ nào dám tiếp cận gần nàng, chứ đừng nghĩ đến chuyện có thể cỡi chung một con ngựa như thế.
Thái Hương chẳng hiểu sao cơ thể mình càng lúc càng mệt mỏi rã rời. Chỉ là một vết tên bắn, lại có thể khiến tay chân nàng mất sức, thậm chí ngồi trên ngựa còn không vững, phải dựa vào hết nam nhân phía sau.
- Mau đến trấn gần nhất, Duệ Long vương đang bị thương.
Nàng lờ mờ nghe được tiếng của Duy Nhất hô lớn. Tuy Thái Hương còn tỉnh, nhưng nàng lại chẳng thể nói được tiếng nào. Mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc.
Phải rồi, từ lúc nàng còn rất nhỏ, cũng đã từng cưỡi chung một con ngựa với người ta như thế này. Khi đó mới năm tuổi, nàng đã bạo gan một mình trốn lên núi cấm. Thiên hạ đều đồn rằng núi Thanh Chương có thần tiên sinh sống, nàng thật muốn nhìn xem thần tiên thật ra là cái bộ dạng nào.
Thái Hương đã từng nhìn thấy một con hoàng long tung bay giữa bầu trời đầy sấm chớp. Ký ức của nàng không rõ ràng lắm về những chuyện đã xảy ra, chỉ đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong vòng tay kẻ lạ. Đó chính là lần đầu tiên nàng gặp Minh Quang, người cận vệ trung thành đã đi theo nàng từ ngày ấy.
Đoàn hộ vệ áp sát ngựa của vương gia, Thái Hương tuy mở mắt nhưng hình như không còn tỉnh táo. Phía sau nàng là một nam nhân tuấn lãng nhưng hai mắt bị mù. Không ai dám tiến đến đỡ lấy vương gia trong lòng hắn, đành phải để hai người tiếp tục ngồi chung ngựa. Họ kè sát để dắt bảo mã lên đường.
Đi đến trấn nhỏ, Tần quân ngay lập tức trưng dùng toà biệt viện lớn nhất trấn. Vẫn là không ai dám tiến đến đỡ vương gia. Duy Nhất tự xuống ngựa, nhẹ nhàng bế nàng trên tay như một con mèo nhỏ.
- Xin quan gia dẫn đường. – Hắn yếu ớt nhờ vả.
Không biết việc tự mình bế vương gia và để cho kẻ mù bế, cái nào nguy hiểm hơn. Thật may mắn là trên đường đi Duy Nhất không hề vấp lần nào, thuận lợi đưa nàng đến được nơi an toàn.
^_^
Khi Thái Hương tỉnh dậy là lúc đêm khuya, trăng đã lên cao. Nàng bị một tiếng đàn réo rắc bi thương đánh thức. Đám thị nữ cận vệ đã thay cho Thái Hương bộ áo bằng tơ lụa mỏng. Hai mép áo khoét sâu hở ra phần ngực trắng nõn nà với vô số bớt đỏ vằn vện trên đó. Thái Hương cúi nhìn xuống, cảm thấy vô cùng bực bội. Dù cho mười mấy năm qua, nàng vẫn không quen với những dấu vết xấu xí này.
- Ngân Bình, Mỹ Kỳ. Ta khát, mau mang nước vào đây. – Nàng lớn giọng gọi hai thị nữ cận thân.
Tiếng đàn bên ngoài đột nhiên nín bặt, một lát sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
- Mau vào.
Nàng mệt mỏi chống tay gối đầu chờ đợi. Nào ngờ người xuất hiện không phải hai người thị nữ, mà là một dáng bạch y tiêu sái bước vào. Duy Nhất một tay lần cửa, một tay cầm ấm trà, cười ấm áp với nàng.
- Điện hạ, nước mang đến rồi đây?
- Là công tử? Vì sao chàng đến đây, hai thị nữ của ta đâu?
Nàng hoảng hốt ngồi bật dậy, sửa soạn lại quần áo cho thật nghiêm chỉnh. Thái Hương chưa từng để người lạ nhìn thấy mình trong bộ dáng phong túng, tuỳ tiện như thế này.
Tuy nhiên Duy Nhất vẫn như thế cười thật nhẹ nhàng. Hắn bỏ tay khỏi cửa, cẩn thận bước từng bước nhỏ về phía cái bàn, bàn tay đưa ra dò dẫm trước mặt thật đáng thương. Thái Hương rời giường, nàng nắm lấy bàn tay đang quơ giữa không trung như người chết đuối của hắn. Duy Nhất quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, hắn siết nhẹ tay nàng một chút, tỏ vẻ biết hơn lẫn cảm kích sâu sắc. Thái Hương dẫn hắn đến bàn trà, chăm chút cho Duy Nhất ngồi xuống, rồi chính bản thân mình mới an toạ.
- Xin lỗi điện hạ vì sự bất tiện này. – Hắn đặt ấm trà lên bàn, cười thật đau khổ. – Tiểu dân mất ngủ, nên nhờ các vị thị vệ tìm cho một cây đàn giải sầu. Nào ngờ cầm nghệ thô thiển, làm toàn bộ họ ngủ gục hết rồi. Nghe tiếng điện hạ gọi, tiểu dân đành phải thay họ đưa nước vào, xem như là tạ tội.
- Bọn nô tài này ... – Nàng nhíu mày tức giận. - ... thân làm thị vệ sao có thể ngủ gục. Nếu có kẻ địch tập kích thì sao?
- Xin điện hạ bớt giận. – Trên mặt hắn hiện rõ nét lo âu. – Toàn bộ quân binh ngày hôm nay liên tục vượt rừng trèo núi, quả thật đã đạt đến cực hạn của thể lực rồi. Nếu muốn trách, xin hãy trách tiểu dân kiến họ lao khổ. Nếu không phải tiểu nhân ngộ thương điện hạ ...
Đôi mày của hắn chau lại, gương mặt ủ dột khiến Thái Hương lấy làm không nỡ. Nàng là tổng chỉ huy quân đội, ra sa trường giết giặc biết bao nhiêu năm nay, đầu rơi máu chảy đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thương xót chỉ vì một cái nhíu mày của ai như hắn.
- Bạch công tử, ta đã nói không tính toán, chàng hà tất phải nhắc lại làm gì. – Nàng đành phải đầu hàng khi tuấn nam đau khổ.
- Tạ ơn điện hạ.
Hắn mừng rỡ quỳ xuống lạy tạ. Nhưng không ngờ lại đập đầu vào cạnh bàn, kêu lên một tiếng rõ to. Rõ ràng hắn đã bị chấn động mạnh, khuỵ xuống ôm đầu, choáng váng một lúc mới tỉnh được. Duy Nhất đau đớn đấm mạnh tay xuống đất. Điệu bộ sầu khổ, phẫn uất của hắn có thể dễ dàng lọt vào được trong mắt nàng. “Quý đôi mắt, khó đôi tay” Hắn từ một môn chủ lừng lẫy giang hồ bị biến thành tên đui mù vô dụng thì làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được. Tuy bình thường Duy Nhất hay cười, nhưng có lẽ vẫn ngày đêm thầm khóc trong tim.
- Cẩn thận.
Nàng dịu dàng kéo tay hắn lên xem, rõ ràng những đốt ngón tay đã trầy da chảy máu.
- Ta đã từng nghe qua cầm khúc của công tử. Quả thật kỹ thuật tinh thông, tráng khí lẫy lừng. Một đôi tay chơi đàn hay như vậy, phải nên giữ gìn, đừng tự tổn thương bản thân. - Nàng trầm giọng, lựa từng lời cẩn thân nói với hắn. Có lẽ do đêm khuya, âm thanh vang lên mang theo ý ấm áp cùng quan tâm sâu sắc.
- Đa tạ điện hạ an ủi. Được gặp điện hạ ngày hôm nay, chính là phần phước của tiểu dân. Nếu không có người, chắc tiểu dân không thể thoát được khoảng rừng kia.
Lại là nét chua chát xót xa xuất hiện trên mặt hắn. Thái Hương chưa từng thử qua phải an ủi người. Cách duy nhất nàng biết làm, chính là dời sự chú ý của hắn sang việc khác.
- Bạch công tử, ta vừa nãy cũng đã ngủ nhiều. Đêm hãy còn dài. Nếu công tử cũng không ngủ được, có thể vì bổn vương tấu thêm vài khúc?
- Tiểu dân tài thô học thiển, được phục vụ điện hạ là phần phước của thần. Vương gia, xin mời.
Hắn kính cẩn giơ tay mời nàng đi trước, nhưng Thái Hương đi được hai bước, lại chợt dừng chân. Nàng quay lại nắm tay hắn dắt đi, để Duy Nhất đi một mình, thì biết bao lâu mới tới chỗ.
Ngoài tiền phòng có đặt sẵn một cây đàn tranh, bên cạnh có án hương, dĩa trái cây và bình rượu đầy. Nàng mỉm cười. Bọn thuộc hạ cũng đã cẩn thận an bày cho quý khách, không làm mất mặt chủ nhân. Nàng như tân lang ngày cưới, dìu nương tử ngồi vào hương án. Duy Nhất đưa tay lần mò, chạm được vào dây đàn, gương mặt hắn chợt giãn ra đầy thoả mãn.
- Chẳng hay điện hạ muốn nghe khúc nào?
- Tuỳ ý.
Hắn bắt đầu bằng một khúc ‘Đông từ’ nhẹ nhàng.
Bảo lư bát hoả ngân bình tiểu,
Nhất bôi La Phù phá thanh hiểu.
Tuyết tương lãnh ý thấu sơ liêm,
Phong đệ khinh băng lạc hàn chiểu.
Mỹ nhân kim trướng yêm lưu tô,
Chỉ hộ vân song phiến phiến hồ.
Ám lý vãn hồi xuân thế giới,
Nhất châu phương tín tiểu sơn cô.
(Đông từ - Ngô Chi Lan)
Bình bạc nhỏ, lò hương xông
La phù một chén thêm nồng khí mai
Tuyết đưa hơi lọt rèm cài
Gió đưa băng nghẹ rơi dài mặt ao
Người buồn rủ rũ gấm thao
Song mây giấy dán kín vào như bưng
Ngầm như níu lại xuân cùng
Chồi mai nở báo tin mừng đầu non
Nàng hững hỡ rót rượu ra chung. Trong vùng băng giá, rượu đặc biệt cay nóng, hương vị cũng thật nồng nàn. Nàng hít sâu một hơi đầy hương rượu, nhấp môi uống một ngụm, ngậm trong miệng để vị rượu từ từ thấm vào lưỡi. Cái cách thưởng rượu đầy tinh tế, trau chuốt thế này cũng chỉ có ở một tay sõi đời. Không có người khác nhìn mình, Thái Hương tự nhiên cũng buông lỏng bản thân, thoải mái thưởng thức rượu và nhạc.
Duy Nhất kín đáo liếc mắt nhìn. Nàng có dáng dấp một nam nhi khoáng đạt. Một cổ anh khí lẫm lẫm, khí phách ngời ngời không ngờ lại có thể tồn tại trên người nữ nhi. Hắn nhéch mép mỉm cười, nhớ lại một cầm khúc mình đã từng sáng tác ra.
... Nhân đối cảnh hoa gian nguyệt chiếu
Cảnh liêu nhân thụ sảo phong xuy
Giá ban liệu thiểu nhân tri
Nhàn lai phong nguyệt dữ thùy vi thu
Thi tứ tuyệt di du nhã ái
Tửu tam bôi tiêu sái li hoài
Đăng tiền độc đối thư trai
Thương tâm khách địa hữu hoài cổ nhân ...
(Trích ‘Thu dạ lữ hoài ngâm’ – Đinh Nhật Thận)
... Người đối cảnh hoa gian trăng tỏ
Cảnh trêu người ngọn gió rung cây
Nỗi niềm ai biết chăng ai
Cùng ai trăng gió đêm này với thơ
Thơ nhã ái bốn câu buông vận
Rượu ly hoài ba chén làm khuây
Trước đèn một chốn thư trai
Chạnh lòng đất khách nhớ người đời xưa ...
Nàng quả nhiên bị ý thơ lay cảm. Thái Hương ngửa cổ dốc hết chung rượu đầy. Hơi rượu bốc lên làm gò má nàng ửng đỏ. Mỹ nhân say rượu thế gian này mấy ai đã có dịp thấy qua. Cái chất ngang tàng mà bá giả, trong nhân loại được xưng tôn là long tử, Thái Hương sinh ra đã có ngạo khí ngất trời. Duy Nhất nhìn thấy mỹ nhân cũng phải rung động vài phần. Hắn không ngờ mình cũng có lúc phải vì nhân loại mà phổ khúc.
Tần Vương kỵ hổ du bát cực
Kiếm quang chiếu không thiên tự bích
Hy hoà xao nhật pha ly thanh
Kiếp khôi phi tận cổ kim bình ...
... Động Đình vũ cước lai xuy sính
Tửu hàm hát nguyệt sử đảo hành
Ngân hà tiết tiết dao điện minh
Cung môn chưởng sự báo nhất canh
Hoa lâu ngọc phượng thanh kiều ninh
Hải tiêu hồng văn hương tiên thanh
Hoàng nga điệt vũ thiên niên quang
Tiên nhân chúc thụ đới yên khinh ...
(Trích ‘Tần vương ẩm tửu’ – Lý Hạ)
Tần vương cỡi cọp đi tám hướng
Kiếm tỏa khắp trời xanh như ngọc
Ngày trong êm nghe tiếng pha lê
Khói loạn nghìn xưa đã lắng chìm ...
... Mưa Động Đình êm như sênh thổi
Rượu say rồi bắt ngược đường trăng
Ngân hà dày đặc soi điện ngọc
Chưởng sự trong cung báo canh đầu
Lầu hoa phượng gáy đanh kiều mị
Chữ hồng trên biển lụa thơm xinh
Thiên nga xuống múa thân ngay ngắn
Người tiên đốt đuốc khói nhẹ vòng ...
Nàng cười sảng khoái khi nghe tiếng đàn của hắn. Rút ra thanh kiếm treo trên tường, Thái Hương vừa ngâm lại lời thơ vừa múa bài Kiếm khúc. Hắn nhìn nàng, chấn động trong lòng. “Thế ngạo lăng vân”.