Hoa Linh Lan Chương 3


Chương 3
“Hoa – Linh – Lan” và “Nó”

Người ta không thể  sống mà ko có lòng tin. Sự ko tin dễ dàng giết một người chết nhanh hơn ngàn nhát dao và vô vàn độc dược…

Hoa Linh Lan là một loài hoa rất đẹp, trong trắng và không tì vết. Nó có khả năng chữa bệnh tim nhưng ngược lại cũng có thể trở thành một thứ độc dược giết người. Thế nên, mỗi lần nhắc tới hoa linh lan, tôi lại nghĩ tới một trái tim đang ngày đêm rỉ máu với những nỗi buồn đau vô hạn mà tôi không thể nào chạm tới.

Tôi nhớ, khi còn sống bố  đã kể cho tôi về sự tích loài hoa này, đó là một câu chuyện buồn cho dù nó vô căn cứ như mọi sự tích trên đời. Câu chuyện về một chàng Gù cô đơn, xấu xí và đáng thương nhất trên đời, có tình yêu mù quáng với một nàng công chúa – công chúa Roda. Mù quáng tới nỗi giết chết nàng để rồi chàng Gù cũng héo hơn chết đi với trái tim nứt nẻ. Một cô gái chăn cừu tên Maia đã nhìn thấy trái tim đó và bật khóc, nàng cứ khóc mãi khóc mãi, và những giọt nước mắt của nàng chảy xuống thấm vào trái tim nứt nẻ ấy. Thật là kỳ lạ, những giọt nước mắt của Maia cứ thấm sâu vào trong đá, và ngay trên chỗ đó mọc lên hai bông hoa, một bông có những cái cánh nho nhỏ màu hồng quấn quanh thân cành giống như những trái tim nhỏ xíu bị nứt nẻ. Còn


còn bông kia thì nở ra những cái chuông nhỏ màu trắng treo lơ lửng, hệt như những giọt nước mắt trong suốt. Sau này, con ngời đã đem những bông hoa đó vào trồng trong vườn và gọi bông hoa màu hồng là hoa Trái Tim Tan Vỡ, còn bông hoa màu trắng là Hoa Linh Lan.

Câu chuyện thật buồn, vì tình yêu? Vì sự đơn độc hay vì thứ gì mà những giọt nước mắt thật đẹp đã hiện hình trong loài hoa ấy?

Sau này, tôi đọc thêm rất nhiều câu chuyện khác về Hoa Linh Lan. Cũng như biết thêm rất nhiều cái tên khác của loài hoa ấy. Hoa này trong tiếng Anh còn được gọi là Our Lady’s tears (Nước mắt của Mẹ) do, theo một truyền thuyết, từ những giọt nước mắt của Eva rơi xuống, khi bị đuổi ra khỏi thiên đàng, đã trở thành hoa linh lan. Một thuyết khác cho rằng linh lan xuất hiện từ những giọt nước mắt của Đức Mẹ đồng trinh Mary khi chúa Jessus bị đóng đinh. Tôi yêu thích hoa linh lan không chỉ bởi vì nó đẹp mà còn bởi vì…

Ngày trước bố tôi nói, vì nhà tôi họ “Hoa”, một họ rất hiếm mà lại rất đẹp nữa, tôi lại là con gái, nên từ khi mẹ mang thai tôi, bố mẹ và anh trai tôi đã cố gắng tìm một loài hoa thật đẹp để đăt tên cho tôi. Có lẽ cũng bởi loài hoa linh lan mang nhiều ý nghĩa đến như vậy, nên tôi mới có tên là “Linh Lan”. Tên tôi là “Hoa – Linh – Lan”.

…………………….

Lần đầu tiên tôi gặp Khánh là khi cậu ấy 14 tuổi. Chúng tôi học lớp 9 cùng nhau, Khánh chuyển đến học sau tôi nhiều lắm. Khánh có một đôi mắt vô cảm, một khuôn mặt có đường nét và rất thu hút. Tuy cậu ấy rất ga-lăng nhưng sống lại vô cùng khép kín. Không chỉ bọn con gái trong lớp tôi mà gần như con gái cả trường đều thích cậu ấy. Cái gì cậu ấy cũng “nhất” thì làm sao mà không thích được cơ chứ. Cao nhất, đẹp trai nhất, học giỏi nhất và ga- lăng nhất, lạnh lung nhất, chơi thể thao giỏi nhất…v.v Nhiều cái nhất kể mãi không hết – Đó là Khánh.

Bù lại cho sự yêu thích của nữ giới, cậu ấy nhận được khá nhiều ác cảm của bọn con trai. Thời gian cuối năm lớp 9, theo tôi nghĩ đó là một khoảng thời gian mệt mỏi và buồn bã của Khánh. Cậu ấy thường xuyên bị bọn con trai trong trường đánh. Mặt mày xuất hiện vô số những vết bầm thâm. Tuy nhiên, có lẽ là cậu ấy không đánh lại bọn chúng bao giờ mà lại im lặng chịu đựng. Bọn con gái rỉ tai nhau điều này và tôi cũng tham gia vào mọi cuộc chuyện trò bán tán xung quanh những trận đánh đó. Có đứa cho rằng Khánh nhát gan nên đã chịu đòn mà không đánh lại. Cũng có đứa nói rằng, bọn con trai quá đông và Khánh đã chống trả nhưng thất bại vì lực lượng ko cân sức. Còn cá nhân tôi thì cho rằng, cậu ấy là một anh chàng điềm đạm, có lối cư xử chuẩn không cần chỉnh.

Có một lần, tôi nhìn thấy Khánh, với những vết bầm dập trên mặt và máu chảy rất nhiều nơi cánh tay. Cậu ấy lui về phía sau vườn trường, sau một trận đòn nhừ tử của bọn lớp 10 trường khác.

Tôi đi theo.

Vì tò mò.

Sự tò mò  của tôi mang lại nhiều điều hơn tôi nghĩ. Lúc  đó thì chỉ là sự ngạc nhiên cực độ. Sau này, nó còn khiến tôi đóng vai một kẻ đi theo trong suốt quãng đường dài.

Khánh ngồi bệt  ở đống cỏ, bằng hết sức cố gắng của cánh tay bị gãy, cậu ấy kéo khóa quần.

Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi vì xấu hổ. Nhưng chẳng hiểu  điều gì, khiến tôi quay lại nhìn, cậu ấy mở khóa quần ra, nhìn vào “cái đó” của mình, thở phào một cái rồi cười….

Tôi khi đó –  một con bé 14 tuổi như mọi con bé 14 tuổi khác, xác định hành động của Khánh là biến thái vô cùng.

Hôm sau, tôi đã kể chuyện tôi nhìn thấy đó với con bạn thân của mình với một rổ thắc mắc. Rồi con bạn thân của tôi lại kể tiếp với một con bạn thân khác của nó. Và cứ như thế câu chuyện nhanh chóng được lan truyền mau lẹ hơn tôi tưởng, Tôi ko nghĩ là câu chuyện này gây hại cho Khánh, đó chỉ là những thắc mắc của tôi…. Vậy mà…

Bọn con trai bắt  đầu giễu cợt Khánh, chúng “chợt nhớ” những lần  đánh nhau, Khánh luôn sợ bị đau chỗ ấy. Chúng nói rằng hẳn Khánh bị tật ở chim.

Sau buổi sinh hoạt ngày thứ bẩy cuối tuần, Khánh bị đám con trai lôi vào nhà vệ sinh. Chúng đè Khánh xuống, bắt tụt quần và chế giễu trêu chọc. Tất cả đám con gái đều biết điều này, nhưng ko ai bình luận vì xấu hổ.

Sau đó, Khánh chuyển trường.

Đó là ngôi trường thứ ba Khánh theo học trong bốn năm cấp hai.

…………………….

Sau này, tôi được biết Khánh đi du học, điều đó khiến tôi thực sự  rất buồn. Tôi nghĩ việc cậu ấy phải chuyển trường là lỗi tại cái miệng lắm lời của tôi. Có một thời gian, nghĩ về Khánh là việc duy nhất tôi làm trong ngày. Đôi khi, tôi thắc mắc rằng cậu ấy có bị Gay không nhỉ? Thời điểm tôi tự hỏi mình câu hỏi đó, là lúc báo chí lên án rất nhiều về những thú chơi có chiều hướng bệnh hoạn của những người đồng tính.

Nhưng rồi, tôi lại xua ý nghĩ đó đi, việc chăm chút đến của quý không có nghĩa là người đó pêđê hay muốn cắt nó đi. (Tôi có đọc một vài quyển truyện, một số nhân vật nam đồng tính luôn muốn cắt “cái đó” để thành đàn bà. )

Khánh thật đẹp trai. Ai cũng nói vậy, cậu ấy phát triển chiều cao sớm, nên lớp 9 đã cao hơn 1m7, cao hơn chúng tôi nhiều. Có lần, đi khám sức khỏe định kỳ của toàn khối, bác sĩ nói cậu ấy vẫn còn có thể cao thêm. Điều đó làm bao nhiêu đứa trong khối phải trầm trồ… Đó là lý do tôi cố gắng xua đi ý nghĩ, Khánh pêdê. Vì đẹp trai như thế mà Gay thì thật phí và tiếc cho tụi con gái chúng tôi.

Tôi ko hiểu tại sao Khánh lại sống khép kín như vậy? Cậu ấy có nỗi mặc cảm thầm kín nào của bản thân mà người ngoài không ai hay biết chăng? Tôi biết ôm một nỗi mặc cảm thì bản thân sẽ cảm thấy rất khổ sở như thế nào. Sau này tôi càng hiểu rõ hơn vì đã phải trải qua sự mặc cảm ấy. Mỗi lần nghĩ về chuyện Khánh mặc cảm với một điều gì đó, là tôi lại liên tưởng tới chàng Gù trong sự tích hoa Linh lan. Anh ta đã ôm cô đơn rồi chết, trở thành loài hoa màu hồng bên cạnh hoa linh lan – hoa trái tim tan vỡ. Ai mang trong mình một bí mật mà không có niềm tin thì cũng sẽ đều cô đơn như thế…

Việc nghĩ về  Khánh với quá nhiều áy náy, khiến tôi hạ quyết tâm sẽ phải gặp Khánh vào một ngày không xa, để nói lời xin lỗi và mong là cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi.

Một năm sau đó, khi tôi đang học lớp 10, bố tôi bị bắt vì tội tham ô. Tất cả  tài sản gia đình đều bị tịch thu. Tôi không khóc, cũng không trách cứ bố. Tôi không tin bố tôi đã làm như vậy. Cho dù ông có làm như vậy, tôi cũng vẫn tin ông luôn có lý do của mình. Trong mắt tôi, bố  luôn là một người bố mẫu mực, một người đàn ông chính trực và tuyệt vời. Nhìn ông bình thản bước đi mà lòng tôi như se sắt lại. Tôi hỏi ông có hối hận vì những việc đã làm không, ông chỉ cười. Còn mẹ tôi thì khóc và ngất lên ngất xuống.

Tôi nói, nếu bố  có một mức lương xứng đáng hơn, với công việc làm của một cán bộ cần mẫn, bố sẽ không làm việc đó đúng ko? Bố tôi trả lời: “ Không!”. “Khi con đã có cái xứng đáng với mình, còn sẽ nghĩ rằng nó là không đủ. Ngay cả khi bố có một mức lương cao hơn và xứng đáng với bố hơn, bố vẫn sẽ nghĩ nó là không đủ!”.

Bố tôi tự  sát trong trại giam. Đáng ra ông chỉ phải đi tù hai năm thôi, nhưng ông đã vào đó và không trở ra nữa. Hay ông đã để tâm hồn mình lại trong ngục, chỉ để cho mẹ con tôi đón xác trở về.

Ông là hiệu trưởng trường cấp hai mà Khánh và tôi cùng đã từng theo học.

Việc này thực sự  nhục nhã với ông.

Tôi biết, tội của  ông không phải như vậy. Nhưng ông ko thanh minh và ông ra đi lặng lẽ. Những điều ông nói cứ như thể ông có thể chấp nhận tất cả tội lỗi về mình. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến Khánh, nghĩ đến những trận đòn vô cớ mà cậu ấy phải chịu suốt những năm cấp hai mà không một lần phản khoán, oán trách, kêu than hay thanh minh gì cả. Những người đàn ông có một sự chấp nhận thật kỳ lạ. Khi họ đã chấp nhận rồi thì mặc cho tất cả xấu xa, họ vẫn sẵn sàng vơ vào mình đơn giản như thế sao?

Anh trai tôi khi đó  đã trưởng thành, nói rằng tôi và mẹ cần  đi khỏi nơi đây và bắt đầu một cuộc sống mới. Anh lấy vợ ở Phần Lan, chị dâu tôi là người ngoại quốc. Anh muốn đón mẹ sang để gần vợ và con anh. Đồng thời, muốn tôi sang đó, để thanh thản sống mà tiếp tục học hành.

Hóa ra là cứ mỗi khi có chuyện xảy ra ở nơi mà bạn đã từng sống, bạn sẽ không thể tiếp tục sống yên ổn ở đó được nữa. Bởi những lời đàm tiếu và dị nghị sẽ đeo đuổi bạn mãi không thôi. Người chết thì cũng đã chết rồi, kẻ có tội ( nếu có ) thì giờ đây cũng đâu còn nữa. Nhưng những người vô tội, những người đang sống thì mới đầy áp lực cơ, áp lực của xã hội và định kiến. Tôi hiểu sâu sắc những gì mà Khánh đã trải qua, hiểu vì sao cậu ấy phải rời xa chúng tôi để đi về một miền xa lắc. Chắc cậu ấy cũng nhớ nhà, nhớ nơi mà cậu ấy đã từng sống và lớn lên chứ? Bởi vì tôi cũng thế, khi ra đi, tôi lưu luyến rất nhiều.

Tôi sang Phần Lan năm lớp 11.

Tôi nhớ bố!

Phần Lan có quốc hoa là hoa linh lan. Anh trai tôi có nói đùa rằng “Hoa Linh Lan” đã trở về với mảnh đất của nó. Nhưng tôi biết rằng Phần Lan không phải là mảnh đất của tôi, tôi chỉ đến với nó để tránh những ánh nhìn đeo đẳng rượt đuổi mẹ con tôi ở quê nhà. Và vì đây không phải là nơi mà tôi sinh ra, nên nó chỉ là một nơi mà tôi “đến”, chứ không phải một chốn bình yên cho tôi “trở về”.

Châu Âu, thực sự rất nhỏ bé. Hai năm sau, tôi gặp Khánh ở Berlin. Anh ấy thậm chí còn không nhận ra tôi nữa….Trong câu chuyện của mình, câu chuyện “cổ tích” có tôi và có Khánh với những sự va đập tình cờ của số mệnh, tôi thấy mình là một thằng Gù, hoặc là một cô gái chăn gia súc như Maia. Bởi vì đã có nhiều chuyện xảy ra làm tôi ngỡ ngàng quá. Ví như, lần đó chúng tôi gặp lại nhau, không những Khánh chẳng nhận ra tôi mà anh ấy còn đi cùng một bông hoa lai xinh đẹp. Sau này tôi biết được tên cô ấy là Kat, kém tôi và Khánh 1 tuổi. Nếu như trong truyền thuyết, đây ắt hẳn là công chúa RoDa xinh đẹp rồi. Cô ấy thật đẹp quá, vẻ đẹp chói lóa khiến cho “hoàng tử” và công chúa thật xứng đôi. Còn tôi thì… lạc lõng.

Chẳng có lý do gì để nói tôi có quyền ghen tị với “công chúa” cả. Bởi vì đã quá lâu rồi tôi và Khánh không gặp nhau, trong ký ức của anh ấy thậm chí tôi còn chưa từng tồn tại. Với lại, về phía tôi, sao có thể nói rằng tôi đã “yêu” anh ấy cơ chứ. Tôi gặp anh ấy khi tôi mới chỉ là một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy đã khiến anh ấy rời khởi quê hương mình. Để rồi sau khi làm cho người khác tổn thương, đứa trẻ ấy lại ngày đêm nghĩ suy về người ấy. Sự suy nghĩ kéo dài từ năm này qua năm khác bỗng chuyển thành nhớ thương cuồng loạn từ lúc nào không hay. Nhớ thương ấy biến thành yêu đơn phương để khi gặp lại bỗng nhiên bừng cháy, nghi ngút và cô quạnh.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/92098


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận