Hoa Mong Manh Chương 4


Chương 4
Tiếng Yêu

Hà Nội trời chiều thu… gió thổi man mát và trời trong đến kì lạ. Mai học Mỹ thuật và cô quá bận rộn với những bài vẽ, Thủy hầu như chẳng bao giờ rảnh mà rời tay ở quán nước làm thêm, Ly một mình thả bộ lặng lẽ trong khuôn viên trường. Đôi mắt đen sâu thẳm vẫn hướng về phía trước, nhưng lại đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó. Hít một hơi thật dài bầu không khí trong lành, cô bỗng dừng bước, cúi người xuống. Ly luôn thể hiện mình mạnh mẽ hơn cả con trai, nhưng đôi khi vẫn không thể giấu được những điều mỏng manh và tinh tế của một người con gái. Cô thích ngắm hoa, nhưng không phải những bó hoa sặc sỡ đem cho không hết mỗi dịp Valentine, hay 8-3… đơn giản là cô thích những gì tự mình tìm thấy. Ly cúi người xuống, đôi mắt long lanh nhìn bông hoa tóc tiên cuối mùa dưới một gốc cây phượng. Màu tím dịu nhẹ thanh khiết làm cho bông hoa trở nên đẹp lạ mặc dù chỉ là một cây tóc tiên mọc dại. Chỉ trong phút chốc Ly như trở thành người khác, ngây thơ như một cô nhóc. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi được ngắm một bông hoa dại cuối mùa, đôi mắt long lanh nhìn bông hoa nhỏ trìu mến và đôi môi mím lại, nở một nụ cười đẹp như thiên thần.



Nụ cười trẻ thơ?

Có một đôi mắt khác đang nhìn đôi mắt ấy, đôi môi ấy, nụ cười ấy…..
-Lớn vậy rồi mà vẫn thích chơi hoa sao? Cô bé? – Việt cất tiếng làm Ly giật mình, đôi mắt lại rủ xuống, buồn bã và sâu thẳm như mọi ngày.
-Đâu có… - Ly bối rối phủ nhận như kiểu bị bắt quả tang
-Đâu có gì là không tốt khi yêu một bông hoa? – nói rồi anh nhẹ ngắt bông hoa nhỏ, đưa nó lại gần mặt nhìn ngắm rồi quay sang Ly, mỉm cười. Nụ cười nhẹ dịu dàng nhưng tỏ rõ cho người ta thấy chủ nhân của nó đáng tin và tốt bụng tới nhường nào.

Ly không ác cảm với con người này. Dường như cô khá ấn tượng với anh, dĩ nhiên không chỉ bởi gương mặt đẹp có chút sang trọng của những thiếu gia.

-Tôi không yêu hoa – cô đáp gọn lỏn.

-Vậy à? Thế mà anh cứ tưởng là đã tìm được người chung sở thích cùng mình đấy.
Ly không thể phủ nhận sức hút của Việt. Nhưng cô nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu. Từ lâu trong cô đã tin vào một khái niệm duy nhất : tình yêu chỉ là hư ảo.

-Không phải em đang phủ nhận cảm xúc của mình sao? – Việt nhìn thẳng vào mắt cô. Anh luôn biết có những gì trong mắt của người đối diện

Ly bất giác đỏ mặt. Cô bất ngờ, một phần vì ngượng ngùng bởi cảm giác đó, nhưng còn kinh ngạc hơn bởi khả năng của anh chàng kì lạ kia. Và cô không nói thêm được gì.

Nhưng sự im lặng nãy giờ của Ly cũng làm Việt khá ngượng ngùng, anh nhắc khéo:
-Trời, nãy giờ mình vô duyên quá, toàn độc thoại thôi…

Ly lại đỏ mặt. Trong cô có một cảm giác gì đó rất lạ. “Người con trai này muốn gì ở mình đây?”. Một cơn gió thổi ào. Bụi cuốn mù làm tóc dài xõa tung. Lá rụng lả tả. Mưa nhanh quá!

Việt không do dự nắm lấy tay Ly và chạy. Rất lạ, Ly cũng không muốn vẫy ra khỏi bàn tay đó.

Anh nhanh chóng đưa cô vào một quán trà bên kia đường trước khi cơn mưa ập xuống thực sự. Dù vậy tóc Ly vẫn hơi ướt. trông cô có vẻ hiền hơn với mái tóc rối vì nước mưa.

Quán trà khá yên tĩnh, mặc dù bên kia lớp kính trong suốt, mưa đang ào ào trên mặt đường.
-Anh chị dùng gì? – cậu nhân viên nhã nhặn yêu cầu.

Giọng nói của anh ta làm Ly giật mình. Một xung thần kinh mạnh mẽ xộc thằng lên đầu.

Tim đập mạnh, cô tròn mắt ngước lên, đôi môi khẽ mở ra vì quá kinh ngạc.

Cậu bồi bàn cũng không kém phần hơn. Rất ngạc nhiên, hai người nhìn nhau chằm chặp không nói gì. Bao nhiêu cảm xúc cất giấu trong lòng cả hai người như muốn vỡ òa, trào ngược lên, nhưng bị chặn ứ lại ở cổ họng. Ngạt thở.

Rồi đôi mắt Hoàng cũng dịu xuống khi nhận ra bên cạnh Ly còn một chàng trai khác. Lấy lại bình tĩnh, anh lại nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi:
-Anh chị dùng gì?
Việt hiểu rõ tất cả những gì mình đang chứng kiến. Anh thấy rõ một nút thắt đang thít lại trong tim mình. Anh cũng không dám tin…
-Cảm ơn cậu. Chúng tôi sẽ gọi sau – Việt bắt đầu thấy ghét sự hiện diện của Hoàng nơi đây.

Ly hơi xám mặt, cúi xuống. Cô kinh ngạc khi Hoàng tỏ ra như không quen biết mình như vậy. Cô không đáng được cậu ta lưu vào bộ nhớ sao? Cô quá đáng ghét và đáng khinh đến vậy sao?

Sống mũi bắt đầu cay cay. Cô phải rời khỏi đây thôi.
-Xin lỗi! – Ly khẽ lí nhí trong miệng nói với Việt, không ngẩng mặt lên để lộ giọt nước mắt đang rơi.

Bỏ chạy.

Cô hèn nhát tới mức không thể nói ra mà phải bỏ chạy như thế này sao?
Mưa chớp nhoáng! Mưa tạnh nhanh quá! Trời lại trong và sáng. Mọi vật như sáng và long lanh hơn nhờ những hạt nước li ti còn đọng lại.

Cơn mưa lớn khép lại. Nhưng có ai biết một cơn mưa nhỏ đang lặng lẽ rơi….

-Tại sao cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ trong khi ngọn cỏ sinh ra vốn đã yếu mềm? Con người muốn trở nên mạnh mẽ phải trải qua thử thách và rèn luyện rất nhiều, nên nếu chỉ mỏng như một quả bóng bay mà cứ mãi gồng mình lên, phồng căng, nó sẽ nổ.

Việt nhỏ nhẹ nói, đưa cho Ly một lon nước ngọt.
Ly quay ra, mặt đã ráo hoảnh. Nhưng đôi mắt thì sụp xuống, thẫn thờ và vô hồn.

-Anh thì biết cái gì?

-Anh biết cậu đó đang làm phiền tâm trí em…

-Người thứ ba.

-Là sao?
-Anh cho rằng người thứ ba là những kẻ như thế nào? – Ly vẫn hững hờ buông từng chữ.

-Đôi khi là những kẻ rất xấu xa. Nhưng cũng có những người bị lôi vào cuộc, trở thành người thứ ba mà không hề hay biết. Họ không có lỗi… Em cũng không có lỗi…
Ly quay ngoắt người lại, mắt tròn lên. Anh ta đang nói cái gì? Tại sao anh ta biết chuyện của cô?

Nhưng thay vì giận dữ, cô chỉ cười nhạt và nói như châm biếm:

-Anh học khoa “thầy bói ” à?

-Anh học kinh tế. Nhưng bố anh là bác sĩ tâm lí.

Ly “ồ” lên một tiếng, “thảo nào ...” và gật gật cái đầu như vẻ đã hiểu ra lắm.
Việt bụm miệng cười phì, lắc đầu trước vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội của Ly

-Anh cười cái gì?

-Em ngốc thật đấy. Nói vậy mà cũng nghĩ anh là con trai nhà tâm lí à?

Ly há hốc mồm. Sao cô lại cả tin quá vậy?
Chính xác là tại sao cô lại tin lời Việt như thế?
Bởi một cái gì đó đang đến với cô, rất lạ nhưng dường như cũng đã từng rất thân thương.
Một cái gì đó… Từ anh.

*
-Từ đầu buổi đến giờ mày cằn nhằn hơi bị nhiều rồi đấy! – Mai bực bội lên tiếng.
Dù biết cô bạn khó ưa của mình chẳng hề ưa những phòng triển lãm nghệ thuật kiểu này, nhưng Mai vẫn luôn lôi Ly đi cùng và thao thao bất tuyệt một mình về những bức họa cô cho là rất đẹp.

Còn Ly, đi là vì bị “ép buộc”, bỏ ngoài tai tất cả những lời bình tranh mĩ miều của bạn, và hờ hững lướt đôi mắt qua những thứ mà cô cho là toàn những hình vẽ nhăng nhít và vớ vẩn, chả ra hình thù gì cả; màu sắc thì rối rắm, chưa nhìn đã thấy đau mắt. Những chuyến đi như thế này luôn được “dựng nền” bằng lời kêu ca từ lúc đi đến lúc về của Ly.

Nhưng rốt cuộc thì cô cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào một bức tranh. Nơi một hồ nước vắng vẻ, cây cỏ mọc um tùm, khi những mảnh tàn của một ngày vẫn vương vãi đâu đó trong không gian của buổi hoàng hôn, mặt trời đỏ nhưng không rực rỡ, không tròn đầy, mà khuyết. Nó không khuyết bởi bị che khuất sau những đám mây, cũng không ẩn hiện sau hàng cây xanh, mà chỉ đơn giản là nó khuyết, không còn lành lặn, tròn đầy. Chỗ mép rãnh khuyết không sắc nét như kiểu mặt trăng sau rằm mà lởm chởm, có cảm giác ai đó vừa xé nát mặt trời đầy đau đớn, để nó vội vã chạy trốn khi mà đáng ra chưa phải lúc để nó nghỉ ngơi. Nhưng nổi bật hơn cả là một cô gái, tóc dài đen mượt xõa tung trong gió, đôi mắt vô hồn nhìn về một chân trời xa thẳm. Hơn nữa, nơi khóe mắt long lanh có nước. Nhưng ít, rất ít thôi.
Cô gái đẹp. Rất đẹp.

-Đã nói bao nhiêu lần là đừng lôi tao tới những chỗ như thế này… - một giọng nói lớn vô duyên vang lên giữa không gian tĩnh lặng của phòng tranh.
Ly giật thót. Nãy giờ cô hoàn toàn lạc vào bức tranh, cồn cào vì quá khứ quay lại, rồi tò mò muốn biết cô gái đó có phải mình không sau khi đọc được tên họa sĩ là Dương Mai – bạn cô.

Hai cô bạn cùng quay ra nơi tiếng nói cục cằn giận dữ vang lên. Khi người đó ngẩng đầu lên cũng bắt gặp ánh mắt của cô gái đang soi xét hắn từ đầu đến chân.

Những ánh mắt bất ngờ giao nhau. Một khoảng im lặng dài.

Việt vẫn xuất hiện với sự lịch lãm hào hoa của mình. Bên cạnh anh là Huy, vẫn với gương mặt ấy, lạnh lùng nhưng cuốn hút ghê người.

-Tình cờ thật, phải không? – Việt lên tiếng, tháo bỏ sự yên lặng vô duyên nãy giờ

-Mày quen họ đó hả - Mai thì thầm.

-Không hẳn.- Ly đáp lại tỉnh queo – tao vẫn còn chuyện chưa nói với mày đấy – giọng cô một nửa hăm dọa. Ý Ly đang chỉ bức tranh đó của Mai.
Huy và Việt tiến lại gần, cùng nhìn vào bức họa như một phản xạ.

-Rất đẹp. Và đặc biệt nó rất giống em, cô bé đáng yêu ạ! – Huy bắt đầu buông lời, những lời nói khiến Ly muốn mửa ra ngay lập tức.
Nhưng lần này, cô thì đỏ mặt. Không phải vì ánh mắt của anh ta đang xoáy sâu vào cô, mà vì câu nói đó. Cô cũng nghĩ vậy, nó thật giống cô.
Việt liếc xéo Huy, rồi mỉm cười dịu dàng với Ly, quay người sang Mai:

-Em là bạn của Ly phải không? Hai em cũng thích xem triển lãm à?

-Không – Ly nhún vai – em bị nó lôi đi thôi.
Huy đang uống dở lon café thì ho sặc sụa khi nghe thấy vậy. Việt cười phá lên.
-Bộ tôi nói gì hài hước lắm sao? – Ly giận dữ.
-Ồ không. Chắc tại nó thấy em giống nó quá. Nó cũng bị anh kéo đi thôi chứ chẳng thích thú gì, haha.
Huy sát lại với Ly, nói muốn đưa cô về. Nhưng cô đã kết thúc buổi gặp gỡ bất đắc dĩ này bằng một câu lạnh ngắt:
-Tôi cũng có xe – và kéo Mai đi.

*
-Mày thích cô ấy à? – Việt thẳng thắn hỏi, không giấu sự bực bội. Gương mặt anh chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.
-Là sao?
Huy hỏi-một-câu-hỏi-mang-tính-ngạc-nhiên, nhưng lại chẳng tỏ một chút vẻ ngạc nhiên. Hơn ai hết anh thừa hiểu câu hỏi đó.
-Là cô ấy. Hoàng Ly.
-Ha! – Huy cười khẩy – mày có phải là bạn tao nữa không đấy? Sao lần này mày lại xen vào chuyện của tao? Bao lâu nay tao làm gì mày đâu có can thiệp?
-Đừng phí lời! Rốt cuộc mày có làm sao với cô ấy?

Huy vẫn không rời điếu thuốc, và cũng không nhìn Việt lấy một lần:

-Mày dư biết tao rồi, phải không? Đàn bà là cái thứ bỉ ổi và đáng ghê tởm. Có được rồi ném bỏ, dùng đồ mới không phải vẫn thú vị hơn à…

Việt nóng mặt. Hai bàn tay bóp chặt

-…hơn nữa cô ta cũng khá thú vị đấy chứ. Đi câu cá là câu được cá, tháo ra và vứt lên bờ, không chiếm hữu nhưng không buông tha, để nó chết khô trên bờ…

Và Việt đã đứng bật dậy. Huy lãnh trọn một cú đấm vào gương mặt tàn nhẫn của mình. Anh túm lấy cổ áo Huy:
-Tao biết mày chỉ như vậy thôi. Trước nay vẫn vậy. Phải, nhưng cô ấy không đáng để bị mày đối xử như thế, rõ không?

Huy không chống cự. Anh chỉ cười nhạt. Cay đắng.


*

Lớp học của Ly rộn rã hơn mọi ngày. Không rõ vì sao thầy Dũng lại vào muộn thế. Ly thì chẳng có cảm nhận gì, nhưng hội bà tám trong trong lớp thì suốt ngày tấm tắc không ngớt lời khen về thầy. Thầy Dũng trẻ, nhiều khi mấy đứa con gái còn giỡn gọi “anh”. Dũng không ngời ngời trắng trẻo hào hoa như mấy chàng hot boy, nhưng nụ cười trên gương mặt hiền khô thì không thể không gây ấn tượng.

Bàn trên, Mỹ đang tranh thủ vuốt ve lại tóc mái. Lần nào cũng thế, cứ đến giờ này là nó lại điệu hơn bình thường. Có đứa còn nói nó thích và đang cố cua được thầy Dũng. Cũng chẳng đáng ngạc nhiên lắm. Lũ con gái còn lại mỗi người một việc, nhưng chủ yếu là buôn chuyện, đủ những thứ chuyện giời ơi đất hỡi ở đâu. Mấy thằng con trai chúi mũi ở bàn Mạnh béo, túm tụm lại không biết đang xem gì. 50 con người, 50 cái miệng làm cho ban giám hiệu phải lên nhắc tới mấy lần.

-Ế! Ly! – Thủy chồm lên vỗ mạnh một cái đau điếng vào lưng Ly – Nhìn đằng kia kìa.
-Bớt bạo lực đi chứ - Ly vừa suýt xoa tội nghiệp cái lưng mình – ngoài kia có vật thể lạ à mà mày kinh ngạc thế?
-Giời ơi thì quay ra đi, nhìn một cái có chết đâu.
Theo hướng ngón tay… hơi bị “mũm mĩm” của Thủy, Ly thấy một cái dáng lênh khênh, mặc jeans và áo phông, trông rất bụi, nhưng chẳng có vẻ gì là đi học cả. Cô nhận ra rồi, là cái tên đáng ghét đó.
-Rồi. Nhìn rồi. Sao nữa?
-Trời! hot boy trường mình đấy – Thủy nói, đôi mắt rõ ràng long lanh vui sướng – Anh ta là Minh Huy, hơn bọn mình 3 tuổi……
-Ai chả biết.
“Cô nhóc này thích thằng cha trăng hoa đáng ghét đó à?” – Ly thầm nghĩ.
Từ ngày ngồi vào cái lớp học này, không một ai biết tuổi thật của Ly. Mặc dù cô hơn hầu hết họ tới 2 tuổi nhưng gương mặt tươi sáng của cô trông trẻ hơn cả họ. Nguyễn Hoàng Ly – cái tên là điều duy nhất mọi người được biết. Hơn ai hết, bố cô hiểu thân thế thật sẽ khiến cô gặp những nguy hiểm từ chính ông, nên ông đã dàn xếp ổn thỏa tất thảy những gì về con gái yêu của mình.

Lại nói về Thủy. Cô bé cũng không hề biết rõ về Ly, nên luôn nói chuyện vô tư như với tất cả những người bạn bình thương. Thủy rất thất thường. Đôi lúc trưởng thành như một bà cụ non, nhiều khi vẫn ngây thơ gào hét, đanh đá không để đâu cho hết như một nhóc tì. Ly gần gũi Thủy cũng vì những điều đó, và hầu như coi Thủy là em gái mình. Đôi khi trước những hồn nhiên của Thủy mà Ly ngốc nghếch cười thầm “mình già mất rồi”

Và hôm nay, cô lại thấy một tâm hồn mộng mơ của một cô gái trong đôi mắt long lanh khi nãy.
-… Mày thích hắn à?
Thủy giật mình, gỡ đôi mắt đang dính chặt lấy gương mặt ngang tàng kia, đôi má dù đỏ lên nhưng vẫn tỏ ra đanh đá:
-Hớ? cái gì? Trời trời mày nghĩ sao mà bảo tao thích anh ấy hả?
-“anh ấy” cơ đấy… - Ly châm biếm

Đúng lúc đó thầy giáo bước vào. Tiếng ồn trong lớp giảm hắn. chỉ là giảm thôi, vì đâu đó vẫn có những tiếng rinh rích bàn tán của mấy đứa con gái về ông thầy đẹp trai của mình.

“Hóa ra hắn ta cũng cùng trường với mình sao?”- hơi phân vân, nhưng rồi Ly vỗ nhẹ vào đầu mình như để trừng phạt cái suy nghĩ “chẳng liên quan đến mình” này đang làm mất thời gian của cô, rồi cắm cúi chép bài.

Tan học. Một buổi chiều không tươi tắn cho lắm. Từ sáng tới giờ trời vẫn cứ xám xịt âm u thế này, nhưng không mưa. Chắc là một cơn mưa lớn.
Ly và Thủy bước đi chậm rãi trên sân trường. Thủy vẫn thao thao bất tuyệt về mấy câu chuyện buồn cười trên lớp, và… cười một mình. Ly rồi cũng cười, nhưng chỉ là cười cái điệu bộ vừa kể chuyện vừa khua chân múa tay của bạn mình.
Bỗng Ly hét lên một tiếng kinh hoàng. Rõ ràng là có cái gì đó “sờ” vào cổ mình. Thủy không chần chừ, chằng biết đầu đuôi ra sao vẫn quay ngoắt người lại và tung cước vào tên yêu râu xanh biến thái. Không chậm trễ, chàng trai trúng ngay một cú đá vào bụng. Khung cảnh thật trớ trêu. Ba người đứng tròn mắt lên nhìn, còn chàng trai xấu số kia thì hơi khụy xuống, ôm bụng và nhăn mặt vì đau.
Rốt cuộc thì Thủy cũng kịp nhận diện tình hình. Thì ra Việt chẳng có ý gì, chỉ chạm nhẹ vào Ly để gọi. Thế mà nóng nảy thế nào, lúc quay ra Thủy đã đá thẳng vào Huy - kẻ vô tội đi cùng. Má cô lại đỏ ửng, quá bất ngờ, cô không biết phải nói thế nào, càng không muốn nói xin lỗi.
-Hai anh theo dõi tôi đấy à? – Ly nhăn nhó.
-Đâu có. Chỉ là tình cờ thôi mà – Việt nhún vai, vẫn cái kiểu nhún vai đó.
Huy không thèm để ý tới cú đá ngoạn mục kia nữa, lấy lại gương mặt bình thản, lại cười nói và tán tỉnh Ly như thường.
Khóe miệng Thủy hơi run lên, cúi xuống nói vội câu chào rồi chạy thục mạng ra ngoài, như kiểu chỉ dừng lại chút thôi thì Huy sẽ tóm lấy cô và không để cho cô chạy yên ổn nữa.

Thấy Thủy vội về mà không đợi mình, Ly bực tức lắm. Nhưng khi vừa liếc thấy ánh mắt trìu mến Việt đang nhìn mình, lòng cô bỗng dịu lại.

Coi bộ thì cú đá của Thủy không nhẹ chút nào. Ly hỏi cho đỡ trơ:
-Anh có sao không?
Huy vội tiến tới cầm lấy tay Ly, liếc mắt đầy tình tứ, nói:
-Có sao đấy cô bé. Đi uống nước cùng anh, được chứ?

Bàn tay thon thả đang bị cái tay thô kệch của Huy giữ chặt, mãi sau Ly mới vẫy ra được. Rõ ràng cô vẫn cảm nhận được một vết sẹo dài ngang gan bàn tay ấy.

Việt nhíu mày, lườm Huy, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Ba người nhìn nhau trân trân, không nói câu gì.

Điện thoại của Việt đổ chuông làm tất cả giật mình.

Việt rảo bước qua chỗ khác, trao đổi ngắn gọn nhưng có vẻ căng thẳng.
-Anh có việc rồi, về trước nhé, Ly.
-Vâng - Ly khẽ đáp, rồi sau đó lại lấy tay bụm miệng. Cô vừa nói “vâng” một cách ngoan ngoãn với Việt sao?

Ly vẫn mãi nhìn Việt chạy đi tới nhà gửi xe để lấy xe. Trông anh ấy chạy cũng thật phong độ với mái tóc tốc lên trong gió, để lộ một vầng trán rộng và cao.

Huy nhìn cô. Một chút không thoải mái.

-Tôi cũng phải về… - vừa nói, cô quay người bước đi nhưng Huy lại một lần nữa tóm được tay cô, kéo sát gần ngực. Đôi mắt anh khép hờ, lạnh lùng gằn từng chữ:
-Cô thích nó ư?

Ly ngước mắt lên, rồi lại vội cúi xuống. Cô chưa từng nhìn một đôi mắt nào lạnh lẽo như thế. Hương nước hoa đầy nam tính của anh càng làm cô thêm bối rối, tim đập thình thịch. Đôi má bỗng nóng bừng, Ly giật mạnh khỏi anh ta:

-Không liên quan đến anh. Anh cũng thôi cái trò bám lấy tôi đi. Cách đây hai năm tôi gặp anh đâu có như thế này? Anh khác, khác nhiều… - Ly đang định nói nữa, nhưng vừa nhìn thấy đôi bàn tay anh đang siết chặt lại, cô lại ngập ngừng. Có lẽ không nên chạm vào con người của anh ta.

Cuối cùng thì cô chỉ nhỏ nhẹ chào một tiếng nhát gừng, rồi quay bước đi thật nhanh.
Còn lại Huy đứng đó một mình. Anh hơi ngẩn ra một chút, rồi cúi xuống, xòe bàn tay mình ta. Bốn vết hằn của bốn cái móng tay rạch những vãnh sâu xuống da, đỏ hằn như chuẩn bị ứa máu.

Ly cảm thấy chưa muốn về nhà. Không hiểu sao cô thấy khó chịu quá. Cái ánh mắt vừa nãy Huy nhìn cô như xuyên thẳng vào mọi tế bào thần kinh, làm mọi thứ tê liệt hoàn toàn. Cảm giác tức ngực khó chịu làm cô không sao bước nhanh được. Rốt cuộc thì khi cô gần tới bến xe buýt rồi thì mới nhận ra xe đã tới và chuẩn bị rời đi. Đám sinh viên chen chúc lên xe với những cái cặp sách to sụ. Nhìn thế mà cô cũng chẳng muốn vụt chạy tới và chen lên cái xe đó làm gì. Vài giây sau xe đã chuyển bánh. Một vài người không nhanh chân bị bỏ lại nhìn theo xe đầy tiếc nuối. Bỗng nhiên Ly chẳng muốn lên xe về nhà ngay nữa, để mặc cho đôi chân tự điều khiển, đi tới đâu thì tới.

Cuối cùng thì cô lại tới nơi mà mình không muốn tới nhất. Lẩm nhẩm đếm lại thì có lẽ từ ngày về nước cô đã tới đây không dưới 5 lần, và nhắc nhở mình không được tới đây không dưới trăm lần. Cảnh vật quanh hồ vẫn là lá cỏ um tùm và tẻ nhạt như trước.

Trước đây Hoàng nói cái hồ này là để cho câu thuê, nhưng sau đó vì có một người chết dưới hồ, nghe đâu là một nữ sinh tự tử, cái hồ này bị đồn là có ma. Sau đó đến chủ hồ cũng bỏ đi. Cái hồ từ thơ mộng tươi đẹp đông kín những người câu vào mỗi chủ nhật lại trở nên hoang dại như thế này. Lúc đó Hoàng còn hỏi cô là có sợ ma lên kéo chân lôi xuống không, còn làm động tác hù dọa rất đáng yêu nữa. Ly đã nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Dù sao thì cô ta cũng lôi cả tớ với cậu xuống, chứ có lôi một mình tớ đâu mà sợ” rồi mỉm cười thẹn thùng…

Ly đã lặng ngồi trên một phiến đá nhẵn nhụi được một lúc lâu. Những kí ức hiện về như thế này đã không còn làm cô quá nghẹn ngào.

“Rrrr…” di động bỗng rung lên làm cô giật nảy mình. Thủy nhắn tin ngắn gọn: “anh ta có bị gì không? Huy ý?”

Ly phì cười cái sự ngốc nghếch của Thủy.

“Mày làm sao đấy? Đá mỗi một cái thì bị gì được.”

“Ừ thế thì được. Thôi tao đang ở quán. Bye nhé”

Ly thở dài cất điện thoại. Thủy cũng khổ thật. Tan học một cái lại chạy hục mạng đến cửa hàng kem mình làm thêm. Bảo sao Thủy ít khi đồng ý đi chơi với Ly.
Một ngọn gió “vô duyên” bỗng thổi ào. Lá cây xao xác rạt trên mặt đất. Hình như có bụi bay vào mắt thì phải.

Ly đưa tay lên nhẹ nhàng gạt ra. Cũng may bụi chưa vào tận bên trong.

Lúc cô vừa mở mắt thì lại nghe thấy một tiếng loạt soạt gì đó. Nghe rất giống tiếng tay cào vào đất Giật mình nhớ tới câu chuyện mà Hoàng kể khi xưa, cô thoáng run mình.

Bản lĩnh can đảm nhanh chóng lấy lại thăng bằng, và trí tò mò khiến cô tiến về chỗ đó. Chậm rãi tiến từng bước, nếu nói là không sợ tẹo nào thì rõ ràng là bốc phét. Gần sát mép hồ rồi, tiếng động vang lên rõ mồn một. Tiếng cái gì đó cào vào đất như muốn trèo lên, xong lại bất lực rơi xuống đánh bịch một tiếng.
Cuối cùng thì cô cũng lấy hết can đảm nhìn xuống xem rõ là cái gì. Và may mắn là không phải cô nữ sinh nào đang trèo lên với bàn tay máu mê bê bết như cô đang tưởng tưởng. Chỉ là một chú chó con bị rơi xuống cạnh mép hồ. Cũng may là ở đó có một mô đất trồi ra, nếu không thì chú cũng chết đuối rồi.
Ly thở phào và mỉm cười dịu dàng như nắng. Vừa cúi người kéo chú chó lên vừa mắng đùa:
-Chú mày làm tao sợ hết hồn đấy nhé.
Chú chó như mệt lắm, nằm phủ phục xuống. bộ lông trắng lấm lem toàn là bùn đất.

Đôi tai cụp xuống ra vẻ là một con chó biết nghe lời lắm. Cái lưỡi thè dài dưới cái mũi đen ươn ướt. Chắc nãy giờ chú gắng sức lắm nên mới mệt mỏi nằm dài như thế. Dù vậy cái đuôi vẫn ngoe nguẩy qua lại.

Như một phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy bất kì con chó nào, cô đều ngắm nhìn chúng trìu mến dịu dàng hết sức, và đưa tay gãi gãi đám lông trên đầu chúng. Con chó có vẻ thích như vậy nên lè lưỡi liếm liếm tay cô tỏ vẻ biết ơn.
Nhưng cũng chính từ cái “động tác” biết ơn đấy, từ tay cô truyền lên một xung thần kinh mạnh mẽ, khiến cô giật mình tê cứng người. Hình ảnh chú chó của cô, nằm phủ phục trên đất, máu me đầy mình, trước lúc nhắm chặt mắt mãi mãi vẫn còn liếm tay cô hai cái. Tất cả các hình ảnh từ đầu đến cuối giật nhằng nhằng lướt qua đầu cô, khiến cô sợ hãi rút vội tay lại và đứng bật dậy, chạy nhanh khỏi con chó. Con chó cũng dậy chạy theo cô. Cuối cùng cô cũng dừng lại, hít thở từ từ và lấy lại bình tĩnh.

-Chó ngốc à, tao sẽ hại mày đấy.

Mấy năm về trước, cũng cùng cái ngày mà mẹ cô mất, con chó yêu quý của cô cũng xa cô mãi mãi. Cô luôn nguyền rủa mình đã hại chết con chó, và từ đó cũng không nuôi thêm bất kì con vật nào trong nhà, đặc biệt là chó.
-Thì ra cô cũng tệ đến mức không cứu nổi một con chó nhỉ?
Tiếng nói vang lên làm cô giật mình.
Cái người này làm cô giật mình tới mấy lần rồi.
Chả cần quay lại cũng biết là ai. Nhưng cái giọng điệu đó thì chẳng giống tẹo nào.
“Anh ta không gọi anh anh em em ngọt nhạt gì với mình nữa sao?”
Huy đứng dựa vào một thân cây cách đó không xa, một chân hơi trùng xuống. Trông anh thật lãng tử.

 Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/33612


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận