Hoa Sơn Tiên Môn Chương 9- 10: Vân Long tâm pháp cùng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.


Lục Nguyên lập tức hiểu ra ý định của sư phụ, run tay ra một kiếm, cùng là thức Vân Ý Miên Miên. Vân Ý Miên Miên va đụng Vân Ý Miên Miên.

Hai chiêu này mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, khi chúng va chạm nhau thì không sinh ra nhiều lực phá hoại.

Lúc này Lý Nguyên Bạch thầm mừng rỡ, quả nhiên, mới rồi trong hai kiếm mình đã cảm giác được, đệ tử mình đã lĩnh ngộ vân kiếm ý, phong kiếm ý. Không ngờ, thật là không ngờ, thú vị, thú vị. Đệ tử mình bình thường lười muốn chết, vào lúc mấu chốt lại bùng phát, lĩnh ngộ đến kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Lúc mình còn trẻ được xưng là thiên tài mà phải đến một trăm mười sáu tuổi mới lĩnh ngộ được.

Mà đệ tử mình bây giờ mới mười sáu tuổi thôi.

Một trăm mười sáu và mười sáu, chênh lệch quá lớn.


Nếu nói số mình sắp tận không yên tâm nhất chính là đệ tử duy nhất.

Nhưng bây giờ đệ tử Lục Nguyên biểu hiện ra khiến mình yên tâm, có thể thả lỏng, đương nhiên, không khả năng hoàn toàn yên bụng.

Lý Nguyên Bạch hỏi:

- Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm tổng cộng có mấy kiếm?

Đây là câu hỏi nho nhỏ.

Lục Nguyên đáp:

- Hai kiếm, một kiếm là vân kiếm, một là phong kiếm.

Lý Nguyên Bạch nghe vậy cười bảo:

- Hay cho tổng cộng hai kiếm, một kiếm là vân kiếm, một là phong kiếm.

Bởi vì cười vui quá nên ông ho khan, dù sao thân thể ông đã không tốt lắm. Nhưng ho khan cũng đáng, trong lời đáp này ông hiểu đệ tử đích thực ngộ ra rồi.

Lúc trước đệ tử ông lĩnh ngộ là cửa kiếm chiêu chết, người là sống, đến tìm ông xin chỉ dần. Ông mới hơi nhắc đến kiếm ý, nhưng không cho rằng đệ tử có thể học được. Dù sao cửa kiếm ý quá khó khăn, một khi lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ cần thời gian tích lũy, tuyệt đối trở thành cao thủ nhất lưu.

Lúc đó nhắc tới là để đệ tử hiểu một ít phương hướng tương lai.

Kết quả không ngờ hơn bốn tháng sau Lục Nguyên lại lĩnh ngộ kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Điều này sao không làm Lý Nguyên Bạch không vui cho được?

Trong đệ thập đại đệ tử chỉ bàn về kiếm ý, kiếm thuật có thể nói nên là đệ tử ông xếp hạng đầu, coi như là trong đệ cửu đại trưởng lão cũng không đủ mười trưởng lão lĩnh ngộ kiếm ý. Tầng kiếm ý vốn là cực kỳ khó lĩnh ngộ, một khi ngộ được thì cả đời đã định sẽ trở thành cao thủ tu tiên giới, sau này ít nhất trưởng thành cỡ cấp bậc Bắc phong lục kiếm tiên.

Hơn nữa đệ tử của ông mười sáu tuổi đã lĩnh ngộ kiếm ý, trẻ tuổi như vậy, xem như sáng tạo kỷ lục.

Tại Hoa Sơn Bắc phong, trẻ tuổi nhất lĩnh ngộ kiếm ý nên là đệ nhị đại tổ sư rồi mới là đệ tử của ông.

Nghĩ đến chỗ vui, Lý Nguyên Bạch cười to. Từ lúc ông tái phát trọng thương, đã lâu không vui vẻ như vậy.

Lý Nguyên Bạch nói:

- Lần đại tái trong phong này ta yên tâm rồi.

Chỉ bằng mười sáu tuổi lĩnh ngộ kiếm ý đủ khiến đệ tử ông sẽ không bị gạt bỏ ra hàng thập đại đệ tử chân truyền. Tính toán của Tư Mã Trường Bạch hụt hẫng rồi. Nói xong câu đó ông lại ho dữ dội. Thân thể một ngày kém hơn một ngày, mình không chống đỡ được bao lâu.

Thời gian như hạt cát trôi qua kẽ tay.

Tuổi thọ của mình còn có bao lâu?

Vốn lòng tràn đầy lo lắng giờ giảm bớt nhiều.

Lý Nguyên Bạch lại nói:

- Tuổi của ngươi đã hiểu ra kiếm ý, điều này khiến vi sư kiêu ngạo vì ngươi. Nhưng con đường tu tiên khó khăn chồng chất, chúng ta tu hành vô cùng nguy hiểm. Ngươi không được vì một chút thành tích hiện tại mà kiêu ngạo tự cao.

- Vâng!

Lục Nguyên gật đầu. Mới rồi hắn đúng là có chút kiêu ngạo, giờ bị sư phụ nhắc nhở lập tức bình tâm lại.

……..

Lần đại tái trong phong đích thực không cần lo lắng.

Chính vì như vậy nên hắn lại hồi phục trạng thái làm biếng.

Từ nay về sau Lục Nguyên trở về thói quen sinh hoạt bình thường, rảnh rỗi thì ngủ, câu cá, nướng gì đó hoặc mua ít rượu.

Ngày trôi qua vô cùng nhàn nhã.

Ngày này Lục Nguyên nằm trên bãi cỏ.

Bên cạnh hắn lóe hai luồng sáng lạnh. Hai luồng sáng ở trên không trung không ngừng va chạm, lúc nhanh lúc chậm, kiếm lãng cuồn cuộn, kiếm quang cực rét lạnh. Một kiếm thức là ngay ngắn, thẳng thắn, như có chính khí. Kiếm thức khác thì ôn hòa, phòng thủ cực tốt. Hai người này đương nhiên chính Diệp Phương, Diệp Viên.

Tổ ba người lại gom cùng nhau.

Diệp Phương, Diệp Viên vốn là huynh đệ ruột. Diệp Phương bái Quân Tử Kiếm Phương Nho Bắc phong lục kiếm tiên làm thầy. Diệp Phương thì bái trong Bắc phong lục kiếm tiên Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung làm thầy. Kiếm pháp hai người đương nhiên khác nhau rất lớn, cùng là một bộ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm nhưng Diệp Phương dùng ngay thẳng, Diệp Viên dùng ôn hòa.

Lục Nguyên đứng cạnh không ra tay, chỉ ở đó nhìn, cảm thấy hai người ra tay bên nào cũng có nhiều sơ hở chồng chất, hoàn toàn không phù hợp kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Lục Nguyên khẳng định rằng mình có thể dễ dàng bắt được sơ hở đó.

Mình đúng là tiến bộ rất nhiều, Lục Nguyên thầm cảm thán.

Vốn thực lực của hắn chỉ đấu không chia thắng bại với Diệp Phương, Diệp Viên.

Nhưng bây giờ hắn cảm giác có thể dễ dàng tìm ra sơ hở trong kiếm chiêu của Diệp Phương, Diệp Viên. Muốn thắng hai người này không cần ba mươi chiêu, cảnh giới kiếm thuật của họ còn ngừng ở tầng thứ nhất kiếm thuật kiếm chiêu chết, người bó buộc vào kiếm chiêu. Hắn thì sớm đến tầng kiếm ý, về mặt kiếm thuật cao hơn rất nhiều.

Vậy nên hắn mới dễ dàng thấy ra sơ hở của họ.

Lục Nguyên nằm một bên nhìn hai người so kiếm, cùng lúc đó ngon lành nhấm nháp hoàng tửu. Bốn tháng tu hành trong Cuồng Phong Liễu Lâm thật đáng giá, không ngờ đến tầng đó, luyện thành kiếm ý, đã thật.

Đại tái trong phong càng lúc càng gần.

Còn có một tháng là đến đại tái trong phong.

Gần đây Hoa Sơn Bắc phong đều trong căng thẳng và bận rộn.

Hoa Sơn Bắc phong cơ bản do ba loại người cấu thành.

Trưởng lão, thập đại đệ tử chân truyền, đệ tử bình thường.

Đại tái trong phong cơ bản lôi kéo tất cả mọi người.

Các trưởng lão là hy vọng đệ tử của mình biểu hiện tốt, cho mình chút mặt mũi. Đương nhiên trong đó không thiếu người như Tư Mã Trường Bạch muốn ở đại tái trong phong được đến lợi tích lớn, thay thứ tôn của gã mưu đồ vị trí thập đại đệ tử chân truyền.

Thập đại đệ tử chân truyền cơ bản muốn biểu hiện tốt. Thập đại đệ tử chân truyền ai nấy cũng là được mọi người chú ý, nhiều người đang xem, nên họ không muốn biểu hiện kém làm mất mặt.

Đệ tử bình thường đa số muốn biểu hiện tốt, nói không chừng có thể bị các trưởng lão thu làm đệ tử. Nếu được đỉnh cao trưởng lão như Bắc phong lục kiếm tiên thu làm đệ tử vậy là một bước lên trời rồi. Có một số người giống Tư Mã Hạo, có dã tâm muốn đoạt vị trí thập đại đệ tử chân truyền.

Trên cơ bản nguyên Hoa Sơn Bắc phong đều bị đại tái trong phong lần này thúc đẩy.

Nguyên Bắc phong bao phủ trong không khí căng thẳng và bận rộn.

Chân chính rảnh rỗi ước chừng chí có hai sư đồ Trường Xuân Cư.

Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch không còn sống bao lâu tất nhiên chẳng ai tới cửa. Nghe nói bên Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch đông như trẩy hội.

Lục Nguyên thì bởi vì tính tình lười chảy nhớt, cùng cửu sư đệ Diệp Phương, thập sư đệ Diệp Viên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quan hệ với người khác chỉ bình thường. Gầy đây Diệp Phương, Diệp Viên bị sư phụ của mình là Quân Tử Kiếm Phương Nho, Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung đặc huấn. Dù sao Diệp Phương và Diệp Viên trong thập đại đệ tử chân truyền nhập môn trễ nhất, thực lực không mạnh lắm, sàn sàn với Lục Nguyên, bây giờ tất nhiên bị hai vị sư phụ kêu đi huấn luyện để tránh cho mất mặt tại đại tái trong phong.

Đương nhiên tình cảnh của họ tuyệt đối không nguy hiểm bằng Lục Nguyên. Dù sao sư phụ của Lục Nguyên, Lý Nguyên Bạch đã là đèn sắp cạn đầu, nên tình cảnh Lục Nguyên rất nguy hiểm.

Lý Nguyên Bạch là đại thụ, Lục Nguyên chính là cây non cạnh đại thụ.

Đại thụ sắp ngã, cây non có thể ngăn được cuồng phong không?

Lại nói, tóm lại là Lục Nguyên bây giờ rất rảnh.

Rảnh đến đang nghiên cứu tài nấu nướng của mình không sai, luôn thích ăn, tại sao thân thể vẫn gầy như cây tre, không mập lên, cái này đúng là kỳ? Rảnh đến nghiên cứu mặt này là đủ thấy nhàn đến bao nhiêu rồi.

Hắn nằm trên cây, lười biếng phơi nắng.

Gây đây đích thực không có gì làm cả.

Nếu không mình lại luyện kiếm đi?

Kỳ thực sau khi lĩnh ngộ kiếm ý phong vân Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm lại luyện bộ kiếm pháp kia thì không có nhiều tác dụng, nhưng nếu đã rảnh rỗi thì luyện vậy. Giờ tùy ý luyện kiếm, luyện luyện bất giác sử dụng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Dù sao bộ kiếm pháp kia hắn đã luyện sáu năm, sớm nhập vào tận xương tủy. Trong lòng nảy ý nghĩ, hắn quyết định múa bộ kiếm pháp kia.

Bắt đầu luyện từ chiêu thứ nhất "Vân Thương Thương", từng chiêu từng thức, có bài bản hẳn hoi.

Lúc này hắn đã sớm lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, không còn để ý có hoa mỹ hay không, chỉ là có nề nếp luyện kiếm chiêu thôi.

Tuy có nề nếp lại thẳng hướng chân ý trong kiếm, cùng chưa lĩnh ngộ kiếm ý mặt ngoài giống nhau nhưng bản chất hoàn toàn khác.

Luyện đến luyện đi, Lục Nguyên lờ mờ phát hiện bộ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm này dường như có chút liên hệ với Vân Long Tâm Pháp đã luyện. Dường như bộ kiếm pháp kia có thể kéo theo Vân Long Tâm Pháp tăng lên đồng bộ. Lục Nguyên đã nhận xét đúng, Vân Long Tâm Pháp và Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm vốn là một bộ, đều do đệ nhị đại tổ sư Hoa Sơn Bắc phong sáng chế ra.

Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có hai kiếm ý, vân kiếm ý, phong kiếm ý. Hai kiếm ý biến ra một trăm lẻ tám chiêu vô cùng tinh diệu.

Vân Long Tâm Pháp cũng do vân ý chồng chất thành, Vân Long cửu biến, biến hóa vô thường, vân thế vô thường.

Hai cái vốn chính là một thể.

Bình thường Vân Long Tâm Pháp phối hợp Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm so với cùng cái khác thì uy lực lớn hơn vài phần.

Tương ứng, nếu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đến đại viên mãn thì sẽ mang theo Vân Long Tâm Pháp tăng vọt lên.

Tương tự, nếu luyện Vân Long Tâm Pháp đến đại viên mãn thì cũng sẽ kéo theo Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm tăng tiến.

Nếu không thì bộ tâm pháp, kiếm pháp này không là nguyên bộ. Trong ngũ đại tiên môn Đại Tấn quốc đều có cùng loại tâm pháp, kiếm pháp. Nguyên bộ sinh ra, hai cái cùng dùng uy lực tăng nhiều.

Lúc này Lục Nguyên diễn luyện trọn bộ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, cũng lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, đã nhìn thấu bản chất Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Đợt này nghiêm túc diễn luyện bất giác kéo theo Vân Long Tâm Pháp dâng lên, bắt đầu không ngừng đột kích cửa ải. Bây giờ pháp lực bản thân Lục Nguyên là cảnh giới đệ thập đại đệ tử chân truyềnrưởng lão đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, mà Vân Long Tâm Pháp dâng lên, theo Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm dâng lên, không ngừng phá một cửa lại một cửa.

Kiếm chiêu, tiếp tục luyện.

Pháp lực không ngừng di động, phá một cửa lại một cửa. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Rốt cuộc, *Bùm* một tiếng, phá cửa ải cuối cùng.

Phá xong cửa cuối cùng, pháp lực trong người thập nhị chính kinh, bát đại kỳ kinh hình thành một vòng tuần hoàn, vòng đi vòng lại, từ đầu đến cuối. Tới đây thì Lục Nguyên có đần hơn cũng hiểu hắn đã luyện đến cảnh giới luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên, tăng một tầng.

Đương nhiên cửa này rất khó phá, có nhiều sư huynh đệ đều kẹt tại đây.

Ai mà ngờ mình đột nhiên xông qua đâu.

Bây giờ kiếm pháp của mình là lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, về mặt kiếm thuật hơn xa thập đại đệ tử chân truyền khác. Mặt pháp lực cũng tới luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên, không tệ, thật là không tệ.

Nếu không nhớ lầm thì hiện nay trong thập đại đệ tử chân truyền mạnh nhất là đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Hai người đó nhập môn rất sớm, pháp lực đã tới cảnh giới luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch. Nhưng thực lực hai người mạnh như vậy không phải vì có tư chất vượt trội, chẳng qua là bởi họ nhập môn sớm nhất. Trong thập đại đệ tử chân truyền chỉ có đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình hơn bốn mươi tuổi, người khác đều khoảng hai mươi.

Trừ đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình ra, mạnh nhất chắc là tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu. Nghe nói pháp lực của tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu đã đến tình trạng luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên. Còn mấy người sau cơ bản là cảnh giới luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, không cách nào tiến lên.

Từ luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh đến luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên không phải chuyện dễ.

Không ngờ mình vô ý đi tới một bước này, đuổi kịp tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu.

Lần đại tái trong phong này từ giờ càng không cần lo lắng bao nhiêu.

Tư Mã Trường Bạch sư thúc, Tư Mã Hạo, các ngươi rốt cuộc có thủ đoạn gì cứ dùng hết đi, không sao cả.

Hì hì, lần này nhất định phải đánh các ngươi thật nặng vào.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn lại bắt đầu luyện kiếm.

Vẫn là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, nhưng lần này tinh thần không còn, tương đương vô thần. Luyện vài chiêu thì chỉ thấy cực kỳ uể oải, hắn liền nằm trên cành cây ngủ. Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, lấy vỏ kiếm làm gối đầu, nhìn lên trời, cứ thế thoải mái đi vào giấc ngủ.

Bắc phong.

Lúc này đã gần tới Bắc phong đại tái.

Sáu tháng trước Bắc phong đại tái không khí có chút căng thẳng nhưng vẫn không mấy khác với bình thường.

Một tháng trước Bắc phong đại tái, không khí căng thẳng lan tràn Bắc phong, đệ tử bình thường cố gắng hơn thường ngày rất nhiều. Thập đại đệ tử chân truyền thì sớm bị sư phụ mình túm đi đặc huấn, ví dụ như Diệp Phương, Diệp Viên. Một số đệ tử có bối cảnh, hậu đài như Tư Mã Hạo cũng huấn luyện, tất cả đều vì Bắc phong đại tái.

Đương nhiên trong đó không bao gồm Lục Nguyên, đích thực là không cần thiết.

Đệ tử của mình lĩnh ngộ kiếm ý cực kỳ khó, pháp lực lại tăng chút, cần gì đặc huấn nữa, đây là cách nghĩ của Lý Nguyên Bạch.

Nhưng đến bây giờ, mấy ngày trước Bắc phong đại tái, không khí căng thẳng dù không biến mất nhưng nên cố gắng đã rất cố, nên đặc huấn cũng huấn luyện rồi, mọi người rảnh rỗi. Lúc này gần đến đại tái, nên phấn đấu thì cố gắng, nên chuẩn bị thì sẵn sàng, tất cả phải nhìn trong Bắc phong đại tái rồi.

Mọi người rảnh rỗi túm tụm tốp năm tốp ba.

Tụ thành nhóm thì đương nhiên sẽ nói ít việc thú vị xảy ra gần đây.

Con người luôn là có bản tính nhiều chuyện.

- Nghe nói chưa? Lần này đại sư huynh, nhị sư huynh đều về núi.

Tại Bắc phong đại sư huynh chỉ có một vị, nhị sư huynh cũng chỉ có một. Đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Nhưng hai người này hoàn toàn khác với tám thập đại đệ tử chân truyền, họ nhập Bắc phong đã lâu, lại là nhân vật trụ cột trong đệ thập đại đệ tử chân truyền, bình thường có nhiệm vụ chạy xuống núi hoài, ít khi về núi.

- Đúng thế, đại sư huynh và nhị sư huynh trở về rồi, sắp có trò hay coi.

- Đúng rồi, hai người kia tranh vị trí thủ lĩnh đệ thập đại đệ tử chân truyền đã lâu.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hoa-son-tien-mon/chuong-7/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận