Huyền Thiên Chương 312: Làm đạo lữ của ngươi!


- Tiền bối, ngài hiểu lầm ý tứ của vãn bối rồi. Vãn bối nào dám có ý tứ lo lắng quý bảo sẽ làm trì hoãn Thiên Lôi. Chỉ là vãn bối muốn du lịch hải vực, thuận đường ghé thăm Thiên Lôi..Thể chất của Thiên Lôi quả thực khiên cho vãn bối không an tâm, muốn biết rõ tiến cảnh hiện tại của hắn như thế nào, cũng là để chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Tiêu Như Mộng cuống quít khom người hành lễ, giải thích.

Thấy Tiêu Như Mộng như thế Vu Hoài Trọng biết mình đã hiểu sai ý, vội vàng nói:

- Tiêu trưởng lão quan tâm đến ái đồ, cũng là do bản tôn quá lo lắng. Bất quá thể chất của Thiên Lôi, đích xác là quá mức kinh nhân. Gia phụ vốn tưởng rằng trong vòng nửa tháng, dưới thời không pháp tắc, có thể ổn định mà tăng lên tới cảnh giới Tiên Thiên ngũ cấp đỉnh phong. Không nghĩ tới, hiện tại đã qua tròn một tháng, tiểu nữ Thanh Nhã đã sớm đạt tới Tiên Thiên bát cấp đỉnh phong, chạm vào bình chướng, vậy mà Thiên Lôi vẫn không có đạt tới. Bất quá có lẽ cũng không lâu nữa, nhiều nhất là thêm một tháng nữa thôi...


Vu Hoài Trọng tuy nói như thế, nhưng ngữ khí của hắn cũng không quá khẳng định. Bởi vì Dương Thiên Lôi thật sự vô cùng biến thái, quả thực đã vượt qua dự đoán của hắn và Vu Nhân Kiệt.

- Đã như vậy, vãn bối cũng không quấy rầy nữa, phiền Vu tiền bối sau khi Thiên Lôi xuất quan thì giao cho hắn tấm bách mai thông tấn phù này. Vãn bối muốn dẫn hắn đi lịch luyện, ngài bảo hắn đến "Bồng Lai Tiên Đảo" ở Đông Hải tìm ta.

- Được rồi!

Chỉ là, Tiêu trưởng lã đã đến Vu Vu giả bảo, sao không thưởng ngoạn vài ngày rồi hẵng ly khai, cũng để cho bản tôn có cơ hội tỏ lòng hiếu khách.

- Tiền bối không cần khách khí, vãn bối tu luyện vừa vặn gặp phải bình chướng, cần phải cấp bách đột phá, cho nên không muốn quấy rầy quý bảo, sau này cơ hội vẫn còn nhiều, bây giờ vãn bối xin cáo từ!

- Thôi được rồi, bản tôn cũng không khách khí nữa!

Vu Hoài Trọng tiếp nhận thông tấn phù từ trong tay Tiêu Như Mộng, sau đó tự mình đưa Tiêu Như Mộng đến đại môn Vu Vu giả bảo, ánh mắt dừng ở bóng lưng Tiêu Như Mộng đang dần khuất xa, khẽ lắc đầu, quay người trở lại Vu Vu giả bảo

- Thế gian sao lại có người giống đến như vậy, đáng tiếc nàng cũng không phải Nguyễn Hi Vũ.

Thông tấn phù đều được luyện chế theo đôi, Tiêu Như Mộng mang bách mai thông tấn phù giao cho Dương Thiên Lôi, chỉ cần Dương Thiên Lôi sau khi xuất quan, đi tới Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo, tự nhiên có thể thông qua thông tấn phù liên lạc cùng Tiêu Như Mộng.

Tiêu Như Mộng vốn tưởng rằng Dương Thiên Lôi còn cần một thời gian ngắn nữ mới có thể tấn cấp đến Tiên Thiên ngũ cấp, cho nên nàng cũng không quá chú ý.

Nhưng sau khi Trương Tử Hàm phản hồi Trảm Không Kiếm Phái, nàng biết được Dương Thiên Lôi đã lĩnh ngộ ra áo nghĩa của Thiên Nhân Hợp Nhất, thâm tâm đã cảm thấy có chút lo lắng.

Sau đó, sau khi Phong Vô Kỵ trở về Trảm Không Kiếm nói cho nàng và Đan Thanh Dương một tin tốt, Dương Thiên Lôi đã lên Tiên Thiên cấp năm!

Đan Thanh Dương đương nhiên là vô cùng cao hứng.

Tiêu Như Mộng vẫn cao hứng như cũ, nhưng tâm càng thêm lo lắng.

Nàng vô cùng rõ ràng, thể chất Dương Thiên Lôi đến tột cùng biến thái đến mức độ nào. Chỉ cần bước vào Tiên Thiên ngũ cấp, Tiêu Như Mộng có thể khẳng định cho dù là bản thân nàng, hắn cũng có sức để đánh một trận. Nếu như là đột phá đến Tiên Thiên lục cấp...có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không phải đối thủ của hắn.

Tuy Tiêu Như Mộng đã sớm bố trí trên người Dương Thiên Lôi một con cờ. Nếu muốn thôn phệ Dương Thiên Lôi, căn bản là không cần chiến đấu, nhưng suy xét đến thể chất Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng biết rõ, chỉ có sớm ra tay mới là tốt nhất.

Cho dù nàng đối với Dương Thiên Lôi đã sinh ra một loại tình cảm vô danh, khiến cho nàng có một tia không đành lòng, nhưng vì để tăng thực lực của bản thân, chính thức lĩnh ngộ năng lượng của lôi thuộc tính, có được hi vọng báo thù, nàng không thể không hạ quyết tâm xuống tay được.

Nàng còn sống chỉ vì mục đích báo thù, đem kẻ đã đem nàng từ một vị thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng đánh rớt xuống thần đàn!

Nàng tuyệt đối không cho phép bản thân mình có xuất hiện một chút lòng nhân từ nào.

Ảnh Tử đã đi theo nàng mấy trăm năm, vì nàng hi sinh biết bao nhiêu?

Nhưng nàng không chút lĩnh tình nào, thậm khí khi thôn phệ Ảnh Tử, nàng cũng không chút nào giao động. Bởi vì, sở dĩ nàng cho Ảnh Tử đi theo bên mình, chính là muốn Ảnh Tử thay kẻ đó chuộc tội, làm một con chó trung thành nhất. Sau đó, khi hắn đã không còn có chút giá trị nào, thì đem hắn hủy diệt.

Cũng không phải ý chí nàng sắt đá như thế nào, tâm ngoan thủ lát như thế nào? Vì báo thù nàng không tiếc bất cứ giá nào!

Đơn giản là, Ảnh Tử chỉ là một cái bóng của hắn, một cái bóng chân thực, Tiêu Như Mộng sẽ không sinh ra bất luận tình cảm nào!

Nhưng mà, Dương Thiên Lôi mặc dù Tiêu Như Mộng ngay từ đầu đã có ý định thôn phệ, nhưng quãng thời gian ba trăm năm tiếp xúc đứt quãng trong Huyền Hoàng Kỳ, lại khiến cho nàng sinh ra một tia không đành lòng.

Thứ cảm giác này khiến nàng sợ hãi, sợ rằng công sức nàng bỏ ra bao nhiêu năm, sợ mục đích duy nhất để nàng còn sống vì Dương Thiên Lôi mà tan vỡ!

Cho nên, nàng mới lấy lý do tới Vu giả bảo.

Nàng không muốn tưởng nhớ nữa. Bởi nàng lo lắng rằng cứ tiếp tục tiếp xúc, nàng rốt cuộc sẽ không đành lòng hạ thủ. Cũng lo lắng tiếp tục để cho Dương Thiên Lôi tu luyện thì nàng sẽ không thắng nổi hắn.

Định Hồ Châu. Truyện Tiên Hiệp

Thân thể Dương Thiên Lôi phình to lên đến gấp mười lần vốn có rồi từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, ẩn chứa đấy năng lượng tinh thuần, cảm thấy năng lượng bên trong kinh mạch và đan điền đã hoàn toàn chuyển hóa thành dạng lỏng, tựa như huyết dịch trong người, liên tục tuần hoàn, nhưng cặp đồng tử đang lấp lánh tinh quang kinh người vẫn còn thoáng vẻ bất đắc dĩ, khẽ than:

- Ba tháng mười ngày, bằng một trăm năm, thế mà cả trăm năm mới tiến đên được bình cảnh của Tiên Thiên cấp năm… Chỉ còn một năm tám tháng, với chừng ấy thời gian, ta làm sao có thể đạt đến Thần đạo đây?

Khi mới vào Định Hồ Châu, Dương Thiên Lôi còn tràn đầy mong chờ, dù sao lần này đã chuẩn bị đầy đủ, hắn vốn tưởng rằng với tác dụng của Thời Không Pháp Tắc có thể chỉ cần vài ngày là đạt tớ cảnh giới đỉnh phong, tiếp cận bình cảnh của Tiên Thiên cấp năm.

Nhưng hắn không ngờ, ngày qua ngày, sự tiến triển của hắn lại chậm dị thường, cho dù hắn có hấp thu vô số đan dược cùng vật phẩm khác để gia tăng pháp lực, cũng như ngưng tụ pháp lực tăng lên không biết bao lần, chỉ trong mười ngày, hắn đã đưa pháp lực lên đến cực hạn, tuy nhiên cuối cùng lại không có cách nào vươn tới bình cảnh.

Hắn chỉ còn có thể tu luyện lần lượt Huyền Thiên Chân Kinh cùng các loại thần thông pháp thuật khác. Ngay cả khi âm dương giao hội hàng năm, đấu cùng với Vu Thanh Nhã, hắn cũng chẳng còn tâm tư nào đùa giỡn, toàn lực tập trung để chiến đấu và tu luyện. Thực lực chiến đấu của hắn đúng là đã tăng lên rất nhiều, tuy nhiên vẫn chưa phải là đối thủ của Vu Thanh Nhã. Về phần Vu Thanh Nhã, không còn giống như ban đầu, không thể mặc sức hành hạ hắn được nữa, chỉ có dốc toàn lực mới miễn cưỡng dành được phần thắng.

Tuy nhiên, sự thực là Dương Thiên Lôi phải mất tới một trăm ngày mới có thể chạm đến bình cảnh hiện tại.

Thân hình nhoáng lên, Dương Thiên Lôi đi thẳng tới cực bắc. Trong vòng một trăm năm, dưới tác dụng của Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận, Dương Thiên Lôi cùng Vu Thanh Nhã đã thiết lập được sự liên hệ kì dị. Dưới tác dụng của đại trận, người này có bất kì hành động nhỏ nào thì người kia đều cảm ứng được.

Cho nên, khi Dương Thiên Lôi bắt đầu tiến lại gần Vu Thanh Nhã, Vu Thanh Nhã lập tức mở choàng mắt.

Nàng đã sớm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong. Hơn nữa đã chạm tới bình cảnh. Chỉ vì muốn giúp đỡ Duơng Thiên Lôi nên nàng chưa muốn rời khỏi Định Hồ Châu. Thêm vào đó, dưới tác dụng của Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận, dù nàng đã chạm tới bình cảnh nhưng tinh thần của nàng vẫn có thể củng cố thêm, tuy không thể tấn cấp nữa nhưng không phải là không có thêm thu hoạch.

Khi Dương Thiên Lôi vừa rời khỏi khu vực cực nam và xuất hiện trước mặt Vu Thanh Nhã, Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận tự động ngừng vận hành.

- Chạm tới bình cảnh rồi à? Vu Thanh Nhã khẽ hỏi.

- Ừ. Thanh Nhã, chúng ta xuất quan thôi.

- Ừ!

Vu Thanh Nhã khẽ gật, nàng hiểu rõ tâm tình của Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng nói:

- Thiên Lôi, đừng quá lo lắng. Thực lực người giờ đã rất mạnh rồi, Thương Huyền Bác chưa chắc đã đạt đến Thần đạo. Cho dù hắn có vươn tới cảnh giới Tiên Thiên cấp chín đỉnh phong chăng nữa thì vượt qua bình cảnh đó cũng không phải là chuyện đơn giản. Vì vậy, ngươi vẫn còn cơ hội mà.

- Yên tâm đi. Cho dù hắn đã đạt tới Thần đạo thì ta cũng không hề để mất lòng tin đâu.

Nói đoạn hai mắt Dương Thiên Lôi lấp lánh tinh quang. Tuy áp lực vô cùng lớn nhưng sau hai năm liên tục liền chiến đấu, hắn lại tràn đầy niềm tin. Giờ đây, điều hắn muốn thực hiện là tập trung vào tu luyện, biến áp lực thành hành động, chứ không phải nản chí, đánh mất sự cố gắng vươn lên.

Không có cách nào đột phá thành Tinh Giả trong vòng sáu năm, áp lực mà hắn phải chịu đựng thế nào? Áp lực hiện tại còn xa mới bằng trước đây, sao hắn phải sợ cơ chứ?

- Ừ.

Vu Thanh Nhã đáp, Dương Thiên Lôi liền bóp nát tấm linh phù trên tay.

Một lát sau, thân ảnh Vu Nhân Kiệt đã xuất hiện trước mặt hai người.

Cuối cùng hai người cũng xuất quan.



Sau khi xuất quan, Vu Nhân Kiệt đích thân luyện chế nhuyễn giáp rồi giao cho Dương Thiên Lôi. Nhưng mà Dương Thiên Lôi cũng không đem nó luyện hóa luôn mà để vào Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình. Bởi vì hắn hiểu rằng Vu Nhân Kiệt đã chế giúp hắn đạo khí cho dù ngay lập tức luyện hóa thì với thực lực hiện nay, hắn chẳng thể nào phát huy được uy lực của đạo khí. Điều hắn cần làm bây giờ là gia tăng tu vi bản thân chứ không phải trông cậy vào pháp bảo.

Cũng nhờ có Thời Không Pháp Tắc , Vu Tiểu Ức đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong. Gã rất muốn cùng Dương Thiên Lôi rong chơi vài bữa nhưng Dương Thiên Lôi đâu có để lãng phhis thời gian. Bởi thế gã đành nghe theo lời gia gia, học theo Dương Thiên Lôi và Vu Thanh Nhã, đi vào Định Hải Châu để lĩnh ngộ sự ảo diệu của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Dương Thiên Lôi đang cần du lịch, khi biết Tiêu Như Mộng tìm hắn, hơn nữa bảo gã đi Bồng Lai Tiên Đảo chốn Đông Hải tìm nàng, liền chẳng chút do dự rời Vu Gia Bảo.

Vu Thanh Nhã vốn định cùng đi cùng Dương Thiên Lôi nhưng lại bị Vu Nhân Kiệt ngăn lại, bắt nàng một mình đi trải nghiệm để rèn luyện thêm, nhân thể tìm kiếm cơ duyên cùng số mệnh. Nếu hai người đi cùng nhau, với quan hệ vi diệu giữa hai người có thể sẽ làm họ bị phân tâm, bị tình cảm ràng buộc mà đánh mất cơ duyên.

- Thiên Lôi, sau khi đột phá Tiên Thiên cấp sáu thì hãy quay về đây gặp gia gia rồi bế quan. Chuyến này đi Đông Hải phải lưu ý cẩn thận, trước hết phải tu họp với sư phụ ngươi, chứ đơn thương độc mã ra biển. Ngươi chưa từng có kinh nghiệm rèn luyện trên biển nên không hiểu được những hung hiểm sẽ gặp phải đâu.

- Dạ. Gia gia cứ yên tâm. Thiên Lôi đáp.

- Tiểu Nhã, ngươi tiễn Thiên Lôi một đoạn đi. Vu Nhân Kiệt mỉm cười nói với Vu Thanh Nhã.

Vu Thanh Nhã thoáng vẻ thẹn thùng kín đáo, khẽ gật đầu.

Dương Thiên Lôi tế xuất kiếm quang rồi từ biệt mọi người. Vu Thanh Nhã cũng ngự kiếm bay lên, tiến đến bên cạnh Dương Thiên Lôi.

Trong nháy mắt, thân ảnh hai người đã mất dạng nơi chân trời.

Hai người sóng vai phi hành trên không trung hồi lâu vẫn tuyệt đối im lặng, không nói với nhau một lời.

Một trăm năm, trăm lần chiến đấu, cộng thêm tác dụng của Càn Khôn Âm Dương Hỗ Chuyển Đại Trận, hai người đã phát sinh một thứ tình cảm diệu kì. Trong lòng cả Dương Thiên Lôi lẫn Vu Thanh Nhã đều cảm thấy u sầu khi ly biệt.

Dương Thiên Lôi quay sang nhìn Vu Thanh Nhã với vẻ trầm trọng rồi bỗng khẽ cười nói:

- Thanh Nhã, gia gia bảo ngươi tiễn chân ta là để chúng ta nói lời tâm tình, sao lại không nói lời nào vậy? Hay là không nỡ rời xa ca?

- Ai muốn tâm tình với ngươi hả… Thiên Lôi, ước định giữa chúng ta… Hủy bỏ hả?

Vu Thanh Nhã bị Dương Thiên Lôi tùy tiện chọc tức liền giận dỗi phản bác, chỉ có điều mới nói được nữa chừng thì bỗng nhiên dừng lại, chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi với ánh mặt thật dịu dàng khôn xiết

- Hủy bỏ à?

Dương Thiên Lôi thấy lạ lùng vô cùng, rõ ràng thần sắc với giọng điệu của Vu Thanh Nhã dành cho mình tràn đầy tình ý, vì sao lại muốn hủy bỏ ước định trước đây chứ?

- Ừ. Chúng ta đổi sang loại ước định khác.

Vu Thanh Nhã bỗng nhiên né tránh ánh mắt của Dương Thiên Lôi, trên gò má mỹ miều hiện lên nét ửng đỏ thẹn thùng, nàng vừa nhìn về xa xăm vừa kiên định nói.

Dương Thiên Lôi vốn quen với nét anh thư của nàng, giờ lại thấy Vu Thanh Nhã đầy vẻ phong tình, dịu dàng thục nữ, tâm tư rung động, nói:

- Ái chà… đổi thành thế nào? Nếu ta cảm thấy hài lòng thì sẽ không đồng ý đâu đấy.

- Nếu ngươi có thể thắng thì, ta… ta sẽ không cho ngươi cơ hội nào nữa… Ta sẽ…bắt ngươi làm đạo lữ của ta.

Gương mặt Vu Thanh Nhã đỏ bừng, quay sang nhìn Dương Thiên Lôi, lấy hết can đảm để cất lời. Nói xong, căn bản không cho Dương Thiên Lôi cơ hội hé miệng, nàng đã nhanh như chớp ngự kiếm chạy về Vu Gia Bảo, từ xa xa vẫn còn vọng lại giọng nàng:

- Ngươi có nguyện ý không?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/huyen-thien/chuong-312/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận