Huyền Thiên Chương 462: Quỷ biện, quyết đấu!


- Sáu người các ngươi, Long Tĩnh của Long Tượng cốc, toàn bộ đều đã giao thủ qua, chiến tích toàn thắng. Xác định hạng năm, không cần tiếp tục đấu nữa.

Còn lại năm người, cùng sở hữu bảy trận tranh tài chính là: Trương Tử Hàm đánh với Thương Mang Tử, Lý Thuần Dương đấu với Bách Lý Tình Không, Trương Tử Hàm đấu với Bách Lý Tình Không, Lý Thuần Dương đấu với Thương Mang Tử, Mộ Dung Tiến đấu với Bách Lý Tình Không! Bảy trận đấu tiến hành liền nhau, do Dược Vương cốc tài trợ giúp xuất thủ, đảm bảo mọi người ở vào trạng thái đỉnh phong, từ hạng mười tới hạng năm! Các vị có ý kiến gì không? Trọng tài lại nói tiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com


Trận chiến của mười người đứng đầu đã sắp tới hồi kết thúc, trận chiến của bốn người mạnh nhất tự nhiên là sẽ diễn ra cuối cùng, hơn nữa bởi vì Bộ Kinh Thiên vắng mặt nên kỳ thực chỉ còn lại hai trận mà thôi. Đó chính là Dương Thiên Lôi đấu với Thương Huyền Bác và Phong Linh Nhi mà thôi.

- Không có! Mọi người cùng kêu lên.

Trong nháy mắt, một buổi sáng cứ thế trôi vụt qua. Bảy trận quyết đấu cũng hoàn toàn kết thúc.

Trương Tử Hàm toàn thắng hai trận, thành tích gần bằng Long Tĩnh, đứng hàng thứ sáu. Mộ Dung Tiến xếp thứ bảy. Lý Thuần Dương đứng hàng thứ tám, Bách Lý Tình Không đứng thứ chín, Thương Mang Tử đều thua trắng nên xếp chót bảng.

Rốt cuộc, trận đại chiến quyết đấu sinh tử mà mọi người mong chờ nhất cũng đã gần tới rồi!

Lúc Dương Thiên Lôi, Phong Linh Nhi và Thương Huyền Bác được trọng tài gọi lên giữa lôi đài thì toàn bộ trường diễn võ đều yên lặng một cách thần kỳ. Ánh mắt của mỗi người đều chăm chú nhìn vào thân ảnh của Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác.

- Trong bốn người đứng đầu, tổng cộng còn có ba trận đấu là: Dương Thiên Lôi đấu với Phong Linh Nhi, Thương Huyền Bác đấu với Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi đấu với Bộ Kinh Thiên. Vì Bộ Kinh Thiên đã bỏ quyền cho nên trận đấu của Thương Huyền Bác và Bộ Kinh Thiên bị hủy bỏ, do đó Phong Linh Nhi thắng. Dương Thiên Lôi, mời quyết định đối thủ! Trọng tài trầm giọng nói.

- Không cần. Trận đấu của ta và sư đệ, ta chịu thua! Đúng lúc này, thanh âm êm tai như chuông ngân của Phong Linh Nhi đột nhiên vang lên.

Tuy là Phong Linh Nhi không thể khẳng định được thực lực thật sự của Dương Thiên Lôi. Nhưng nàng biết, lúc này chẳng phải thời điểm để tranh hơn thua với Dương Thiên Lôi, dù sao đi nữa thì trận đấu của Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác cũng là quyết đấu sinh tử. Nàng chịu thua, chí ít cũng có thể giúp Dương Thiên Lôi bảo trì trạng thái đỉnh phong. Sẽ không để Thương Huyền Bác thông qua trận chiến của mình và Dương Thiên Lôi để nhìn ra thực lực thật sự của Dương Thiên Lôi được.

- Ngươi có chắc không?

- Ta chắc chắn!

- Được! Trận đấu kế tiếp trong đại hội giao lưu của bát đại môn phái, trận cuối cùng, tranh giành vị trí quán quân!

Theo thanh âm vang vọng khắp trường diễn võ của trọng tài, trong nháy mắt, hơn trăm vạn tu luyện giả giống như đã đè nén quá lâu, rốt cuộc cũng bắt đầu hò hét tung hô vang trời. Tên của Dương Thiên Lôi lại một lần nữa vang dội khắp trường diễn võ, thậm chí còn vang dội hơn tất cả những lần trước!

Trận chiến sinh tử!

Không phải ngươi chết thì chính là ta chết!

Dương Thiên Lôi khiến hơn trăm vạn tu luyện giả cảm kích, tự nhiên mục đích chung của tất cả mọi người đều hi vọng Dương Thiên Lôi sẽ là người chiến thắng sau cùng! Thế nhưng, thực lực của Thương Huyền Bác thể hiện ra trong trận chiến hôm qua lại khiến cho mọi người không ai dám khẳng định là Dương Thiên Lôi có thể thu được thắng lợi sau cùng hay không!

Nhưng vô luận kết quả là thế nào đi nữa thì hơn trăm vạn người đều phát ra tiếng trợ uy vang dội nhất của mình cho Dương Thiên Lôi!

- Ha ha ha ha…

Lúc tất cả mọi người ở đây hò hét trợ uy cho Dương Thiên Lôi thì vẻ mặt lãnh liệt của Thương Huyền Bác giờ đây rốt cuộc lại trở nên càng lúc càng dữ tợn, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu thành tiếng! Tiếng cười kia giống như tiếng gào khóc thảm thiết dốc cạn cả đáy lòng, tràn ngập một cỗ khí tức khiến cho hơn trăm vạn tu luyện giả đều âm thầm kinh hãi. Giống như ẩn chứa quyết tuyệt, thê lương, bi thương, cao ngạo, phẫn nộ vô tận và một loại điên cuồng tới cực độ!

Cư nhiên lại lập tức đè bẹp tiếng hò hét trợ uy cho Dương Thiên Lôi của hơn cả trăm vạn tu luyện giả. Một cỗ khí giết chóc gần như điên cuồng, trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ trường diễn võ!

Vinh quang và quang huy vốn thuộc về Thương Huyền Bác hắn, bát diện linh lung tiểu bạch long, Thương Huyền Bác!

Thế nhưng, danh sự, uy vọng mà hắn khổ tâm và dốc sức gầy dựng nhiều năm dưới nhiều lần phản kích của Dương Thiên Lôi, cư nhiên trở thành một tên bỉ ổi ngàn người có một, vạn người khinh bỉ!

Còn có thứ gì đau lòng hơn thế này nữa?

Hắn không cam lòng!

Vô cùng không cam lòng!

Nếu như, lúc này đây, hắn có được thực lực tuyệt đối thì hắn nhất định sẽ biến nơi đây thành địa ngục a tì. Giết, hắn muốn giết hết tất cả những người có mặt ở đây!

Huyết tẩy thiên hạ!

Mặc dù Thương Huyền Bác có thể tiếp tục nhịn, nhưng lúc này đây, hắn rốt cuộc cũng không muốn che giấu sự điên cuồng và sát ý của chính mình nữa!

Lại càng không muốn che giấu sự cường đại của mình!

Tiếng cười kinh khủng của Thương Huyền Bác tràn ngập sát khí nồng đậm. Cư nhiên khiến cho hơn trăm vạn tu luyện giả khiếp sợ mà ngậm miệng lại ngay!

Mà theo tiếng cười của hắn tắt dần, hai tròng mắt của hắn cư nhiên lại phát ra quang mang màu đỏ. Giống như đã bị ma hóa, nhìn về phía Dương Thiên Lôi cũng giống như đang khiếp sợ!

Cùng lúc đó, khí tức trên người của hắn lại bắt đầu tăng lên với tốc độ vô cùng điên cuồng và kinh khủng!

Khí tức vốn chẳng rõ là cảnh giới gì, lúc này đây rốt cuộc cũng không thèm che giấu nữa!

Thần đạo cấp bốn, thần đạo cấp năm, Thần đạo cấp sáu.

Khi cảnh giới của Thương Huyền Bác hiển lộ, khí thế tăng lên, cả diễn võ trường, hơn trăm vạn tên tu luyện giả vô cùng chấn động mở to mắt, dù trên đài hội nghị đều là các cự đầu, nhưng vẻ mặt vẫn khiếp sợ đứng lên!

Thần Đạo Lục cấp đỉnh phong chi cảnh, đây là khái niệm gì?

Luyện hóa nguyên thần!

Cơ hồ trong nháy mắt, những nhân vật cấp cự đầu này, trong đầu liền xuất hiện từ ngữ này, bời vì khí tức của Thương Huyền Bác tuy đạt tới Thần Đạo Lục cấp đỉnh phong, nhưng lại tràn ngập một cổ chấn động kỳ dị! Vẻ chấn động này, rõ ràng là căn cơ bất ổn, luyện hóa nguyên thần, còn chưa có triệt để dung hợp hoàn toàn để đạt tới cảnh giới đại viên mãn.

Trừ việc đó ra, dù thiên phú của Thương Huyền Bác có cao tới đâu, cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới như thế!

Thời điểm này, tất cả mọi người đã hiểu, vì sao Thương Huyền Không không tới dự hợp, không phải hắn không đến, mà là không có khả năng đến, càng không có khả năng xuất hiện trên thế giới này!

Luyện hóa nguyên thần, đây chính là đạo đức mấu chốt trong tu luyện giới, ít nhất ở mặt ngoài là thế.

Tu luyện giả, khổ tu trăm ngàn năm, pháp lực, thần niệm, thiên địa pháp tắc, đều ngưng tụ trên nguyên thần. Một khi bị luyện hóa, pháp lực ẩn chứa trong đó, thần niệm và thiên địa pháp tắc sẽ bị người ta luyện hóa, cho dù không có vững chắc bằng tự thân tu luyện, nhưng đây cũng là một con đường tắt nghịch thiên!

Một bước lên trời!

Đương nhiên, loại hành vi này, trong tu luyện giới rất ít xảy ra. Bởi vì, không có tu luyện giả nào nguyện ý đem nguyên thần của mình cho đối phương luyện hóa chứ?

Cảnh giới thấp, muốn luyện hóa nguyên thần cảnh giới cao hơn, căn bản là không có khả năng, nếu không khi luyện hóa, sẽ bị cắn trả, chuyện này và muốn chết không có gì khác nhau!

Mà tu luyện giả cảnh giới cao, luyện hóa tu luyện giả cảnh giới thấp, tuy cũng có thể lấy được nhiều lợi ích, giống như ăn bổ dược, không có hiệu quả chân chính, căn bản không thể tăng cảnh giới của bản thân lên. Cho nên, không có tu luyện giả cảnh giới cao nào lại đi làm việc nhân thần cộng phẫn này, bởi vì chuyện này chỗ tốt không lớn!

Nhưng, nếu tu luyện giả bị ép tự nguyện, chủ động cho tu luyện giả cảnh giới thấp luyện hóa, thì đó là chuyện khác!

Giống như vêệc Thương Huyền Bác luyện hóa hai gã Thần Đạo Ngũ cấp vậy, hai gã cường giả này đúng là bị ép tự nguyện, đương nhiên, đó cũng là gian kế của Thương Huyền Không và Thương Huyền Bác.

Nếu ngay từ đầu biết rõ Thương Huyền không muốn luyện hóa bọn chúng hoàn toàn, đương nhiên bọn chúng sẽ không đáp ứng, bởi vì làm thế có nghĩa là thần hồn câu diệt!

Như vậy, dù Thương Huyền Không có lợi hại hơn cũng không có biện pháp, bởi vì hai người hoàn toán có thể tự bạo, thậm chí đoạt phách Thương Huyền Bác!

Nhưng hai người không nghĩ tới, bọn chúng chủ động trợ giúp Thương Huyền Bác rèn luyện một nửa nguyên thần của mình, thời điểm tưởng rằng được thả ra, Thương Huyền Bác và Thương Huyền Không vi phạm hứa hẹn, tiếp tục cưỡng ép luyện hóa!

Thời điểm này, hai người muốn phản kháng, cũng không còn lực phản kháng, bởi vì Thương Huyền Bác luyện hóa một nửa nguyên thần của hai người, nguyên thần của hắn cường hãn hơn lúc trước gấp nhiều lần, tâm thần hai người đều bị trọng thương thì làm sao có thể chống lại chứ.

Cho nên, bi kịch chính là bọn chúng!

Thời điểm luyện hóa hai người này, Thương Huyền Bác đã tấn chức Thần Đạo Ngũ cấp!

Mà hèn hạ, vô sỉ, lãnh huyết Thương Huyền Bác, dưới tuyệt cảnh của Thương Huyền Phủ, lần nữa lợi dụng điểm mấu chốt chính là thân tình của Thương Huyền Không đối với hắn, làm cho Thương Huyền Không biết rõ không phải là đối thủ của Phong Vô Kỵ, chủ động thành toàn cho hắn, không có bất kỳ phản kháng trợ Thương Huyền Bác luyện hóa mình, tạo thành tu vi Thần Đạo Lục cấp đỉnh phong hiện giờ cho Thương Huyền Bác!

Vô số thần thông pháp tắc, tu vi mấy trăm năm của Thương Huyền Không và sự quen thuộc với truyền thừa đạo khí Thương Huyền Phủ, kinh nghiệm vận dụng, tất cả đều bị hắn đạt được!

Có thể tưởng tượng vào lúc này Thương Huyền Bác mạnh cỡ nào.

Phong Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt, Lâm Vô Kỵ, ba người đều cảm thấy nắm chắc, sắc mặt hiện giờ vô cùng khó coi, hoảng sợ đứng lên!

- Ha ha ha… Dương Thiên Lôi, Phong chưởng giáo, gia gia của ta làm sai, nhưng hắn chỉ lo lắng cho cháu trai là ta, lo lắng ta bị Dương Thiên Lôi chém giết! Nhất thời xúc động, lại bị các ngươi bức vào tuyệt cảnh! Không có truyền thừa đạo khí, hắn là Thần Đạo Lục cấp, Phong Vô Kỵ, nếu không phải do ngươi bức hắn chết, thì là gì?

- Thương Huyền Phủ của chúng ta truyền thùa ngàn năm, chẳng lẽ lại bị các ngươi hủy diệt? Gia gia của ta không cam lòng! Hắn tình nguyện hi sinh chính mình, thành toàn cho ta! Thần Đạo Lục cấp đỉnh phong chi cảnh, không tệ, hiện tại ta đã là Thần Đạo Lục cấp đỉnh phong chi cảnh! Đây là gia gia thân ái của ta, đem tánh mạng của mình tạo thành tu vi cho ta, hắn làm tất cả chính là vì Thương Huyền Phủ!

- Như thế nào? Các ngươi muốn ngăn cản ta chiến đấu với Dương Thiên Lôi sao?

Thương Huyền Bác nhìn thấy Phong Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt, bỗng nhiên khí tức tăng vọt, đột nhiên âm thanh lạnh lùng, giống như sớm đã nghĩ tới một màn này, làm ra vẻ không sợ, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Cổ Đức Nhân, nói ra:

- Cổ tiền bối, ngươi thân là người đứng đầu bát đại phái, sẽ không mặc kệ a? Thương Huyền Bác ta, có vi phạm tôn chỉ trận đấu không? Không có!

Âm thanh của Thương Huyền Bác thê lương, nhưng lời lẽ tràn ngập ngũ khí chính nghĩa.

Hơn trăm vạn tu luyện giả trợn mắt há hốc mồm, mà các chưởng giáo các đại phái, ánh mắt lập lòe nhìn Cổ Đức Nhân.

Trong thời gian ngắn, Thương Huyền Bác vô sỉ quỷ biện, làm cho trăm vạn tu luyện giả sinh ra đồng tình với hành động vô sỉ hèn hạ của hắn. Mà tất cả chưởng giáo đại môn phái, tâm niệm thay đổi nhanh chóng, bảo trì im lặng không nói.

Dương Thiên Lôi cảm thụ được khí tức trên người Thương Huyền Bác, hai con ngươi lóng lánh bắn ra hào quang bảy màu, trong nháy mắt Cổ Đức Nhân muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên trên người của hắn bộc phát ra khí tức khủng bố.

Cùng lúc đó, âm thanh của Dương Thiên Lôi trong chốc lát vang vọng toàn trường, nói:

- Ăn nói rất khéo léo, lợi hại! Mấy câu nói đã làm cho người ta sinh ra lòng thương cảm… Loại người như ngươi đúng là nhân tài! Đáng tiếc ah, ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự giấu diếm được con mắt của người trong thiên hạ sao? Hừ, dù giấu diếm được người trong thiên hạ, ngươi cũng đừng mơ tưởng giấu diếm được ta! Đến đây đi, ta sẽ thành toàn cho ngươi, trước khi ngươi chết, ta sẽ làm cho người trong thiên hạ hiểu ra, ngươi là một tên cặn bã thế nào! Cũng không uổng công huynh đệ Bộ Kinh Thiên, hai lần nhắc nhở ta!

- Thiên Lôi!

Phong Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt và tất cả người thân cận của Dương Thiên Lôi, lập tức kinh hô một tiếng, thần tình trên mặt, rõ ràng là lo lắng cho Dương Thiên Lôi. Nhưng mà, hiển nhiên không thể ngăn cản, cũng không thể ngăn cản hai người chiến đấu!

- Ha ha ha… Tốt lắm! Thương Huyền Bác ta từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, ta lại muốn nhìn, trước khi ngươi chết, có thể vạch trần ta cái gì? Hãy bớt sàm ngôn, đến đây đi!

Lời nói của Dương Thiên Lôi, đã làm tâm thần của Thương Huyền Bác tăng lên, nhưng hắn nhanh chóng không hề lo lắng, dù sao có nguyên thần Thương Huyền Không che dấu, dù Tạo Hóa Môn biết hắn luyện hóa hai gã Thần Đạo Ngũ cấp thì thế nào? Bọn họ tự nguyện, cũng giống như Thương Huyền Không, cam nguyện hi sinh để thành toàn cho Thương Huyền Bác.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/huyen-thien/chuong-462/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận