Brum Brum……
Xe taxi vừa mới chạy được mấy trăm mét, tiếng chân ga bỗng nhiên truyền tới, mấy chiếc xe việt dã đã có chút cải trang qua đột nhiên từ phía sau tăng tốc lao lên cực nhanh.
Két két két…
Sau một lát, Dương Thiên Lôi đã có thói quen thu liễm thần thức, đang cãi nhau với Tống Hiểu Phân, lông mày hơi nhíu lại, mà tài xế lái taxi khẩn cấp phanh lại, nhưng vẫn không thể lập tức dừng xe, ầm một tiếng đâm sầm vào thân chiếc xe việt dã vừa chặn đường.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comKét két két…
Đúng lúc này, mấy chiếc xe việt dã dừng lại toàn bộ, bịch bịch một tiếng, bốn người mang theo mặt nạ bảo hộ màu đen, cầm khảm đao nhảy khỏi xe.
Tuy rằng Tống Hiểu Phân là cao thủ nội gia quyền, nhưng nào đã gặp qua loại tràng diện kinh khủng như thế này? Trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên khuôn mặt nhỏ bị dọa tái nhợt.
- Hai người xuống xe!
- Các ngươi tìm ta?
Dương Thiên Lôi rất trấn định hỏi lại.
- Tiểu tử, sáng suốt một chút đi…
- Để cho bọn họ đi trước, thế nào?
Dương Thiên Lôi nói.
- Các ngươi muốn làm gì?
Dù sao Tống Hiểu Phân cũng là người có công phu, so với nữ hài bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tuy rằng nàng biết Dương Thiên Lôi lợi hại, thế nhưng loại trận thế như thế này, hơn nữa đều mang theo vũ khí, Dương Thiên Lôi tay không tấc sắt phải đối phó như thế nào? Vì vậy, nàng vô cùng ngây thơ, dĩ nhiên lớn tiếng nói:
- Ban ngày ban mặt, lẽ nào các ngươi không sợ…
- Ha ha ha, can đảm không nhỏ, tao thích tiểu nữu thanh thuần xinh đẹp như thế này, lão tử tự mình xuất động, sao có khả năng buông tha? Tất cả đều muốn, các huynh đệ, chơi đùa một chút…
- Ha ha ha ha…
Những người khác đều kiêu ngạo cười ha hả.
Lúc này mới chỉ là buổi tối hơn bảy giờ một chút, người đi đường rất nhiều, thế nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh như thế này lập tức chuyển đi đường vòng, tránh như rắn rết, thậm chí báo cảnh sát cũng không dám.
- Đừng sợ! Xem bọn hắn muốn làm cái gì? Không sao đâu!
Thanh âm của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xuất hiện trong tai Tống Hiểu Phân, nhưng miệng của hắn căn bản không nhúc nhích. Tống Hiểu Phân đang kinh hoàng trong lòng, không nghĩ tới Dương Thiên Lôi một lần nữa thể hiện năng lượng càng cường đại, hơn nữa là năng lượng chỉ trong truyền thuyết mới có. Điều này khiến nàng nguyên bản kinh hoàng thất thố biến mất toàn bộ, chỉ còn lại hưng phấn và muốn nhảy nhót.
- Đừng nhúc nhích!
Một thanh khảm đao gác trên cổ Dương Thiên Lôi, một người khác thì trực tiếp buộc tay Dương Thiên Lôi, về phần Tống Hiểu Phân, bọn họ không quan tâm, trực tiếp đẩy vào xe của bọn họ, trước sau không tới hai phút đồng hô, lập tức khởi động rời đi.
- Tút… Tút… Tút…
Sau khi Lý Tuyết chờ đợi hơn mười phút, cảm giác Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết hẳn là đã về tới nhà rồi, nhưng giờ vẫn không thấy đâu, có điểm nóng ruột, gọi điện thoại cho Dương Thiên Lôi.
- Tuyết tỷ, tạm thời em không thể tiếp điện thoại được, chị đừng lo lắng, em về muộn một chút!
Lý Tuyết bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, điện thoại chưa kết nối, thế nhưng thanh âm của Dương Thiên Lôi lại xuất hiện trong đầu của nàng.
- Thiên Lôi, xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng Lý Tuyết không biết Dương Thiên Lôi có thể nghe được hay không, nhưng vẫn quay sang không khí nói.
- Là chuyện của tổ chức, yên tâm được rồi!
Thanh âm của Dương Thiên Lôi một lần nữa vang lên trong đầu nàng.
Nửa giờ sau, Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân bị đưa tới bờ biển không một bóng người, chỉ chốc lát, tổng cộng hơn hai mươi người, tay cầm khảm đao, vây xung quanh Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân.
- Tiểu tử, chết tới nơi rồi còn trấn định như vậy?
- Con mẹ nó, tiểu nữu này cũng rất trấn định a, lẽ nào các ngươi cho rằng bọn ta đang diễn trò? Không phải là dọa tới ngu luôn rồi? Như vậy hoạt động pittong rất không có cảm giác nha!
Nhãn thần một tên trong đám người nhìn chằm chằm Tống Hiểu Phân nói.
- Nhắm mắt lại!
Dương Thiên Lôi cảm ứng được Tống Hiểu Phân tuy rất trấn định, nhưng bởi vì phẫn nộ khiến thân thể run run, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, cùng lúc đó, sợi dây buộc chặt tay hắn vô thanh vô tức rơi xuống đất,
- Không nhắm! Ta còn phải sợ cái gì?
Để Dương Thiên Lôi không nói được gì chính là, Tống Hiểu Phân dĩ nhiên đáp lại như vậy.
- Ha ha ha…
Đoạn đối thoại không hiểu ra sao của hai người khiến cả đám xung quanh chưa phát hiện ra dị dạng của Dương Thiên Lôi phá lên cười ha ha.
- Tiểu tử này xác thực có tiền vốn tán gái, chỉ phần trấn định này lão tử cũng thấy mặc cảm, bất quá, lão tử rất muốn biết, chơi tiểu nữu của ngươi trước mặt ngươi, ngươi còn có thể trấn định như vậy nữa hay không? Ha ha, đến đây đi, tiểu mỹ nữ!
Tên đi đầu đưa tay phải bắt về phía Tống Hiểu Phân, thế nhưng, ngay trong nháy mắt này, phía trước hắn đột nhiên hoa lên, lập tức phát hiện khảm đao trong tay chính mình đã đâm xuyên qua trái tim bản thân.
- Kháo! Chém chết hắn!
Kinh biến trong nháy mắt nhất thời để hơn hai mươi người thất kinh, khảm đao sắc bén nhất thời từ bốn phương tám hướng bổ về phía Dương Thiên Lôi, trong lòng mỗi người đều mang theo vẻ kinh khủng sợ hãi, bởi vì Dương Thiên Lôi vốn bị trói chặt đằng sau, thế nhưng trong nháy mắt thoát đi như thiểm điện, hơn nữa sợi đây trói tay hắn không biết từ khi nào đã rơi xuống dưới mặt cát, cũng quỷ dị cầm tay lão đại của bọn họ, để lão đại tự tay cầm khảm đao đâm vào trái tim chính mình.
Đao mang lóe lên trước mắt Tống Hiểu Phân, thế nhưng ngay cả một cọng tóc nhỏ nhất của nàng cũng không cắt được, Dương Thiên Lôi trực tiếp ôm nàng vào lồng ngực, thân hình như điện, quả đấm, hai chân không ngừng công kích ra, toàn bộ đều đánh vào tay cầm đao của đối phương, lực khống chế đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, mỗi khi đánh trúng một người, đối phương liền giống như lão đại của bọn họ, trừng lớn con mắt kinh khủng ngã xuống dưới mặt đất.
Sinh mệnh là thứ quý giá nhất, nhưng giờ khắc này, Dương Thiên Lôi giống như sát thần, mỗi một lần xuất thủ đều gặt hái đi một sinh mệnh.
Tống Hiểu Phân đã đình chỉ hô hấp, rốt cuộc nàng đã biết được vì sao Dương Thiên Lôi bảo nàng nhắm mắt lại rồi. Tuy rằng nàng sớm biết Dương Thiên Lôi sẽ giáo huấn đối phương vô cùng tàn khốc, nhưng không nghĩ rằng sẽ giết người.
Đây là nằm mơ sao? Tống Hiểu Phân bừng tỉnh mộng ảo.
Giết chóc, máu tanh, sinh mệnh hèn mọn để Tống Hiểu Phân cảm thấy lạnh giá, sợ hãi, sợ hãi kèm theo một tia lo lắng đối với Dương Thiên Lôi, nàng cảm giác giống như bầu trời sập xuống, chỉ trong thời gian hơn mười giây ngắn ngủi, hơn hai mươi người đã ngã xuống mặt đất.
Dương Thiên Lôi giống như sát thần, nhìn Tống Hiểu Phân run lên từng đợt trong lòng, con mắt trừng thật lớn, đi tới trước mặt lão đại bị giết chết đầu tiên, đưa tay lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi của hắn, bấm vài nút, sau đó ném xuống dưới mặt đất.
- A! Cậu định lưu lại vân tay sao!
Tống Hiểu Phân giãy dụa từ trong lòng Dương Thiên Lôi thoát ra, có điểm hoảng hốt lo sợ nhặt chiếc điện thoại lên:
- Chúng ta chạy đi, chạy tới địa phương không có ai, tỉnh lại! Tỉnh lại! Sao mình có thể gặp phải giấc mộng như thế này, thích hắn, hắn lợi hại, liền làm ra loại ác mộng này sao? Tỉnh lại, nhanh tỉnh lại…
Để Dương Thiên Lôi trừng lớn con mắt, nhíu mày chính là Tống Hiểu Phân dĩ nhiên cố sức nhéo tay chính mình nói.
Cười khổ lắc đầu, phát ra một đạo năng lượng, Tống Hiểu Phân liền nhắm mắt ngã xuống, ngã vào lòng hắn, nhìn hơn hai mươi bộ thi thể trên mặt đất, Dương Thiên Lôi lấy ra chiếc điện thoại chuyên dụng của chính mình.
Chuyện này hắn hoàn toàn có thể làm được không để lại một chút vết tích nào. Thế nhưng nếu làm như vậy, năng lực của hắn sẽ không thể giấu diếm được nữa. Nguyên nhân chính là vì như vậy, thời điểm hắn xuất thủ mới có thể chọn loại phương thức như thế này. Về phần chiếc điện thoại di động của lão đại, Tống Hiểu Phân không biết, căn bản không có khả năng lưu lại dấu vân tay của hắn.
- Giải quyết rồi?
- Cô biết?
Để Dương Thiên Lôi nghĩ ra không ra, sau khi hắn gọi điện thoại cho Lý Hàn Mai, mới kết nối xong, đối phương liền mở máy, đồng thời trực tiếp hỏi.
- Nhìn tướng mạo của cậu, muốn không tra được cậu mới kỳ quái. Bao nhiêu người?
- Hai mươi bốn người, tôi không biết người nào, nhưng đều là những kẻ giết người không chớp mắt, sát khí rất nặng. Giải quyết tốt hậu quả, không cần tôi phải làm gì nữa sao?
- Giải quyết tốt hậu quả?
Tựa hồ Lý Hàn Mai vô cùng kinh ngạc.
- Lẽ nào phơi thây nơi hoang dã như vậy?
- Cậu giết bọn họ?
- Người muốn giết tôi, tôi còn giữ? Hơn nữa, bọn họ chết chưa hết tội!
- Cậu chờ!
- Tôi không rảnh, nhớ kỹ vị trí, tôi còn có việc, đồng thời giải quyết tốt hậu quả!
Dương Thiên Lôi nhắc lại, trực tiếp tắt điện thoại di động, đồng thời rút pin ra. Thân hình nhoáng lên, hai chiếc ba lô nho nhỏ của hắn và Tống Hiểu Phân nhất thời lăng không bay lên, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Thời điểm xuất hiện một lần nữa, Dương Thiên Lôi đã trở về tiểu khu Lam Phong quốc tế.
- Tuyết tỷ!
Dương Thiên Lôi ôm Tống Hiểu Phân bấm chuông cửa.
- A? Hiểu Phân làm sao vậy?
Lý Tuyết vừa mở cửa ra, nhất thời kinh ngạc hỏi.
- Nàng không có việc gì, vào nhà rồi nói!
Dương Thiên Lôi trực tiếp ôm Tống Hiểu Phân vào trong nhà, lúc này mới nói:
- Tuyết tỷ, nàng đã nhìn thấy một số chuyện không nên nhìn, khả năng em cần chút thời gian, chị đợi em!
Dương Thiên Lôi nói xong liền ôm Tống Hiểu Phân vào trong phòng chính mình.
Lau đi một đoạn ký ức, cao thủ Địa giai, Thiên giai Chân Thân cảnh đều có thể làm được một cách đơn giản. Đối với Dương Thiên Lôi mà nói càng không thành vấn đề.
Bất quá, đây là lần đầu tiên của Dương Thiên Lôi.
Bởi vì lau đi ký ức, nhất là lau đi riêng một đoạn ký tức trong cả chuỗi ký ức, cần phải để tâm thần của chính mình hoàn toàn dung nhập vào đại não của đối phương, tìm ra đoạn ký ức này. Không cần bàn cãi, làm như vậy tương đương với bí mật của đối phương không hề tồn tại. Nếu như là địch nhân thì thôi, nhưng đối với bằng hữu, hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác không tốt.
Thế nhưng hiện tại, Dương Thiên Lôi không có lựa chọn nào khác.
Phóng ra lực lượng, để Tống Hiểu Phân ngồi trước mặt chính mình, cỗ ý niệm tinh thuần của Dương Thiên Lôi nhất thời từ mi tâm của hắn chậm rãi dật tán ra, dung nhập vào trong mi tâm của Tống Hiểu Phân.
Mảnh nhỏ ký ức vụn vặt không ngừng tiến vào trong lòng Dương Thiên Lôi, bao gồm cả những điều chính bản thân Tống Hiểu Phân cũng không rõ, chỉ tồn tại trong ký tức tầng sâu tiềm thức, tất cả đều hiện ra vô cùng rõ ràng trước mặt Dương Thiên Lôi, hoàn toàn không có thứ tự xếp hành trong đại não, hình ảnh không ngừng toát ra, nhưng tuyệt đại đa số đều là ký ức vượt qua trong ốm đau, lạnh, lạnh cực độ, đây là thứ xuất hiện nhiều nhất trong đầu Tống Hiểu Phân để Dương Thiên Lôi thấy được, đủ loại bệnh viện khác nhau, đủ loại bác sĩ khác nhau, thậm chí còn có một số hạng người quần áo quái dị…
Ấm áp tại thời điểm gặp được Trần gia gia, vui sướng sau khi áp chế được bệnh tình, kinh hỉ lần đầu tiên chạy trong vườn trường, có sợ hãi lần đầu tiên, thời điểm bị nam hài tử truy đuổi…
Ký ức khổng lồ theo từng hình ảnh toát ra, không ngừng tổ hợp theo trình tự thời gian trong đầu Dương Thiên Lôi, rốt cuộc Dương Thiên Lôi cũng tìm được điểm thời gian vừa mới phát sinh.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn bỗng nhiên do dự…