Quyển 1: Ký Sinh
Chương 8
Lưỡng nhân
Nguồn : 4vn
Lâm Thiên vẫn đang bám theo đuôi, đánh cho thằng kia một cái, những thằng xung quanh bắt đầu nả đạn, thấy tình hình bất ổn, hắn liền bỏ chạy, mà đạn thì vẫn ở sau lưng bắn tới.
Vài lần xém bị bắn trúng, Lâm Thiên ko dám chạy thẳng nữa, mà bắt đầu chạy theo hình chữ S, cách chạy như vậy làm cho mấy thằng bắn tỉa cảm thấy nhức đầu.
Lâm Thiên biết được những kẻ này tới phục kích Triệu Khải, từ đầu hắn chỉ muốn đứng nhìn, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng khi nhìn thấy những đặc công kia bắt đầu ngã xuống, hắn đã hiểu được những tên cướp này đã quá mức, liền muốn bám theo, chọn thời cơ thích hợp, ra tay xử lý bọn chúng. Hắn nghĩ rằng trong đống sương mù này, mấy tên bắn tỉa kia sẽ ko thấy được, nhưng từ một chỗ bí mật, viên đạn bay đến bất ngờ, làm cho hắn trở nên chật vật vô cùng.
Bệnh viện trung tâm, phòng săn sóc đặc biệt.
Từ cửa sổ nhìn vào, Triệu Khải nằm trên giường bệnh, miệng huýt sáo liên hồi, hắn bị gãy xương sườn, cần phải nghỉ ngơi một thời gian, kỳ thật tốc độ hồi phục của hắn đã rất nhanh, những vết thương ngoài da đều đã lên da nọn, chỉ có xương sườn là phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể vận động được.
Nằm ở trên giường, Triệu Khải ko cách nào ngủ được, lần này những đồng đội cùng hắn thi hành nhiệm vụ đều đã hy sinh, Triệu Khải cảm thấy vô cùng đau khổ. Trong lòng hắn, việc này đã được xếp đặt trước, dàn trang bị hoàn mỹ, đám cướp được huấn luyện hoàn hảo, khẳng định là những tên lần trước đại phá vòng vây chạy trốn, bây giờ quay trở lại tìm mình báo thù.
Ở sân thượng đối diện bệnh viện, Lâm Thiên tìm một nơi nằm úp xuống, dùng súng ngắm nhìn sang bệnh viện. Hắn ko biết Triệu Khải nằm ở phòng nào, mà cũng ko có hứng thú biết, bởi vì những tên cướp kia cũng ko có ý định bỏ qua.
Nhìn thấy lão Tứ ở bên kia ống nhắm, đang phân công nhân thủ, chuẩn bị tiến vào bệnh việc, Lâm Thiên cảm thấy món đồ chơi trong tay này thật tốt, có nó cứ như là thiên lý nhãn, lỗ chân lông trên mặt lão Tứ kia cũng thấy rõ.
Lần này động thủ lão Tứ ko dẫn theo nhiều ngươi, tất cả đều ở trong xe tại bãi đỗ, đèn đều được tắt hết, đợi cho ánh đèn cuối cùng của bệnh viện cũng tắt, mới lặng lẽ tiếng vào.
Lâm Thiên ở trên mái nhà nhìn thấy cảnh này, đột cảm thấy kích thích, trực tiếp ngồi xem “phim” , ai mà có được cái may mắn như hắn ?
Hắn cũng ko lo lắng Triệu Khải sẽ chết về tay những tên này, tuy rằng hắn bị thương nhưng trốn đi ko phải là vấn đề lớn. Hiện tại Lâm Thiên một lần nữa muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, ngồi đợi Triệu Khải ra tay giết mấy tên này, sau đó nhân cơ hội đánh lén Triệu Khải, chiếm một cái đại tiện nghi.
Sau một thời gian, hắn cũng đã hiểu sơ sơ tính năng của cái ống nhắm này, mấy cái tốc độ hay hướng gió thì ko nói, đối với hắn, các công năng hồng ngoại quả thật rất tốt.
Bật tính năng hồng ngoại lên, hắn có thể thấy rõ vị trí mọi người trong bệnh viện, hắn thấy được mười mấy chấm đỏ chia làm mấy tổ, mỗi tổ ba bốn người, cẩn thận di động, vào từng phòng, sau đó lại đi qua phòng khác, ngẫu nhiên trên đường cũng gặp vài điểm đỏ khác liền tạm thời dừng lại, chờ điểm đó chậm rãi đi khỏi nơi đó.
Bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt, có mấy người cảnh sát quân trang đang nói chuyện phiếm, Triệu Khải nằm trong phòng cảm thấy buồn bực, tuy rằng đã cách một cánh cửa nhưng từng câu từng chữ hắn đều nghe rõ.
Hắn cảm giác như là đang cùng một đám hòa thượng ngồi niệm kinh, nhưng hắn cũng ko thể làm gì khác, chẳng lẽ lại chạy ra ngoài cửa nói với mấy tên cộng sự kia rằng, dù cái cửa này cách âm tốt, nhưng ta vẫn có thể nghe thấy các ngươi thảo luận?!
Cùng thời gian đó, hắn nghe được ngoài cửa liên tiếp truyền đến vài tiếng động nhỏ, sau đó tất cả mọi âm thanh đều dừng lại.
Triệu Khải giật mình, mấy tên cộng sự bên ngoài xem như đã xong đời, ngay cả kêu cũng ko kịp. Xem ra có tên ko muốn cho mình sống quá hôm nay.
Triệu Khải ko nói hai lời, rút cây súng để dưới gối ra, ngay cả giầy cũng ko kịp mang, chân đất mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lâm Thiên ngồi bên ngoài chứng kiến rất rõ ràng, một điểm đỏ nhảy từ cửa số xuống, thân thủ linh hoạt, vừa tiếp đất đã chạy đi. Sau đó vài tiếng động từ nhiều hướng vang lên.
Nguyên lai lão Tứ đề phòng vạn nhất, cho nên đã để lại người ở ngoài, vừa thấy có bóng người nhảy từ cửa sổ ra, trên người ko có tín hiệu phân biệt, ko chút do dự nổ súng, tuy rằng súng đã được trang bị ống giảm thanh, nhưng bây giờ đang là ban đêm yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể trở thành vô cùng chói tai.
Lâm Thiên lại nằm nhàn nhãn xem tin tức, rất nhiều dân đã tập trung trước cửa sở cảnh sát, nghe nói còn có người tổ chức họp báo.
“ Chúng tôi muốn biết, cảnh sát ngay cả mạng của mình còn ko bảo đảm an toàn thì sinh mệnh và tài sản của nhân dân phải nhờ ai bảo hộ?” Vì có người vừa lên TV đã nói rằng tin tưởng có thể dọn dẹp bọn tội phạm, vừa chớp mắt đã bị đám tội phạm liên minh tấn công khiêu khích, hơn nữa làm tổn thất trầm trọng. Niềm tin ở đâu ??? Năng lực chỗ nào ???
Nhìn qua TV thấy đám đông dân chúng kích động kêu to, Lâm Thiên ko tự chủ được sờ sờ cái mũi, thật ra cảnh sát đã muốn phong tỏa tin tức, nhưng tối quá rãnh rỗi quá ko co việc gì làm, hắn dùng cái điện thoại quay lại toàn cảnh vụ việc xảy ra ở bệnh viện, sau đó tung lên mạng góc tin giật gân Lâm Thiên làm vậy với mục đích đơn giản, muốn làm nhục mặt Triệu Khải, nhưng kết quả thật bất ngờ, dân chúng bắt đầu biểu tình, đứng trước cửa sở cảnh sát kháng nghị.
Nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Tư Đồ Lôi xuất hiện trên TV, miệng liên tục giải thích, Lâm Thiên cảm thấy rất thích thú, vụ việc trầm trọng như vậy lâu lâu mới có, cái này đủ gây sức ép rất lớn từ phía dư luận cũng như dân chúng. Chẳng qua ngẫm lại lão Lục, Lâm Thiên nhất thời cười xấu xa, hắn đã giao lão Lục cho phía cảnh sát, còn ngăn chặn phía bọn cướp cứu người, coi như đã trả món nợ ân tình cho đám cảnh sát lần trước, nhất cử lưỡng tiện.
Trong thời gian đó, ở cái đồng cảnh sát ngoại ô thành phố, Sở Trường trực đêm đang ngáp ngắn thở dài, lười biếng mặc quần áo, đi vào tolet, vừa lúc đang chuẩn bị “ hành sự” thì chợt nghe có người đập cửa, quáng đến nỗi nước tiểu vun vãi khắp ra quần. Sở Trường giận dữ, nhanh chóng kéo quần lên, đóng khóa rồi bước ra ngoài, hướng về phòng làm viện la hét điên cuồng.
Người cảnh sát trẻ kia bị mắng, trong lòng rất là bất mãn, nhưng nhìn thấy dấu vết chưa khô nơi cái quần, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái ko ít, sau đó mới từ từ khai báo, nói là xảy ra tình huống.
Sở Trường đi theo người cảnh sát kia vào trong viện, chỉ vào đám đông cảnh sát đang tụ tập đằng kia, đứng bu ngay cái lá quốc kỳ đông như kiến.
Sở Trường cảm thấy kỳ quái, vì thế làm cho mọi người tản ra và nhìn vào, kinh ngạc ko thôi.
Tên cướp lão Lục hiện tại đang nằm đó, bị người khác đánh sau lưng nên hiện giờ vẫn ngất xỉu, trên người bây giờ trần như nhộng bị cột vào cây cờ, thằng em nhỏ còn treo một lá cờ, trên đó có ghi : “ Tao là cướp, Triệu Khải bị tao thu thập”
Đêm nay quả là một đêm vất vả, cái đầu to của hắn hướng xuống đất, thiếu chút nữa đã sung huyết não, bất đắc dĩ phải liều mạng nâng đầu lên, chính thế, mặt sau ko tự chủ kẹp chặt, cái tư vị này thật là … khó chịu lắm đó, mà cái đồn cảnh sát này cũng thật kỳ lạ, ko biết có phải do vùng phụ cận quá tốt hay ko, mà cả đêm chẳng thấy ai đến báo án, bọn cảnh sát buổi tối cũng ko có việc gì làm, nếu ko đi ra ngoài, chắc chắn hắn sẽ ôm cột cờ một đêm.
Đây là lần đầu tiên lão Lục nhìn cảnh sát mà cảm thấy thân thiết và ủy khuất, khi Sở Trường run rẩy lấy cái tất thối trong miệng rút ra, lão Lục đã nhất thời gào khóc, thề rằng sau này mỗi ngày sẽ rửa chân sạch sẽ, nhất định sẽ đi chữa trị cái bệnh trĩ chết tiệt này, cho dù bao nhiêu tiền hắn cũng chữa.
Lâm Thiên nhìn lão Lục bị đưa vào cục cảnh sát, hắn đã đứng trước cửa cục rất lâu, nương theo thiết bị trên người lão Lục, hắn cũng biết những tên cướp khác đang ở xung quanh, hắn cũng nghe được những người này bàn tính đêm nay sẽ đến cuối người, Lâm Thiên xoay người rời đi, chuẩn bị chờ xem kịch vui.
Vừa đi qua cửa, Lâm Thiên cảm giác được có người đang nhìn mình, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Khải và đám đặc công ko biết muốn làm gì, ở trong đám người, Triệu Khải nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Lâm Thiên có cảm giác giống như bị một thùng nước đá tưới từ trên đầu xuống, cái loại cảm giác lạnh như băng này bao phủ toàn thân, động cũng ko dám, hắn thật sự lo lắng Triệu Khải sẽ xông lại xử lý hắn, hắn ko thể cảm thấy được hơi thở của Triệu Khải, mà bản thân đã che dấu tốt hơi thở, ko biết Triệu Khải làm cách nào mà phát hiện ra được.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hai người đứng chung một chỗ đối mặt nhau, nhưng thực lực Triệu Khải rõ ràng rất cao, trong nhất thời ko biết nên làm gì, liền đứng ngơ ngác nhìn Triệu Khải.
Phía sau, một đặc công lại nói gì đó với Triệu Khải, hắn quay đầu đáp ứng vài tiếng, rồi mang đội rời đi, Lâm Thiên cảm thấy áp lực trên người biến mất, hắn ko biết Triệu Khải sẽ đối phó với mình như thế nào, phát hiện mình như thế nào. Mà bởi vì ko biết, cho nên càng sợ hãi. Bước nhanh ly khai hiện trừng, vừa đi vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng hắn lau cỡ nào đi nữa, mồ hôi vẫn ko ngừng tuôn ra, ngay cả sau lưng, quần áo hắn đều bị mồ hôi làm cho ướt hết.
Trở về nhà, Lâm Thiên ngồi phịch trên giờ, mồm thở dốc, tim đập kịch liệt.
“ Ngươi sợ ?” Tả Thủ nhàn nhạt hỏi.
“ Ta sợ” Lâm Thiên cho đến giờ chí ít vẫn là một người thành thật
“ Vậy còn kế hoạch đêm nay ?” Tả Thủ vẫn giữ thái độ cũ mà hỏi.
Lâm Thiên ko trả lời, bây giờ trong lòng hắn rất loạn, ko muốn đi a, nhưng Triệu Khải đã phát hiện ra hắn, hắn sẽ bỏ qua sao ? Lâm Thiên cũng ko biết.
Hiện tại Lâm Thiên đang rất do dự, bây giờ có rất nhiều người muốn giết Triệu Khải, đây là cơ hội của hắn, nhưng thực lực Triệu Khải vượt xa hắn, hắn sợ hắn ko đủ để vượt qua trò chơi sinh tử lần này.
Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt đánh giá đối phương, nhưng Lâm Thiên đã bị khí thế của đối phương đánh gục.
Ngay lúc Lâm Thiên thất kinh, Tả Thủ đã tác động vào, hắn nắm lấy “tiểu Lâm Thiên”, dùng một chút lực vào.
“ A … “ Lâm Thiên kêu thảm một tiếng, từ trên giường té xuống đất, ko ngừng lăn lộn.
“ DM đại gia Tả Thủ !” Lâm Thiên cuối cùng cũng ngồi yên trên mặt đất, dùng tay phải che Tiểu Lâm Thiên, hung hăng mắng
“ Ta cũng ko nói ta là đại gia, nếu ngươi ko đủ bản lĩnh thì phải chịu như vậy thôi” Tả Thủ vẫn giữ nét lạnh lùng vốn có.
Giằng co nửa ngày, Lâm Thiên mới cảm giác được cơn đau đã giảm, cắn răng đứng lên, cởi quần nhìn nhìn, thằng em nhỏ đã sưng to lên, chẳng qua mắt thường ko thể thấy được tốc độ tiêu sưng, qua một chút đã trở lại như cũ.
Lâm Thiên nằm trên giường lầm bầm hờn dỗi, nói ko ra nói, Tả Thủ cũng ko quản hắn, tự thân lên mạng tra tài liệ, chỉ cần có thời gian, Tả Thủ luôn luôn lên nét, chẳng biết hắn đang âm mưu gì trên đó.
“ Hiện tai ngươi còn sợ sao ?” Ko biết qua bao lâu, Tả Thủ đột nhiên hỏi.
“ A ?” Lâm Thiên ko kịp phản ứng, đúng là đã hết sợ, cảm giác khi nãy đã biến mất, toàn thân cảm thấy thoải mái.
“ Nguy hiểm cũng ko còn bởi vì người ko sợ nên tự động biến mất, muốn sinh tồn trong cái thế giới này thì phải biết tàn nhẫn” Tả Thủ làm ra vẻ thâm cao nói, nói xong cảm thấy trước mắt một màu đen tối.
Lâm Thiên hung tơn lấy cái bao tay mang vào tay trái.
Nháy mắt một cái, cái bao tay đã bị rách nào, Tả Thủ vẫn như cũ mò lên nét, Lâm Thiên bực tức, cho dù cái bao tay đó rẻ, nhưng cũng là tiền a.
Cùng lúc đó, Lâm Thiên đã quên hết mọi sợ hãi.