Kẻ Đầu Tiên Phải Chết Chương 96-97

Chương 96-97
Buổi tối sau ngày buộc tội Jenks, cảnh sát trưởng Mercer đã mượn được một khoang trên cao tại PacBell từ một người bạn thân giàu có của ông ấy.

Ông ấy mời một vài người trong chúng tôi, có cả tôi, Raleigh và Cherry, tham gia trò chơi Giants. Đó là một buổi tối mùa hè ấm áp. Họ đang chơi bằng những tấm thẻ. Cha tôi cũng thích trò này.

Tôi không thực sự muốn đi, không muốn cảm thấy mình xuất hiện với tư cách một cảnh sát đã bắt được Jenks, nhưng Mercer ép tôi phải đi cùng mọi người.

Và đó là vì Mark McGwire và tất cả mọi người, tôi đành mặc một chiếc áo gió và cùng đi.

Cả buổi tối, Raleigh và tôi tránh nhìn nhau. Có một sinh lực trong khoang, một vòng tròn rực rỡ bao quanh anh ấy và tôi.

Trò chơi dưới sàn thật huyên náo. Cú đánh thứ ba, anh chàng Mac can đảm đã đánh một quả khỏi Ortiz, quả bóng khuất khỏi tầm mắt và gần như rơi xuống mái hiên. Khán đài cổ vũ một cách hoang dại, thậm chí chỉ vì một tấm thẻ. Cú đánh thứ tư, Barry Bonds bắt kịp nó với một cú đánh của chính mình.


Raleigh và tôi không thể ngừng nhìn nhau. Chúng tôi co chân lên cùng một ghế, giống như những đứa học sinh và đôi khi, chân chúng tôi chạm vào nhau. Chúa ơi, chuyện này hay hơn nhiều so với trận đấu bóng.

Cuối cùng, Raleigh nháy mắt với tôi.

- Em muốn uống gì không? Anh ấy hỏi.

Anh đi về phía khu đồ uống, được nâng lên từ dưới khu khán đài, và tôi theo sau. Những người khác không ngoái lại nhìn. Ngay khi chúng tôi khuất khỏi tầm mắt của mọi người, anh ấy đặt tay lên đùi tôi và hôn tôi. Tôi cảm thấy người mình nóng ran.

- Em muốn đi loanh quanh không?

- Vẫn còn bia mà, tôi nói đùa.

Tay anh ấy chạm nhẹ vào ngực tôi, và tôi cảm thấy rùng mình. Những bàn tay mềm mại. Nhịp thở của tôi nhanh hơn và mồ hôi lăn trên cổ tôi.

Raleigh hôn tôi một lần nữa. Anh ấy kéo tôi vào gần hơn, và tôi cảm thấy nhịp của một trái tim đang đập thình thịch giữa chúng tôi. Tôi không biết liệu đó là tim anh ấy hay của tôi.

- Anh không thể chờ được, anh ấy nói.

- Được rồi, hãy ra khỏi đây thôi.

- Không – Anh ấy lắc đầu – ý anh là anh không thể chờ được.

- Ôi, Chúa ơi – tôi thở dài. Tôi không thể kìm nén được. Toàn thân tôi đang nóng bừng lên đến đỉnh điểm. Tôi liếc nhìn xuống chỗ Cherry, Mercer và hai đội Mill Valley. Chuyện này thật điên rồ, Lindsay.

Nhưng mọi thứ gần đây đều điên rồ và đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nó như thể mọi lực lượng tự nhiên trong vũ trụ đang dẫn lối cho Raleigh và tôi đi tìm một chỗ hẻo lánh. Có một phòng tắm trong khoang, chỉ đủ để vào trang điểm. Chúng tôi chẳng quan tâm.

Raleigh dẫn tôi vào trong phòng tắm trong khi đám đông xem bóng chày đang la hét vì chuyện gì đó. Chúa ơi, tôi không thể tin chuyện tôi đang làm ở đây. Anh ấy cởi cúc áo của tôi, tôi cởi thắt lưng của anh ấy. Đùi của chúng tôi quấn chặt với nhau.

Một cách nhẹ nhàng, Raleigh nâng tôi lên trên anh ấy. Tôi cảm thấy như thể một ngôi sao đang phóng vụt lên và bùng nổ trong mạch máu tôi. Anh gần sát ngực tôi, tôi đang ở trong vòng tay anh ấy, chúng tôi chèn trong một không gian nhỏ xíu, nhưng chúng tôi đang ở trong một nhịp điệu hoàn hảo.

Tiếng la hét của đám đông từ bên ngoài vọng vào trong. Có thể McGwire đã đánh một quả khác, có thể Bonds đã cướp được bóng của anh ta – ai quan tâm chứ. Chúng tôi tiếp tục đu đưa, Raleigh và tôi. Tôi không thể thở được. Cơ thể tôi trơn bóng mồ hôi. Tôi không thể dừng lại. Raleigh tiếp tục, tôi ghì chặt và trong khoảng khắc cả hai chúng tôi đều thở hổn hển.

Đó là cảm giác tuyệt vời nhất, tự do nhất và phấn khích nhất mà tôi từng cảm nhận. Raleigh đặt trán anh lên vai tôi. Tôi hôn má và cổ anh ấy.

Sau đó một ý nghĩ kỳ lạ níu lấy tôi. Tôi bắt đầu cười, một sự hòa trộn giữa tiếng cười và những tiếng thở dài kiệt sức. Chúng tôi đã bị ghim chặt ở đó, đã sống, chỉ cách sếp chúng tôi vài mét. Tôi đang cười khúc khích như một kẻ vô cùng ngu ngốc. Tôi sẽ làm chúng tôi bị phát hiện mất!

- Chuyện gì vui thế? Raleigh thì thầm.

Tôi đang nghĩ đến Claire và Cindy. Và chuyện chúng tôi vừa làm.

- Em nghĩ em vừa lập xong một danh sách – tôi nói.

Chương 97

Ngày hôm sau, Jenks yêu cầu gặp một lần nữa. Jill và tôi đến gặp ông ta trên tầng 10. Chúng tôi phân vân không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Lần này, không có mèo và chuột nữa, cũng không có những chuyện nhảm nhí nữa. Leff ở đó, nhưng ông ta đứng lên, nhún nhường, ngay khi chúng tôi đi vào.

Jenks nhìn từ xa trông bớt đáng sợ hơn trong bộ quần áo tù màu xám. Cái nhìn đầy lo âu trên mặt ông ta là bức thông điệp rõ ràng.

- Khách hàng của tôi muốn khẳng định – Leff nói ngay khi chúng tôi ngồi xuống.

Tôi đang nghĩ, vậy đó, ông ta muốn thương lượng. Ông ta phải nhận thấy chơi trò này mới thật lố bịch làm sao chứ.

Nhưng ông ta nói một chuyện mà tôi không mong đợi.

- Tôi đã bị gài bẫy! – Jenks nói một cách đầy tức giận.

Chỉ mất nửa giây để ánh mắt của Jill bắt gặp ánh mắt của tôi.

- Tôi lại phải nghe chuyện này một lần nữa – Jill nói – Chuyện gì nữa đây? – Cô ấy nhìn Jenks, sau đó nhìn Leff.

- Chúng tôi đã gắn được khách hàng của ông với hiện trường cả hai vụ án, chúng tôi đã chứng minh ông ta ở Cleverland tại thời điểm xảy ra vụ sát hại cuối cùng, chúng tôi đã chứng minh ông ta đã nói dối về mối quan hệ có từ trước với Kathy Kogut, một trong hai nạn nhân cuối cùng; chúng tôi đã có quyển sách của ông ta viết tường tận về một kiểu tội ác tương tự một cách đáng kinh ngạc; chúng tôi đã có những sợi râu của ông ta trùng khớp với một sợi râu chúng tôi tìm thấy trong âm đạo của một nạn nhân khác. Và ông đang khẳng định là ông ta bị gài bẫy sao?

- Điều tôi đang khẳng định – Jenks nói, mặt tái mét đi – là tôi đang bị gài bẫy.

- Nghe này, ông Jenks – Jill nói, vẫn nhìn vào Leff – Tôi đã làm nghề này 8 năm. Tôi đã xử hàng trăm tên tội phạm, đích thân tôi đã đưa hơn 50 tên giết người vào sau song sắt nhà tù. Tôi chưa bao giờ thấy một sự vượt trội về bằng chứng liên quan đến kẻ tình nghi như thế này. Vụ án của chúng ta qua kín kẽ.

- Tôi thừa nhận điều đó – Jenks thở dài. Và thừa nhận rằng tôi đã cung cấp cho các cô mọi lý lẽ để tìm thấy sự đáng nghi ngờ của tôi. Tôi đã nói dối về việc đã ở Cleverland, về mối quan hệ của tôi với Kathy. Mặt khác, tôi không thể đếm xuể những nơi tôi đã ở. Nhưng tôi cũng biết những vụ dàn dựng. Tôi đã làm ra chúng hơn bất kỳ ai khác. Tôi là một bậc thầy trong chuyện này. Và tôi cam đoan với các cô, ai đó đang đặt bẫy tôi.

Tôi lắc đầu với sự không tin tưởng: Ai chứ, ông Jenks?

Jenks hít sâu. Ông ta trông thực sự sợ hãi.

- Tôi không biết.

- Một người nào đó ghét ông đến mức đã dàn dựng lên tất cả những điều này đúng không? – Jill không thể kìm được tiếng cười khúc khích. Nếu tôi biết ít về ông, tôi có thể sẽ tin chuyện đó.

Cô ấy quay sang Leff: - Ông đang mong đợi thực hiện vụ này đúng không?

- Làm ơn chỉ nghe ông ấy nói thôi, bà Bernhardt – vị luật sư cầu khẩn.

- Nhìn này – Jenks nói – Tôi biết các cô nghĩ gì về tôi. Tôi có rất nhiều tội lỗi. Tính ích kỷ, sự tàn nhẫn, tội ngoại tình. Tôi nóng tính và đôi khi tôi không thể chế ngự được nó. Và với phụ nữ ... các cô chắc chắn có thể lên danh sách một tá phụ nữ có thể giúp bỏ tù tôi vì những vụ giết người đó. Nhưng có một điều cũng rõ ràng như thế, đó là tôi không giết những người đó. Không một ai trong số họ. Ai đó đang cố đặt bẫy tôi. Đó là sự thật. Ai đó đã làm một việc thật tài tình.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/t52609-ke-dau-tien-phai-chet-chuong-96-97.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận