Không Kịp Nói Yêu Em Chương 30


Chương 30
Nhà giam Hỗ Tử Khẩu vốn là nơi giam giữ trọng phạm quân sự,

Nghiêm Thế Xương bị giam mấy ngày, không ăn không uống, gần như đã suy sụp. Anh nằm trên chiếc giường gỗ cứng, hễ nhắm mắt lại là như lập tức trở về cái đêm đông lạnh thấu xương đó: Vô số hoa tuyết từ trên trời rơi xuống, từng bông nhẹ nhàng rơi xuống đất, còn khuôn mặt nhợt nhạt của cô không chút sắc máu. Anh cảm thấy gió lạnh ù ù thổi vào trong mũi miệng, cơn gió ấy như con dao cắt khiến người ta không thở nổi.

Anh thở dốc từng đợt, lập tức tỉnh lại, ánh mặt trời ngày đông ảm đạm chiếu vào từ cửa sổ cao cao, ánh nắng nhàn nhạt rọi trên đất, nhạt đến mức gần như không thấy. Đầu bên kia hành lang truyền lại tiếng bước chân nặng nề, cai ngục tay cầm chùm chìa khóa lớn, bước đi vang lên tiếng leng keng leng keng. Cai ngục đó mở cửa bước vào, thấy cơm trong chiếc bát sứ thô vẫn y nguyên, liền lắc đầu nói: “Đội trưởng Nghiêm, sao anh phải khổ thế chứ?”, rồi lại nói: “Có người đến thăm anh này”.

 

Nghiêm Thế Xương cố gắng đứng dậy, đi theo cai ngục. Có một căn phòng chuyên để người nhà thăm hỏi phạm nhân, bên trong tuy có chậu than nhưng vẫn khiến người ta lạnh đến mức phải xoa tay liên tục. Nghiêm Thế Xương vừa đi vào, nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc, liền cười khổ: “Thập Thúy, sao em lại đến đây?”.

Thập Thúy thấy anh tiều tụy, mũi cay cay nói: “Gia Chỉ vốn làm việc ở bệnh viện của người Đức, bây giờ bác sĩ Wilson đến Vĩnh Tân mở bệnh viện, vì thiếu người nên gửi điện báo gọi Gia Chỉ đến. Em nghĩ vừa hay đến thăm anh, ai ngờ vừa đến liền nghe nói, mới biết anh xảy ra chuyện”. Nghiêm Thế Xương thấy mắt cô đỏ hoe, nói: “Khóc cái gì, anh đâu có sao”. Anh em họ từ nhỏ mất cha, Nghiêm Thế Xương mười bốn tuổi đã đăng lính, tích cóp tiền lương bổng cho Thập Thúy học hành đến lúc tốt nghiệp trường y tá do người nước ngoài mở, tình cảm anh em rất sâu đậm. Thập Thúy quay người đi, khẽ lau nước mắt, lại hỏi: “Rốt cuộc vì chuyện gì? Thư đại ca nói không rõ ràng, chỉ nói anh làm hỏng việc, nhiều năm nay việc Cậu Sáu giao có việc nào mà anh làm không tốt chứ? Sao lại giam anh vào ngục?”.

Nghiêm Thế Xương than một tiếng, nói: “Em gái, việc này không trách người khác, là bản thân anh không tốt”.

Thập Thúy nói: “Lần này em lại có duyên gặp Cậu Sáu một lần, quả nhiên là người không biết chút đạo lý nào”.

Nghiêm Thế Xương không thích nghe người khác nói cái sai của Mộ Dung Phong, hơi trách: “Nói linh tinh, sao em có thể gặp Cậu Sáu? Hơn nữa, Cậu Sáu chỉ là tính tình không tốt, nhưng đối xử với người khác không bạc, em đừng nghe người ngoài nói linh tinh”.

 

Thập Thúy cãi nói: “Là em tận mắt nhìn thấy”. Cô liền kể tỉ mỉ một lượt việc mình bị ép xuống tàu dẫn đến hành dinh Vĩnh Tân. Nghiêm Thế Xương nghe được một nửa, sắc mặt đã biến đổi, khi nghe đến người phụ nữ họ Doãn, vẻ mặt đã trở nên khó đoán, mím chặt môi, anh mấy ngày không ăn uống sắc mặt vàng vọt đến đáng sợ, bây giờ thịt trên hai má không ngừng run lên, dáng vẻ đó càng đáng sợ. Thập Thúy thấy vậy vừa lo vừa sợ, luôn miệng hỏi: “Anh, anh sao thế? Sao thế?”.

Lúc lâu sau Nghiêm Thế Xương mới hỏi: “Bác sĩ

Wilson ở Vĩnh Tân?... Lúc trước là anh đưa ông ta từ tiền tuyến khói lửa ra, sau này từng xem bệnh cho tứ phu nhân...”. Thập Thúy không ngờ anh hỏi câu không liên quan như vậy, sững sờ một lát. Nghiêm Thế Xương cúi đầu nghĩ một lúc, mới ngẩng đầu lên như là hạ quyết tâm gì đó: “Thập Thúy, em phải giúp anh một việc”.

Thập Thúy nhìn vẻ mặt anh trịnh trọng như thế, không hiểu vì sao thấy sợ hãi, nhưng nghĩ việc anh muốn làm, mình dù thế nào đi nữa cũng sẽ giúp anh làm được, nói nhỏ: “Anh cả, anh nói đi”.

Trời dần tối, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn, chiếc chụp đèn bằng thủy tinh màu xanh, ánh sáng phát ra cũng mờ mờ. Thư Đông Tự vô cùng lo lắng, không kìm được lặng lẽ nhìn ngó qua cửa. Mấy ngày nay anh động một tí là phạm lỗi, nơm nớp lo sợ, như bước trên mặt băng mỏng, đến hôm nay nghe thấy tìm được Tĩnh Uyển ở trên tàu, mới hơi an tâm trở lại. Ai ngờ chưa yên tâm hẳn được lại bắt đầu thấp thỏm. Nhìn Tĩnh Uyển yếu ớt như thế, chỉ lo nếu cô có mệnh hệ gì, cái chức mọn của mình thật sự không gánh nổi trách nhiệm.

Sau khi Mộ Dung Phong tự mình bế Tĩnh Uyển lên lầu, bác sĩ đến ngay lập tức. Vị bác sĩ Wilson đó rất khách khí mời anh tạm thời tránh đi, anh liền xuống lầu đợi, ngồi khoảng hơn nửa tiếng, dường như không hề động đậy. Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc nhưng không hút chỉ cầm trên tay, để rủ xuống. Điếu thuốc đó đã sắp tàn hết, hai vệt tàn thuốc trắng xám rơi trên nền, đầu thuốc đã rủ tàn thuốc dài dài, nhìn trông như sắp rơi xuống. Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Thư Đông Tự, hỏi: “Bác sĩ nói sao?”.

Thư Đông Tự đáp: “Bác sĩ vẫn chưa ra”. Tay anh hơi run lên, đầu thuốc đã cháy đến ngón tay, tàn thuốc đó lặng lẽ rơi xuống đất. Anh nói: “Nếu bác sĩ ra bảo ông ta lập tức đến gặp tôi”. Thư Đông Tự vâng một tiếng rồi đi ra, hành dinh là một căn nhà lớn kiểu Tây, phòng ngủ chính trên lầu tạm thời được dùng làm phòng bệnh. Thư Đông Tự qua đó, vừa đúng lúc bác sĩ Wilson đi ra, Thư Đông Tự vội hỏi: “Sao rồi?”. Bác sĩ lắc đầu hỏi: “Cậu Sáu đâu?”.

Thư Đông Tự nhìn sắc mặt ông, liền biết không phải tin lành, theo bác sĩ xuống lầu gặp Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong xưa nay rất khách sáo với bác sĩ, thấy bác sĩ đi vào nên hơi nghiêng mình chào hỏi. Bác sĩ Wilson chau mày nói: “Tình hình không tốt, phu nhân chảy máu không ngừng, theo tôi thấy, đây là triệu chứng sảy thai. Nếu không phải tinh thần chịu sự kích thích quá lớn thì cũng là ngã, bị ngoại thương. Xem ra, tình hình chảy máu đã liên tục ba bốn ngày rồi, sao không điều trị sớm chút?”.

Mộ Dung Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hơi khó khăn hỏi: “Ông nói là đứa trẻ... đứa trẻ vẫn còn chứ?”.

Bác sĩ Wilson bỏ kính xuống, hơi bất lực nói: “Phu nhân đã mang thai tầm bốn tháng, nếu sớm phát hiện, tiến hành trị liệu, thai nhi chắc sẽ có thể giữ được. Nhưng bây giờ đã chảy máu ba, bốn ngày rồi, cơ thể cô ấy lại rất yếu, hiện tại, e rằng tình hình rất không khả quan”.

Mộ Dung Phong đang định hỏi tiếp, y tá bỗng hốt hoảng đi vào, thở hổn hển nói với bác sĩ Wilson: “Bệnh nhân đột nhiên chảy rất nhiều máu”. Bác sĩ Wilson không kịp nói gì, vội vội vàng vàng chạy lên lầu, Mộ Dung Phong đứng ở đó, trên mặt không chút biểu hiện. Thư Đông Tự trong lòng lo lắng, gọi một tiếng: “Cậu Sáu”. Anh dường như không nghe thấy, Thư Đông Tự không dám nói tiếp, đành đi đi lại lại, lên lầu xuống lầu đợi tin.

Lần này bác sĩ Wilson rất lâu vẫn chưa ra. Thư Đông Tự nhìn Mộ Dung Phong khoanh tay đi lại ở đó, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, chỉ nhìn anh đi chậm từng bước, bước chân đó như nặng ngàn cân, rất lâu mới đi từ đầu bên này phòng đến đầu bên kia phòng, mà chiếc đồng hồ ở góc tường đã gõ chín cái, anh giờ mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Cuối cùng nghe thấy trên lầu truyền lại tiếng bước chân khe khẽ, trái tim Thư Đông Tự không hiểu vì sao thắt lại, bác sĩ đã đi vào phòng. Mộ Dung Phong nhìn thấy bác sĩ,  khóe miệng hơi mấp máy giống như muốn nói nhưng cuối cùng chỉ mím chặt môi, nhìn ông ta.

Khuôn mặt bác sĩ Wilson mệt mỏi, nói thật nhỏ: “Để quá lâu, tha lỗi tôi thật sự không có cách nào”. Ông hơi dừng lại một chút, trong lời nói đầy tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, là một đứa bé trai đã thành hình”.

Mộ Dung Phong vẫn không có biểu hiện gì, bác sĩ Wilson lại nói: “Cơ thể phu nhân rất yếu, lần này mất quá nhiều máu, chúng tôi khó khăn lắm mới cầm được máu. Hơn nữa cô ấy bị phong hàn nặng, lại không được chăm sóc tốt, sau lần sảy thai này thương tích quá nặng, sau này tỉ lệ mang thai rất thấp, e rằng không thể sinh nở được nữa”.

Bác sĩ Wilson ở lại rất lâu nhưng không thấy bất cứ phản ứng nào của anh, chỉ thấy trong mắt anh một khoảng mơ hồ, giống như không hề nghe mình nói, ánh mắt đó lại như nhìn xuyên qua cơ thể ông, rơi vào một nơi hư không nào đó. Vì bệnh nhân trên lầu còn cần được chăm sóc, nên bác sĩ Wilson sau khi nói rõ với anh lại đi lên lầu. Thư Đông Tự mỗi lần nghe một câu nói của bác sĩ tim lại chùng xuống một phần, đợi sau khi bác sĩ đi, thấy Mộ Dung Phong vẫn đứng đó không biểu hiện gì, cả cơ thể đều đã căng cứng, chỉ có cánh mũi là hơi phập phồng. Anh thử nói: “Cậu Sáu ăn cơm đã, chỗ Doãn tiểu thư…”.

Mộ Dung Phong đột nhiên nổi giận, hầm hầm phẫn nộ: “Cút ra ngoài!”. Thư Đông Tự không dám nói một lời, hốt hoảng lui ra, sợ sệt đóng cửa lại. Chỉ nghe mấy tiếng loảng xoảng ầm ầm trong phòng, không biết là Mộ Dung Phong đập đồ gì. Thư Đông Tự không yên tâm, lặng lẽ nhìn qua khe cửa chỉ thấy trên đất một mớ hỗn độn, đèn, điện thoại, tách trà, bút mực các thứ trên bàn đều bị anh gạt hết xuống đất. Mộ Dung Phong tựa trên bàn, cơ thể đang run mạnh, Thư Đông Tự không nhìn thấy vẻ mặt anh, vô cùng lo lắng. Mộ Dung Phong chầm chậm ngẩng đầu lên, mới ngẩng lên cách bàn vài tấc, lại bỗng nhiên “cộp” một tiếng, đập mạnh trán vào mặt bàn. Thư Đông Tự theo anh nhiều năm, chưa từng thấy anh mất tự chủ như thế. Anh tựa ở đó, không động đậy chỉ có đầu hơi rung rung.

Vì trong phòng rất ấm cho nên mở cửa sổ, gió thổi vào rèm cửa hơi lay động. Cánh tay anh tê đi, giống như có mấy con kiến đang bò ở đó, một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

Cửa kính xe kéo xuống một chút nữa, gió thổi vào, tóc cô lướt trên mặt anh, một cảm giác hơi nhột, như nhột đến tận trong tim. Trong mơ cô vẫn hơi chau mày, khóe miệng hơi chùng xuống, trên môi dùng chút son Max Factor, trong ánh sáng lờ mờ chiếu qua từ cửa xe, ánh lên trơn bóng như mật.

Trên tường Đào phủ leo đầy cây mây, anh nhìn rất lâu, mới nhận ra hóa ra là hoa lăng tiêu, có mấy cành hoa nở sớm, màu vàng tươi đẹp, một khối nõn nà, giống như chiếc cốc đá trên án thư của anh, lờ mờ trong sáng. Gió thổi qua, cành hoa lay động, xung quanh yên lặng không người, chỉ có cô dựa trên vai, còn anh tình nguyện cả đời ngồi như thế.

Dường như mới chỉ hôm qua, nhưng hóa ra, đã trôi qua lâu như vậy.

Lâu đến mức đã thành ước vọng của kiếp trước.

Một thứ lạnh lẽo đang bò giữa mặt bàn và khuôn mặt anh, anh tưởng cả đời này anh sẽ không rơi lệ nữa, từ sau ngày mẹ mất, anh tưởng cả đời này sẽ không khóc  nữa. Anh đã có nhiều thứ như vậy, cuộc đời vạn người mơ ước, thiên hạ vươn tay là với tới, anh từng đắc ý hăm hở giữa vòng bảo vệ của ngàn quân vạn mã, nhiều như thế, từng tưởng rằng nhiều như thế, hôm nay mới biết hóa ra là ông trời thương xót anh, vì thứ quan trọng nhất anh lại không thể giữ lại.

Ngay cả dũng khí đi nhìn cô một cái anh cũng không có, anh yếu đuối như thế, chỉ có bản thân mới biết, bản thân anh yếu đuối nhường nào. Anh quan tâm đứa bé đó như vậy, còn cô vĩnh viễn không biết được, thật ra anh còn quan tâm cô hơn. Vì là con của cô, anh mới quan tâm đến phát điên như thế. Nhưng bây giờ mất hết rồi, đời này kiếp này, anh không thể giữ lại cô nữa.

Cô dùng cách thức tàn nhẫn mà tuyệt tình như thế, cắt đứt mọi thứ với anh.

Từ giờ về sau, anh không thể ước mong hạnh phúc nữa.

 

Trời đã sáng, Tĩnh Uyển mơ mơ hồ hồ quay đầu lại, vệt nước mắt lạnh lẽo trên gối dính vào má, tuy đã qua lâu như vậy, cảm giác đau đớn cắt ruột cắt tim gần như đã truyền đến từ cơ thể vào sâu trong đáy tim. Mỗi lần thở đều âm ỉ đau đớn khiến người ta khó thở, cô chầm chậm mở mắt ra, trong khoảnh khắc tâm trạng thẫn thờ, cô thấy đau như thế, đau đến mức đứt ruột nát gan, cho rằng mình sắp chết. Cô cũng suýt chết rồi, vì mất máu quá nhiều, tất cả nhiệt độ trong cơ thể đều chảy ra theo dòng máu đỏ, cô chỉ cảm thấy lạnh, xung quanh đều lạnh như địa ngục, chỉ có tuyệt vọng. Dường như xung quanh là một biển mênh mang, đen đến vô cùng vô tận, chỉ có một mình cô chìm trong bóng tối và sự lạnh lẽo vô bờ bến, không bao giờ có ánh sáng, không bao giờ có bờ bến ấy. Cô dùng hết sức lực cơ thể cũng không vùng vẫy ra được, đến tận lúc kiệt sức rồi hôn mê.

Y tá nghe thấy động tĩnh, đến giúp cô dém lại góc chăn, hỏi nhỏ: “Doãn tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?”. Cô mơ mơ hồ hồ, vốn nhìn không rõ khuôn mặt đó, chỉ nghe giọng nói của y tá như xa như gần: “Doãn tiểu thư, tôi là Thập Thúy, Nghiêm Thập Thúy, còn nhớ tôi không?”.

Thập Thúy... Nghiêm Thập Thúy là ai... cô mê mê man man lại ngủ thiếp đi.

Bác sĩ và y tá thỉnh thoảng đến thăm cô, trong phòng luôn âm u, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ phía Tây, mới khiến người ta biết một ngày đã trôi qua. Cô tỉnh dậy mấy lần, ánh mắt bác sĩ nói rõ mọi điều. Sau sự mất mát đau đớn đó, đời này đã không còn liên quan gì đến anh nữa, thứ cắt đứt từ thịt da cô không chỉ là một sinh mệnh, mà là tất cả quá khứ với anh, cô không còn sức lực duy trì nữa. Giây phút nát tim nát gan nhất đó, nước mắt cô chảy tràn xuống, nức nở: “Mẹ...”, cứ thế lăn dài trên gối: “Mẹ... mẹ...”.

Y tá người Anh ngủ gật trên ghế nghe thấy động tĩnh, tỉnh dậy đo nhiệt độ cho cô, lại giúp cô đắp lại chăn, đang đi lấy máy đo huyết áp, bỗng nhiên giẫm phải một vật cứng nho nhỏ trên nền nhà, nhấc chân ra xem hóa ra là chiếc đồng hồ quả quýt vàng. Y tá cúi người xuống nhặt lên, trên nắp đồng hồ vốn có một viên ngọc rất nhỏ, lấp lánh ánh sáng, y tá người Anh đó không kìm được “ôi” một tiếng, nói: “Đẹp quá. À, là của Patek Philippe”.

Những chuyện cũ đó giống như đoàn tàu hỏa, ầm ầm lao về phía cô. Trên tàu, mùi thuốc trên bờ môi anh... sân ga mưa lớn anh trơ mắt nhìn cô rời xa... mặt trời lặn, gió lạnh trên núi Càn Sơn... hoa nhài trên vạt áo... từng chiếc lá đỏ lớn rơi từ trên đầu xuống, anh nói: “Anh sẽ cõng em cả đời…”.

Cuối cùng là kết thúc, cả đời của cô và anh. Vận mệnh dứt khoát như thế, dùng cách thức đau đớn như thế để cắt đứt sự do dự của cô, cô từng có chút dao động muốn giữ lại đứa bé này. Không phải vẫn yêu anh, mà chung quy là một sinh mệnh nương tựa vào mình, cho nên cô do dự. Ai ngờ đến cuối cùng vẫn là kết quả như thế. Hận đến tận cùng, không còn sức lực để hận nữa. Y tá người Anh nói: “Không biết là ai làm rơi ở đây, chiếc đồng hồ quý giá thế này”.

Trước khi cô bỏ đi, từng đặt chiếc đồng hồ này trên gối anh. Qua mấy ngày mọi việc đã xa vời như là kiếp trước. Chiếc đồng hồ vàng nằm trên lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của y tá người Anh, lấp lánh như mới. Suốt đêm qua cô mê man không biết gì, y tá hỏi: “Tiểu thư, là của cô phải không?”.

Cô mệt mỏi, kiệt sức, nhắm mắt lại: “Không phải”.

Cô gần như đã không còn sức lực sống tiếp nữa. Kệ cho y tá và bác sĩ đi đi lại lại, trong phòng yên tĩnh đến tuyệt đối. Mỗi sớm mặt trời đều chiếu xuống đầu giường cô, ánh mặt trời ngày đông nhạt như có như không, đến chiều dần dần hướng về cửa sổ phía Tây. Từng ngày nối tiếp từng ngày, cô dần dần hồi phục, thời gian tỉnh táo mỗi ngày dần dần nhiều lên, còn cô sống mơ hồ, yếu ớt như con tằm trong kén, âm thầm cảm nhận thời gian trôi đi. Và ánh nắng như nước chảy, lặng lẽ chảy qua kẽ tay, chỉ có cô nằm ở đó, âm thầm chú ý sự di chuyển của ánh mặt trời.

Có tiếng bước chân nhỏ vang lên, cô tưởng là y tá đến tiêm, nhưng lại là một giọng nói xa lạ: “Doãn tiểu thư?”.

Tĩnh Uyển mở mắt ra, cô từng nhìn thấy bức ảnh đính hôn khổ lớn đăng trên báo, cô gái trẻ tuổi hơn mình, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, toát lên sự nhã nhặn, ung dung, tự tại. Hầu gái đằng sau đưa ghế lên, cô gái ấy chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mặt Tĩnh Uyển: “Rất xin lỗi vì làm phiền Doãn tiểu thư, từ lâu đã muốn nói chuyện với Doãn tiểu thư rồi, đáng tiếc luôn không có cơ hội”.

Tĩnh Uyển hỏi: “Mộ Dung Phong gần đây đều không ở đây sao?”.

Trình Cẩn Chi hơi gật đầu: “Anh ấy đi Thiên Lang rồi. Trong ba, bốn ngày chắc không về được. Về dự định tương lai, Doãn tiểu thư chắc đã sớm có chủ định rồi, tôi rất vui lòng được giúp Doãn tiểu thư một tay”.

Tĩnh Uyển nói: “Bất luận cô là muốn tôi biến mất, hay là thả cho tôi một con đường sống, cô đích thân đến là không khôn ngoan rồi, Mộ Dung Phong nếu biết cô đến, người đầu tiên nghi ngờ chính là  cô”.

Trình Cẩn Chi mỉm cười nói: “Cho dù tôi không đến, người đầu tiên anh ấy nghi ngờ vẫn là tôi, tôi hà tất sợ cái hư danh đó”. Nói xong Cẩn Chi hơi vênh mặt lên, người hầu gái sau lưng đi lên một bước, lấy từng thứ trong túi ra: “Giấy thông hành, hộ chiếu, visa, vé tàu…”. Giọng Trình Cẩn Chi mang theo chút khẩu âm miền Nam, vô cùng mềm mại rung động lòng người: “Tôi nghe nói lúc đó Bái Lâm đưa cô ba mươi vạn, cho nên tôi cũng chuẩn bị cho cô ba mươi vạn”.

Tĩnh Uyển hỏi: “Lúc nào có thể đi?”.

Trình Cẩn Chi nói: “Ngày mai sẽ có người đến đón cô. Đúng lúc anh tư của tôi quay về Mỹ, tôi nhờ anh ấy tiện đường chăm sóc cô”. Cô duyên dáng đứng dậy: “Doãn tiểu thư, lên đường may mắn nhé”.

Trình Cẩn Chi đã đi đến bên cửa, đột nhiên quay mặt lại nói: “Tôi biết, ngay cả cô cũng cho rằng tôi làm một việc thừa nhưng nói thật tôi không yên tâm, Doãn tiểu thư, cho dù hôm nay cô và anh ấy đã đến bước này, tôi vẫn không yên tâm. Cho nên, cô bắt buộc phải đi, xin cô yên tâm, tôi không hề có ý đồ muốn làm hại cô, tôi chỉ muốn làm việc mà tất cả chúng ta đều có lợi”.

Tĩnh Uyển hơi mệt mỏi quay mặt đi: “Tôi biết cô sẽ không làm hại tôi, nếu tôi chết, Mộ Dung Phong cả đời này sẽ mãi mãi yêu tôi, cho nên cô tuyệt đối không để tôi chết”.

Trình Cẩn Chi tươi cười: “Nói chuyện với người thông minh như Doãn tiểu thư thật thoải mái”.

Tĩnh Uyển cười nhạt: “Phu nhân còn thông minh hơn Tĩnh Uyển, mong phu nhân muốn gì được nấy”.

Trình Cẩn Chi cười nói: “Cảm ơn lời chúc tốt lành của cô”.

Tĩnh Uyển “ừm” một tiếng nói: “Xin phu nhân yên tâm”.

Tuy cô rất yếu nhưng đến ngày hôm sau, cuối cùng lấy tinh thần, được người khác dìu, cô đã lên xe suôn sẻ. Xe lái thẳng đến bến xe, từ đó chuyển đến Huệ Cảng. Cô vốn là bệnh nhân, lại gắng gượng để lên tàu, gần như đã mệt đến ngất đi. Nghỉ ngơi trong phòng trên tàu một ngày một đêm, cô mới dần dần hồi phục lại. Cô vẫn say tàu, người tuy đã tỉnh táo, nhưng ăn bao nhiêu vẫn nôn bấy nhiêu, y tá người Trung Quốc phụ trách chăm sóc cô trên tàu vô cùng cẩn thận, vắt khăn ấm cho cô lau mặt, nói nhỏ: “Doãn tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?”.

Cô ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt thanh tú đó, cảm thấy hơi quen, y tá đó nói nhỏ: “Tôi là Thập Thúy, Nghiêm Thập Thúy, cô nhớ ra chưa?”. Cô yếu ớt nhìn cô ấy, cái tên này cô không nhớ rõ lắm, y tá đó lại nói: “Nghiêm Thế Xương là anh trai tôi”. Tĩnh Uyển vất vả hỏi: “Nghiêm đại ca anh ấy…”. Thập Thúy cười nói: “Anh ấy rất ổn, biết tôi được đi cùng Doãn tiểu thư, anh ấy rất yên tâm”.

Tĩnh Uyển vô cùng yếu ớt, “ồ” một tiếng, lại mê mê man man, nhắm mắt lại.

Trên tàu tuy có bác sĩ đi cùng, Trình Tín Chi cũng đến thăm mấy lần, chỉ là mấy lần trước cô đều đang hôn mê, lần này đến cô cũng mơ hồ, bác sĩ đo huyết áp cho cô, cô mê man gọi một tiếng: “Mẹ…” rồi quay đầu lại ngủ thiếp đi. Trình Tín Chi thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, giống như con búp bê bằng giấy, một tay cô rũ xuống thành giường, trên làn da trắng nõn hiện rõ những mạch máu nhỏ, yếu ớt như thể chỉ cần chạm vào là vỡ. Anh đang định dặn dò y tá đặt tay cô vào trong chăn, bỗng nghe thấy cô rên rỉ một tiếng, hơi chau mày, âm thanh nhỏ gần như không nghe thấy: “Bái Lâm…”, khóe mắt rơm rớm lệ: “Em đau…”.

Trong tim anh dấy lên nỗi thương cảm vô hạn, cũng không biết là cảm giác gì, chỉ thấy đồng cảm và thương xót vô cùng, càng có một cảm giác phức tạp khó nói thành lời. Chỉ thấy người y tá tên Thập Thúy nhìn anh như đang nghĩ gì đó, rồi quay mặt đi, lúc này đang là sáng sớm, ánh mặt trời ngày đông chiếu qua cửa sổ, màu vàng nhàn nhạt như không đó khiến người ta luôn mong chờ một tia ấm áp, nhưng cuối cùng ở giữa vẫn ngăn cách bởi tấm kính.

Anh hơi thất thần nhìn ra ngoài, đã đến vùng biển quốc tế rồi, nhìn ra xa chỉ là biển mênh mang, chỉ có một chú chim hải âu bất ngờ lướt qua tầm mắt, dang rộng đôi cánh trắng, giống như thiên sứ tung cánh. Giữa biển rộng lớn như thế, chiếc tàu thủy lớn cũng chỉ là một phiến lá cô độc, xung quanh đều là biển vô bờ vô bến, dường như vĩnh viễn cũng chỉ là biển.

Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày có thể cập bờ.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/78604


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận