Không Thể Không Yêu Chương 52

Chương 52

Khả Hoan và Kì Lạc cuối cùng cũng lựa chọn thôn xóm này để an cư. Nơi đây gồm hỗn hợp các bộ tộc, trong đó dân gốc Ả Rập chiếm hơn phân nửa. Tuy rằng vài chục năm trước cũng liên tục chinh chiến phân tranh quyền lực giữa các bộ tộc nhưng gần đây các bên đều mệt mỏi nên lựa chọn việc chung sống hòa bình.

Kì Lạc thì thấy nơi đây quả là sự lựa chọn đúng đắn bởi nó cách xa trang viên và thủ đô nên hắn có thể che giấu thân phận của Khả Khả rất tốt. Còn sót lại chút tiền bên người, Kì Lạc nhanh chóng mua một ngôi nhà để ở và hành nghề y. Dân cư nơi đây nghe nói có thầy thuốc mới tới vô cùng vui vẻ và nhanh chóng tiếp nhận sự xuất hiện của đôi “vợ chồng” mới này.

Khả Hoan cũng không có cơ hội thanh minh việc họ không là vợ chồng bởi vì hình dáng và màu da của cô khác xa so với nữ nhân nơi đây nên không thể mạo nhận là anh em. Hơn nữa bụng cô ngày một to ra, dựa theo giáo lí nghiêm khắc nơi này một nữ nhân không chồng mà chửa sẽ bị tòan cộng đồng nghiêm phạtKì Lạc cũng cố hết sức thuyết phục Khả Hoan phối hợp diễn kịch nếu không cả hai cùng bị nhận hình phạt chứ không riêng gì cô.



Cũng may căn nhà Kì Lạc mua được có một phòng ngủ lớn, bên trong hai người khéo léo dựng lên tấm vách ngăn đôi nên nhìn ngòai không ai biết bọn họ đang diễn trò cả.

Mỗi ngày Kì Lạc đều thăm khám bệnh nhân trong vùng. Khả Hoan không đi khám bệnh mà đứng đằng sau Kì Lạc trợ giúp, cả hai đều rất vui vẻ trao đổi các kiến thức về y thuật. Có một điều Khả Hoan buồn rầu nhất là ở nơi đây không có dược phẩm tây y nên nhiều bệnh tuy đơn giản nhưng cô vẫn phải bó tay với người bệnh.

Thời gian đầu việc ăn uống của bọn họ còn do người hầu làm, về sau Khả Hoan nhàn rỗi quá nên bắt đầu học cách thức chế biến mấy thứ đồ ăn nơi đây. Hôm nay được ngày mát trời, cô tự tay mổ gà làm vài món ăn, Kì Lạc vui vẻ ra mặt vừa ăn vừa khen ngon, không khí ấm áp khiến cho Kì Lạc có cảm giác Khả Hoan đã gần như trở thành vợ hiền của mình vậy.

Đêm đó, Kì Lạc mất ngủ. Tình yêu nóng bỏng với Khả Hoan dâng trào cùng với sự ham muốn về nhục dục khiến Kì Lạc không thể kiềm chế, chỉ cần nghe tiếng xoay người của Khả Hoan ở cách vách hắn đã tưởng tượng ngay ra việc được ôm ấp và hôn lên tấm thân trần mượt mà đó. Hắn cố khống chế hô hấp xoay người vào trong tường, luồn tay vào trong quần tiếp tục nhắm mắt tưởng tượng đang được âu yếm cô. Chỉ một lát một luồng khoái cảm dâng lên khiến hắn tuôn trào, mồ hôi vã ra như tắm. Phải một lúc sau hắn mới bình tĩnh trở lại, hắn tự hỏi không biết đến bao giờ hắn mới có thể có được cô thực sự?

Khả Hoan ngồi trong phòng cặm cụi viết lách, nhìn thấy Kì Lạc bước vào cô mỉm cười buông bút xuống. Kì Lạc hỏi: “Em đang viết gì thế?”

Khả Hoan đưa hai tờ giấy cho hắn nói: “Đây là mấy phương pháp cấp cứu thông thường”.

Kì Lạc vui vẻ cầm lấy rồi nói: “Tôi đang sợ là mình không thể nhớ được hết những gì em truyền thụ đây,may quá em đều ghi chép lại”

Khả Hoan hơi có chút lo lắng hỏi: “Tôi viết thế anh xem có hiểu không? Ngữ pháp còn sai nhiều có phải không?”

Kì Lạc cười ha ha nói: “Đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi, tôi đọc đến đâu là hiểu đến đó”.

Khả Hoan ngượng ngùng cười nói: “Đều là nhờ công anh chịu khó dạy tôi học thêm tiếng bản ngữ cả đấy”

Kì Lạc đang định nói thêm gì đó thì bên ngoài cửa vang lên tiếng người hầu: “Thiếu gia, tôi đã về rồi”

Kì Lạc lập tức nói: “Đã đưa tin cho hai bác ta chưa? Bọn họ có khỏe không?”

Người hầu trả lời: “Hai người họ đều khỏe cả. Quân chính phủ có đến nhà tìm người nhưng nghe nói chúng ta đã rời đi họ cũng không truy cứu thêm. Những tin tức ngài sai tôi hỏi thăm tôi đã hỏi được rồi, tôi còn tận mắt thấy….”

“Đợi đã”. Kì Lạc ngắt lời hắn rồi quay sang Khả Hoan nói: “Em chờ một chút, tôi ra ngoài nói chuyện với hắn đã nhé”

Khả Hoan sớm đoán được tin tức người hầu mang về là tin tức gì, cô giữ chặt tay Kì Lạc, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng hai tay vẫn run run: “Có gì anh cứ nói ngay tại đây đi, có phải tin tức của bọn họ không?”

Kì Lạc nhìn sâu vào mắt cô, do dự một lát rồi nói: “Vậy em phải hứa với tôi là, nếu là tin tức tốt thì không sao, nhưng nếu là tin xấu thì em phải kiên cường, không được thương tổn bản thân, được không?”

Khả Hoan hít một hơi thật sâu rồi gật gật đầu. Kì Lạc thấy vậy mới cao giọng nói: “Ngươi nói đi, Đức Lí Tư lão gia hiện tại thế nào rồi?”

Người hầu nói: “Bọn họ rất thảm, mười mấy đầu người đều bị treo ở cổng thành, bên trên còn có ghi rõ tên tuổi. Tôi không biết chứ nhưng có thể nhận ra mặt vài người, đó là lão gia và hai thiếu gia..”

Khả Hoan nghe đến vậy thân mình mềm nhũng ngã xuống đất. Kì Lạc vội vươn tay đỡ lấy cô.

Kì Lạc lớn tiếng hỏi: “Ngươi quả thực nhìn thấy rõ ràng sao?”

“Đúng vậy thưa thiếu gia. Tuy rằng trên mặt bọn họ phủ toàn máu nhưng những người quen thuộc như vậy tôi chỉ cần liếc mắt liền nhận ra ngay”

Kì Lạc cho tên người hầu lui rồi ôm lấy Khả Hoan an ủi. Khả Hoan lúc này rất thảm thương, lục phủ ngũ tạng đau đớn co rút, lần trước tuy rằng nghe sơ bộ tin xấu nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng, nhưng mà lần này xem ra cô không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.

Kì Lạc vừa xoa xoa tay cô vừa nói: “Khả Khả à, em đã hứa với tôi là sẽ bảo trọng cơ thể cơ mà”

Khả Hoan gian nan mở miệng: “ Tôi mệt mỏi quá, tôi không thể tiếp tục được nữa rồi”. Mỗi một câu nói tuôn ra kèm theo đó là sự co rút đau đớn trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống như mưa.

Kì Lạc chấn động vội ôm lấy cô nói: “Không được, em không được như thế. Dù em có không muốn sống đi chăng nữa nhưng đứa trẻ thì làm sao bây giờ? Đứa trẻ vô tội đến ánh sáng mặt trời còn chưa kịp nhìn, chẳng lẽ em nhẫn tâm buông tha sinh mệnh nhỏ bé đó? Chẳng lẽ em không muốn vì Tạp Trát Nhân thiếu gia mà giữ lại huyết mạch duy nhất sao?”

Khả Hoan rốt cuộc khóc to lên, bao nhiêu ủy khuất, khổ sở, tuyệt vọng dồn nén giờ vỡ òa ra cùng lúc. Cô khoác như một đứa trẻ, không còn gì là lễ nghĩa, là ngượng ngùng, là ẩn nhẫn, tất cả cùng phô bày ra cùng nỗi đau đớn tột cùng. Chỉ lúc này đây Kì Lạc mới có cơ hội được ôm lấy cô, ánh mắt hắn khát khao nhìn gương mặt nhòa lệ nhưng láng mịn trắng trẻo. Không kiềm chế được hắn cúi xuống liếm nhẹ dòng nước mắt đang tuôn rơi trên mặt cô.

Khả Hoan mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, hai tay cô theo phản xạ đẩy hắn ra. Kì Lạc lúc này mới ý thức việc mình vừa làm, hắn xấu hổ và lo lắng nhìn Khả Hoan: “Hãy nghe tôi nói đã, Khả Khả, xin hãy nghe tôi nói hết câu đã. Hãy tha thứ cho hành động thất lễ vừa rồi của tôi,. Nhìn thấy em khóc lóc thảm thương như vậy tôi rất đau lòng. Tôi không biết an ủi em thế nào cho phải, thực lòng tôi muốn giúp đỡ em. Em cũng biết đấy, ở nơi đây phụ nữ không thể sống độc lập, họ phải dựa vào cha hoặc chồng”

“Tôi biết em khác họ nhưng chỉ bằng mình em thì rất khó sống sót và sinh tồn ở nơi này, đặc biệt là sinh con và nuôi con một mình. Cha đứa bé đã không còn, nếu bên cạnh em không có một người đàn ông để dựa vào em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Ở trang viên chắc em cũng đã biết, phụ nữ không may chồng chết đều bị mọi người ức hiếp, ngay cả đứa con cũng không thoát khỏi việc bị ngược đãi. Tôi không thể để em lâm vào hòan cảnh đó được. Nếu hiện tại em chưa thể nhận tôi, tôi cũng vẫn sẽ giữ em ở bên người”

Khả Hoan không ngừng khóc, lắc lắc đầu: “Tôi không thể làm như anh nói, không thể…”

“Tôi không cần, T

ôi chỉ cần làm cha trên danh nghĩa của đứa bé là được rồi. Chỉ cần nhìn hai mẹ con bình an là tôi vui rồi. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không xảy ra việc tương tự như vừa rồi nữa, trừ khi em tự nguyện..”

“Như vậy sẽ không công bằng với anh, tôi…”

“Xin em hãy lưu lại, coi như tôi van xin em..”

Khả Hoan cúi đầu, tâm loạn như ma.

Kì Lạc tiếp: “Nếu em không tin tôi sẽ lập huyết thề” Nói xong phi người đi tìm dao.

Khả Hoan vội ngăn hắn lại rồi im lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tại căn cứ của quân phản chính phủ.

Nơi này trước kia là căn cứ đóng quân của quân phản chính phủ, hiện tại đã bị quân chính phủ chiếm giữ. Không khí xung quanh hôi tanh nồng nặc, binh lính rà soát kỹ càng để chắc chắn cha con Đức Lí Tư hoàn toàn không còn ở đây.

Bọn chúng không có ngờ kẻ thù chúng truy sát lại nằm ngay dưới chân chúng, sâu trong 3 tấc đất.

Tầng hầm được kết cấu rất tinh xảo và kín đáo, chứa tối đa được khoảng 40 người. Trong đó có 3 phòng lớn, ba cha con Đức Lí Tư chiếm riêng một phòng.

Tạp Trát Nhân vẫn cực kỳ suy yếu và tiều tụy. Theo lời quây y thì hắn sống được đến lúc này đã là một kì tích. Tất cả mọi người không ngừng tạ ơn thánh Ala vì đã cấp cho hắn một ý chí sinh tồn mãnh liệt. Chỉ có Trát Phi biết ý chí của Tạp Trát Nhân mạnh mẽ đến vậy là do hắn đang lo lắng cho mèo con của hắn.

Tạp Trát Nhân hiện vẫn bị liệt cả người, nội tạng khí quan cũng bị thương tổn khá nặng. Cả ngày hắn phải nằm ỳ trên giường nên cáu bẳn liên tục, có khi còn nổi nóng với quân y, có khi lại trầm mặc không nói gì. Đức Lí Tư và Trát Phi đều phải nhường nhịn hắn, chỉ biết nhì hắn mà thở dài bất lực.

Nguồn: tunghoanh.com/khong-the-khong-yeu/chuong-52-O07aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận