Khổng Tước Rừng Sâu Chương 59


Chương 59
“Có phải mổ không?” Cô ấy hỏi.

“Không biết.” Tôi lắc đầu.
“Nếu phải mổ thì cứ mổ đi, nhưng lúc khâu vết mổ nhớ bảo bác sĩ khâu đẹp vào một chút.”
“Có cần tiện thể bảo bác sĩ khâu luôn một con khổng tước trên bụng cô?”
“Được thế là tốt nhất.” Cô ấy nói.

Chúng tôi lại tán phét một lúc, tinh thần Lý San Lam không còn ủ ê như lúc mới vào bệnh viện nữa.
Giường bên trái là một ông lão bị xuất huyết dạ dày, vừa nôn ra gần nửa chậu máu;


giường bên phải là một cô bé mặt bị thuỷ tinh cứa vào, vừa khóc vừa kêu đau.
So ra, chúng tôi vẫn may mắn chán, nhưng cũng không khỏi ngậm ngùi trước nỗi đau của người khác.
Liếc thấy vị bác sĩ vừa rồi đang vẫy tay với tôi, tôi lập tức đi tới chỗ anh ta.

“Cột này là chỉ số bạch cầu.”
Anh ta chỉ vào một con số, tôi cúi xuống đọc, hơn 19600.
“Chỉ số bình thường là từ 4000-10000.” Anh ta nói, “nếu lên gần 20000, bệnh nhân có thể bị hôn mê. Nhưng nhìn hai người nói chuyện như vậy, cô ấy hình như rất bình thường. Điều này…”
Anh ta nghĩ một lúc, quyết định lấy máu thêm một lần nữa, rồi nói với tôi:
“Nếu tình trạng cô ấy không ổn định, báo ngay cho tôi biết.”

Bác sĩ lấy máu xong, lại treo một tấm biển nền đỏ chữ đen khác, bên trên viết: Cấm uống.
Anh ta đi rồi, tôi cẩn thận quan sát thần sắc cô ấy, xác định là rất tỉnh táo cũng rất bình thường. 
Nhưng bỗng nhớ ra cô ấy là một con khổng tước kiêu ngạo, cô ấy sẽ không vì không muốn tỏ ra yếu ớt mà cố gắng kiên cường chứ?
“Mật mã thẻ rút tiền của cô là bao nhiêu?” Ngẫm nghĩ một lúc, tôi hỏi.
“Hỏi làm gì?” Cô ấy nói.
“Chỉ muốn biết thôi.”
“Đừng có ngốc, chết tôi cũng không nói đâu.”
Tôi thở phào. Xem ra ý thức của cô nàng vẫn vô cùng tỉnh táo.

“Anh có biết tại sao tôi lại chọn khổng tước không?”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên vì cô ấy đột nhiên lại hỏi thế, lập tức lắc đầu nói: “Không biết.”
“Nghe nói thợ săn thích lợi dụng trời mưa để bắt khổng tước, bởi vì nước mưa sẽ làm cho bộ lông đuôi của khổng tước bị ướt và nặng, khổng tước sợ nếu bay trong mưa sẽ làm hỏng lông vũ, nên cho dù thợ săn có đến gần đến thế nào, nó cũng tuyệt đối không cử động, chọn cách thúc thủ chịu trói, mặc cho người ta xâu xé.”
“Là vậy sao?” Tôi hiếu kỳ, “Mặc dù không bay được, nhưng vẫn có thể chạy mà?”

“Khổng tước rất nâng niu bộ lông xinh đẹp của nó, nhất là lông đuôi, bình thường nó ít bay chính bởi vì không muốn làm bị thương hay làm hỏng bộ lông. Dưới họng súng của thợ săn, khổng tước không bay, cũng không chạy. Bởi vì khi hoảng hốt bỏ chạy, lông đuôi nhất định sẽ bị kéo lê trong bùn lầy. Vì thế khổng tước thà đứng yên chờ chết, cũng không muốn chạy trốn, sợ thương tổn tấm thân hoa lệ.”
Khi cô ấy nói điều này, mắt cứ ngước nhìn trần nhà, không hề nhìn tôi.

“Mọi người đều nói khổng tước ham hố hư vinh, vì sắc đẹp đến tính mạng cũng chẳng màng, có thể nói là vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn. Nhưng nếu như khổng tước không thể xoè đuôi, không thể có được tấm thân hoa lệ, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Đang suy nghĩ xem nên đáp lời cô ấy thế nào, cô ấy lại tự lẩm bẩm nói tiếp:
“Tất cả động vật đều cho rằng sinh mạng là quan trọng nhất, nhưng khổng tước không giống thế, nó cho rằng tín ngưỡng còn quan trọng hơn sinh mạng. Cho dù cận kề với cái chết, nó vẫn bảo vệ tín ngưỡng của mình.”
Tôi chăm chú nhìn cô ấy, phát hiện thấy tinh thần cô ấy rất bình tĩnh, ngữ khí cũng rất bình lặng. 

“Người ta đem khổng tước thêu dệt thành giáo án tiêu cực, dạy trẻ con không được bắt chước sự kiêu ngạo và hư vinh của khổng tước. Khổng tước không có bạn, cũng không có ai hiểu nó, nó rõ ràng có một tín ngưỡng cao quý, mọi người lại chỉ biết nói nó cao ngạo, hư vinh, chắc chắn nó rất cô đơn.”
Nói đến đây, cô ấy ngừng lại một lúc, nhẹ thở dài một hơi, nói tiếp:
“Khổng tước cô đơn như vậy, tôi đương nhiên là chọn nó.”

Cuối cùng tôi đã biết lý do Lý San Lam chọn khổng tước.
Trước đây rất ghét định kiến của mọi người đối với người chọn khổng tước, không ngờ bản thân mình cũng có định kiến với khổng tước. 
Nhưng bây giờ định kiến cũng được, không định kiến cũng xong, đều không sao cả.
Tôi và cô ấy đều là người chọn khổng tước, mặc dù lý do lựa chọn không giống nhau, nhưng đều vì chọn khổng tước mà bị xem là ham hư vinh.

Cô ấy không nói gì nữa, chỉ nhìn lên trần nhà, cứ như trần nhà là một dải biển xanh thẳm vậy.
Sau đó cô ấy quay sang tôi. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.
Rất lâu sau, cô ấy bỗng mở miệng: “5169.”
“Hả?”
“5169, mật mã thẻ rút tiền của tôi.”
Cô ấy nói xong, chỉ vào tôi mỉm cười.

Tôi bỗng sực hiểu, cảm thấy ý thức của cô ấy có lẽ đã bắt đầu mê man. 
Vội quay người lại đâm ngay vào cột truyền dịch cạnh giường, cái cột lắc lư hai cái tôi mới dựng nó lên được.

Sau đó cuống cuồng chạy đi tìm vị bác sĩ kia.

Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/23630


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận