Khi Trời Gặp Đất Chương 23

Chương 23
Mua một đống hoa quả khô xách về. Đi qua vườn hoa gần nhà cô thấy Đàm Áo đang ngồi trên xe lăn. Cô cười tiến lại gần: “Sao anh lại ra đây hóng gió Bắc à?”.

“Chờ em”. Đàm Áo cầm tay cô: “Em có mệt không?”.

“Không, chúng mình vào nhà đi”.

Cửa nhà họ đã được sửa, xe lăn đi được hẳn vào trong. Trong phòng ti vi vẫn đang bật, âm lượng rất lớn. Mẹ Đàm Áo đang mải mê ngồi xem phim truyền hình của đài TVB.

Gia Ưu tự rót cho mình một cốc nước rồi bê vào trong phòng để gọi điện thoại.

Đàm Áo bước vào theo, Gia Ưu sững người lại hỏi anh: “Anh có chuyện gì muốn nói với em à?”.

Đàm Áo gật đầu nói: “Ý của ba mẹ là chúng mình nên đi đăng ký trước kỳ lễ Noel”.

Gia Ưu cứng người lại rồi sau dó cũng mỉm cười.

“Ý em thế nào?”, Đàm Áo đã nhận ra được tâm trạng không phải của cô.

Gia Ưu uống một ngụm nước rồi hỏi lại: “Câu này phải để em hỏi anh mới đúng”.

“Tất nhiên là anh muốn rồi, nhưng anh không muốn em phải miễn cưỡng...”.

“Thì cứ làm như anh nói đi”. Gia Ưu im lặng, lát sau mới nhớ ra một chuyện liền nói: “À phải rồi, ngày kia Tiểu Đóa sẽ sang Hồng Kông chơi vài bữa. Em định đi cùng cô ấy, nên mấy hôm ấy sẽ không ở bên anh được”.

“Ừ, em nên làm thế”, không khí gượng gạo, Đàm Áo nhìn cô: “Em bảo cô ấy về nhà mình ở đi, dù gì mình cũng là chủ nhà mà, phải chu đáo với khách chứ”.

“Cô ấy đi theo đoàn. Thôi cứ để đấy tính sau”.

Cô chuyển lời mời của Đàm Áo cho Tiểu Đóa, cô ấy lắc đầu nguây nguẩy: “Tớ chẳng thèm, tớ làm sao chịu đựng nổi khuôn mặt khó đăm đăm như dì ghẻ của mẹ anh ấy. May mà cậu thông minh nghĩ ra cách bảo tớ đi với đoàn đấy”.

“Không cần đến ở nhưng sang đây cũng phải ăn với nhau một bữa cơm chứ”.

Tiểu Đóa ngẫm nghĩ: “Được thôi”.

Gia Ưu chần chừ trong chốc lát rồi cuối cùng cũng nói: “Gần đây cậu có gặp anh ấy không?’’.

Tiểu Đóa hiểu ý ngay: “Không gặp, tớ giờ làm sao mà gặp anh ấy được? Trước thì lấy cớ đón Bò sữa, giờ cậu đón Bò sữa về rồi thì làm gì có lý do gặp chứ. Tớ phải hỏi mấy người mới trong công ty mới biết chuyện anh ấy ra viện đấy chứ”.

Gia Ưu lặng im.

Tiểu Đóa sang Hồng Kông vào đúng đêm Bình an, Gia Ưu ra sân bay đón.

Từ xa Tiểu Đóa đã nhìn thấy Gia Ưu. Cô tươi cười đi đến, tới nơi cô nói gần như hét toáng lên: “Trời ơi sao cậu gầy thế hả? Nhà họ đối xử tệ bạc với cậu à? Họ bỏ đói cậu hay sao?”.

Gia Ưu lườm cô bạn: “Này, cậu đừng có nói vớ vẩn!”

Cách ăn mặc của Tiểu Đóa đã toát lên không khi Noel. Mặc chiếc áo khoác dày cộp màu đỏ chói càng làm tôn nước da trắng trẻo, mịn màng của người đẹp. Còn Gia Ưu lại mặc một bộ đồ đen tuyền, đứng bên cạnh trông kém hẳn đi.

Cô đưa Tiểu Đóa đến khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi chốc lát. Tiểu Đóa lao vèo lên giường lộn hai vòng như một đứa trẻ rồi quay sang ôm chầm lấy Gia Ưu: “Suýt nữa thì không đi được. Giờ ông Niên cứ bắt tớ phải thế chỗ cậu. Tớ làm mọi chuyện rối bung cả lên, cậu nhớ quay về mà dọn dẹp nhé”.

Gia Ưu phì cười: “Đóa này, chẳng hiểu sao nhìn thấy cậu tớ thấy vui hẳn lên. Lạ nhỉ?”.

Tiểu Đóa nghểnh cổ nói: “Vì tớ là người dễ thương mà”.

“Phải, phải... phải. Dậy thôi chúng ta phải đi ăn đã chứ”.

Tiểu Đóa bấu bấu vào áo Gia Ưu chau mày nói: “Cậu vốn đã chẳng béo tốt gì, lại còn mặc cái màu đen sì, trông phát khiếp”. Nói xong cô tháo chiếc khăn quàng cổ ra quàng cho Gia Ưu: “Giờ đã thấy khác hẳn chưa?”.

Gia Ưu soi gương, chẳng hiểu có phải là phản ứng tâm lý hay không nhưng cô thấy làn da xanh sạm của mình sáng lên vài phần.

Ai ngờ, Tiểu Đóa cứ nhìn cô chằm chằm rồi lắc đầu.

“Sao cậu lại r a nông nỗi này hả? Sắc mặt kém quá, tiều tụy, sưng mọng, da khô sạm. Cậu đâu còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nữa mà không chịu chăm sóc sắc đẹp đi. Không để ý già nhanh lắm đấy”.

“Cậu sinh ra đã xinh đẹp mỹ miều, tớ đâu được hưởng cái phúc đấy”. Không phải cô không biết chăm sóc da, chỉ có điều đẹp phải có người ngắm. Chứ giờ này đẹp cho ai ngắm?.

“Ngày nào tớ cũng đắp mặt nạ. Thời tiết giờ vừa lạnh vừa khô, dễ có nếp nhăn lắm”. Tiểu Đóa lấy sữa rửa mặt và mặt nạ ở trong túi ra: “Đi rửa mặt đi rồi tớ đắp mặt cho cậu”

“Ôi thôi, tớ xin cậu, chúng ta đi ăn đã”.

“Vội gì ăn. Ăn muộn tí cũng được, tớ chưa đói. Đi rửa mặt nhanh lên!”.

Gia Ưu không lay chuyển được ý chí sắt đá của Tiểu Đóa, đành phải cầm sữa rửa mặt đi vào trong phòng tắm. Rửa xong cô ra ngoài nằm ngang trên giường để mặc cho Tiểu Đóa muốn làm gì thì làm.

Gia Ưu bóc miếng mặt nạ ra bắt đầu thao tác, rất thuần thục. Vừa làm vừa nói: “Cái này có tác dụng dưỡng da, bổ sung nước. Lát nữa cậu sẽ thấy”.

“Đóa này, sao cậu không yêu ai đi nhỉ?”.

“Tớ có người yêu rồi mà”.

“Hả?”, cô kinh ngạc như muốn ngồi bật dậy, nhưng bị Đóa ấn nằm xuống ngay.

“Đừng có cựa quậy, nằm xuống làn da mới hấp thụ hết được tinh chất chứ”.

“Cậu có người yêu từ bao giờ thế? Sao tớ không biết hả?”.

“Bọn tớ cãi nhau rồi, tớ đang chờ anh ấy tìm tớ đây”.

“Này, cậu không đùa với tớ đấy chứ?”. Gia Ưu bán tin bán nghi hỏi.

Tiểu Đóa cười khúc khích rồi nói: “Rất ly kỳ phải không? Sự thực là thế mà. Chưa chắc anh ấy đã tìm tớ, nhưng tớ sẽ một lòng một dạ chờ anh ấy. Biết đâu có người đàn ông nào đó tốt hơn anh ấy xuất hiện nhỉ?”.

Gia Ưu chẳng biết nói gì lúc này, Tiểu Đóa cũng im lặng. Cô nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Đóa đang có biến động lạ.

Gia Ưu mở mắt ra nhìn Đóa hỏi: “Cậu nhớ anh ấy à?”.

“Một chút thôi, không hiểu anh ấy có nhớ tớ không nhỉ”. Tiếu Đóa buồn buồn nói.

“Anh ấy là người thế nào?”

“Lạnh lùng, vô tình, đẹp trai, thích lên mặt dạy bảo tớ, tức giận là vớ đồ đạc ném lung tung, không bao giờ biết chịu thua. Rõ ràng là sai lè lè mà cũng không chịu nhận sai”.

“Thế... điểm tổng hợp có cao không hả?”.

“Bình thường, nhưng mà biết chăm sóc tớ, hay mua cho tớ bánh kẹo, lại còn đập hạt óc chó cho tớ ăn. Đưa cho tớ thẻ tín dụng mà chẳng buồn quan tâm tớ có tiêu hay không. Là người tốt bụng, sẵn sàng để tay cho tớ gối đầu ngủ cả đêm”.

Gia Ưu đã hiểu rồi: “Có ảnh của anh ấy không?”.

Cô lồm cồm ngồi dậy chạy ra lấy ví. Gia Ưu nhìn thấy bạn mình khi quay lưng đi đã lén lấy tay lau nước mắt.

Đẹp trai, phóng khoáng như lời Tiểu Đóa nói.

Không phải nịnh bợ, nhưng người đàn ông trong ảnh trông rất Tây, sống mũi cao cao, khuôn mặt kiên nghị, đôi môi hơi mỏng, ánh mắt sắc chứ không dịu dàng như Thiếu Hàng. Đôi mắt và cặp môi trông mới nguy hiểm làm sao.

Gia Ưu chợt liên tưởng ngay đến một loài động vật nhưng ngại không nói ra. Khách quan mà nói, người đàn ông ấy rất đẹp trai, ấn tượng.

“Chúng tớ không cùng nghề. Tớ quen anh ấy từ hồi còn đi học. Sau này anh ấy đã giúp tớ rất nhiều. Cũng chính vì sự giúp đỡ ấy mà tớ đã dần dần yêu anh ấy”.

“Cậu hối hận không?”.

Tiểu Đóa lắc đầu: “Có gì phải hối hận đâu, tớ tin là mọi thứ đều do số phận sắp đặt hết. Dù làm lại từ đầu thì tớ cũng sẽ yêu anh ấy”.

Gia Ưu bóc miếng mặt nạ ra rối đứng dậy ôm lấy cô bạn.

Hai người rủ nhau đi ăn thịt nướng và uống rượu vang.

Tửu lượng của Gia Ưu cũng tạm ổn, cô bất ngờ là Tiểu Đóa không chịu kém cạnh mình. Trong lúc hào hứng cả hai đã thi nhau uống, khi có tí men vào rồi thì lại muốn uống xem ai uống tốt hơn. Cả tối chẳng biết đã uống bao nhiêu cốc.

Tiểu Đóa lấy tay chống cằm, hai má đỏ ửng, mắt lơ đờ và nói: “Này, chúc cho tình bạn của chúng mình mãi mãi bền lâu đi và sớm thoát khỏi mọi điều phiền muộn liên quan đến đàn ông”.

Gia Ưu cười tít mắt, nâng cốc nói: “Cạn chén!”.

Lại một lần nữa uống cạn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khe khẽ, An Tiểu Đóa quay đi tìm điện thoại. Cô nhấc điện thoại lên nhìn một hồi rồi quay sang Gia Ưu nói: “Điện thoại của cậu kêu đấy”.

“Thế à?”, Gia Ưu tìm quanh các túi áo không thấy, mới sực nhớ ra mình để trong túi xách. Cô lấy ra chẳng kịp nhìn liền bấm máy nghe luôn: “A lô, chị tìm ai ạ?. Chị là ai đấy ạ?. Nghe không rõ... nghe không rõ đâu! Chị nói to lên...”.

Mẹ Đàm Áo tức phát điên lên, nghiêm giọng nói: “Trì Gia Hảo, đừng có giả bộ với ta nữa. Nghe rõ đây. cho dù đang điên ở đâu thì trong vòng một tiếng nữa phải quay về nhà ngay”.

Gia Ưu im lặng trong giây lát, cười cười và lúng búng nói: “Không nghe thấy gì cả... không nghe thấy gì cả...”.

Cô ngắt máy, rồi nhoài người ra bàn khóc rưng rức.

Tiểu Đóa lay lay cô bạn: “Cậu sao thế?”.

“Tớ khó chịu chỗ này quá, muốn nôn mà không nôn được”. Gia Ưu ngẩng đầu lên, chỉ vào trái tim mình. Rõ ràng là cô đang khóc mà sao mắt lại ráo hoảnh.

Tiểu Đóa giơ tay vuốt vuốt trái tim mình, khuôn mặt ngỡ ngàng: “Tớ hình như cũng thế...”.

Gia Ưu vội chộp lấy điện thoại của Tiểu Đóa để trên mặt bàn, bấm số gọi Thiếu Hà ng.

“Tiểu Đóa à?” Chẳng mấy chốc giọng của Thiếu Hàng vang lên bên tai.

Sống mũi Gia ưu cay cay, nước mắt nóng hổi chực trào ra ngoài: “Ông xã à, em nhớ anh quá...!”.

Đầu dây bên kia bỗng yên ắng lạ, vài giây sau nghe thấy Thiếu Hàng nghiến răng nghiến lợi nói; “Trì Gia Ưu, rốt cuộc em muốn gì hả?”.

“Em chẳng muốn gì hết... em chỉ rất nhớ anh...”. Cô nằm bò nhoài ra ghế.

Lúc này Thiếu Hàng mới nghe thấy giọng cô có điều gì không ổn liền hỏi: “Em đang ở đâu hả? Có ở cùng Tiểu Đóa không?”.

“Em đang ở Hồng Kông”.

Thiếu Hàng im lặng trong chốc lát: “Em uống rượu à?”.

“Vâng, em uống đấy...”.

“Uống bao nhiêu rồi hả?’’.

Gia Ưu bắt đầu đếm số chai đặt trên mặt bàn: “1, 2, 3, 4, 5, 6...9…”.

Giọng Quan Thiếu Hàng lạc đi: “Gia Ưu à, đưa điện thoại cho Tiểu Đóa để anh nói chuyện với cô ấy”.

Cô quay sang nhin người đang nằm phủ phục trên ghế gọi vài tiếng rồi nói: “Cô ấy ngủ mất rồi”.

“Chỉ có hai người ngồi uống rượu với nhau à?”.

“Vâng. Đóa uống rượu giỏi lắm. Em uống không lại cô ấy, lần sau anh uống với cô ấy nhé...”. Cố nấc ực một cái.

“Hai người đang ở đâu hả? Đọc tên nhà hàng cho anh nhanh lên”.

“Hình như là cái gì ấy nhỉ... Duyệt... gì gì ấy. Em chẳng nhớ nổi đâu, ông xã à, tối nay là đêm Bình an, anh vẫn chưa nói với em câu ấy nhé”.

Thiêu Hàng biết cô đã uống say mèm rồi nên lo lắng vô cùng. Anh chẳng biết phải làm sao, bị giục giã nhiều quá liền chiều theo ý cô nói câu chúc mừng: “Happy Christmas Eve”.

Mấy năm trước anh cũng đã từng nhìn thấy cảnh cô say rượu. Lúc khóc lúc cười, lúc chạy, lúc nhảy, ấm ĩ chẳng khác gì chú khỉ tinh nghịch, lại còn có thái độ nũng nịu, nhõng nhẽo bất thường nữa chứ.

Lúc ấy cô say nhưng vẫn nằm trong tám mắt của anh, muốn quậy muốn phá thế nào cũng dọc hết. Nhưng giờ thì khác, cách xa nhau vời vợi, anh chỉ mong sao hai người con gái ấy đang ở một nơi rất an toàn, đừng xảy ra chuyện.

Gia Ưu nói rất nhiều, Thiếu Hàng đáp câu được câu chăng. Không biết bao lâu sau giọng cô nhỏ dần đi và “cạch” một cái, điện thoại rơi bộp xuống mặt sàn.

Thiếu Hàng vội gọi cô vài câu nhưng không thấy trả lời. Mãi sau mới nghe thấy giọng của một người đàn ông: “Chào anh, người phụ nữ nói chuyện với anh đã uống say rồi...”.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Gia Ưu thấy mình và Tiểu Đóa nằm trong một căn phòng lạ. Cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên không nhớ nổi tại sao mình lại ở đây. Ngồi dậy, dấu đau như búa bổ cô mới nhớ ra tối qua mình và Tiểu Đóa đã uống quá say.

Cô loanh quanh trong phòng, cảm thấy có điều gì khả nghi qu á. Đúng là tối qua uống quá say nên cố hoàn toàn không nhớ nổi ai đã đưa mình đến đây.

Cô vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra mà Tiểu Đóa vẫn ngủ say như chết. Cô mở cửa ra ngoài, chuẩn bị xuống quầy lễ tân hỏi thì cửa phòng bên mở ra. Một người đàn ông đầu húi cua chạy ra cười cười và hỏi cỏ: “Chị tỉnh rồi à?”.

Cô nghi ngoặc khó hiểu: “Anh là?’’.

“Tôi tên là Giản Phi, là bạn hồi đại học của Thiếu Hàng”.

“À, rất vui được làm quen với anh”. Gia Ưu vội nói.

Giản Phi nhìn thấy được sự nghi hoặc ở trên khuôn mặt cô, vội cười giải thích: “Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, có một lần nghỉ hè Thiếu Hàng mời chúng tôi đến nhà cậu ấy chơi vài hôm. Cậu ấy đã giới thiệu hai chị em cho chúng tôi làm quen”.

Gia Ưu đã có chút ấn tượng: “À, tôi nhớ ra rồi, nhưng tại sao anh lại ở đây?”.

“Mấy năm trước tôi được công ty cử sang đây làm việc. Tối qua nhận được điện thoại của Thiếu Hàng mới biết là cô sang Hồng Kông chơi”.

Mặt Gia Ưu trắng bệch, rốt cuộc cô cũng nhớ ra tối qua mình đã làm những gì, trong phút chốc người cô như hóa đá tại chỗ.

Điện thoại của Giản Phi đổ vang, anh nhìn màn hình và bấm nút nghe: “Sớm thế cậu?”.

Gia Ưu thấp thỏm lắng nghe.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Giản Phi đáp lại: “Cô ấy tỉnh rồi... không sao đâu. Tớ với cậu việc gì mà phải khách sáo thế hả... ừ, được rồi, yên tâm đi. Cậu chờ chút nhé”.

Giản Phi nhìn cô: “Hàng hỏi sao gọi vào điện thoại của cô không được?”.

Gia Ưu vội lôi điện thoại từ trong túi xách ra nhìn: “À, hết pin nên tự động tắt máy rồi”.

“Cô nói với Thiếu Hàng đi”. Giản Phi đưa điện thoại của mình cho cô.

Gia Ưu chần chừ trong giây lát rồi cầm lấy, Giản Phi chỉ chỉ về phòng mình rồi tự động rút lui.

“A lô.” Giọng Gia Ưu đắng chát.

“Tỉnh rượu rồi đấy à?”. Anh lạnh nhạt hỏi.

“Vâng, tỉnh rượu rồi...”. Cô bặm môi, vắt óc nghĩ ngợi: “Tối qua ngại quá làm phiền anh rồi”.

“Em có cần phải nói như vậy với anh không?”.

Gia Ưu nghẹn lời, mãi sau mới vội chuyển chủ đề khác: ‘Tối qua em đã nói gì với anh hả?”.

“Em nói là em không muốn mất anh”. Giọng anh thoảng qua như gió.

Mặt Gia Ưu nóng bừng lên: “Em ... em... em... nói vậy thật sao?”.

“Ừ”.

Lòng Gia Ưu ảo não: “Anh hãy coi như là lời nói của kẻ say đi”.

“Thì em nói lúc say mà, lẽ nào em cho rằng anh tưởng thật ư?”.

Gia Ưu không nói được gì nữa.

“Em đi Hồng Kông hôm nào đấy?”.

“Ngày mười ba ạ”. Cô nói thật.

Thiếu Hàng bật cười: “Em đúng là nôn nóng quá còn gì”.

Gia Ưu gắng gượng chịu dựng lời nói châm chọc của anh và nói: “Anh đã khỏe hơn chưa?”.

“Em vẫn để ý đến chuyện ấy à?” Chẳng đợi cô đáp lại, anh ngắt máy luôn.

“Để ý chứ”. Cô lúng búng nói, rồi mang điện thoại trả cho Giản Phi. Cô cũng đoán ra được phần nào đại khái sự việc xảy ra ngày hôm qua. Cô say rượu nên gọi điện cho Thiếu Hàng và Thiếu Hàng nhờ Giản Phi đến.

Giản Phi có việc nên xin phép về trước, cô luôn miệng nói lời cảm ơn.

Về đến phòng cô nhốt mình vào trong phòng tắm.

Tắm nước nóng, đại não đờ đẫn của cô mới hoạt động bình thường. Cô mặc lại nguyên bộ quần áo ngày hôm qua rồi ra đánh thức Tiểu Đóa dậy. Hai người trả phòng. Cô đưa Tiểu Đóa đến khách sạn hôm qua thuê, sau đó về nhà Đàm Áo. Hai mẹ con Đàm Áo đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, thấy mặt cô, mẹ anh sưng lên định nói vài câu thì bị anh ngăn lại.

Đàm Áo nói: “Tối qua em đi chơi cùng Tiểu Đóa à?”.

“Vâng!. Ăn tối xong, vui quá nên rủ nhau uống rượu. Uống say về khách sạn ngủ ạ”. Cô xin lỗi và nói với Đàm Áo: “Tối qua anh chờ em à? Em xin lỗi nhé!”.

“Không sao”. Đàm Áo ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tối qua mẹ anh đã nhờ người xem ngày rồi, hai tám tháng mười hai em thấy thế nào?”.

Mãi mấy giây sau Gia Ưu mới hoàn hồn lại. Anh ấy đang nói đến chuyện đi đăng ký kết hôn. Cô lờ đờ gật đầu.

Tiểu Đóa sang Hồng Kông chơi ba ngày. Đến ngày thứ ba Đàm Áo mời cô đi ăn cơm. Nhưng vì Đàm Áo đi lại không tiện nên Gia Ưu đề nghị ăn ở một nhà hàng gần nhà.

Tiểu Đóa vui vẻ đến chỗ hẹn, chỉ cần không phải đến nhà Đàm Áo, còn đi đâu ăn cô cũng đồng ý hết.

Đã lâu Đóa không gặp Đàm Áo, lần gần đây nhất là ở bệnh viện. Hôm nay gặp, cô giật mình vì anh thay đổi nhiều quá. May là cô đã kiềm chế nổi cảm xúc không để lộ cho anh thấy.

Sau một hồi ngồi cùng nhau, cô thấy anh không chỉ thay đổi ở vẻ bề ngoài mà còn tinh thần cũng có vấn đề, rất nhạy cảm, dễ tức giận và cực ít nói.

Đóa ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta uống chút rượu đi, ăn mà không uống chán lắm”.

“Anh vốn là kẻ nát rượu mà, em không biết sao?”.

“Đàm Áo không được uống rượu”. Gia Ưu nói.

“Anh ấy không uống được thì hai chúng mình uống, cậu thấy thế nào? Anh ấy không uống được thì cậu không cho tớ uống à?”, Tiểu Đóa trêu.

“Được, tớ uống với cậu”.

Gia Ưu gọi nhân viên phục vụ mang hai chai rượu vang đến: “Thể hiện chút chút là được rồi”.

“Chán chết. Th ế này nhé, chúng mình chơi xúc xắc, ai thua người ấy uống”.

Gia Ưu đành chiều theo ý bạn, nhưng rồi cô trợn tròn mắt sửng sốt vì Tiểu Đóa vốn là tay chơi xúc xắc rất cừ, thế nên hai chai rượu hầu như một mình Đóa uống hết.

Đàm Áo lấy làm kinh ngạc, vội nói: “Tiểu Đóa, em được đấy. Sao trước kia anh không nhìn ra tài năng này của em nhỉ”.

“Em chưa lộ bộ mặt thật mà”, An Tiểu Đóa cười cười múc cho mình một bát canh: “Uống ruợu xong chúng ta sẽ chơi trò trắc nghiệm tâm lý nhé”.

Gia Ưu nhướn nhướn mày nhìn bạn, Đàm Áo thì tỏ vẻ khó hiểu.

Tiểu Đóa ra ngoài quầy thanh toán xin mấy tờ giấy và mượn mấy cái bút: “Chúng ta mỗi người sẽ viết tên năm nguơi có quan hệ thân thiết nhất với mình. Cái này chỉ viết cho mình xem thôi”

Đàm Áo và Gia Ưu cắm cúi viết theo lời của Tiểu Đóa

Tiểu Đóa nói tiếp: “Giờ hãy gạch đi một người mà theo bạn là không quan trọng nhất. Hãy tưởng tượng là người ấy sẽ mãi mãi rời xa bạn mà không hẳn là chết đâu nhé. Nhưng mình sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa”.

Hai người nhanh chóng gạch đi một mục tiêu.

“Sau đó trong bốn người còn lại, các bạn lại gạch đi một người. Lý do giống như trên”.

Hai người nghĩ ngợi trong chốc lát rồi gạch đi tên một người.

“Trong ba tên người còn lại hãy gạch tên của một người đi”.

Gia Ưu nhíu mày nhìn ba cái tên trên tờ giấy, có có phần do dự. Đàm Áo cũng có những biểu lộ giống của cô. Ngập ngừng chừng hai phút rồi hai người mới gạch.

Gia Ưu nhìn hai cái tên còn lại ở trên tờ giấy. Giờ thì cô đã hiểu được sâu sắc ý tứ của Tiểu Đóa. Cô cất bút đi và nói: “Không chơi nữa đâu. Đây mà gọi là trắc nghiệm tâm lý à?”.

Tiểu Đóa ngăn cô lại: “Nhất định phải chơi tới cùng”.

Gia Ưu hết cách, đành phải gạch đi tên một người rồi gấp tờ giấy lại. sắc mặt Đàm Áo khó đăm đăm, lặng lẽ vò nát tờ giấy.

Tiểu Đóa cười và nói: “Thực ra trắc nghiệm tâm lý đơn giản này có tác dụng để các bạn nhìn thẳng vào lòng mình. Cho dù bạn có thừa nhận hay không thì người còn lại duy nhất chính là người bạn sợ mất đi nhất”.

Nói xong cô nhìn Đàm Áo: “Anh có dám mở tờ giấy ra cho em xem không?”.

“Đóa à, chúng ta không chơi trò này nữa, uống rượu đi”

Tiểu Đóa cười ha hả: “Đúng là hai kẻ nhát gan”.

Gia Ưu không bác lại vì cô đúng là kẻ nhát gan. Ngày hôm sau cô thấy tờ giấy bị vò nhàu nát ấy ở trong túi áo của Đàm Áo. Cô mở ra xem trên tờ giấy chỉ để lại một cái tên không gạch là Trương Ngọc Phương, mẹ của anh.

Gia Ưu không có cảm giác gì hết, cô vứt tờ giấy vào trong bồn cầu và tiếp tục bận rộn với công việc dọn dẹp, giặt giũ.

Về đến phòng mình, cô sạc pin điện thoại. Cô nằm đổ vật ra giường, mai đã là ngày hai tám. Tâm lý của cô đang bị dồn nén đến đỉnh điểm, thấy ngột ngạt, thở không ra hơi.

Giọng mẹ Đàm Áo đang gọi điện thoại cứ vang lên khắp nhà, cô vội cầm lấy gối bịt chặt đầu mình lại. Loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ vang, cô cầm lên xem.

Là Quan Thiếu Hàng gọi.

Cô bấm nút nghe. Anh im lặng, không khí bỗng chùng xuống.

Cuối cùng vẫn là Quan Thiếu Hàng mở lời trước: “Bao giờ em về?”.

“Em chưa rõ”.

Dường như đang lưỡng lự gì đó, mãi sau anh mói quyết định nói: “Em muốn lấy ai cũng được, anh không quan tâm. Nếu Đàm Áo yêu em thật lòng, em hãy bảo anh ấy đưa em về đây, đừng sống ở Hồng Kông”.

Gia Ưu sững người lại và bất giác hỏi: “Tại sao lại thế?”.

Thực sự Thiếu Hàng không muốn nói rõ nguyên nhân cho cô biết. Tối hôm ấy anh hỏi nhân viên phục vụ lấy địa chỉ xong thì gọi vào điện thoại của Đàm Áo để anh ấy đi đón người. Nhưng nói mới được một hai câu thì mẹ Đàm Áo đã giật điện thoại và mắng anh đừng lắm chuyện với những lời nói quá đáng. Thiếu Hàng chưa bao giờ nói chuyện với người phụ nữ nào nanh nọc, ác mồm đến vậy nên lúc đó đành im lặng. Mỗi khi nghĩ đến người mình yêu phải sống trong ngôi nhà ấy, bị đối xử như vậy lòng anh đau chẳng khác gì bị dao cứa.

“Ưu à, hãy về vì anh được không?”. Cuối cùng anh cũng thốt lên câu này.

Nước mắt cô tuôn trào. Anh vốn là người kiêu ngạo, chẳng bao giờ hạ giọng xin xỏ ai. Cô nợ anh quá nhiều rồi.

“Ngày mai em đi đăng ký cùng Đàm Áo rồi”. Nước mắt cứ tuôn rơi, cô mím chặt môi để khóc không bật thành tiếng.

Thiếu Hàng lặng im, Gia Ưu đã gác điện thoại trước anh. Cô vùi đầu vào trong gối khóc nức nở.

Đang đêm Gia Ưu bị Đàm Áo lay dậy. Cô mơ màng mở mắt ra, đèn phòng sáng choang nhức hết cả mắt. Cô tỉnh hẳn giấc, không hiểu Đàm Áo đã vào phòng mình từ lúc nào. Cô ủ dột nhìn anh.

“Sao vậy anh?”. Gia Ưu hỏi và thấy giọng mình khản đặc đi.

“Em nằm mơ ngủ vừa khóc vừa gọi tên”. Ánh mắt Đàm Áo đau thương, “lấy anh khiến em đau khổ như vậy sao?’.

Gia Ưu nhớ ra rồi, cô khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi. Nhưng cô không ngờ là mình ngủ rối vẫn còn khóc. Lúc tỉnh cô có thể kiềm chế được bản thân, chứ khi ngủ đành chịu.

Đàm Áo đau khổ nói: “Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội. Chắc chắn là anh sẽ yêu em hơn bất cứ ai khác”.

Nguồn: truyen8.mobi/t90166-khi-troi-gap-dat-chuong-23.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận