Chương 12 Song hùng quyết đấu, hoàng châu thành Đấu vài hiệp lão tăng hồng y cảm thấy không đủ sức liền lùi về. Tên ngân y che mạng bước ra. Súy Chấn Vũ nhìn thấy dáng dấp giống Chúc Thiên Thu nhưng không phải. Đó là Chúc Thiếu Thu, thiếu chủ của Cúc viên nói :
- Đừng có nói nhàm nữa.
- Ta nói đủ rồi. Xin mời!
Chúc Thiếu Thu trầm mặt, giơ chưởng phải lên từ từ, với bàn tay giơ lên không, không trung liền thay đổi nhiệt độ hạ xuống lạnh lẽo như đang ở dưới cõi âm. Súy Chấn Vũ một mặt xuất chưởng kháng cự một mặt nói :
- Lúc nãy tên tăng già dùng Ly Hỏa thần công còn ngươi dùng Băng Phách Hàn Sát, thủy hỏa tương chế, lãnh nhật xương điệu, thật thú vị!
Tất cả họ đều đạt được huyền công, trường hợp này rất kỵ nói chuyện, vì sẽ ảnh hưởng đến chân khí vận hành và có thể đối phương thừa cơ, nhưng Súy Chấn Vũ mặt đối cường địch không hề hấn gì. Chẳng những nói chuyện mà thái độ cũng thản thiên, khiến mọi người khâm phục. Tên Chúc Thiếu Thu cũng không thua kém gì liền cười nói :- Tên họ Súy kia cảm thấy thế nào?Nói xong tay trái cũng giơ lên, lớp băng xung quanh Súy Chấn Vũ cũng tăng lên. Súy Chấn Vũ nhíu mày :- Các hạ còn quá nhẹ tay, chắc muốn khoan hồng cho ta à?Đối phương sử dụng cả hai tay mà Súy Chấn Vũ còn cố ý cười nhạo chê đối phương nhẹ tay, thật tức cười. Chúc Thiếu Thu nhăn đôi mày nói :- Họ Súy, ta phỏng nghĩ rằng mi mạnh hơn sư phụ lão quỷ của ngươi.- Đồ đệ sao hơn sư phụ được, nhưng thế gian cũng có xanh xuất từ lam nhưng đó chỉ là số ít. À! Điện hạ, khi nãy ngươi nói ý là sao?- Sao à! Lúc trước phối hợp Tam thánh và Tam lão quỷ chưa hề hấn gì với ân sư ta Độc Cô Phong, ta không tin ngươi sẽ mạnh hơn Võ Lâm Tam thánh đó.Lúc này lớp băng vây quanh Súy Chấn Vũ dày khoảng một thước, từ ngoài chỉ nhìn thấy một bóng người mờ mờ, nhưng nơi mặt của Súy Chấn Vũ vẫn không đóng được băng mà chừa một khoảng trống và họ Súy nói ra từ đó :- Như vậy Điện hạ đã tự so sánh mình với ân sư à?Chúc Thiếu Thu cười nói :- Ta không dám so sánh với ân sư. Nhưng trước mắt, ta dư sức hạ ngươi!- Không sợ sẽ làm ê mặt ân sư à?- Miệng lưỡi nhiều quá e không là anh hùng.Súy Chấn Vũ nói :- Nếu Điện hạ chỉ có khả năng như vậy thôi thì đừng có phí công nữa.Chúc Thiếu Thu trán đã ra mồ hôi, ánh mắt tản mạn, cố kiềm chân lực để thi triển công lực.- Điện hạ sao không nói chuyện nữa?Cùng lúc này từ khoảng trống lỗ hổng một tiếng xẹt, một luồng khí trắng phóng ra nhắm vào Chúc Thiếu Thu phóng tới, cũng lúc này trên cây cổ thụ vang lên tiếng của lão Hồ Đồ Tửu Cái :- Lão đệ! Coi chừng ám khí!Vì lúc đó Chúc Thiếu Thu né mình tránh đòn của Súy Chấn Vũ đồng thời phóng ra Thanh Lâm Xà Tử đạn, tuyệt chiêu của môn phái nhằm cứu vãn tình hình. Vì Thanh Lâm Xà Tử đạn có chứa chất nổ. Bên ngoài là đồng, bên trong là sắt vụn, thể tích tuy nhỏ nhưng uy lực rất lớn. Khi nổ sinh vật chung quanh hai mươi trượng đều bị giết. Độc Cô Phong lấy ý nghĩa nhỏ mà tác dụng lớn đặt cho cái tên là xà đạn. Lão Hồ Đồ Tửu Cái nói chưa dứt, Súy Chấn Vũ đã phá băng phóng lên cao như chim ưng giang cánh đồng thời hô lên :- Chúc Thiếu Thu! Ngươi dám dùng xà đạn. Ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây.Súy Chấn Vũ la lên là cố ý cho Lữ Dung Chi và Thân Bá Truyền cũng biết để họ né tránh. Nói dứt lời đã phóng mình vào Chúc Thiếu Thu. Chúc Thiếu Thu tiếc rẻ cơ may giết Súy Chấn Vũ đã hết và phải chịu đòn từ trên trời công xuống nên nhảy ra xa một trượng để tránh và quát :- Ngươi đã bức ta cùng nhau mà chết.Súy Chấn Vũ phóng xuống trước mặt hắn nói :- Hãy thu cất loại tà đạn đó đi. Ta có việc bàn với ngươi.Chúc Thiếu Thu có lẽ chân lực khi nãy đã tiêu hao nhiều nên mệt mỏi đứng đó, mặt lúc trước hồng hào nay trắng dã, với dáng bình thản ung dung của Súy Chấn Vũ thật là khác nhau một trời một vực. Chúc Thiếu Thu hỏi :- Ngươi và ta còn gì để nói nữa?- Đúng vậy! Ta và ngươi không còn gì để nói nữa.Mắt nhìn xà đạn của hắn cầm trên tay nói :- Cầm xà đạn trên tay để bớt run à?- Ngươi tưởng họ Chúc này thua ngươi à?- Đây là ngươi nói. Súy Chấn Vũ này không dám dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. À đúng vậy đó, vậy mới là đường đường nam tử hán.Bởi thấy Chúc Thiếu Thu đang cất đi quả xà đạn và nói tiếp :- Chúc Thiếu Thu, ngươi không cần sợ ta và ta trịnh trọng nói rằng ngươi có không nghe lời khuyên của ta, ta cũng không làm gì ngươi. Ngươi về đi suy nghĩ kỹ. Lần sau chúng ta sẽ còn gặp lại...Lúc này trên gốc cây lão tửu cái kêu lên :- Lão đệ, tên ma đầu này tha không được.Súy Chấn Vũ cười khổ :- Lão tiền bối! Vãn bối được người ta nhờ, không thể không cho hắn có cơ hội hối cải.- Ngươi tưởng họ Chúc này đã thua à. Hử... nếu mà cố đánh nhau ai chết dưới tay ai chưa biết à.Súy Chấn Vũ cười :- Cái này thì ta biết. Có lẽ ngươi nói đúng nhưng đừng có mất thì giờ nữa. Bây giờ ta muốn Lữ đại hiệp cùng Trọng Tôn Nghiêm nói chuyện, như vậy ngươi và ta có thì giờ để nghỉ ngơi chốc lát.Không chờ đối phương nói gì kêu lên :- Lữ đại ca! Xin hãy bàn với Trọng Tôn Nghiêm để hắn giao thuốc giải của Vô Ảnh độc ra.- Ngu huynh tuân lệnh!- Xin Lữ đại ca giải huyệt cho hắn. Nói cho hắn biết Súy Chấn Vũ được một bạn già nhờ. Đừng làm khó hắn, để hắn biết điều một chút cũng là để ta khỏi ra tay.Miệng nói nhưng mắt thì chú ý Chúc Thiếu Thu không chút chểnh mảng. Chúc Thiếu Thu nói :- Súy Chấn Vũ! Ngươi với ta đấu đến đây là xong à?- Các hạ nếu không chờ được thì về trước đi ta sẽ không làm khó Trọng Tôn Nghiêm đâu. Lát nữa xong việc cũng sẽ thả hắn về.Có lẽ Chúc Thiếu Thu thấy cục diện này đã hỏng, nên cười nhạt đỡ lấy ban thiếp sư hô :- Chúng ta đi!Và nhún chân phóng lên đằng thân mà đi, hướng khỏi vòng rào, lúc đó cũng đỡ lấy Bốc Doãn Văn cùng đi.