- Ta thấy không cần ba chưởng đâu, nếu như thực lực của ngươi chỉ có vậy, chưởng thứ hai có thể phân luôn thắng bại.
Liễu Vô Tướng khí lưu màu xanh tràn cả ra ngoài cơ thể, luồng khí lưu này vô cùng lợi hại, không khí chạm vào lập tức vặn vẹo, phát ra những tiếng xuy xuy không ngớt.
- Thanh sát cương khí!
La Hàn Sơn lầm bầm một tiếng, thần sắc trên mặt càng trở nên ngưng trọng.
Trên ghế chủ vị La Hành Liệt lúc này còn căng thẳng hơn La Hàn Sơn, thanh sát cương khí là một trong tuyệt học bất truyền của Phỉ Thúy Cốc, phẩm cấp là địa cấp sơ giai, có hiệu quả rõ ràng trong việc phá giải nội gia chân khí, từ xưa đến nay chỉ truyền cho đệ tử hạch tâm nhất, đệ tử hạch tâm bình thường cũng không được, nhìn dị tướng mà Liễu Vô Tướng thể hiện, rõ ràng đạt đến thanh sát cương khí đệ bát trọng, quả nhiên là kinh tài kinh diễm! Không biết La Hàn Sơn định ứng phó thế nào?
Liễu Vô Tướng đạm mạc nói:
- Chúng ta không cần đấu nữa.
- Chưa hẳn!
La Hàn Sơn hít một hơi thật sâu, trên ót đột nhiên nổi lên một đường gân xanh, tiếp theo là đường thứ hai, đường thứ ba..., cảnh tượng đáng sợ phát sinh, mắt hắn chuyển từ đen sang đỏ, từ đỏ hóa tím, cuối cùng sinh ra hai đường lưu quang tử sắc phiêu đãng.
- Tử Nhãn Băng Tâm, Tử Cực Công đệ bát trùng, được lắm.
La Hành Liệt đầu tiên ngạc nhiên, sai đó cuồng hỉ.
Các trưởng lão nội môn lúc này đều lộ vẻ tươi cười, Tử Cực Công là công pháp sơ giai, chia thành cửu trùng, trùng sau khó luyện hơn trùng trước, vốn dĩ còn tưởng La Hàn Sơn không phải đối thủ của Liễu Vô Tướng, bây giờ thì không cần phải lo lắng nữa.
La Hàn Sơn thấy La Hành Liệt lộ vẻ cuồng hỉ, trong lòng cũng rất vui, nghĩ đến hai năm vừa qua, đúng là lúc lên lúc xuống, từ hai năm trước sau khi giành được danh hiệu tứ đại công tử, hắn cứ kẹt mãi ở Tử Cực Công đệ lục trùng, không thể tiến bộ, sau đó để thua hạch tâm đệ nhất đệ tử hiện tại Chu Mai, bị mọi người cho rằng tiềm lực đã hết, sau này ngay cả vị trí số hai cũng không giữ được.
Bây giờ chắc không còn ai nghi ngờ hắn nữa!
- Hô!
Lần này là Liễu Vô Tướng xuất chiêu trước, bàn tay được khí lưu thanh sắc bao phủ hung mãnh đánh ra, giống như muốn hủy diệt cả đại sảnh.
La Hàn Sơn bất động thanh sắc, xuất chưởng nghênh đón, chỉ khác là chưởng lực phát ra một âm thanh xé gió cũng không có, nhưng những nơi song chưởng đi qua, không khí xung quanh đột nhiên nổi lên một tia chấn động kịch liệt, giống như nước bị đun sôi, cuồn cuộn không ngừng.
Song chưởng tương hỗ!
Mặt đất đột nhiên vỡ ra, kình đạo cuồng mãnh khuếch tán thành hình xoắn ốc, ép toàn bộ bàn ghế xung quanh vỡ vụn.
Đối mặt với kình khí sắc bén, Cơ Tuyết Nhạn vận khí xuất chuyển, chống đỡ trước người.
Đì đùng đì đùng!
Kình khí cuồn cuộn bị chặn lại, phát ra những tiếng nổ dày đặc, làm cho sắc mặt Cơ Tuyết Nhạn cũng phải trở nên trắng bệch, may mà chỉ là dư âm, lực đạo đã mất đi bảy tám phần.
Diệp Huyên ở bên cạnh Cơ Tuyết Nhạn, hoảng sợ nói:
- Nếu như không phải là Tuyết Nhạn tỷ toàn lực ngăn cản, ngay cả dư âm cũng có thể làm muội trọng thương.
Cơ Tuyết Nhạn nói:
- Thanh sát cương khí chuyên phá nội gia chân khí, cộng thêm tinh thuần Tử Cực Công chân khí, lực phá hoại không hề tầm thường.
Trừ Cơ Tuyết Nhạn và Diệp Huyên, những người còn lại đều không coi luồng kình khí này ra gì, trước người giống như có một bức tường khổng lồ, làm tiêu tan tất cả lực đạo.
Ngoài đại sảnh, Diệp Trần cảm xúc bắt đầu khởi động.
Đây chính là Ngưng Chân Cảnh hậu kì quyết đấu sao? Thật quá kịch liệt, so với cuộc chiến giữa các cao thủ võ hiệp hàng đầu trên ti vi ở thế kỉ 21 không hề thua kém, không biết mình lúc nào mới đạt đến cảnh giới này!
Đạp đạp đạp...
Nương theo kình khí bạo phát, Liễu Vô Tướng thân hình hơi lắc, một lúc lùi liền mười ba bước, mỗi bước lưu lại trên mặt đất một vết chân sâu hoắm, La Hàn Sơn lùi mười lăm bước, bước cúi cùng đạp nát viên đá dưới lòng bàn chân, để lại một cái hố sâu ba tấc.
Kết quả là Liễu Vô Tướng nhỉnh hơn một bậc.
Chăm chú nhìn La Hàn Sơn, Liễu Vô Tướng nói:
- Dù sao ta cũng sở trường chưởng công, lần này coi như hòa!
La Hàn Sơn nói:
- Bắt đầu chưởng thứ ba đi!
- Không cần, ta đã biết thực lực của ngươi rồi, mặc dù vẫn chưa bằng được đại sư huynh ta, nhưng tóm lại đã hồi phục phong thái Hàn Sơn công tử.
Liễu Vô Tướng lắc lắc đầu.
La Hành Liệt thấy đánh không thành, ha ha cười nói:
- Phỉ Thúy Cốc đệ tử đúng là danh bất hư truyền, anh hùng xuất thiếu niên.
Mộc Phùng Viễn nói:
- Để La tông chủ chê cười rồi.
- Hắc hắc, đâu có.
La Hành Liệt tâm trạng đang rất phấn khởi, con trai La Hàn Sơn quay trở lại đội ngũ thiên tài, người làm phụ thân như hắn cũng thấy phong quang, nhếch miệng nói:
- Hàn Sơn, tự mình kiếm chỗ ngồi xuống đi.
La Hàn Sơn gật gật đầu, nhìn Liễu Vô Thanh nói:
- Nói với Bùi Vô Song, La Hàn Sơn ta đã quay trở lại.
- Ta sẽ nói.
Hai người tự tìm chỗ ngồi, sau đó không nói thêm gì nữa.
Ngoài đại sảnh, Diệp Trần hồi lại thần, khom người nói với La Hành Liệt:
- Tông chủ, các vị trưởng lão, đệ tử Diệp Trần bái kiến.
Đại trưởng lão thản nhiên nói:
- Vào đi!
Bước vào đại sảnh, Diệp Trần nhìn thấy Diệp Huyên, Cơ Tuyết Nhạn bên cạnh nàng hắn cũng biết, mấy năm trước hai người đã từng gặp nhau, bây giờ nàng đã hết vẻ non nớt, không còn là cô gái nhỏ ngày xưa nữa, chỉ là thế sự biến huyễn, mục đích chuyến đi này hắn trên cơ bản đã đoán ra, chỉ là mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến mức thân thiết.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.comLa Hành Liệt ổn định lại cảm xúc, uy nghiêm nói:
- Diệp Trần, hai người này ngươi quen chứ?
- Quen.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu.
- Nếu là việc riêng thì để các ngươi tự mình giải quyết! Ngươi thấy thế nào?
La Hành Liệt không có tâm trạng quản việc riêng của tiểu bối, đối phương cũng đâu phải đệ tử hạch tâm.
- Vâng.
Cơ Tuyết Nhạn đứng dậy, nhìn La Hành Liệt và Mộc Phùng Viễn nói:
- Cho phép đệ tử và hắn được nói riêng với nhau vài câu.
La Hành Liệt và Mộc Phùng Viễn gật đầu.
Đi đến trước mặt Diệp Trần, Cơ Tuyết Nhạn thản nhiên nói:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Diệp Trần không nói gì, trực tiếp đi theo, Diệp Huyện sau một thoáng do dự, quay sang chào mọi người rồi cũng chạy theo.
Ngoài đại sảnh là quảng trường đón khách lát đá cẩm thạch trắng, trên quảng trường dựng một tấm bình phong, cao ba trượng ba, rộng hai trượng tư, cực kỳ rộng lớn.
Bên cạnh bình phong, Cơ Tuyết Nhạn chăm chú quan sát Diệp Trần, một lúc lâu sau mới nói:
- Ta đến đây là để...
Diệp Trần ngắt lời nàng, lên tiếng nói:
- Ta biết.
- Ngươi biết?
Cơ Tuyết Nhạn có chút bất ngờ, trong ấn tượng của nàng, đối phương mặc dù không ngốc, nhưng cũng không phải là người thông minh, chỉ là lần này gặp lại, tựa hồ có chút biến hóa.
Diệp Trần tự giễu nói:
- Chắc không phải đến thăm ta chứ!
Cơ Tuyết Nhạn lắc lắc đầu,
- Đương nhiên không phải, mặc kệ ngươi đoán đúng hay không, ta cũng muốn đích thân nói với ngươi, hai chúng ta tuyệt đối không thể.
- Cho nên nàng đến gặp ta thương lượng vấn đề giải trừ hôn ước, nếu như ta không đồng ý, một mình nàng đơn độc giải quyết hôn ước rất rắc rối, ít nhất phải nghe rất nhiều trưởng bối khuyên can, nhất là nàng phải đối mặt với mẫu thân ta, bà đối xử với nàng rất tốt, lại thân thiết với mẫu thân nàng như tỷ muội, nếu như cả hai chúng ta cùng đồng ý, vậy thì các trưởng bối sẽ không nói được gì.
Cơ Tuyết Nhạn há hốc miệng, phát hiện không biết nên nói gì, chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, vốn tưởng đối phương sẽ rất phẫn nộ, nói thế nào bị bên nữ từ hôn đều là một sự sỉ nhục, cho nên nàng đã chuẩn bị sẵn phương pháp ứng phó, đó là để hắn biết thực lực chênh lệch, hai người căn bản không hợp, tiếp tục dây dưa chỉ tự rước nhục vào người mà thôi, nhưng hôm nay phương pháp ứng phó đó đã trở nên vô dụng, khiến nàng có chút không kịp trở tay.
Hít một hơi thật sâu, Cơ Tuyết Nhạn phát hiện mình đã đánh giá thấp Diệp Trần, đồng thời cũng có chút ấm ức, gượng gạo nói:
- Nói không sai, nhưng có một điểm ngươi phải nhớ, cho dù ngươi không đồng ý, ta cũng giải trừ hôn ước với ngươi, long không thể sống chúng với xà câu nói này chắc ngươi đã từng nghe qua, hai chúng ta căn bản không cùng một thế giới, ta còn con đường rất dài để đi, mà khoảng cách giữa hai chúng ta sẽ ngày một lớn.
- Long không thể sống chung với xà!
Diệp Trần mặc niệm một tiếng, hắc hắc cười nói:
- So sánh hay lắm, nàng tự gọi mình là long, còn ta là một con rắn nhỏ, chỉ có điều hình như nàng so sánh hơi sớm, ai là long thực sự vẫn chưa chắc, huống hồ dù là rắn nhỏ cũng có cơ hội thoái hóa thành rồng.
Cơ Tuyết Nhạn vô tình lộ ra một tia cười lạnh, đối phương đúng là nói khoác mà không biết ngượng, với tình huống hiện tại, ai là long ai là tiểu xà chỉ cần nhìn qua đã biết, vậy mà hắn nói ai là long thực sự vẫn chưa chắc, không lẽ hắn tưởng có một ngày hắn sẽ hóa thành rồng thật, bay lượn trên trời sao.
- Được rồi, ta không có hứng tranh luận với ngươi, chỉ hỏi ngươi một câu, có đồng ý giải trừ hôn ước hay không?
Diệp Trần không cần nghĩ đã nói:
- Tại sao lại không đồng ý, ta đồng ý giải trừ hôn ước.
Diệp Trần biết tiềm lực của mình, chỉ cần cho hắn thời gian, sau này đạt đến Ngưng Chân Cảnh, Bão Nguyên Cảnh thậm chí Tinh Cực Cảnh đều không vấn đề, làm gì có thời gian dây dưa với nữ nhân.
Ngoài ra, cho dù không đồng ý thì làm được gì, đối phương ngay cả Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn đều mời đến, không đồng ý là tự rước nhục, thà bây giờ dứt khoát nhận lời, từ bị động hóa thành chủ động, giữ chút tôn nghiêm cuối cùng. Đương nhiên, hôm nay đối phương cho hắn, sau này nhất định phải trả, hắn muốn để nàng biết, có phải rồng hay không không phải chỉ dùng miệng nói, mà là dùng thực tế hành động.
Hai bên trầm mặc một hồi.
Một lúc sau, Cơ Tuyết Nhạn tay phải vạch nhẹ vào chiếc nhẫn tinh thạch đeo trên tay trái, quang mang u ám lóe lên, một cuốn bí tịch đột nhiên xuất hiện trên tay nàng.
Diệp Trần ánh mắt co lại, là Linh Giới Trữ Vật.
Linh Giới Trữ Vật đối với người thường mà nói là bảo vật trong truyền thuyết nhưng đối với võ giả cao cấp mà nói chỉ là vật phẩm thiết yếu, không gian bên trong Linh Giới Trữ Vật có thể cất giữ một lượng lớn vật phẩm, như vàng, đan dược, thảo dược, vũ khí, đều có thể bỏ vào bên trong mà không hề cảm thấy nặng.
Không ngờ đối phương lại có một chiếc Linh Giới Trữ Vật, phải biết trong giới đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông, hình như cũng chỉ một hai người mới có.
- Đây là một cuốn nhân cấp đỉnh giai bí tịch Thiết Cổ Thần Chưởng, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ một hai, đủ để đánh bại võ giả đồng cấp, nhưng ngươi yên tâm, đây không phải võ học của Phỉ Thúy Cốc, mà là từ một vị giang hồ đại đạo bị ta đánh chết, không có uy hiếp gì, coi như là ta bồi thường cho ngươi.
Cơ Tuyết Nhạn hơi vênh mặt, giống như vật ném đi là thứ rất bình thường vậy.
- Ta sẽ tự lấy thứ mình cần.
Diệp Trần thẳng thừng từ chối, nực cười, chỉ là một cuốn nhân cấp đỉnh giai bí tịch mà thôi, sao phải bán rẻ tự tôn của mình, huống hồ nhận rồi sẽ khiến đối phương coi thường, cho rằng mình không có cốt khí.
Cơ Tuyết Nhạn nhíu mày nói:
- Không lẽ ngươi không hiểu? Với thiên phú của ngươi, không biết lúc nào sẽ trở thành đệ tử nội môn.
Diệp Trần lạnh lùng nói:
- Chuyện giải trừ hôn ước nàng không cần phải lo, ta nói làm là làm, không có việc gì, xin phép cáo từ trước.
Nói xong, Diệp Trần quay người bước vào đại sảnh, hắn cần bẩm báo với La Hành Liệt rồi mới có thể rời đi.
Cơ Tuyết Nhạn ngạc nhiên, sau đó lộ vẻ trào phúng, nàng nghĩ đối phương đang cố ý diễn cho nàng xem, nếu không sao lại bỏ qua một cuốn nhân cấp đỉnh giai bí tịch, cho dù bí tịch cấp bậc này không phải bó rau nói có là có, nhưng, đối phương làm vậy cũng là lãng phí, nàng căn bản không để ý đến hắn.
Trên đường, Diệp Huyên ngăn Diệp Trần lại.
- Sao ngươi bướng vậy, cho ngươi bí tịch thì cứ nhận, giận dỗi làm gì.
Diệp Huyên ở Diệp gia lời nói rất có trọng lượng, trước đây Diệp Trần cũng không dám tranh luận với nàng.
- Lưu Vân Tông bí tịch nhiều lắm, không cần.
Diệp Huyên lắc lắc đầu:
- Ngươi thay đổi rồi, trở nên vô lý hết sức, ta biết ngươi cảm thấy nhục nhã, nhưng nói thật, ngươi không xứng với Tuyết Nhạn tỷ, vị hôn phu tương lai của tỷ ấy phải là nhân vật như tứ đại công tử, chứ không phải một tiểu nhân vật như ngươi, đương nhiên không phải ta coi thường ngươi, tiểu nhân vật cũng có cách sống của tiểu nhân vật, ổn định thực tại.
Mình vô lý, thôi bỏ đi, Diệp Trần không muốn tranh cãi thêm với hai cô gái, có lúc, bạn càng có lý, đối phương càng nghĩ là bạn chi ly tính toán, bạn đuối lý, đối phương hùng hổ lấn lướt, nói bạn chẳng ra gì, cho nên tốt nhất là bỏ qua.
- Hẹn gặp lại ở tộc hội.
Bỏ lại một câu, Diệp Trần sải bước đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh.
Mộc Phùng Viễn liếc nhìn Diệp Trần,
- Ngươi cũng biết điều đấy, Cơ Tuyết Nhạn là một trong những đệ tử có thiên phú nhất của Phỉ Thúy Cốc ta, thực sự không xứng với ngươi.
Diệp Trần rủa thầm trong bụng, lão thất phu, xứng không xứng liên quan quái gì đến ông, người của Phỉ Thúy Cốc kẻ nào cũng như kẻ nào, cao ngạo tự đại, tưởng mình không phải phàm nhân, cao cao tại thượng, bây giờ ngay cả Diệp Huyên cũng bị nhiễm tật xấu này.